Gilead không hề cảm thấy bị xúc phạm trước yêu cầu táo bạo mà trẻ con đến thế. Thay vào đó, ông ấy thực sự cảm thấy khá hài lòng và đồng cảm với ánh mắt háo hức của Eugene. Một đứa trẻ nếu thực sự là con cháu của một gia tộc hệ võ thì nên có sự háo hức, tham lam như vậy mới chuẩn.
"... Tất nhiên ta sẽ dạy cháu rồi," Gilead nói, nhìn Eugene với nụ cười vui vẻ. "Nhưng nếu cháu muốn học từ người giỏi nhất, thì có một người khác xuất sắc hơn cả ta."
"Đó là ai ạ?" Eugene hỏi.
"Gion đấy."
Eugene nhớ đến Gion và hàm răng trắng sáng của anh ta. Khi mở cửa cho Eugene, Gion đã nói rằng anh ta rất mong muốn được gặp mặt Eugene thường xuyên hơn nữa.
"Trước đây, kiếm thuật của ta đã từng tốt hơn cậu ấy, nhưng bây giờ thì không phải vậy nữa rồi." Gilead thừa nhận.
"Thật không ạ?" Eugene hỏi một cách hoài nghi.
"Ta có lý do gì để hạ thấp bản thân chứ?" Gilead đặt lại câu hỏi ngược.
Đôi mắt Eugene lấp lánh vừa tò mò vừa thích thú.
Gilead cười nhẹ và tiếp tục nói: "Cháu đã được cha cháu chỉ dẫn về bí kíp luyện mana gia tộc của mình chưa?"
"Không ạ, cháu thậm chí còn chưa biết tên của bí kíp nữa," Eugene trả lời.
"Vậy thì đúng là khá khác thường rồi," Gilead nhận xét.
Thông thường, trẻ em từ các gia tộc nhánh sẽ được hướng dẫn về bí kíp luyện mana trước khi đến tham dự Nghi lễ Huyết Kế. Bằng cách đó, chúng có thể thử khởi động mana ngay khi Lễ Tiếp Nối Dòng Máu kết thúc. Vì vốn đã trễ hơn những đứa trẻ từ gia tộc chính vài năm, nên những hậu duệ từ các gia tộc nhánh sẽ cố gắng đẩy nhanh quá trình khởi động mana của mình. Cho dù đó chỉ là vài ngày ngắn ngủi.
"Cháu đã nói với cha cháu rằng cháu chưa muốn học nó ạ. Nếu cháu vô tình luyện được mana trước, cháu có thể sẽ không kiểm soát được mà thành tập luyện mana mất.” Eugene giải thích.
"Thì ra là vậy. Dù sao thì, cháu cũng là một đứa trẻ siêng năng đến mức không hề lơ là việc tập luyện trong suốt khoảng thời gian ở đây mà...." Gilead gật đầu tỏ vẻ thấu hiểu.
Đồng thời, ông không khỏi cảm thấy xót xa.
Gia tộc của Gerhard được xem là một trong những gia tộc nhánh yếu nhất. Dù vậy, miễn là họ vẫn còn mang dòng máu Lionheart, những gia tộc như của Gerhard vẫn có thể sống một cuộc đời thịnh vượng với tư cách là những điền chủ địa phương, nhưng con cái của họ thì khó mà mơ đến điều gì lớn lao hơn.
Mặt khác, còn những gia tộc như Dezra và Gargith thì sao? Trong số các gia tộc nhánh, những gia tộc hùng mạnh như bọn họ chỉ có thể đếm được trên đầu ngón tay. Hai gia tộc này đều có khả năng chuẩn bị đầy đủ để hỗ trợ cho sự phát triển của con cái mình.
'Có lẽ họ đã bắt đầu mua đá mana từ nhiều năm trước rồi.’
Tinh thể mana có thể được tìm thấy trong cơ thể của những con quái vật cấp cao hay trong những quặng mana đậm đặc, chẳng hạn như mithril. Những tập hợp mana này được gọi là đá mana. Khi khởi động mana lần đầu, vai trò trợ giúp của những viên đá mana là không thể thiếu được.
'Gia tộc của Gerhard chắc chắn là không đủ tiền để mua bất kỳ viên đá mana nào đâu….'
Do tính hữu ích cao và độ khó trong việc thu thập, nên giá của đá mana cũng rất đắt đỏ. Bên cạnh đó, để người mới có thể đạt được lợi ích tối đa từ đá mana, họ sẽ cần một người với năng lực xuất sắc để giúp đỡ và hướng dẫn. Eward, Cyan và Ciel đều từng được Gilead trực tiếp chỉ dạy khi họ khởi động mana lần đầu.
Đó là lý do khiến ông cảm thấy rất tiếc nuối. Cậu bé đã chứng minh được sự xuất sắc của mình, nhưng mảnh đất cằn cỗi của nhà Gerhard thì quá nghèo nàn để giúp tài năng của Eugene có thể nở rộ.
Tuy nhiên, Gilead tuyệt đối không thể nói ra những lời đó. Dù cho nó được nói ra từ sự lo lắng và quan tâm chân thành, nhưng Gilead không muốn sự bất cẩn của mình khiến cho một đứa con trai quay lưng lại với cha mình và gia tộc mà nó đang mang dòng máu.
Thay vì nói với Eugene thì đây là việc mà ông cần thảo luận với Gerhard.
Tuy nhiên, dù không nghe trực tiếp từ Gilead, Eugene vẫn có thể đoán được những gì mà ông ấy đang nghĩ. Không khó để suy luận khi nhìn thấy ánh mắt đầy sự thương cảm của Gilead.
'Thôi thì cũng đành vậy. Dù sao thì gia tộc của mình cũng nghèo thật.’
Sau đó, cả hai tiếp tục trò chuyện về nhiều chủ đề khác nhau. Với tư cách là khách mời danh dự của bữa tiệc, Eugene được hỏi xem liệu cậu có cần chuẩn bị gì hoặc muốn món ăn đặc biệt nào được phục vụ hay không.
Thời gian trôi qua rất nhanh khi họ chạm đến đủ thứ chuyện trên trời dưới đất. Cuối cùng, một cú liếc mắt ra ngoài cửa sổ cho thấy trời đã hoàn toàn tối đen, Gilead bèn đứng dậy.
"Ta e rằng đã giữ cháu ở lại quá lâu rồi," Gilead xin lỗi.
"Không sao đâu, cháu cũng thấy rất vui ạ," Eugene phủ nhận.
"Ta sẽ gọi người đến đưa cháu về sớm thôi, nên xin cháu hãy đợi thêm chút nữa nhé."
"Không sao ạ. Ngài không cần phải làm thế đâu. Phân viện cách đây cũng chẳng xa. Cháu hoàn toàn có thể tự đi về trong bóng tối ạ," Eugene trấn an Gilead.
Sau khi từ chối lời đề nghị của Gilead thêm một lần nữa, Eugene rời khỏi văn phòng Tộc trưởng. Khi cậu ta đang bước dọc theo hành lang để đến cầu thang. Cậu cảm nhận được có ai đó đang lén lút đợi ở phía bên kia hành lang.
Đó là Ancilla. Cô ta đang cố tình tạo cảnh gặp gỡ tình cờ này, nhưng Eugene không hề ngạc nhiên. Cậu có thể nhận thấy Ancilla khi cô còn đang ẩn mình, tất cả là nhờ vào mùi nước hoa của cô.
Khi cô ta vừa rẽ qua khúc quanh hành lang, Ancilla tỏ vẻ kinh ngạc, hàng mi bất chợt rung lên.
"...Ôi trời", Ancilla thốt lên đầy giả tạo mà không biết rằng kế hoạch của mình đã hoàn toàn bị lộ. "Là Eugene đó phải không nhỉ?"
"Vâng, chào buổi tối, thưa Phu nhân” cố tình bày ra vẻ mặt ngạc nhiên y hệt Ancilla, Eugene cúi đầu chào. "Tên cháu là Eugene Lionheart, và cháu đến từ Gidol ạ."
"Tất nhiên là ta biết tên cháu rồi," Ancilla đáp lại với nụ cười giả trân.
Ancilla rất ghét Eugene. Không chỉ vì cậu đã khiến cho đứa con trai yêu quý của bà ta phải chịu một thất bại ê chề, mà đứa nhóc hỗn xược này còn mang lại cho gia tộc chính một thất bại đầu tiên trong Nghi lễ Huyết Kế. Không có bất kì lý do gì để Ancilla phải thích Eugene cả.
Nói thế thôi, nhưng cô ta cũng không thể đối xử với Eugene một cách thù địch được. Dù đã xảy ra chuyện gì, cậu bé chắc chắn là một đứa trẻ tài năng. Vì đã có thể đạt đến những thành tựu như vậy ở tuổi này, miễn là cậu ta không đột tử trong tương lai, cậu sẽ tiếp tục trưởng thành và thậm chí còn có thể kéo cái gia tộc khiêm tốn của mình ra khỏi sự tối tăm trong vòng mười năm nữa.
'Không cần phải tạo thêm kẻ thù làm gì cho mệt.'
Đó là lý do tại sao cô ta cho phép Ciel bám lấy Eugene. Không giống như chồng mình, Ancilla cho rằng ý tưởng gài bẫy Eugene và Ciel vào một cuộc hôn nhân sắp đặt thực sự là một kế hoạch đầy triển vọng cho tương lai.
"Ta nghe nói cháu và Tộc trưởng đã có một cuộc trò chuyện riêng tư nhỉ. Nhưng xem ra hai người đã nói chuyện khá lâu đấy chứ. Ta cũng không biết là con vẫn còn ở đây," Ancilla tiếp tục trò chuyện với Eugene với một nụ cười giả tạo.
Eugene cảm thấy một thứ áp lực kì lạ từ đằng sau nụ cười tốt bụng và giọng điệu ngọt ngào quá mức của Ancilla.
Vì vậy, ngay lúc này, Eugene quyết định thử thăm dò ý định của cô ta bằng một câu hỏi: "Có phải Phu nhân có chuyện gì muốn nói với cháu không ạ?”
Gilead đã đáp lại khá nhiệt tình với thái độ bạo dạn của cậu, nhưng Ancilla thì lại khác.
'Thằng nhóc này đúng là ngày càng kiêu căng.'
Mặc dù cô hiểu tại sao. Đối với một tên nhà quê như vậy, được đến thăm dinh thự chính chắc chắn là một việc vô cùng hào hứng. Thêm vào đó, cậu còn đánh bại một đứa trẻ của tông gia trong một cuộc đấu tay đôi ngay trong ngày đầu tiên và sau đó giành chiến thắng trong Nghi lễ. Cô ta thầm muốn nghiền nát cái mũi ngạo mạn vênh lên của cậu bé, nhưng Ancilla vẫn đang kìm chế bản thân rất mạnh mẽ.
'...Rốt cuộc thì, thằng nhóc này có thể trở thành con rể của ta một ngày nào đó không xa.' Trong lòng Ancilla thầm lặp lại như thế, cô ta cất lời: "Ta rất tò mò về những gì cháu và Tộc trưởng đã thảo luận đấy.”
"Vì đó là một cuộc trò chuyện riêng giữa cháu và Tộc trưởng, cháu e rằng mình không dám tiết lộ ạ," Eugene từ chối lời thăm dò tế nhị của cô ta.
"Ôi phải rồi! Đúng là vậy thật. Ta không có ý làm khó cháu, nên xin cháu đừng cảm thấy áp lực quá. Ngoài ra, thực ra ta còn một vài chuyện khác mà ta muốn nói với cháu nữa…." Ancilla dừng lại, tỏ vẻ hối lỗi.
Eugene chỉ lặng lẽ nghiêng đầu tỏ vẻ nghi vấn.
Ancilla vẫn giữ nụ cười thân thiện trong khi nói thêm, "À thì, chẳng phải Cyan đã rất thô lỗ với cháu vài ngày trước đó sao? Nếu là trường hợp bình thường, thì với tư cách là mẹ của Cyan, đáng lẽ ta phải đích thân xin lỗi cháu rồi. Nhưng vì Nghi lễ Huyết Kế đang đến gần, mọi thứ đã trở nên mất kiểm soát rồi, và lời xin lỗi của ta đã đến quá trễ."
Nói như thể cô ta thật sự có ý định đến xin lỗi Eugene ý. Nếu cô ta thực sự muốn xin lỗi Eugene, Ancilla có thể tìm kiếm cậu vào ngay chính ngày hôm đó rồi.
Nhưng thay vì chỉ ra điểm này, Eugene đơn giản nói, "Không cần đâu ạ. Lúc đó, cháu đã làm hòa với Cyan rồi ạ."
"...Ôi trời. Với một đứa trẻ bằng tuổi này, thì cháu quả là một người chín chắn và rộng lượng đấy chứ," hai má Ancilla giật giật khi cô ta miễn cưỡng nở nụ cười. "Nếu đó là cảm xúc của cháu khi nghĩ về sự cố đó, thì quả thật may mắn cho chúng ta. Còn về Cyan, người đã tỏ thái độ thiếu tôn trọng cháu, ta đã cảnh cáo nó rất nghiêm khắc rồi. Vì vậy, từ giờ trở đi, ta hy vọng hai đứa sẽ hòa thuận với nhau."
"Vâng ạ, cháu sẽ cố gắng hết sức. Sau cùng thì, tụi cháu cũng mang chung một dòng họ, chẳng phải xét cho cùng, tất cả chúng ta là một gia đình sao ạ?" Eugene đáp lại với một nụ cười toe toét.
Ngược lại, mặt Ancilla nhăn nhó thành một biểu cảm phức tạp. Cậu nhóc nói rằng họ là một gia đình ư? Mặc dù cậu bé không sai, nhưng không hiểu vì lý do gì, khi từ ngữ "gia đình" thoát ra từ cái miệng hỗn láo của thằng nhóc, cô không thể khỏi cảm thấy khó chịu.
"Bây giờ, cháu có thể xin cáo lui được không ạ?" Eugene hỏi.
"...Ừ, được thôi," Ancilla cho phép.
Ancilla không muốn giữ Eugene lại thêm nữa. Cô ta cần phải cẩn thận để không gây sự chú ý với chồng mình, và cả người vợ cả, Tanis. Sẽ chẳng tốt đẹp gì nếu cô ta tiếp tục nói chuyện với Eugene ngoài hành lang như thế này cả.
"Đi đường cẩn thận nhé," Ancilla nói kèm nụ cười nhẹ đồng thời vỗ vỗ nhẹ lên vai Eugene.
'Đúng là một thằng nhóc khó chịu,' cô thầm nghĩ. Mặc dù Ancilla đã lên kế hoạch cho cuộc gặp gỡ này, nhưng cô vẫn cảm thấy như từ khi mình đã bắt đầu cuộc trò chuyện thì đó là một hướng đi sai lầm mất rồi. Tuy nhiên, từ giờ trở đi, cô ta sẽ phải cẩn thận hơn cho mỗi khi trò chuyện với Eugene.
"Vâng ạ. Cháu chúc phu nhân ngủ ngon nhé," Eugene cũng đáp lại lời chào tạm biệt, cúi đầu sâu xuống.
Cậu không biết chắc được liệu Ancilla có đang che giấu loại tính cách nào đằng sau nụ cười kia. Nhưng nhìn cái cách cô ta cho phép chúng hành hạ cậu ngay trong ngày đầu tiên. Thì rõ ràng bản chất của cô khá là tàn nhẫn rồi. Vì vậy, cậu ta không muốn dây dưa thêm với cô một chút nào nữa.