Kỳ thi Paper Shuffle đầy sóng gió cuối cùng cũng đã hạ màn.
Dù dùng từ ngữ như vậy có hơi phóng đại, nhưng lần này cả về quy mô lẫn kết quả đều kém xa so với kỳ thi trên đảo hoang, trông bề ngoài chỉ là một bài kiểm tra hết sức bình thường. Vậy nhưng, chỉ cần ngẫm lại một chút, bất cứ ai cũng sẽ nhận ra sự bất thường ẩn chứa bên trong.
Không chỉ trong khối năm nhất, Ayanokouji giờ đây đã là người nổi tiếng khắp cả trường, cộng thêm cuộc thi chạy với cựu hội trưởng hội học sinh trước đó, danh tiếng của cậu ta càng lên đến đỉnh điểm.
Thật không may, cũng vì thế mà Hikigaya rước phải phiền phức vào người.
Sáng hôm đó, cậu đang chuẩn bị đi học, ai ngờ vừa bước ra khỏi cửa đã chạm mặt một kẻ mình không muốn gặp nhất.
“Chào buổi sáng, Hikigaya.”
Nhìn bộ mặt đưa đám của Ayanokouji trước mắt, Hikigaya cảm thấy tâm trạng tốt đẹp cả ngày của mình đã tan thành mây khói. Dù vậy, vẫn phải chào lại một tiếng.
“Chào buổi sáng… Cậu cố tình đến chặn đường tôi đấy à?”
“Không, chỉ là tình cờ gặp thôi. Hơn nữa, chúng ta dù gì cũng là hàng xóm mà.”
“À, ừ nhỉ?”
Nói ra mới nhớ, đúng là có chuyện này. Nếu Ayanokouji không đột nhiên nhắc đến, có lẽ Hikigaya cũng quên bẵng đi mất. Đó không phải do cậu trí nhớ kém, mà chủ yếu vì cả hai đều thuộc tuýp người thích ru rú ở nhà, thời gian đi học và tan học cũng khác nhau, nên theo trí nhớ của cậu thì chưa từng chạm mặt bao giờ.
Nói cách khác… chắc chắn là tên này cố tình đến chặn đường cậu rồi.
“Nếu đã tình cờ gặp, hay là chúng ta đi cùng nhau?” Ayanokouji đề nghị.
“…Không đi nhanh là muộn học đấy.”
Nếu được, Hikigaya rất muốn kiếm cớ quay vào phòng nấn ná thêm chút nữa, cậu siêu cấp không muốn đi học cùng Ayanokouji. Nhưng thực tế lại không cho phép. Bởi lẽ, thời gian cậu ra khỏi cửa vốn đã được tính toán để có thể vừa kịp bước vào lớp, hoàn toàn không có lấy một giây để lãng phí.
Hồi còn ở trường Soubu, Hikigaya luôn tâm niệm ‘anh hùng thì phải xuất hiện sau cùng’, và đã lập kỷ lục đi muộn hai trăm lần trong vòng ba năm, cũng vì thế mà ăn không ít cú đấm của Hiratsuka-sensei. Thế nhưng từ khi đến trường Koudo Ikusei thì không xong rồi. Vì cái hệ thống S chết tiệt kia, đi muộn không còn là chuyện riêng của một học sinh, mà sẽ ảnh hưởng đến cả lớp. Ngay cả học sinh lớp D cũng sẽ nhìn kẻ đi muộn bằng ánh mắt trách móc… cũng nhờ vậy mà Hikigaya đành phải ngoan ngoãn hơn, việc canh sát giờ vào lớp đã là sự phản kháng cuối cùng của cậu.
Trong khi đó, Ayanokouji lại là người ngày nào cũng đến trường đúng giờ, không sớm không muộn. Tên này đáng lẽ không nên có mặt ở đây mới phải!
“Ừ, vậy chúng ta đi nhanh hơn chút đi.”
Ayanokouji gật đầu, tỏ vẻ như không nghe ra ý tứ trong lời nói của đối phương. Mà cho dù có nghe ra, chắc chắn cậu ta cũng sẽ giả ngơ đến cùng.
Quả nhiên, vừa vào thang máy, Ayanokouji đã lên tiếng: “À phải rồi, ông của cậu sao rồi? Không cần về chăm sóc em gái nữa à?”
“Ông tôi mất rồi.” Hikigaya nói thẳng.
“Vậy sao, xin chia buồn nhé.”
“Cảm ơn.”
“Mà nói mới nhớ, cậu nhận được tin đúng vào ngày thi nhỉ, đúng là một sự trùng hợp đến lạ.”
Lời của Ayanokouji nghe cứ có mùi cà khịa kiểu gì ấy… Ừm, chắc không phải mình nghĩ nhiều đâu.
Hikigaya cũng thành thật gật gù: “Đúng là trùng hợp thật. Nếu tin đến muộn một ngày thôi là tôi toi đời với điểm không rồi. Biết đâu chuyện này cũng giống như việc cậu được một trăm điểm, đều là nhờ ông tôi trên trời phù hộ cả đấy.”
“Có lẽ vậy. Thay tôi cảm ơn ông cậu nhé.”
“Không cần khách sáo, nếu có dịp cậu có thể tự mình đi gặp ông ấy.”
“…”
“…”
Cả hai im lặng nhìn nhau. Cuối cùng, Ayanokouji là người bỏ cuộc trước, cậu ta khẽ thở dài: “Thôi được rồi, chúng ta đừng thăm dò nhau một cách nhàm chán như thế nữa.”
“Thăm dò? Chẳng phải chúng ta đang ‘diss’ nhau hay sao?” Hikigaya vặn lại.
“…Tôi chỉ muốn xác nhận một điều, chuyện lần này hoàn toàn là do cậu sắp đặt, phải không?” Ayanokouji chậm rãi hỏi.
Cố tình dùng từ ‘xác nhận’, ra vẻ ta đây đã nhìn thấu mọi chuyện.
“Cậu định nói tôi là X à?” Hikigaya cố tình châm chọc, “Nếu thật là vậy thì cậu phải cảm ơn tôi mới đúng chứ? Dù sao cũng nhờ tôi đưa mẩu giấy đó mà cậu mới được một trăm điểm đấy.”
Cũng nhờ lời nói dối vụng về đó mà giờ đây, không ít đứa ngốc trong lớp đang nhìn Hikigaya bằng ánh mắt kỳ lạ. Bọn họ thật sự tin lời Ayanokouji, sau một hồi bàn tán còn nhất trí cho rằng X chính là Hikigaya.
Chịu thua thật… Hy vọng Ryuuen không ngu ngốc như bọn họ.
“Tôi không biết tại sao cậu lại làm thế, và cũng không có ý định tìm hiểu động cơ của cậu.” Ayanokouji dường như thấy đấu võ mồm chẳng ích gì, nên vào thẳng vấn đề. “Vậy chuyện này dừng ở đây được chứ? Chúng ta vốn là hai đường thẳng song song, cậu nhắm vào tôi cũng chẳng được lợi lộc gì. Hơn nữa, tôi che giấu thực lực cũng chỉ vì muốn có một cuộc sống học đường yên bình.”
Nói rồi, cậu ta lại bâng quơ thêm vào: “Hay là có ai đó nhờ vả cậu? Biết được thực lực của tôi rồi, cậu định để tôi cống hiến cho lớp à?”
Miệng thì nói không muốn tìm hiểu, nhưng Ayanokouji vẫn không ngừng thăm dò.
“Cậu nghĩ nhiều rồi, ít nhất thì tôi chẳng có hứng thú gì với thực lực của cậu cả.” Hikigaya cười khẩy, “Nhưng tôi lại rất tò mò về cái gọi là ‘cuộc sống học đường yên bình’ của cậu đấy… Có phải là lén lút động tay động chân với bạn học không?”
“Nếu cậu đang nói đến Horikita, tôi có thể xin lỗi. Bắt tôi quỳ lạy cũng được.” Ayanokouji đáp không chút do dự.
“Miễn đi, tha thứ cho cậu là chuyện của Horikita.”
Nói đến nước này, chắc Ayanokouji cũng hiểu rồi. Dù sao thì câu thoại đó cũng khá nổi tiếng mà.
“Nói cách khác, sau này cậu vẫn sẽ tiếp tục cản trở tôi?”
“Cản trở? Cậu nghĩ mình là trùm cuối phản diện ở đâu ra vậy?” Hikigaya không nhịn được mà buột miệng, “Với cả, hình như đến giờ cậu vẫn chưa hiểu lý do tôi làm vậy thì phải.”
“Lý do gì?”
“Đương nhiên là vì ngứa mắt cậu rồi.”
Câu trả lời thẳng thừng không chút che đậy này khiến Ayanokouji phải đứng hình mất một lúc.
Hikigaya nói tiếp: “Chắc cậu cũng cảm nhận được rồi, tôi nhắm vào cậu đâu phải lần đầu. Chỉ là lần này có hơi quá tay, lần sau tôi sẽ chú ý hơn.”
“Nếu được, tôi mong là sẽ không có lần sau.” Ayanokouji trông có vẻ bất lực.
Chắc hẳn lúc này cậu ta đang vắt óc suy nghĩ cách đối phó với Hikigaya. Nếu có lý do thù ghét rõ ràng thì còn dễ xử lý, nhưng chỉ vì “ngứa mắt”… thì thật khó mà coi nhau là kẻ địch được. Sơ sẩy một chút là có thể khiến mọi chuyện leo thang, tự rước thêm phiền phức.
Sau một hồi cân nhắc, Ayanokouji quyết định tạm thời xoa dịu Hikigaya trước. Cậu ta lôi điện thoại ra từ trong túi.
“Hay là chúng ta thỏa thuận một chút nhé. Đây là bạn cậu, đúng không?”
Trên màn hình là ảnh của Kamuro, mà còn không chỉ một tấm.
“Ồ? Cậu biến thành kẻ chuyên đi chụp lén từ bao giờ thế?” Hikigaya bắt đầu nhìn cậu ta bằng ánh mắt quái lạ, “Chẳng lẽ, vụ ở bể bơi cậu mới là chủ mưu? Ike và Yamauchi chỉ là vật tế thần của cậu thôi à?”
“Đừng hiểu lầm, chỉ vì cô ta theo dõi tôi nên tôi mới chụp lại thôi.” Ayanokouji vội vàng giải thích.
“Hì hì, đùa thôi.”
Hikigaya tất nhiên biết Kamuro đang làm gì, cậu không khỏi thầm than trình độ theo dõi của cô nàng này vẫn tệ hại như xưa, bị phát hiện mà không hề hay biết.
“Dù sao thì chắc chắn là Sakayanagi sai cô ta làm rồi, ai bảo cậu nổi bật trong kỳ thi lần này làm gì.”
“Cậu nghĩ là tại ai hả… Mà nghe có vẻ cậu cũng từng trải qua chuyện tương tự nhỉ?” Ayanokouji nói trúng phóc.
“Ừ, dù sao thì Sakayanagi là một kẻ phiền phức mà.” Đây không phải là nói xấu sau lưng, mà kể cả khi con nhỏ tóc trắng gian xảo đó có đứng ngay trước mặt, Hikigaya cũng nói thẳng như vậy.
“Thế thì sao? Cậu cho tôi xem ảnh để làm gì? Để uy hiếp tôi à?”
“Không, tôi đã nói là chỉ muốn thỏa thuận thôi.” Ayanokouji lắc đầu, “Chỉ cần cậu và bạn của cậu không nói chuyện của tôi cho Ryuuen biết, thì tôi sẽ coi như chưa thấy gì cả. Thế nào?”
“Hừm… Cậu sợ Ryuuen biết cậu là X đến thế à?”
“Đương nhiên rồi, tôi không muốn bị ăn đòn.”
Thấy Hikigaya có vẻ không tin, Ayanokouji nói tiếp: “Tôi biết cậu từng thấy tôi và anh trai Horikita giao đấu. Tôi cũng thừa nhận mình có kinh nghiệm đánh đấm, nhưng Ryuuen có cả một đám lâu la. Tôi có giỏi đến mấy cũng không thể một mình chấp hết cả bọn được, đúng không?”
Đúng là một chọi một đám thì khó, trừ khi đối phương là lũ gà mờ không biết đánh nhau. Nhưng đó là khi đối phương có ý định hội đồng ngay từ đầu.
“Nếu chỉ có vậy thì được thôi.” Hikigaya đồng ý ngay, “Kamuro vốn chẳng quan tâm đến chuyện của các cậu đâu, cô ấy chỉ là công cụ của Sakayanagi thôi. Còn tôi thì cậu cũng không cần bận tâm, Ryuuen đa nghi lắm, dù tôi có nói thì gã cũng chẳng tin đâu.”
“Vậy quyết định thế nhé.”
Ayanokouji dường như không hề nghi ngờ lời này, xem ra đã nắm rất rõ tính cách của Ryuuen. Việc thực hiện một cuộc giao dịch thừa thãi như vậy, chẳng qua cũng chỉ để đánh lừa Hikigaya mà thôi.
Chỉ tiếc là, Hikigaya lại đánh giá rất cao năng lực của cậu ta. Ayanokouji không thể nào sợ một kẻ tầm cỡ Ryuuen được… ít nhất là ở thời điểm hiện tại.
Cuộc nói chuyện của cả hai tạm dừng ở đó, họ im lặng cùng nhau đi đến trường.
Nhưng ngay khi sắp đến cổng trường, một nữ sinh ăn mặc theo phong cách gyaru đột nhiên tiến lại gần.
“Ayanokouji-kun, chào buổi sáng! A, cả Hikigaya-kun nữa.”
Lại còn “cả” nữa…
Hikigaya nhớ ra đây là Satou Maya, cô gái từng bắt chuyện với cậu. Sau cuộc thi chạy mượn đồ, cậu đã lo rằng Satou sẽ nhận ra mình, nhưng may là từ đó đến nay vẫn im hơi lặng tiếng, chắc cô ấy cũng quên rồi. Hơn nữa, nghe Matsushita nói, Satou dường như đã phải lòng Ayanokouji và đang tích cực tiếp cận cậu ta.
Xem ra việc chạm mặt ở cổng trường không phải là tình cờ. Cũng phải thôi, đôi khi lý do để thích một người rất đơn giản. Ví dụ như chạy nhanh, học giỏi, và quan trọng nhất là đẹp trai… Chậc, bọn riajuu đúng là đáng bị nổ tung.
“Satou, chào buổi sáng.” Ayanokouji vẫn ung dung đối đáp như thường lệ, chẳng rõ là vui hay buồn.
“Mà nói mới để ý, đây là lần đầu tớ thấy hai cậu đi học cùng nhau đấy. Hẹn nhau à? Đúng là một cặp đôi hiếm thấy.” Satou tò mò hỏi.
“Không, chỉ là tình cờ gặp thôi.”
“Vậy à… À đúng rồi, Hikigaya-kun.” Chẳng hiểu sao Satou đột nhiên quay sang bắt chuyện với cậu. “Dạo này cậu với Matsushita-san thân nhau nhỉ? Tớ biết hết đấy nhé, cậu ấy bắt đầu gọi cậu bằng tên rồi, đúng không?”
… Đây là mạng lưới tình báo của con gái sao?
Đối diện với giọng điệu và ánh mắt trêu chọc của Satou, Hikigaya thực sự chẳng muốn bận tâm. Nhưng im lặng lúc này lại chẳng khác nào chột dạ… đành phải ứng phó qua loa.
“Chuyện đó bình thường mà, bọn riajuu chẳng phải toàn gọi nhau bằng tên à.”
“Gì cái thái độ lạnh nhạt đó của cậu thế.” Satou tỏ vẻ bất mãn, “Đừng để Matsushita-san nghe thấy câu này, cậu ấy sẽ buồn đấy. Với lại, cậu phải bảo vệ cậu ấy cho tốt vào.”
“Bảo vệ?” Hikigaya thấy khó hiểu với từ này. “Matsushita bị sao à? Có ai định làm gì cô ấy sao?”
“Không phải thế, chủ yếu là do đám người lớp C cứ đến gây sự suốt.”
Qua lời giải thích của Satou, Hikigaya mới vỡ lẽ. Hóa ra từ tháng Mười một, lớp C đã bắt đầu do thám lớp D, nhưng chỉ là một nhóm nhỏ và chỉ đứng nhìn từ xa, khó có thể coi là vi phạm nội quy. Lúc đó mọi người đều đang bận rộn với các buổi học nhóm nên cũng không mấy để tâm, chỉ nghĩ rằng lớp C muốn phá rối việc ôn tập của họ. Nhưng từ sau kỳ thi Paper Shuffle, hành động của chúng ngày càng quá đáng. Những học sinh đi một mình thì bị bắt chuyện, bị gây sự vô cớ. Kể cả khi đi theo nhóm cũng bị theo dõi từ xa, cảm giác vô cùng khó chịu.
Đây là lần đầu Hikigaya nghe về chuyện này, cũng phải thôi, tan học cậu có bạn bè nào để đi chơi cùng đâu… Hử? Sao tự mình nói ra câu này lại thấy có chút đau lòng nhỉ?
“Nhắc mới nhớ, Akito… Miyake cũng từng phàn nàn chuyện này. Cậu ấy bị đám người lớp C làm phiền lúc đang tập ở câu lạc bộ bắn cung.” Ayanokouji đột nhiên thêm vào.
“Đúng đó, dạo này bọn họ lộng hành lắm.” Nói rồi, Satou đột nhiên nhìn về phía Hikigaya. “Hikigaya-kun, cậu có nghĩ ra cách nào không?”
“Bảo tôi nghĩ cách ư… Khoan đã, cậu hiểu lầm gì rồi phải không?” Hikigaya chợt nhận ra, cô nàng này không lẽ cũng coi cậu là X?!
“Đâu có, tớ chỉ hỏi vu vơ thôi mà.”
Miệng thì nói vậy, nhưng vẻ mặt của Satou lại rõ rành rành là ‘cậu hiểu mà’… đồ ngốc này!
Nhìn sang Ayanokouji vẫn giữ bộ mặt vô cảm từ nãy đến giờ, mọi chuyện đã quá rõ ràng. Tốt lắm, tìm lá chắn mà lại tìm đến tận người cậu.
Xem ra đúng như tiểu thư Haruno đã nói, phải tìm cơ hội dần cho tên này một trận mới được.
Nhưng phải làm thế nào cụ thể, Hikigaya nhất thời vẫn chưa nghĩ ra. Dù sao thì, bảo cậu tự mình ra tay là chuyện không thể nào, cả đời này cũng không thể.
Trong lúc cậu đang mải mê suy tính, cả ba đã đến lớp học lúc nào không hay. Vừa bước vào đã nghe thấy tiếng oang oang của Sudou.
“Suzune, nghe tớ nói này, cái đám lớp C đó thực sự làm tớ ngứa mắt không chịu được! Nhất là cái tên Ryuuen, sáng sớm đã đến gây sự, còn cản đường tớ nữa!”
“Vậy cậu có làm theo lời tớ dặn, lờ chúng đi không?”
“Tất nhiên rồi, tớ không nói câu nào, coi chúng như không khí luôn!”
… Đây là cuộc đối thoại của học sinh tiểu học à?
Hikigaya có chút cạn lời, nhưng cũng phải thừa nhận rằng đây là cách tốt nhất đối với Sudou. Nếu không với cái tính nóng như lửa của cậu ta, có khi chỉ cãi nhau vài câu là đã động tay động chân rồi.
Mà nói đi cũng phải nói lại, Ryuuen càng ngày càng quá quắt, xem ra thất bại gần đây đã khiến gã ta túng quá hóa liều. Hy vọng gã có thể bình tĩnh lại.
… Hửm?
Ryuuen?
Một tia sáng chợt lóe lên trong đầu, tâm trí Hikigaya bỗng trở nên thông suốt.
Nói đến ứng cử viên sáng giá nhất để đối phó với Kiệt Tác Tối Cao, chẳng phải vẫn luôn ở ngay đó sao?