Lý do cô bé thiên tài nhảy lớp không thân thiết bất kỳ ai lại chỉ làm nũng với mình tôi

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Long Tộc

(Đang ra)

Long Tộc

江南

Tác phẩm truyền tải thông điệp rằng, dù có là một "đứa trẻ thất bại", thì cuộc đời vẫn luôn tồn tại những khả năng khác. Ai cũng có thể trở thành anh hùng.

3 12

Akuyaku Onzōshi no Kanchigai Seija Seikatsu ~ Futatabime no Jinsei wa Yaritaihōdai Shitai Dakenanoni ~

(Đang ra)

Akuyaku Onzōshi no Kanchigai Seija Seikatsu ~ Futatabime no Jinsei wa Yaritaihōdai Shitai Dakenanoni ~

木の芽

Nhưng Ouga vẫn không hề hay biết, rằng những ấn tượng về bản thân cậu sẽ ngày càng vượt quá tầm kiểm soát. Liệu những hiểu lầm này rồi sẽ dẫn đến đâu? Một người thừa kế phản diện lại bị hiểu nhầm thàn

11 30

Sống sót với tư cách nhân viên văn phòng ở Cục quản thúc quái vật

(Đang ra)

Sống sót với tư cách nhân viên văn phòng ở Cục quản thúc quái vật

무빵죽

Ít nhất là tôi đã từng như vậy cho đến lúc này.

206 1958

魔術師クノンは見えている

(Đang ra)

魔術師クノンは見えている

南野海風

Trên đời này có thực sự tồn tại việc nhân sinh của 1 ai đó thay đổi hoàn toàn chỉ vì 1 câu nói.Kunon grion , kẻ mang trong mình lời nguyền khiến cậu bị cướp đi thị lực từ lúc được sinh ra với 1 cái tê

114 2278

Shuu ni Ichido Kurasumeito wo Kau Hanashi

(Đang ra)

Shuu ni Ichido Kurasumeito wo Kau Hanashi

Haneda Usa

Một buổi tan trường nọ, Miyagi mời Sendai vào phòng mình như thường lệ và đưa ra một lời sai bảo cực kì bất thường.

9 22

The Support Ate it All

(Đang ra)

The Support Ate it All

주급루팡

Tất cả những từ này đều nói về tôi. Nhưng liệu đây có thực sự là thế giới của trò chơi đó không?

5 24

Vol 1 - Chương 12 - Chính vì là trẻ con nên mới ghét những điều đó

Hiện tại thì bọn tôi đang đến phòng hiệu trưởng 

Tôi khá tò mò về việc Hime ăn trưa ở phòng hiệu trưởng thành ra đã thử hỏi cô ấy

「Cũng không có lý do đặc biệt nào đâu. Nhưng vì được cho phép sử dụng nên em cũng muốn thử. Thành thật mà nói thì ăn ở đâu cũng như vậy thôi, nhưng từ chối lòng tốt của người khác cũng khiến em hơi ngại」

「Vậy à... Lý do nghe cũng rất trưởng thành nhỉ」

「Em nghĩ đó là một kiểu "ưu ái". Mà dù sao thì em cũng quen với việc được đối sử đặc biệt như vậy rồi... Thôi chết, vừa rồi em có nói gì khiến anh phải khó chịu không?」

「Không, không, anh đâu có khó chịu chút nào」

Về chuyện Hime được hiệu trưởng đối xử đặc biệt cũng không mấy bất ngờ cho lắm.

Hơn nữa tôi còn nghĩ nó hợp lý. Một người như Hime mà lại chịu học ở ngôi trường này, thì việc muốn cô ấy thoải mái cũng là lẽ thường tình.

Bởi vì sự tồn tại của Hoshimiya Hime vốn đã là một điều rất "đặc biệt" rồi.

「Xin lỗi nhé. Đôi lúc em không ý thức được về chuyện này và nó lại vô tình khiến mọi người nghĩ rằng em đang khoe khoang... Nếu em có lỡ nói ra những điều như vậy thì anh cứ thẳng thắn mà nhắc nhờ em. Em không muốn bị Yohei-kun ghét」

「Anh không nghĩ đó là khoe khoang đâu. Nhưng mà... Làm sao anh lại có lý do để ghét em được chứ?」

Trái lại thì tôi nghĩ mình mới là người có khả năng bị cô ấy ghét bỏ hoặc thất vọng cơ.

Còn về phần tôi mà nói thì việc ghét Hime là điều không thể. Cô ấy là một người rất chân thành và còn rất dễ thương nữa, làm sao tôi có thể ghét được chứ.

「...Ehehe. Được Yohei-kun nói vậy, em cảm thấy được tiếp thêm rất nhiều động lực. Cảm ơn anh」

「Thật sao? Nếu em có thêm động lực thì anh cũng hãnh diện đó」

Vừa trò chuyện, chúng tôi vừa tiếp tục bước đi và nhanh chóng đến được phòng hiệu trưởng.

Vì phòng hiệu trưởng nằm ngay cạnh phòng giáo viên, thế nên khi chúng tôi đi qua thì các giáo viên điều ngoái nhìn nhưng không một ai lên tiếng. Họ có vẻ như đang cố giữ phép lịch sự với Hime.

Và hiệu trưởng cũng không phải là ngoại lệ.

「Ồ, xin lỗi nhé, Hoshimiya-san. Ban nãy thầy vừa có cuộc họp nên dọn dẹp hơi trễ một chút... Thầy sẽ ra ngoài ngay, xin lỗi em nhiều nhé」

Khi tôi gõ cửa, thầy hiệu trưởng vội vàng bước ra với vẻ cuống quýt. Sau khi đã liên tục cúi đầu xin lỗi với Hime, ông ấy tránh sang một bên nhường chỗ cho chúng tôi vào trong.

Dù nhìn một cách khách quan thì tuổi của hai người họ chênh lệnh nhau như ông với cháu, nhưng thầy hiệu trưởng lại sử dụng kính ngữ khi nói chuyện với Hime. Điều đó đã chứng tỏ cô ấy thực sự là một người rất đặc biệt.

「Không đâu, em mới là người đang được sử dụng phòng hiệu trưởng, thầy không cần phải xin lỗi đâu ạ」

「Em không cần khách sáo đâu! Hoshimiya-san đừng ngại. Chỉ cần em theo học ở đây, thì việc này là lẽ đương nhiên mà!」

「...Là vậy sao」

Ồ?

Hime thoáng tỏ vẻ chán nản trên khuôn mặt.

Tôi đoán là cô ấy không thích bị người khác đối như một cách trang trọng như thế. Có lẽ do cô ấy còn nhỏ tuổi, hoặc cũng có thể là không thích người lớn mà lại tỏ vẻ quỵ lụy trước mặt mình.

Chắc cô ấy cũng hiểu rằng phản bác là vô ích. Thành ra Hime cũng không nói gì thêm mà chỉ im lặng bỏ qua chủ đề này.

「 Ngày hôm nay Yohei-kun... À nhầm, bạn cùng lớp của em cũng sẽ ăn cùng. Vậy nên anh ấy có được vào phòng hiệu trưởng cùng với em không ạ?」

「Hửm? Bạn của em à... Ồ, là bạn sao! Được thôi tất nhiên là không vấn đề gì. Nhưng này, cậu trai kia... chúng ta có thể nói chuyện một lát được không?」

「Hả, là em sao?」

「Ừ, là cậu đó. Ra đây nào.」

Thế rồi thầy hiệu trưởng bất ngờ chuyển sự chú ý sang tôi

Tôi làm theo lời của ông ấy nói, để lại Hime trong phòng và đóng cửa lại.

Ngay lập tức, thái độ của thầy ấy đã thay đổi hoàn toàn.

「...Tuyệt đối đừng làm em ấy phật ý」

Thái độ của ông ấy trông như đang cố áp đặt cách hành xử của tôi vậy.

Khác xa so với cách đối sử với Hime, cuối cùng... tôi cũng hiểu được lý do tại sao cô ấy lại khó chịu như vậy rồi.

Thay đổi thái độ tùy thuộc vào người đối diện... Tôi không nghĩ đó là sai trái gì.

Nhưng cái kiểu thái độ tính toán chi li này lại khiến trẻ con vô cùng khó chịu―.