Tôi Sẽ Là Con Mèo
Một tiếng kêu nọ thoát ra khỏi tầng hầm đựng sách cũ và lọt vào sân trong của Học Viện Arisugawa.
Hôm nay âm lượng lớn đến mức một sơ đang đi ngang qua cũng nghe thấy.
“...Hôm nay tạm bỏ qua vậy.”
Cô cười nhẹ, rồi ngay khi chuẩn bị quay lại công việc, cô lại có một cảm giác lạ thường về âm thanh mình đang được nghe. Cô dừng chân lại để nghe thật kỹ, để phân tích nhịp điệu và giai điệu dồn dập kia, và cuối cùng cũng nhận ra được một điều.
“…Hả?”
Cô vô thức thốt lên vì ngạc nhiên trước lời bài hát.
“Tại sao?! Tại sao các em ấy lại hát những câu thơ của Chuuya-sama?!”
Nỗi Buồn bị Vấy Bẩn—, đúng thế, đây là một khổ từ bài thơ của Nakahara Chuuya, nhà thơ mà vị sơ này cực kỳ mến mộ từ thời còn là một thiếu nữ mọt sách.
Những con người dưới tầng hầm không hề mảy may để ý đến cô sơ đang bất ngờ mà vẫn chơi hết mình hơn bao giờ hết. Từ khi xuất hiện những tin đồn, nhiều học sinh cũng đã tụ họp tại những bữa tiệc nhỏ được tổ chức bởi Lyrical Lily này để nhảy múa cùng điệu nhạc.
“Bài cuối cùng đây, lên nào! Bài hát của riêng bọn mình, ‘Sắc Màu của Nỗi Buồn bị Vấy Bẩn’!”
Sau khi Takeshita Miiko giơ tay phải lên và thông báo, Kasuga Haruna bắt đầu khuấy đảo đám đông.
Cùng lúc đó, thế giới trắng tinh đẹp đẽ mà Shiratori Kurumi vẽ ra đã được trưng bày trên bức tường. Sakurada Miyu thì bắt đầu hát lên bài hát Sắc Màu của Nỗi Buồn bị Vấy Bẩn do chính mình viết nên, với một giọng ca tràn đầy sự tự tin.
Lyrical Lily và cả những học sinh có mặt tại nơi đấy đã chìm đắm trong niềm vui, âm nhạc và cảm giác được kết nối toả ra từ mọi người xung quanh. Gương mặt của những cô gái đang nhảy múa ấy trông như là những con người hạnh phúc nhất thế gian vậy!
“Gửi đến Nỗi Buồn bị Vấy Bẩn--!”
Cuối cùng là Kurumi, cô cất cao giọng cứ như đang hướng về phía hoàng hôn, hát vang lên “Yes! Yes! Yes” cùng với toàn thể khán giả.
“Sau này mình lại chơi với nhau nhé!” Những con người tại nơi ấy khẽ giữ lời hứa này trong lòng, và như thế là bữa tiệc đã bế mạc.
●
“Hôm qua đúng là hết sẩy mà!”
“Đúng thật! DJ là tuyệt nhất. Đúng không, Hội Trưởng?”
Đến cả Haruna cũng bị lây sự hớn hở của Miiko và Kurumi, nên không khỏi cười mỉm đến tận mang tai, nhưng cô lại lắc đầu, mặt có chút xấu hổ.
“À thì... Đúng là hôm qua tuyệt thật, nhưng chúng mình vẫn còn thiếu sót nhiều chỗ. Nên để cải thiện kỹ năng chơi DJ của cả nhóm, tớ muốn tổ chức những sự kiện như thế này thường xuyên hơn. Để làm thế, chúng ta cần phải cải thiện vốn tiết mục của mình. Hơn nữa—”
“Haruna-chan, về chuyện đó.”
Miyu chen ngang Haruna với một biểu cảm bất ngờ.
“Cậu nói cải thiện vốn tiết mục có nghĩa là sẽ sáng tác thêm một track nữa à? Nếu thế thì tớ sẽ cố hết sức để viết lời bài hát.”
“Mừng quá! Haruna-chan! Hãy cùng sáng tác một bài hát nữa, thiết kế vũ đạo rồi nhảy hết mình thôi nào!”
“Tuyệt vời! Tớ muốn sáng tác thật nhiều bài hát của riêng Lyrical Lily rồi vui hát cùng mọi người.”
“À ừm, các cậu thấy đấy...” Haruna lẩm bẩm khi bị áp đảo bởi ba người còn lại.
“...Ừm, với lại Kurumi-san này, tớ là thành viên của Hội Kỷ Luật, chứ không phải Hội Trưởng nhé. Với lại bài hát sáng tác thì...”
Haruna lấy tay đẩy kính lên và thông báo với ba người còn lại.
“Track đang trong quá trình sáng tác rồi. Tớ sẽ cố hết sức để không phụ sự kì vọng của mọi người.”
“Tuyệt, tuyệt quá! Nè, nè, chúng ta cùng đi phiêu lưu đi!”
“P-Phiêu lưu? Ý cậu là sao?”
“Tại vì những bài hát của Lyrical Lily luôn được sinh ra từ những cuộc phiêu lưu mới mà! Phải không, Miyu-chan?”
“Ừm. Đúng như Kurumi-chan nói. Tớ cảm thấy rằng khám phá ra một thế giới mới là cách tốt nhất để giúp chúng ta sáng tác một bài hát.”
“Nếu như đi phiêu lưu thì tớ muốn đến nơi nào đấy mà được ăn đồ ngọt với món ngon ấy.”
“Ừ, tớ đồng ý 100% luôn! Miyu-chan, cậu muốn ăn gì?”
“...Ừm, nếu là đồ ngọt thì có một món tớ luôn muốn thử ít nhất một lần...”
“Hả, là gì? Là gì vậy?”
Miyu mặt đối mặt với những cô gái đang tò mò kia và chậm rãi nói ra những lời tiếp theo.
“Tớ... Tớ muốn thử mấy cái bánh hình con cá gọi là ‘Taiyaki’...”
“Taiyaki?!”
Miyu xấu hổ gật đầu trước ba cô bạn bất ngờ của mình.
●
Các cô gái đi đến một hàng ghế gần đó sau khi mua taiyaki từ một phố mua sắm ở Azabu Juban.
“Vậy đây là taiyaki... Nó ấm và dễ thương thật.”
Miyu, người trước giờ chưa được cầm trên tay một cái taiyaki, trông như thể xúc động muốn khóc.
“Miyu-chan, cậu đúng là hiện thân của một tiểu thư quý tộc mà... Taiyaki mà chưa ăn bao giờ chắc chỉ có thể là Miyu-chan thôi đó.”
Các cô gái cắn miếng đầu tiên của miếng bánh. Kurumi hoang mang không biết ăn từ chỗ nào trước nên cạp vào phần đầu, Miiko thì ăn từ phần đuôi, còn Haruna cũng đang cảm thấy lạ lẫm nên bắt đầu gặm từ phần lưng.
“Ừm, tớ nên ăn từ phần nào nhỉ? Ơ—”
Một chú mèo đột nhiên xuất hiện và bắt đầu nhìn lên phía Miyu.
Chú mèo này không ốm cũng không mập, và có một bộ lông pha nửa trắng nửa xám.
“Ừ-Ừm... Em làm sao thế...”
Chú mèo nhìn thẳng vào mắt Miyu và kêu lên một tiếng “meooooo” chắc nịch.
“À, lẽ nào em muốn ăn cái taiyaki này...? Nhưng cái taiyaki này quan trọng với chị lắm, nên... Á!”
Trong lúc đang nói, Miyu đã vô tình ngả người về phía trước và cho chú mèo một cơ hội ngàn vàng để cuỗm mất chiếc taiyaki.
“Á! Đợi đã, bé mèo ơi!”
Chú mèo nhìn Miyu đang than vãn được một khắc rồi ung dung đi khỏi đấy.
“Ahahahaha! Cậu đang làm gì thế, Miyu-chan?”
“Mèo hoang ăn vụng taiyaki kìa~!”
“Bình tĩnh nào, Miyu-san. Tớ sẽ chia cho cậu ăn cùng mà.”
Haruna cố giữ một vẻ mặt lạnh lùng các thứ nhưng thật ra là đang rất cố gắng để không cười phá lên.
“Ừm, làm ơn đợi đã, bé mèo ơi. Ối, coi chừng kìa!”
Một đứa trẻ đang đạp xe bất thình lình xuất hiện trước chú mèo. Tuy nhiên nó đã uốn mình một cách tài tình, né được và vẫn ngậm được cái taiyaki trong miệng.
“Giỏi thế~! Này, tụi mình đuổi theo nó đi.”
“Bám theo người khác liệu có hơi trái với đạo đức quá không?”
“Nhưng nó đâu phải là người, là mèo cơ mà. Là chuyến phiêu lưu với mèo đó.”
Bốn cô gái đứng lên và bắt đầu theo sau chú mèo đang thong thả tản bộ. Miyu thì ăn nửa miếng bánh taiyaki được Haruna cho một cách chậm rãi, mắt thì vẫn còn hơi ngấn nước vì vụ hồi nãy.
“...Haruna-chan, taiyaki ngon thật đấy.”
“Quao! Hay thật! Nó như ninja vậy!” Miiko cảm thán một phát.
Chú mèo nãy giờ đang đi nước kiệu bỗng dưng uyển chuyển nhảy lên hàng rào của ngôi nhà gần đó rồi đi như một nghệ sĩ đang đi trên dây thừng.
“Nó trông tự do tự tại thật.”
“Hay đấy, bé mèo.”
Đến cả Miyu, người vừa bị chú mèo lấy cắp cái taiyaki cũng không khỏi ngưỡng mộ. Nhưng chưa được bao lâu thì chú mèo đã nhảy qua phía bên kia hàng rào và biến mất khỏi tầm mắt.
“Ôi chà, tiếc thật.”
“Ở bên đây nè mọi người!”
Miiko chạy lên trước và vẫy tay gọi những người khác.
Ở một cái góc nọ, có một cái khe mà qua đó có thể nhìn thấy chú mèo lần nữa.
Các cô gái nghe từ tiếng ‘meo’ này đến tiếng ‘meo’ khác.
“...Nè, có lẽ nào.”
“Ừm... Có vẻ như nó là một món quà.”
“Chắc vậy rồi. Theo dõi chúng thôi.”
Rốt cuộc các cô gái đang ngắm nhìn khung cảnh gì ở phía bên kia cái khe đó...
Ở hai bên cái taiyaki đang ở trên mặt đất là hai chú mèo đang nhìn nhau đắm đuối. Chú mèo còn lại là giống tây với một bộ lông đen tuyền tuyệt đẹp. Vì có một cái nơ màu đỏ trên cổ nên chắc nó là con cái.
Rất có thể đây là tình yêu bị cấm đoán của một cô mèo nhà và một chú mèo hoang.
Cũng có thể đây là lời cầu hôn cả đời chỉ có một của anh mèo nhà ta.
●
“Hình như chúng ta đã được chứng kiến một thứ cực kỳ đặc biệt nhỉ.”
“Đúng thật— Đích thị đó là tình yêu rồi—”
Kurumi nói xong thì các cô gái bắt đầu nghĩ về cái từ ‘tình yêu’ đó. Sau cuộc phiêu lưu nhỏ kia thì đối với họ, ‘tình yêu’ là một từ vừa xa xăm vừa lạ lùng, với một mị lực khó tả.
“‒Vốn dĩ tình yêu là sức sống của toàn vũ trụ.”
Haruna vẫn tiếp tục nhìn về phía trước và nói những lời ấy như là đang thuật lại câu nói nào đó từ trong ký ức của mình.
“Hử? Cậu đang nói gì thế, Haruna-chan?”
“Là một lời thoại nổi tiếng trong ‘Tôi là con mèo’ của Natsume Soseki đó.”
“Tình yêu là sức sống của toàn vũ trụ?”
“Tình yêu là sức sống của toàn vũ trụ!!”
“’Tôi là con mèo. Tôi chưa có tên.’ Là câu mở đầu trứ danh của quyển tiểu thuyết đó, nhưng gần đây tớ mới nhận ra thêm được một điều về nó.”
“Hô… và đó là gì?”
“Từ đầu tiên và từ cuối cùng của câu đó vần với nhau trong tiếng Nhật.”
“‘Wagahai’ (Tôi/Ta) và ‘Madanai’ (Chưa) à... Ồ, quao, đúng thật! Cậu nhận ra được luôn, giỏi vậy.”
“Tớ không ngạc nhiên lắm, đúng là Haruna mà.”
Ba cô gái còn lại liếc nhìn Miyu một phát, nãy giờ cô vẫn còn đang mơ màng và im lặng không nói một lời, rồi cả ba cùng rảo bước theo một cách tràn trề nhiệt huyết.
“Ừm, mọi người ơi.”
Một lúc sau, Miyu dừng chân lại và nói.
“Chắc là tớ sẽ đọc thử quyển ‘Tôi là con mèo’. Với lại tớ cũng muốn cho chú mèo tốt bụng với tâm hồn ung dung kia cùng với cuộc phiêu lưu ngày hôm nay của chúng ta vào lời bài hát.”
“Ồ! Tớ mong chờ lắm đấy!”
“Đúng đó, Miyu-chan sẽ là con mèo~.”
“Miyu-san, tớ cũng sẽ cố gắng hết sức để sáng tác ra track mới.”
Từ cái bóng của một chiếc đèn đường gần đó, chú mèo ban nãy đang đứng nhìn các cô gái cười nói vui vẻ.
Hết.
Tên bài hát 吾輩よ猫であれ của nhóm