Lớp học đề cao thực lực của Hikigaya

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Pháo Hôi Lại Nuôi Dưỡng Sư Muội Qua Đường Thành Phượng Ngạo Thiên

(Đang ra)

Pháo Hôi Lại Nuôi Dưỡng Sư Muội Qua Đường Thành Phượng Ngạo Thiên

Katena

Nhân vật chính: "Ta một lòng một dạ với nàng..."

474 3476

The stunningly beautiful former classmate I had a crush on in high school has moved in next door — along with her stepdaughter

(Hoàn thành)

The stunningly beautiful former classmate I had a crush on in high school has moved in next door — along with her stepdaughter

篠宮夕 著・文・その他ほか

Nếu bạn gặp lại cô gái mình thầm thương trộm nhớ hồi trung học tại một buổi họp lớp hay gì đó sau khi đi làm, liệu mối quan hệ lãng mạn có thể phát triển không? Để tôi nói rõ nhé. Chuyện đó không thể

33 30

Những Khoảng Khắc Thoáng Qua Trên Hành Trình Của Setsuna

(Đang ra)

Những Khoảng Khắc Thoáng Qua Trên Hành Trình Của Setsuna

Rokusyou • Usuasagi

Giờ đây, cậu bắt đầu một chuyến du hành không phải để cứu rỗi thế giới, mà là để thực sự chiêm ngưỡng nó. Một cuộc hành trình của những cuộc gặp gỡ và chia ly, nơi mỗi con người, mỗi khung cảnh thoáng

53 71

The Merchant’s Daughter Overpowers All with the Power of Money

(Đang ra)

The Merchant’s Daughter Overpowers All with the Power of Money

Nishizaki Alice

Mục tiêu của Sara là kiếm đủ tiền để đạt được sự tự lập. Nhưng liệu cô ấy có thực sự thành công trong việc tạo dựng sự nghiệp và sống tự lập? (Và biết đâu, trên hành trình đó, cô ấy sẽ tìm thấy tình y

162 83

Trở thành phù thuỷ trong thế giới tràn ngập ma quái

(Đang ra)

Trở thành phù thuỷ trong thế giới tràn ngập ma quái

吃土的书语

Day 101: Giờ đây tôi không còn sợ hãi gì nữa! Mặc vào bộ váy dài của phù thủy, tôi đã trở thành một câu chuyện ma quái!

279 5621

Elf nuôi dạy trẻ

(Đang ra)

Elf nuôi dạy trẻ

O동글군O

*Tác phẩm nuôi dạy trẻ em đầu tiên trên Novelpia dành cho người lớn.

108 2539

Năm nhất học kỳ 3 - Chương 332: Đừng tự lừa mình dối người

Kỳ thi cắm trại huấn luyện hỗn hợp đã bước sang ngày thứ sáu, tức thứ Ba. Chỉ hai ngày nữa là đến ngày thi cuối cùng, khi đó là có thể thoát khỏi cái địa ngục trần gian này.

Tuy nhiên, có lẽ vì sức chịu đựng đã tới giới hạn, đám con trai bắt đầu phát ra những âm thanh kỳ quặc.

Phát tình... không, phải nói là thèm hơi con gái mới đúng.

Nói trắng ra là đang bàn tán về các bạn nữ.

Ngay từ buổi dọn dẹp ban sáng, cả nhóm đã xôn xao về bữa tối, bàn tính xem nên mời cô bạn nào đi cùng.

Dù sao đó cũng là cơ hội duy nhất để tiếp xúc với phái nữ... chậc, sao mình chẳng có cảm giác gì đặc biệt nhỉ.

Hikigaya vừa lau sàn, vừa hồi tưởng lại những chuyện đã xảy ra trong hai ngày qua.

Tình hình hiện tại xem ra khá thuận lợi. Có lẽ lúc này Ikari đã hoàn toàn chìm trong hoài nghi và bất an, dù cho Ishikura có nói gì đi nữa cũng vô dụng mà thôi.

Trừ phi Ishikura có thể chuyển ngay hai mươi triệu điểm cho cô ta, may ra mới vãn hồi được chút lòng tin.

Tiếc là điện thoại đã bị tịch thu từ lâu, nên chuyện đó là bất khả thi.

Nhân tiện, mấy lời của Horikita tối qua cũng nhắc nhở cậu rằng, sự chuẩn bị của mình cho kỳ thi lần này xem ra vẫn còn thiếu sót.

Nếu nhờ trước Horikita, Kushida hay Matsushita mang máy ghi âm đến thì đã có nhiều đất diễn hơn rồi... ơ, mà nhờ tiểu thư Matsushita thì có vẻ hơi quá sức thì phải?

Cực đoan hơn nữa thì dùng thuốc xổ cũng được…

Không, không!

Tại sao mình lại có cái suy nghĩ cực đoan như vậy chứ?!

Nhưng chuyện này cũng chẳng hiếm. Ví dụ như khi các đội thể thao đi thi đấu, huấn luyện viên luôn dặn đi dặn lại, nghiêm cấm học sinh ăn uống linh tinh.

Đặc biệt là đồ ăn thức uống do người lạ đưa thì tuyệt đối không được đụng vào, chính là để phòng đối thủ hạ độc.

Ở các giải đấu quốc tế, chuyện dính doping lại càng nhiều như cơm bữa.

Khát khao chiến thắng quả nhiên là chủ đề muôn thuở của loài người.

Dù cho phải bất chấp thủ đoạn cũng...

“Xin lỗi, Hikigaya, làm phiền cậu một chút được không?”

Ngay lúc Hikigaya đang mải mê với dòng suy nghĩ của mình, một giọng nói vang lên bên cạnh.

Quay lại nhìn thì ra là Katsuragi, thật hiếm thấy.

Dù sao bây giờ cũng đang trong giờ học, tuy những người khác thường vừa làm vừa tán gẫu, nhưng riêng Katsuragi thì luôn cần mẫn hoàn thành công việc của mình.

“Được thôi... mà này, cậu không sao chứ?”

“Ý cậu là sao?” Katsuragi ngơ ngác hỏi.

Hikigaya không đáp, chỉ hất cằm về phía cây chổi trên tay cậu ta.

Katsuragi hiểu ý ngay, lắc đầu: “Cảm ơn đã quan tâm, nhưng không sao đâu. Ở quê tôi cũng hay làm việc luôn chân luôn tay, quen rồi.”

Nhiệm vụ dọn dẹp được chia đều cho mọi người. Dù khu vực có hơi rộng, nhưng may là nhóm có tới mười bốn người nên nhìn chung cũng khá nhẹ nhàng.

Tuy nhiên, nếu cộng thêm việc ngồi thiền và chạy bền mỗi ngày thì lại là một gánh nặng khủng khiếp.

Thể lực của một vài học sinh đã sắp cạn kiệt.

Trong tình huống đó, để họ không gục ngã trước ngày thi, Katsuragi đã chủ động san sẻ bớt phần việc dọn dẹp.

Gộp công việc của bốn, năm người lại, khối lượng tăng thêm này cũng không hề nhỏ.

“Vậy sao... nếu thấy không ổn thì cứ nói với tôi.”

“Ừ, đến lúc đó phiền cậu.” Katsuragi gật đầu cảm ơn. “Quay lại chuyện chính, tôi muốn hỏi gần đây trong nhóm, hay nói đúng hơn là trong kỳ thi này, cậu có nghe thấy lời đồn đại kỳ quặc nào không?”

Hikigaya nhíu mày: “Lời đồn kỳ quặc? Cụ thể là về chuyện gì?”

“Cụ thể thì tôi cũng không rõ, chỉ là có liên quan đến Ichinose, hình như là từ phía các bạn nữ truyền ra.”

“Ichinose…”

Nghe cái tên này, tim Hikigaya hẫng một nhịp, vô số suy nghĩ vụt qua trong đầu.

Nhưng rồi cậu cũng chỉ lắc đầu: “Tôi không rõ lắm, thật tình là gần đây tôi còn chưa nói chuyện với cậu ấy.”

“Vậy à, tôi cứ tưởng cậu biết gì đó chứ, xem ra tôi nghĩ nhiều rồi.”

“…Tại sao cậu lại nghĩ là tôi biết?”

Đối diện với câu hỏi của Hikigaya, Katsuragi lại có vẻ mặt rất kỳ quặc.

Ủa? Cái gã đầu trọc này bị làm sao vậy?

“Chẳng phải quan hệ của cậu và Ichinose rất tốt sao? Nên tôi mới nghĩ có khi nào cậu ấy sẽ tìm cậu để tâm sự.”

“Kể cả cậu có nói quan hệ chúng tôi tốt, thì cậu ấy cũng tốt với tất cả mọi người mà?” Hikigaya không nhịn được phản bác.

Ngay cả một kẻ như Ryuuen mà Ichinose còn sẵn lòng giúp đỡ hết mình, đúng là một thiên thần.

“Nói thế nào đi nữa, quan hệ cũng có mức độ thân sơ khác nhau. Có điều, cảm giác cậu ấy thuộc tuýp người hay âm thầm chịu đựng… Thôi, những lời sau đây cứ coi như tôi chưa nói đi, tự ý phỏng đoán về người khác cũng không hay ho gì.”

Katsuragi tự mình định kết thúc câu chuyện.

“Tóm lại, nếu trong nhóm cậu có nghe được lời ra tiếng vào nào về chuyện này, hãy đến báo cho tôi biết, tôi sẽ dẹp yên ngay lập tức.”

“…Tôi biết rồi.” Hikigaya khẽ gật đầu.

Ra là vậy. Katsuragi lo rằng cậu sẽ vì chuyện này mà nổi giận, rồi làm ảnh hưởng đến cả nhóm, nên mới đến rào trước đón sau.

Nhưng... kỳ lạ thật.

Hồi trước Ryuuen cũng thế, tại sao ai cũng nghĩ mình sẽ nổi giận nhỉ? 

Người ta thường nói tin đồn chẳng tồn tại được lâu. Về cơ bản, bất cứ nhân vật nổi bật nào trong trường cũng ít nhiều bị đồn thổi vài chuyện vớ vẩn. Nhưng thường thì chỉ cần người trong cuộc lờ đi, vài ngày sau mọi chuyện sẽ tự lắng xuống.

Lấy một ví dụ, nó giống như việc mỗi khi có anime mới ra mắt, sẽ có những kẻ nhắm vào nhân vật nữ mà gào lên ‘vợ ơi vợ ơi’.

Hoàn toàn không cần thiết phải để tâm.

Hơn nữa, Ichinose đã sớm… nên chắc chắn cậu ấy sẽ ổn thôi, nhỉ.

“Katsuragi, tôi nghĩ thay vì lo cho tôi, cậu nên quan tâm đến Kanzaki thì hơn. Dù sao tôi cũng đâu phải người của lớp A.” Hikigaya tốt bụng nhắc.

Ai ngờ gã đầu trọc này lại gạt phắt đi: “Không, Kanzaki bình tĩnh hơn cậu nhiều. Tôi tin dù có nghe thấy tin đồn thì cậu ấy vẫn có thể xử lý ổn thỏa, là một học sinh rất ưu tú.”

“Ủa? Tôi cũng xử lý ổn thỏa được mà?”

“Nhưng cậu nhắc cũng đúng.”

Katsuragi lờ đi lời càm ràm của cậu, tỏ vẻ hơi lo lắng: “Dù Kanzaki có thể giữ được bình tĩnh, nhưng các học sinh lớp A khác thì chưa chắc. Hy vọng trong kỳ thi sẽ không xảy ra mâu thuẫn gì.”

…Cái tên này. 

Hikigaya rất bực mình vì bị cho ăn bơ, nhưng cũng đành chịu.

Mà nói đi cũng phải nói lại... mình thật sự là một người không biết cách xử lý ổn thỏa sao?

Hay nói đúng hơn, cái gọi là “ổn thỏa” rốt cuộc là gì?

Lời nói của Katsuragi vô tình khiến Hikigaya phải suy ngẫm, thậm chí cậu còn bắt đầu hồi tưởng lại hàng loạt sự kiện kể từ lúc nhập học.

Từ trước đến nay, cậu luôn sống theo phương châm ‘người không phạm ta, ta không phạm người’. Nhưng đôi khi, cậu cũng tự hỏi liệu những đòn phản công của mình có đi quá xa không.

Hồi mới nhập học, Ryuuen vì muốn giết gà dọa khỉ nên đã cho người dần cậu một trận.

Hikigaya đã không chọn đánh trả, mà giăng bẫy biến cả lớp C thành nô lệ nợ nần.

Như thế, có được coi là quá đáng không?

Sau đó, Sakayanagi chụp ảnh cậu tổ chức sinh nhật cho tiểu thư Haruno, dùng nó để uy hiếp cậu phải đánh sập phe phái của Katsuragi.

Để đáp lễ, Hikigaya không chỉ hạ bệ phe Katsuragi, mà còn tiện tay đẩy Sakayanagi rớt xuống lớp C một thời gian, và đến giờ vẫn đang hút máu lớp họ.

Như thế, có được coi là quá đáng không?

Và cuối cùng là hiện tại. Thực ra Ishikura và Ikari chẳng hề động đến cậu. Họ cũng chỉ đang dùng cách của mình để nỗ lực đánh bại lớp 3-A mà thôi.

Thế nhưng, chỉ vì Hikigaya thân với Horikita Manabu và Tachibana Akane hơn, lại thêm việc ghét Nagumo, nên đã tìm mọi cách để ngáng đường họ.

Như thế, có được coi là quá đáng không?

Trong phút chốc, Hikigaya đã suy nghĩ rất, rất nhiều, kể cả lúc chạy bền trên núi vào buổi chiều.

Cậu chợt nhận ra mình thật sự không phân biệt nổi thế nào là “xử lý ổn thỏa”... May mà vẫn còn Ayanokouji và Nagumo, hai kẻ chuyên kéo tụt giới hạn đạo đức.

Chỉ riêng khi đối phó với hai kẻ đó, Hikigaya mới không cảm thấy mảy may tội lỗi, mà chỉ thấy mình làm vẫn còn chưa đủ.

Haizz, giá mà ai cũng được như Kiệt Tác Tối Cao thì tốt biết mấy.

Như vậy thì đã chẳng có gánh nặng tâm lý nào.

Vừa nghĩ những chuyện viển vông, Hikigaya vừa chậm rãi chạy tới điểm quay đầu trên đỉnh núi.

Vì kỳ thi đã cận kề, cả nhóm không còn chạy cùng nhau nữa mà tự luyện tập theo nhịp độ riêng.

Và thế là, một Hikigaya vốn đang lơ đãng liền tự nhiên bị bỏ lại phía sau, cũng chẳng rõ những người khác đang ở trước hay sau mình nữa… nhưng chắc cũng chẳng quan trọng.

“Hikigaya, hầu hết người trong nhóm cậu đã quay đầu rồi đấy, cậu cũng nhanh chân lên.”

Người canh gác ở điểm quay đầu là Chabashira-sensei. Cô cầm một tấm bảng ghi chép, phụ trách điểm danh từng học sinh chạy tới.

Chỉ cần nhìn vào đây là biết, nếu lười biếng, chắc chắn sẽ ảnh hưởng đến kết quả cuối cùng.

Nhân lúc được điểm danh, Hikigaya liếc mắt vào tấm bảng, định xác nhận vài điều.

Ai ngờ lại bị Chabashira-sensei đưa tay che mất.

“Nhìn linh tinh gì đấy, mau chạy về đi, kẻo không kịp ăn trưa.”

“Cô ơi... Ayanokouji đã điểm danh chưa ạ?”

Hikigaya do dự một lúc rồi vẫn quyết định hỏi.

Nghe vậy, Chabashira-sensei sững người, rồi cười nói: “Tôi nhớ cậu ta đâu có cùng nhóm với cậu, có cần phải xác nhận không?”

“Chỉ là tôi hơi tò mò thôi ạ.”

“Tiếc là lý do đó không được chấp nhận.”

“Vậy ạ…”

Đã không được thì đành chịu, Hikigaya không nài nỉ thêm, nghỉ một lát rồi lại lên đường.

Nhưng mới chạy được vài bước, cậu đã chạm mặt Ishikura đang đi tới.

Cả hai lập tức bốn mắt nhìn nhau.

Hikigaya định lờ đi và tiếp tục chạy, nhưng tiếng bước chân dồn dập phía sau lưng đã nhanh chóng đuổi kịp.

“Hikigaya, đợi chút.”

Xem ra là Ishikura đã đuổi theo từ điểm quay đầu.

“…Có chuyện gì sao?” Hikigaya khẽ ngoảnh lại.

Tuy không cần phải bận tâm đến anh ta nữa, nhưng dù sao đối phương cũng là đàn anh, phép lịch sự tối thiểu vẫn phải có.

“Hôm qua rốt cuộc cậu có ý gì?” Ishikura đi thẳng vào vấn đề. “Với lại, cậu có thể đừng xía vào chuyện của lớp tôi được không? Tôi đã nói với Nagumo rồi, cậu ta đồng ý để chúng tôi tự giải quyết.”

Hikigaya gật đầu: “Đúng thế, và hội trưởng Nagumo cũng bảo tôi cứ tự nhiên xử lý.”

“Vậy cậu—”

“Thế nên bây giờ tôi đang làm theo ý mình đây.” Hikigaya cắt ngang. “Anh Ishikura này, sao anh không hiểu tấm lòng của tôi vậy chứ? Bỏ rơi Ikari sẽ mang lại lợi ích to lớn cho cả lớp 3-B đấy. Hay là thế này đi, tôi sẽ tài trợ riêng cho anh mười triệu điểm, được không?”

“Đây không phải chuyện tiền bạc… cậu nói gì cơ?” Ishikura chết lặng.

“Tôi nói là sẽ tài trợ riêng cho anh mười triệu, nếu không tin, chúng ta có thể mời hội trưởng Nagumo đến làm chứng.”

Hikigaya tỏ vẻ mình sẽ không nuốt lời, dù thực chất đây chỉ là một tấm séc khống.

“Cậu, rốt cuộc tại sao cậu lại làm thế?” Ishikura tỏ vẻ hoàn toàn không thể hiểu nổi. “Cuộc chiến của khối năm ba chẳng liên quan gì đến cậu cả, cậu làm đến mức này là vì cái gì? Hay cậu cũng giống Nagumo, chỉ muốn thấy Horikita ngã một cú thật đau?”

“Ừm, để xem nào... anh có biết không, hồi cấp hai thành tích của tôi cũng khá lắm đấy.”

Trước ánh mắt khó hiểu của đối phương, Hikigaya đột nhiên lái sang một chủ đề khác.

“Đặc biệt là môn Văn, lần nào tôi cũng chắc suất top ba của khối, mà trường tôi có chỉ số độ lệch khá cao đấy.”

“Chuyện đó thì liên quan quái gì đến việc chúng ta đang nói!”

“Anh cứ bình tĩnh đã.” Hikigaya ra hiệu đừng nóng. “Nhưng tôi không phải học sinh thông minh, có được thành tích đó là nhờ chăm chỉ đi học thêm... thế nhưng, dù tôi có cố gắng đến đâu, kể cả môn Văn sở trường nhất cũng chỉ đứng thứ ba, chưa bao giờ lọt được vào top hai.”

“…Thế cũng giỏi rồi còn gì.”

“Phải, nhưng vấn đề là hai người đứng trên tôi chưa bao giờ phải đi học thêm, một trong hai người đó còn ở trong câu lạc bộ bóng đá, ngày nào tan học cũng chỉ đi đá bóng hoặc đi chơi với bạn bè.”

Ngừng một chút, Hikigaya cười khổ: “Thế nên lúc đó tôi đã nghĩ, thành tích của mình có lẽ cả đời này cũng không đuổi kịp họ. Đó không phải là chuyện cứ nỗ lực là được.”

Ishikura kiên nhẫn nghe hết, nhưng vẫn không hiểu cậu ta đang muốn nói gì.

Tuy nhiên, đối phương ngay lập tức đã cho anh ta câu trả lời.

“Ishikura-senpai cũng vậy, đúng không? Anh cảm thấy tự ti khi đối mặt với Horikita-senpai, cảm thấy dù có cố sống cố chết cũng không thể đuổi kịp. Nếu ở một trường bình thường bên ngoài, có lẽ cả đời này anh sẽ bị anh ấy đè bẹp ở cả học tập lẫn thể thao.”

Hikigaya nói ra những lời mà chính cậu cũng cảm thấy hơi quá đáng.

“Nhưng ở ngôi trường Koudo Ikusei này thì khác, thành tích không phải là tất cả. Kể cả lớp dưới vẫn có cơ hội đánh bại lớp trên. Tương tự, những người bình thường như tôi và anh cũng có khả năng lật kèo trước những thiên tài... à, xin lỗi, tôi đã tự ý đặt mình ngang hàng với anh, mong là anh không thấy khó chịu.”

“Cậu đánh giá về bản thân thấp đến đáng ngạc nhiên đấy,” Ishikura nói, có chút sững sờ.

“Chỉ là sự thật thôi.” Hikigaya cười, không mấy bận tâm. “Tóm lại, nếu cứ theo kế hoạch ban đầu của các anh, dù có thêm hai mươi triệu điểm, anh cũng không thể nào thắng được Horikita-senpai đâu. Chuyện này, anh phải là người rõ hơn ai hết.”

“…Cậu dựa vào đâu mà dám khẳng định như vậy?”

“Anh Ishikura này, anh lừa tôi thì cũng được thôi, tôi bị lừa cũng chẳng sao cả. Nhưng anh tuyệt đối đừng tự lừa dối chính mình, được không?”

Trên mặt Hikigaya viết rõ hai chữ “khinh miệt”, nhưng giọng điệu lại đậm đặc vẻ tự giễu.

“Những kẻ văn không thành, võ không tựu như chúng ta, ngoài những thủ đoạn bỉ ổi vô liêm sỉ ra, thì còn cách nào khác để đánh bại lũ thiên tài đó chứ? Đừng nói là anh chưa từng nghĩ đến việc bỏ rơi Ikari-senpai nhé.”

“Tôi tất nhiên là không có!” Ishikura đột nhiên kích động.

“Vậy tại sao hai mươi triệu điểm lại không nằm trong tay Ikari-senpai?” Hikigaya lập tức vạch trần lời nói dối của anh ta.

Công bằng mà nói, kế hoạch khó chịu này của Nagumo quả thực rất khó đối phó.

Lỗ hổng duy nhất chính là hai mươi triệu điểm đó không được giao cho Ikari, và chính điều này đã cho Hikigaya cơ hội để lợi dụng.

“Nếu anh thật sự tin tưởng Ikari-senpai, anh đã nên chuyển điểm cho chị ấy từ trước, vì người phải gánh chịu rủi ro là chị ấy cơ mà.”

“Không, không phải! Đó là do Nagumo—”

“Đừng có đổ lỗi.” Hikigaya không cho anh ta cơ hội chối cãi. “Nếu anh thật sự tin tưởng Ikari-senpai, thì dù hội trưởng Nagumo có nói gì cũng vô ích. Nhưng anh đã không làm thế, bởi vì chính anh cũng đang nghi ngờ Ikari-senpai sẽ ôm tiền bỏ trốn, đúng không?”

“Cậu… cậu đừng có nói bậy!”

Ishikura cuối cùng cũng không kìm được mà bùng nổ, túm lấy cổ áo Hikigaya.

Nhưng đúng lúc đó, từ phía khu rừng bỗng văng vẳng tiếng la hét thất thanh.

“Cứu, cứu với!”

“Có ai không... mau tới đây!”

Nghe thấy những âm thanh đứt quãng, cả hai bất giác nhìn nhau.

Chưa kịp phản ứng, họ đã thấy một gương mặt đưa đám lao ra từ trong rừng với tốc độ kinh người.

Đó chính là Kiệt Tác Tối Cao của White Room.

“Aya, Ayanokouji?” Hikigaya kinh ngạc nhìn cậu ta. “Cậu làm sao thế? Vừa rồi là cậu hét à? Với lại sao cậu lại từ đó chui ra?”

“Không, không phải tôi.”

Ayanokouji chỉ tay về phía khu rừng, bình thản đáp: “Kouenji trong nhóm chúng tôi chạy vào rừng, tôi định đưa cậu ta về thì giữa đường gặp một con lợn rừng nổi điên, sợ quá nên tôi đành phải chạy thục mạng.”

“Lợn rừng…”

Hikigaya lập tức nghĩ đến chuyện hôm thứ Bảy, sắc mặt sa sầm.

“Thế thì sao? Ai đang hét vậy? Chẳng lẽ là Kouenji?”

“Cái đó thì tôi không biết.” Ayanokouji lắc đầu, mặt không biến sắc. “Tôi bị con lợn rừng dọa cho chết khiếp, chỉ biết cắm đầu cắm cổ mà chạy, hơi sức đâu mà quan tâm đến người khác.”

“Cậu đúng là…”

Dù biết tỏng Ayanokouji đang nói dối, nhưng Hikigaya lại chẳng làm gì được cậu ta.

Cậu ta tưởng mình là O. J. Simpson chắc?!

Với cái nết của tên này, chắc chắn cậu ta đã sắp đặt mọi thứ để bản thân không bị liên lụy quá nhiều.

Nếu cả hai cùng nhóm, Hikigaya có lẽ còn để mắt được một chút. Nhưng giờ đây, cậu thậm chí còn không biết Ayanokouji sẽ ra tay lúc nào, càng không thể theo dõi cậu ta 24/7.

Thảo nào tên này lại dám thản nhiên nhắc đến từ “lợn rừng”... Đây là một lời khiêu khích!

Giống hệt như sau khi vụ án kết thúc, Simpson còn viết hẳn một cuốn sách mô tả chi tiết quá trình mình đã sát hại vợ.

Cái gương mặt đưa đám đáng ghét này…

“Thôi, đừng nói nữa.”

Ishikura cắt ngang cuộc nói chuyện, anh ta không rõ chuyện gì đang xảy ra, chỉ biết có người đang kêu cứu.

Anh ta nhìn quanh rồi nhặt một cành cây to dưới đất lên.

“Tôi qua đó xem sao, hai người mau đến điểm quay đầu tìm giáo viên giúp.”

“Anh, để tôi đi cùng.” Hikigaya xung phong.

Một là vì không yên tâm để Ishikura đi một mình, hai là ở điểm quay đầu chỉ có mỗi Chabashira-sensei, e là cũng chẳng giúp được gì nhiều.

Nhưng thật bất ngờ, Ayanokouji lúc này cũng lên tiếng.

“Vậy thì tôi cũng đi cùng. Tôi biết sơ sơ đường đi, với lại đông người hơn thì có lẽ con lợn rừng sẽ sợ mà bỏ chạy.”

“…Ừ, có lý.”

Ishikura không chút nghi ngờ, ngẫm nghĩ một lát rồi đồng ý.

Hikigaya thì liếc Ayanokouji một cái, cười khẩy: “Nghe nói tội phạm thường quay lại hiện trường. Tôi cứ tưởng đó là truyền thuyết đô thị, không ngờ lại có người đích thân thị phạm.”

“Tôi không hiểu cậu đang nói gì.”

Ayanokouji vẫn giả ngơ như thường lệ, nhưng bây giờ cũng không hơi đâu mà đôi co với cậu ta.

Theo chân Ishikura, cả ba men theo tiếng kêu cứu vào sâu trong rừng, và nhanh chóng phát hiện ra hai học sinh đang bị lợn rừng tấn công.

Hikigaya nhận ra họ ngay, quả nhiên là Mizowaki và Tonomura.

Hừ, Ayanokouji… cậu làm tốt lắm.

xem youtube về chi tiết Hạng 1 là Yukinoshita, hạng 2 mình nhớ truyện gốc không nhắc, nhưng trong truyện này chắc là Hayama Hayato