Sáng tinh mơ, Hikigaya mở mắt. Hôm nay là ngày mùng một tháng năm, ngày nhà trường phân phối điểm.
Cậu mở điện thoại kiểm tra, con số hiển thị vẫn là 897.000, y hệt tối qua.
Lớp D đúng là không có điểm nào.
Ting——!
Đúng lúc đó, điện thoại báo có tin nhắn. Hikigaya mở xem, bất ngờ thay, lại là tin nhắn từ Sakayanagi – một chuyện khá hiếm.
Dù gì thì, cô nàng này có vẻ thích trao đổi trực tiếp hơn.
Sakayanagi: [Chào buổi sáng, Hikigaya-kun, cậu tỉnh rồi chứ?]
Hikigaya: […Tỉnh thì tỉnh rồi đấy, nhưng làm ơn đừng hỏi tớ chuyện điểm số nữa.]
Sakayanagi: [Hi hi, sáng nay tớ nhận được 94.000 điểm, đúng như Hikigaya-kun nói nhỉ.]
Sakayanagi: [Tiện thể hỏi một câu, cậu được bao nhiêu?]
Dừng lại ngay! Đã bảo là đừng hỏi chuyện đó nữa rồi mà!
Giờ đây, Hikigaya như thấy hiện lên trước mắt gương mặt tươi cười đầy ác ý của Sakayanagi. Cô nàng này đúng là một tiểu ma vương.
Hikigaya: [……0]
Sakayanagi: [Lợi hại thật, quả không hổ danh Hikigaya-kun, dự đoán hoàn toàn chính xác luôn nhỉ.]
Sakayanagi: [Chúc mừng]
Hikigaya: [?]
Không điểm thì có gì đáng chúc mừng chứ!
…Haizz, mới sáng sớm đã bực mình rồi.
Dù đã sớm đoán được kết quả, nhưng khi sự thật bày ra trước mắt, Hikigaya vẫn không khỏi cảm thấy có chút… hối hận?
Không, không có chuyện đó.
Xét cho cùng, vốn dĩ là lũ kia tự làm tự chịu thôi.
Hikigaya lắc đầu, xốc lại tinh thần rồi bắt đầu chuẩn bị cho buổi học hôm nay.
…
Đến lớp, không khí có vẻ ồn ào hơn thường lệ. Mọi người xôn xao bàn tán về điểm số, không ít kẻ ca cẩm đã tiêu sạch điểm mà vẫn chưa thấy được cộng thêm.
Một tháng tiêu sạch một trăm nghìn điểm… Đúng là ngu ngốc cũng có mức độ thôi chứ.
Hikigaya thầm chế giễu, mông vừa đặt xuống ghế, Matsushita ngồi cạnh đã bắt chuyện.
“Chào buổi sáng, Hikigaya-kun, cậu có nhận được điểm số không?”
“Nhận được rồi mà.”
“Đúng vậy, mọi người hình như đều không… Hả?! Cậu nhận được rồi á? Thật không đó!” Matsushita sửng sốt hỏi.
“Đương nhiên là thật.” Hikigaya một tay chống cằm, vẻ mặt chán chường đáp, “Cứ xem kỹ lại điện thoại của mình đi, nhìn con số trên đó ấy. Nói chung là lớp D chắc chắn ai cũng nhận được rồi.”
“Nhưng tớ đã kiểm tra mấy lần rồi, những người khác cũng… Hửm?”
Matsushita đột nhiên thấy có gì đó không ổn. Tại sao Hikigaya-kun lại cố ý nhấn mạnh con số, lại còn cả lớp D nữa?
Cứ có cảm giác như cậu ấy đang ngầm ám chỉ điều gì đó.
Thấy Matsushita đang cúi đầu đăm chiêu, Hikigaya cũng không làm phiền. Đầu óc cô bạn này vốn không tệ, nhưng có lẽ vì cứ lẩn quẩn với một đám ngốc, tựa như ngâm mình quá lâu trong nước ấm, nên cũng trở nên trì trệ. Suy nghĩ thêm chút nữa sẽ có lợi cho cậu ấy.
Dù gì thì, một lát nữa sẽ rõ cả thôi.
Không bao lâu sau, tiếng chuông vào lớp vang lên. Chabashira-sensei như thường lệ bước vào lớp, bắt đầu buổi sinh hoạt đầu giờ.
Thế nhưng, hôm nay phong thái của cô hoàn toàn khác, vẻ mặt cũng nghiêm nghị hơn thường ngày. Chắc chắn là vì chuyện điểm số rồi.
Dẫu vậy, vẫn có những đứa ngốc không biết nhìn mặt đoán ý, ví như Ike, một trong bộ ba ngốc.
“Sae-chan sensei, không phải cô đang tới tháng đấy chứ!”
Kể cũng lạ, hắn ta suốt ngày oang oang muốn được yêu thích, vậy mà sao lại thốt ra những lời rõ ràng sẽ khiến con gái phản cảm như thế chứ? Hikigaya thực sự không tài nào hiểu nổi logic của hắn.
Hắn không thực sự cho rằng mình rất hài hước đấy chứ?
Chabashira-sensei hoàn toàn phớt lờ lời trêu chọc của Ike, gương mặt không chút cảm xúc cất lời: “Tiếp theo là buổi sinh hoạt đầu giờ, nhưng trước đó, hẳn các em có điều muốn hỏi phải không? Nếu có gì thắc mắc, tốt nhất nên hỏi ngay lúc này.”
“Thưa cô, sáng nay em kiểm tra thì thấy điểm vẫn chưa được cộng vào tài khoản. Không phải cứ ngày 1 hàng tháng là điểm sẽ được cộng vào hay sao ạ? Em không mua được nước trái cây, sốt ruột quá.”
“Hondou, tôi đã nói rồi, điểm sẽ được cộng vào tài khoản vào ngày 1 hàng tháng. Nhà trường sẽ xác nhận cẩn thận, không có sai sót nào đâu.”
“Nhưng mà… em có nhận được đâu ạ?”
Hondou và đám Yamauchi ngơ ngác nhìn nhau, nhưng Chabashira-sensei không nhìn họ, mà đảo mắt khắp lớp, dường như đang quan sát phản ứng của tất cả học sinh.
Hikigaya cảm nhận rõ ràng, khi ánh mắt Chabashira-sensei lướt qua mình, khóe môi cô khẽ nhếch lên.
… Hử, mình bị để ý rồi sao?
Ngay lúc Hikigaya còn đang ngơ ngác, khí thế của Chabashira-sensei trên bục giảng đột ngột thay đổi hẳn.
“Các em đúng là một lũ học sinh ngu xuẩn.”
Từ miệng Chabashira-sensei thốt ra một câu rõ ràng không xứng với tư cách giáo viên. Có điều, Hikigaya vốn quen bị người khác nói xấu nên cũng chẳng hề hấn gì.
Điều cậu quan tâm hơn chính là cảm xúc kỳ lạ ẩn chứa trong những lời nói này.
So với tức giận, dường như có chút hả hê thì đúng hơn.
Chẳng lẽ… Chabashira-sensei là người có máu S ư?
Đối mặt với cô chủ nhiệm đang tỏa ra khí chất kỳ dị, đám học sinh chỉ biết há hốc miệng, ngơ ngác không biết phải làm sao. Duy chỉ có Hikigaya là đang mải nghĩ tới mấy chuyện vớ vẩn đâu đó.
“Tôi nhắc lại lần nữa, điểm chắc chắn đã được chuyển vào tài khoản rồi. Điều này không có gì phải nghi ngờ. Đừng ảo tưởng rằng chỉ riêng lớp này bị bỏ quên, hiểu chưa?”
“Không phải đâu ạ, dù cô có hỏi chúng em hiểu hay không… thì sự thật là điểm vẫn không hề được chuyển vào…”
Hondou lộ vẻ bối rối, nhìn quanh tìm sự đồng tình. Ngay sau đó, một tràng cười lớn vang lên.
“Ha ha ha, thì ra là vậy, Teacher, tôi đã hiểu được bí ẩn này rồi đấy.”
Người lên tiếng là Kouenji Rokusuke, cậu nam sinh luôn tự cho mình là trung tâm vũ trụ của lớp. Chẳng hiểu sao tên này nói chuyện lúc nào cũng thích chêm vài từ tiếng Anh, lẽ nào để cố làm nổi bật hình tượng bản thân?
Hắn ta ngang nhiên gác hai chân lên bàn, với thái độ ngạo mạn chỉ vào Hondou.
“Đáp án rất đơn giản: lớp D chúng ta chỉ nhận được không (0) điểm thôi.”
“Hả? Tại sao vậy? Không phải nói mỗi tháng đều có mười vạn (100.000) điểm sao?”
“Tôi thì chẳng nhớ mình từng nghe chuyện như vậy, phải không hả, Dead Fish Eyes Boy?”
Kouenji vừa cười khẩy, vừa buông ra một cụm từ kỳ quặc.
Kỳ lạ hơn là, Hikigaya cảm thấy mọi người dường như đều đang quay đầu lại nhìn cậu… Hả?
Ai là Dead Fish Eyes Boy hả, khốn kiếp!
“…Tại sao lại hỏi tôi?”
Hikigaya giật mình, hoàn toàn không ngờ bị Kouenji réo tên lúc này. Hay đúng hơn, cậu không nhớ mình từng nói chuyện với gã này.
“Chẳng phải cậu đã sớm nhìn thấu bí ẩn này rồi sao, vậy nên vinh dự này phải thuộc về cậu chứ.”
Kouenji làm ra vẻ mặt “Mau tới đây mà cảm tạ bản thiếu gia này đi”. Nếu không phải xét đến chênh lệch thực lực, Hikigaya thực sự muốn cho hắn một trận nhừ tử.
Cậu muốn ra vẻ thì tự mình mà làm đi, việc gì phải lôi cả tôi vào!
Người ta lôi kéo nhau tự sát thì tôi thấy rồi, chứ lôi kéo nhau ra vẻ thì đúng là lần đầu!
Mà khoan đã, gã này rốt cuộc làm sao mà biết được nhỉ?
Chẳng lẽ là… nghe được cuộc nói chuyện buổi sáng của cậu và Matsushita sao?
Hikigaya nghĩ đi nghĩ lại cũng chỉ thấy khả năng này. Cậu vốn chỉ định để cái đầu óc sắp đóng rỉ của Matsushita vận động một chút, nên mới lỡ miệng nói thêm vài câu, ai ngờ lại bị Kouenji nghe lỏm được.
Gã đó rõ ràng vẫn luôn ngồi ở chỗ mình giũa móng tay, hóa ra chỉ là ngụy trang để ngấm ngầm nghe lén người khác nói chuyện.
Đúng là đồ không có chút phẩm cách!