Ma Pháp Thiếu Nữ Hệ Vật Lý Cấp S, Tuyệt Đối Không Khuất Phục Trước Cái Ác

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Có chút muộn màng nhưng tôi đã phải lòng người bạn thuở nhỏ của mình

(Đang ra)

Có chút muộn màng nhưng tôi đã phải lòng người bạn thuở nhỏ của mình

Maruto Fumiaki

Hikari, một nữ sinh cao trung bình thường như bao người, đang dần nhận ra sự cuốn hút của người bạn thưở nhỏ.Gánh trên vai tình yêu đó, những chuyện hằng ngày giữa hai người trông thì lãng mạn nhưng l

8 242

Seeking Out My Mother in Another World

(Đang ra)

Seeking Out My Mother in Another World

藤原祐 Fujiwara Yuu

Sau khi tốt nghiệp cấp ba, tôi—Hatano Sui đã mất cha. Tôi được kể rằng mẹ tôi đã biến mất khi tôi còn nhỏ nên tôi bị bỏ lại trên thế gian này.

2 1

Remote Jugyou ni Nattara Class 1 no Bishoujo to Doukyo Suru Koto ni Natta

(Đang ra)

Remote Jugyou ni Nattara Class 1 no Bishoujo to Doukyo Suru Koto ni Natta

Senya Mihagi

Bắt đầu từ lời mời của cô gái ấy, một câu chuyện chung sống đầy lãng mạn pha chút hài hước đã được bắt đầu!

18 2943

Làm bạn với cô gái đáng yêu thứ hai lớp

(Đang ra)

Làm bạn với cô gái đáng yêu thứ hai lớp

Takata

Vừa chơi game, xem phim, đọc manga, vừa uống Coca, ăn Junk Food được ship đến như Hamburger hay Pizza. Đó là khoảng thời gian ăn chơi của tôi và Asanagi-san, nhưng nó cũng là một bí mật rất quan trọng

249 41136

The beautiful girls I made understand my troubles with women, but they woke up to intense feelings and wouldn't let me go.

(Đang ra)

The beautiful girls I made understand my troubles with women, but they woke up to intense feelings and wouldn't let me go.

Mizuharu

- Từ ngày đó, Haruto nhận ra sai lầm của mình và bắt đầu dạy cho những cô gái mà đã làm cậu tổn thương cho đến tận bây giờ một bài học! ... Nhưng không hiểu sao, những cô gái mà cậu đã làm cho hiểu ch

31 566

Quyển 2: Đi! Biển! Thôi! - Chương 30 - Ác mộng

Khoảnh khắc quay đầu lại, Đông Phương Trừng chỉ cảm thấy mình như rơi vào hầm băng.

“Lâm Phong” trước mắt, khuôn mặt vốn góc cạnh rõ ràng, giờ đây đã bị một xoắn ốc màu thịt khổng lồ hoàn toàn thay thế, xoắn ốc từ từ xoay tròn vào trong, như một vòng xoáy dẫn đến vực sâu vô định, không có mắt mũi miệng, chỉ có sự nhúc nhích ghê tởm của da thịt. Cả cơ thể hắn phủ một lớp thảm nấm mỏng màu trắng bệch, như rêu mốc mục nát, không chút sức sống.

Cổ của “Lâm Phong” giật giật từng hồi cứng đờ như con rối dây, từ xoáy thịt phát ra âm thanh phi nhân loại, như vô số tạp âm cọ xát mà thành: “Sao… lại…?”

“——!”

Đông Phương Trừng toàn thân run rẩy, bật dậy khỏi ghế như một cái lò xo. Nàng theo bản năng sờ lên ngực – nơi lẽ ra phải có viên pha lê biến hình mang lại cảm giác an toàn cho nàng, nhưng đầu ngón tay chỉ chạm vào khoảng không. Sợi dây đỏ trên cổ buông thõng cô độc, viên pha lê hình thoi đã biến mất từ lúc nào.

“A… Trừng…”

“Lâm Phong” phủ đầy nấm mốc “đứng” dậy khỏi ghế – nói là đứng, chi bằng nói là dùng tứ chi và những sợi tơ trắng bệch vươn ra từ cơ thể để chống đỡ thân hình cứng đờ đứng thẳng, dáng vẻ như một con nhện dị dạng, tư thế có lẽ sẽ khiến tất cả những ai nhìn thấy đều cảm thấy ghê tởm.

Ai cũng biết, sự kinh hoàng tột độ sẽ kích thích hai cảm xúc nguyên thủy nhất của con người: nỗi sợ hãi tột cùng, hoặc sự tức giận tột cùng. Và điều đầu tiên bùng cháy trong Đông Phương Trừng, rõ ràng là vế sau.

“Bớt giả thần giả quỷ ở đây đi!”

Ánh mắt thiếu nữ chợt lạnh, nỗi sợ hãi và bối rối trong khoảnh khắc này đều bị cơn giận nuốt chửng, nàng đột ngột bước tới một bước, cú đấm thẳng tập trung toàn bộ sức lực mang theo kình phong thẳng vào ngực “Lâm Phong” – nếu đúng là tên chó nhà giàu dùng thủ đoạn hèn hạ này để dọa người, thì phải cho hắn nếm mùi chọc giận nàng!

“Phụt!”

Nắm đấm của Đông Phương Trừng không gặp bất kỳ trở ngại nào, trực tiếp xuyên thủng cơ thể “Lâm Phong”. Cảm giác đó, không giống như đánh vào cơ thể người, mà giống như đâm vào một khúc gỗ mục nát, mọc đầy nấm. Máu thịt đỏ sẫm quấn quanh thảm nấm trắng bệch, từ cái lỗ lớn trên ngực nó bắn tung tóe ra phía sau, vương vãi khắp ghế ngồi và tường.

“A… Trừng…”

Quái vật đó dường như không cảm thấy bất kỳ đau đớn nào, chỉ từ từ cúi đầu, nhìn cái lỗ lớn trên ngực mình, vẫn đang không ngừng nhỏ ra máu bẩn. Sau đó, nó dang hai tay, từ từ ôm lấy cô gái vừa mới đấm thủng một lỗ trên người nó.

Nhìn xoáy thịt màu da người đang từ từ xoay tròn, ngày càng gần trên khuôn mặt quái vật, và trên cánh tay vừa đấm ra của mình, không biết từ lúc nào, đã dính đầy những sợi nấm trắng bệch đang từ từ lan rộng như vật sống, lần này, Đông Phương Trừng thật sự có chút sợ hãi.

Nàng đột ngột rụt tay lại, quay người chạy như điên về phía cửa chính rạp chiếu phim. Nhưng cánh cửa lẽ ra có thể đóng mở bất cứ lúc nào lại bất động, lại như bị hàn chết vào khung cửa.

Phía sau, tiếng bước chân và tiếng chất nhầy kéo lê trên sàn ngày càng gần. Nàng lại chạy đến mấy lối thoát hiểm bên cạnh, kết quả, không ngoại lệ, tất cả đều đóng chặt!

Trong rạp chiếu phim, những khán giả rải rác ban đầu từ từ đứng dậy khỏi ghế, từng khuôn mặt xoắn ốc màu thịt không tiếng động quay về phía nàng trong bóng tối, những khuôn mặt không có ngũ quan chăm chú nhìn cô gái.

“Chết tiệt!”

Đông Phương Trừng đá đổ một máy bán bỏng ngô chặn đường, lợi dụng khoảnh khắc hỗn loạn đó, lao về phía cửa phụ có ghi “lối đi cho nhân viên”.

Lần này thì cửa mở được, nàng không nghĩ ngợi gì trực tiếp xông vào. Sau cánh cửa là một hành lang trải thảm yên tĩnh. Nàng vừa thở phào nhẹ nhõm, thì từ phòng nghỉ cuối hành lang, một giọng nói quen thuộc vang lên.

“…Thật là, không đợi chúng ta mà tự mình đi vào trước, hai tên ngốc đó.”

Là giọng của Hoshino Kirara!

Đông Phương Trừng mừng rỡ trong lòng, vội vàng chạy tới. Chỉ thấy trong phòng nghỉ, Hoshino Kirara, Hoàng Vũ Đồng, thậm chí cả Minase Kazuha cũng đang ngồi bên trong.

“Sao mọi người lại ở đây?! Mau đi! Bên ngoài—”

Lời còn chưa dứt, ba bóng người quay lưng lại với nàng từ từ xoay người, cứng đờ như những bánh răng bị rỉ sét. Khuôn mặt của họ, không ngoại lệ, đều là những xoắn ốc màu thịt giống như “Lâm Phong”, phát ra ánh sáng kỳ dị dưới đèn.

“Mẹ kiếp!”

Cái lạnh thấu xương từ lòng bàn chân xộc thẳng lên đỉnh đầu! Đông Phương Trừng phát ra một tiếng kêu kinh hãi bị kìm nén, quay người chạy trối chết về phía đầu kia hành lang. Phía sau, tiếng bước chân như con rối dây của ba “người quen cũ” vang lên, không nhanh không chậm, nhưng lại như giẫm lên trái tim nàng.

Cánh tay phải truyền đến cảm giác châm chích nhỏ và sắc nhọn, như vô số cây kim đang đâm. Đông Phương Trừng kinh hoàng cúi đầu kiểm tra – thảm nấm trắng bệch ban đầu chỉ phủ đến cẳng tay đang điên cuồng bò lên, gần như lan đến vai.

Dưới lớp nấm, làn da của nàng đang dần mất đi sắc máu, trở nên giống như những con quái vật kia, hiện lên một màu trắng bệch kỳ dị, không chút sức sống. Đáng sợ hơn, toàn bộ cánh tay phải của nàng đang dần dần, không kiểm soát được, mất đi cảm giác!

Khoan đã, nếu cứ kéo dài thế này, mình sẽ không… biến thành loại quái vật không ra người không ra quỷ đó chứ?!

Bộ não của Đông Phương Trừng, dưới sự sợ hãi và nguy hiểm tột độ, bắt đầu vận hành với tốc độ chóng mặt. Nàng phải lập tức tìm một nơi để tìm cách xử lý những thứ quỷ quái trên cánh tay, hoặc ít nhất phải tìm một nơi có thể tạm thời ẩn náu, và cũng có thể giúp nàng bình tĩnh lại để suy nghĩ đối sách!

Vậy thì vấn đề đặt ra là, trong rạp chiếu phim này, nơi đã bị quái vật chiếm đóng hoàn toàn, không biết cánh cửa nào mở cánh cửa nào đóng – nàng nên chạy đi đâu?

…Nhà vệ sinh! Nơi đó không gian nhỏ thích hợp để chặn cửa, hơn nữa có nước, biết đâu có thể rửa trôi thứ quỷ quái trên tay này!

Nàng không còn do dự, đột ngột quay người lao về phía nơi có biển hiệu “WC” sáng đèn ở cuối hành lang. Tiếng bước chân phía sau như tiếng trống thúc giục, như hình với bóng. Nàng thậm chí có thể cảm nhận được hơi ẩm lạnh lẽo như nấm mục từ cơ thể quái vật phả vào gáy.

“Rầm!”

Nàng dùng toàn bộ sức lực đẩy mạnh cánh cửa dày của nhà vệ sinh, lao vào và ngay lập tức quay người đóng cửa, nhanh chóng ấn chốt khóa bên trong.

“Cạch.”

Tiếng khóa cửa vang lên trong trẻo, như một rào chắn tạm thời ngăn cách bên trong và bên ngoài. Nàng tựa lưng vào cánh cửa lạnh lẽo, thở hổn hển, lồng ngực phập phồng dữ dội.

Nàng tựa lưng vào cánh cửa lạnh lẽo, thở hổn hển, tham lam hít thở từng hơi, lồng ngực phập phồng dữ dội.

Tin tốt là, ít nhất trong thời gian ngắn không cần lo lắng về những con quái vật không mặt đó, nhưng tin xấu là cánh tay của nàng vẫn đang gặp nguy cấp cần giải quyết.

Nàng không dám lơ là một chút nào, lập tức lao đến bồn rửa tay, vặn vòi nước, mở nước lạnh hết cỡ. Sau đó, nàng đưa cánh tay phải gần như đã mất cảm giác của mình vào dòng nước, bắt đầu dùng tay trái, điên cuồng chà xát những khối nấm trắng bệch bám chặt như đỉa trên cánh tay.

Tuy nhiên lại vô ích, những sợi nấm đó không những không bong ra dưới dòng nước lạnh mà còn lan rộng nhanh hơn, như những dây leo được nuôi dưỡng, từng chút một nuốt chửng làn da của nàng.

Ngay khi ngọn lửa hy vọng yếu ớt vừa mới nhen nhóm trong lòng nàng sắp bị dập tắt hoàn toàn, rơi vào tuyệt vọng sâu hơn, một bàn tay ấm áp và quen thuộc, đột nhiên từ phía sau, nhẹ nhàng ôm lấy nàng.

Cơ thể Đông Phương Trừng đột ngột cứng đờ.

Ngay sau đó, một giọng nói khiến nàng vô cùng an tâm, dịu dàng như có thể làm tan chảy mọi băng tuyết, nhẹ nhàng vang lên bên tai. Đồng thời, một bàn tay khác cũng nhẹ nhàng che mắt nàng.

“Đừng lo lắng, Tiểu Trừng.”

Là giọng của mẹ.

“Đây chỉ là một cơn ác mộng thôi…”

Khoảnh khắc đó, những dây thần kinh căng thẳng đến mức sắp đứt của Đông Phương Trừng hoàn toàn thả lỏng. Mọi nỗi sợ hãi, tức giận, bất an đều tan biến trong vòng tay ấm áp và những lời nói dịu dàng này. Nàng thậm chí có thể ngửi thấy, từ cơ thể phía sau, cái mùi mà nàng quá đỗi quen thuộc, pha lẫn chút hương xà phòng thoang thoảng và mùi nắng, thuộc về mẹ của nàng.

Nàng gần như tham lam tựa vào vòng tay ấm áp phía sau, tận hưởng cảm giác an tâm đã lâu không có này, đủ để khiến nàng rơi lệ.

Vài giây sau, nàng cuối cùng cũng lấy lại được một chút sức lực từ cảm giác an tâm đó. Nàng nâng tay lên, nhẹ nhàng gỡ bàn tay đang che mắt mình ra, muốn nhìn thấy người mẹ đã lâu không gặp, ngày đêm mong nhớ.

Sau đó, nàng mở mắt, đập vào mắt nàng, là địa ngục kinh hoàng và tuyệt vọng nhất mà nàng từng thấy trong đời.

Trong gương sáng choang của nhà vệ sinh, rõ ràng phản chiếu cảnh tượng phía sau nàng đã bị những con quái vật mặt xoắn ốc màu thịt vây kín mít.

Và “người mẹ” đang ôm chặt nàng, lồng ngực đã bị “Lâm Phong” đâm xuyên từ phía sau bằng những móng vuốt sắc trắng bệch như dao.

Máu đen, đặc quánh như dầu mỏ, đang ào ạt chảy ra từ hốc mắt trống rỗng, đã mất đi nhãn cầu của “mẹ”, và từ cái miệng vẫn đang không ngừng đóng mở, như đang nói điều gì đó.

“Mẹ nàng” cười gằn, từ từ cúi xuống, ghé khuôn mặt kinh khủng đầy máu đen vào tai Đông Phương Trừng đang run rẩy vì quá sợ hãi, không thể cử động:

“—Và ngươi sẽ không bao giờ tỉnh lại!”