Ngay từ lần đầu gặp Ryuuen, Hikigaya đã biết đây là một gã trời không sợ đất không sợ.
Hắn không chỉ giỏi đánh nhau, tính cách hung hãn xảo quyệt, mà còn khá có đầu óc.
Điều đáng nể nhất là hắn có năng lực hành động không gì sánh bằng.
Sau khi hệ thống S được công bố vào tháng Năm, trong khi các lớp khác hoặc hỗn loạn, hoặc án binh bất động quan sát tình hình, thì chỉ riêng Ryuuen đã bắt đầu thử thăm dò giới hạn của nhà trường, đặt nền móng cho kế hoạch sau này.
Chính vì vậy, Hikigaya cảm thấy gã này chắc chắn sẽ cắn câu.
Dù Ryuuen không thể nào hoàn toàn tin lời Hikigaya, nhưng hắn nhất định sẽ có chút nghi ngờ. Và khi điều tra sâu hơn, hắn sẽ chỉ càng thấy những lời đó đáng tin hơn mà thôi.
Dù sao thì Hikigaya cũng không hoàn toàn nói dối: lớp A và B khối trên đúng là có người thôi học, mỗi khóa học sinh mới cũng quả thật có người vì không qua nổi kỳ thi giữa kỳ mà phải nghỉ.
Còn về chỉ tiêu thôi học ấy à…
Cùng lắm thì cũng chỉ xen lẫn vài suy đoán của bản thân mà thôi!
Với tính cách của Ryuuen, chắc chắn hắn sẽ không ngồi yên chờ đối phương tìm đến tận cửa, mà khả năng cao sẽ chọn chủ động tấn công.
Nhưng dù Ryuuen có ngông cuồng đến mấy, hắn cũng không thể hấp tấp tìm đến các tiền bối khối trên, đặc biệt là khiêu chiến Horikita Manabu – hắn vẫn chưa ngu đến mức đó.
Rất có thể hắn sẽ nhắm vào người duy nhất ở khối năm nhất tham gia hội học sinh, tức là sẽ bắt đầu từ Hikigaya.
Chừng vài ngày nữa, đối phương hẳn sẽ có hành động.
Hikigaya cũng khá mong chờ xem gã đó sẽ tung ra chiêu trò gì, hy vọng sẽ không khiến mình thất vọng.
Nhắc đến Horikita Manabu, hôm nay sau khi tan học cậu còn phải đến phòng hội học sinh một chuyến.
Thật lòng mà nói, Hikigaya không muốn đi chút nào. Ba câu hỏi đó cậu đã tự tra đáp án trên mạng từ lâu rồi. Việc hỏi hội trưởng xin đề ôn tập chỉ là cái cớ, mục đích chính là để nhắc nhở em gái anh ta mà thôi.
Thế nhưng, với đầu óc của Horikita Manabu, sao có thể không nhìn ra điều này chứ…
Anh ta chắc chắn lại có chuyện phiền phức gì đó muốn giao cho cậu đây mà!
Không được! Từ chối!
Kiên quyết từ chối!
Hikigaya từ trước đến nay luôn tuân theo phương châm sống “hễ làm việc là thua”. Nhưng cuộc đời vốn dĩ đầy rẫy những thỏa hiệp, đôi khi không thể không có chút linh động.
Xem ra hiện tại, không làm việc dường như là không thể, nên cậu đành tạm thời đổi phương châm sống thành “làm việc mà không tranh thủ lười là thua”.
Đúng, không sai!
Sắp thi giữa kỳ rồi, thời gian đâu mà bận tâm chuyện hội học sinh chứ!
Hikigaya vừa tự cổ vũ trong lòng, vừa tìm sẵn lý do phù hợp, chuẩn bị sau khi tan học sẽ dứt khoát từ chối Horikita Manabu.
Tuy lần này vì đối phó Ryuuen mà lôi hội trưởng ra làm cớ khiến lương tâm cậu có chút bất an, nhưng cũng chỉ một chút thôi.
Dù sao thì chỉ cần không bị phát hiện là ổn rồi!
Sau khi tan học, Hikigaya ngay lập tức lao đến phòng hội học sinh. Dù sao thì, thà đau một lần rồi thôi, không thể để quyết tâm khó khăn lắm mới gầy dựng được bị lung lay.
Thế nhưng đến cửa rồi, tay cậu lại chần chừ mãi không dám mở.
Nói mới nhớ, trong phòng hội học sinh hình như không có camera giám sát…
“Hikigaya, cậu đứng ở cửa làm gì thế?”
“Oái?!”
Bất ngờ bị gọi tên, Hikigaya giật nảy mình. Quay đầu nhìn lại, cậu phát hiện ra Horikita Manabu.
“Hội, hội trưởng, hóa ra anh không ở trong đó à?” Hikigaya lắp bắp nói.
“Là cậu đến sớm quá thôi.” Horikita Manabu vừa nói vừa lấy một xấp đề thi từ trong cặp ra. “Đây là đề ôn tập cậu muốn, cầm lấy đi… Tiện thể tôi cho cậu luôn đề thi giữa kỳ năm ngoái.”
“Không, tôi có nói là muốn cái đó đâu.”
“…”
Horikita Manabu không nói gì, chỉ im lặng nhìn cậu.
“Xin lỗi, tôi nhận ạ! Cảm ơn hội trưởng!” Hikigaya lập tức xìu ngay.
——Đáng sợ quá! Có thể đừng nhìn chằm chằm người khác mà không nói gì được không!
Hikigaya không khỏi thầm than trong lòng, làm người quả nhiên không thể làm chuyện trái lương tâm.
Hôm qua cậu còn dám khiêu khích thẳng mặt Horikita Manabu, hôm nay vì trong lòng có tật giật mình, lập tức chẳng còn chút khí thế nào.
Nói đi nói lại, đều tại Ryuuen cả!
“Vậy thì, nếu không còn chuyện gì khác, tôi xin phép đi trước.”
Hikigaya càng lúc càng cảm thấy có gì đó không ổn, muốn tìm cớ chuồn sớm, nhưng lại bị Horikita Manabu túm chặt vai.
“Cậu bây giờ rảnh chứ, ở lại với tôi một chút.”
Không không không, tôi siêu bận!
Dù rất muốn nói như vậy, nhưng Horikita Manabu lại toát ra một khí thế không cho phép phản kháng. Thêm vào đó, Hikigaya cũng không có dũng khí từ chối, nên chỉ đành ngoan ngoãn đi theo sau.
Ghét quá… muốn về nhà.
Ít nhất cũng hy vọng không phải là công việc gì quá phiền phức.
Ngay lúc Hikigaya đang suy nghĩ miên man, Horikita Manabu đột nhiên hỏi: “Hikigaya, cậu cũng từng học qua môn gì đó giống Ayanokouji à?”
Kỳ lạ, tại sao lại nhắc đến Ayanokouji ở đây?
Hikigaya không hiểu lắm, nhưng vẫn trả lời: “Không, tôi không học thư pháp và piano.”
“…Tôi không đùa với cậu.”
“À, xin lỗi, nhưng tôi thật sự không học qua võ thuật hay gì cả.”
Ayanokouji là kiểu ‘zâm ngầm’ điển hình, còn Hikigaya thì lại là người thật thà, từ nhỏ đã không có duyên với chuyện đánh đấm.
Nếu phải nói thì, bị đánh thì lại có vài lần…
Biểu cảm của Horikita Manabu không hề thay đổi, đôi mắt sắc bén sau cặp kính vẫn nhìn Hikigaya chằm chằm.
“Thật sao? Tôi đều có đẳng cấp nhất định trong Karate và Aikido, thế mà lúc đó lại không hề nhận ra cậu đến gần. Cách cậu che giấu sự hiện diện của mình thật hoàn hảo.”
“Chẳng phải Ayanokouji đã nhận ra sao?”
“Cậu ta không thể coi là người bình thường.”
Quả thật, Hikigaya đồng ý với nhận định này của Horikita Manabu, tên Ayanokouji đó đúng là kẻ ngoại hạng.
Nhưng cậu cũng chẳng mấy để tâm đến mấy lời này.
“Anh nghĩ nhiều rồi, chỉ là từ nhỏ sự hiện diện của tôi vốn đã mờ nhạt, lúc điểm danh cũng thường xuyên bị bỏ sót thôi.” Hikigaya thuận miệng tự dìm hàng một câu.
“…Tôi không nghĩ vậy.”
Horikita Manabu nói xong câu đó liền im lặng, chỉ lẳng lặng dẫn đường, khiến Hikigaya vô cùng khó hiểu.
Cứ cảm thấy lời của hội trưởng có ẩn ý… rốt cuộc là muốn làm gì đây?
Nhưng bây giờ có hỏi chắc cũng không moi được thêm chữ nào, thôi thì cứ đến đó rồi tính sau.
Dưới sự dẫn dắt của Horikita Manabu, hai người đến Trung tâm thương mại Keyaki, nhưng lần này cuối cùng cũng không phải là quán thịt nướng, mà là một phòng gym quy mô rất lớn.
“Hội trưởng, anh định tập thể hình à?”
Xét đến việc Horikita Manabu vốn dĩ có luyện võ, đây cũng không phải là chuyện gì lạ lẫm.
Nói vậy mới nhớ, Hikigaya đột nhiên nhớ lại bố cậu từng than phiền rằng ngày nghỉ còn phải đi cùng sếp câu cá, xem bóng đá, đánh golf, mà không đi thì không được.
Ể? Rõ ràng mình vẫn còn là học sinh cấp ba, mà đã phải nếm trải trước cuộc sống của dân công sở rồi sao?
Nói thì nói vậy, Hikigaya lại không quá ghét việc luyện tập, hơn nữa thỉnh thoảng vận động một chút cũng không tệ.
Nhưng bất ngờ là, Horikita Manabu lại thuê hẳn một phòng riêng ở phòng gym. Nhìn dáng vẻ quen thuộc của anh ta, rõ ràng đây không phải lần đầu.
——Chết rồi, cứ cảm thấy có điềm chẳng lành.
Trực giác mách bảo Hikigaya rằng nếu không trốn ngay sẽ gặp chuyện rất phiền phức, nhưng đáng tiếc là Horikita Manabu rõ ràng không có ý định buông tha cho cậu.
“Thay cái này vào.”
Nói rồi, Horikita Manabu ném cho cậu một bộ đồ thể thao, sau đó chính anh ta cũng lấy một bộ ra thay.
“Vì các lớp cạnh tranh với nhau, một số người không muốn bị lớp khác thấy mình đang luyện tập. Nên chỉ cần trả một ít điểm, phòng gym sẽ cung cấp loại phòng riêng tư thế này, người ngoài không thể nhìn vào.”
Horikita Manabu giới thiệu sơ qua vài câu, rồi vào thế.
“Nào, Hikigaya, đấu tập với tôi một chút.”
“…Ể?”
Hikigaya nhất thời ngẩn người.
Hội trưởng, anh tìm nhầm bạn tập rồi thì phải?!