“Không có gì đâu,” Hikigaya bất lực đáp, “chỉ là Horikita để tâm đến sự xuất hiện của Ibuki, nên qua hỏi tôi tình hình. Vì vậy tôi đã gợi ý cậu ấy cứ đến thẳng căn cứ của lớp C để thám thính một phen.”
“……Thật không?”
“Đương nhiên là thật, cậu không thấy Horikita đã đi tìm Ayanokouji đi cùng rồi sao.”
Nói rồi, Hikigaya chỉ về phía Ibuki ở đằng xa.
Chỉ thấy Horikita đã tìm được Ayanokouji, hai người nói vài câu rồi rời đi. Yamauchi bị bỏ lại thì trông vô cùng mừng rỡ, dường như cho rằng mình có thể mặc sức xun xoe với Ibuki.
Tiếc là cậu ta nhanh chóng bị Ibuki đuổi đi với vẻ mặt mất kiên nhẫn.
Haiz, đúng là một tên ngốc không có não, đã bảo đừng bắt chước Hirata rồi, không phải trai đẹp thì học theo cũng vô ích thôi.
Nhân tiện cũng phải nói, lần này Ayanokouji cũng đặc biệt chú ý đến Ibuki. Vừa rồi lúc Hirata đang thuyết phục mọi người, Ayanokouji đã liên tục cố gắng bắt chuyện với cô.
Hẳn là trong lòng cậu ta cũng đang nghi ngờ đối phương là gián điệp.
Cơ mà, tên đó lại chủ động hành động, điều này đúng là khiến Hikigaya có chút bất ngờ… Không muốn làm một con “cá mặn lười biếng” nữa ư?
Hơn nữa, lúc ở trên du thuyền, trông Ayanokouji đã có vẻ hơi kỳ lạ, e rằng đã có biến chuyển gì đó mà không ai hay biết.
Dù vậy, Hikigaya không có ý định hành động thiếu suy nghĩ. Vừa hay cậu cũng lười quản chuyện của lớp C, nhân cơ hội này quan sát động tĩnh của Ayanokouji, tiện thể xem Ryuuen định giở trò gì.
Ngay lúc Hikigaya đang trầm tư, Kushida dường như lại hiểu lầm điều gì, bèn nói giọng mỉa mai: “Đừng nhìn nữa, người ta đi khuất rồi. Cậu mà để tâm đến thế thì đuổi theo luôn đi.”
“Người tôi để tâm không phải Horikita, mà là Ayanokouji.”
Hikigaya bực mình liếc cô một cái, rốt cuộc cô nàng này ghét Horikita đến mức nào, mà đến giờ vẫn không chịu nói lý do.
“Ayanokouji?” Kushida ngẩn ra, rồi tức giận nói: “Cậu bớt lừa tôi đi, cái tên u ám đó thì có gì đáng để tâm chứ, chẳng qua chỉ là một con chó liếm gót răm rắp nghe lời Horikita thôi.”
Quả thật, nhìn bề ngoài thì đúng là như vậy.
Ngay cả Sudou, người luôn nghi ngờ Ayanokouji có thích Horikita không, cũng thường xuyên tra hỏi nhưng lần nào cũng bị lấp liếm cho qua.
“……Tóm lại, cậu tự mình cẩn thận một chút.”
Hikigaya không cho rằng chỉ bằng vài câu có thể khiến Kushida tin Ayanokouji không phải kẻ tầm thường, nên tốt nhất là không nên nhiều lời.
Thế nhưng, với tính cách của Kushida, biết đâu một ngày nào đó sẽ—
“Hikigaya-kun, cậu và Kushida-san đang làm gì ở đây vậy?”
Bên cạnh bỗng vang lên một giọng nói cắt ngang dòng suy nghĩ của Hikigaya. Quay đầu nhìn lại thì ra là Matsushita, trên tay cô còn cầm một ít quả dại, chắc là vừa hái cùng nhóm của Karuizawa về. Nhưng số lượng hơi ít, có lẽ là không chắc chúng có ăn được không.
“Matsushita-san, vất vả cho cậu rồi.”
Kushida ngay lập tức thay đổi sắc mặt, tươi cười niềm nở tiến tới.
“Đây đều là do Matsushita-san tìm được sao? Cậu giỏi quá.” Kushida cầm một quả lên xem. “Cái này gọi là akebi*, ăn được nhé.”
“Ể? Kushida-san cũng nhận ra sao?” Matsushita có phần kinh ngạc.
“Ừm! Mà vị của nó cũng rất ngon nữa.”
Kushida đã chuẩn bị bài từ trước nên đương nhiên nhận ra những loại quả này. Lời nói của cô nhanh chóng thu hút các học sinh khác, mọi người liền xúm lại cầm quả dại tới hỏi han.
Thấy vậy, Hikigaya cũng nhân cơ hội chuồn đi, nơi này cứ giao cho Kushida thể hiện. Chỉ cần cô có thể thể hiện xuất sắc hơn Horikita trong kỳ thi lần này, có lẽ sẽ chịu yên tĩnh một thời gian.
Nhưng không ngờ rằng, vừa mới thoát khỏi Kushida, Matsushita lại tìm đến lần nữa.
“Hikigaya-kun, vừa rồi cậu và Kushida-san nói chuyện gì vậy?” Matsushita vờ như vô tình hỏi. “Dạo này quan hệ của hai cậu có vẻ tốt lắm, mấy bạn nữ trong lớp đang bàn tán sau lưng đấy.”
“……Cậu nói gì vậy, cậu ấy với ai mà quan hệ chẳng tốt.”
Lúc đầu nghe Matsushita nói vậy, Hikigaya cũng giật nảy mình, may mà cậu nhanh chóng bình tĩnh lại được.
Cậu ở trong lớp trước nay luôn khiêm tốn, dù thỉnh thoảng có nói chuyện với Kushida, nhưng cũng tương tự như đám con trai khác, không thể nào gây chú ý được.
Chắc là chuyện vừa rồi đã khiến Matsushita nảy sinh nghi ngờ, cô nàng này chắc chắn đang thăm dò!
Nào ngờ Matsushita lại nhìn cậu với vẻ khó hiểu: “Hikigaya-kun, cậu đúng là chẳng hiểu gì về con gái cả… Ánh mắt Kushida-san nhìn cậu khác hẳn với khi nhìn những bạn nam khác đấy.”
—Đó là vì tôi đang nắm được điểm yếu của cậu ta đấy!
Hikigaya cũng chịu thua, sao đám con gái này lại thích buôn chuyện đến thế. Bình thường thì chậm chạp muốn chết, thế mà cứ gặp phải chuyện thế này là lại trở nên nhạy bén lạ thường.
Nâng cấp sai điểm kỹ năng hết rồi!
“Đừng nói ngốc nữa,” Hikigaya đành nói. “Lời này mà đồn ra ngoài thì không xong đâu, cả đám con trai trong khối sẽ tìm tớ gây chuyện mất. Hơn nữa Kushida chỉ hỏi tớ một vài chuyện trong lớp thôi, không phải như cậu tưởng tượng đâu.”
“Đúng là Hikigaya-kun rất đáng tin cậy… Chỉ cần chịu khó quan sát, chắc chắn sẽ có người nhận ra điều đó thôi.”
Khi nói những lời này, vẻ mặt của Matsushita trông có chút phức tạp.
“Không, tớ không muốn dựa dẫm vào người khác, cũng không muốn bị người khác dựa dẫm.”
“Hihi, tóm lại là cậu không muốn làm việc chứ gì?”
“Chính xác!”
Nhìn bộ mặt đắc ý của Hikigaya, Matsushita khẽ lẩm bẩm ‘đây đâu phải chuyện đáng tự hào chứ’.
Cô khẽ thở dài, rồi đổi chủ đề.
“Mà nói đi cũng phải nói lại, kỳ thi lần này đúng là khó nhằn thật, đột nhiên phải sống trên hoang đảo, lại còn kéo dài cả một tuần.”
“Ừ, đối với con gái thì hẳn là vất vả lắm.”
Không chỉ con gái, Hikigaya cũng cảm thấy mình rất vất vả, vậy mà phải chen chúc trong một cái lều với cả đám người. Hy vọng đến lúc đó không có ai ngáy.
“Nhất là lúc ngủ buổi tối,” Matsushita tiếp tục than thở. “Tuy có lều cũng tạm ổn rồi, nhưng ngủ trên mặt đất cứng quá, ngày mai thức dậy chắc chắn sẽ đau lưng mỏi eo.”
“Quả thực……”
Bây giờ là mùa hè, nên không cần lo vấn đề cảm lạnh, nhưng nệm quả là vấn đề nan giải. Dù có thể dùng điểm để đổi, nhưng phe con trai muốn tiết kiệm đã đành, con gái cũng khó mà mở miệng đề nghị được. Bởi vì thứ đó không quan trọng như nhà vệ sinh, không thể tùy tiện nhõng nhẽo đòi hỏi.
Hikigaya suy nghĩ một lát rồi nói: “Thật ra, tớ có một ý này, chỉ là không biết có khả thi không.”
“Gì vậy? Nói tớ nghe với.” Matsushita vội vàng hỏi.
“Chính là túi nhựa và giấy thấm của nhà vệ sinh đơn giản.”
“……Ể?”
Thấy Matsushita có vẻ chưa hiểu, Hikigaya giải thích thêm: “Chabashira-sensei chẳng phải đã nói sao, nhà vệ sinh đơn giản chỉ phát một cái, nhưng túi nhựa và giấy thấm bên trong thì cung cấp không giới hạn. Chúng ta chỉ cần nhét giấy thấm vào túi nhựa, làm thêm vài cái là có thể dùng làm nệm rồi.”
Thật ra không chỉ những thứ này, Mashima-sensei đã nói đồ dùng cá nhân của con gái cũng được cung cấp vô hạn. Nếu dùng thứ đó làm nệm, cảm giác sẽ còn mềm mại hơn… Nhưng làm vậy thì lãng phí quá, hơn nữa Hikigaya lo rằng nếu đề xuất ra, sẽ bị các bạn nữ nhìn bằng ánh mắt kỳ dị, nên thôi bỏ đi vậy.
“Đúng rồi! Còn có cách này nữa!” Matsushita hào hứng nói. “Quả không hổ là Hikigaya-kun, siêu đáng tin cậy! Tớ đi nói với Hirata-kun ngay đây.”
“Đi đi, đi đi.”
Hikigaya vẫy tay, nhìn Matsushita chạy đi.
Cuối cùng cũng tống khứ được cô nàng—
“Hirata-kun, cậu nghe tớ nói này, vừa rồi Hikigaya-kun đã nghĩ ra một cách rất hay đó!”
……Ể?
Này này, Matsushita-san? Sao lại nhắc đến tên tôi ở đó thế hả!
Hikigaya mở to mắt, bất lực đưa tay ra định ngăn cản, tiếc là đã không kịp nữa rồi.
Matsushita nhanh chóng lặp lại lời cậu nói ban nãy, lập tức thu hút sự thảo luận sôi nổi của mọi người.
“Ra là còn có cách này! Sao mình lại không nghĩ ra nhỉ!”
“Hirata-kun mau đi hỏi Chabashira-sensei đi!”
“Ra là Hikigaya à, thảo nào.”
Trong đó có vài học sinh dường như đã nghe được lời của Kouenji trước đó, lúc này đều nhìn Hikigaya bằng ánh mắt kính phục.
……Toi rồi, muốn về nhà.
Bị đủ các loại ánh mắt nhìn chằm chằm, Hikigaya cảm thấy sắp khó chịu chết đi được.
Ngay lúc này, cuối cùng cũng có người nói một câu công bằng.
“Cái gì vậy chứ,” Karuizawa nói với vẻ mặt khinh thường. “Cách này thì có gì to tát, Yousuke-kun cũng có thể nghĩ ra mà.”
—Hay lắm! Nói hay lắm!
Hikigaya thầm giơ ngón cái cho Karuizawa. Cô nàng cũng thật vất vả để bảo vệ địa vị của bạn trai trong lớp, khổ nỗi Hirata lại hoàn toàn không quan tâm đến điều này, đúng là làm khó cô rồi.
Tuy nhiên, điều này lại vừa hay hợp ý Hikigaya, người không muốn gây chú ý.
Nhanh lên! Nói thêm chút nữa đi!
Nhưng điều không thể ngờ tới là, Hikigaya chỉ vô thức liếc nhìn Karuizawa một cái, cô nàng liền rụt vai lại, vậy mà không dám hó hé thêm tiếng nào.
……Nhát gan quá rồi đấy?!
Chắc là Karuizawa sợ Hikigaya sẽ cà khịa cô trước mặt mọi người như lần trước.
Haiz, đúng là một kẻ vô dụng.
Ngay lúc Hikigaya đang thở dài, Hirata lên tiếng hòa giải: “Karuizawa-san, đừng nói vậy chứ. Ít nhất là về mặt đầu óc, tớ hoàn toàn khâm phục Hikigaya-kun. Cậu ấy luôn nghĩ ra những cách mà người khác không ngờ tới.”
“……”
Hikigaya nghĩ mãi không ra, cậu chẳng qua chỉ nghĩ ra một mẹo nhỏ, có cần phải khen như vậy không? Người bình thường cũng nghĩ ra được mà!
Đều tại cái cô Matsushita này lắm chuyện!
Vậy mà cô nàng không những không thấy mình làm sai, ngược lại còn nháy mắt với Hikigaya, với vẻ mặt ‘mau khen tớ đi’.
Thôi kệ… Mặc xác các cậu muốn nói gì thì nói.
Chán đời, không muốn yêu nữa. Hikigaya quyết định mặc kệ tất cả, tìm một góc ngồi ngẩn người. Nói mới nhớ, kỷ lục ngẩn người cao nhất của cậu là tám tiếng, có cảm giác lần này trên đảo hoang có thể phá kỷ lục đây.
Rất nhanh, Hirata đã nhận được sự chấp thuận từ Chabashira-sensei, từng thùng từng thùng túi nhựa và giấy thấm được nhân viên khuân tới.
Mọi người vui vẻ mở gói, bắt đầu làm nệm và gối. Nhờ đó, họ phát hiện ra những chiếc túi nhựa này cũng có thể hữu dụng khi đi hái quả dại, thậm chí có người còn đề nghị làm một dụng cụ bắt cá đơn giản.
Đến khi bận rộn xong xuôi những việc này đã là sáu giờ chiều, gần đến giờ cơm tối.
Đúng lúc này, Horikita và Ayanokouji, sau khi đi thám thính lớp C, cũng đã trở về, vừa kịp giờ ăn tối.