Khi tỉnh lại, Eugene thấy cậu đang nằm trên chiếc giường đã dùng mấy ngày qua. Nina, cô nàng đang túc trực bên giường, phát ra một tiếng thở phào nhỏ rồi định gọi người đến. Nhưng Eugene lập tức giơ tay ngăn lại.
"Xin hãy giữ im lặng được chứ," Eugene rên rỉ.
"Ch-cho phép em gọi người đến giúp được không ạ!" Nina thì thầm.
"Không, không sao cả," Eugene từ chối. "Cứ đứng im đấy cho tôi."
Nina kêu lên bối rối, "Hả?"
"Đứng im và đừng có nói gì hết đấy," Eugene cố ép từng từ ra khỏi miệng, cậu ôm cái đầu đang đau như búa bổ.
Ký ức của cậu ta không hề mơ hồ, Eugene nhớ rõ ràng rành rành cậu đã làm gì trước khi ngất, cũng như nội dung cuộc đối thoại với Tempest nữa.
Nhưng cái đó vẫn không ngăn được việc đầu cậu nhức như điên, cùng với cảm giác trống rỗng bên trong cơ thể. Chắc hẳn cảm giác này sẽ xa lạ với Eugene mười ba tuổi nếu không có ký ức từ kiếp Hamel là chắc. Cảm giác của tình trạng cạn kiệt mana. Cậu đã vét cạn từng chút mana ít ỏi của mình cho đến khi không còn sót lại thứ gì.
'... Tất chỉ tại cái tên Tempest thích làm màu xuất hiện trực tiếp thật chứ.'
Tất cả mana của cậu bị hút sạch ngay từ lúc mở cửa vào Linh giới rồi. Từ đó, Tempest tiếp quản và tự ý vượt qua cánh cửa đến thế giới vật chất trong một khoảng thời gian ngắn.
Việc này cũng đặt một gánh nặng tương đối lên Tempest. Ngay cả những Tinh linh có sức mạnh lớn cũng không có khả năng tự mình mở cửa Linh giới được đâu. Nhưng với tư cách Phong Linh Vương, Tempest có thể đẩy cửa mở rộng hơn bằng cách tự mình gánh chịu mọi hậu quả.
'Xem ra tên Tempest cũng kích động lắm mà.'
Tempest liều lĩnh gồng mình mở rộng cánh cửa đến mức tối đa, rồi hạ phàm để tự thân xác nhận sự thật. Đến thế có thể cho thấy Phong Linh Vương Tempest thật sự bị việc Eugene - không, Hamel - chuyển sinh làm cho kinh ngạc đến mức nào.
'...Việc mình chuyển sinh kèm theo trí nhớ của kiếp trước chắc chắn khiến đã khiến ông ta sốc, nhưng mình lại còn tái sinh thành con cháu Vermouth thì chắc còn sốc hơn nữa.'
Tinh linh nhớ con người dựa trên linh hồn của họ, nên Tempest đã nhận ra người đang vung Wynnyd, Eugene, lại chính là Hamel...
Việc này làm Eugene cười không ngậm được mồm.
Sau khi chấp nhận mình đã chuyển sinh, Eugene không thể rũ bỏ vài nỗi lo ngại lẩn khuất, khó chịu vu vơ nào đó.
Cậu ta có thật sự là Hamel chứ? Hay chỉ là Hamel trong trí nhớ ở kiếp trước từ ba trăm năm về trước?
Biết đâu... không phải cậu được chuyển sinh, mà chỉ là ai đó bị cấy ký ức của Hamel vào đầu thì sao chứ?
'Cho dù vậy đi chăng nữa, những ký ức này chắc chắn là thật rồi,' Eugene đã tự trấn an mình mỗi khi những nỗi sợ ấy trồi lên.
Cậu còn tự an ủi rằng, cho dù không phải Hamel tái sinh cũng chẳng sao cả. Cậu ta không muốn đặt quá nhiều ý nghĩa vào bản chất không chắc chắn của sự tồn tại này đâu. Bởi vì “Tôi tư duy, nên tôi tồn tại”. Chỉ cần tin vào nhiêu đó thôi là đủ rồi.
'Nhưng tên Tempest đã gọi mình là Hamel rồi,' Eugene cười trong khi nhớ lại những gì hắn nói.
Câu nói đó đã xóa sạch những nỗi băn khoăn khó chịu kia. Eugene lắc đầu kèm theo một nụ cười vô tư.
"... Thiếu gia Eugene, ngài thật sự ổn chứ?" Nina hỏi với vẻ không yên tâm lắm.
Eugene vẫy tay, "Tôi ổn mà. Tôi đã ngất bao lâu rồi?"
"Khoảng nửa ngày ạ..."
"Chắc làm mọi người lo lắng rồi."
"Tộc trưởng và Chủ nhân Gion đang ở nhà phụ ạ. Hai người ấy đang đợi ngài tỉnh lại."
"Họ không cần làm thế đâu," Eugene nói, vừa lắc đầu vừa nhìn về phía cánh cửa đóng chặt.
Nhờ mana cậu hấp thụ mà giác quan cơ thể đã nhạy bén hơn. Do vậy, cậu có thể cảm nhận được mấy hơi thở đang sốt ruột nhấp nhổm bên ngoài.
"Sao cô không mở cửa đi nhỉ," Eugene gợi ý với Nina. "Hình như tôi làm mọi người lo lắng nhiều rồi."
Hai người đó hoàn toàn có quyền được vào đây. Gilead đã ban cho cậu rất nhiều tiện nghi, nhận cậu vào dòng chính, thậm chí còn đưa Wynnyd cho cậu. Rồi họ thậm chí còn truyền lại Bạch Hỏa Thức - thứ chỉ thành viên dòng chính mới được học - còn mở cả long mạch riêng để cậu khai mở mana.
Sau khi được trang bị kỹ càng cho việc tu luyện mana như vậy, Eugene vẫn bị ngất xỉu. Khi nghe tin này, Gilead và Gion đều lo lắng vội vàng chạy tới, giờ đang sốt ruột đợi ngoài cửa để xem tình hình hồi phục của cậu như nào.
Ngay khi Nina mở cửa, Gilead và Gion xộc vào. Thấy Eugene đang ngồi dậy trên giường, Gilead thở phào nhẹ nhõm, bước đến với vẻ bình tĩnh hơn.
"Con có sao không?" Gilead hỏi với vẻ quan ngại.
"Vâng, con không bị gì cả ạ," Eugene cười để trấn an ông.
Dù không thể tự nhìn mặt mình trong gương, nhưng Eugene đoán mặt cậu hẳn đã trắng bệch như không còn một giọt máu. Gilead và Gion nhìn mặt Eugene một hồi rồi đưa mắt nhìn nhau.
Đến lượt Gion lên tiếng, anh hỏi, "Chính xác chuyện gì đã xảy ra vậy?"
Khi họ chuẩn bị rời khỏi long mạch và đang trên đường trở về biệt thự, Eugene vẫn hoàn toàn khỏe mạnh mà. Tuy nhiên, không lâu sau khi quay lại, Eugene lại bất ngờ ngã quỵ.
Điều này khiến Gion vô cùng lo lắng. Anh ta là người truyền Công thức Bạch Hỏa cho Eugene và hướng dẫn cậu hình thành vòng tuần hoàn mana của riêng mình. Liệu Gion có mắc sai lầm nào trong quá trình đó không và nó dẫn đến tình trạng bất ổn trong cơ thể Eugene ư? Mặc dù tin tưởng vào năng lực bản thân, nhưng Gion không khỏi day dứt và sợ hãi khi mọi chuyện bỗng nhiên chuyển biến xấu đi.
"Ta đã nghe sơ qua câu chuyện rồi," lần này, Gilead lên tiếng. "Bọn họ đã nói rằng sau khi con rút Wynnyd, một cơn... gió lớn... đột ngột xuất hiện. Đó là do con triệu hồi được tinh linh hay sao?"
Mặc dù đã dự đoán trước câu hỏi này, Eugene vẫn thoáng chần chừ trước khi trả lời. Cậu nên giải thích thế nào bây giờ chứ? Có thật sự phải nói dối trắng trợn hay không?
"Phong Linh Vương đã giáng thế từ linh giới ạ," Eugene cuối cùng cũng thừa nhận.
Giấu kín mọi thứ cũng chẳng ích gì cả, nhưng cậu phải nói ra điều gì đó. Đã có quá nhiều ánh mắt chứng kiến sự xuất hiện của Tempest, không tinh linh nào khác có thể tạo ra một cơn bão dữ dội đến vậy khi đến thế giới này.
"...Cái quái gì?" Gilead thốt lên.
Eugene giải thích, "Ngài ấy nói đã rất lâu rồi không nghe thấy lời triệu hồi, nên muốn xem ai là người đã gọi mình."
"Thật là v...!" Gilead lặng đi, quá sốc để nói trọn câu.
Cả Gilead và Gion đều bị kinh ngạc mất rồi. Đã ba trăm năm kể từ khi Vermouth rời đi, dĩ nhiên đã có một vài vị tổ tiên trong dòng dõi trực hệ sử dụng thanh kiếm Wynnyd. Rõ ràng, hầu hết bọn họ đều có thể triệu hồi các tinh linh gió với sự trợ giúp của Wynnyd rồi.
Tuy nhiên, kỳ vọng mà Phong Linh Vương Tempest đặt ra cho người triệu hồi cũng cao ngút trời như bản thân ngài ấy vậy. Vì thế, sau Vermouth, không một người nào trong gia tộc thành công triệu hồi được Phong Linh Vương lần nào nữa.
Gion nuốt nước bọt, hỏi: "Đó có thật là sự thật không vậy ch...?"
Anh ta biết Eugene không có lý do gì để bịa ra một câu chuyện như vậy làm gì cả, nhưng tin tức này quá mức gây chấn động khiến Gion không thể không hỏi lại.
"Vâng, Phong Linh Vương... ừm..." Eugene ngập ngừng nói.
Cậu cau mày, vẻ mặt cậu rõ ràng là đang vất vả nhớ lại cuộc trò chuyện khi ấy.
Vừa gõ gõ vào mái tóc rối của mình để hồi tưởng, Eugene vừa tiếp tục kể. "...Hình như ngài ấy nói rằng con chưa đủ sức mạnh. Và lần sau... khi con có đủ sức mạnh, ngài ấy rất mong muốn sẽ được gặp lại con vào một ngày nào đó. Sau đó ngài ấy quay trở về Linh giới. "
"...Hahaha…!" Gilead, người trước đó vẫn im lặng lắng nghe lời giải thích của Eugene, đột nhiên bật cười thật to.
Lắc đầu, ông ngồi xuống chiếc ghế cạnh giường Eugene.
"...Eugene à, con đúng là... một đứa trẻ đặc biệt đấy," Gilead thở phào nhẹ nhõm.
Eugene không biết đáp lại như thế nào, cậu chỉ biết nở nụ cười. Sau khi nhìn Eugene một lúc, Gilead thò tay vào áo vest của mình.
"Ta đã nghe qua chuyện xảy ra ở long mạch từ Gion rồi. Chỉ chưa đầy một giờ, con có thể cảm nhận được mana và tạo ra một lõi mana bằng Bạch Hỏa Thức. Chừng đó cũng đủ gây sốc rồi đấy, vậy mà con còn thu hút được sự chú ý của Phong Linh Vương nữa chứ."
Chưa từng có tiền lệ nào như thế cả. Nhưng mà, có điều gì về Eugene là không-có-tiền-lệ cơ chứ? Chiến thắng trong Nghi Thức Gia Phả với tư cách là một thằng nhóc thuộc Phân gia, được nhận nuôi vào gia tộc, trở thành chủ nhân mới của Wynnyd, và nhận được Công thức Bạch Hỏa... tất cả đều là những điều chưa từng xảy ra trong lịch sử dòng họ Lionheart.
‘Thằng nhóc này đã đi từ cảm nhận mana đến tích tụ nó trong cơ thể chỉ trong chưa đầy một ngày nữa chứ. Điều đó... rõ ràng cũng là một điều tiền lệ chưa từng có.’ Gilead tự nhắc nhở mình.
Gilead không giấu nổi niềm vui sướng trước tin này. Phong Linh Vương đã để mắt đến đứa trẻ này và thậm chí còn đích thân giáng thế xuống để xem xét cậu. Một sự kiện như vậy thậm chí có thể được coi là một sự hồi sinh của dòng tộc Lionheart đó chứ.
"Uống cái này đi," Gilead ra lệnh.
Tay ông vừa thò ra khỏi áo vest đã cầm một lọ thuốc nhỏ.
Gilead giải thích, "Nó sẽ phục hồi lượng mana đã cạn kiệt trong con. Tuy nhiên, con phải hứa với ta, thay vì tập luyện quá sức, con sẽ phải nằm trên giường trong vài ngày tới, được chứ?"
"Nhưng cơ thể con vẫn ổn mà."
"Ta vẫn muốn lời hứa của con. Nếu làm tổn thương cơ thể bằng cách tự ép mình quá sức, con sẽ hối hận về điều đó trong tương lai đấy."
"Được rồi, con hứa," Eugene gật đầu không phản đối thêm nữa.
Thuốc phục hồi mana có giá trị cao y như công dụng của nó. Eugene uống cạn cả chai dưới ánh mắt chăm chú của Gion và Gilead.
Cơ thể trống rỗng của cậu bắt đầu được nạp đầy mana. Không hề nao núng, Eugene ngay lập tức sử dụng Công thức Bạch Hỏa để nạp năng lượng cho lõi mana của mình, nhưng lượng mana từ lọ thuốc không đủ để phục hồi hoàn toàn lõi mana đã cạn kiệt của cậu. Do tính chất của mana, cho nên lượng có thể chứa trong lọ thuốc không nhiều đến vậy. Mặc dù đã uống cạn chai, nhưng cơn đau đầu và cảm giác cứng nhắc ở chân tay của cậu đã giảm đi đáng kể.
"Sau vài ngày nghỉ ngơi, Gion sẽ tiếp tục các buổi học của con nhé," Gilead nói khi đứng dậy. "Ban đầu, chúng ta dự định sẽ đi một chuyến rèn luyện khác sau khi Nghi Thức Huyết Kế kết thúc, nhưng bây giờ... có vẻ như điều đó sẽ không thể được rồi."
"Có phải là vì con không ạ?" Eugene hỏi.
"Đúng vậy. Ta nghĩ chúng ta cần ưu tiên nuôi dưỡng tài năng của con hơn là việc rèn luyện của bản thân đấy."
"Con không muốn chiếm quá nhiều thời gian của Tộc trưởng và Ngài Gion đâu ạ," Eugene ngượng ngùng thừa nhận.
"Đừng nghĩ như vậy chứ nhóc. Rốt cuộc, ta cũng là người rất muốn được trực tiếp hướng dẫn con mà," Gion lên tiếng.
Anh vỗ vai Eugene với một nụ cười.
Gion nói thêm, "À, nhưng dĩ nhiên, ta sẽ dạy cả Cyan và Ciel cùng với con nữa. Và Tộc trưởng cũng sẽ giúp đỡ thêm trong các buổi học của chúng ta."
Eugene quả thật rất đặc biệt. Tuy nhiên, sẽ không tốt nếu thể hiện sự ưu ái quá mức dành cho cậu chỉ vì điều này. Con trai cả, Eward, đã rời khỏi khu nhà chính và đến Aroth, nhưng Cyan và Ciel vẫn đang ở lại đây đấy. Bọn nó cũng xứng đáng được nhận sự dìu dắt tương xứng như Eugene thôi.
'Mình mong đợi việc cho Eugene luyện tập cùng hai đứa kia sẽ là một liều thuốc kích thích tuyệt vời hơn nữa,' Gilead nghĩ.
Sau khi nghe tin Eugene trở về từ long mạch với kết quả ấn tượng dù chỉ chưa đầy một ngày, Cyan và Ciel đã lập tức đến phòng tập và bắt đầu quá trình rèn luyện của riêng mình. Vì vậy, Gilead cũng đã đặt rất nhiều kỳ vọng vào cả Cyan lẫn Ciel.
***
Một lúc sau khi Gilead và Gion rời đi, Eugene gọi, "Nina."
"Xin hãy để em chuẩn bị bữa ăn cho ngài," Nina đề nghị.
"Được đấy, nhưng trước đó," Eugene vừa nói vừa ra khỏi giường, nhặt lấy Wynnyd. "Hãy giữ bí mật về những gì sắp xảy ra, chỉ giữa hai chúng ta thôi."
"...Vâng, thưa ngài?"
"Ngay cả khi ta lại ngã quỵ, cũng đừng nói với ai cả."
"...Ngài thật sự cần phải làm thứ gì đó như thế này ngay bây giờ sao?" Nina hỏi, giọng đầy lo lắng.
"Ta chỉ cần kiểm tra một chút, nên chắc ta sẽ không ngất xỉu lần nữa đâu," Eugene trấn an cô nàng rồi truyền mana vào thanh Wynnyd.
May mắn thay, sự việc lần trước không tái diễn. Nhưng mày Eugene vẫn nhăn lại, cậu cảm thấy hơi không hài lòng. Thay vào đó, một tinh linh chỉ to bằng lòng bàn tay cậu bắt đầu bay lượn xung quanh.
Đó là một sylph, một tiểu tinh linh gió. Khối gió tạo thành hình dạng của nó thậm chí còn chẳng rõ ràng nữa chứ. Thế nhưng, với lượng mana ít ỏi của Eugene, việc triệu hồi được một sylph là việc hoàn toàn bình thường.
Cậu thử hỏi sylph trong đầu, 'Này, ngươi có nghe thấy điều gì từ vua của ngươi không?'
Tuy nhiên, chẳng có câu trả lời nào hết. Dường như không thể nói chuyện với một tinh linh có trí tuệ thấp đến vậy được. Tặc lưỡi, Eugene vung Wynnyd lên.
Eugene bắt đầu thử nghiệm bằng cách niệm một câu thần chú trong đầu, 'Lưỡi gió.'
Ngay khi cậu làm vậy, một luồng gió mờ ảo hình thành quanh thanh kiếm. Eugene liếc nhìn lưỡi kiếm gió lung linh trước khi vung nó đi.
Xoẹt.
Âm thanh kỳ quái của lưỡi kiếm xé gió khiến Nina run lên. Sau khi vung Wynnyd thêm vài lần nữa, Eugene giải phóng sylph về Linh Giới.
Trước khi làm vậy, cậu thử giao tiếp tinh thần với nó lần nữa, 'Truyền tin này đến với tên Tempest, "Nếu ngươi đã nói dối, ta sẽ giết ngươi."'
Sylph vẫn không trả lời. Tuy nhiên, nó dường như cảm nhận được sự sỉ nhục đến nhà vua của nó, bởi vì nó đã gửi một cơn gió làm rối tóc Eugene trước khi quay lại Linh Giới.
'...Mà Tempest cũng chẳng có lý do gì để nói dối về chuyện đó cả,' Eugene tự thừa nhận.
Chỉ là Eugene không thực sự hiểu những gì mình đang cảm nhận, nên cậu cảm thấy cần phải nói điều gì đó. Trong cơn lốc cảm xúc rối bời, Eugene ngồi phịch xuống giường.
'...Mình cần suy nghĩ thật lý trí đã,' Eugene tự nhủ, 'không để bất kỳ cảm xúc thừa thãi nào xen vào được.'
Ba trăm năm trước, Hamel đã chết. Các đồng đội của cậu ta, Vermouth, Sienna, Anise và Molon, tiếp tục tiến về thành trì của Quỷ Vương Tù Cấm.
Đó hẳn là một hành trình gian khổ. Quỷ Vương Tù Cấm xếp thứ hai có sức mạnh mà không Ma Vương nào của Cuồng Nộ, Bạo Ngược, hay Thảm Sát có thể sánh bằng được. Chỉ riêng việc đặt chân đến lâu đài của hắn thôi cũng đã khó khăn như việc tiêu diệt một trong các Quỷ Vương trước đó.
'...Và cũng tại vì mình đã chết...'
Nói một cách khách quan, Hamel rất mạnh. Dù không mạnh bằng Vermouth, anh vẫn dễ dàng xưng là người mạnh thứ hai trong đội. Nên với cái chết của Hamel, bốn người còn lại có thể đã không thể đối phó với các Quỷ Vương khác.
Chắc hẳn họ đã kiệt sức sau chuyến hành xác đến lâu đài của Quỷ Vương Giam Cầm, rồi Hamel hi sinh ngay trước khi trận chiến bắt đầu nữa. Trong tình trạng đó, liệu họ có thể đánh bại Quỷ Vương Giam Cầm hay không còn là một dấu hỏi lớn. Nếu vậy... chẳng phải tốt hơn nếu họ rút lui và lên lại kế hoạch sao?
'...Thế mọi chuyện thật sự kết thúc ở đó à?'
Chỉ có Hamel tử trận, Vermouth cùng bộ tứ còn lại đã trở về từ Ma Giới Helmuth sau khi lập nên một lời thề bí ẩn nào đó. Tuy nhiên, chỉ có Vermouth và các Quỷ Vương còn lại biết được chi tiết lời thề này.
'...Nhưng thật sự, lời Thề ấy là gì chứ?'
Đó là điều khiến Eugene bận tâm nhất. Với lũ Quỷ Vương sống chỉ để gây khổ đau cho thế giới, rốt cuộc cái gì đã khiến chúng đổi ý và thề duy trì hòa bình cơ chứ? Chính xác thì ai là người đầu tiên đề xuất lời thề như vậy? Nội dung của lời Thề là gì?
'...Tất cả lại quay về Helmuth.'
Cứ nghĩ ngợi một mình cũng chẳng thể tìm ra câu trả lời được. Ký ức từ kiếp trước rõ ràng đã kết thúc khi cậu chết trong lâu đài của Ma Vương Giam Cầm ba trăm năm về trước rồi. Còn về những sự kiện sau đó... hầu hết những gì cậu biết đều đến từ những câu chuyện cổ tích mà Eugene lúc nhỏ đã đọc.
'Mình cần phải dành ra tí thời gian để đến Helmuth mới được,' Eugene cuối cùng cũng hạ quyết định.
Ba trăm năm trước, Helmuth là một nơi kinh hoàng. Ma thú với mục đích sống duy nhất là bắt và ăn thịt người tràn lan trên khắp vùng đất này, và ma tộc cư ngụ ở đó thì liên tục hành quân xâm lược lãnh thổ loài người. Pháp Sư Sa Ngã - giờ được gọi là Hắc Pháp Sư - săn lùng con người để dâng làm vật tế cho chủ nhân của chúng, các Ma Vương. Những tên phù thủy độc ác này muốn bản thân trở thành ác quỷ nên chúng tìm kiếm sự thật của Ma Đạo cho dù phải quỳ gối trước Quỷ Vương đi chăng nữa.
Helmuth từng là một địa ngục vặn vẹo với những dục vọng hung ác và xấu xa như thế đấy.
Nhưng giờ thì chẳng còn như vậy nữa. Từ hai trăm năm trước, Helmuth bắt đầu chấp nhận đón khách là con người, còn Quỷ Vương cùng ma tộc lại hiếu khách đến mức dường như đang cố bù đắp quá mức cho sự tàn nhẫn trong quá khứ.
Thời nay, người ta không còn nghĩ về Helmuth như một nơi địa ngục. Thay vào đó, họ nghĩ về nó như một điểm du lịch nơi họ có thể trải nghiệm những thú vui độc đáo, quyến rũ và suy đồi không thể tìm thấy ở nơi đâu khác.
Ma tộc, từng chủ động xâm lược lãnh thổ loài người, giờ lại tình nguyện lao động ở các quốc gia láng giềng như một cách chuộc tội cho cuộc chiến. Còn đám Hắc Pháp Sư ve vẩy đuôi trước Ma Vương giờ tự nhận mình là nạn nhân, rồi bằng cách thao túng dư luận, chúng thậm chí còn dựng lên Tháp Ma Thuật Đen ở Aroth.
Với Eugene, tất cả những chuyện này đều thật là nhảm nhí.
Ma tộc tình nguyện lao động ư? Chắc chắn bọn chúng đang hút lấy linh hồn loài người sau lưng mọi người. Tháp Ma Thuật Đen hả? Gọi nó là Đầm lầy Đen Đọa Lạc thì đúng hơn.
Dù họ nói đó là vì mục đích thúc đẩy nghiên cứu ma thuật, nhưng đã quá rõ ràng tại sao lũ điên ở Aroth lại chào đón đám Hắc Pháp Sư và làm ngơ trước tội ác trong quá khứ của chúng chứ. Dù sự thật còn chưa được phơi bày, Eugene chắc chắn rằng có rất nhiều thứ xấu xa đằng sau việc xây dựng Tháp Ma Thuật Đen...
'Helmuth, Aroth, Yuras, và Ruhr…,' nhớ đến từng nơi có dấu vết của những người đồng đội kiếp trước, Eugene bực bội tặc lưỡi.
Tất nhiên, cậu không thể lên đường ngay được. Với cơ thể nhỏ bé này, cậu ta không thể một mình đi đến các quốc gia xa xôi như thế.
'Nhưng rồi cũng sẽ có ngày thôi,' Eugene tự nhủ với vẻ quyết tâm trước khi thở dài, vỗ vỗ cái bụng mình.
Cái bao tử trống rỗng đang sôi lên vì đói rồi.
***
Điều gì mới là đúng để cậu ta nói với Eugene đây?
Sau khi rời khỏi buổi tiệc, nỗi lo lắng này đã khiến Cyan phải mất ngủ cả đêm. Dù cố hết sức mới chợp mắt được tí nào, thì giấc mơ chết tiệt ấy cũng đã phá hỏng nốt ít phút nghỉ ngơi của cậu. Trong mơ, Cyan phải đấu tay đôi với Eugene và thua thêm một lần nữa.
Chỉ có điều lần này, Cyan không phải là chính mình nữa. Mà cậu ta lại trở thành một con minotaur.
Trong giấc mơ, cậu đã đích thân trải nghiệm lại cảnh tượng chứng kiến trong Nghi Thức Huyết Kế. Sau khi biến thành một con minotaur không thể sử dụng kiếm quang, Cyan bị Eugene tàn sát một cách dã man con ngan.
Bị xé thành từng mảnh không chút thương tiếc.
Khi bước ra khỏi phòng tập, Cyan cố gắng rũ cái nỗi ám ảnh từ giấc mơ với một cái rùng mình. Nhưng cái cau mày trên mặt cậu vẫn nặng trĩu như cũ. Vừa dụi đôi mắt, thứ đã bị đâm xuyên qua nhiều lần trong mơ, Cyan vừa bực bội cắn môi.
"Có chuyện gì vậy anh trai?" Ciel đột nhiên hỏi.
"Không có gì hết. Sao em lại hỏi thế?" Cyan đáp lại trong thế phòng thủ.
"Trông mặt anh y như đi đám tang ấy mà. À sáng nay anh cũng chẳng ăn sáng nhiều nữa."
"Anh lúc nào cũng có cái mặt thế này hết đó, được chưa? Và anh ăn sáng nhiều như bình thường."
"Xạo vừa thôi," Ciel buộc tội, thè lưỡi cười tinh nghịch. "Em biết chuyện gì đang xảy ra với anh rồi. Là vì Eugene phải hông?"
Cyan xù lông, "Thằng đó thì liên quan gì ở đây hả?"
"Bọn họ nói từ hôm nay chúng ta sẽ học cùng Eugene đó. Em biết anh đang rất khó chịu vì chuyện này chứ gì."
"Anh đã nói là nó không liên quan gì hết!"
"Nhìn kìa, nhìn kìa, anh đang nóng giận nhanh hơn thường lệ rồi. Bực Eugene thì sao lại trút giận lên em chứ?"
"...Anh không có nổi giận."
"Nhưng anh không phủ nhận là có gì đó đang làm anh khó chịu đúng không?"
"Cái đó...," Cyan do dự, nắm chặt nắm đấm nhìn chằm chằm cô em gái láu lỉnh. "...Thú thật thì đúng là có."
"Nhưng mẹ đã nói anh cần phải làm bạn với cậu ta đó nha," Ciel nhắc nhở.
"Em nghĩ chỉ cần mẹ nói thì anh có thể làm hả?"
"Em thì nghĩ vậy. Hay để em nói đỡ anh với Eugene nhé?"
"...Em định nói gì với cậu ta?"
"Em chỉ cần bảo cậu ta làm bạn với anh trai em thôi nè."
Vai Cyan chùng xuống trước những lời này, nắm tay cậu bắt đầu run lên vì xấu hổ. Dù bản thân có thể nhờ mẹ làm vậy, nhưng Cyan chắc chắn không thể cho phép cô em gái, đứa mới kém mình có vài giây đưa ra cái yêu cầu nhục nhã đó được...
"Anh sẽ tự làm theo cách của mình," Cyan gằn giọng rồi lập tức im bặt.
Cậu vừa nhìn thấy Eugene đi tới từ khu nhà phụ phía xa. Mắt Cyan mở to khi nhìn thấy Wynnyd treo bên hông Eugene. Ngay cả ở khoảng cách này, cậu cũng có thể nhìn rõ từng chi tiết nhỏ của thanh kiếm lừng danh đó.
"Họ nói rằng cậu ta đã đạt đến Nhất Tinh trong Bạch Hỏa Công Thức rồi đó," Ciel lên tiếng bên cạnh.
"Anh biết," Cyan nghiến răng.
"Không phải chúng mình mất quá nhiều thời gian để đạt Nhất Tinh của Bạch Hỏa Công Thức sao?"
"Không lâu lắm đâu. Vì chúng ta mất khoảng một tháng, nghĩa là chỉ một vài tổ tiên trong dòng dõi trực hệ nhanh bằng chúng ta thôi."
"Nhưng Eugene thậm chí không cần một ngày để đạt tới Nhất Tinh. Chẳng phải điều đó có nghĩa là cậu ta là người nhanh nhất trong lịch sử chứ nhỉ?"
"Im lặng đi được chứ."
"Em nghe chú Gion nói, hình như Eugene đã có thể cảm nhận được mana ngay khi cậu ta ngồi xuống long mạch rồi đó. Chúng ta thì lại mất đến bốn ngày, đúng không?"
"Thì sao chứ," Cyan đáp lại với giọng sắc bén khi quay sang nhìn cô em của mình.
Ciel chỉ khúc khích cười thích thú trước phản ứng của anh trai cô.
Thay vì tiếp tục trêu chọc anh, Ciel vẫy tay với Eugene đang đến gần và lên tiếng chào, "Chào cậu!"
"Sao cậu lại định ở trong khu phụ thế? Cậu nên sống cùng chúng tôi ở biệt thự chính thì hơn chứ nhỉ," Ciel nói với Eugene khi cậu đã đến gần hơn.
Cyan ngay lập tức trả lời thay Eugene, "Đó là một ý tưởng tồi."
Sau khi liếc nhìn Cyan với đôi mắt khép hờ, Eugene gật đầu và nói, "Tôi cũng nghĩ đó là một ý tưởng tệ phết đó."
"Nhưng em thấy ổn mà," Ciel khăng khăng với một nụ cười, rồi chỉ vào Wynnyd. "Vậy, tớ nghe nói cậu đã có thể triệu hồi Phong Linh Vương bằng Wynnyd đúng chứ?"
"Đó chắc chắn là nói dối rồi," giống như lần trước, Cyan trả lời thay vì Eugene.
Dù trái tim cậu dần mở ra với Eugene, Cyan tuyệt đối không thể thay đổi hành vi thù địch của mình. Cyan còn quá nhỏ để thừa nhận nỗi kinh ngạc dành cho Eugene, và thậm chí còn khó khăn hơn để cậu nhận ra sự tôn trọng đang dần nhen nhóm trong lòng mình.
"Ngoại trừ Vermouth Vĩ Đại, không ai trong tổ tiên của chúng ta có thể triệu hồi Phong Linh Vương khi sử dụng Wynnyd cả," Cyan trích dẫn làm bằng chứng.
Eugene khịt mũi trước những lời này và rút Wynnyd ra. Điều này khiến Cyan giật lùi ra xa, tránh khỏi cậu.
"C-cậu nghĩ cậu đang làm gì vậy hả?" Cyan hỏi.
Thay vì trả lời, Eugene truyền mana vào Wynnyd. Ngay sau đó, gió tụ lại thành hình dạng của một sylph. Nhìn thấy sự xuất hiện của nó, Cyan thầm cảm thấy nhẹ nhõm và bật cười.
"Đó là gì? Phong Linh Vương à?" Cậu hỏi với giọng chế giễu.
"Không," Eugene đáp gọn lỏn.
Eugene giơ Wynnyd lên sao cho có thể nhìn thấy rõ ràng, rồi sylph quấn quanh thanh kiếm. Hàm Cyan rơi xuống khi cậu nhìn vào lưỡi kiếm gió này.
"Ki-Kiếm-quang?!" Cyan sốc đến mức nghẹn lời.
"Cái này thật sự nhìn giống kiếm-quang đối với cậu sao?" Eugene hỏi lại, giọng đầy giễu cợt.
Mặt Cyan đỏ bừng lên khi cậu cảm thấy tình thế đảo ngược. Vừa vung Wynnyd vài vòng, Eugene vừa nhìn chằm chằm vào Cyan.
"Chúng ta tỉ thí chứ?" Eugene đề nghị.
"...C-cái gì?!" Cyan hoảng sợ suýt nghẹn.
"Cậu cứ thoải mái sử dụng kiếm-quang, vì tôi sẽ dùng cái này."
"..."
Khi Cyan giữ im lặng, Eugene bắt đầu dụ khị: "Sao chúng ta không vui vẻ một chút nhỉ? Hay là cậu muốn cá cược nhỉ? Nếu cậu thắng, tôi sẽ..."
"T-tôi không muốn," Cyan ngay lập tức lùi lại, lắc đầu. "Hôm nay tôi... đến đây... để học hỏi từ chú Gion thôi. Tôi không có mặt ở đây để đấu tập với cậu."
Eugene cười toe toét: "Cậu sợ à?"
"...Tôi không có sợ," Cyan ngập ngừng đáp, đồng thời gửi cho Ciel một ánh nhìn cầu cứu.
Cậu hy vọng rằng cô em gái mình có thể xoay chuyển tình hình này. Tuy nhiên, Ciel phớt lờ ánh mắt của Cyan và chỉ cười thích thú.
'Cái thứ quỷ cái này.'
May mắn thay, trước khi Cyan buộc phải viện cớ, Eugene đã lùi bước và chìa đường thoát cho cậu.
"Thôi khỏi cãi nhau vô ích," Eugene thở dài một tiếng.
Cyan cứng họng, không biết nói gì "...."
"Giờ chúng ta là anh em rồi, nên cố gắng hòa thuận với nhau nhé," Eugene nở một nụ cười rạng rỡ, chìa tay ra với Cyan.
Trong vài giây, Cyan chỉ nhìn chằm chằm bàn tay và khuôn mặt Eugene, luân phiên đổi ánh mắt.
Cuối cùng Eugene hỏi: "Cậu không biết cái bắt tay này có ý nghĩa gì à?"
"...Hả?" Cyan có vẻ bối rối.
"Nó có nghĩa là tôi muốn chúng ta hòa thuận sống chung như anh em đấy."
"...À, thì... cái đó...", sau một thoáng do dự, Cyan cuối cùng đã nắm lấy tay của Eugene với một cái gật đầu đầy biết ơn.
"Bắt tay với tớ luôn nhé," Ciel chen vào cuộc trò chuyện của họ, yêu cầu từ vị trí bên cạnh.
Yêu cầu này buộc Eugene phải khoanh tay lại để có thể nắm tay cả Cyan và Ciel cùng một lúc.
"Vì chị được sinh ra trước em, nên em phải gọi chị là chị gái đó nha," Ciel một lần nữa nhắc lại.
Eugene từ chối: "Thôi cô im đi được không?"
Chẳng phải điều đó có nghĩa là cậu ta giờ là anh trai của Eugene sao? Mặc dù suy nghĩ này xuất hiện trong đầu Cyan, cậu vẫn quyết định ngậm miệng lại khi nhìn thấy ánh mắt nheo lại của Eugene.
Cậu ta chắc chắn không có can đảm để xưng anh với cái thằng Eugene rồi.