Lớp học đề cao thực lực của Hikigaya

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Pháo Hôi Lại Nuôi Dưỡng Sư Muội Qua Đường Thành Phượng Ngạo Thiên

(Đang ra)

Pháo Hôi Lại Nuôi Dưỡng Sư Muội Qua Đường Thành Phượng Ngạo Thiên

Katena

Nhân vật chính: "Ta một lòng một dạ với nàng..."

474 3476

The stunningly beautiful former classmate I had a crush on in high school has moved in next door — along with her stepdaughter

(Hoàn thành)

The stunningly beautiful former classmate I had a crush on in high school has moved in next door — along with her stepdaughter

篠宮夕 著・文・その他ほか

Nếu bạn gặp lại cô gái mình thầm thương trộm nhớ hồi trung học tại một buổi họp lớp hay gì đó sau khi đi làm, liệu mối quan hệ lãng mạn có thể phát triển không? Để tôi nói rõ nhé. Chuyện đó không thể

33 30

Những Khoảng Khắc Thoáng Qua Trên Hành Trình Của Setsuna

(Đang ra)

Những Khoảng Khắc Thoáng Qua Trên Hành Trình Của Setsuna

Rokusyou • Usuasagi

Giờ đây, cậu bắt đầu một chuyến du hành không phải để cứu rỗi thế giới, mà là để thực sự chiêm ngưỡng nó. Một cuộc hành trình của những cuộc gặp gỡ và chia ly, nơi mỗi con người, mỗi khung cảnh thoáng

53 71

The Merchant’s Daughter Overpowers All with the Power of Money

(Đang ra)

The Merchant’s Daughter Overpowers All with the Power of Money

Nishizaki Alice

Mục tiêu của Sara là kiếm đủ tiền để đạt được sự tự lập. Nhưng liệu cô ấy có thực sự thành công trong việc tạo dựng sự nghiệp và sống tự lập? (Và biết đâu, trên hành trình đó, cô ấy sẽ tìm thấy tình y

162 83

Trở thành phù thuỷ trong thế giới tràn ngập ma quái

(Đang ra)

Trở thành phù thuỷ trong thế giới tràn ngập ma quái

吃土的书语

Day 101: Giờ đây tôi không còn sợ hãi gì nữa! Mặc vào bộ váy dài của phù thủy, tôi đã trở thành một câu chuyện ma quái!

279 5621

Elf nuôi dạy trẻ

(Đang ra)

Elf nuôi dạy trẻ

O동글군O

*Tác phẩm nuôi dạy trẻ em đầu tiên trên Novelpia dành cho người lớn.

108 2539

Năm nhất học kỳ 3 - Chương 352: Komala của tôi…

Sau khi tạm thuyết phục được Himeno giúp thu thập chữ ký, Kanzaki, vì đã có đồng đội, cũng không còn do dự nữa. Cậu ta bắt đầu tích cực suy nghĩ xem có thể lôi kéo những ai trong lớp.

Tuy nhiên, việc giúp đỡ Ichinose chỉ là một khía cạnh. Điều quan trọng là phải nhân cơ hội này để nhiều bạn học nhận ra rằng, việc mù quáng dựa dẫm và tin tưởng Ichinose là một sai lầm.

Dù xét đến vị thế dẫn đầu hiện tại của lớp A, mối lo này có vẻ là thừa thãi.

Nhưng, cẩn tắc vô ưu chưa bao giờ là một điều xấu.

Nếu đợi đến lúc bệnh đã ngấm vào tận xương tủy mới tìm đến bệnh viện, e rằng lúc đó đã quá muộn.

“Kanzaki-kun này, tôi phải nói trước, lần này chỉ là tình huống đặc biệt thôi nhé, không có nghĩa tôi đã là đồng minh của cậu đâu.”

Lời của Himeno nghe qua thì như một câu thoại tsundere điển hình, nhưng thực tế có lẽ không phải vậy.

Xét cho cùng, lý do chính cho hành động lén lút sau lưng Ichinose lần này là để giúp đỡ chính cô ấy. Như vậy, dù có bị phát hiện, cả lớp cũng không thể trách Himeno được. Xem ra cô nàng đã cân nhắc kỹ lưỡng giữa rủi ro và lợi ích nên mới đồng ý nhanh gọn đến thế.

“Giả sử sau này trong một kỳ thi đặc biệt nào đó, cậu muốn đi ngược lại chỉ thị của Ichinose-san, thì trừ khi cậu giành được sự ủng hộ của hơn nửa lớp, nếu không thì đừng hòng tôi đứng về phía cậu.”

“Không, cậu lo xa quá rồi, tôi không có ý định chống đối Ichinose.”

Kanzaki lắc đầu, khẳng định rằng mình vẫn sẽ là cánh tay đắc lực, là một tham mưu hỗ trợ cho lớp.

Thế nhưng, nghe xong những lời này, Himeno chẳng những không yên tâm mà ngược lại còn ôm đầu với vẻ mặt đau khổ. Rồi cô nàng liếc mắt về phía này, như thể đang thúc giục Hikigaya mau lên tiếng.

Thật đáng tiếc, Hikigaya đã phớt lờ.

Bởi cậu phán đoán rằng lúc này có nói thêm cũng vô ích, việc có thể thúc đẩy Kanzaki hành động đã là một thành công lớn rồi.

Nhưng để cho chắc, hỏi một câu cũng chẳng mất gì. Biết đâu lại có bất ngờ thú vị nào đó.

“Kanzaki, thật ra tớ vẫn luôn có một thắc mắc.”

“Chuyện gì vậy?”

“Thái độ của Hashimoto lúc nãy, cậu không thấy có gì đó lạ sao?”

Hikigaya cố gắng diễn đạt thật khéo léo, nhưng vẫn mong Kanzaki có thể hiểu được ý mình.

“Cậu ta dường như rất chắc chắn rằng Ichinose có một quá khứ đen tối nào đó. Nếu không, khi đối mặt với sự chất vấn của cậu, đáng lẽ cậu ta phải tỏ ra ít nhiều chột dạ chứ… Cậu nghĩ sao?”

“Chỉ là diễn kịch thôi.” Kanzaki đáp không chút do dự. “Chúng tớ và Ichinose đã kề vai sát cánh trong lớp gần một năm rồi, chính vì thế tớ hiểu rất rõ con người cậu ấy. Hơn nữa, tớ cũng đã hỏi thẳng, và cậu ấy chỉ cười bảo chúng tớ đừng bận tâm.”

“…Tức là không thừa nhận, cũng không phủ nhận?”

“Đúng vậy, nên tớ chọn tin tưởng cậu ấy.”

“Ra là vậy…”

Thôi được rồi, xem ra chẳng có bất ngờ nào hết.

——Vì hiện tại là người tốt, nên quá khứ chắc chắn không thể là người xấu.

Xét một cách khách quan, logic này hoàn toàn không có cơ sở. Nhưng thực tế là hầu hết mọi người đều suy nghĩ như vậy, vì nó đơn giản và tiện lợi hơn.

Và Kanzaki, dù lần này có đôi chút bối rối trước sự thụ động của Ichinose, cuối cùng vẫn chọn tin tưởng cô ấy một cách tuyệt đối. Chỉ riêng điểm này đã đủ thấy, anh chàng này hiện vẫn là một tín đồ của “giáo phái Ichinose”.

Nếu không, với trí thông minh của mình, Kanzaki hẳn phải nhận ra rằng nếu chỉ đơn thuần là tin đồn vô căn cứ, chiến thuật của Sakayanagi sẽ chẳng có mấy tác dụng. Chính vì nó có xen lẫn sự thật, nên mới có thể giáng một đòn mạnh vào tinh thần của Ichinose.

Ngay cả những người ngoài cuộc như Shiina và Horikita cũng đã ít nhiều nhận ra điều này. Có lẽ Kanzaki vì là người trong cuộc nên không nhìn rõ sự thật.

Nếu cậu ta có thể nhìn nhận Ichinose một cách khách quan hơn, có lẽ giờ này đã tìm ra giải pháp đúng đắn rồi.

…Haizz, nói cho cùng cũng chỉ là “hào quang nữ thần” mà thôi.

Mà nói đi cũng phải nói lại, Hikigaya cũng chẳng có tư cách phán xét ai. Cậu cũng từng ôm ấp những ảo tưởng phi thực tế về một cô gái… và việc đó chỉ mang lại gánh nặng không cần thiết cho đối phương.

Vì vậy, dù là vì lợi ích của Ichinose hay của cả lớp A, tốt nhất là nên để những tín đồ đó sớm ngày tỉnh mộng.

Sau khi kết thúc cuộc trò chuyện, cả ba người gồm Hikigaya, Kanzaki và Himeno chào tạm biệt rồi mỗi người một ngả.

Tuy nhiên, Hikigaya đã viện cớ vào nhà vệ sinh để nán lại quán. Chủ yếu là vì lúc nãy khi nhân viên mang đồ ăn ra, anh chàng Matsuei đó đã liếc trộm cậu một cái, có vẻ như muốn nói điều gì đó.

Cứ thần thần bí bí, chẳng biết định giở trò gì…

“Matsuei, lúc nãy cậu có chuyện muốn tìm tôi à?”

“À vâng, xin lỗi ngài, chỉ là một chút chuyện nhỏ thôi.”

Matsuei mỉm cười gật đầu, rồi buông một câu không thể nào tha thứ được.

“Sắp sang tháng Hai rồi nhỉ, chẳng mấy chốc nữa là đến Valentine rồi.”

“À, ừ.”

“Ể? Phản ứng của Hikigaya-kun nhạt nhẽo thế.”

Nói thừa, dĩ nhiên là phải nhạt nhẽo rồi. Với Hikigaya, Valentine năm nào cũng bi thảm, và năm nay thì quả là thảm của thảm.

“Cậu tự dưng nhắc đến chuyện này làm gì.”

Vì đây không phải lần đầu đến quán, cộng thêm Matsuei cũng là một người cởi mở, giỏi giao tiếp, nên Hikigaya cũng không cảm thấy khó nói chuyện với cậu ta. Quan trọng nhất, cậu ta vừa là người tốt lại còn là một siêu cấp đẹp trai, nên lúc này trút giận lên cậu ta thì còn gì bằng.

“Chẳng lẽ cậu đang khoe khoang đấy à? Dù gì thì từ nhỏ đến lớn cậu chắc chắn đã nhận được không biết bao nhiêu là sô cô la rồi… Cậu chắc chắn là đang khoe khoang!”

“À haha, biết nói sao đây nhỉ.” Matsuei có vẻ ngượng ngùng gãi má. “Nói là vô số thì hơi quá, chỉ là nhận được vài viên sô cô la xã giao từ mấy bạn nữ thân thiết thôi ạ.” 

“Ồ… tiện thể hỏi luôn, cụ thể là bao nhiêu?”

“Chắc là… chưa đến một trăm ạ.”

“Chưa đến một trăm…”

Tuyệt vời, tên này quả nhiên vẫn nên đi chết quách cho rồi!

Thấy Hikigaya trợn mắt tóe lửa, Matsuei vội vàng an ủi: “Nhưng, nhưng mà, Hikigaya-kun chắc cũng nhận được không ít sô cô la chứ ạ?”

“Ngoài mẹ và em gái ra, thì toàn là mấy kẻ đòi tôi phải đáp lễ gấp ba lần.”

Nhân tiện, Komachi cũng đòi gấp ba… Nhưng vì là cô em gái đáng yêu, nên dù có là gấp mười, ông anh này cũng xin hoan nghênh nhiệt liệt!

Tuy nhiên, sô cô la của Komachi, viết tắt là Komala, năm nay thì hết rồi…

…Komala… Komala của tôi.

Ngay lúc Hikigaya đang than thở não nề, Matsuei dường như đã hiểu lầm điều gì đó, bèn cười một cách ngại ngùng.

“Chuyện đó, tôi không biết… thành thật xin lỗi.”

Điều khiến người ta điên tiết hơn là tên này còn dám xin lỗi. Ai mà thèm lời xin lỗi của một tên siêu đẹp trai như cậu chứ!

“Hay là thế này đi, vào ngày Valentine, cậu cứ đến quán, tôi sẽ tặng cậu sô cô la.”

“…Cậu vừa nói một câu cấm kỵ đấy.”

“Câu cấm kỵ?!”

Chẳng phải quá rõ ràng rồi sao, sô cô la từ một thằng con trai thì làm gì có giá trị!

…Không, cũng không hẳn là vậy. Dù sao thì nó vẫn là một món ngọt ngon lành, và với một tín đồ đồ ngọt như Hikigaya thì khó lòng từ chối.

“Valentine vốn đâu phải chỉ dành cho các cặp đôi.” Matsuei giải thích. “Bạn bè tặng nhau sô cô la để cảm ơn vì đã giúp đỡ cũng là chuyện thường tình mà. Hồi trước tôi còn tặng cho cả lớp nữa cơ.”

“Hừ, cậu làm vậy là để ngăn các cô gái tranh giành nhau khi tặng sô cô la cho cậu, nên mới dùng chiêu ‘sô cô la ngược’ này chứ gì.” Hikigaya vạch trần mánh khóe của cậu ta ngay tắp lự.

Chiêu này thực ra cũng tương tự như cách đối phó của Hayama. Tên đó, để giữ vững hình tượng “Hayama Hayato của mọi người”, đã tuyên bố trước rằng mình sẽ không nhận bất kỳ viên sô cô la nào.

Giờ nghĩ lại, trong lúc đám con trai đang háo hức mong chờ sô cô la, hắn ta lại có thể thốt ra những lời “phông bạt” như vậy… đúng là một tên khốn!

Cách làm của Matsuei tuy ngược lại, nhưng mục đích cũng là để xoa dịu bầu không khí căng thẳng giữa các cô gái. Đúng là nỗi khổ chỉ dành riêng cho các siêu cấp đẹp trai. 

“…Lợi hại thật.”

Tên này gật đầu với vẻ mặt kinh ngạc… lợi hại cái nỗi gì. Người thực sự lợi hại phải là cậu mới đúng!

“Thôi thì, hôm Valentine nếu rảnh thì cậu cứ ghé quán bọn tôi chơi nhé. Hôm đó sẽ có sự kiện đặc biệt đấy, tôi sẽ cho cậu một bất ngờ.”

“Rồi, rồi… haizz.” Hikigaya vẫn không khỏi thở dài.

Sô cô la từ con trai thì có gì mà bất ngờ, ít nhất cũng phải đổi thành Totsuka… à không.

Totsuka là Totsuka! 

“Mà này, lúc nãy cậu với bạn học nói chuyện có vẻ sôi nổi nhỉ.” Matsuei đột nhiên hỏi. “Mọi người đang bàn chuyện thi cử à? Tôi nghe nói kỳ thi đặc biệt của trường này rắc rối lắm… À, tôi chỉ tò mò hỏi vu vơ thôi, nếu không tiện thì cứ lơ đi nhé.”

Hikigaya lắc đầu: “Không, không phải chuyện thi cử, với lại chúng tôi cũng không phải bạn cùng lớp.”

“Ể? Không phải bạn cùng lớp sao?”

“Chỉ là học cùng khối thôi.”

“Vậy à…” Matsuei tỏ vẻ khó hiểu. “Nhưng nếu tôi nhớ không lầm, trường này chỉ có lớp A mới được hưởng ưu đãi tốt nghiệp đúng không? Tôi cứ tưởng không khí giữa các lớp phải căng thẳng lắm chứ.”

Nhân viên ở đây đều đã ký thỏa thuận bảo mật, hơn nữa học sinh cũng thường xuyên trò chuyện về lớp mình, nên việc họ biết một vài thông tin cũng không có gì lạ. Kể cả khi có ai đó ẩn danh tung tin về thực trạng của trường Koudo Ikusei lên mạng, chỉ cần dính phải từ khóa giám sát là sẽ bị phát hiện ngay lập tức. Người đó không chỉ bị xóa bài mà còn phải đối mặt với một khoản tiền phạt khổng lồ, nên chắc chẳng ai dại dột làm chuyện đó.

“Cũng tùy người thôi, không phải ai cũng đặt nặng chuyện lớp A.”

Dịp Giáng Sinh, Hikigaya có loáng thoáng nghe rằng Matsuei đã đi làm ngay sau khi tốt nghiệp cấp hai, thảo nào cậu ta lại tỏ ra hứng thú với chuyện trường lớp ở đây. Tuy nhiên, cậu không có ý định xâm phạm vào đời tư của người khác, tốt nhất là không nên hỏi nhiều.

“Haha, cũng phải nhỉ, bạn bè với nhau thì vẫn nên hòa thuận là tốt nhất.”

Matsuei có vẻ cũng là một người theo chủ nghĩa hòa bình… tại sao mấy anh chàng đẹp trai, vui vẻ, hòa đồng cứ như được đúc từ một khuôn ra vậy nhỉ?

“À phải rồi, nghe nói lớp cậu có một người đánh nhau rất cừ, trên diễn đàn bảo cậu ta một mình chấp bốn người? Nghe ghê thật đấy.”

“À, cậu cũng đọc được rồi à.”

Diễn đàn của trường không giới hạn chỉ học sinh, bất kỳ ai liên quan đến trường đều có thể truy cập. Thỉnh thoảng cũng có quảng cáo sự kiện của các cửa hàng.

“Vâng.” Matsuei cười tủm tỉm gật đầu. “Tên là Ayanokouji Kiyotaka đúng không ạ? Họ này hiếm thật.”

“Hiếm à… chắc vậy.”

Hikigaya chẳng buồn nhắc đến tên đó, nhưng Matsuei thì lại tỏ ra rất hứng thú.

Cậu ta hào hứng hỏi: “Cậu học cùng lớp với cậu ấy, chắc cậu phải hiểu rõ về cậu ấy lắm nhỉ?”

“…Cũng tàm tạm.”

“Vậy cậu thấy cậu ấy là người thế nào?”

“Người thế nào à…”

Hikigaya nhắm mắt lại, suy ngẫm một lát rồi thành thật đáp: “Tôi không muốn nói xấu bạn học sau lưng, nên hiện tại tôi không thể đưa ra nhận xét được.”

“Ờ, à haha, vậy ạ.”

Matsuei cười gượng, và cuối cùng cũng chịu đổi chủ đề.

“Tóm lại, ngày Valentine nhớ ghé qua nhé, tôi đảm bảo cậu sẽ không hối hận đâu.”

“Rồi〜”

Chào tạm biệt Matsuei, Hikigaya rảo bước về ký túc xá.

Nhưng vừa bước ra khỏi cửa tiệm, cậu đã thấy Himeno, người đáng lẽ phải đi từ lâu, đang dựa vào tường, miệng ngậm một cây kẹo mút.

…Đang đợi bạn sao?

Trong tình huống này, tốt nhất là cứ lờ đi, hay nói đúng hơn là lựa chọn tiến tới chào hỏi vốn dĩ đã không tồn tại.

Ngay lúc Hikigaya tự cho rằng mình đã có một pha xử lý tình huống hoàn hảo, cậu lại bất ngờ bị đối phương gọi giật lại.

“Này, không phải cậu đi vệ sinh à? Sao lâu thế?” Himeno càu nhàu với vẻ mặt thiếu kiên nhẫn.

Ể… hóa ra là đang đợi mình sao?

Thật không thể ngờ tới diễn biến này… hay là làm rơi đồ gì rồi?

“Đừng có lờ tôi đi nữa được không.” Himeno nói với giọng hơi bực. “Lúc nãy trong quán tôi đã nháy mắt với cậu, cậu chắc chắn đã thấy rồi, thế mà còn giả vờ không thấy!”

“Không, tôi còn tưởng cậu bị đau bụng.”

“Làm gì có chuyện đó!”

Xem ra chiêu này không lừa được rồi… Ừm, mà lừa được mới là chuyện lạ.

Hikigaya đành kiên nhẫn đáp: “Nếu cậu muốn nói về chuyện của Kanzaki, tôi nghĩ cậu nên tự mình đi thuyết phục cậu ta thì hơn. Con trai khi được con gái nhờ vả thường sẽ có động lực hơn đấy.”

“Tính cách của cậu đúng là tệ hại… Lẽ ra tôi không nên mắc lừa cậu mới phải.”

Vừa lẩm bẩm những lời hối hận, khuôn mặt Himeno lộ rõ vẻ không vui.

“Cậu đã khích lệ Kanzaki-kun như vậy rồi, sao không làm người tốt cho trót, nói cho cậu ta biết trách nhiệm của mình đi?”

“Không được, những chuyện sau đó là vấn đề của riêng Kanzaki.” Hikigaya nói, rồi bồi thêm một câu, “Hơn nữa, chuyện này để người khác nói cho cậu ta cũng vô ích, cậu ta phải tự mình nhận ra… Cậu cũng không cần quá lo, chẳng ai sinh ra đã là lãnh đạo cả. Chỉ cần Kanzaki có khả năng tập hợp được những người ủng hộ mình, cậu ta sẽ tự khắc hiểu ra điều đó.”

Chỉ với tư cách là một phó tướng, Kanzaki không thể nào thay đổi được bầu không khí của cả lớp. Nói cách khác, cậu ta phải tập hợp được một nhóm học sinh dám đứng lên chất vấn Ichinose vào những thời điểm quan trọng, tạo thành một thế lực không bị chi phối bởi số đông. Khi đó, Kanzaki sẽ tự khắc trở thành một thủ lĩnh khác của lớp.

“Yên tâm thế nào được, nói cho cùng thì tên đó cũng là một tín đồ mù quáng của Ichinose-san mà.” Himeno không nhịn được mà buột miệng.

“Không sao, đó là vì các cậu chưa từng phải đối mặt với thất bại nào quá lớn thôi.”

Một khi cả lớp phải chịu một cú sốc lớn, Kanzaki có lẽ sẽ bắt đầu suy nghĩ lại. Hiện tại như vậy là đủ rồi. Chỉ cần gieo một hạt mầm vào lòng cậu ta, những việc khác có làm thêm cũng vô ích.

Bởi có những điều, phải tự mình trải qua thì mới có thể thấu hiểu.

“Này cậu, sao cậu lại nói như thể lớp bọn tôi cầm chắc phần thua vậy?” Himeno có vẻ không phục.

Trước thái độ đó, Hikigaya chỉ thản nhiên đáp: “Đó là chuyện hiển nhiên. So với các thủ lĩnh lớp khác, Ichinose quá ngây thơ. Chỉ riêng việc cậu ấy giúp đỡ lớp D trong học kỳ một đã đủ chứng minh điều đó rồi.”

“…Cậu cũng dám nói nhỉ, chính cậu là người của lớp D đấy!”

“Đó là hai chuyện hoàn toàn khác nhau.”

Kể cả khi không có đòn tấn công từ Sakayanagi lần này, việc lớp A trở thành một miếng mồi béo bở cũng chỉ là chuyện sớm muộn. Không, phải nói rằng họ vốn đã là một miếng mồi béo bở rồi. Vụ việc lần này chỉ làm lộ rõ hơn điểm yếu của họ, và có lẽ cả ba lớp còn lại đều đang lăm le xem làm thế nào để xâu xé một miếng.

“Hừ, cậu nói người khác ngây thơ, chẳng phải chính cậu cũng thế sao.” Himeno nói với vẻ mặt khinh khỉnh. “Tôi khuyên cậu một câu, nếu cậu đã luôn miệng nói không thích Ichinose-san, thì tốt nhất đừng có nuông chiều cậu ấy như vậy, nếu không sớm muộn gì cũng gặp rắc rối đấy.”

“…Ừ.”

Lần này, Hikigaya không hề phản bác, bởi cậu cũng đã lờ mờ nhận ra điều đó. Cậu đúng là chỉ hành động vì thấy Ichinose đáng thương, nhưng nếu đối phương vì thế mà hiểu lầm, thì mọi chuyện sẽ trở nên vô cùng tồi tệ.

May mắn thay, nhờ lời nhắc của Shiina, Hikigaya đã nghĩ ra một giải pháp.

“Himeno, tôi nhờ cậu một việc được không?”

“Việc gì?”

“Nếu lỡ… lỡ như tôi mắng Ichinose đến phát khóc.” Hikigaya ngập ngừng nói. “Nếu chuyện đó xảy ra, đến lúc đó cậu nhất định phải quản chặt các bạn nữ lớp cậu, đừng để họ đến tìm tôi gây sự.”

“Hả? Hả?!”

Himeno trợn tròn mắt, kinh ngạc thốt lên: “Cậu đang nói cái quái gì vậy, đầu óc cậu còn bình thường không đấy?”

“Chẳng phải cậu bảo tôi đừng nuông chiều cậu ấy quá sao.”

“Nhưng chủ đề của cậu nhảy cóc quá rồi đấy!”

“…Không chỉ vì lý do đó.”

Nói rồi, Hikigaya bất giác thở dài một hơi.

“Trong vụ việc lần này, Ichinose tuy là nạn nhân, nhưng cũng không phải hoàn toàn vô tội. Vì vậy, cần phải để cậu ấy nhận ra điều đó.”

“Ể… vậy à.”

Nghe vậy, Himeno liền im bặt, không hỏi thêm gì nữa. Xem ra khi ở quán cà phê, cô nàng đã hiểu được ẩn ý trong lời nói của Hikigaya… khả năng quan sát của cô ấy có khi còn nhạy bén hơn cả Kanzaki.

Chỉ tiếc là với tính cách chỉ muốn yên thân của mình, cô nàng chắc chắn sẽ không bao giờ nhận trọng trách lãnh đạo lớp.

…Thôi kệ, cũng không cần phải ép buộc.

“Tóm lại, chúng ta cứ quyết định vậy nhé.”

“Quyết định cái gì chứ, tôi đã đồng ý với cậu bao giờ đâu.” Himeno bĩu môi. “Với lại, cậu đừng tưởng con gái lớp tôi ai cũng dễ nói chuyện… đặc biệt là cái cô Shiranami ấy, tôi ngán nhất là phải đối phó với cậu ta. Đến lúc đó phiền chết đi được.”

“…Tôi đã làm nhiều như vậy cho lớp các cậu, cậu không thể báo đáp tôi một chút được à?”

“Chậc, lại giở cái giọng đó.”

Himeno tặc lưỡi một cái, ánh mắt đầy vẻ khinh miệt.

Vốn dĩ Hikigaya không muốn phải làm thế. Cậu trước giờ làm việc chỉ vì bản thân, chưa bao giờ trông mong được đền đáp. Nhưng bảo cậu đi đối phó với con gái, mà lại là cả một đám con gái đang tức giận… thì thỉnh thoảng phá lệ một chút, cũng là điều dễ hiểu, phải không?

“Vậy… hay là thế này đi.”

Hikigaya đột nhiên chỉ tay về phía quán cà phê ở đằng sau.

“Tôi thấy cậu có vẻ rất thích đồ ngọt. Chỉ cần đến lúc đó cậu ngăn họ lại, thì sau này cậu muốn ăn gì ở quán này, tôi bao hết.”

Lúc nãy trong quán cô nàng đã gọi bánh sô cô la, đồ uống là trà sữa, bây giờ lại còn đang ngậm kẹo mút. Rõ rành rành là một tín đồ đồ ngọt rồi!

Tiện thể còn giúp Matsuei tăng doanh thu… thật tình, Hikigaya có hơi lo tên đó sẽ bị đuổi việc.

Quả nhiên không ngoài dự đoán, nghe đến đây, Himeno lập tức lộ vẻ giằng co, im lặng một hồi lâu rồi mới rụt rè hỏi.

“…Thật không?”

“Dĩ nhiên là thật, vậy chốt nhé?”

“…Ừ.”

Chà, không ngờ chỉ cần mấy cái bánh là xong việc.

Vậy là Hikigaya cuối cùng cũng có thể yên tâm rồi… việc tiếp theo là tìm cơ hội để gặp Ichinose.