Lý do cô bé thiên tài nhảy lớp không thân thiết bất kỳ ai lại chỉ làm nũng với mình tôi

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

The Thrawn Trilogy

(Đang ra)

The Thrawn Trilogy

Timothy Zahn

Nhưng cách đó hàng nghìn năm ánh sáng, Thống soái Thrawn, tư lệnh cuối cùng của Hoàng đế, đã nắm quyền chỉ huy Hạm đội Đế chế, chuẩn bị cho chiến tranh và chĩa mũi nhọn vào trung tâm mong manh của Tân

1 3

Vtuber Hikikomori muốn nói với bạn đôi điều

(Đang ra)

Vtuber Hikikomori muốn nói với bạn đôi điều

Megusuri

"Buổi stream Vtuber cấm cười."

1 1

Chuyển sinh thành cô gái quá dễ thương, nên tôi nhắm tới mục tiêu trở thành người được yêu mến

(Đang ra)

Chuyển sinh thành cô gái quá dễ thương, nên tôi nhắm tới mục tiêu trở thành người được yêu mến

Jajamaru

Không còn cách nào khác, tôi đành phải sử dụng sự dễ thương vô đối của Yumie để có thể mang lại nụ cười cho gia đình của mình thôi!

67 6810

Dạy vợ

(Đang ra)

Dạy vợ

오당티

Nếu nữ phản diện hành xử hư hỏng, hãy mắng cô ta một cách thích đáng.

14 213

Yahari Ore no Seishun Love Come wa Machigatteiru. Anothology

(Đang ra)

Yahari Ore no Seishun Love Come wa Machigatteiru. Anothology

Wataru Watari , và nhiều tác giả khác

*Theo tôi hiểu dù không thuộc mạch truyện chính nhưng có thể xem là mở rộng thế giới nhân vật.

14 241

Shuu ni Ichido Classmate wo Kau Hanashi ~ Futari no Jikan, Iiwake no Gozen'nen ~

(Đang ra)

Shuu ni Ichido Classmate wo Kau Hanashi ~ Futari no Jikan, Iiwake no Gozen'nen ~

Usa Haneda

Miyagi gọi Sendai đến phòng và đưa ra một mệnh lệnh khác thường.

148 20151

Vol 1 - Chương 17 - Quà đáp lễ của Hime

Việc xưng hô đã quyết định xong đâu vào đấy.

Cuối cùng chúng tôi cũng có thể ăn trưa được rồi.

Hoshimiya-san... À không, Hijiri-san cũng đang ngồi trên ghế sofa. Trong phòng có hai chiếc sofa đối diện nhau, ngăn cách bởi một bàn trà thấp và cô ấy ngồi ở chiếc sofa đối diện tôi.

Còn Hime thì ngồi ngay bên cạnh tôi, như thể điều đó là hiển nhiên. Khoảng cách giữa chúng tôi gần đến mức đầu gối chạm vào nhau. Được cô ấy bám víu như thế cũng khiến tôi cảm thấy khá vui.

「Nè, đây là bento của cậu, Yohei-kun.」

「Cảm ơn nhé... Nhưng thực sự tớ nhận cái này được chứ?」

Khi mở nắp chiếc hộp bento... Mà nói là hộp bento thì có vẻ không đúng lắm, nó giống một cái hộp đựng món ăn sang trọng hơn... Tôi thấy bên trong chỉ toàn là những món ăn thượng hạng.

Giống như một phần ăn osechi vào ngày Tết, rất nhiều món ăn nhỏ được sắp xếp gọn gàng ngăn nắp. Tôi có thể nhìn thấy tôm, thịt bò nướng, salad... và món trứng đen này là gì nhỉ? Chắc là trứng cá muối, caviar ấy đúng không!?

Hộp bento này chắc chắn có giá trị rất lớn.

Tôi có cảm giác nó được làm từ những nguyên liệu xa xỉ mà một người bình thường như tôi không bao giờ dám nghĩ đến, khiến tôi không khỏi thấy lúng túng.

Liệu đây có phải là bento được chuẩn bị đặc biệt cho tôi không nhỉ?

Nếu đúng là thế tôi thấy mình thật có lỗi. Nhưng...

「Đương nhiên rồi, đừng ngại. Tớ đã nhờ đầu bếp chuẩn bị riêng cho cậu vì muốn Yohei-kun thưởng thức đó. Hy vọng cậu sẽ thấy hợp khẩu vị」

「...Hime-chan, chị cho em mấy miếng rau này nhé~」

「Haizz... Onee-chan, đã làm học sinh cấp ba rồi mà vẫn kén ăn thế à?」

Nhìn phản ứng của hai người, có vẻ đây là thực đơn bình thường của họ.

Không ai ngạc nhiên hay tỏ ra hào hứng cả. Họ chỉ phản ứng hệt như tôi khi ăn cơm mẹ nấu mỗi ngày.

(Tôi đoán rằng chị em nhà Hoshimiya là tiểu thư con nhà danh giá...)

Tôi đã nghi ngờ từ trước, nhưng giờ thì chắc chắn rồi.

Cách cư xử của họ toát lên một sự thanh lịch mà những học sinh bình thường như tôi không thể nào có được.

Cuộc sống của họ hoàn toàn khác biệt so với tôi.

Được làm bạn với hai người như thế này, thực sự là một điều kỳ diệu. Vậy nên, tôi quyết định sẽ tận hưởng hương vị đặc biệt này.

「Mời mọi người dùng bữa」

Trước tiên, tôi thử món tôm... món mà tôi cảm thấy quen thuộc nhất. Dĩ nhiên, dù có quen thuộc về hình dạng, nhưng chất lượng nguyên liệu chắc chắn hoàn toàn ở một đẳng cấp khác.

(Cái gì thế này!? Lần đầu tiên mình được ăn món ngon đến thế!)

Độ ngon của nó vượt xa mọi khái niệm tôi từng biết.

Đây không chỉ đơn thuần là "ngon"... Hương vị này khiến tôi bối rối hơn là hạnh phúc. Tôi không biết phải phản ứng thế nào, nên nhất thời chỉ bất động trong giây lát.

「...Yohei-kun, thấy sao? Đây là bữa ăn bình thường của bọn em đó. Anh thấy có hợp khẩu vị không?」

Có lẽ vì thấy tôi đang hơi bối rối, Hime lo lắng hỏi cảm nhận của tôi.

Cô ấy đã nhờ người chuẩn bị bữa ăn này với suy nghĩ dành cho tôi, nên có lẽ đang hơi lo lắng liệu tôi có thích chúng hay không.

Nhìn Hime như vậy, tôi vội vàng nói cảm nghĩ của mình.

「―Tất nhiên là rất ngon! Ngon đến mức... Anh cảm thấy hơi choáng váng luôn ấy!」

「Vậy sao? Ehehe... Thế thì tốt quá rồi.」

Nghe tôi trả lời, Hime thở phào nhẹ nhõm rồi nở một nụ cười dịu dàng.

「Đây là để cảm ơn anh về món kẹo ngày hôm qua. Em rất vui vì anh đã thích!」

Cảm ơn ư… Chẳng biết món này nhiều gấp mấy lần so với thứ phải đáp lễ nữa.

Nhưng dẫu sao, "quà đáp lễ" của Hime thực sự có phần quá mức.

Nó khiến tôi cảm thấy hơi áy náy.

Nhưng dường như, cuộc sống của họ vượt xa mức mà tôi có thể ngần ngại hay từ chối.

「...Cái này thực sự ngon thế sao? Vậy thì, Youhei cũng ăn thử đi~」

「Ơ, Onee-chan! Đừng ép anh ấy như thế chứ!」

「Nhưng chị ăn chán mấy món này rồi mà~ Hime-chan gần đây cũng toàn để thừa thức ăn đấy thôi」

「Ừ thì... Đúng là tớ cũng muốn thử những món khác.」

Không thể tin được họ lại cảm thấy chán những món ăn tuyệt vời thế này!

Tôi đang cảm kích vì được đãi ngộ đặc biệt, nhưng với họ điều này có lẽ chẳng to tát mấy.

Với họ, đây giống như cách tôi tặng kẹo cho Hime vào ngày hôm qua.

Nhưng cũng được thôi.

Thực ra hôm nay tôi mang theo hai loại kẹo một cái "hình nấm" và một là "hình măng tre"

Tôi nghĩ chắc sẽ thú vị lắm nếu để họ so sánh hai loại này.

Hy vọng hai người họ sẽ thích món quà nhỏ này của tôi―