Lớp học đề cao thực lực của Hikigaya

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

The Delicate Female Lead Only Wants to be Loved by the Villainous Young Ladies

(Đang ra)

The Delicate Female Lead Only Wants to be Loved by the Villainous Young Ladies

辞树花

Trong khi những người khác chuyển sinh vào vai một cô gái trẻ phản diện, thì tôi lại trở thành nữ chính bị ngược đãi trong một cuốn tiểu thuyết tàn bạo!Tôi run lên vì tức giận, nhưng chẳng có ai để đò

46 416

Papa no Iu Koto o Kikinasai!

(Hoàn thành)

Papa no Iu Koto o Kikinasai!

Matsu Tomohiro

Giờ đây, căn phòng sáu chiếu tatami chật hẹp của cậu không chỉ phải chứa mình cậu, mà còn cả Sora 14 tuổi, Miu 10 tuổi và Hina 3 tuổi. Số phận của Yuuta sẽ ra sao đây?

168 184

Tin Tức Toàn Tri Giả

(Đang ra)

Tin Tức Toàn Tri Giả

Ma Tính Thương Nguyệt

Đối mặt với tình thế tiến thoái lưỡng nan khi nhân loại bị nền văn minh cao cấp nuôi dưỡng mà không hề hay biết, Hoàng Cực chỉ có thể cùng người ngoài hành tinh xem, ai biết được nhiều hơn!

2 4

Angel Of Death

(Hoàn thành)

Angel Of Death

Chiren Kina

Rachel, 13 tuổi, tỉnh dậy và thấy mình bị nhốt trong tầng hầm của một tòa nhà hoang tàn. Không có bất kỳ ký ức nào, thậm chí chẳng biết mình đang ở đâu, cô bé lang thang trong tòa nhà, vừa hoang mang

24 20

Bị phản bội và suýt mất mạng trong mê cung bởi chính đồng đội, tôi thức tỉnh kỹ năng “Vòng quay Vô Hạn” và triệu hồi những đồng minh cấp 9999. Giờ là lúc cùng họ trở lại, trả thù lũ phản bội và cả thế giới này. Tất cả sẽ phải trả giá!

(Đang ra)

Bị phản bội và suýt mất mạng trong mê cung bởi chính đồng đội, tôi thức tỉnh kỹ năng “Vòng quay Vô Hạn” và triệu hồi những đồng minh cấp 9999. Giờ là lúc cùng họ trở lại, trả thù lũ phản bội và cả thế giới này. Tất cả sẽ phải trả giá!

Meikyou Shisui

Câu chuyện bắt đầu khi Light, một nhân tộc, bị chính tổ đội “Hội Quần Tộc” phản bội và trục xuất trong lòng hầm ngục. Thế giới này có sáu chủng tộc, trong đó nhân tộc bị xem thường và phân biệt do lên

3 6

Dungeon Farm: Ie wo Oidasareta node, Dungeon no Noujou wo Tsukutte Kurasou to Omoimasu

(Đang ra)

Dungeon Farm: Ie wo Oidasareta node, Dungeon no Noujou wo Tsukutte Kurasou to Omoimasu

Suzuki Ryuuichi

Thoát khỏi xiềng xích của những kỳ vọng nghiêm khắc từ gia đình, Bale quyết định sử dụng kiến thức từ kiếp trước để sống tự do như một nông dân. Cậu tận dụng sức mạnh của Dragon Tree Sword để tạo ra m

1 3

Năm nhất học kỳ 1 - Chương 053: Cuối cùng cũng hiểu rõ tình cảnh của mình rồi

“Nếu tớ khiến bạn học của cậu phải thôi học, cậu sẽ… cậu sẽ buồn không?”

Lời vừa thốt ra, Hikigaya đã muốn tự vả vào mặt mình.

Câu hỏi ngớ ngẩn gì thế này!

Không buồn mới lạ chứ!

Thật ra, Hikigaya vốn định hỏi “cậu sẽ ghét tớ chứ?”, nhưng nghĩ lại, câu hỏi này nếu nói ra thì có vẻ tự đề cao bản thân quá mức, lại còn hơi ngượng ngùng, nên mới đổi ý vào phút chót.

“……Tớ không quan tâm chuyện có lên được lớp A hay không, chỉ mong được tốt nghiệp cùng mọi người.” Shiina ngẩn người vài giây, khẽ cúi đầu, “Nhưng tớ cũng biết, lần này Ryuuen-kun đã đi quá xa rồi, và với tính cách của cậu ấy, chắc sẽ không dừng lại ở đây đâu nhỉ.”

Quả nhiên, Shiina rất giỏi giang.

Hikigaya càng thêm chắc chắn về phán đoán của mình: Ryuuen chỉ coi Shiina như một quân cờ để lợi dụng, điều đó càng cho thấy sự bất tài của hắn.

Thế nhưng, với cái kiểu của gã đó bây giờ, cũng chỉ làm được đến thế mà thôi.

Cứ thế này, có lẽ một ngày nào đó sẽ bị lớp D vượt mặt mất…

“Shiina, cậu có thể cho tớ số điện thoại của Ryuuen được không?” Hikigaya hạ quyết tâm.

Cậu không quan tâm liệu người của lớp C có bị đuổi học hay không, nhưng vì đã nhận lời Haruno, nên cũng đành làm vậy.

Shiina gật đầu, lấy điện thoại ra gửi cho cậu, rồi hai người chào tạm biệt và rời đi.

Nhìn bóng lưng cô ấy, Hikigaya thầm nghĩ, nếu mọi chuyện suôn sẻ, đây có lẽ sẽ là lần cuối cùng hai người họ nói chuyện với nhau.

Dù có chút tiếc nuối, nhưng trong lòng không hề có cảm giác hối hận.

Khác với mình, Shiina rồi sẽ có ngày tìm được những người bạn tâm đầu ý hợp trong lớp, và cùng nhau phấn đấu vì tập thể, có lẽ vậy.

“Hikigaya-kun, cậu đứng ngẩn ra giữa đường làm gì thế?”

Bất chợt, một giọng nói cắt ngang dòng suy nghĩ của Hikigaya, cậu quay đầu nhìn lại thì thấy đó là Matsushita.

Sao dạo này mình cứ có cảm giác ngày nào cũng chạm mặt cậu ấy thế nhỉ?

“Ể, vết thương trên mặt cậu?”

“Không có gì đâu, chỉ là…”

Hikigaya vừa định nói cho qua chuyện, thì bị Matsushita thì thầm ngắt lời: “Là do lớp C đánh phải không? Cậu bắt đầu chuẩn bị đối phó với bọn chúng rồi à?”

“……Ể?”

Nghe vậy, Hikigaya đứng hình.

Sao Matsushita lại biết được nhỉ?

“Cậu… hôm qua đã thấy rồi sao?” Hikigaya ngập ngừng hỏi.

“Thấy gì cơ?” Matsushita đáp không chút do dự, “Tớ về ký túc xá ngay sau khi tan học hôm qua, học bài cùng bọn Kei suốt, chẳng thấy có gì lạ cả.”

“Vậy thì rốt cuộc cậu dựa vào đâu mà biết tớ định đối phó với lớp C chứ?” Hikigaya càng thấy khó hiểu.

“Hôm kia cậu đã mắng họ ở thư viện còn gì.”

Câu trả lời của Matsushita khiến Hikigaya bất ngờ, nhất là khi giọng điệu của cô ấy lại vô cùng quả quyết.

“Với tính cách không thích gây chú ý của Hikigaya-kun, thường thì cậu sẽ không làm những chuyện như vậy giữa đám đông đâu. Nhưng một khi cậu hành động khác với thường ngày, thì rất có thể là có mục đích nào đó khác đằng sau.” Matsushita vừa đưa ngón tay lên cằm vừa phân tích.

“Khoan đã, cậu dựa vào đâu mà chắc chắn thế?”

Dù Matsushita nói không sai chút nào, Hikigaya vẫn cảm thấy hơi không cam tâm.

Sao cô ấy cứ luôn tỏ vẻ như rất hiểu mình thế nhỉ?

“Nhưng mà, lễ hội văn hóa hồi năm hai cấp hai của chúng ta chẳng phải cũng thế sao?” Matsushita lại buông một câu gây sốc, “Cậu đột nhiên mắng chửi chủ tịch ủy ban, thực ra là để đánh lạc hướng sự chú ý của mọi người, qua đó giúp Sagami giải vây đúng không?”

Hikigaya trợn tròn mắt, không hiểu tại sao Matsushita lại biết chuyện này.

Thấy vẻ mặt ngạc nhiên của cậu, Matsushita chủ động giải thích: “Vì tớ cũng là thành viên ban tổ chức lễ hội văn hóa mà. Hikigaya-kun và Yukinoshita ngày nào cũng có mặt, còn Sagami là chủ tịch ủy ban, chỉ biết đùn đẩy việc cho người khác, lại còn khiến Yukinoshita đổ bệnh nữa. Bọn tớ ở tổ J ai cũng thầm chửi cái đứa con gái đáng ghét đó. Đến cuối lễ hội, cô ta còn ôm danh sách trốn đi đâu mất, đúng là một đứa trẻ to xác không hơn không kém.”

…Thì ra là vậy.

Hikigaya cuối cùng cũng hiểu ra, tại sao những người khác trong lớp đều xa lánh mình, chỉ riêng Matsushita là dám chủ động tiếp cận.

Hình như mình đã bị hiểu lầm thành một kẻ tốt bụng đến ngốc nghếch, sẵn sàng hy sinh bản thân để giúp đỡ người khác rồi.

Nhưng mà này, Matsushita.

—Tôi chưa bao giờ nghĩ đến việc giúp Sagami đâu.

Nếu không tìm cách giải tỏa sự hiểu lầm này, Hikigaya tin rằng sẽ có ngày cả hai người họ đều phải hối hận.

“……Này Matsushita, hôm nay sau giờ học cậu có rảnh không?”

……

Phía sau khu ký túc xá có một con đường nhỏ vắng vẻ.

Ngày thường chẳng mấy ai lui tới, đây cũng là một trong số ít những nơi trong khuôn viên trường không lắp đặt camera giám sát.

Buổi chiều, Hikigaya đã gửi một tin nhắn cho Ryuuen, hẹn gặp ở đây sau giờ tan học, kèm theo đó là một đoạn video.

Chỉ cần nhìn thấy thứ đó, có lẽ ngay cả Ryuuen cũng không thể không tới.

Hikigaya đứng tại chỗ đợi một lát, chẳng mấy chốc Ryuuen đã dẫn theo đám thuộc hạ của hắn xuất hiện.

“Yo, tên hoang tưởng tự xưng là vua kia, không ngờ mày cũng kéo theo nhiều người gớm nhỉ.”

Không chỉ có Ibuki và bộ ba Yamawaki hôm qua, Ryuuen còn dẫn theo hai vệ sĩ thân cận của hắn.

Một người là gã con lai da màu khá nổi tiếng, Yamada Albert, người kia là một gã tên Ishizaki Daichi, nghe nói cũng đánh đấm khá cừ.

Tóm lại, toàn là một lũ võ biền não toàn cơ bắp.

Bọn chúng vừa xuất hiện đã bao vây lấy Hikigaya, Ryuuen đứng đối diện cậu, vẫn nở nụ cười khinh khỉnh như mọi khi.

“Tôi không hiểu cậu cười cợt cái quái gì?” Hikigaya gắt gỏng. “Hay là với cái đầu óc chẳng hơn gì du côn của cậu, vẫn chả hiểu mình đang ở trong tình thế nào à?”

“Hừ.”

Ryuuen không đáp lời, chỉ hất cằm về phía Albert.

Gã kia lập tức hiểu ý, thẳng tay đấm một cú vào bụng Hikigaya.

Cú đấm này khiến Hikigaya cảm tưởng như lục phủ ngũ tạng sắp vỡ tung, cậu lập tức ôm bụng khuỵu xuống đất.

—Gã da đen chết tiệt này khỏe như trâu, tổ tiên nhà nó làm nghề hái bông chắc!

“Hikigaya, thằng khốn không hiểu tình hình chính là mày đấy.”

Ryuuen rút điện thoại ra, nhìn xuống Hikigaya với vẻ kẻ cả.

“Mày nghĩ dùng đoạn video này là dọa được tao chắc? Trong đó thậm chí còn chẳng phải là tao! Nực cười thật, tao còn tưởng mày cũng có chút khôn vặt, ai dè chỉ là một thằng ngốc ngây thơ.”

Nhìn vẻ mặt bất cần của Ryuuen, xem ra gã này thật sự chẳng thèm đếm xỉa đến việc thuộc hạ của mình bị trừng phạt.

Bởi vì ở lớp C, không một ai dám chống lại sự cai trị độc đoán của hắn.

“Kể cả mày có báo cáo với nhà trường thì đã sao? Đình chỉ học à? Hay là trừ điểm của lớp?”

Ryuuen vừa cười phá lên vừa chỉ vào đám Ibuki: “Hay mày nghĩ mày là người của hội học sinh thì có thể khiến bọn nó bị đuổi học thẳng cẳng hả? Ngon thì làm đi xem nào.”

Giọng hắn đầy vẻ tự tin không chút e dè, chắc hẳn đã tìm hiểu kỹ về những chuyện này rồi.

Đúng vậy, như lời Ryuuen nói, thành viên hội học sinh chẳng có đặc quyền gì sất, kể cả có đơn phương hành hung người khác cũng không thể bị đuổi học.

Nhất là khi vết thương của Hikigaya không nặng, bức thư tình kia cũng đã bị lục soát lấy đi, đến lúc đó hoàn toàn có thể cãi là hai bên chỉ nhất thời lời qua tiếng lại rồi mới ẩu đả, chứ không hề có kế hoạch từ trước.

Thế nhưng, Ryuuen càng tỏ ra tự tin bao nhiêu, Hikigaya lại càng thất vọng bấy nhiêu.

Gã này đúng là chỉ có đến thế mà thôi.

“Xem ra dù đám thuộc hạ có bị kỷ luật, miễn là không bị đuổi học, thì với cậu cũng chẳng sao cả đúng không?”

Hikigaya đối diện với ánh mắt của Ryuuen, chậm rãi đứng thẳng người dậy.

“Đáng tiếc, hình như tất cả bọn bây đều quên mất một chuyện vô cùng quan trọng.”

“Ồ? Chuyện gì thế?”

Ryuuen cười khẩy một tiếng, trong mắt hắn, tên mắt cá chết này đã là cá nằm trên thớt, khó thoát khỏi tay.

“Sắp đến kỳ thi giữa kỳ rồi đấy.” Hikigaya thản nhiên nói.

“Kỳ thi giữa kỳ?” Mặt Ryuuen thoạt đầu ngơ ngác, rồi phá lên cười ha hả, “Lằng nhằng nãy giờ tao cứ tưởng mày định nói cái gì ghê gớm lắm, kỳ thi giữa kỳ thì làm sao…”

Đang cười, vẻ mặt hắn bỗng nhiên cứng đờ.

“Tốt lắm, xem ra cuối cùng thằng ngu cũng thông suốt rồi đấy.”

Thấy mấy tên đần độn đang vây quanh mình vẫn chưa hiểu ra vấn đề, ánh mắt Hikigaya ánh lên vẻ thương hại.

“Bọn bây làm nô lệ quen thói rồi nên quên cả cách suy nghĩ à? Thử nghĩ mà xem, trong thời gian bị đình chỉ học mà bỏ lỡ kỳ thi, bọn bây nghĩ cái trường học khốn nạn này sẽ cho bọn bây cơ hội thi lại chắc?”

Giờ khắc này, Hikigaya cuối cùng cũng tung ra con át chủ bài thực sự.

Theo quy định của Koudo Ikusei, trừ khi gặp phải biến cố lớn hoặc bệnh nặng đến mức không thể đến trường, còn lại tất cả các trường hợp vắng thi do lý do cá nhân như cảm cúm, bị đình chỉ học… đều sẽ bị đánh trượt.

“Đến nước này thì hiểu ra rồi chứ, thằng khốn kiếp tự xưng là vua.”

Hikigaya nhìn chằm chằm gương mặt đang dần tái mét của Ryuuen, vẻ mặt không chút cảm xúc.

“Tôi thực sự muốn biết, nếu sự ngu xuẩn của cậu khiến bốn đứa bạn học bị đuổi, liệu những đứa còn lại có còn nghe lời cậu nữa không… Tiện thể nhắc cho cậu nhớ, một kẻ độc tài bị lật đổ thì kết cục thường thảm khốc lắm đấy.”