“À, chuyện đó sao? Xin lỗi nhé?”
Hikigaya có chút lúng túng. Cậu tưởng Hashimoto đang theo dõi lớp D nên mới ném một viên sỏi sang đó.
Mong là người bị ném trúng không sao... và tốt nhất là một người không quen biết.
Nhưng trớ trêu thay, đó lại là người quen.
“Hikigaya, tên khốn nhà cậu, rốt cuộc cậu phát hiện ra tôi bằng cách nào hả?”
Kamuro vừa xoa trán vừa bước ra từ bụi cây, gương mặt lộ rõ vẻ không cam tâm.
“Này, cậu không sao chứ?” Hikigaya vội vàng bước tới xem xét, “Có trúng đầu không? Đau không? Xin lỗi nhé, tôi không biết là cậu.”
Đã làm sai thì phải xin lỗi, huống hồ đối phương còn là Kamuro, người từng giúp đỡ cậu.
“Không, không có gì. Cậu đừng làm quá lên thế, trông như tên ngốc vậy...”
Chẳng hiểu sao, Kamuro lại khẽ đưa mắt nhìn đi chỗ khác.
Chắc là do không quen được người khác quan tâm. Dù sao thì, bình thường cô nàng cũng chẳng có bạn bè gì.
“Xin lỗi nhé, nếu đau thì cứ nói với tôi.”
“Đã bảo là không sao rồi... Phải rồi, lớp cậu có vẻ náo nhiệt nhỉ.”
Kamuro chuyển chủ đề một cách lộ liễu, hơn nữa lại còn là một chủ đề chẳng ai muốn nhắc tới.
“Haizz, cậu thấy hết cả rồi à.” Hikigaya không kìm được tiếng thở dài, “Tự dưng bị nghi là kẻ trộm đồ lót, khổ thật sự. Không chỉ đòi lục soát túi mà còn muốn khám người, con gái lớp tôi cũng vô lý quá rồi.”
“Thế cậu có bị khám người không?”
“Tất nhiên là không rồi... Hửm?”
Hikigaya buột miệng trả lời, nhưng đột nhiên cảm thấy có gì đó không đúng, rồi khó hiểu hỏi lại: “Khoan đã, không phải cậu vẫn luôn theo dõi sao, tại sao còn hỏi tôi chuyện này?”
“Không, tôi mới xem được một nửa. Vì phải điểm danh nên tôi đã về khu cắm trại một chuyến, lúc quay lại thì các cậu đã giải quyết xong cả rồi.”
Nói rồi, Kamuro còn tỏ vẻ tiếc nuối mà lắc đầu.
Cô nàng này… đúng là rảnh rỗi sinh nông nổi mà!
“Rốt cuộc là cậu đến để trinh sát hay đến xem náo nhiệt vậy?” Hikigaya không nhịn được mà buông lời châm chọc.
“Đương nhiên là nhân lúc xem náo nhiệt thì tiện thể trinh sát luôn rồi.” Kamuro đáp lại đầy lý lẽ.
Sao cứ có cảm giác cô ấy đảo lộn thứ tự ưu tiên rồi thì phải?
Ngay lúc Hikigaya đang cạn lời thì lại nghe Kamuro hỏi tiếp: “Thế tình hình sau đó thế nào, cậu đã rửa sạch được nghi ngờ chưa?”
“Cậu cứ nhìn ánh mắt của đám con gái đó là biết rồi còn gì.” Hikigaya đáp với vẻ mặt bất lực, “Rõ ràng chẳng có bằng chứng gì, thế mà vẫn đối xử với người khác như tội phạm. Sắp bị họ làm cho phiền chết mất.”
Nếu không phải đã quyết tâm không gây thêm phiền phức cho lớp, có lẽ cậu đã bỏ thi luôn rồi.
“Đúng là thế thật… nhưng mà, lần này cậu cũng hơi lạ đấy.”
Kamuro vừa xoa cằm, vừa dùng ánh mắt tò mò đánh giá Hikigaya.
Không đợi Hikigaya trả lời, cô đã nói trước: “Theo tính cách của cậu, bình thường sẽ không phản kháng đâu, vì phản kháng còn phiền phức hơn, thà cứ để họ khám người cho xong chuyện. Vậy nên trên người cậu chắc chắn có thứ gì đó, không hẳn là đồ lót, nhưng tuyệt đối là thứ không thể để người khác phát hiện.”
“…”
Hikigaya lại một lần nữa lặng thinh, chẳng ngờ tình hình thực tế lại bị Kamuro nói trúng phóc.
Cậu bực dọc đáp: “Sao đây? Cậu hiểu tôi rõ thế, không lẽ nào lại thích tôi đấy chứ?”
“…Hả, hả?!”
Nghe câu này, Kamuro sững người một lúc, rồi mặt đỏ bừng lên mà quát: “Cậu ngốc à? Nói cái gì ngớ ngẩn thế! Cậu… đồ ngốc, đồ đần, Hachiman!”
“Xin lỗi…”
——Khoan đã, Hachiman đâu phải từ để mắng người, đúng không nhỉ?
Hikigaya gãi gãi mặt, không biết phải làm sao.
Vốn dĩ cậu chỉ định đùa một chút, ai ngờ Kamuro lại phản ứng mạnh đến thế, khiến cho bầu không khí trở nên khó xử.
Nói đi cũng phải nói lại, Kamuro lúc này hoàn toàn không có vẻ lạnh lùng thường ngày, trên mặt còn thoáng hiện lên nét thiếu nữ đáng yêu.
Ủa? Cô nàng này cũng có lúc ra dáng thiế—
“Còn nghĩ bậy bạ nữa là tôi giết cậu đấy!”
“Tôi xin lỗi!”
Hikigaya giật mình. Xem ra trình độ ‘quan sát con người’ của Kamuro cũng không phải dạng vừa, sắp đuổi kịp cậu luôn rồi.
Cũng phải thôi, ai bảo cả hai đều là những kẻ độc hành không có bạn bè cơ chứ.
Nhưng mà, ở lại thêm nữa sẽ rất ngượng ngùng, tốt nhất là nên chuồn đi trước.
“Vậy nhé, cậu cứ lo việc của cậu, tôi đi trước đây.”
Chào hỏi qua loa một tiếng, Hikigaya liền xoay người rời đi, nhưng kỳ lạ là Kamuro lại lẳng lặng đi theo sau.
“Ờ… tiểu thư Kamuro?”
“Làm gì!” Kamuro lườm cậu một cái, “Hòn đảo này có phải nhà cậu đâu, tôi muốn đi đâu thì đi chứ!”
“Không, tôi đã nói gì đâu…”
Xem ra tâm trạng của Kamuro lúc này rất tệ, nhưng đây cũng là do Hikigaya tự làm tự chịu, chỉ có thể trách cái miệng ăn hại của mình.
“…Này, cậu vẫn chưa nói cho tôi biết đấy.”
Ngay lúc không gian đang chìm vào im lặng, Kamuro đột nhiên rụt rè gọi Hikigaya.
“Chuyện gì?”
“Là trên người cậu rốt cuộc giấu thứ gì thế.”
Nói rồi, Kamuro cố tỏ ra cứng rắn: “Chẳng lẽ cậu trộm đồ lót thật à? Không ngờ cậu lại có sở thích này đấy, gu cũng mặn gớm nhỉ.”
“Mặn chỗ nào chứ… với lại đừng có nhân cơ hội bôi nhọ thanh danh của tôi.”
Không ngờ tính tò mò của Kamuro lại lớn đến vậy, Hikigaya đành móc hai túi bánh quy nhỏ từ trong túi ra.
Đó là đồ ăn vặt còn thừa từ hôm qua, cậu tiện tay nhét vào túi.
“Cái này là Shiina đưa cho tôi. Tôi chỉ không muốn để đám người kia nhìn thấy, đến lúc đó chắc chắn sẽ lại ầm ĩ cả lên.”
“Cái gì, chỉ có thế thôi à?”
Kamuro bĩu môi tỏ vẻ chán nản, dường như cảm thấy rất vô vị.
Nhưng cô không hề rời đi mà vẫn tiếp tục đi theo Hikigaya.
Chuyện này hơi lạ. Lẽ nào…
Cô ấy muốn tìm người bầu bạn cho đỡ chán?
Hikigaya cảm thấy chắc chắn là vậy. Kamuro đến do thám lớp D vốn là theo lệnh của Katsuragi. Cô nàng chắc chắn không muốn làm, nên đương nhiên phải tìm cơ hội để trốn việc.
Chẳng qua là da mặt mỏng, không tiện nói thẳng ra mà thôi.
Nếu đã vậy, Hikigaya cũng không vạch trần làm gì, dù sao thì cậu cũng đang muốn lười biếng một chút.
Dẫn Kamuro cùng đi ra khỏi khu rừng, cả hai thong thả dạo bước bên bờ biển.
Dù phần lớn thời gian cả hai đều im lặng, nhưng lạ là không hề cảm thấy khó xử chút nào.
Nếu không phải do cậu tự đa tình, thì có lẽ Kamuro cũng cảm thấy tương tự.
…Hửm? Thật sự không phải là mình tự đa tình sao?
Hikigaya không kìm được lại bắt đầu nghi ngờ, nhưng vừa hay đúng lúc này Kamuro lên tiếng.
“Phải rồi, Hikigaya, cái cô gái tóc đen vênh váo trong lớp cậu là ai thế?”
“Tóc đen… cậu nói Shinohara à?”
Lớp D có không ít nữ sinh tóc đen, nhưng nếu nói đến thái độ vênh váo thì chỉ có Shinohara thôi.
“Tôi không biết Shinohara nào cả.” Kamuro lắc đầu, “Chính là người đứng ở phía trước nhất cãi nhau với các cậu ấy. Cô ta là thủ lĩnh của đám con gái trong lớp à?”
“Vậy thì là cô ta rồi, nhưng nếu nói có phải thủ lĩnh không thì hơi khó nói.”
Hikigaya không ngờ Kamuro lại đến hỏi thăm tình hình lớp D, nhưng nếu cô đã muốn biết thì nói cho cô cũng chẳng sao.
Chủ yếu là vì cũng chẳng có gì đáng để giữ bí mật.
Hiện tại, phe nữ sinh trong lớp được chia thành nhiều nhóm. Ngay cả Karuizawa và Shinohara có quan hệ rất tốt thì thực tế cũng đều có nhóm nhỏ của riêng mình.
So với đám con trai, ý thức về phe phái, địa bàn của họ dường như mạnh mẽ hơn.
Mặc dù phần lớn thời gian đều hòa thuận, nhưng ở một vài phương diện sẽ kìm hãm lẫn nhau, tuy nhiên một khi gặp phải tình huống đặc biệt sẽ lại lập tức đoàn kết, ví dụ như vụ trộm đồ lót lần này.
Chỉ có thể nói là siêu phức tạp…
Trong đó đặc biệt nhất là Kushida, cô ấy hòa đồng với tất cả các nhóm và đều có sức ảnh hưởng nhất định.
Nếu lần này cô ấy có thể đứng ra, các nữ sinh khác ít nhiều cũng sẽ nghe theo.
Thế nhưng, Hikigaya cũng hiểu được cái khó của Kushida. Dù sao cô ấy cũng là con gái, trừ khi có sức hút nhân cách lớn như Ichinose, có thể trấn áp được tất cả học sinh trong lớp, nếu không thì không thể nào đứng về phía con trai trong một chuyện nhạy cảm như thế này.
Đến lúc đó nói không chừng kết cục sẽ giống như Hirata, tiến thoái lưỡng nan, khó xử khi ở giữa.
Vậy nên lần này Hikigaya không nhờ cô ấy giúp đỡ, mà trực tiếp tự mình ra trận.
“Ồ, ra là vậy à.”
Tuy nhiên, Kamuro dường như không có hứng thú với những chuyện này, chẳng hiểu rốt cuộc cô muốn hỏi cái gì.
Chẳng lẽ chỉ hỏi bâng quơ thôi sao?
“Nghe cậu nói thế, chắc là cậu ghét cái cô Shinohara đó lắm đúng không?”
“Nói sao nhỉ… cảm giác như bất cứ thằng con trai nào cũng sẽ ghét cô ta.”
Hikigaya đưa ra một câu trả lời nước đôi, bởi vì cậu cảm thấy Ayanokouji chắc chắn không có ác cảm đặc biệt gì với Shinohara.
Dù cho Hirata không bao che cho Ayanokouji mà thật sự lôi quần lót ra trước mặt mọi người, thì tên đó dù có bị toàn bộ nữ sinh chỉ trích và sỉ nhục, e rằng cũng sẽ không tức giận.
Nói mới nhớ, nếu thật sự diễn biến theo hướng đó, Ayanokouji sẽ có phản ứng như thế nào nhỉ?
Đến lúc đó dù tài ăn nói có lợi hại đến đâu cũng vô dụng, chủ yếu là vì đám con gái chắc chắn sẽ không nghe cậu ta nguỵ biện.
Dựa theo hình tượng mà Ayanokouji đang diễn, để cầu xin sự tha thứ, có lẽ cậu ta sẽ…
Chết tiệt, tự dưng lại muốn xem bộ dạng quỳ gối của Kiệt tác tối cao đó.
Biết thế lúc đó bán đứng cậu ta luôn cho rồi!
Ngay lúc Hikigaya đang miên man suy nghĩ, cậu lại chẳng hề để ý rằng, Kamuro bên cạnh mình đang lộ ra vẻ mặt đăm chiêu.
Đây là dấu hiệu muốn gây chuyện rồi.