Lớp học đề cao thực lực của Hikigaya

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Bạn Gái Tôi Là Một Đại Tiểu Thư Xấu Xa Sao !?

(Đang ra)

Bạn Gái Tôi Là Một Đại Tiểu Thư Xấu Xa Sao !?

掠过的乌鸦

Truyện kể về nam chính xuyên không đến một vùng thôn quê hẻo lánh cách 2 tiếng mới có một chuyến xe bus. Cậu ấy tự dựa vào sức mình trở thành nam sinh tài hoa ưu tú, đúng lúc này thì hệ thống mới được

367 3840

Bán Hàng Rong ở Dị Giới: Tôi Có Thể Về Nhà Bất Cứ Khi Nào Mình Muốn!

(Đang ra)

Bán Hàng Rong ở Dị Giới: Tôi Có Thể Về Nhà Bất Cứ Khi Nào Mình Muốn!

Hiiro Shimotsuki

Kế hoạch của anh: kiếm lời thật đậm từ hàng hóa mang từ quê nhà để trở nên giàu sụ, và sống một cuộc đời an nhàn đến hết kiếp, không bao giờ phải nhìn mặt sếp nữa!

50 289

Hôm nay cô nàng phù thủy cũng cố gắng sống sót

(Đang ra)

Hôm nay cô nàng phù thủy cũng cố gắng sống sót

Tổng Tài Hạ Phóng | 总裁下放

Tôi chỉ muốn sống sót, không chỉ vì bản thân mình, mà còn vì người ấy – người đã cùng tôi nương tựa mà sống.

17 90

VTuber Legend: How I Went Viral after Forgetting to Turn Off My Stream

(Đang ra)

VTuber Legend: How I Went Viral after Forgetting to Turn Off My Stream

Nana Nanato

Lượt xem tăng vù vù, ví tiền rủng rỉnh, lần đầu tiên trong đời, công việc của Yuki mới thực sự vui vẻ và đáng sống!

71 455

Tôi không đời nào chịu để phép thuật biến thành con gái

(Đang ra)

Tôi không đời nào chịu để phép thuật biến thành con gái

悲殇的秋千

Một linh hồn đến từ thế giới khác đã tiến vào cơ thể anh.Anh học được ma pháp, lại sở hữu ký ức ba trăm năm của dị giới.

300 1107

Nguyền Kiếm Cơ

(Đang ra)

Nguyền Kiếm Cơ

Luo Jiang Shen, Carrot Sauce

Một học sinh cao trung tên là Lily, trong thân xác tuyệt mỹ, cao ráo của một người Tiền bối, đã đến với một thế giới Heian song song đầy hắc ám và bí ẩn. Thiếu nữ đơn độc tự mình trải nghiệm Bách Quỷ

1083 7567

Năm nhất học kỳ 1 - Chương 116: Cậu lại ngã cầu thang nữa à?

Ibuki có vẻ đã mất kiên nhẫn trước những câu hỏi dồn dập, hoặc cũng có thể nhận thấy sự kiên quyết của Hirata, nên cuối cùng cũng chịu lên tiếng.

“Tôi cãi nhau với một gã trong lớp, bị hắn đánh rồi đuổi đi, chỉ thế thôi.”

“Quá đáng thật… lại nỡ ra tay với con gái.”

Hirata lẩm bẩm, Yamauchi đứng cạnh cũng tỏ vẻ căm phẫn, ngay cả Ayanokouji cũng… à mà thôi, cậu ta vẫn giữ vẻ mặt thờ ơ như mọi khi.

Chỉ riêng Hikigaya là không nhịn được mà bật cười.

“Này Ibuki, sao bất cẩn thế, lại ngã cầu thang nữa à?”

“...Cậu muốn nói sao cũng được, dù gì thì tôi cũng chẳng cần các người bận tâm.”

Lần trước khi Ibuki bị Ryuuen đánh, Hikigaya đã dùng chính câu này để châm chọc cô. Giờ đây, cô lập tức hiểu ngụ ý trong lời cậu.

Có điều, Ibuki có một điểm rất đáng gờm, đó là tâm lý cực kỳ vững vàng. Dù bị Hikigaya nói vậy, thái độ của cô vẫn không hề thay đổi, vẫn giữ vẻ tin hay không thì tùy.

“Này, Hikigaya, cậu nói thế quá đáng lắm! Ibuki bị thương mà!” Yamauchi bất bình lên tiếng.

“...Yamauchi, tôi khuyên cậu nên sớm chấp nhận hiện thực đi.” Hikigaya nhìn cậu ta với ánh mắt như đang nhìn một kẻ ngốc. “Kể cả cậu có học theo Hirata mà đối xử dịu dàng với con gái, thì mấu chốt là nhan sắc của cậu so với Hirata còn kém ít nhất một Ayanokouji. Cậu làm gì cũng chẳng được chào đón đâu, chỉ khiến các cô gái thấy phiền thôi.”

“Hả?”

Nghe những lời này, Yamauchi cứng cả người, còn Hirata và Ayanokouji cũng suýt sặc.

Đặc biệt là Ayanokouji, cậu cảm thấy mình đúng là nằm không cũng trúng đạn.

“Nói bậy! Ít nhất thì tôi cũng đẹp trai hơn Ayanokouji!” Yamauchi tức đến đỏ mặt tía tai.

“Vậy sao?”

Hikigaya nghiêm túc nhìn Yamauchi, rồi lại nhìn Ayanokouji, lắc đầu nói: “Tiếc là tôi không nghĩ vậy, nhưng có lẽ vì tôi là con trai… À đúng rồi.”

Nói rồi, cậu nhìn sang Ibuki đang đứng cạnh với vẻ mặt hết nói nổi.

“Ibuki, dù gì cậu cũng là con gái, hay là cậu phán xử xem trong hai tên này ai đẹp trai hơn đi.”

“Cái gì mà dù gì tôi cũng là con gái!” Ibuki cũng bị chọc cho tức điên. “Thôi bỏ đi, lười đôi co với các người! Một lũ nhàm chán!”

“Khoan đã! Hikigaya-kun chỉ đùa thôi!”

Hirata có phần dứt khoát bước ra chặn đường Ibuki đang định rời đi.

“Tóm lại, cậu cứ đợi ở đây một lát, tôi sẽ nói chuyện này với các bạn khác và nhờ mọi người thu nhận cậu.”

Không đợi Ibuki đáp lời, Hirata lại nhìn sang Ayanokouji.

“Ayanokouji-kun, cậu trông chừng Ibuki được không? Bọn tôi phải đi giải thích tình hình với mọi người đã.”

“Phải đó,” Hikigaya gật đầu tán thành, “để Ayanokouji đẹp trai hơn ở lại, biết đâu Ibuki sẽ chịu ở lại thì sao.”

“Đừng có nói bậy! Tôi mới là người đẹp trai hơn, tôi mới nên ở lại!”

Yamauchi không chỉ lớn tiếng la lối mà còn túm lấy Ayanokouji, ép cậu phải nói cho ra lẽ rốt cuộc ai mới là người đẹp trai nhất.

——Hì hì, thú vị thật.

Hikigaya suýt nữa thì bật cười thành tiếng, cảm giác áp lực tích tụ bỗng chốc tan biến sạch. Thảo nào Kushida lại thích châm ngòi đến thế, quả nhiên là siêu giải tỏa căng thẳng!

“Haiz… Vậy để tôi và Hikigaya-kun đi nhé.”

Hirata nói xong liền kéo mạnh Hikigaya đi, bỏ lại một Ayanokouji trông có phần đáng thương vẫn đang bị Yamauchi tra hỏi.

Nhưng không sao cả, Kiệt tác tối cao như cậu ta sao lại không trị được một Yamauchi quèn cơ chứ.

Sau khi về lại căn cứ, Hirata lập tức tìm Kushida đến giúp. Hai người cùng tập hợp các bạn học lại, sau đó bắt đầu giải thích tình hình.

Dù ban đầu vấp phải sự phản đối kịch liệt, bởi dù sao lớp D tháng nào cũng phải cống nạp hai mươi nghìn điểm cho lớp C, nhưng với tài thuyết phục của Hirata, phần lớn mọi người cũng dần chấp nhận.

Có hai lý do chính: một là số điểm cá nhân mà lớp D phải nộp đều chảy vào túi riêng của Ryuuen, những học sinh khác trong lớp C chẳng được hưởng lợi gì; hai là nếu Ibuki không về lớp, mỗi lần lớp C điểm danh sẽ bị trừ điểm, một tuần trôi qua sẽ là bảy mươi điểm.

Trong mắt họ, đây hẳn là một cơ hội tốt để đuổi kịp lớp C.

Dù rằng Hirata hoàn toàn không có ý đó…

Ngay lúc mọi người đang thảo luận, một người không ai ngờ tới đã tìm đến Hikigaya.

“Hikigaya-kun, tôi có thể hỏi cậu vài câu được không?”

“Horikita à… Ayanokouji đang ở cùng Ibuki đấy.”

Hikigaya chỉ về phía xa, có vẻ như Yamauchi cuối cùng cũng đã thôi ồn ào, còn Ayanokouji thì dường như đang bắt chuyện với Ibuki.

Horikita không vui nhíu mày: “Có ai nhắc đến Ayanokouji-kun đâu, người tôi muốn hỏi là cậu.”

“Rồi rồi, cậu cứ hỏi đi.”

Thật ra, Hikigaya không muốn bị cuốn vào chuyện này cho lắm, nhìn kiểu gì cũng thấy phiền phức. Nhưng Horikita lại là em gái của Hội trưởng, ít nhất cũng phải nể mặt nghe cô ấy nói vài câu.

“Cậu thường xuyên trao đổi với người của lớp C, cậu có nghĩ Ibuki là gián điệp không?” Horikita hỏi thẳng.

“Biết nói sao nhỉ… Tôi nghĩ chắc chắn là do Ryuuen đánh, nhưng với tính cách của gã đó, dù là phái gián điệp đến hay đuổi kẻ chống đối đi, hắn cũng sẽ không do dự đâu.”

Hikigaya suy nghĩ một lát rồi đưa ra câu trả lời nước đôi, nói cách khác là nói như không nói.

Đương nhiên, trong lòng cậu thì nghiêng về vế trước hơn. Nhưng trước khi có bằng chứng thì không thể nói năng tùy tiện được, như thế mới xứng danh là một kẻ giỏi né tránh trách nhiệm.

“Phải, nếu là gã Ryuuen Kakeru đó thì…”

Horikita nghiến răng, gương mặt lộ vẻ không cam tâm. Lần trước cô đã chịu thiệt thòi lớn dưới tay Ryuuen, chắc hẳn vẫn chưa nguôi ngoai.

“Nếu đã để tâm như vậy, sao không đến thẳng căn cứ của lớp C xem thử.”

Nghe lời Hikigaya nói, Horikita rõ ràng đã sững người một lúc.

Sau đó, cô có chút ngượng nghịu nói: “Hết cách rồi, tôi sẽ đi với cậu…”

“Không, tôi có nói là tôi sẽ đi đâu,” Hikigaya vội ngắt lời Horikita. “Ý tôi là Ayanokouji cơ. Cậu đi cùng cậu ta đi, tiện thể hỏi Ibuki xem lớp C cắm trại ở đâu.”

“…”

Horikita không nói một lời, chỉ lườm Hikigaya một cái rồi quay người đi tìm Ayanokouji.

“Gì thế không biết, đúng là khó hiểu thật.”

Hikigaya gãi đầu, cảm thấy dạo này mình toàn bị con gái lườm.

Các cô ấy muốn hạ chỉ số phòng ngự của mình hay gì?

Dù sao đi nữa, nếu Horikita có thể lấy được chút thông tin hữu ích từ lớp C thì tốt, bởi hành động của Ryuuen có hơi bất thường. Tuy đã lờ mờ hình dung được, nhưng vẫn hy vọng có bằng chứng xác thực hơn.

“Hikigaya-kun, có thể đi với tôi một lát không? Có vài lời muốn nói với cậu.”

Ngay lúc Hikigaya đang mải suy nghĩ, Kushida lại đột nhiên tìm đến, còn cười mỉm với cậu.

“Nói ở đây… không được à?”

“Ừm, không được đâu, cứ cảm thấy không tiện lắm.”

“…Được thôi.”

Chuyện này mà đổi lại là người khác, chắc chắn sẽ bị nụ cười e thẹn của Kushida lừa phỉnh, rồi lập tức tớn tác đi theo ngay.

Nhưng Hikigaya thì khác. Dù đoán chẳng có chuyện gì tốt đẹp, cậu vẫn đi cùng cô.

Quả nhiên không ngoài dự đoán, vừa đến một nơi vắng người gần đó, Kushida lập tức thay đổi sắc mặt.

“Này, Hikigaya.” Ngay cả giọng điệu cũng thay đổi hẳn. “Từ nãy đến giờ cậu với Horikita trò chuyện vui vẻ quá nhỉ, có thể cho tôi biết hai người đã nói gì không.”

…Đám con gái này sao mà phiền phức thế nhỉ?