“Cậu định nói, dù thành tích tốt vẫn có nguy cơ bị đuổi học ư? Tôi không hiểu chuyện này liên quan gì đến việc không bỏ rơi nhóm học kém, cậu không định nói với tôi mấy lời sáo rỗng kiểu ‘kẻ thấy bạn học lâm nguy mà không cứu thì không có tư cách lên lớp A’ đấy chứ.”
Horikita nhíu mày, dường như nhất thời không tài nào hiểu được ý trong lời của Hikigaya.
Xem ra đầu óc cô ấy còn kém linh hoạt hơn mình tưởng…
Đúng là em gái ruột của hội trưởng có khác.
Có điều, Hikigaya lại chẳng thấy cách làm của Horikita có vấn đề gì to tát. Dù thái độ cô có hơi tệ một chút, nhưng dẫu sao cũng là gia sư miễn phí, vả lại cô vốn chẳng có trách nhiệm phải giúp đỡ bạn học.
Ngay cả Câu lạc bộ Tình nguyện, tôn chỉ cũng là “cho cá không bằng chỉ cách câu”.
Mấy kẻ không có chí tiến thủ như Sudou, đến cả Yukinoshita cũng chẳng buồn giúp đỡ.
“Cậu nghe cho rõ đây.” Hikigaya quyết định nói rõ thêm một lần, “Điều tôi nói không phải là ‘đừng bỏ cuộc’, mà là ‘đừng dễ dàng bỏ cuộc’. Tôi chưa bao giờ nghĩ sẽ bắt cậu làm không công… còn lại thì cậu cứ từ từ mà ngẫm.”
Nói rồi, Hikigaya cũng chẳng buồn đợi Horikita phản ứng, gọi Kamuro – người đã sớm mất kiên nhẫn chờ đợi – rồi cùng rời đi.
Mà kể cũng lạ, cô nàng này lại chịu đợi cậu, cứ ngỡ đi từ lâu rồi chứ.
Vừa ra khỏi thư viện, Kamuro đã không kìm được mà hỏi ngay: “Này, Hikigaya, ban nãy cậu nói lớp A, B cũng có người bị đuổi học, thật hả?”
“À à, đương nhiên rồi… Ể, cậu thấy nguy cơ rồi hả?”
“Làm… làm gì có! Tớ không nghĩ mình là đứa tệ nhất lớp đâu.”
Quả thật, nếu không xét đến thành tích học tập, thì thể chất của Kamuro phải thuộc hàng nhất nhì trong số các nữ sinh toàn khối. Sau này, cô ấy chắc chắn có thể mang lại không ít lợi ích cho lớp trong các hoạt động như đại hội thể thao.
Hơn nữa, cô ấy còn có những kỹ năng đặc biệt khác, ví dụ như trộm vặt, theo dõi, vân vân.
Tuy nghe có vẻ chẳng hay ho gì, nhưng ở nước láng giềng thời Chiến Quốc đã có điển tích “gà gáy chó trộm”, quan trọng là có biết cách vận dụng hợp lý hay không mà thôi.
“Ừm, cậu đúng là không cần quá lo lắng đâu.” Hikigaya khẽ cười, “Một nhân tài hiếm có như cậu, Sakayanagi sẽ không dễ dàng từ bỏ… dù rằng sẽ phải làm việc đến chết thì phải.”
“Chậc, đừng có nhắc tới chuyện đó nữa được không.”
Kamuro tặc lưỡi với vẻ mặt khó chịu, rồi xoay người định bỏ đi, nhưng lại đột ngột dừng bước.
“Phải rồi, lần tới cậu đến thư viện là khi nào?”
“? Tớ gần như ngày nào cũng đến.”
“……Vậy sao.”
Để lại một câu nói khó hiểu, Kamuro đi thẳng một mạch, không một lần ngoảnh lại, cũng chẳng nói lời tạm biệt.
Cô nàng này vẫn cứ tùy hứng như thế.
“Thôi kệ, mình cũng mua hộp cơm rồi về ký túc xá đây.”
Hikigaya vươn vai, đang định bụng ghé cửa hàng tiện lợi thì đột nhiên chuông điện thoại réo.
Mở ra xem, không ngờ lại là tin nhắn từ tiểu thư Haruno.
Chị ấy về rồi sao?!
Vốn Hikigaya còn lo tiểu thư Haruno có chuyện gì, giờ xem ra chắc không sao rồi, có lẽ chỉ là chút việc vặt trong nhà thôi.
Dù sao cũng là người thừa kế của một tập đoàn lớn mà, bận thật đấy.
Hikigaya vừa cảm thán, vừa theo nội dung tin nhắn mà tìm đến nơi lần trước đã gặp tiểu thư Haruno.
Tòa nhà giảng dạy đặc biệt, phòng học ở phía đông nhất tầng hai.
“Hi〜 Hikigaya-kun, lâu rồi không gặp nhỉ, có nhớ chị không đó?”
“……Dù chị nói lâu, cũng mới có một tuần thôi mà?”
Tiểu thư Haruno vẫn vui vẻ chào hỏi như mọi khi, nhưng lòng Hikigaya chẳng những không thả lỏng mà ngược lại càng thêm nặng trĩu.
Dưới vẻ ngoài tươi cười ấy, rõ ràng đang ẩn chứa điều gì đó.
“Đừng để tâm tiểu tiết thế chứ.” Tiểu thư Haruno cười tủm tỉm xua tay, “Phải rồi, tin nhắn Hikigaya-kun gửi chị vừa về là xem ngay, quả nhiên lợi hại thật, không ngờ đoán trúng phóc luôn, học sinh bí ẩn mà chị tìm chính là cậu Ayanokouji Kiyotaka đó nha.”
“Không có gì đâu, chỉ là trùng hợp thôi.”
“Hi hi, vẫn khiêm tốn như ngày nào nhỉ…”
Tiểu thư Haruno mỉm cười lắc đầu, nhưng giọng điệu lại thoáng vẻ bất đắc dĩ và rối bời, dường như đang phân vân có nên nói tiếp không.
Hikigaya khẽ thở dài trong lòng, cậu không thích nhìn thấy tiểu thư Haruno thế này chút nào.
Thế nên, cậu quyết định hỏi ra vấn đề mà bản thân vẫn luôn lảng tránh.
“Tiểu thư Haruno, Ayanokouji đó… rốt cuộc là người thế nào?”
Nghe câu ấy, tiểu thư Haruno hơi tròn mắt ngạc nhiên, nhưng rồi nhanh chóng cười khổ.
“Thiệt tình, không ngờ cũng có ngày chị bị Hikigaya-kun thương hại cơ đấy, chị đây làm người đúng là thất bại quá, chẳng còn mặt mũi nào mà gặp Yukino-chan nữa.”
“……Em về đây.”
“Khoan đã, đừng đi! Chị đùa thôi mà!”
Tiểu thư Haruno cười tươi rói, một tay kéo Hikigaya lại, rồi mặc kệ cậu phản kháng, siết chặt vào lòng.
Hikigaya tức thì đơ người.
——Cái… cái gì thế này?! Mềm quá?! Thơm quá?!
“Cái này, tiểu thư Haruno? Chị…”
“Trật tự nghe chị nói.” Tiểu thư Haruno ngắt lời cậu, thì thầm bên tai, “Tám năm trước, chị từng được mời đến một cơ sở, họ nói là vì tương lai của Nhật Bản, hy vọng chị có thể hợp tác làm một vài bài kiểm tra.”
Cơ sở? Kiểm tra?
Hai từ này gieo vào lòng Hikigaya một cảm giác chẳng lành, cậu nhanh chóng trấn tĩnh, bắt đầu phân tích hàm ý sau những lời này.
“Dù kết quả kiểm tra họ không nói cho chị biết, nhưng lúc tham quan ở đó, chị đã thấy một sự tồn tại khiến người ta ghê tởm.”
“……Ayanokouji?”
“Ừ, chính là cậu ta.”
Tiểu thư Haruno bất giác nhớ lại căn phòng trắng toát đó. Tất cả đám trẻ đều chuyên chú hoàn thành chương trình học. Khi nhìn Ayanokouji lặng lẽ làm việc như một cỗ máy, lần đầu tiên trong đời chị cảm thấy sợ hãi.
“Vậy thì, rốt cuộc chị muốn em làm gì?”
Hikigaya không cho rằng tiểu thư Haruno muốn cậu đối đầu với Ayanokouji, cậu cũng chẳng nghĩ mình là đối thủ của cậu ta.
Thể chất thì khỏi bàn, đối phương một tay cũng đủ cho cậu đo ván.
Ngay cả về học lực, chỉ riêng việc Ayanokouji giải được bài toán đó, Hikigaya đã biết gã này chắc chắn là một thiên tài.
“Chị muốn nhờ em… “chôn cất” cậu ta.”
“……Ể?”
Tiểu thư Haruno đang nói gì vậy cà?
Giết người là không thể nào… không, chỉ là ẩn dụ thôi mà, nhỉ.
“Ý chị là muốn cậu ta bị đuổi học ư? Nhưng chuyện này có vẻ cũng không hay ho lắm.”
Nếu phải đối đầu với Ayanokouji, Hikigaya hoàn toàn không hình dung nổi mình sẽ thắng kiểu gì, hay nói đúng hơn là cậu vốn chẳng muốn dính vào chuyện này.
“Không phải đâu, hoàn toàn ngược lại.”
Ngay sau đó, từ miệng tiểu thư Haruno thốt ra những lời đáng kinh ngạc.
“Chị muốn em đảm bảo Ayanokouji Kiyotaka không bị đuổi học, giúp cậu ta ba năm sau có thể thuận lợi tốt nghiệp từ lớp D.”