Dù quyết tâm đi gặp Gilead ngay lập tức nhưng Eugene cũng chẳng thể xộc thẳng vào văn phòng của ông được. Vừa nhẹ nhàng chào hỏi những người hầu trong gia tộc, Eugene vừa gửi lời thỉnh cầu để có thể gặp mặt Gilead. Không lâu sau, Quản Gia Trưởng đến và đích thân dẫn Eugene đến phòng làm việc của Gilead.
"Cậu có nên suy nghĩ kỹ lại trước khi quyết định được không?" Cyan cố gắng thuyết phục Eugene.
"Tôi đã cân nhắc rất nhiều rồi mới đưa ra quyết định đấy," Eugene nói.
Cyan hít một hơi thật sâu và nuốt xuống những lời phản đối. Nghĩ kỹ lại thì thật nực cười khi cậu cố giữ Eugene lại và ngăn cản hắn ta ra đi. Nếu con quái vật đó chuyển hướng sang học phép thuật, chẳng phải điều đó đồng nghĩa với việc việc tập luyện võ thuật của tên đó sẽ chậm lại sao?
'Thực ra thì như vậy lại tốt cho mình hơn thật,' Cyan nhận ra.
Mặc dù tiến độ của Eugene có thể vượt mặt cậu hiện tại, Cyan cũng sẽ đạt đến Tam Tinh trong vài năm tới thôi. Vì vậy, Cyan quyết định coi việc Eugene rời đi như một cơ hội cho mình hơn. Tất nhiên, Cyan không hề có ý định thỏa mãn chỉ với việc đạt đến Tam Tinh của Bạch Hỏa Thức rồi. Cậu hy vọng bằng cách nào đó sẽ chạm tới Tứ Tinh trước khi trưởng thành thì sẽ thật tuyệt đấy.
'...Nhưng mình có thực sự làm được không đã?'
Nói thật thì cậu ta khá nghi ngờ. Trong lịch sử của gia tộc Lionheart, không một ai có thể đạt đến Tứ Tinh của Bạch Hỏa Thức khi còn tuổi thiếu niên. Ngay cả những vị tổ tiên từng nổi danh thiên tài, kể cả Gilead và Gion, đều đã bị chững lại ở Tam Tinh trước khi trưởng thành.
Nói cách khác, chỉ cần đạt đến Tam Tinh của Bạch Hỏa Thức ở tuổi này thôi là đủ để cậu được so sánh với những bậc tiền bối thiên tài.
Tuy nhiên, suy nghĩ như vậy chỉ khiến Cyan cảm thấy cay đắng nhiều hơn nữa. Eugene và Cyan đều đang ở tuổi mười bảy, nhưng hôm nay, Eugene đã đạt đến Tam Tinh của Bạch Hỏa Thức rồi.
Đó là tốc độ tiến bộ chưa từng có tiền lệ đấy... Đây không phải là lần đầu tiên đứa trẻ quái dị kia lưu danh sử sách của dòng chính đâu. Nhưng.... Cyan thở dài thườn thượt khi quay lại nhìn chằm chằm bóng lưng của Eugene. Hắn hiện đang đợi một phản hồi từ phía bên kia cánh cửa trước khi có thể bước vào văn phòng của Gilead.
'...Mình cũng phải....'
Cyan buộc mình nuốt lại một tiếng thở dài khác, và tiếp tục nhìn về phía trước. Đã bốn năm kể từ khi Eugene gia nhập gia tộc chính. Từ đó, Cyan đã chịu vô số thất bại trước người anh em quái đản không cùng máu mủ này.
Những thất bại liên tiếp đã dạy cho Cyan một bài học không thể chối cãi. Tuyệt vọng chỉ là chất dinh dưỡng cho sự tuyệt vọng tiếp theo mà thôi. Thay vì dành thời gian chìm đắm trong đó thì đổ dù chỉ một giọt mồ hôi để tiến bộ cũng có ích hơn nhiều.
"... Chậc ...", Cyan bực bội tặc lưỡi khi nhớ lại một kỷ niệm không mấy dễ chịu.
Đây không phải là bài học mà Cyan tự rút ra. Khi còn nhỏ, vì quá tuyệt vọng do không thể đánh bại Eugene. Cho nên Cyan đã trốn trong phòng và co rúm dưới chăn. Tuy nhiên, Eugene đã đá văng cánh cửa, xông vào phòng cậu ta và đá vào mông Cyan.
-Cậu nghĩ thật là tôi sẽ nhởn nhơ vui chơi trong khi để cậu làm nên cái hành động khỉ gió thế này cơ à?
Ngay cả khi Cyan chìm đắm trong tuyệt vọng, Eugene vẫn sẽ tiếp tục tập luyện mà không hề nghỉ một ngày nào cả. Vì vậy, khoảng cách giữa họ sẽ chỉ ngày càng lớn hơn mà thôi.
Sau khi tự nhắc nhở bản thân về bài học này, Cyan rời Eugene để cậu ta được yên tĩnh và đi đến phòng tập.
"Sao sáng sớm con đã tới đây thế?" Gilead vui vẻ chào đón Eugene vào phòng.
Thay vì đi thẳng vào vấn đề, Eugene cúi đầu chào: "Con tới đây vì có chuyện muốn báo cáo với người ạ."
"Báo cáo?" Gilead hỏi, nghiêng đầu với đôi mắt sáng lấp lánh vì tò mò.
Ông ta hiếu kỳ không biết lần này cậu con nuôi sẽ mang đến cho ông bất ngờ gì nữa đây.
Eugene vừa ngồi xuống ghế sofa vừa lên tiếng: "Sáng nay con đã đạt đến Tam Tinh của Bạch Hỏa Thức rồi ạ."
Lời vừa dứt, Gilead bất giác bật dậy khỏi ghế.
"Điều đó có thật không vậy?" Ông ấy gặng hỏi.
"Vâng, đúng vậy thưa ngài," Eugene thừa nhận.
Gilead vội vã bước đến. Đáp lại lời thỉnh cầu không cần nói ra của ông, Eugene bắt đầu cộng hưởng các ngôi sao quay quanh trái tim cậu ấy. Khi ngọn lửa trắng bao phủ cơ thể Eugene, Gilead hít một hơi sâu kinh ngạc trước khi bật cười lên một cách đầy sảng khoái.
"...Ha ... hahaha!"
Sau khi nhận nuôi Eugene, Gilead đã trải qua rất nhiều chuyện đến mức ông nghĩ rằng mình không còn gì có thể khiến bản thân ngạc nhiên hơn được nữa. Tuy nhiên lại thêm một lần nữa, thằng nhóc đó lại Gilead không khỏi kinh ngạc. Liệu có khả năng nào để đạt đến Tam Tinh của Bạch Hỏa Thức khi chỉ mới mười bảy tuổi không? Ngay cả trong số tất cả những vị tiền bối, chưa có ai đạt được thành tựu này ở độ tuổi sớm đến thế như Eugene được đâu.
Khi Gilead ngồi xuống chiếc ghế đối diện Eugene, ông ta lắc đầu nói.
"...Nhận nuôi con vào gia tộc chính... có lẽ là quyết định đúng đắn nhất mà ta từng thực hiện rồi," Gilead thừa nhận.
"Con đến được đây đều là nhờ vào sự ủng hộ của tộc trưởng cả mà," Eugene thành thật đáp lại với một nụ cười nhẹ.
Mặc dù đã bốn năm kể từ ngày được nhận nuôi, Eugene vẫn chưa hề gọi Gilead là 'cha' dù chỉ một lần. Người duy nhất mà cậu ấy gọi 'cha' là Gerhard, người cha đẻ của cậu.
Gilead không hề cảm thấy khó chịu vì điều này. Thay vào đó, ông tán thành lòng hiếu thảo của Eugene đối với cha ruột và tự hào vì sự chu đáo của con trai nuôi. Nhưng giá mà một đứa trẻ ấn tượng như vậy thực sự là con trai ruột của mình... thì sẽ không ai phản đối Eugene trở thành Tộc trưởng tiếp theo cả. Trái lại, mọi người sẽ luôn nhất trí rằng Eugene nên trở thành Tộc trưởng mới phải.
'...Ta không nên nghĩ như vậy nữa,' Gilead cố gắng gạt bỏ ý tưởng nguy hiểm này bằng một cái lắc đầu.
Những suy nghĩ bất cẩn như thế sẽ dẫn đến những trận đổ máu và cái chết. Vì gia tộc, và tất nhiên là cả gia đình ông ấy nữa, Gilead không muốn ép buộc các con ông phải rút dao chĩa vào nhau.
Sau khi xóa bỏ những suy nghĩ đó, Gilead tiếp tục, "... Sự ủng hộ của ta, con nói... Ta cũng không nghĩ mình đã cho con thứ gì đặc biệt lắm. Vậy nên thành tựu này hoàn toàn là kết quả của sự nỗ lực của con đó."
"Nhưng chỉ nhờ sự ủng hộ của Tộc trưởng mà con mới có thể làm việc chăm chỉ như vậy ạ," Eugene biện luận.
Sau khi cẩn thận quan sát khuôn mặt tươi cười của Eugene, Gilead bật cười.
"Có vẻ như con đang muốn gì đó rồi," ông nhận xét.
Không chút do dự, Eugene thú nhận, "Con muốn học phép thuật."
Trước đây, khi nói chuyện với Gilead, cậu phải chú ý giữ thái độ trẻ con, nhưng điều đó không còn cần thiết nữa rồi. Eugene đã trưởng thành rất nhiều, và Gilead đã quen với sự thẳng thắn của Eugene trong bốn năm qua.
"...Ma thuật?" Gilead hỏi.
Dù vậy, Gilead cũng sẽ không dễ dàng đáp ứng mong muốn hiện tại của Eugene như những yêu cầu khác. Sự bối rối ban đầu của Gilead hiện tại cũng tương tự như Cyan. Tại sao Eugene bỗng dưng lại muốn học phép thuật hả? Suốt bốn năm qua, Eugene chưa từng một lần bày tỏ mong muốn được học phép thuật mà.
"... Con nghiêm túc đấy chứ?" Gilead cẩn trọng hỏi.
"Vâng, thưa ngài," Eugene xác nhận.
"Nhưng tại sao vậy? Không một ai trong gia tộc chúng ta có thể đạt đến Tam Tinh của Bạch Hỏa Thức ở tuổi của con đâu đấy. Nếu tiếp tục nỗ lực như bây giờ, con có thể sẽ vươn tới Tứ Tinh trước khi trưởng thành đó."
"Con vẫn có thể luyện tập chăm chỉ, ngay cả khi đang học phép thuật mà," Eugene khẳng định, không một chút chần chừ.
Mặc dù nghe có vẻ kiêu ngạo, nhưng theo Eugene, một người như cậu ta có quyền nói điều đó.
"Tộc trưởng. Trong bốn năm kể từ khi con được nhận nuôi vào gia tộc chính, con chưa bao giờ rời khỏi sự chăm sóc của ngài mà," Eugene nói, lưng thẳng tắp, kiên định nhìn về phía Gilead. "Hôm nay, khi đạt Tam Tinh, con đã nhận ra một điều. Nếu tiếp tục ở lại dinh thự chính và luyện tập như hiện tại, con nghĩ mình sẽ không thể tiến bộ với tốc độ tương tự được nữa."
"... Hmm ...", Gilead đáp lại, như thể đang suy xét.
"Con hiện đang vô cùng thiếu kinh nghiệm thực tế ạ," Eugene kết luận.
Giọng Eugene tuy bình tĩnh, nhưng Gilead cảm nhận được một sức sống mãnh liệt tràn đầy trong từng lời nói, xứng tầm với độ tuổi trẻ trung của cậu. Giọng nói của Eugene ngập tràn sự chân thành và khao khát tiến bộ.
Eugene tự tin tiếp tục biện luận: "Con muốn học hỏi nhiều hơn nữa. Đặc biệt là về mảng phép thuật. Mặc dù chưa từng nghiên cứu, con biết phép thuật cũng là một bộ môn sử dụng mana. Mặc dù chưa biết mình có chút thiên phú nào về phép thuật hay không, con tin rằng bằng cách dấn thân vào thế giới ấy, con có thể nhìn mana từ một góc nhìn khác với trước đây."
"..." Gilead vẫn giữ im lặng.
"Ngay cả khi không đạt được nhiều tiến bộ, chỉ bằng việc học một lĩnh vực mới, con tin rằng đó vẫn sẽ là một trải nghiệm tuyệt vời lắm. Con chắc chắn rằng tất cả sẽ không trở nên vô nghĩa đâu. Đó là lý do tại sao con cả gan đưa ra một yêu cầu như vậy ạ." Eugene dừng lại, nhìn Gilead với đôi mắt sáng lấp lánh; sau đó, anh đặt tay lên đầu gối và cúi đầu thật thấp. "Con thành thật cầu xin ngài."
"... Haha," Gilead lại bật cười. Rồi, vừa lắc đầu, ông vừa nói, "Ngẩng đầu lên. Con có thật sự nghĩ rằng mình cần phải cúi đầu chỉ cho một yêu cầu nhỏ thế này sao?"
"Vâng, Tộc trưởng."
"Dù ta là Tộc trưởng của con, làm sao ta có thể dội gáo nước lạnh vào khao khát học hỏi và trưởng thành sục sôi của con được chứ? Eugene, ta hiểu con muốn nói gì. Vì thế nếu con thực sự muốn học phép thuật, thì... ta đành phải cho phép thôi.”
Eugene thả lỏng cái đầu vẫn đang cuối xuống trong nhẹ nhõm và mỉm cười. Tất nhiên, khi ngẩng đầu lên, không còn dấu vết vui đùa nào trên khuôn mặt cậu ta nữa.
"Vậy, con định học phép thuật như thế nào vậy?" Gilead hỏi.
"Việc đó...", Eugene ngập ngừng.
"Hiện tại con đã đến xin phép ta, thì chắc hẳn đã suy tính hết rồi, phải không?"
“Con muốn đến Aroth ạ.”
Dù Gilead đã dự đoán được câu trả lời này, ông vẫn không giấu được phản ứng khó xử khi Eugene nhắc đến Vương Quốc Ma Thuật Aroth. Nếu muốn học phép thuật, chắc chắn Aroth là nơi tốt nhất rồi. ...Nếu không vì những gì đứa con trai cả Eward đã trải qua ở Aroth, Gilead sẽ không cảm thấy khó chịu với lời đề nghị đó đâu.
"...Con nói Aroth sao..." Gilead lẩm bẩm.
"Con không cần gì khác, chỉ cần sự cho phép của ngài thôi ạ," Eugene nhanh chóng nói thêm.
Từ đây trở đi, Eugene biết mình cần phải cẩn trọng trong từng lời nói hơn. Eward là điểm yếu của Gilead. Mặc dù là trưởng nam, Eward không đạt được thành tựu gì nổi bật về võ thuật cả. Và dù đã thể hiện sự hứng thú với phép thuật từ khi còn nhỏ, người con cả cũng chẳng thể hiện được nhiều tiến bộ ở mảng phép thuật luôn.
Mặc dù đã ở lại Aroth kể từ khi được gửi đến đó bốn năm trước, Eward vẫn chưa thể thoát khỏi sức nặng của dòng họ Lionheart danh giá, và trở thành trò cười vì chỉ có thể tiến vào tháp nhờ các mối quan hệ.
Eugene không muốn dính dáng gì với Eward đâu. Cậu ta chỉ muốn đến Aroth để học phép thuật và lần theo bất kỳ manh mối nào còn sót lại của Sienna mà thôi.
Tuy nhiên, nếu từ 'Aroth' được nhắc đến tại dinh thự chính, bất cứ ai nghe thấy cũng sẽ nghĩ ngay đến Eward. Vì vậy, việc thận trọng là vô cùng cần thiết, Eugene không muốn gây ra bất kỳ hiểu lầm vô nghĩa nào ở đây.
Cuối cùng Gilead cũng rũ bỏ được sự bất an, ông thở dài: "... Nếu đó là điều con muốn, thì ta chỉ còn cách cho phép con đến đó thôi. Tuy nhiên, trước tiên để ta thông báo cho Lovellian đã nhé."
"Mặc dù biết ơn vì lòng tốt của ngài, con không muốn nhận quá nhiều sự hỗ trợ đâu ạ," Eugene dừng lại một chút để quan sát biểu cảm của Gilead trước khi tiếp tục. "... Thành thật mà nói ... bất kỳ sự giúp đỡ nào cũng sẽ rất phiền phức, và Pháp Sư Trưởng Lovellian chắc chắn cũng vô cùng bận rộn ạ. Nếu có thể, con muốn tự mình học tập trong yên tĩnh mà không cần bất kỳ trợ giúp nào từ Pháp Sư Trưởng Lovellian."
"Điều đó sẽ khó khăn đấy" Gilead cười khổ, không giấu nổi sự khó xử. "Ngay cả khi con rời khỏi dinh thự chính, con vẫn là một thành viên của gia tộc Lionheart đó. Ngay khi con đặt chân đến Aroth, nhiều pháp sư sẽ chú ý đến con. Cho dù có từ chối, rất nhiều người vẫn sẽ tiếp cận con để tạo quan hệ với gia tộc Lionheart."
"Vậy thì con sẽ không chấp nhận lời đề nghị của họ ạ," Eugene kiên quyết nói.
"... Chí khí của con quả là đáng khen mà," Gilead vừa khen ngợi vừa thở dài.
Sẽ tốt biết bao nếu con trai cả của ông cũng được như vậy? Khi những suy nghĩ nguy hiểm lại trỗi dậy trong đầu, Gilead lắc đầu để xua chúng đi.
"...Eugene, chỉ cần con hứa với ta một điều," Gilead yêu cầu.
"Đó là gì ạ?" Eugene hỏi.
"Đừng dính dáng tới hắc ma pháp nhé."
Ở Aroth, có một Hắc Tháp Ma Pháp, nơi các hắc pháp sư tụ tập. Mặc dù không có tin đồn nào đáng ngại tương xứng với cái danh xấu xa, và không giống như thời xa xưa, dư luận về họ cũng không quá tệ. Tuy nhiên, gia tộc Lionheart được thành lập bởi Vermouth Vĩ Đại. Dù một số nhánh phụ đã chọn chuyên về phép thuật, gia tộc vẫn có một quy tắc bất thành văn: hắc ma pháp bị cấm tiệt.
"Con cũng khinh thường hắc ma pháp lắm ạ," Eugene trả lời không chút do dự.
Gilead gật đầu, nhẹ nhõm, nói: "Chỉ cần con hứa với ta điều đó thôi. Ta sẽ không làm gì cả, còn con sẽ được tự do đến Aroth theo cách con muốn. Ta thậm chí sẽ không thông báo cho Lovellian. ... Ta hy vọng con sẽ không phải đích thân trải qua những rắc rối như Eward đâu. Còn gì nữa con muốn yêu cầu không?"
"Con muốn vô liêm sỉ xin một khoản trợ cấp nữa ạ."
"Con định ở Aroth bao lâu?"
"Con sẽ cần đến đó trước và bắt đầu học để có phác thảo sơ bộ thời gian cần thiết, nhưng con nghĩ mình sẽ không trở về trước khi trưởng thành đâu."
"Điều đó có nghĩa là con dự định ở lại ít nhất vài năm."
"Đó là cách duy nhất con có thể thực sự học được gì đó mà," Eugene xác nhận, đi cùng với tiếng cười.
"Hm, điều đó nghe có vẻ đúng đấy. Tuy nhiên, vì phép thuật hoàn toàn khác với những gì con từng được dạy đến thời điểm này... sẽ không thể nào đạt được tiến bộ nếu con chỉ học một cách nửa vời thôi," Gilead cảnh báo Eugene.
Cậu ta chưa từng trải qua luyện tập phép thuật ở kiếp sống trước. Vì vậy, ngay cả Eugene cũng không đủ tự tin để nói rằng mình sẽ có thể tiến bộ nhanh chóng được.
***
Sau khi kết thúc cuộc trò chuyện với Gilead, Eugene rời khỏi phòng. Trên đường đi dọc hành lang, cậu ta nghe thấy tiếng gõ cửa phát ra từ một căn phòng khóa chặt.
"Có chuyện gì vậy?" Eugene hỏi với vẻ mặt bình tĩnh, dừng lại giữa chừng.
Cậu biết đây là phòng của ai mà. Đó là một trong những căn phòng Ciel đang sử dụng. Kể từ khi cô nhóc bắt đầu dậy thì vài tháng trước, cô nàng đã ngừng đến phòng tập và thay vào đó sử dụng một số phòng trong dinh thự để rèn luyện riêng cho mình.
"Cậu thật sự sẽ đến Aroth sao?"
Ciel không mở cửa hoàn toàn, giọng nói lọt qua khe hở.
"Cyan nói với cô à?" Eugene hỏi.
"Mhm. Cậu ấy cũng nói với tớ là cậu đã đạt đến Tam Tinh của Bạch Hỏa Thức rồi."
"Vậy là cậu đã nghe hết mọi thứ rồi đó."
"Tớ hỏi là cậu thật sự sẽ đến Aroth sao?"
"Ừ, tôi thậm chí còn được cho phép từ Tộc trưởng rồi nhá."
"Tại sao cậu còn muốn đi chứ?" nói đến đây, Ciel lại gõ lên cửa thêm một lần.
Cốc cốc.
Eugene mỉm cười và đáp lại bằng vài tiếng gõ của riêng mình.
"Vì tôi muốn học phép thuật đó," cậu giải thích.
"Nếu vậy, cậu đâu nhất thiết phải đến Aroth làm gì. Cậu có thể mời một pháp sư từ thủ đô đến để làm thầy cho mình mà nhỉ?" Ciel phản đối.
"Cậu lại không biết là họ không thể sánh bằng các pháp sư ở Aroth sao ta?"
"Nếu cậu yêu cầu, Cha thậm chí còn triệu hồi một pháp sư từ Hoàng Gia nữa còn được."
"Nhưng tôi không tin rằng Pháp sư Hoàng Gia sẽ dạy tốt hơn các pháp sư từ Ma Pháp Tháp ở Aroth đâu."
"Kỹ năng của các pháp sư Hoàng Gia đều được đảm bảo mà."
"Thứ tôi muốn không phải là một pháp sư giỏi, mà là một người thông hiểu về ma thuật dạy cho tôi được chứ," Eugene kiên nhẫn giải thích.
"Cậu thật sự cần phải học phép thuật sao?" Ciel hỏi, giọng bực bội.
Cô hé mở cửa và thò đầu ra ngoài. Ở tuổi mười bảy, Ciel đã rũ bỏ được hầu hết vẻ tinh nghịch trước kia rồi. Nhưng thay đổi đó chỉ ở bề ngoài thôi. Eugene hiểu rõ bản tính thật sự của cô nhóc này có thể xảo quyệt đến mức nào đấy.
Ciel nài nỉ: "Cậu thực sự không cần phải học phép thuật mà, phải không?"
"Nhưng cũng chẳng có gì sai khi học phép thuật cả, đúng chứ?" Eugene đáp trả.
"Nếu cậu muốn phép thuật, chẳng phải tinh linh thuật thôi đã đủ rồi sao? Ngoài ra, trong khi cậu không có ở đây, tớ và anh trai có thể sẽ đuổi kịp trình độ của cậu đấy nhé."
Ciel công khai khiêu khích, nhưng Eugene chỉ bật cười thích thú.
"Nếu điều đó xảy ra, thì thực ra tốt cho tôi mà nhỉ," Eugene cười tự mãn.
"...Cái gì mà tốt chứ?"
"Chẳng phải điều đó có nghĩa là gia tộc chính đang mạnh mẽ hơn rồi sao. Và sẽ vui hơn khi đấu tập với hai cậu đó? À, cũng đã lâu lắm rồi tôi chưa đấu với cô nhỉ."
"Nếu từ giờ tớ bắt đầu đấu tập với cậu, cậu vẫn sẽ ở lại thay vì đi đến Aroth chứ?"
"Không, tôi vẫn sẽ đi."
"Tên khốn," Ciel chửi cậu, mặt phụng phịu, rồi rụt đầu vào trong phòng.
Vì vừa mới mải mê luyện tập, tóc Ciel rối bù, người nồng nặc mùi mồ hôi. Cô nàng không muốn để ai nhìn thấy bộ dạng này, cũng không muốn bị ai phát hiện ra mùi cơ thể của mình đâu.
Sau một khoảng im lặng ngắn, Ciel tiếp lời, "...Cậu sẽ đi bao lâu vậy?"
"Không rõ cho đến khi nào tôi đến nơi đã," Eugene trả lời hời hợt.
"Cậu nên ước chừng được bao lâu chứ."
"Ít nhất cũng một năm nhỉ."
"Tại sao cậu muốn ở lại lâu như thế vậy? Dọn ra sẽ rất phiền toái đó, và cậu tính sao với chú Gerhard hả?"
Có lẽ vì là chị em sinh đôi, Ciel lại nói đúng y như Cyan luôn.
"Cha tôi sẽ ổn mặc dù không có tôi thôi," Eugene khẳng định.
"...Chú Gion sẽ cô đơn đấy," Ciel cuối cùng cũng ngập ngừng mở lời.
"Có thể đúng vậy thật."
Thỉnh thoảng Eugene cũng thích những trận đấu tập với Gion nữa.
"Để bù cho việc tôi không có ở đây. Hai người nhớ chơi với chú ấy nhé," Eugene trêu chọc.
"Còn anh trai tôi thì sao?" Ciel đột nhiên nhắc đến Cyan.
"Sao lại lôi thằng Cyan vào đây?"
" Ý tớ là anh trai cũng thích đấu tập với cậu mà."
"Nếu cậu ta thật sự thích bị tôi đánh, thì rõ ràng đầu óc anh trai cô hơi có vấn đề rồi."
"Dù sao đi nữa, anh trai tôi sẽ cô đơn nếu không có cậu ở cạnh đó nha. Vừa nãy, khi nói chuyện với tớ, anh ấy thậm chí còn lén thú nhận là không muốn cậu đi nữa đấy."
"Nhưng tôi vẫn dự định đi thôi."
"Tớ cũng muốn cậu không đi, được không?"
"Như đã nói, tôi vẫn sẽ đi nhé."
"Đồ ch* đẻ."
Đằng sau cánh cửa, mặt Ciel nhăn lại. Trong dinh thự chính, Eugene là người duy nhất không bị ảnh hưởng bởi lời nói của Ciel dù có bị xả bởi bất kì hành động lôi kéo nào từ cô nàng đi chăng nữa. Cô ta lại thò đầu ra ngoài lần nữa nhìn cậu chằm chằm, rồi đóng sầm cửa, tạo ra một tiếng vang lớn.
"...Cậu sẽ đi khi nào vậy?" Giọng Ciel lại vang lên qua cánh cửa, nghe hơi nghẹn ngào.
Eugene trả lời: "Ngày mai."
"Tại sao cậu lại đi vội vậy chứ?"
"Có lý do gì để tôi phải trì hoãn không chứ? Vì đã nhận được sự cho phép của Gilead, tôi chỉ cần tiết kiệm thời gian và đi thẳng luôn cho xong việc."
"Đồ thô lỗ, ít nhất chúng ta cũng nên tổ chức một bữa tiệc chia tay mà?"
"Tại sao cô lại muốn tổ chức tiệc chia tay cho một thằng thô lỗ cơ chứ?"
Gõ cửa lần nữa để tạm biệt, Eugene tiếp tục đi dọc hành lang. Chỉ sau khi Eugene đã đi được một đoạn, Ciel mới mở cửa thêm lần nữa.
"Thật sự là cậu sẽ đi vào ngày mai ư?"
Khi giọng nói này vang lên từ phía sau mình, Eugene chỉ vẫy tay chào mà không quay lại nhìn Ciel lần nào nữa.
Vì đã nhận được sự chấp thuận của Gilead, Eugene không hề do dự làm theo những kế hoạch tiếp theo của mình. Sau khi trở về khu phụ, cậu ta gõ cửa phòng Gerhard.
"Hãy trở về bình an con nhé."
Mặc dù bất ngờ được thông báo rằng Eugene sẽ rời đi đến Aroth vào ngày mai, Gerhard cũng không mất nhiều thời gian để suy nghĩ và chấp thuận.
Ông ta không phải không có chút lo lắng nào cho con trai mình, nhưng Gerhard cũng không muốn kìm hãm tự do của con sau khi Eugene đã trưởng thành rực rỡ như vậy được.
Gerhard căn dặn con trai: "Trong khi ở đó, đừng đi chơi với những đứa trẻ hư hỏng, và nhớ đừng lơ là việc học hành đó."
Eugene đáp lại: "Ngay cả khi con không ở đây, cha cũng đừng làm những gì không nên làm, và cũng đừng bỏ bê việc tập luyện đấy."
Gerhard bật cười trước câu đáp trả này. Trong bốn năm ở gia tộc chính, Gerhard đã cải thiện bản thân rất nhiều. Ông đã giảm được nhiều cân, thậm chí còn có kha khá cơ bắp nữa. Tất cả là nhờ vào những chuyến đi săn thường xuyên cùng các tộc trưởng của các gia đình nhánh, và những lần đi dạo thường lệ trong khu rừng rộng lớn của gia tộc.
"Ngoài ra, nếu có ai cố gây rắc rối cho cha vì con không ở đây, hãy viết thư cho con ngay lập tức. Đừng âm thầm chịu đựng một mình được chứ," Eugene dặn dò.
Gerhard cố gắng trấn an con trai mình: "Cha chắc chắn Tộc trưởng sẽ rảnh tay xử lý việc này nếu cha nói với ngài ấy mà."
"Dù vậy, chẳng phải cha sẽ cảm thấy tốt hơn nếu người chăm sóc cha là người con trai duy nhất của mình thay vì một Tộc trưởng bận rộn hay sao?"
Gerhard mỉm cười và vỗ vai Eugene. Người con trai tài giỏi này là niềm tự hào và báu vật của Gerhard. Nếu không phải vì đứa con này ... Gerhard gật đầu khi nhớ lại những kỷ niệm về Gidol, nơi họ đã sống chỉ vài năm trước thôi.
Gerhard cố gắng xoa dịu bản năng bảo vệ của Eugene: "Cha chỉ không muốn trở thành gánh nặng cho con mà thôi."
"Gánh nặng gì chứ ạ? Đừng nói những điều như vậy nữa. Con chưa từng một lần nghĩ cha là gánh nặng đâu.” Eugene thẳng thừng đáp trả, đồng thời chọc vào hông Gerhard. "Dù sao thì con cũng sẽ xuất phát vào ngày mai. Con sẽ chắc chắn giữ gìn sức khỏe trong khi con đi, vì thế cha cũng hãy nhớ giữ an toàn nhé. Hiểu chưa?"
"Được rồi, được rồi. Cha hiểu rồi."
Eugene bây giờ đã cao hơn Gerhard. Gerhard mỉm cười hạnh phúc khi nhìn lên cậu con trai đã trưởng thành của mình.
***
Tối hôm đó, Eugene và Gerhard, cùng với tất cả các thành viên của gia tộc chính, tập trung lại và ngồi quanh một chiếc bàn lớn. Ngay cả Ciel, người đã không xuất hiện vào giờ ăn tối trong một thời gian, cũng đang ngồi ở bàn trong bộ đầm xinh đẹp.
Mặc dù không phải là một bữa tiệc chia tay xa hoa, họ ít nhất cũng đã xoay sở để tập hợp cả gia đình nhằm gửi những lời chúc phúc đến tương lai của Eugene khi cậu chuẩn bị rời khỏi họ trong vài năm tới.
Nhiều lời chúc khác nhau được trao đổi quanh chiếc bàn đầy ắp các món ăn sang trọng.
"Vậy là con định học phép thuật ở Aroth sao. Thật là... Vì con có thiên phú tuyệt vời trong võ thuật, chắc chắn con cũng sẽ giỏi học phép thuật là như đinh đóng cột rồi." Ancilla khen ngợi.
Tin tức Eugene đạt đến Tam Tinh của Bạch Hỏa Thức khiến Ancilla nghiến răng trong tuyệt vọng. Nhưng sự thật rằng đứa trẻ quái dị kia tạm thời rời khỏi dinh thự chính là một niềm an ủi vui vẻ với cô rồi.
"Tôi thực sự ghen tị với Ngài Gerhard đây vì có một người con trai tuyệt vời như vậy đó." Ancilla nịnh nọt.
"Haha, cô quá khen rồi." Gerhard cười sảng khoái nhận lời khen.
Trong bốn năm này, thái độ của Ancilla không có nhiều thay đổi kể từ lần đầu tiên họ gặp nhau. Cô ta không có ý định tạo dựng mối quan hệ thù địch với Gerhard, chứ đừng nói đến Eugene. Thay vào đó, cô đưa ra chiếc tay hòa thuận với một nụ cười, tạo thành mối quan hệ thân thiện với cha con Eugene.
Nhưng Tanis, người vợ cả, lại thể hiện thái độ hoàn toàn khác biệt đấy.
Vòng thâm quầng dưới mắt và đôi má vàng vọt của Tanis để lại ấn tượng khá cô độc. Trong vài năm qua, Tanis hiếm khi rời khỏi dinh thự chính, và bà dành cả ngày để phản ứng một cách kích động trước những lỗi lầm nhỏ nhất của người hầu thôi.
Tanis cảm thấy bà ta không còn lựa chọn nào khác. Và mỗi ngày trôi qua, bà lại càng thấy mình bị dồn vào chân tường hơn nữa. Eward chẳng thể trở thành đệ tử của Lovellian như bà kỳ vọng, cũng chẳng thể kết giao với các pháp sư cao cấp của Aroth. Kể từ khi Gilford và cô vợ, vốn thân thiện với Tanis, rời dinh thự chính vài năm trước. Thì Tanis hoàn toàn rơi vào cảnh không có đồng minh.
'Dù chính bà ta mới là người đáng trách vì tính tình gai góc thật,' Eugene tránh ánh nhìn hằn học của Tanis, tập trung vào miếng thịt.
Gilead chưa từng phân biệt đối xử với Tanis. Ông thậm chí còn không ép Eward quay về dù bao tin đồn tiêu cực xảy đến. Thay vào đó, Gilead luôn hỗ trợ để bù đắp những thiếu sót của Eward.
Chính Tanis tự quyết định sẽ dành thời gian cô lập, hằn học với tất cả mọi người.
Bữa ăn dần kết thúc, Tanis đột ngột gọi: "Eugene."
Mặc dù Ancilla luôn đối xử với Eugene nồng ấm mỗi khi họ gặp nhau. Nhưng đây là lần đầu tiên trong năm nay người vợ cả khó tính gọi tên Eugene. Mà cũng không phải như họ có thường xuyên trò chuyện trong những năm trước đâu.
"Con đến Aroth rồi thì nhớ chăm sóc anh trai Eward của con nhé," Tanis yêu cầu.
"..." Eugene không thể đáp lại những lời đột ngột được ném cho mình, chỉ biết kinh ngạc chớp mắt.
Tanis tiếp tục: "Chắc hẳn mấy năm qua ở một mình tại Aroth thằng nhóc ấy rất cô đơn. ... Ta biết hai con không dành nhiều thời gian cho nhau như anh em ruột. Nhưng Eward vẫn là anh trai con đó. "
"...Vâng, thưa phu nhân," Eugene cuối cùng cũng đáp lại.
"Con có thể chỉ là con nuôi, nhưng Eward là anh trai ruột của con. Hãy đối xử với cậu ấy như cách một người em nên có nhé." dù nói vậy, ánh mắt Tanis lại lướt qua một bên. Bà nhìn chằm chằm vào Cyan và Ciel đang ngồi gần Eugene, rồi tiếp lời "... Chăm sóc anh trai của con. Ít nhất chuyện đó con làm được chứ?"
"... Con sẽ cố gắng hết sức ạ," Eugene tránh hứa hẹn.
"Ôi chao, chị lớn khăng khăng quá rồi. Em tin chắc Eugene sẽ làm những gì cậu ấy có thể thôi mà," Ancilla nhẹ nhàng cười, chuyển sự chú ý của Tanis khỏi Cyan và Ciel với những lời này.
Tanis liếc nhìn Ancilla với đôi mắt híp lại, rồi đẩy ghế đứng dậy.
"Xin thứ lỗi. Em thấy mệt rồi. Em xin phép đi nghỉ ngơi đây."
"... Nàng được phép," Gilead gật đầu chấp thuận, ánh mắt ông lộ vẻ bối rối.
Trong vài năm qua, Eugene đã trở nên khá thân thiết với Gilead. Nhờ đó, cậu ta có thể hoàn toàn đánh giá chính xác vị trí của Gilead như nào.
'Quả nhiên, cái ghế Tộc trưởng là một nơi chết toi mà.'
Eugene chưa bao giờ muốn trở thành Tộc trưởng đâu.