Lý do cô bé thiên tài nhảy lớp không thân thiết bất kỳ ai lại chỉ làm nũng với mình tôi

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

I Became the Cute One in the Problem-Solving Team

(Đang ra)

I Became the Cute One in the Problem-Solving Team

커리우유

Hình như hội nhân vật chính đang hiểu lầm gì đó thì phải.

0 2

The Reincarnated Princess Spends Another Day Skipping Story Routes

(Đang ra)

The Reincarnated Princess Spends Another Day Skipping Story Routes

Bisu

Nhưng không phải tất cả đều xấu, các nhân vật phụ thì lại hoàn hảo, và Rosemary đã rơi vào lưới tình với đội trưởng đội cận vệ hoàng gia. Bởi vì trò chơi không có hướng đi nào dẫn đến hạnh phúc thực s

3 315

Câu chuyện về người bạn thanh mai trúc mã luôn miệng nguyền rủa tôi "Chết đi!", và rồi khóc lóc thảm thiết khi tôi thật sự tạ thế

(Hoàn thành)

Câu chuyện về người bạn thanh mai trúc mã luôn miệng nguyền rủa tôi "Chết đi!", và rồi khóc lóc thảm thiết khi tôi thật sự tạ thế

Touka Uzuki

Một anh chàng yêu thầm cô bạn thời thơ ấu Mayuri, không ngần ngại bày tỏ tình yêu cuồng nhiệt mọi lúc mọi nơi. Nhưng tình yêu ấy, cùng những trò trêu chọc hàng ngày, bỗng chốc rẽ sang một hướng khác b

1 7

Thánh Nữ, Người Tục Tĩu Quá Đấy!

(Đang ra)

Thánh Nữ, Người Tục Tĩu Quá Đấy!

Papapa

Khi đang chiếm hữu cơ thể của tôi.

0 3

Câu chuyện mà anh dành tặng cho em

(Đang ra)

Câu chuyện mà anh dành tặng cho em

Hinata Mori

Đây là câu chuyện tuổi trẻ đầy cảm động về một nhà văn thiên tài trước đây đã gãy bút và một biên tập viên nữ sinh cao trung với một “bí mật” bắt đầu từ đây.

18 668

Chuyện kể của Vô Tận Hồi Quy Giả

(Đang ra)

Chuyện kể của Vô Tận Hồi Quy Giả

Sinnoa (신노아)

Đây không phải một câu chuyện của sự thành công, mà là chuyện kể về những thất bại. Cuốn tự sự của một người đàn ông đã trải qua 1183 vòng lặp, xin được phép bắt đầu.

65 1824

Vol 1 - Chương 12 - Chính vì là trẻ con nên mới ghét những điều đó

Hiện tại thì bọn tôi đang đến phòng hiệu trưởng 

Tôi khá tò mò về việc Hime ăn trưa ở phòng hiệu trưởng thành ra đã thử hỏi cô ấy

「Cũng không có lý do đặc biệt nào đâu. Nhưng vì được cho phép sử dụng nên em cũng muốn thử. Thành thật mà nói thì ăn ở đâu cũng như vậy thôi, nhưng từ chối lòng tốt của người khác cũng khiến em hơi ngại」

「Vậy à... Lý do nghe cũng rất trưởng thành nhỉ」

「Em nghĩ đó là một kiểu "ưu ái". Mà dù sao thì em cũng quen với việc được đối sử đặc biệt như vậy rồi... Thôi chết, vừa rồi em có nói gì khiến anh phải khó chịu không?」

「Không, không, anh đâu có khó chịu chút nào」

Về chuyện Hime được hiệu trưởng đối xử đặc biệt cũng không mấy bất ngờ cho lắm.

Hơn nữa tôi còn nghĩ nó hợp lý. Một người như Hime mà lại chịu học ở ngôi trường này, thì việc muốn cô ấy thoải mái cũng là lẽ thường tình.

Bởi vì sự tồn tại của Hoshimiya Hime vốn đã là một điều rất "đặc biệt" rồi.

「Xin lỗi nhé. Đôi lúc em không ý thức được về chuyện này và nó lại vô tình khiến mọi người nghĩ rằng em đang khoe khoang... Nếu em có lỡ nói ra những điều như vậy thì anh cứ thẳng thắn mà nhắc nhờ em. Em không muốn bị Yohei-kun ghét」

「Anh không nghĩ đó là khoe khoang đâu. Nhưng mà... Làm sao anh lại có lý do để ghét em được chứ?」

Trái lại thì tôi nghĩ mình mới là người có khả năng bị cô ấy ghét bỏ hoặc thất vọng cơ.

Còn về phần tôi mà nói thì việc ghét Hime là điều không thể. Cô ấy là một người rất chân thành và còn rất dễ thương nữa, làm sao tôi có thể ghét được chứ.

「...Ehehe. Được Yohei-kun nói vậy, em cảm thấy được tiếp thêm rất nhiều động lực. Cảm ơn anh」

「Thật sao? Nếu em có thêm động lực thì anh cũng hãnh diện đó」

Vừa trò chuyện, chúng tôi vừa tiếp tục bước đi và nhanh chóng đến được phòng hiệu trưởng.

Vì phòng hiệu trưởng nằm ngay cạnh phòng giáo viên, thế nên khi chúng tôi đi qua thì các giáo viên điều ngoái nhìn nhưng không một ai lên tiếng. Họ có vẻ như đang cố giữ phép lịch sự với Hime.

Và hiệu trưởng cũng không phải là ngoại lệ.

「Ồ, xin lỗi nhé, Hoshimiya-san. Ban nãy thầy vừa có cuộc họp nên dọn dẹp hơi trễ một chút... Thầy sẽ ra ngoài ngay, xin lỗi em nhiều nhé」

Khi tôi gõ cửa, thầy hiệu trưởng vội vàng bước ra với vẻ cuống quýt. Sau khi đã liên tục cúi đầu xin lỗi với Hime, ông ấy tránh sang một bên nhường chỗ cho chúng tôi vào trong.

Dù nhìn một cách khách quan thì tuổi của hai người họ chênh lệnh nhau như ông với cháu, nhưng thầy hiệu trưởng lại sử dụng kính ngữ khi nói chuyện với Hime. Điều đó đã chứng tỏ cô ấy thực sự là một người rất đặc biệt.

「Không đâu, em mới là người đang được sử dụng phòng hiệu trưởng, thầy không cần phải xin lỗi đâu ạ」

「Em không cần khách sáo đâu! Hoshimiya-san đừng ngại. Chỉ cần em theo học ở đây, thì việc này là lẽ đương nhiên mà!」

「...Là vậy sao」

Ồ?

Hime thoáng tỏ vẻ chán nản trên khuôn mặt.

Tôi đoán là cô ấy không thích bị người khác đối như một cách trang trọng như thế. Có lẽ do cô ấy còn nhỏ tuổi, hoặc cũng có thể là không thích người lớn mà lại tỏ vẻ quỵ lụy trước mặt mình.

Chắc cô ấy cũng hiểu rằng phản bác là vô ích. Thành ra Hime cũng không nói gì thêm mà chỉ im lặng bỏ qua chủ đề này.

「 Ngày hôm nay Yohei-kun... À nhầm, bạn cùng lớp của em cũng sẽ ăn cùng. Vậy nên anh ấy có được vào phòng hiệu trưởng cùng với em không ạ?」

「Hửm? Bạn của em à... Ồ, là bạn sao! Được thôi tất nhiên là không vấn đề gì. Nhưng này, cậu trai kia... chúng ta có thể nói chuyện một lát được không?」

「Hả, là em sao?」

「Ừ, là cậu đó. Ra đây nào.」

Thế rồi thầy hiệu trưởng bất ngờ chuyển sự chú ý sang tôi

Tôi làm theo lời của ông ấy nói, để lại Hime trong phòng và đóng cửa lại.

Ngay lập tức, thái độ của thầy ấy đã thay đổi hoàn toàn.

「...Tuyệt đối đừng làm em ấy phật ý」

Thái độ của ông ấy trông như đang cố áp đặt cách hành xử của tôi vậy.

Khác xa so với cách đối sử với Hime, cuối cùng... tôi cũng hiểu được lý do tại sao cô ấy lại khó chịu như vậy rồi.

Thay đổi thái độ tùy thuộc vào người đối diện... Tôi không nghĩ đó là sai trái gì.

Nhưng cái kiểu thái độ tính toán chi li này lại khiến trẻ con vô cùng khó chịu―.