Lớp học đề cao thực lực của Hikigaya

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

The Delicate Female Lead Only Wants to be Loved by the Villainous Young Ladies

(Đang ra)

The Delicate Female Lead Only Wants to be Loved by the Villainous Young Ladies

辞树花

Trong khi những người khác chuyển sinh vào vai một cô gái trẻ phản diện, thì tôi lại trở thành nữ chính bị ngược đãi trong một cuốn tiểu thuyết tàn bạo!Tôi run lên vì tức giận, nhưng chẳng có ai để đò

46 416

Papa no Iu Koto o Kikinasai!

(Hoàn thành)

Papa no Iu Koto o Kikinasai!

Matsu Tomohiro

Giờ đây, căn phòng sáu chiếu tatami chật hẹp của cậu không chỉ phải chứa mình cậu, mà còn cả Sora 14 tuổi, Miu 10 tuổi và Hina 3 tuổi. Số phận của Yuuta sẽ ra sao đây?

168 184

Tin Tức Toàn Tri Giả

(Đang ra)

Tin Tức Toàn Tri Giả

Ma Tính Thương Nguyệt

Đối mặt với tình thế tiến thoái lưỡng nan khi nhân loại bị nền văn minh cao cấp nuôi dưỡng mà không hề hay biết, Hoàng Cực chỉ có thể cùng người ngoài hành tinh xem, ai biết được nhiều hơn!

2 4

Angel Of Death

(Hoàn thành)

Angel Of Death

Chiren Kina

Rachel, 13 tuổi, tỉnh dậy và thấy mình bị nhốt trong tầng hầm của một tòa nhà hoang tàn. Không có bất kỳ ký ức nào, thậm chí chẳng biết mình đang ở đâu, cô bé lang thang trong tòa nhà, vừa hoang mang

24 20

Bị phản bội và suýt mất mạng trong mê cung bởi chính đồng đội, tôi thức tỉnh kỹ năng “Vòng quay Vô Hạn” và triệu hồi những đồng minh cấp 9999. Giờ là lúc cùng họ trở lại, trả thù lũ phản bội và cả thế giới này. Tất cả sẽ phải trả giá!

(Đang ra)

Bị phản bội và suýt mất mạng trong mê cung bởi chính đồng đội, tôi thức tỉnh kỹ năng “Vòng quay Vô Hạn” và triệu hồi những đồng minh cấp 9999. Giờ là lúc cùng họ trở lại, trả thù lũ phản bội và cả thế giới này. Tất cả sẽ phải trả giá!

Meikyou Shisui

Câu chuyện bắt đầu khi Light, một nhân tộc, bị chính tổ đội “Hội Quần Tộc” phản bội và trục xuất trong lòng hầm ngục. Thế giới này có sáu chủng tộc, trong đó nhân tộc bị xem thường và phân biệt do lên

3 5

Dungeon Farm: Ie wo Oidasareta node, Dungeon no Noujou wo Tsukutte Kurasou to Omoimasu

(Đang ra)

Dungeon Farm: Ie wo Oidasareta node, Dungeon no Noujou wo Tsukutte Kurasou to Omoimasu

Suzuki Ryuuichi

Thoát khỏi xiềng xích của những kỳ vọng nghiêm khắc từ gia đình, Bale quyết định sử dụng kiến thức từ kiếp trước để sống tự do như một nông dân. Cậu tận dụng sức mạnh của Dragon Tree Sword để tạo ra m

1 3

Năm nhất học kỳ 1 - Chương 011: Đồng minh nạn nhân của Ma Vương

Yukinoshita… senpai?

Hikigaya có chút kinh ngạc nhìn Haruno, nhưng ngẫm kỹ lại, hình như cũng không phải chuyện gì quá khó tin.

Xét đến đặc thù của ngôi trường này, quả thực vô cùng thích hợp để Haruno tung hoành.

Năng lực học tập, thể chất, sức hút của một nhà lãnh đạo.

Bất luận ở phương diện nào, cô gái mang tên Yukinoshita Haruno này đều có thể được mệnh danh là thiên tài. Cộng thêm tính cách khó lường và sự lạnh lùng tàn nhẫn của chị ấy, tuyệt đối có thể khiến toàn bộ học sinh năm ba… không, có lẽ là toàn bộ học sinh của trường này xoay mòng mòng trong lòng bàn tay.

“Chào cậu nhé Horikita-kun, hơn một năm rồi không gặp nhỉ. Thấy cậu vẫn giữ được vẻ mặt lạnh như tiền đó là tôi mừng lắm rồi.”

Haruno cười tủm tỉm chào hỏi. Phải chăng đây chính là phong thái của Ma Vương, lại có thể không chút ngần ngại mà trêu chọc cả hội trưởng hội học sinh đương nhiệm.

Thế nhưng, Horikita Manabu không những không hề tức giận, mà trên gương mặt vốn không chút biểu cảm ấy thậm chí còn thoáng hiện vẻ bất đắc dĩ và căng thẳng.

Xem ra hồi năm nhất, anh ta đã không ít lần bị vị Ma Vương này cho “ăn hành” rồi.

Hikigaya thầm mặc niệm cho hội trưởng Horikita một giây, rồi không kìm được mà hả hê trong bụng.

Tuyệt vời!

Không thể chỉ một mình mình chịu trận được!

Nói mới nhớ, lứa học sinh năm ba của Horikita Manabu này quả thực xui xẻo tận mạng. Vừa nhập học đã chạm trán Haruno, chẳng khác nào dũng giả vừa rời làng tân thủ đã đụng phải trùm cuối vậy. Đợi bọn họ vật vã mãi mới tới ngày tốt nghiệp, thì Ma Vương này lại bất ngờ quay trở lại… không, khoan đã.

Hikigaya chợt nghĩ đến một điều kỳ lạ.

Lần đầu cậu và Haruno gặp nhau là vào năm hai cấp hai. Tính theo thời gian, lúc đó Haruno lẽ ra phải là học sinh năm ba cấp ba mới đúng.

Nhưng theo nội quy của trường Koudo Ikusei, học sinh không được phép tự tiện ra ngoài.

Khi ấy, dù Hikigaya không phải ngày nào cũng gặp Haruno, nhưng tần suất chạm mặt cũng không hề thấp. Điều này rõ ràng đi ngược lại nội quy nhà trường, thật khó hiểu.

“Yukinoshita-sensei, lần này chị đến đây có việc gì?” Horikita Manabu lãnh đạm hỏi.

“Thật ra cũng không có chuyện gì to tát lắm đâu.”

Thông thường, những kẻ nói câu này thường sẽ đưa ra vài yêu cầu quá đáng.

Haruno đứng dậy, bước tới, hai tay đặt lên vai Hikigaya.

Hành động này trông có vẻ thân mật, nhưng Hikigaya thừa biết chẳng phải vậy.

Cô nàng này cố tình làm thế để mình không chuồn được đây mà!

“Horikita-kun, để Hikigaya-kun gia nhập hội học sinh đi.”

Quả nhiên không ngoài dự đoán, Haruno đã đưa ra một yêu cầu vô lý khiến người trong cuộc khó lòng chấp nhận nổi.

Có điều, may mắn là lần này Hikigaya không phải đơn độc chiến đấu.

“Những ai muốn gia nhập hội học sinh đều có thể nộp đơn, chúng tôi sẽ sắp xếp thời gian phỏng vấn, không một ai là ngoại lệ.” Giọng Horikita Manabu bình thản, nhưng thái độ lại cương quyết từ chối.

Nói hay lắm, hội trưởng Horikita! Cứ nói thêm nữa đi!

Nhất định phải áp chế được Ma Vương này!

Hikigaya thầm cổ vũ cho Horikita Manabu, thoáng chốc đã quên bẵng chuyện mình vừa hả hê ban nãy.

Biết sao giờ, hồi cấp hai, cậu từng bị một vị hội trưởng hội học sinh “tiểu ác ma” nào đó sai bảo như nô lệ, nên đối với hội học sinh chỉ còn lại những ký ức chẳng mấy tốt đẹp.

“Horikita-kun, cậu cũng cứng nhắc quá đấy.” Haruno hai tay chống nạnh, ra vẻ giận dỗi, “Cậu quên ai là người đã bác bỏ mọi ý kiến trái chiều, bổ nhiệm cậu hồi năm nhất làm thư ký rồi sao? Hơn nữa, ở một vài phương diện, Hikigaya-kun này còn ưu tú hơn cậu nhiều đó!”

Hikigaya vội vàng chối bay chối biến: “Không có chuyện đó đâu, tôi chỉ là một kẻ u ám không bạn bè, lại còn học lớp D. Vả lại, tôi không nghĩ có chuyện ‘bác bỏ mọi ý kiến trái chiều’ gì đâu.”

Nếu khi đó Haruno là hội trưởng hội học sinh, thì hội học sinh chắc chắn đã biến thành nơi mà lời nói của chị là luật, tuyệt đối không có khả năng thứ hai.

Nào ngờ Haruno lại bật cười: “Thế nào, Horikita-kun, tôi nói không sai chứ? Cậu ta quả thật là một đứa trẻ rất thú vị.”

“À à, tôi cũng hiểu phần nào lý do ngài lại để tâm đến cậu ấy rồi.” Horikita Manabu đẩy gọng kính, “Nhưng rốt cuộc cậu ta ưu tú đến mức nào, vẫn cần kiểm chứng thêm một chút.”

Ủa khoan, rốt cuộc cậu nhìn ra tôi ưu tú ở chỗ nào vậy?

Hikigaya vừa định ca thán, lại đột nhiên nhận ra hình như mình vừa vô tình nói hớ, dù sao thì đa phần học sinh mới đều tưởng rằng bốn lớp có trình độ ngang nhau, việc chia lớp chỉ là ngẫu nhiên mà thôi.

Hội trưởng Horikita này quả nhiên không phải dạng vừa, chỉ cần lỡ lời một câu là bị tóm ngay.

“Kiểm chứng thì không sao cả, nhưng Hikigaya-kun thường xuyên nói những lời tự dìm hàng bản thân, lại còn hay dùng ánh mắt của Squidward nhìn SpongeBob để đối đãi với bạn học xung quanh, là một cậu nhóc tệ lắm đấy nhé, cho nên cậu phải cẩn thận đừng để cậu ta lừa đấy.” Haruno ‘tốt bụng’ nhắc nhở.

“Xin chị đừng nói linh tinh, tôi có làm mấy chuyện đó bao giờ đâu.”

Hikigaya dĩ nhiên không đời nào thừa nhận, dù không thể phủ nhận rằng đám đó quả thực rất phiền phức.

“Với lại, tôi đã nói muốn vào hội học sinh bao giờ đâu.” Hikigaya không nhịn được phản đối, “Xin đừng tự tiện quyết định thay tôi, tôi ghét cay ghét đắng việc phải làm việc.”

“Này này, Hikigaya-kun, chị làm thế này cũng là vì muốn tốt cho em thôi mà.”

“Không cần.”

“Gia nhập hội học sinh có rất nhiều lợi ích đó.”

“Không muốn.”

“Có thể ra ngoài trường được đó.”

“Không… Hả?”

Hikigaya sững người, không ngờ thành viên hội học sinh lại có được đặc quyền thế này. Thảo nào khi đó Haruno có thể thường xuyên lẻn ra ngoài gặp em gái.

Nhưng cậu chợt nghĩ lại, cảm thấy có gì đó không hợp lý. Nhà trường chắc sẽ không trắng trợn đến thế, nếu không nội quy của trường chẳng hóa trò hề hay sao.

“Lẽ nào là… những lúc có giải đấu của câu lạc bộ?” Hikigaya đoán.

“Chuẩn luôn!” Haruno hài lòng búng tay một cái, “Quả không hổ là Hikigaya-kun, đầu óc nhanh nhạy thật đấy.”

Trường Koudo Ikusei tuy cấm học sinh ra ngoài, nhưng xét cho cùng vẫn là một trường cấp ba, không thể nào hoàn toàn cắt đứt liên hệ với thế giới bên ngoài được.

Ví dụ như các câu lạc bộ bóng rổ, bóng đá thường xuyên cần tham dự các giải đấu lớn. Những lúc như vậy, ngoài giáo viên dẫn đội và nhân viên an ninh, còn cần vài cán bộ hội học sinh hỗ trợ quản lý.

Nhưng Hikigaya vẫn còn thắc mắc về chuyện này.

“Cho dù có thể ra ngoài, nhưng cũng không thể để các người tùy tiện chạy lung tung được chứ? Huống chi là gặp người nhà.”

Suy nghĩ của Hikigaya rất chính xác. Mỗi lần đi tham dự giải đấu, bên cạnh học sinh luôn có nhân viên an ninh kè kè theo sát, hơn nữa còn cấm tùy tiện giao lưu với người trường khác, chuyện về nhà lại càng là không tưởng.

“Em thử nhớ kỹ lại xem, trong buổi sinh hoạt lớp hôm qua, cô chủ nhiệm của mấy đứa chắc hẳn đã nói một câu gì đó rất đặc biệt đúng không?”

Haruno đưa ra gợi ý, chỉ có điều Hikigaya lại cảm thấy mỗi lời cô Chabashira nói đều có gì đó rất đặc biệt.

Thế nhưng, nếu nói có liên quan đến chủ đề hiện tại thì…

“‘Chỉ cần ở trong ngôi trường này, không có thứ gì là không thể mua được bằng điểm’, là câu này đúng chứ… không ngờ ngay cả quyền được ra ngoài cũng có thể mua được à.”

“Hì hì hì.”

Haruno không khẳng định cũng không phủ định, nhưng tiếng cười của chị ấy đã nói lên tất cả.

…Vậy thì, vấn đề là.

Để ‘sa thải’ Yukinoshita Haruno thì cần bao nhiêu điểm nhỉ?

Tuy Hikigaya rất muốn hỏi như vậy, nhưng xét thấy tính mạng nhỏ nhoi của mình vẫn quan trọng hơn, tốt nhất là thôi vậy.

“À đúng rồi, Hikigaya-kun.” Haruno đột nhiên nghiêm mặt nói, “Em đừng có thật sự nghĩ rằng điểm số có thể mua được tất cả mọi thứ đấy nhé. Ví dụ như bạn gái này nọ, những chuyện vi phạm đạo đức xã hội là tuyệt đối không được phép đâu há!”

“Ai đời lại làm thế chứ! Hay chị nghĩ tôi là hạng người gì hả?!”

Hikigaya không khỏi sửng sốt. Dù có dùng điểm để ép có bạn gái đi nữa, thì sau khi tốt nghiệp đảm bảo sẽ bị đá không thương tiếc ngay tắp lự!

Cái việc lỗ vốn như vậy chỉ có đồ ngốc mới làm thôi.

Đúng lúc này, cửa văn phòng bị đẩy ra, vị thư ký của hội học sinh, Tachibana Akane, người đã chủ trì buổi giới thiệu trước đó, bước vào.

“Hội trưởng, em về rồi đây ạ! A, có khách đến ạ… Ớ ớ ớ! Yukinoshita-senpai?! Sao chị lại ở đây ạ!”

“Chào nhé, Tachibana-chan, lâu rồi không gặp, trông em vẫn khỏe khoắn nhỉ?” Haruno vui vẻ chào hỏi.

“V-Vâng ạ! Nhờ phúc của chị ạ!”

Tachibana Akane lập tức đứng nghiêm, lắp ba lắp bắp đáp lời.

Xem phản ứng này… e rằng vị đàn chị với vẻ ngoài hiền lành, dễ thương như một sinh vật nhỏ bé này, cũng là một nạn nhân của Ma Vương.

Hay là, Hội học sinh đổi tên thành Đồng minh nạn nhân của Ma Vương luôn cho rồi?