Lớp học đề cao thực lực của Hikigaya

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

The Delicate Female Lead Only Wants to be Loved by the Villainous Young Ladies

(Đang ra)

The Delicate Female Lead Only Wants to be Loved by the Villainous Young Ladies

辞树花

Trong khi những người khác chuyển sinh vào vai một cô gái trẻ phản diện, thì tôi lại trở thành nữ chính bị ngược đãi trong một cuốn tiểu thuyết tàn bạo!Tôi run lên vì tức giận, nhưng chẳng có ai để đò

46 416

Papa no Iu Koto o Kikinasai!

(Hoàn thành)

Papa no Iu Koto o Kikinasai!

Matsu Tomohiro

Giờ đây, căn phòng sáu chiếu tatami chật hẹp của cậu không chỉ phải chứa mình cậu, mà còn cả Sora 14 tuổi, Miu 10 tuổi và Hina 3 tuổi. Số phận của Yuuta sẽ ra sao đây?

168 185

Tin Tức Toàn Tri Giả

(Đang ra)

Tin Tức Toàn Tri Giả

Ma Tính Thương Nguyệt

Đối mặt với tình thế tiến thoái lưỡng nan khi nhân loại bị nền văn minh cao cấp nuôi dưỡng mà không hề hay biết, Hoàng Cực chỉ có thể cùng người ngoài hành tinh xem, ai biết được nhiều hơn!

2 4

Angel Of Death

(Hoàn thành)

Angel Of Death

Chiren Kina

Rachel, 13 tuổi, tỉnh dậy và thấy mình bị nhốt trong tầng hầm của một tòa nhà hoang tàn. Không có bất kỳ ký ức nào, thậm chí chẳng biết mình đang ở đâu, cô bé lang thang trong tòa nhà, vừa hoang mang

24 20

Bị phản bội và suýt mất mạng trong mê cung bởi chính đồng đội, tôi thức tỉnh kỹ năng “Vòng quay Vô Hạn” và triệu hồi những đồng minh cấp 9999. Giờ là lúc cùng họ trở lại, trả thù lũ phản bội và cả thế giới này. Tất cả sẽ phải trả giá!

(Đang ra)

Bị phản bội và suýt mất mạng trong mê cung bởi chính đồng đội, tôi thức tỉnh kỹ năng “Vòng quay Vô Hạn” và triệu hồi những đồng minh cấp 9999. Giờ là lúc cùng họ trở lại, trả thù lũ phản bội và cả thế giới này. Tất cả sẽ phải trả giá!

Meikyou Shisui

Câu chuyện bắt đầu khi Light, một nhân tộc, bị chính tổ đội “Hội Quần Tộc” phản bội và trục xuất trong lòng hầm ngục. Thế giới này có sáu chủng tộc, trong đó nhân tộc bị xem thường và phân biệt do lên

3 6

Dungeon Farm: Ie wo Oidasareta node, Dungeon no Noujou wo Tsukutte Kurasou to Omoimasu

(Đang ra)

Dungeon Farm: Ie wo Oidasareta node, Dungeon no Noujou wo Tsukutte Kurasou to Omoimasu

Suzuki Ryuuichi

Thoát khỏi xiềng xích của những kỳ vọng nghiêm khắc từ gia đình, Bale quyết định sử dụng kiến thức từ kiếp trước để sống tự do như một nông dân. Cậu tận dụng sức mạnh của Dragon Tree Sword để tạo ra m

1 3

Năm nhất học kỳ 1 - Chương 041: Lý do chấp thuận

“Chuyện này… là sao?”

Hikigaya không hiểu lắm dụng ý của tiểu thư Haruno. Nếu chỉ đơn thuần là ghét thì cứ trực tiếp ép Ayanokouji thôi học là được, cớ gì phải bày vẽ rắc rối như vậy?

“Ừm, nên giải thích thế nào cho dễ hiểu nhỉ.”

Tiểu thư Haruno từ từ buông cậu ra, ngón tay gõ nhẹ lên cằm, ngẫm nghĩ một lúc rồi cất lời: “Chị thử ví von thế này nhé: Giả sử có một công ty chi rất nhiều tiền để nghiên cứu phát triển một sản phẩm. Trong phòng thí nghiệm, tính năng của sản phẩm này tỏ ra vô cùng lợi hại, nhưng phải cần một khoảng thời gian khá dài nữa mới có thể tung ra thị trường. Ai ngờ sản phẩm đó lại bị đánh cắp trước khi ra mắt.”

“Trong trường hợp đó, nếu muốn giáng một đòn vào công ty này, khiến các cổ đông mất niềm tin, Hikigaya-kun sẽ làm thế nào?”

“Không, dù chị có hỏi em phải làm gì…”

Dẫu nói vậy, Hikigaya gần như đã đoán được điều tiểu thư Haruno sắp nói.

Trong tình huống này, biện pháp đó rõ ràng là tung sản phẩm ra thị trường sớm hơn dự kiến, để mọi người thấy được sự thể hiện tầm thường, thậm chí là tệ hại của nó, đồng thời cản trở công ty thu hồi sản phẩm.

“…Vậy nên, Ayanokouji chính là sản phẩm đó?” 

“Hi hi, nói chuyện với Hikigaya-kun đúng là thoải mái thật.” Tiểu thư Haruno nở nụ cười mãn nguyện. “Đúng vậy, mục tiêu của tổ chức đó là đào tạo người thường thành thiên tài nhân tạo, và Ayanokouji chính là trường hợp thành công nhất, được mệnh danh là Kiệt tác tối cao.”

“…Hả?”

Hikigaya nghe xong thì ngẩn cả người. Cái thiết lập quái quỷ gì thế này chứ.

“Ý của chị là, tổ chức đó giống như KGB, chuyên đào tạo siêu điệp viên?”

“Có chút khác biệt, nhưng em hiểu như vậy cũng không có vấn đề gì lớn.”

Tiểu thư Haruno thầm so sánh một chút rồi đáp: “Những đối tượng thí nghiệm đó đều được đào tạo từ khi còn là trẻ sơ sinh. Họ hoặc là trẻ mồ côi, hoặc có cha mẹ là những kẻ cặn bã. Điểm này khá giống KGB, chỉ có điều mục đích của hai bên… Ể? Hình như cũng đều vì lợi ích quốc gia thì phải?”

“Vì lợi ích quốc gia… nên mới phải đào tạo người thường thành thiên tài?”

“Đúng thế, mục tiêu cuối cùng của họ là đào tạo ra người có thể lãnh đạo Nhật Bản, và Ayanokouji Kiyotaka chính là ứng cử viên sáng giá nhất.”

“Thật hay đùa vậy…”

Hikigaya càng nghe càng thấy nhảm nhí. Phải có đầu óc thế nào mới nghĩ ra được kế hoạch đậm đặc mùi Chiến tranh Lạnh thế này chứ?

Chẳng trách tên Ayanokouji kia lại mang đến cảm giác kỳ quái như vậy, hóa ra hắn đang 'diễn' vai một học sinh cấp ba, chứ không phải 'trở thành' một học sinh cấp ba như bao người.

Theo mô tả của tiểu thư Haruno, cách làm của tổ chức kia rõ ràng chẳng nhân đạo chút nào, giống hệt những tổ chức bí mật trong phim ảnh, từ nhỏ đã đào tạo đối tượng thí nghiệm như công cụ, hoàn toàn phớt lờ nhân quyền.

Thiên tài được đào tạo trong môi trường như vậy, sau này lại phải lãnh đạo Nhật Bản…

Hikigaya chợt muốn hỏi một câu, có quốc gia nào phù hợp để di cư không nhỉ?

“Nhưng mà tiểu thư Haruno, cô nói mục tiêu của họ là đào tạo người thường thành thiên tài, vậy sự khác biệt giữa người thường và thiên tài được xác định như thế nào? Chỉ dựa vào bài kiểm tra IQ thôi sao?” Hikigaya thắc mắc.

Khái niệm thiên tài vốn dĩ đã rất mơ hồ, chỉ số IQ chỉ có thể dùng làm một trong những căn cứ để phán đoán, chứ không phải là kết luận cuối cùng.

“Chỉ số IQ chỉ là một phần, chủ yếu vẫn là dựa vào cha mẹ họ.” Tiểu thư Haruno đáp. “Nếu cha mẹ đều là người thường, ông bà nội ngoại cũng là người thường, thì sẽ được xem là đối tượng phù hợp.”

“…Đúng là nhảm nhí hết chỗ nói. Các người không cho phép đột biến gen tồn tại hay sao.” Hikigaya không nhịn được buột miệng phàn nàn.

Cha mẹ của nhiều thiên tài cũng chỉ là người bình thường, thậm chí ngốc nghếch, ngược lại con cái của thiên tài cũng có thể là kẻ ngốc. Những trường hợp như vậy nhiều vô kể trong cuộc sống.

Cứ nhìn những bậc phụ huynh chỉ cần kèm con học bài là huyết áp tăng vọt thì biết, không ít người trong số họ là giáo sư đại học hoặc giới tinh hoa có thu nhập cao, thế mà vẫn phải bó tay với đứa con ngốc nghếch của mình.

Hikigaya thực lòng cảm thấy, muốn quốc gia có được lượng lớn thiên tài, chi bằng đi nghiên cứu gen di truyền còn đáng tin hơn nhiều.

“Phải đó, đúng là nhảm nhí.” Trên gương mặt tiểu thư Haruno chợt thoáng một nụ cười lạnh. “Theo chị thấy, tổ chức này chẳng qua chỉ là một trò lừa bịp do một chính trị gia tự phụ nào đó dựng nên để trục lợi chính trị mà thôi, đúng là chuyện cười không nổi.”

“…Vậy sao.”

Đây là lần đầu tiên Hikigaya thấy tiểu thư Haruno tỏ ra giận dữ như vậy, có lẽ vì cô đồng cảm với những đứa trẻ bị đối xử như vật thí nghiệm.

“Thế nào, Hikigaya-kun, em có bằng lòng giúp chị không?”

Tiểu thư Haruno gạt bỏ vẻ rạng rỡ, vui tươi thường ngày, nghiêm nghị cất tiếng hỏi.

Hikigaya có cảm giác, nếu từ chối lúc này, tiểu thư Haruno sẽ không dùng kiểu nửa đùa nửa thật để ép cậu như mọi khi, mà sẽ khoác lại chiếc mặt nạ, mỉm cười chấp nhận.

Thật lòng mà nói, dù là tổ chức kia, Ayanokouji, hay tất cả bạn học lớp D, cũng chẳng quan trọng với cậu.

Chỉ có điều——

“Tiểu thư Haruno, em muốn hỏi chị… rốt cuộc tại sao chị lại can dự vào chuyện này?”

“Chủ yếu có hai lý do.”

Tiểu thư Haruno không chút do dự, đáp ngay: “Thứ nhất, cá nhân chị rất ghét lý tưởng của tổ chức đó. Cách làm ấy chỉ bào mòn cá tính con người, khi đó thế giới sẽ trở nên vô cùng nhàm chán, đặc biệt là những đứa trẻ thú vị như Hikigaya-kun đây, chắc chắn sẽ không xuất hiện nữa đâu nhỉ.”

“…Xin chị đừng lấy em ra làm ví dụ phản diện.”

“Không hề đâu! Trong mắt chị, Hikigaya-kun là tuyệt vời nhất! Thật lòng đó nha!”

“Ơ, v-vậy còn lý do thứ hai?”

Nếu được, Hikigaya thật sự rất mong tiểu thư Haruno đừng nói những lời như vậy, dễ khiến người khác hiểu lầm lắm!

“Còn về lý do thứ hai thì…”

Lần này tiểu thư Haruno không còn dứt khoát như vừa rồi. Cô do dự một lúc lâu, rồi đột nhiên vỗ mạnh vào ngực.

“Đó là vì chị là Yukinoshita Haruno của gia tộc Yukinoshita. Nếu là Hikigaya-kun thì chắc chắn sẽ hiểu mà, phải không?”

“À à, cũng tạm hiểu.”

…Quả nhiên là có yếu tố chính trị à?

Hikigaya thầm thở dài. Trước đó tiểu thư Haruno từng nhắc đến việc tổ chức kia do một chính trị gia nào đó đứng đầu, hơn nữa, từ đầu đến cuối cô ấy cũng không hề nhắc đến tên tổ chức đó, có lẽ vì lo cậu biết rồi sẽ rước phải phiền phức không đáng có.

Dù vậy, tiểu thư Haruno vẫn chọn cách cầu cứu Hikigaya.

Ai bảo cô ấy là trưởng nữ nhà Yukinoshita cơ chứ.

Có lẽ, tận sâu trong đáy lòng tiểu thư Haruno, là mong Hikigaya có thể từ chối cô.

Tuy nhiên, cũng giống như tiểu thư Haruno, Hikigaya cũng không thể nào dứt khoát được.

Mãi một lúc lâu sau, Yukinoshita Haruno cuối cùng cũng lên tiếng lần nữa.

“Hết cách rồi, xem ra chỉ đành tìm vài lý do thuyết phục hơn cho Hikigaya-kun thôi.”

Trong thoáng chốc, vẻ mặt tiểu thư Haruno trĩu nặng nỗi buồn, nhưng rất nhanh đã thay bằng một nụ cười rạng rỡ.

“Hi hi hi, chị biết trong lòng Hikigaya-kun rất bất an về chuyện này, nhưng cậu cứ yên tâm, dù cuối cùng có thất bại, chị đây cũng sẽ thưởng hậu hĩnh cho cậu, ví dụ như… đãi ngộ tương tự lớp A chẳng hạn!”

“Ồ.” 

“Đừng lạnh lùng thế chứ.” Tiểu thư Haruno huých cùi chỏ vào cậu. “Nếu em muốn vào đại học, nhà Yukinoshita sẽ tìm người viết thư giới thiệu cho em. Còn nếu muốn vào công ty lớn, nhà Yukinoshita sẽ lo liệu các mối quan hệ để đưa em vào, đảm bảo tiền đồ sau này của em sẽ thuận buồm xuôi gió!”

“Vậy sao, thế thì tốt thật.”

Phản ứng của Hikigaya vẫn rất thờ ơ. Với cậu, đây chỉ là chuyện không đáng để bận tâm.

“Ôi chao, xem ra chừng đó điều kiện vẫn không lay động được em à… Nhưng cũng phải thôi, Hikigaya-kun vốn đã rất xuất sắc rồi, xem ra phải đưa ra điều kiện nào đó em không thể từ chối mới được đây.”

Tiểu thư Haruno giả vờ bất lực nhún vai, rồi khóe miệng nở một nụ cười đầy ẩn ý.

“Nếu ba năm sau em thành công, vậy thì không chỉ những điều kiện trên, mà tương lai của Komachi cũng sẽ do nhà Yukinoshita đảm bảo đó.”

“Cái…”

Hikigaya không ngờ tiểu thư Haruno lại lôi Komachi ra vào lúc này.

Dù đứng trên lập trường của một người anh trai, Hikigaya cũng không thể khen Komachi là một đứa trẻ thông minh, lanh lợi. Bài thi của con bé thường xuyên bị điểm liệt, ở lớp học thêm cũng chỉ gắng gượng theo kịp tiến độ.

Dĩ nhiên, điều này không có nghĩa là tương lai của Komachi nhất định sẽ mờ mịt. Ít nhất thì khả năng giao tiếp và độ đáng yêu của con bé cũng bỏ xa ông anh này mấy con phố, sau này bước ra xã hội chắc cũng không đến nỗi thiệt thòi.

Dù vậy, nếu có cơ hội thì…

Vẫn muốn mang lại cho Komachi một tương lai tốt đẹp hơn.

“Em hiểu rồi, em sẽ thử xem sao.” Hikigaya khẽ nói. “Nhưng, có một điều em phải nói trước, xin đừng đặt quá nhiều kỳ vọng vào em. Em không thể đảm bảo mình chắc chắn sẽ thành công.”

“Hi hi, chị biết ngay Hikigaya-kun sẽ đồng ý mà.”

Đành chịu thôi.

——Suy cho cùng, anh em nhà Chiba đều thế cả mà.

Hikigaya tự nhủ như vậy.