Ma Pháp Thiếu Nữ Hệ Vật Lý Cấp S, Tuyệt Đối Không Khuất Phục Trước Cái Ác

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Có chút muộn màng nhưng tôi đã phải lòng người bạn thuở nhỏ của mình

(Đang ra)

Có chút muộn màng nhưng tôi đã phải lòng người bạn thuở nhỏ của mình

Maruto Fumiaki

Hikari, một nữ sinh cao trung bình thường như bao người, đang dần nhận ra sự cuốn hút của người bạn thưở nhỏ.Gánh trên vai tình yêu đó, những chuyện hằng ngày giữa hai người trông thì lãng mạn nhưng l

8 241

Seeking Out My Mother in Another World

(Đang ra)

Seeking Out My Mother in Another World

藤原祐 Fujiwara Yuu

Sau khi tốt nghiệp cấp ba, tôi—Hatano Sui đã mất cha. Tôi được kể rằng mẹ tôi đã biến mất khi tôi còn nhỏ nên tôi bị bỏ lại trên thế gian này.

2 0

Remote Jugyou ni Nattara Class 1 no Bishoujo to Doukyo Suru Koto ni Natta

(Đang ra)

Remote Jugyou ni Nattara Class 1 no Bishoujo to Doukyo Suru Koto ni Natta

Senya Mihagi

Bắt đầu từ lời mời của cô gái ấy, một câu chuyện chung sống đầy lãng mạn pha chút hài hước đã được bắt đầu!

18 2942

Làm bạn với cô gái đáng yêu thứ hai lớp

(Đang ra)

Làm bạn với cô gái đáng yêu thứ hai lớp

Takata

Vừa chơi game, xem phim, đọc manga, vừa uống Coca, ăn Junk Food được ship đến như Hamburger hay Pizza. Đó là khoảng thời gian ăn chơi của tôi và Asanagi-san, nhưng nó cũng là một bí mật rất quan trọng

249 41135

The beautiful girls I made understand my troubles with women, but they woke up to intense feelings and wouldn't let me go.

(Đang ra)

The beautiful girls I made understand my troubles with women, but they woke up to intense feelings and wouldn't let me go.

Mizuharu

- Từ ngày đó, Haruto nhận ra sai lầm của mình và bắt đầu dạy cho những cô gái mà đã làm cậu tổn thương cho đến tận bây giờ một bài học! ... Nhưng không hiểu sao, những cô gái mà cậu đã làm cho hiểu ch

31 566

Quyển 1: Ma Pháp Thiếu Nữ Hệ Vật Lý? - Chương 44 - Ngươi mới là kẻ thách thức

Thành phố Đỗ Hoàng mấy ngày gần đây, vì những vụ án giết người nghiêm trọng liên tiếp xảy ra đã khiến lòng người đã sớm hoang mang.

Màn đêm vừa buông xuống, người đi trên phố liền giảm hẳn, nhà nhà cửa đóng then cài, sợ rằng nạn nhân tiếp theo sẽ là mình. Các quầy hàng chợ đêm vốn tấp nập nay cũng đã sớm dọn dẹp, cả thành phố bao trùm trong một bầu không khí u ám và căng thẳng.

Lúc này, một chiếc taxi không người lái từ từ đi vào rìa khu dân cư bỏ hoang phía đông. Cửa xe mở ra, một bàn chân bước vào màn đêm.

“Tạm biệt quý khách, cơ mà tình hình an ninh khu vực hiện tại không tốt, xin quý khách hết sức chú ý an toàn bản thân, cố gắng đừng đi lại một mình.”

“Lắm lời, tôi biết rồi.” Đông Phương Thừa khẽ đáp, rồi xách chiếc vali nặng trịch, một mình từng bước tiến vào vùng đất hoang tàn bị bóng tối và sự chết chóc bao phủ này.

Ánh trăng trắng bệch, vừa đủ soi sáng con đường bê tông gồ ghề dưới chân. Các tòa nhà dân cư hai bên đã sớm đổ nát, những khung cửa sổ đen ngòm như vô số đôi mắt đang rình rập con mồi, phát ra những tiếng kêu quái dị trong gió đêm. Trên những bức tường đổ nát mọc đầy những cây leo không tên, dưới ánh trăng đổ bóng răng nanh vuốt nhọn xuống mặt đường.

Trong không khí tràn ngập mùi hôi thối, ẩm ướt, lẫn với bụi bặm và cỏ dại, thỉnh thoảng có mèo hoang từ góc tối lao ra, phát ra tiếng kêu thảm thiết, rồi nhanh chóng biến mất vào sâu hơn trong bóng tối, để lại một tiếng sột soạt rợn người.

Đông Phương Thừa mặt không cảm xúc kéo vali, đi bộ trong khu dân cư bỏ hoang như hiện trường phim kinh dị này, bánh xe vali lăn trên mặt đất gồ ghề phát ra tiếng cút kít, trong môi trường chết chóc này lại càng rõ ràng hơn.

Hắn đi qua vài tòa nhà bỏ hoang xiêu vẹo, cuối cùng dừng lại bên một quảng trường nhỏ tương đối rộng được bao quanh bởi ba tòa nhà. Phía bên kia quảng trường là một con hẻm sâu hun hút, hẹp đến mức không nhìn thấy cuối, bốc ra mùi hôi thối khiến người ta khó chịu.

Đông Phương Thừa đặt vali xuống chân, từ trong túi móc ra một miếng vải bông đã chuẩn bị sẵn, dùng nó mà che miệng mũi của mình. Sau đó, hắn mở vali, lấy ra thùng xăng bốc mùi hăng hắc, không chút do dự vặn nắp và đổ chất lỏng trong suốt xuống chỗ đất gần lối vào hẻm và hai bên tường.

Mọi thứ đã sẵn sàng. Hắn bật bật lửa, “cạch” một tiếng, tia lửa nhỏ bé trong màn đêm vẽ ra một đường cong dịu dàng nhưng chết chóc.

“Bùm!”

Ngọn lửa bùng lên đột ngột, ngọn lửa màu cam đỏ như những con rắn độc tham lam nhanh chóng bùng lên, liếm láp mặt đất và tường, xua tan phần lớn bóng tối xung quanh, cũng mang theo hơi nóng bỏng rát và mùi khét nồng nặc hơn.

Đông Phương Thừa cảm nhận hơi nóng phả vào mặt, ánh mắt vẫn lạnh lùng. Hắn kéo sợi dây mảnh có đính viên pha lê hình thoi màu đen từ cổ xuống, nắm chặt nó trong tay, rồi không nhanh không chậm lùi về phía một bức tường đổ nát tương đối nguyên vẹn ở rìa quảng trường, tựa lưng vào bức tường lạnh lẽo, đảm bảo mình sẽ không dễ dàng rơi vào tình thế bị địch tấn công từ cả hai phía.

Ánh lửa bùng cháy đổ những bóng sáng tối lên khuôn mặt bị vành mũ che khuất của hắn, đôi mắt đen lúc này sắc bén như dao, nhìn chằm chằm vào lối vào hẻm được ngọn lửa chiếu sáng.

“Đến đây, đến đây,” Hắn nắm chặt viên pha lê hình thoi có sợi dây đen, giọng nói khẽ đến mức không thể nghe thấy, ẩn chứa một sự phấn khích nào đó, “Đừng bắt ta đợi quá lâu.”

Ngọn lửa tham lam nuốt chửng những vật dụng lộn xộn và lớp vữa tường khô ráo ở lối vào hẻm, lửa đỏ dần dần lan lên trên, đốt cháy mái hiên và khung cửa sổ của những căn nhà cấp bốn bỏ hoang hai bên hẻm. 

Nhưng vì những căn nhà cấp bốn cũ kỹ này có một khoảng cách nhất định, không nối liền chặt chẽ với nhau, nên dù ngọn lửa trông đáng sợ, nhưng vẫn trong tầm kiểm soát, không đến mức ngay lập tức gây ra một đám cháy lớn không thể dập tắt.

Mười phút sau, một tia sáng vàng gần như không thể nhìn thấy bằng mắt thường, lóe lên trong tầm mắt như một ngôi sao băng đang lao tới! Đông Phương Thừa gần như theo phản xạ quay phắt đầu lại—

“Xoẹt!”

Một cánh hoa mỏng như cánh ve, lấp lánh ánh vàng sắc bén, mang theo tiếng xé gió mà lướt sát qua má hắn, cắt một vết nhỏ gọn gàng trên vành chiếc mũ bóng chày màu đen của hắn, vài sợi tóc đen bị cắt đứt, từ từ rơi xuống trong gió nóng.

“Tôi không ngờ, cậu lại là tội nhân mới, bạn học Đông Phương.” Giọng nói lạnh lùng truyền đến từ ánh lửa không xa.

“Ta ngược lại đã nghi ngờ sẽ là ngươi, học sinh chuyển trường.” Đông Phương Thừa từ từ đứng thẳng dậy, tùy tay ném chiếc mũ bóng chày bị cắt một góc xuống đất, ánh mắt bình tĩnh nhìn về phía bên kia ngọn lửa. “Tự ý dùng tư hình để xét xử người khác, ngươi gan lớn thật đấy.”

Màn lửa đang cháy bị một tia kiếm vàng quét ngang chém nát, hơi nóng cuồn cuộn tràn ra hai bên, lưỡi lửa trắng xóa như bị khí thế của người đến dọa lùi. Đông Phương Thừa lăn một vòng, tránh được luồng kiếm khí sắc bén theo sát phía sau, đủ sức dễ dàng chém đứt cả bê tông cốt thép .

“Cậu đang bắt chước tội nhân phóng hỏa đó, làm ô uế ngọn lửa thiêng liêng. Bạn học Đông Phương, cậu chọn thách thức uy nghiêm của【Chính Nghĩa】sao?”

Đông Phương Thừa đột nhiên cười, đứng thẳng dậy phủi bụi trên ống quần, như thể đối mặt không phải kẻ thù có thể cắt sắt như bùn, mà là những tên côn đồ lề đường.

“Thách thức? Ngươi hình như đã nhầm một chút, quý cô Kỵ sĩ… ngươi mới là kẻ thách thức.”

Lời còn chưa dứt, bóng dáng Reita đã một lần nữa hóa thành một tàn ảnh vàng xuyên qua màn lửa, thanh kiếm dài trong tay xé toạc không khí, mang theo khí thế như sấm sét mà đâm thẳng vào tim Đông Phương Thừa!

Đối mặt với ánh kiếm chí mạng đã áp sát ngay trước mắt, Đông Phương Thừa chỉ bình tĩnh nâng tay phải, đẩy viên pha lê hình thoi màu đen đã nắm chặt trong lòng bàn tay vào thiết bị đầu cuối lạnh lẽo trên cổ tay.

Ầm—!

Dòng ánh sáng tối cuồn cuộn mãnh liệt đột nhiên bùng nổ từ người Đông Phương Thừa, thanh kiếm dài của Kỵ sĩ cùng với bóng dáng không thể ngăn cản của Reita lại như xuyên qua một ảo ảnh, xuyên thẳng qua khối ánh sáng đen đậm đặc đang cuộn trào, không gặp bất kỳ trở ngại nào, cũng không trúng bất kỳ thực thể nào.

Thân hình Reita sau khi xuyên qua khối ánh sáng, loạng choạng vài bước mới ổn định lại trên khoảng đất trống không xa. Khuôn mặt luôn bình tĩnh dưới lớp mũ giáp lộ ra một chút ngạc nhiên, lông mày vàng nhíu chặt, quay đầu nhìn về phía khối ánh sáng đen đang từ từ thu lại phía sau.

“Bổ xung cho ngươi chút kiến thức, khi đang biến thân thì sẽ có được sự bảo hộ bất khả xâm phạm.”

Một giọng thiếu nữ mang theo vài phần trêu chọc, từ từ truyền ra từ trong ánh sáng đang dần tan biến.

Khi ánh sáng đen hoàn toàn thu lại, dưới ánh lửa chiếu rọi, thân hình mảnh mai nhưng đầy sức sống của「Zero」xuất hiện ở trung tâm khoảng đất trống, nàng thiếu nữ vươn vai, khoe vẻ đẹp cơ thể mình với bầu trời đêm.

Giây tiếp theo, Ma Pháp Thiếu Nữ màu đen mở mắt, trong con ngươi phản chiếu ánh lửa nhảy múa, khí thế cao ngất như ý chí chiến đấu của nàng, nàng đưa tay chỉ vào Kỵ sĩ Kim Châm đang nghiêm chỉnh chờ đợi.

“Tân binh mạnh nhất, ứng cử viên cấp S… hừ, hãy để nắm đấm của ta nói cho ngươi biết, ngươi chỉ là một kẻ tầm thường, may mắn nổi danh trong cái đội không có ta mà thôi!”