Ma Pháp Thiếu Nữ Hệ Vật Lý Cấp S, Tuyệt Đối Không Khuất Phục Trước Cái Ác

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Long Tộc

(Đang ra)

Long Tộc

江南

Tác phẩm truyền tải thông điệp rằng, dù có là một "đứa trẻ thất bại", thì cuộc đời vẫn luôn tồn tại những khả năng khác. Ai cũng có thể trở thành anh hùng.

34 411

魔術師クノンは見えている

(Đang ra)

魔術師クノンは見えている

南野海風

Trên đời này có thực sự tồn tại việc nhân sinh của 1 ai đó thay đổi hoàn toàn chỉ vì 1 câu nói.Kunon grion , kẻ mang trong mình lời nguyền khiến cậu bị cướp đi thị lực từ lúc được sinh ra với 1 cái tê

161 4236

TS Medic's Battlefield Diary

(Đang ra)

TS Medic's Battlefield Diary

Masa Kitama

Một cựu game thủ FPS chuyên nghiệp (♂) tái sinh trong một thế giới kỳ ảo có chút phép thuật… Chỉ để biết rằng thứ chào đón anh không phải là một cuộc sống như mơ, mà là một chiến trường lầy lội đầy đạ

46 334

Khi mà tôi đang tư vấn tình cảm cho cậu bạn thân, bỗng dưng cô gái nổi tiếng nhất trường trở nên thân thiết với tôi

(Đang ra)

Khi mà tôi đang tư vấn tình cảm cho cậu bạn thân, bỗng dưng cô gái nổi tiếng nhất trường trở nên thân thiết với tôi

Tetsubito Jusu

Một câu chuyện hài lãng mạn bắt đầu với hai người bạn giúp đỡ câu chuyện tình cảm của nhau!

35 230

Cô bạn xinh đẹp người lai trong lớp tôi đã trở thành em gái kế. Tôi đã vô tình tán tỉnh em ấy lúc nào chẳng hay.

(Đang ra)

Cô bạn xinh đẹp người lai trong lớp tôi đã trở thành em gái kế. Tôi đã vô tình tán tỉnh em ấy lúc nào chẳng hay.

Ukiha Mayu

Dưới một mái nhà, câu chuyện tình yêu hài hước về sự chinh phục ngây ngô chính thức bắt đầu!

30 263

Quyển 1: Ma Pháp Thiếu Nữ Hệ Vật Lý? - Chương 09 - TS Ma Pháp Thiếu Nữ, Làm Hàng Xóm Với Huynh Đệ Tốt!

Đông Phương Thừa mặt không cảm xúc nhìn chằm chằm vào bản thân trong gương, chính xác hơn là nhìn chằm chằm vào chiếc quần jean trên tay mình.

Cái quần được mua từ tháng trước, thuộc bộ sưu tập mùa xuân, kích thước chuẩn, lúc đó mặc lên người rất vừa vặn. 

Thế nhưng bây giờ, ống quần màu xanh sẫm dài thượt chạm đất, khiến hắn trông như một đứa trẻ con đang mặc đồ của người lớn vậy.

Sắc mặt hắn khó coi như vừa ăn phải con ruồi chết trong thức ăn của căng tin, định đi lý luận với đầu bếp, kết quả là con ruồi ấy lại bị đầu bếp nuốt chửng luôn.

“Mèo đần, dậy ngay.” Ý thức của Đông Phương Thừa lại chìm vào không gian xám của thiết bị khế ước, giọng điệu không mấy thiện chí.

“Làm gì thế meo, sáng sớm tinh mơ mà phá giấc mộng của meo! Meo còn đang ngủ nướng mà!”

“Giải thích đi, tại sao lần biến thân trước, chiều cao của ta lại teo lại nhiều đến vậy? Tận sáu centimet, gấp mấy lần so với trước đây.”

“Meo?” Mèo đen nghiêng đầu, dường như đang hồi tưởng.

“Ồ, ngươi nói lần đánh nhau với con chó đó hả meo? Đơn giản thôi meo, vì lần đó thời gian biến thân của ngươi dài hơn nhiều so với trước đây, với lại sức lực dùng để đánh nhau cũng lớn hơn nhiều so với bình thường meo."

"Dùng nguồn sức mạnh biến thân cường độ cao ở thời gian dài, cái giá phải trả tự nhiên cũng cao hơn meo, điều này rất phù hợp với định luật bảo toàn năng lượng meo.” Nó giải thích một cách đương nhiên, như thể đang nói về một chuyện hết sức bình thường. 

“Với lại có ai bảo ngươi phải nhảy một phát ra tận ngoại ô làm gì, meo.”

“——Sao trước đây ngươi không nói?” Đông Phương Thừa cố nhịn cơn giận muốn đánh chết con mèo này, kiềm chế không ấn cục lông này vào sàn nhà, mặc dù con mèo đầu tròn này thật sự rất đáng chết.

“Ngươi có hỏi đâu meo,” Mèo đen liếm liếm móng vuốt, vẻ mặt vô tội.

“Hơn nữa trong khế ước cũng đã ghi rõ cái giá phải trả sẽ dao động tùy theo cường độ và thời gian sử dụng sau khi biến thân meo. Tóm lại, nếu ngươi không muốn tiếp tục teo đi nữa thì sau này cố gắng đừng biến thân nữa meo, hoặc là tốc chiến tốc thắng meo."

"Dù sao Đỗ Hoàng thị cũng có tận năm Ma Pháp Thiếu Nữ chính thức khác có thể giải quyết vấn đề meo, ngươi là kẻ nằm ngoài biên chế cứ yên tâm lười biếng đi meo. Thôi thôi, ta phải đi chơi 《Monster Hunter Mèo: Trỗi Dậy》 rồi, hôm nay Diệt Tận Long còn chưa đánh xong meo, ngươi mau mau lui xuống meo, đừng làm phiền ta săn bắn.”

Nói xong, nó vẫy vẫy móng vuốt, một màn hình game ảo xuất hiện trước mặt nó.

“……” Nhìn con mèo ngốc đang chăm chú vào màn hình game, hoàn toàn phớt lờ mình, Đông Phương Thừa cảm thấy nắm đấm của mình lại cứng rồi. Hít sâu vài hơi, hắn ép mình bình tĩnh lại. So đo với con mèo đần này chẳng có ý nghĩa gì, tốt hơn hết đừng lãng phí thời gian trong không gian khế ước này nữa.

Ý thức quay về hiện thực, Đông Phương Thừa nhìn ống quần dài chạm đất trong gương, cuối cùng vẫn thở dài một tiếng.

“Vẫn phải đi sửa ống quần thôi.”

Nếu mặc một chiếc áo rộng rãi hơn một chút, còn có thể dùng lời lẽ như “gần đây thích phong cách Oversize” để lấp liếm. Nhưng ống quần dài chạm đất thực sự quá nổi bật và xấu xí, chỉ khiến người khác nghi ngờ mình có vấn đề về đầu óc.

Mở cửa phòng, ánh nắng xuân của Đỗ Hoàng thị vẫn còn khá chói chang.

Không xa bên trái, một giọng nói quen thuộc đến mức khắc vào DNA vang lên: “Yo A Thừa chào buổi sáng —— ồ không đúng, bây giờ đã là buổi trưa rồi! Chào buổi trưa nha, định ra ngoài hả?”

Đông Phương Thừa đột ngột quay đầu, kinh ngạc đến mức mắt muốn lồi ra.

“Lâm Phong?! Sao cậu lại ở đây?”

Hắn ta lại đang đứng ở cửa căn hộ bên cạnh, cười toe toét đến hở cả lợi, như một NPC game thân thiện vừa kích hoạt cốt truyện mới.

Nhưng thằng lắm tiền là thằng lắm tiền, dù biệt thự của tên này bị quái nhân phá hủy, cũng không đến mức phải chuyển đến khu chung cư cũ nát của mình chứ?

Lâm Phong thấy Đông Phương Thừa vẻ mặt như thấy ma, trong lòng thầm cười.

Hắn đương nhiên sẽ không nói cho A Thừa lý do thực sự mình chuyển đến: thông tin tình báo mới nhất của tổ chức cho thấy, gần đây có thể sẽ có hoạt động bí mật nhắm vào Ma Pháp Thiếu Nữ và những người liên quan.

Mặc dù Lâm Phong không nghĩ thằng bạn thân này của mình sẽ dính líu đến Ma Pháp Thiếu Nữ, nhưng vì một nỗi lo lắng khó nói thành lời, hắn đã dùng chút “siêu năng lực tiền bạc” của mình, nhanh nhất có thể “dọn trống” và thuê căn hộ bên cạnh nhà Đông Phương Thừa.

Trên danh nghĩa là biệt thự bị phá hủy nên vô gia cư, thực chất là muốn quan sát gần, xem có phải người của tổ chức đang làm thí nghiệm trên A Thừa hay không, mà khiến chiều cao của hắn không ngừng teo lại.

Và lỡ thật sự có nguy hiểm gì, mình cũng có thể phản ứng ngay lập tức, bảo vệ thằng bạn thân miệng cứng tay cứng lòng mềm này.

Nhưng trên bề mặt, Lâm Phong vẫn nở một nụ cười đểu cáng, ba bước làm hai bước đi tới ôm chầm lấy vai Đông Phương Thừa:

“Đương nhiên là muốn làm hàng xóm với cậu rồi. Nhà tớ chẳng phải đã nổ tung rồi sao, vừa hay bên cạnh nhà cậu có phòng trống nên tớ thuê luôn! Sao, bất ngờ không? Sau này chúng ta có thể cùng đi học, cùng về nhà, tớ vừa đặt PS6 PRO, tan học phát anh em về chơi luôn, chơi mệt thì ngủ luôn.”

“Đừng học kiểu nói chuyện của mấy nhân vật trong phim giáo dục giới tính nữa, không thì tớ Ora Ora cậu ba trang giấy đấy.”

“Đừng vô tình vậy chứ, đổi người khác muốn chơi với ông đây còn không có cơ hội đâu.” Lâm Phong cười hì hì áp sát, ánh mắt vô tình quét qua người Đông Phương Thừa.

Không phải ảo giác, tên này thực sự lại lùn đi rồi. Trước đây hắn gần như phải ngẩng đầu mới nhìn được Đông Phương Thừa, giờ thì chiều cao hai người gần như ngang bằng, Lâm Phong thậm chí còn hơi thấp hơn một chút.

“Mà này A Thừa,” hắn giả vờ hỏi một cách vô tình, “Cậu gần đây có phải lại cao lên không, cảm giác quần cậu hơi ngắn nhỉ?” Hắn cố tình nói ngược lại, muốn xem phản ứng của Đông Phương Thừa.

Đông Phương Thừa nghe vậy, sắc mặt càng đen hơn, hắn vô thức cúi đầu nhìn chiếc quần thể thao cũ đang rũ xuống đến mặt giày của mình, rồi bực bội ngẩng đầu lên, tiện tay lắc lắc túi đựng chiếc quần jean mới:

“Cao cái cục xì dầu! Không thấy tớ đang định đi sửa quần à. Mua trên mạng nhìn nhầm kích thước, đến lúc nhận mới thấy dài cả khúc.”

“Sửa quần à? Vừa hay vừa hay,” Lâm Phong mắt sáng lên, lập tức xáp lại gần.

“Tớ đi cùng cậu nhé! Vừa hay quần áo cũ cũng bị cháy hết rồi, định mua vài bộ mới. Đi đi đi, tớ biết một tiệm may có tay nghề rất tốt, kiểu dáng thì khỏi chê, cậu mặc ra ngoài chắc chắn đẹp trai bằng một nửa, à không, phải là chín mươi phần trăm của tớ.”

“Cút, thằng này không đủ tiền để đi tiệm may của ngươi.” Đông Phương Thừa không chút nghĩ ngợi từ chối, thằng lắm tiền một bộ quần áo có khi bằng mấy tháng tiền sinh hoạt của hắn.

“Ái chà, đừng khách sáo thế chứ, hàng xóm giúp đỡ nhau là chuyện đương nhiên mà. Tiền sửa quần áo để tớ bao hết, còn tặng thêm một năm hội viên, có thể sửa quần áo miễn phí không giới hạn, mua quần áo còn được giảm bảy phần, tiện thể mời cậu một bữa ra trò, coi như là mừng chúng ta thành hàng xóm mới.”

Bước chân của Đông Phương Thừa khựng lại, đi chơi với tên này tuy có hại cho màng nhĩ và sức khỏe thể chất lẫn tinh thần, nhưng những gì hắn cho thật sự quá nhiều.

“… Được thôi.”

Hai người sánh bước trên đường đến tiệm may. Ánh nắng buổi chiều xuyên qua những tán lá cây xanh tốt hai bên đường, đổ những vệt sáng lốm đốm nhảy nhót trên mặt đất và trên người họ.

Lúc này Lâm Phong không có tâm trạng ngắm cảnh, hắn đang suy nghĩ một vấn đề quan trọng: Người làm sao lại có thể lùn đi được?