Ma Pháp Thiếu Nữ Hệ Vật Lý Cấp S, Tuyệt Đối Không Khuất Phục Trước Cái Ác

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Sankaku no Asterism - Ore wo Oite Otona ni Natta Osananajimi no Kawari ni, Tonari ni Iru no wa Onaidoshi ni Natta Imoutobun.

(Đang ra)

Những cô vợ khác chủng tộc của tôi không thể hòa thuận với nhau

(Đang ra)

Những cô vợ khác chủng tộc của tôi không thể hòa thuận với nhau

이만두

Bọn tôi không cần phải ép mình để sống chung nữa…

38 1500

Thâm hải dư tẫn

(Đang ra)

Thâm hải dư tẫn

Viễn Đồng

Nhưng đối với thuyền trưởng mới của con tàu ma Lost Home, chỉ có một câu hỏi cấp bách cần giải đáp trước tiên: “Làm sao để lái con tàu này đây?!”

3 8

Tiểu Thư Phù Thủy Hôm Nay Cũng Phải Làm Hầu Gái Để Trả Nợ

(Đang ra)

Tiểu Thư Phù Thủy Hôm Nay Cũng Phải Làm Hầu Gái Để Trả Nợ

Huân Lân (醺麟)

Còn Hoàng đế Albert, chỉ lặng lẽ thở dài——bởi ngài thật sự… đang bắt đầu nhớ lại rồi.

238 1154

Quyển 2: Đi! Biển! Thôi! - Chương 61 - Biển sâu trỗi dậy nơi vực thẳm (3)

Ngọn hồ hỏa của Indigo Flame trải dài hàng dặm trên mặt biển, ánh lửa xanh biếc phản chiếu khiến mỗi đợt sóng đều phát ra ánh sáng u ám.

Thế nhưng đàn nhân ngư cứ như thủy triều không thể giết cạn, nối tiếp nhau từ biển sâu trào lên. Những thân thể trắng bệch va vào bức tường lửa phát ra tiếng cháy xèo xèo, nhưng vẫn không ngăn được đồng loại phía sau giẫm lên xác chết cháy đen mà leo lên.

Mồ hôi trên trán nàng càng lúc càng dày, dưới ống tay áo rộng, những ngón tay kết ấn đã bắt đầu run rẩy.

Đúng lúc này, phía sau nàng bỗng truyền đến một tiếng gọi cực khẽ.

“Xuân Tích…”

Âm thanh ấy dịu dàng như ánh nắng chiều trong tu viện, mang theo hơi ấm khi các nữ tu phát thánh lễ, nhẹ nhàng rơi vào tai, lập tức khơi dậy ký ức chôn sâu trong lòng Đồ Sơn Xuân Tích – trong hành lang đá, Yvona mặc áo choàng trắng cười trách nàng tham ăn, mũi nàng còn dính kem, cố gắng biện minh cho mình, nữ tu cười đưa cho nàng một miếng bánh mật ong, ánh nắng xuyên qua cửa kính màu, đổ những vệt sáng rực rỡ lên mu bàn tay họ.

“Yvona!?”

Tên của người bạn thân thiết gần như bật ra khỏi miệng nàng. Đồ Sơn Xuân Tích toàn thân chấn động, đột ngột quay đầu nhìn lại, phía sau chỉ có bóng tối cuồn cuộn và màn mưa, nào có bóng dáng nữ tu nào. Nàng lập tức hoàn hồn, trái tim thắt lại dữ dội – là Vực Sâu Tĩnh Lặng! Trong tài liệu có ghi, Vực Sâu Tĩnh Lặng có thể khơi dậy nỗi ám ảnh đáng sợ nhất hoặc ký ức khó quên nhất trong lòng người, từ đó tạo ra sơ hở.

Nàng chỉ lơ đãng trong chốc lát, nhưng chốc lát này đã đủ chí mạng.

Một chiếc xương gai trắng bệch xuyên qua chỗ yếu của lửa xanh, mang theo tiếng xé gió sắc bén như rắn độc đâm thẳng vào tim nàng!

Đồ Sơn Xuân Tích duy trì Lãnh Vực Hồ Hỏa bao trùm mặt biển, căn bản không kịp rút lui né tránh. Trong khoảnh khắc ngàn cân treo sợi tóc, nàng chỉ kịp ngưng tụ một lớp lá chắn lửa mỏng ở ngực, ngọn lửa xanh biếc vừa tụ lại, chiếc xương gai kia đã cận kề, đầu nhọn lạnh lẽo gần như chạm vào chiến phục của nàng.

Trong khoảnh khắc ngàn cân treo sợi tóc, một tiếng súng giòn tan xé toạc gió mưa.

Viên đạn ma thuật màu vàng kéo theo vệt lửa lướt qua mặt biển, tốc độ nhanh đến mức tạo ra tiếng nổ siêu thanh ngắn ngủi. Nó chính xác va vào giữa chiếc xương gai trắng bệch, “coong” một tiếng giòn tan, đánh nát đoạn xương sắc bén như sắt ấy!

Những mảnh xương vỡ vụn bắn tung tóe cùng chất nhầy trắng, nhưng khi đến gần Indigo Flame thì bị hồ hỏa thiêu thành tro bụi.

Sau khi đánh nát xương gai, viên đạn ma thuật vẫn không giảm thế, nó lao thẳng xuống dưới mặt biển, liên tiếp xuyên thủng đầu ba con nhân ngư đang định nhảy lên, cuối cùng nổ tung một đám bụi vàng dưới biển sâu, khiến đàn nhân ngư xung quanh đều ngừng lại nửa giây.

Indigo Flame đột ngột quay đầu, chỉ thấy Hoshino Kirara trong bộ váy lộng lẫy của Golden Comet đang lơ lửng giữa không trung, khẩu súng hỏa mai trong tay vẫn còn từ từ nhả khói xanh.

“Phù, may mà kịp thời.” Hoshino Kirara giơ nòng súng về phía nàng, khóe môi cong lên một nụ cười tự nhiên. “Không có gì, chị gái hồ ly xinh đẹp.”

“Súng tốt lắm, Kirara!” Hoàng Vũ Đồng bay đến bên cạnh Đồ Sơn Xuân Tích, thấy nàng bình an vô sự, lập tức thở phào nhẹ nhõm, sau đó rũ rũ mái tóc đỏ bị mưa làm ướt, bất mãn lẩm bẩm, “Ôi, quả nhiên bị ướt rất khó chịu! Đánh nhanh thắng nhanh thôi!”

Lời vừa dứt, ngọn lửa đỏ rực trên người nàng đột nhiên bùng lên dữ dội, như một con hỏa long rực cháy gầm thét lao về phía hồ hỏa trên mặt biển.

Điều đáng ngạc nhiên là, khoảnh khắc hai loại lửa tiếp xúc, chúng không hề nuốt chửng hay xua đuổi nhau, mà ngược lại, như những người bạn lâu ngày gặp lại, tự nhiên hòa quyện vào nhau.

Ánh lửa xanh biếc và đỏ rực quấn quýt bay lên, dệt thành một tấm lưới lửa khổng lồ trên mặt biển, nhiệt độ tăng vọt ngay lập tức, tiếng cháy xèo xèo trở nên lách tách, ngay cả những con nhân ngư lao vào lưới lửa cũng bị bốc hơi thành sương trắng trong tích tắc.

“Oa, quả nhiên là ngọn lửa thần kỳ!” Hoàng Vũ Đồng cúi đầu nhìn ánh lửa đan xen dưới chân, đôi mắt sáng lấp lánh, “Cảm giác thật dịu nhẹ, một chút cũng không chói tay!”

Hoshino Kirara đã triệu hồi khẩu ma súng thứ hai, thân súng phát ra ánh kim loại lạnh lẽo. Nàng bóp cò, nòng súng hỏa mai phun ra lưỡi lửa vàng, từng viên đạn ma thuật chính xác bắn về phía những con nhân ngư đang giãy giụa ở rìa lưới lửa.

Mỗi viên đạn đều như có mắt, luôn có thể chính xác xuyên vào chỗ yếu ớt như hốc mắt hoặc cổ họng của nhân ngư, bụi vàng nổ tung vừa đủ để lan truyền hồ hỏa rộng hơn.

“Cô ơi, đến lượt cô rồi!” Hoshino Kirara lớn tiếng gọi.

Sóng biển đột nhiên cuộn trào dữ dội.

Bóng dáng Minase Kazuha xuất hiện ở đầu kia của lưới lửa, chiến y màu xanh lam nổi bật giữa màn mưa. Nàng từ từ nâng hai cánh tay lên, lòng bàn tay hướng về mặt biển. \

Theo lời nàng niệm, những con sóng vốn bị đàn nhân ngư khuấy động bắt đầu xoay tròn, tạo thành một xoáy nước khổng lồ, kéo những con nhân ngư từ bốn phương tám hướng đổ về vào trong.

“Chính là bây giờ! Tập trung tấn công!”

Trung tâm xoáy nước càng lúc càng xiết, những con nhân ngư bị ép thành một khối, thân thể trắng bệch va chạm, xé rách lẫn nhau, căn bản không thể tấn công lưới lửa nữa. Điều này nghiễm nhiên tạo cơ hội tuyệt vời cho Hoshino Kirara bắn và hai loại lửa thiêu đốt – những viên đạn ma thuật màu vàng xuyên qua xoáy nước, ngọn lửa đỏ xanh đan xen lan theo dòng nước xoay tròn, rất nhanh đã đốt cháy một biển lửa rực rỡ ở trung tâm xoáy nước.

Đồ Sơn Xuân Tích nhìn ba đồng đội đột nhiên gia nhập bên cạnh, thần kinh căng thẳng cuối cùng cũng hơi thả lỏng. Nàng hít sâu một hơi, ổn định lại lĩnh vực hồ hỏa hơi phân tán, nở một nụ cười biết ơn với ba người đến hỗ trợ: “Đa tạ.”

“Không cần cảm ơn!” Ngọn lửa của Hoàng Vũ Đồng cháy càng mạnh, nụ cười trên mặt rạng rỡ, “Chúng ta là đồng đội mà!”

Thanh Hỏa và Xích Hỏa đan xen thành lưới và vòng trên xoáy nước, những viên đạn ma thuật vàng như sao băng xuyên qua, còn dòng nước xanh lam thì khóa chặt chân địch.

Bốn loại sức mạnh phối hợp với nhau, cục diện chiến trường vốn đang nguy cấp lập tức đảo ngược, số lượng nhân ngư trên mặt biển giảm đi với tốc độ có thể nhìn thấy bằng mắt thường.

Khi con nhân ngư cuối cùng cố gắng phá vỡ lưới lửa bị viên đạn ma thuật của Hoshino Kirara bắn trúng chính xác, nổ tung thành một đám mảnh vụn cháy đen trên không trung, Hoàng Vũ Đồng không kìm được reo lên một tiếng, ngọn lửa đỏ rực trên người nàng lúc sáng lúc tắt, phản chiếu khuôn mặt bị mưa làm ướt của nàng càng thêm rạng rỡ: “Xong rồi!”

Hoshino Kirara cũng thở phào nhẹ nhõm, thu súng lại, đưa tay lau mặt, những sợi tóc ướt mưa dính vào má, mang lại cảm giác lạnh lẽo.

Tuy nhiên, trên mặt Minase Kazuha và Đồ Sơn Xuân Tích lại không thấy chút nào thoải mái.

Minase Kazuha nhìn dòng chảy ngầm vẫn cuộn trào dưới biển, đôi mắt xanh lam càng thêm sâu thẳm dưới màn mưa – nàng từng tận mắt chứng kiến sự kinh hoàng khi Vực Sâu Tĩnh Lặng giáng lâm, biết rằng đây tuyệt đối không phải là kết thúc. 

Đồ Sơn Xuân Tích thì mím chặt môi, tai cáo hơi cụp xuống trong gió lớn, rìa lưới lửa do thanh hỏa tạo thành đang bị mưa bão đánh xèo xèo, nàng khịt mũi, có thể ngửi thấy một mùi hương đáng lo ngại hơn truyền đến từ biển sâu.

Quả nhiên, trong bộ đàm đột nhiên truyền đến giọng nói gấp gáp của nhân viên thông tin:

“Phao ở độ sâu năm trăm mét phát hiện phản ứng sinh vật quy mô lớn! Nhân ngư mà các cô đã tiêu diệt chỉ là tiền tuyến của đợt đầu tiên! Lực lượng chủ lực thực sự dự kiến sẽ đến sau hai phút nữa! Lặp lại, ETA hai phút!”

Gần như cùng lúc đó, Minase Kazuha đột ngột nắm chặt tay, các khớp ngón tay trắng bệch: “Dòng hải lưu đã thay đổi!”

Nàng có thể cảm nhận rõ ràng, một dòng nước lạnh lẽo, nhớp nháp đang trào lên từ đáy biển sâu, như vô số con rắn trơn trượt, đẩy cái vùng trắng bệch đang không ngừng mở rộng kia.

Bốn người đồng loạt nhìn về phía biển sâu dưới chân.

Nơi vốn chỉ là một lớp sương mù trắng bệch mỏng manh, giờ phút này đang điên cuồng phình to như một quả bóng được bơm hơi, vô số bóng đen méo mó bò lổm ngổm trong sương mù, dày đặc không thể đếm xuể, tiếng gió rít, tiếng sóng biển vỗ vào nhau càng lúc càng lớn, thậm chí dần dần át cả tiếng mưa bão đánh vào mặt biển.

“Không sao đâu!” Hoàng Vũ Đồng hít sâu một hơi, lồng ngực tràn đầy gió biển lạnh lẽo, nhưng ngọn lửa quanh người nàng đột nhiên bùng cao, va chạm với màn mưa như trút nước, kích thích một đám sương trắng lớn, “Vậy thì lại một lần nữa! Cho đến khi giết sạch những con quái vật này!”

Hoshino Kirara lại nắm chặt ma súng, đầu ngón tay đặt trên cò súng, bắt đầu đếm ngược thời gian.

Một phút… bốn mươi giây… Nàng siết chặt chiếc găng tay ướt đẫm mưa. Trong nước không chỉ làm suy yếu uy lực của đạn ma thuật, mà còn khiến đường đạn có sự lệch lạc tinh vi, đối mặt với số lượng kẻ địch khủng khiếp như vậy, nàng phải đảm bảo mỗi viên đạn đều có thể gây sát thương tối đa, ba mươi giây… mười lăm giây…

Ngay trước khi họ chuẩn bị sẵn sàng đón nhận một đợt tấn công mới, trong bộ đàm đột nhiên truyền đến một mệnh lệnh sắc lạnh: “Bốn vị xin hãy lập tức rút lui! Lặp lại, lập tức rút lui về phía bờ biển!”

“Rút lui?” Hoàng Vũ Đồng ngây người, ngọn lửa đỏ rực suýt chút nữa bị một trận cuồng phong áp xuống, “Tại sao?”

Câu hỏi của Minase Kazuha càng trực tiếp hơn, nàng biết nếu để dù chỉ một con nhân ngư vào thành phố, thiệt hại gây ra cũng sẽ vô cùng khủng khiếp: “Tại sao phải rút lui? Chúng ta nên cố gắng tiêu diệt chúng ở phạm vi ngoài thành phố!”

Chỉ có Đồ Sơn Xuân Tích dường như đã sớm dự liệu, lập tức thu lại lưới lửa trên mặt biển, thanh hỏa dịu dàng bao bọc ba người đang có chút ngơ ngác: “Chúng ta rút lui trước, đến khu vực an toàn ta sẽ giải thích cho các ngươi!”

Ngọn lửa xanhmang theo ba người bay về phía bờ biển, gió lớn như vô số bàn tay kéo giật vạt áo họ, mưa xiên xéo tạt vào mặt, Hoshino Kirara nheo mắt, cố gắng nhìn rõ đường phía trước, nàng đột nhiên hiểu ra ý nghĩa của từ “dịu nhẹ” mà Hoàng Vũ Đồng nói – ngọn thanh hỏa này lại có thể ngăn cách cái lạnh của mưa, ngay cả gió biển lạnh lẽo cũng như được lọc qua.

Ngay khi họ rút lui được vài trăm mét, một luồng sáng đỏ như máu đột nhiên xé toạc những đám mây đen dày đặc, như một cây thương dài nung đỏ, với sức mạnh sấm sét đâm thẳng vào dòng thủy triều nhân ngư trắng bệch đang cuồn cuộn dưới biển!

Một tiếng nổ lớn trầm đục truyền đến, nơi ánh sáng đỏ đi qua, sương mù trắng bệch lập tức bị nhuộm thành màu đỏ máu, từng mảng nhân ngư như lúa bị gặt bị cắt ngang lưng, thân thể nhanh chóng tan biến trong ánh sáng đỏ, ngay cả tàn tích cháy đen cũng không còn.

“Đương nhiên phải tiêu diệt.” Giọng Đồ Sơn Xuân Tích mang theo một chút nhẹ nhõm, nàng đưa tay che chắn những hạt mưa bắn tung tóe, chỉ lên trời, cười nói với ba người đang kinh ngạc: “Vậy nên, vũ khí tiêu diệt của chúng ta chẳng phải đã đến rồi sao!”

Dường như để chứng minh lời nàng nói, sau khi luồng sáng đầu tiên rơi xuống, ngay sau đó, vô số luồng sáng đỏ như máu như mưa xối xả từ trên trời đổ xuống, mỗi luồng đều xé toạc những vết nứt đỏ tươi trong màn mưa, nở ra những đóa yêu hoa màu máu trên mặt nước.

Trong chốc lát, tiếng gió, tiếng mưa, tiếng nổ, tiếng nhân ngư gầm thét lẫn lộn vào nhau, chói tai đến mức ba người thậm chí không thể phân biệt được trước mắt rốt cuộc là mưa nhiều hơn, hay là ánh sáng đỏ hủy diệt này nhiều hơn.

Mưa đỏ diệt thế cứ vậy như mà trút xuống, cho đến khi toàn bộ vùng biển bị bao phủ bởi màu máu.