Lý do cô bạn thuở nhỏ luôn ngăn cản tôi hết mình khi tôi tháo kính

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Tiểu Thư Phù Thủy Hôm Nay Cũng Phải Làm Hầu Gái Để Trả Nợ

(Đang ra)

Tiểu Thư Phù Thủy Hôm Nay Cũng Phải Làm Hầu Gái Để Trả Nợ

Huân Lân (醺麟)

Còn Hoàng đế Albert, chỉ lặng lẽ thở dài——bởi ngài thật sự… đang bắt đầu nhớ lại rồi.

186 903

魔術師クノンは見えている

(Đang ra)

魔術師クノンは見えている

南野海風

Trên đời này có thực sự tồn tại việc nhân sinh của 1 ai đó thay đổi hoàn toàn chỉ vì 1 câu nói.Kunon grion , kẻ mang trong mình lời nguyền khiến cậu bị cướp đi thị lực từ lúc được sinh ra với 1 cái tê

193 5646

Sakurairo Sutorenji Gāru 〜 Tensei shite Suramu-gai no koji ka to omottara, Kōshaku Reijō de Akuyaku Reijō deshita. Tenpo Shōkan de Ikinobimasu 〜

(Đang ra)

Sakurairo Sutorenji Gāru 〜 Tensei shite Suramu-gai no koji ka to omottara, Kōshaku Reijō de Akuyaku Reijō deshita. Tenpo Shōkan de Ikinobimasu 〜

Fuyuhara Patra

Ở thế giới này, mỗi người chỉ được Thần ban cho một "Gift" – năng lực đặc biệt duy nhất. Chỉ cần tận dụng tốt nó, mình nhất định sẽ tránh được diệt vong! …Khoan đã, "Gift" của mình là [Triệu Hồi Cửa H

72 777

Sống sót với tư cách nhân viên văn phòng ở Cục quản thúc quái vật

(Đang ra)

Sống sót với tư cách nhân viên văn phòng ở Cục quản thúc quái vật

무빵죽

Ít nhất là tôi đã từng như vậy cho đến lúc này.

291 6931

Web novel - Chương 14

Hôm sau.

Giờ nghỉ trưa.

Trong lớp học ồn ào, tôi đang mở hộp cơm như mọi khi... tôi nghĩ vậy.

Nhưng, có vẻ như không được "như mọi khi" cho lắm.

Những ánh mắt...đang đổ dồn vào tôi.

(... Chắc là, chuyện hôm qua)

Ở hội thao, tôi chọn Kohaku là "người mình thích" trong cuộc thi chạy mượn đồ,

Sau đó, bị tháo kính trong lúc chạy tiếp sức

Bị nhìn thấy, "khuôn mặt thật".

Vì chuyện đó, hình như tôi đã trở thành một "con người khác" một chút.

"A, Ichinose-kun... hôm nay, có đeo kính à?"

"Hôm qua không thấy đeo mà? Bỏ kính ra đẹp hơn hẳn luôn á~"

Những lời như thế, lọt vào tai tôi ở khắp nơi.

(... Rốt cuộc cũng bị lộ rồi à. Mà nói, tôi thay đổi nhiều đến thế sao?)

Bản thân tôi, thì chẳng hiểu gì cả.

Thế rồi, vào lúc đó.

"Ichinose-senpai~!"

Một giọng nói vui vẻ vang lên từ phía sau lớp học.

Chủ nhân của giọng nói là hậu bối của câu lạc bộ tennis, Kazama Honoka.

Một cô bé nhỏ nhắn, hoạt bát, và thân thiện.

Tôi từng gặp cô vài lần ở phòng câu lạc bộ để giải quyết công việc, nhưng đến tận lớp học thế này thì là lần đầu.

"Hội thao hôm qua, anh ngầu bá cháy luôn á!"

"Hả, ừm, cảm ơn...?"

"Cuộc thi chạy mượn đồ! Cái 'người mình thích' đó, thật sự rất chân thật và làm em thấy rung động! Cứ như phim ngôn tình vậy!"

"Ấy, đừng có làm quá lên..."

"Ê, mà... bạn gái anh phải không? Cái người đội khăn đỏ đó..."

"Hả? Không, ừm... cái đó thì..."

Tôi lúng túng ấp úng,

"Vậy sao, không phải bạn gái à..." Cô bé lẩm bẩm.

Và rồi bước một bước, tiến gần về phía chỗ tôi.

"Vậy là, "vẫn còn trống" đúng không ạ?"

Khoảnh khắc đó.

"…Không trống"

Một giọng nói dứt khoát từ bên cạnh.

Khi tôi nhận ra, Kohaku đã đứng ngay bên cạnh tôi.

Giọng điệu của cô không còn như mọi khi, pha trò nữa.

Dịu dàng, nhưng lại mang một áp lực tĩnh lặng.

"Hả...?"

Bỏ mặc Kazama đang bối rối, Kohaku bước một bước, ra trước mặt cô bé.

"Được nói là "người mình thích". Chính từ miệng cậu ấy"

"Ơ... nhưng mà, chuyện đó cũng chỉ là theo tình huống của sự kiện thôi mà..."

"Không đâu. Cậu đã nhìn thẳng vào mắt tớ mà nói. Nên, cậu đã là của tớ rồi"

Nói một cách nhẹ nhàng, nhưng như muốn đâm vào.

"…Xin lỗi nhé, Honoka-chan"

"..."

Kazama đỏ mặt tía tai, đứng yên tại chỗ vài giây sau đó,

"Em... em xin lỗi...!" rồi cúi gập người, xoay gót và chạy vọt ra hành lang.

Im lặng.

Không khí trong lớp, dường như dừng lại trong khoảnh khắc.

"..."

"..."

"...À thì, cảm ơn cậu?"

Cuối cùng tôi mới lên tiếng, Kohaku không nhìn tôi, toan quay về chỗ ngồi của mình.

Nhưng, đến giữa đường thì dừng lại.

Và rồi quay lại

"Khuôn mặt ngầu lòi của cậu. Chỉ có tớ biết thôi đấy"

Cô lẩm bẩm.

"...Tự dưng bị lộ, bực mình ghê"

"..."

"Này"

Kohaku từ từ tiến lại gần, vươn tay về phía chiếc kính của tôi.

"Chỉ hôm nay thôi, nhìn tớ này"

"Hả?"

"Chỉ cho tớ xem thôi"

Những ánh mắt xung quanh biến mất, dường như chỉ còn hai người trong thế giới này.

Tôi từ từ tháo kính ra, hướng mặt về phía cô.

Trong khi đón nhận ánh nhìn ấy một cách trực diện.

Kohaku khẽ mỉm cười.

"...Rốt cuộc, đúng là đồ ngốc "

Đôi mắt cô, có chút ngượng ngùng, nhưng lại ngập tràn hạnh phúc.

Lời bạt

Hai người đã hoàn toàn vào thế giới riêng rồi... Trong khi là ở trong lớp đấy.