Lý do cô bạn thuở nhỏ luôn ngăn cản tôi hết mình khi tôi tháo kính

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Con trai út của Bá tước là một Warlock

(Đang ra)

Con trai út của Bá tước là một Warlock

황시우

Cậu con trai út nhà Bá tước Cronia quyết định trở thành một Warlock để có thể tiếp tục sống sót.

44 4805

Vĩnh thoái hiệp sĩ

(Đang ra)

Vĩnh thoái hiệp sĩ

lee hyunmin, ga nara

Mỗi ngày lặp lại, vẫn lao về phía ánh sáng của ngày mai.

172 4392

Nữ phản diện tôi phục vụ suốt 13 năm đã thất sủng

(Đang ra)

Nữ phản diện tôi phục vụ suốt 13 năm đã thất sủng

sujeongyojeong (수정요정)

Tôi đã phục vụ cho nữ phản diện này suốt mười ba năm, và giờ đây cô ấy đã sụp đổ.

5 30

Tôi Vẫn Phải Đi Làm Dù Bị Vứt Vào Động Creepypasta!

(Đang ra)

Tôi Vẫn Phải Đi Làm Dù Bị Vứt Vào Động Creepypasta!

백덕수

LÀM ƠN ĐÓ, AI ĐÓ THẢ TÔI VỀ NHÀ ĐIIII. TÔI CẦU XIN MẤY NGƯỜI ĐẤYYYYYYY!!!

252 6479

Ta Phong Thần Ở Thế Giới Bí Hiểm

(Đang ra)

Ta Phong Thần Ở Thế Giới Bí Hiểm

敖青明

Lệ quỷ cam tâm tình nguyện dâng hiến sức mạnh: “Đúng vậy, cô ấy chỉ là một đứa trẻ đáng thương, chẳng có năng lực tự vệ mà thôi.”

21 175

Web novel - Chương 11

◇ Góc nhìn của Ichinose Haruto

Một ngày trước lễ hội.

Tôi không hề nghĩ rằng sự náo nhiệt trong lớp học lại lớn hơn mọi ngày.

Cả lớp học, chìm trong không khí khác thường.

Có người còn mặc nguyên đồ thể thao đến lớp, rồi bắt đầu phân chia đội theo màu băng đô, chiến trường đã sớm bắt đầu.

Còn tôi thì

"Cậu đang hồi hộp à?"

Bất ngờ, giọng nói vang lên từ bên cạnh.

Không ai khác, là Shinohara Kohaku.

Như mọi khi, cô nhìn tôi chăm chú từ chỗ ngồi kế bên.

"Ơ, không... không có. Chỉ là, do bị cuốn theo không khí thôi..."

"Hừm. ...Vậy sao. Trán cậu nhăn tít lại kìa."

"U, thật á?"

Tôi vô thức đưa tay lên sờ. Đúng là... có. Chẳng để ý luôn.

"Không được rồi. Hãy thư giãn đi."

Nói xong, cô ấy nói một câu.

"Đưa tay đây."

"Ơ?"

"Bùa giải tỏa căng thẳng. Cứ đưa đây đi."

Theo phản xạ, tôi đưa tay phải ra, Kohaku nắm chặt lấy.

"...Kho, khoan đã!?"

"Uầy, đúng là đang lo lắng thật mà. Dễ thương ghê~"

"C, cậu"

"Không sao mà. ...Chỉ là vì tớ muốn nắm tay thôi."

Thẳng thắn quá đi...

Không, quan trọng hơn, là tay. Ấm áp quá. Chắc chỉ có tôi là người đang hồi hộp thôi.

"Gần quá ấy."

Kohaku vừa nói, tay vẫn nắm chặt.

"Cậu có vẻ được nhiều người để ý nhỉ?"

"Ơ? Tớ á?"

"Ừm. Bị gọi chuyện trên hành lang, rồi lại còn được mượn vở nữa. Tớ thấy mấy bạn nữ cứ nhìn cậu mãi đấy."

"...Chắc tại tớ tưởng tượng thôi."

"Không phải đâu. Tớ đang để ý mà."

"Ơ...?"

"...Tớ không muốn, nếu mà, có ai đó cướp mất cậu ở nơi tớ không biết đâu."

Tuy cô nói với giọng điệu thường ngày, nhưng câu nói đó lại chân thành đến lạ.

Tôi không biết phải đáp lại thế nào.

"...Mà, nếu"

Kohaku chuyển sang chủ đề khác.

"Nếu cậu rút phải lá bài "Người mình thích" trong cuộc thi mượn đồ, thì sẽ làm sao?"

"Ơ, không, chắc là... không rút phải đâu..."

"Giả sử, nếu rút phải thì?"

"Thì, thì... ừm..."

"A, vẻ mặt phân vân kìa. Chậm hiểu quá."

"Nhưng mà... tớ không biết mà..."

"Không cần biết. Ngày mai, cứ biết là được rồi."

Nói rồi, Kohaku nắm chặt tay tôi hơn.

"...Sao, cậu không chịu buông tay tớ ra?"

"Tại vì cậu đâu có gỡ ra đâu?"

"Ư..."

Không nói được lời nào.

"...Tớ sẽ kéo cậu đi cho đến hết hội thao nhé."

Trong giọng nói đó, có gì đó... khiến ngực tôi thắt lại.

Nhưng, thật lạ tôi không hề cảm thấy tệ.