Hãy cùng sáng tác bài hát gốc của riêng chúng ta
Sakurada Miyu đặt tay lên tràng hạt trước ngực mình và thuật lại với Kasuga Haruna rằng: “Xin chung vui với tôi. Tôi đã tìm được đồng quan tôi đã đánh mất.”
Với một gương mặt hơi đỏ ửng, Haruna hướng mắt về phía Miyu và đáp lại.
“Vâng. Xin chung vui với tôi. Tôi đã tìm được con chiên bị lạc.”
Hai người họ mỉm cười với nhau và chào tạm biệt bằng một câu “Chúc cậu một ngày tốt lành.” Học Viện Nữ Sinh Arisugawa vào giờ nghỉ trưa là một nơi nhộn nhịp như thế.
Cùng lúc đó, ở phía sau phòng thể dục, Shiratori Kurumi và Takeshita Miiko đang đi thẳng về phía nhau.
“Xin chung vui với tôi, vì tôi đã tìm được đồng quan tôi đã đánh mất.”
“Ừ-Ừm! Cái gì đó về con chiên đúng không? Làm chúng ta vui? Người tìm ra nó đúng ra phải là tớ à?”
Lời kinh mà Kurumi quên là một đoạn họ được học trong giáo lý, và nó được dùng như một mật ngữ chỉ bốn người bọn họ biết. Họ dùng nó vào những ngày có thời gian rảnh, như là lúc Miyu không bận tập hát thánh ca, với ý nghĩa là “Hãy gặp nhau ở địa điểm bí mật của chúng ta sau giờ tan trường nhé.”
Tiết học buổi chiều đã kết thúc, Miyu rời khỏi ngôi trường và đến thư viện để trả lại quyển sách đã mượn. Sau một khoảng thời gian đi bộ quanh khuôn viên của Học Viện Arisugawa rộng lớn, một bức tường cao ngất ngưởng bao quanh học viện đập vào mắt cô.
Cô đi đến phía sau của ngôi trường, đi xa hơn và xa hơn khỏi những học sinh xung quanh, cho đến khi không còn ai khác nữa. Cuối cùng cũng đến nơi, Miyu kiểm tra lại tứ phía để phòng hờ.
“...Được rồi, không còn ai ở đây cả.”
Dưới chân cô là một tảng bê tông cùng với một thứ trông như là cánh cửa sắt. Bình thường sẽ không có ai để ý đến một thứ bị che phủ bởi cây bụi như thế, ngoại trừ Kurumi và Miiko tinh nghịch...
Miyu nâng cánh cửa nặng trịch lên, thở cái hộc rồi đi xuống những bậc thang bên dưới. Đi một hồi, cô đã đến được tầng hầm bí mật chứa sách không được sử dụng do Miiko và Kurumi phát hiện.
“À, Miyu-chan đến rồi à~.”
“Muộn rồi đấy, Miyu-chan. Quá là muộn luôn!”
“Khoan đã, Kurumi-san. Cũng không hẳn là do Miyu-san đến muộn mà là do hai cậu đến quá sớm đúng không?”
Miyu cười khúc khích và nhìn xung quanh tầng hầm.
Nơi đây được xếp đầy những thiết bị họ mang vào, cùng với vô số đĩa nhạc. Thậm chí còn có sẵn hai đĩa nhạc trên bàn xoay đĩa.
“Vậy thì bật nhạc lên và vui vẻ tí thôi nào mọi người!”
“Ừm! Bắt đầu thôi, Miyu-chan!”
Kurumi hét và nhảy cẫng lên trong vui sướng và kéo Miiko theo. Haruna nhìn Miyu và gật đầu một cái nhẹ.
“Mọi người đã sẵn sàng hết chưa?”
“Sẵn sàng!”
Mắt Haruna sáng lên, thể hiện một sự quyết tâm và nghiêm túc, rồi cô với tay đến bàn xoay đĩa.
Cô chà chiếc đĩa trước mặt mình, và bài hát mở đầu với giai điệu nhịp nhàng đã bắt đầu chơi. Track mở đầu hôm nay là một opening của một bộ anime nổi tiếng từ nhiều năm về trước.
Một bài hát đầy hoài niệm, nhưng lại mang lại cảm giác tươi mới để vừa làm ấm, vừa làm bùng lên ngọn lửa trong tim họ.
Bốn cô gái hòa mình vào âm nhạc – hát hò nhảy múa, la hét hết mình, quay người xung quanh và high-five thỏa thích.
Giá như khoảnh khắc nhiệm màu này kéo dài mãi mãi—.
Miyu cảm thấy như thể mình đang ở trong một giấc mơ vậy.
Hát thánh ca, học cùng bạn bè, làm hoạt động tình nguyện thôi cũng đủ vui rồi, nhưng quãng thời gian cô dành ra cho âm nhạc cùng những người bạn của mình thì lại ở một đẳng cấp khác hẳn. Cô chưa bao giờ tưởng tượng ra được một thứ gì đó tuyệt vời hơn khoảnh khắc này.
Lyrical Lily--.
Một nhóm nơi bốn người họ có thể biểu diễn âm nhạc cùng nhau, và luôn phấn đấu để cải thiện kỹ năng DJ, nhảy và hát.
Họ tận hưởng hết mình khoảng thời gian bốn người được ở cùng nhau, nhưng đồng thời cũng muốn chia sẻ âm nhạc của mình với nhiều người nhất có thể, nên họ định sẽ tổ chức những sự kiện như các bữa tiệc để tiến đến mục tiêu này.
Dù đã có nhiều thăng trầm xảy ra, nhưng hành trình âm nhạc của họ giờ mới chỉ bắt đầu thôi.
•
“Tack hôm qua Haruna-chan chơi hay thật đấy.”
“Ừm! Quả không hổ danh Hội Trưởng Hội Kỷ Luật mà!”
“...Miiko-san, cái đó gọi là “track”, không phải “tack.” Và Kurumi-san, tớ là thành viên của Hội Kỉ Luật, chứ không phải là Hội Trưởng.”
Bốn người họ giết thời gian bằng cách tám chuyện trong thư viện vào giờ giải lao. Ngoài những lúc tập hợp ở tầng hầm bí mật thì họ hay gặp nhau ở thư viện như thế này.
“Mà nói gì thì nói, bản nhạc đó đúng là tuyệt đẹp đấy, Haruna-san.”
“C-Cả Miyu-san nữa à...?”
Một con người chân thành như Haruna đã rất nỗ lực, và kết quả là cô đã nhanh chóng cải thiện khả năng chơi DJ của mình. Tài sampling của cô như thể đang kết nối với toàn bộ âm nhạc đẹp đẽ trên thế giới. Với những trang thiết bị mượn từ ông bố audiophile của mình, cô còn dấn thân vào thế giới âm nhạc điện tử. Đến hôm qua, cô còn có thể cho original mini-track của mình vào trong bản nhạc.
“Nè, hôm qua tớ đã có một giấc mơ đó.” Miyu nói.
“Một giấc mơ?”
Nói thế, cả bọn hướng mắt nhìn Miyu.
“Ừm... Tớ mơ thấy chúng ta sáng tác ra được một bài hát của riêng mình”
“...Miyu-san, ý cậu nói là chúng ta nên sáng tác một bài hát à?”
“Đúng đó, Haruna-san. Nếu chúng ta có thể sáng tác được một bài hát và chia sẻ nó với khán giả thì tốt quá rồi còn gì.”
“Quao! Nghe tuyệt thật đấy! Triển ngay luôn cho nóng đi!”
Trong khi Kurumi lạc quan đang rất phấn chấn thì trái lại, bản thân Miyu lại mang một biểu cảm khá thiếu tinh thần trên mặt.
“...không biết có khả thi không nữa.”
“Đừng lo lắng quá, với Miyu-chan và Haruna-chan thì sẽ dễ như ăn bánh thôi.”
“Khoan đã, Miiko-san. Đừng xem nhẹ chuyện này quá.”
Tuy nhiên, chính Haruna đang khiển trách đấy lại bắt đầu thể hiện một biểu cảm đầy lo âu.
“Miyu-san. Khi nói là muốn sáng tác một “bài hát”, thì chính xác là cậu đang nghĩ đến một bài hát ra sao?”
“À thì, tớ chưa nghĩ ra chi tiết cụ thể... Chỉ là tớ muốn nó là thứ gì đó mà chỉ có Lyrical Lily có thể làm được...”
“Thứ gì đó mà chỉ chúng ta mới làm được à... À, hiểu rồi! Vậy là cậu muốn một bài hát thể hiện rõ cái tôi của ‘chúng ta’.”
“Lo làm gì. Chúng ta hát bài nào thì bài ấy cũng đã mang đậm phong cách của chúng ta rồi mà.”
“Nói thế cũng đúng, nhưng mà...”
Haruna quay mặt sang nhìn Miyu.
“Tớ nghĩ là nếu chúng ta sáng tác được một bài hát thì sẽ thật tuyệt vời làm sao. Để đạt được mục tiêu đó, tớ sẽ cố hết sức để cùng mọi người tạo ra một bản track. Nhưng về mảng lời bài hát thì... tớ không nghĩ là mình có thể làm một mình được.”
“À đâu có, Haruna-san. Tớ đâu có ý bảo cậu làm hết. Tớ chỉ nghĩ là chúng ta có thể cùng nhau cố gắng thật nhiều để nghĩ ra gì đó thôi.”
“Ừm! Cả bọn hãy cùng suy nghĩ, rồi Miyu-chan sẽ tổng hợp và sắp xếp lại tất cả ý tưởng!”
“Tớ cũng sẽ cố suy nghĩ. Nếu Miyu-chan có thể sắp xếp lại những ý tưởng đó thì chắc chắn kết quả sẽ tuyệt lắm.”
“Khoan đã, Kurumi-san, Miiko-san. Như thế thì có hơi thiếu suy nghĩ lắm không?”
“Không, các cậu ấy nói đúng. Tớ là người nảy ra ý tưởng này, thì tớ phải là người chịu trách nhiệm chứ. Chỉ là tớ vẫn chưa nắm rõ được tinh tuý của Lyrical Lily, chưa nắm rõ được điều làm cho chúng ta đặc biệt là gì.”
“...Điều làm cho chúng ta đặc biệt à?”
Miyu trả lời trong khi nhìn lướt qua những kệ sách trong thư viện, “Ừm. Tớ nghĩ rằng sự không hiểu đấy bắt nguồn từ sự thiếu kiến thức về thế giới bên ngoài của chúng ta.”
“Giống như tất cả những quyển sách ở trong thư viện này vậy. Có rất nhiều, rất nhiều sách, nhưng chúng ta chưa đọc được bao nhiêu. Nếu như không tìm hiểu thêm về thế giới bên ngoài, thì tớ nghĩ chúng ta sẽ không tìm ra được điều làm cho chúng ta đặc biệt.”
“Có lẽ cậu nói đúng. Dù gì thì gần đây chúng ta mới bắt đầu biết đến DJ mà.”
“Ừm, nên tớ nghĩ sẽ rất tốt nếu chúng ta có thể thử thách bản thân và khám phá ra những điều mới mẻ... Nhưng có vẻ như trước mắt thì chúng ta chưa khám phá ra được gì nhiều cả.”
“Tớ nghĩ là không sao đâu. Với lại như thế này thì cũng giống kiểu của chúng ta mà.”
Ba cô gái còn lại biểu lộ một gương mặt đầy ngạc nhiên khi nghe Miiko nói thế.
“Khoan... Tớ nghĩ Miiko-san có khi nói đúng rồi đấy...”
“Ừm, đúng rồi đó, Miiko-chan! Đó là thứ khiến chúng ta giống ‘chúng ta’ mà nhỉ!”
“Tớ đồng ý với cậu. Cảm ơn, Miiko-san. Tớ nghĩ mình cũng đã hiểu được rồi.”
“Hở?! Ý các cậu là sao?”
Miyu quay mặt sang Miiko đang hơi bối rối.
“Nếu như so sánh với một quyển sách, thì một nhóm thiếu kinh nghiệm như chúng ta cũng giống như là một trang giấy trắng vậy – chỉ là một tờ giấy chưa được viết lên thôi. Nên không việc gì phải hổ thẹn cả. Vì đó là ‘chúng ta’.”
“Đúng thế. Một trang giấy trắng có thể trở thành bất cứ thứ gì, nhưng sự trắng tinh đó cũng là một điều cần được nâng niu và bảo vệ.”
Kurumi nắm lấy tay của Haruna và Miyu, họ đang nhìn nhau và gật đầu đồng thuận. Cả Miiko không hiểu chuyện gì đang xảy ra cũng tham gia.
“Tìm được rồi, điều làm cho chúng ta đặc biệt ngay lúc này.”
“Ừm! Hãy giữ lấy và tiến lên cùng nó để sáng tác ra bài hát của riêng chúng ta!”
“Tớ không hiểu lắm, nhưng tớ sẽ cố gắng hết sức.”
“Được rồi, vậy mọi người đã sẵn sàng chưa?”
“Sẵn sàng!”
“Ahahaha.” Tiếng cười của bốn cô gái thoát ra ngoài cửa sổ và được cơn gió dịu dàng mang đi lên cao, thật cao.
Turntable DJ, một bàn xoay/chà đĩa Sampling là kỹ thuật lấy một phần, hoặc một mẫu, của một bản ghi âm và tái sử dụng nó như một công cụ hoặc một bản ghi âm trong một bài hát hoặc đoạn khác nhau Audiophile là thuật ngữ chỉ một nhóm người đam mê, yêu thích quá trình tái tạo âm thanh "trung thực nhất có thể".