Mặc dù hiện tại cậu ta đã sở hữu Wynnyd rồi đấy. Nhưng Eugene vẫn không thể triệu hồi tinh linh ngay lập tức được. Bất kể tinh linh thuật tiêu tốn ít mana đến mức nào đi nữa, thì về cơ bản nó vẫn cần một lượng mana tối thiểu để có thể sử dụng. Cũng bởi vì Eugene chưa bắt đầu rèn luyện mana nên cơ thể cậu ấy chưa có lấy một chút mana nào cả.
Ngay đến Eugene cũng phải vô cùng lo lắng về vấn đề này.
Nghi thức Huyết Kế đã kết thúc rồi. Giờ đây, Eugene không còn bị hạn chế sử dụng kiếm thật nữa, và cậu ta thậm chí còn có thể bắt đầu rèn luyện mana của mình.
Là hậu duệ của Vermouth Vĩ Đại, gia tộc Lionheart vốn sở hữu tâm pháp rèn luyện mana vượt trội hơn bất kỳ tâm pháp nào khác của bất cứ gia tộc võ thuật nào khác, cho dù đó là hiệp sĩ hay lính đánh thuê đi chăng nữa. Xét cho cùng, đó vốn là tâm pháp được phát triển và không ngừng tinh chỉnh trong suốt hơn ba trăm năm qua cơ mà.
Các nhánh phụ của gia tộc Lionheart đều là những gia tộc đã tách ra từ dòng chính, và tâm pháp rèn luyện mana của họ cũng bắt nguồn từ đó. Nhưng không cần phải nói, chỉ có phần cơ bản của những tâm pháp đó mới có nét tương đồng với tâm pháp rèn luyện mana của dòng chính. Điều này khiến đẳng cấp của các bộ tâm pháp nhánh phụ thấp đến nỗi chúng không thể so sánh được với tâm pháp chính thống dù chỉ một chút.
Sự chênh lệch chất lượng này tiếp tục cho phép tông gia duy trì quyền lực vượt trội đối với các nhánh phân gia.
'Còn về bộ tâm pháp rèn luyện mana của gia đình mình thì... mặc dù chưa học, nhưng chắc hẳn cũng chẳng có gì đặc biệt rồi'.
Eugene đã vô cùng chắc chắn về điều này rồi. Gia tộc cậu ta đã tách ra khỏi dòng chính từ hàng trăm năm trước và trong suốt thời gian đó, không một ai trong dòng dõi của họ có thể cải thiện vị thế của gia tộc.
'Và sức mạnh của cha mình cũng không quá xuất sắc nốt'.
Sau khi tròn mười tuổi, Eugene và cha cậu đã ngưng các buổi luyện tập trá hình dưới dạng trò chơi trẻ con. Tuy nhiên, Eugene có thể dễ dàng nhớ lại được cái bụng phệ, những động tác chậm chạp của Gerhard và cách ông thở hồng hộc chỉ sau vài nhát vung kiếm.
Gerhard có thói quen thở dài bảo rằng mình không có tài năng chút nào cả. Khi Nghi thức Huyết mạch ngày càng đến gần, số lần cha cậu nói điều gì đó tương tự với vẻ mặt đẫm lệ đã tăng lên hơn rất nhiều lần.
'... Tuy nhiên, cũng may được vì được ké tí tâm pháp của dòng chính, nên bộ tâm pháp rèn luyện mana của nhà mình cũng không đến nỗi quá tệ hại.’
Nếu thực sự tâm pháp tệ đến mức không thể chịu đựng nổi, thì cậu ta cũng không phải là thiếu cách xoay sở đâu. Dù là ba trăm năm trước, chẳng phải cậu ấy đã đủ mạnh để trở thành bạn đồng hành của anh hùng sao? Bộ tâm pháp rèn luyện mana mà cậu học được trong kiếp trước chắc vẫn có giá trị sử dụng nào đó ở thời hiện đại.
'Nếu ngay cả thứ đó cũng tỏ ra thiếu sót, thì có lẽ mình nên thể thử kết hợp nó với tâm pháp của gia tộc mình.'
Vì đã có kinh nghiệm từ trước, nên việc này ắt hẳn không quá khó khăn để thử. Eugene đã rất tự tin về điều này. Chưa kể đến việc những đặc điểm cơ thể hiện tại của cậu tuyệt vời đến mức kiếp trước không thể so bì được một góc.
'Ngay cả trong kiếp trước, mình còn bỏ qua Kiếm quang mà trực tiếp vung Kiếm khí luôn cơ mà, nên không đời nào không thể bắt kịp trong khi sử dụng cơ thể hiện tại được'.
Bao phủ mana quanh thanh kiếm được gọi là Kiếm quang. Kiếm khí là một bước tiến xa hơn nữa. Đã bao lâu rồi kể từ lúc cậu chạm đến Kiếm khí trong kiếp trước vậy nhỉ? Hình như là khi đã ở tuổi hai mươi... Eugene bập môi vào và chìm vào suy nghĩ.
Bộ tâm pháp rèn luyện mana mà Hamel học được trong kiếp trước là một bộ tâm pháp rẻ tiền vô cùng phổ biến với đám lính đánh thuê. Quê hương của cậu bị quái vật bất ngờ tàn phá khi cậu mới mười hai tuổi, thế nên cậu kiếm sống nhờ nghề lính đánh thuê để có cơ hội trả thù...
Đó là một quá khứ cậu không thực sự muốn nhớ lại đâu. Dù gì đi nữa, cậu ta cũng đã tạo nên danh tiếng không nhỏ khi siêng năng luyện tập bộ tâm pháp rẻ tiền này. Tất nhiên, cậu không luyện tập y nguyên mà đã sửa đổi tâm pháp sao cho phù hợp với bản thân nữa.
Đầu tiên, cậu ta gặp Vermouth. Rồi sau đó gặp Sienna, Anise và Molon. Cậu nhận được nhiều lời khuyên từ bọn họ. Đặc biệt, Vermouth đã hướng dẫn dù chưa bao giờ cậu yêu cầu, còn Sienna thì lại...
—Cậu thực sự bỏ tiền ra mua cái thứ rác rưởi này á hả? Cậu có thật sự bị ngu không đấy?
—Cô không nghĩ lời mình nói hơi quá đáng sao?
—Đồ ngốc! Đến đây ngồi xuống mau.
—Sao lại phải ngồi chứ?
—Bảo ngồi thì ngồi đi! Giờ thì, ngay từ đầu, hãy cho tôi xem cách cậu thực hành cái đống rác mà cậu mua đó mau. Bởi vì tôi sẽ xé nát cái thứ đó và sửa lại cho cậu đấy!
...Cậu ta đã nhận được rất nhiều trợ giúp từ cô nàng đó.
Cậu tách khỏi Gilead ở khu nhà chính. Còn Gilead thì lại tiến thẳng đến chỗ Lovellian, trong khi Eugene trở về biệt thự phụ. Thì Dezra, Gargith và Nina đang đợi cậu trong phòng tập thể dục của biệt thự.
"Cho chúng tôi xem với nào!" Dezra hét lên ngay khi nhìn thấy Eugene.
Khi cô bé phóng về phía Eugene, mắt rõ ràng dán chặt vào thanh Wynnyd đang treo bên hông cậu.
"...Sao cậu không chọn lấy một cây thương hả?"
"Đó là quyền của tôi mà".
"Nhưng cậu rất giỏi sử dụng thương đó!"
"Cô nhìn đi đâu lúc ở trong mê cung vậy nhỉ? Không thấy tôi cũng giỏi sử dụng kiếm nữa sao?"
Với câu trả lời đó, Dezra bĩu môi, hờn dỗi. Cô ta thực sự cảm thấy cậu thật thô lỗ và phiền phức, nên muốn bác bỏ lời của cậu; nhưng khi hình ảnh Eugene đánh bại con minotaur lóe lên trong đầu, cô lại không thể phản bác được. Eugene chắc chắn sử dụng kiếm giỏi chẳng kém gì dùng thương cả.
“Trông nó quá nhẹ rồi,” Gargith lên tiếng, vừa nói vừa xoa cằm một cách trầm ngâm. “Với sức vóc của cậu thì một thanh đại kiếm lớn và nặng sẽ hợp hơn nhiều. Còn loại vũ khí như búa hoặc rìu cũng ổn đấy.”
“Như tôi đã nói rồi, đó là sự lựa chọn của tôi.”
“Ừ thì, cũng đâu phải cứ là một thứ vũ khí nhẹ thì kém chất lượng được. Nhất là khi nó không phải một vũ khí tầm thường, mà là một bảo vật được truyền lại từ kho báu của tông gia… Vậy, ý cậu thấy sao?”
“Cậu muốn gì với câu ‘ý cậu thấy sao’ hả?” Eugene hỏi.
“Tôi đang nhắc đến thực phẩm giúp cơ bắp phát triển của gia tộc tôi đấy. Giờ Nghi thức Huyết Kế đã kết thúc rồi, đến lúc cậu nên quay về nhà tôi. Và tôi sẽ giới thiệu cậu với cha và đảm bảo ông ấy sẽ cung cấp cho cậu thật nhiều thực phẩm bổ trợ cơ bắp tùy thích đó.”
“Không, tôi không cần.”
“Dùng trong thời kỳ phát triển là hiệu quả nhất đấy. Nếu kết hợp thêm với các bài tập luyện cực độ của cậu, chắc chắn sẽ sớm thấy hiệu quả. À không, thay vì tự tập một mình, chúng ta hãy tập luyện cùng nhau nhé.”
Gargith không chỉ nói thế trong thoáng bốc đồng đâu. Cậu ta thật sự muốn xây dựng một tình bạn sâu sắc với Eugene. Rốt cuộc, đây là lần đầu tiên trong lịch sử gia tộc Lionheart, thành viên thuộc phân gia lại có thể đánh bại được hậu duệ của tông gia trong Nghi thức Huyết Kế.
“Chẳng phải chính cậu đã nói là không có hiệp sĩ nào ở quê cậu tại Gidol đủ khả năng để chỉ dạy sao? Dòng họ chúng tôi sở hữu rất nhiều hiệp sĩ vô cùng xuất sắc đó. Tất nhiên, người giỏi nhất trong số họ là cha tôi. Vậy nên, hãy đến chỗ tôi đi, cha tôi chắc chắn cũng sẽ chỉ dạy cho cậu mà,” Gargith dụ dỗ.
“Không cần đâu,” Eugene kiên quyết.
"Thay vì đứng cãi nhau với cái tên khốn heo kia, mau rút kiếm ra đi," Dezra chen ngang vào cuộc trò chuyện.
"...Nina," Eugene thở dài và nắm lấy chuôi kiếm Wynnyd. “Đi bảo đầu bếp chuẩn bị đồ ăn cho ta đi.”
“Em đã chuyển lời với họ rồi ạ," Nina đáp.
“Còn nước tắm?”
“Chuyện đó cũng xong xuôi ạ.”
"Giỏi lắm."
Vừa gật đầu tán thưởng, Eugene vừa rút kiếm Wynnyd ra khỏi vỏ. Âm thanh kim loại trong trẻo khi lưỡi kiếm rời bao khiến khóe môi của Eugene hơi nhếch lên. Eugene nhìn chăm chú vào lưỡi kiếm mỏng thanh, với sắc xanh bạc.
Lưỡi kiếm sắc bén đến nỗi chỉ cần chạm nhẹ cũng có thể bị đứt tay, và miễn là truyền mana vào là có thể triệu hồi các tinh linh gió. Eugene ý thức rất rõ thứ sức mạnh đáng gờm của thanh kiếm này.
Ngay cả khi không sử dụng Kiếm quang hay Kiếm khí, nếu có được sự hỗ trợ của tinh linh, thì ta có thể tạo ra một lưỡi dao gió quanh thanh kiếm. Và khi vung kiếm trong trạng thái đó, hầu như mọi thứ đều có thể bị cắt đứt dễ như bỡn. Không chỉ vậy, nó còn có thể phóng ra lưỡi dao gió về phía kẻ thù ở xa và thậm chí có thể được sử dụng để chặn hầu hết các đòn tấn công khác.
Tất nhiên, nếu không thể triệu hồi tinh linh thì cậu ta không thể sử dụng những chức năng tuyệt vời này.
“Tên thanh kiếm này là gì vậy?” Dezra hỏi, mắt long lanh.
“Tên nó là Wynnyd,” Eugene đáp. “Tộc trưởng nói với tôi rằng thanh kiếm này được ban phúc bởi Phong Linh Vương. Và khi tôi bắt đầu rèn luyện mana, tôi có thể sẽ có thể triệu hồi các tinh linh đấy.”
Thay vì dựa vào ký ức của chính mình, Eugene nhớ lại lời giải thích đã được Gilead cung cấp. Dezra bĩu môi và nhìn Eugene với ánh mắt tràn đầy ghen tị.
“...Đúng là một thanh kiếm đáng nể thật, nhưng… có nhiều cây thương cũng ấn tượng không kém đâu. Tôi rất chắc là cậu sẽ chọn một cây thương mà nhỉ,” Dezra nêu lên ý kiến chủ quan của mình.
“Ừ thì, cũng có một số lượng lớn thương ở đó mà,” Eugene đùa.
“Này, cậu có thấy nó không? Long Thương Kharbos đó! Cái loại mà chỉ cần đâm một phát là bắn ra tia hơi thở của rồng đấy. Họ nói rằng nó có thể xóa sổ cả một ngọn núi luôn!”
“Tôi thậm chí còn không biết nó trông ra sao đó.”
“Còn Ma Thương Luentos thì sao? Nó có ở đó không? Tôi thích cây thương đó nhất luôn. Rốt cuộc, nó là vũ khí mạnh nhất trong số các vũ khí của Vermouth Vĩ Đại cơ mà.”
Ánh mắt của Dezra mờ đi vì ham muốn. Ắt hẳn bởi vì cô bé sử dụng thương làm vũ khí chính nên mê mẩn những cây thương của Vermouth lắm.
“Tôi cũng có nghe nói về Luentos rồi. Phải chăng đó là cây thương được sử dụng bởi Quỷ Vương Bạo Ngược sao?” Gargith vừa đáp vừa gật đầu tán thưởng.
Eugene vẫn lặng lẽ và rồi tra Wynnyd vào vỏ.
***
'...Quỷ Vương Bạo Ngược.'
Tên Quỷ Vương thứ hai của quỷ giới Helmuth— Eugene vẫn có thể nhớ rõ ràng sự đáng sợ và sức mạnh của hắn ta.
Ba trăm năm trước, trong Ma Giới Helmuth, có đến tận tên năm Quỷ Vương. Xếp theo thứ tự sức mạnh như sau:
Số 1: Quỷ Vương Hủy Diệt.
Số 2: Quỷ Vương Tù Cấm
Số 3: Quỷ Vương Cuồng Nộ
Số 4: Quỷ Vương Bạo Ngược
Số 5: Quỷ Vương Thảm Sát
Vermouth và các đồng đội của cậu ta đã bắt đầu cuộc chinh phạt của họ với tên Quỷ Vương yếu nhất, tên xếp thứ năm.
Và rồi cuối cùng thì, Hamel đã hy sinh trong lâu đài của Quỷ Vương Tù Cấm.
Ma Thương Luentos là cây thương được sử dụng bởi Quỷ Vương Bạo Ngược. Sau khi giết được hắn ta, Vermouth trở thành chủ nhân mới của cây Ma Thương ấy. Trước đó Hamel cũng muốn sử dụng cây thương này, nhưng, như tên gọi đã tiết lộ, Ma Thương tỏa ra lực lượng quỷ dữ khủng khiếp đến nỗi không ai có thể dùng được nó, ngoại trừ tên Vermouth.
"...Nói Ma Thương Luentos là vũ khí mạnh nhất trong số các vũ khí của Vermouth Vĩ Đại là sai rồi. Vũ khí mạnh nhất tất nhiên phải là Búa Hủy Diệt Jigollath chứ." Gargith tuyên bố sau một hồi suy nghĩ.
"Quỷ Vương Bạo Ngược mạnh hơn Quỷ Vương Thảm Sát đó" Dezra tranh luận để củng cố cho lựa chọn của mình.
"Thứ hạng của các Quỷ Vương không liên quan đến thứ hạng của vũ khí bọn chúng dùng đúng chứ."
'Giờ nghĩ lại mới nhớ, cây Búa Hủy Diệt cũng không thấy tăm hơi đâu.' Eugene nghĩ ngợi, bỏ ngoài tai cuộc tranh luận của hai người kia.
Trong số tất cả các vũ khí của Vermouth thì chỉ có Búa Hủy Diệt và Ma Thương là hai cái duy nhất vốn thuộc về bọn Quỷ Vương.
'Đúng rồi. Có lẽ những thứ vũ khí này quá đáng sợ, chúng không thể cứ để trong kho báu được. Nên chắc chúng đã được niêm phong ở đâu đó rồi. Dù sao đi nữa, cũng không ai khác ngoài Vermouth có thể sử dụng chúng.'
Vì chúng là những vũ khí mà cậu ta đã thường thèm muốn trong kiếp trước, nên cậu vẫn không thể không cảm thấy tiếc nuối khi không có cơ hội được chọn chúng.
"Ma Thương mạnh hơn."
"Không, Búa Hủy Diệt mạnh hơn."
Gargith và Dezra bắt đầu cãi nhau một cách trẻ con. Eugene lắc đầu khi nhìn vào hai người họ và đi ra giữa sân tập. Nina vội vàng đi theo sau Eugene.
"Công tác chuẩn bị bữa tối sắp hoàn thành rồi ạ," Nina nhắc nhở cậu.
"Ta cũng sẽ xong nhanh thôi," Eugene trấn an cô nàng.
Mặc dù hiện tại cậu không thể triệu hồi tinh linh được, nhưng ngay cả khi không có tinh linh trợ giúp, thì Wynnyd vẫn là một thanh kiếm tốt phết.
'Đây cũng là thanh kiếm thật đầu tiên mà mình được cầm trong cuộc đời này rồi.'
Có lẽ cũng bởi vì điều này mà cậu đã cảm thấy gắn bó với nó. Eugene rút Wynnyd ra khỏi vỏ và lướt mắt dọc theo lưỡi kiếm. Khi cậu nhẹ nhàng vươn tay ra và chạm vào phần phẳng của lưỡi kiếm, cái lạnh của kim loại khiến cả người cậu như run lên. Đúng như mong đợi, một thanh kiếm thật mang lại cảm giác khác hẳn chỉ bằng một lần chạm nhẹ. Mặc dù nó nhẹ hơn nhiều so với thanh gỗ có lõi sắt hay dùng, nhưng bản chất là một vũ khí có thể giết người chỉ bằng một nhát chém đã chứng tỏ sự khác biệt giữa nó và thanh gỗ tập rồi.
"Như đã nói, Ma Thương mạnh hơn nhiều!"
"Không, là Búa Hủy Diệt mới đúng."
Hai con người kia vẫn đang hăng say tranh luận. Sau khi nhìn họ bằng ánh mắt thương hại, Eugene quay lại tập trung vào Wynnyd.
Cả Ma Thương và Búa Hủy Diệt đều là những vũ khí tuyệt vời đến nỗi ngay cả cậu cũng cảm thấy khó để phân cao thấp được. Tuy nhiên, nếu phải chọn vũ khí tối thượng trong tất cả các vũ khí của Vermouth, Eugene sẽ đưa ra lựa chọn của mình mà không chút do dự.
'Đó là Nguyệt Quang Kiếm.'
Đó gần như là sự hủy diệt thuần túy dưới dạng một thanh kiếm; ngay cả Ma Giới Helmuth cũng đã chọn niêm phong nó. Eugene nhớ rất rõ sự khủng khiếp của thanh kiếm đấy. Mặc dù Thánh Kiếm đã được sử dụng để giết Quỷ Vương hạng năm, nhưng Thánh Kiếm ít được sử dụng vào trận chiến sau khi Vermouth đặt tay lên Nguyệt Quang Kiếm.
Cả Quỷ Vương Bạo Ngược và Quỷ Vương Cuồng Nộ đều đã bị hạ sát bởi Nguyệt Quang Kiếm. Cả Ma Thương và Búa Hủy Diệt, thứ mà Dezra và Gargith đang tranh cãi om sòm, đều không thể vượt qua thứ ánh sáng hủy diệt phát ra từ Nguyệt Quang Kiếm được.
Eugene đặt mọi suy nghĩ về Nguyệt Quang Kiếm qua một bên và bắt đầu vung Wynnyd.
Vù.
Thanh kiếm phát ra ánh sáng dịu nhẹ khi một đường chém chậm rãi chẻ đôi không khí. Từ đầu ngón chân đến đỉnh đầu, Eugene cảm thấy một cơn phấn khích lan tràn khắp cơ thể.
"...Ôi...." Nina nhẹ nhàng thốt lên trong sự ngưỡng mộ khi Eugene chậm rãi thực hiện từng động tác của một bài múa kiếm.
Ngay cả từ quan điểm của một người không biết gì về kiếm như Nina, điệu múa kiếm của Eugene dường như rất phi thường. Cuộc cãi vã trẻ con của Gargith và Dezra cũng bị cắt ngang khi cả hai quay sang nhìn điệu múa kiếm của Eugene bằng ánh mắt mê hoặc.
Động tác của cậu không nhanh đến kinh hoàng, cũng không có bất kỳ kỹ thuật nào phức tạp được lồng vào. Tuy nhiên, ánh sáng kỳ diệu phát ra từ Wynnyd hòa hợp hoàn hảo với từng chuyển động trong điệu múa kiếm của Eugene, chảy từ chuyển động này sang chuyển động khác mà không có bất kỳ sự gián đoạn nào.
'Nhất định phải thuyết phục cậu ta về gai tộc mình,' Gargith nghĩ khi nuốt nước bọt đầy kinh ngạc.
'...Mình nên nói gì để cậu ta đồng ý nhỉ? Hay là mời cậu ta đi thăm quan nhà mình? Còn một khoảng thời gian khá dài cho đến sinh nhật mình thì phải...,' Dezra cũng có những suy nghĩ tương tự.
Giá mà sinh nhật của cô bé gần hơn, cô bé đã có thể viện cớ mời cậu đến dự tiệc sinh nhật của mình rồi, nhưng.... Derza bĩu môi trong thất vọng.
***
"—Có vẻ như đây chỉ là một chiếc vòng cố bình thường thôi." Lovellian vừa nói vừa nhìn kĩ và trả lại món trang sức cho Gilead. "Tôi đã kiểm tra kỹ rồi, nó hoàn toàn không chứa bất kỳ phép thuật nào cả."
"—Vậy sao?"
Mặc dù cố tỏ ra bình thản, Gilead vẫn cảm thấy hơi xấu hổ. Thật vậy, đây chỉ là một chiếc vòng cổ không có gì đặc biệt, thậm chí còn chẳng có ma thuật. Gọi nó là "bình thường" cũng là quá ưu ái rồi, chẳng qua cũng chỉ là một món đồ cũ kỹ, chẳng có giá trị gì.
Nhưng tại sao một thứ như vậy lại nằm trong bảo khố của gia tộc chứ? Eugene đã nói rằng cậu tìm thấy nó tận sâu bên trong, trên một cái kệ bị lãng quên. Bản thân Gilead cũng đã từng lục tung kho báu nhiều lần rồi, nhưng chưa bao giờ trông thấy nó dù chỉ một lần.
'Đã vậy, nó thậm chí còn không được đăng ký với phép thuật bảo vệ của kho báu nữa chứ.'
Điều đó có nghĩa là ai đó đã mang nó vào, nhưng là ai mới được? Cố tộc trưởng không phải kiểu người thích một trò đùa nhạt nhẽo như vậy. Hay đó là một trong những vị tổ tiên khác? Nhưng... lý do gì khiến họ làm điều đó chứ?
"Chiếc vòng này thực sự nằm trong hầm kho báu sao?" Lovellian hỏi lại để xác nhận.
"Đúng là vậy." Gilead trả lời.
"Có thể nào... thằng bé Eugene đó đang giở trò gì với ngài không?"
"Nó làm thế để làm gì cơ chứ?"
"Hm... từ những gì tôi thấy trong mê cung, thằng bé có vẻ khá tinh ranh và lắt léo. Có khi nó đã lẻn vào, đem một món đồ của nó theo, rồi vờ chọn lấy cái vòng này thay vì một thứ giá trị hơn để gây ấn tượng tốt với tộc trưởng thì sao?" Lovellian hắng giọng, thận trọng nói tiếp. "Thành thật mà nói, thưa ngài Gilead... hẳn ngài cũng thấy hơi bất ngờ và hài lòng khi Eugene mang về một thứ vô dụng như vậy thay vì một món bảo vật nào đó, đúng không ạ?"
"...Cũng không hẳn là không phải." Gilead thừa nhận, nở một nụ cười cay đắng. "Nhưng nó chỉ là một đứa trẻ mười ba tuổi. Khó mà tưởng tượng được thằng bé lại dự đoán được cảm xúc của ta và bày ra một kế hoạch như vậy được."
"Đó chắc chắn là một canh bạc lớn đó. Nó may mắn vì ngài Gilead đã có tấm lòng bao dung, chứ nếu không cẩn thận, thằng bé đã đánh mất đi cơ hội chọn lấy một món bảo vật mất rồi."
Lovellian chỉ nói ra vài nghi ngờ bâng quơ thôi. Thậm chí bản thân anh ta cũng không nghĩ Eugene lại bày ra được một kế hoạch tinh vi đến vậy. Suy nghĩ thêm một lúc, Lovellian lại chìa tay về phía Gilead.
"Xin phép tôi kiểm tra lại thêm lần nữa được chứ." Lovellian đề nghị.
"Cậu không phải đã quét xong rồi sao?" Gilead hỏi.
"Tôi đã xác nhận không có ma thuật ẩn giấu bên trong chiếc vòng rồi. Tuy nhiên, giờ tôi có hơi tò mò về nguồn gốc của nó đấy và muốn tìm hiểu kỹ hơn một chút."
"Cậu định làm thế nào?"
"—Hm...làm sao để giải thích đây nhỉ? Nói một cách đơn giản, tôi sẽ đọc ký ức của chiếc vòng từ thời nó còn mới." Lovellian nói tiếp, nở một nụ cười tinh quái. "Mana tồn tại khắp nơi trên thế giới. Mặc dù không thể giao tiếp trực tiếp với mana được, nhưng tôi biết một phép thuật cho phép tôi đọc được 'ký ức' của nó đấy. Một phép thuật được tạo ra bởi người thầy đáng kính của tháp chúng tôi, Sienna Thông Thái."
Lovellian không thể che giấu niềm tự hào khi anh kết thúc lời giải thích. Điều này chứng tỏ sự tuyệt vời của phép thuật và cả người tạo ra nó. Trong lịch sử ma thuật, vị phù thủy duy nhất khám phá ra cách tương tác với pháp lực như vậy chính là Sienna Thông Thái.
"..Vậy thì ta trông cậy vào cậu đấy." Thay vì chia sẻ sự ngưỡng mộ với Lovellian, Gilead chỉ đơn giản trả lại chiếc vòng.
Dù chết trong lòng một ít vì Gilead dường như không nhận ra sự vĩ đại của Sienna, Lovellian vẫn nhận lấy chiếc vòng. Sau đó, tập trung cao độ, anh ta bắt đầu cộng hưởng với mana của nó.
Pháp lực tồn tại ở khắp mọi nơi. Phần lớn đồ vật cũng chứa một lượng mana nhất định. Dù lượng này quá nhỏ để tạo ra bất cứ hiệu ứng huyền bí nào, nhưng vẫn có thể đủ để đọc được ký ức được lưu giữ bên trong.
"...Mmm..." Một tiếng rên khẽ thoát ra từ miệng Lovellian khi anh ta tập trung cao độ đến mức mồ hôi lấm tấm trên trán. "...Thật sự chẳng có gì cả. Có vẻ nó đã tồn tại khoảng cả trăm năm rồi. Đây là... kinh đô? Bên vệ đường... nó đã từng được bày bán ở đó. Sau đó... hừm... từ đây tôi không đọc được gì nữa. Có vẻ như phép thuật của căn hầm kho báu đã ngăn chặn việc ghi lại thêm ký ức vào mana mất rồi."
"Một trăm năm trước sao..." Gilead lẩm bẩm.
"Khoảng thời gian đó, đúng vậy."
Nghĩa là chiếc vòng này đã có từ mấy thế hệ trước. Giờ đây, chẳng còn ai sống từ thời đó để hỏi về nguồn gốc của nó. Cuối cùng, Gilead chỉ có thể suy đoán rằng vị tộc trưởng từ nhiều đời trước đã quyết định bày ra trò này như một câu đố khó hiểu nào đó.
"Vậy ngài tính sao với chiếc vòng này?" Lovellian hỏi.
"Vì nó không chứa phép thuật, ta sẽ đưa nó cho thằng bé Eugene thôi. Dù sao, nó cũng đã khao khát chiếc vòng đến mức bỏ qua cơ hội để chọn một bảo vật mà." Gilead giải thích.
"Không cần làm thế đâu. Có vẻ như cậu bé thực sự thích nó đấy." Lovellian tỏ ra bối rối.
"Chà, chẳng có lý do gì để không cho nó cả." Gilead đáp lại cùng một nụ cười.
Lovellian cũng mỉm cười và trả lại chiếc vòng.
Dù là Trưởng Pháp Sư của Tháp Đỏ. Tuy nhiên đến Lovellian cũng không biết rằng đây chính là chiếc vòng cổ này là thứ mà Hamel đã đeo ba trăm năm về trước.
Phép dò tìm mana của anh ta đã bị đánh lừa mất rồi.