Lời nói dối "thật"

Truyện tương tự

Vì sao và đom đóm.

(Hoàn thành)

Vì sao và đom đóm.

caroranchan

Nỗi sợ hãi vì tỏ tình thất bại làm cho một gã thanh niên quyết định đi lính, bỏ lại người mà anh ta thầm thương trộm nhớ. Trở về sau hai năm, chàng trai không ngờ rằng mình lại được gặp đúng người con

1 533

Mẹ kế của Bạch Tuyết!

(Hoàn thành)

Mẹ kế của Bạch Tuyết!

Yume_chan

Câu chuyện cổ tích nổi tiếng Bạch Tuyết và bảy chú lùn được kể lại qua góc nhìn của bà mẹ kế "độc ác".

2 748

Nói với em

(Hoàn thành)

Nói với em

Vuio

Vì truyện hơi ngắn nên không có tóm tắt nhiều, mọi người vào đọc sẽ biết.

1 425

Khi Cơn Mưa Tuyết Ngừng Rơi

(Hoàn thành)

Khi Cơn Mưa Tuyết Ngừng Rơi

Phong Linh

Quá khứ là điều ai cũng biết, còn tương lai thì chẳng ai biết được cả. Mọi giai đoạn của cuộc đời, hầu như ai cũng sẽ nuối tiếc khôn nguôi những chuyện xưa cũ và lo lắng bất an về điều sẽ xảy ra tiếp

3 720

[Oneshot] Nhà vua xứ Marot

(Hoàn thành)

[Oneshot] Nhà vua xứ Marot

Victor Niji

Và nó sẽ không bao giờ kết thúc.

1 466

Lẫy

(Hoàn thành)

Lẫy

langsat

Một bi kịch kéo dài từ đời này qua đời khác, cuốn những số phận lạ lùng về chung một mối. Có sự bình an hay một tương lai tươi sáng nào cho một thế giới mục rỗng đã đến nước điêu tàn?

15 2029

Oneshot - Lời nói dối "thật"

Một chàng trai - nhà văn nghiệp dư - có khả năng dối trá tuyệt vời. Một cô gái yêu vui vẻ luôn nhìn thấu những lời nói dối. Hai người gặp nhau trong một Học viện vào những ngày đầu tháng tư...

*****

Vùng không gian quanh Nick trống rỗng. Chẳng có gì, ngoài màu trắng lạnh lẽo. Nó đảo mắt nhìn quanh.

Vài cánh cửa ẩn hiện xa xa, lẩn lút giữa màu của thứ tuyết ảo vô vị.

Chiếc ghế màu xanh nó đang ngồi khiến nó buồn nôn.

Nó chẳng biết gì nữa. Mọi âm thanh nhạt nhòa dần đi.

Nick có cảm giác đợi chờ.

Ồ, nó đang chờ cái gì giữa vùng ảo ảnh rộng lớn này nhỉ?

Một phép màu - nó tự trả lời bản thân. Có lẽ là vậy - một phép màu xa xỉ.

Nó chẳng biết gì nữa. Nó chẳng biết tại sao. Nhưng nó biết thứ nó mong chờ bây giờ - một phép màu.

"Làm ơn..."

*****

Học viện Quốc Gia. Tokyo, tháng tư, năm 2019.

Giữa cái Học viện quy tụ đầy đủ con cái của những bậc phụ huynh giàu sụ này, sự xuất hiện của một đứa với điểm thi cao ngất ngưởng mà không lót tay là cực kì hiếm. Chỉ có vài người từng được ghi nhận - và Nick Wilder là một trường hợp như thế.

Tia nắng chiều tà nhẹ nhàng ôm lấy sân trường. Cơn gió thoảng lướt qua, mang theo vài cánh hoa anh đào cuối mùa. Hoa anh đào không phải là thứ dễ thấy trong khoảng thời gian này nữa: mùa xuân đã qua rồi.

Nick lê bước trên con đường về. Thỉnh thoảng, nó thở dài.

Nó đã bị nhìn thấu.

Từ nhỏ đến giờ, nếu nói cuộc đời nó là một chuỗi ngày lừa dối cũng không sai.

Nó có một năng lực - khả năng này đã quá đủ để nó gọi là "năng lực" - lừa được gần như bất cứ ai. Đúng vậy, bất cứ ai cũng sẽ tin lời nói dối của nó, dù nó có vô lí hay ngốc nghếch đến đâu. Chỉ trừ cha mẹ nó, những người sinh thành ra nó chắc chắn sẽ biết khi nào nó nói dối, và nó tin rằng chẳng có ai nữa cả.

Giờ ăn trưa, như thường lệ, nó ngồi cùng đám bạn thân. Khả năng kia cho nó rất nhiều thứ: Điểm số tốt, sự bảo vệ của những tay nhà giàu, thậm chí là tiền bạc thỏa thích, nhưng đồng thời cũng khiến nó cảm thấy trống rỗng.

Không có thứ gì là miễn phí cả - kẻ có tất cả sẽ nhận ra mình chẳng có thứ gì trong tay. Con người là loài sinh vật sống nhờ vươn lên. Một kẻ chẳng thể nào tiếp bước được nữa là một kẻ đã mất đi cuộc sống.

Cho tới giờ, tất cả đều coi nó là người bạn tuyệt nhất mà chúng có thể có, nhưng đối với Nick, nó chẳng có lấy một người bạn thực sự. Nghĩ mà xem, còn gì vui vẻ khi nó thậm chí không nhớ nổi tên mà người khác vẫn coi nó là bạn tâm giao chứ? Trong cuộc nói chuyện, nó còn chẳng lắng nghe đứa khác đang nói gì.

Thật sáo rỗng. Trường lớp, bạn bè, cuộc sống. Tất cả thật sáo rỗng.

Vài câu đùa nhạt nhẽo được hưởng ứng bởi cả một tràng cười. Một câu nói ngớ ngẩn rằng trường đã cháy và tới cả giáo viên chủ nhiệm cũng chạy. Lời nói của nó có sức mạnh thế đấy. Nhưng, hôm nay lại khác. Một câu nói nó nghĩ cả đời cũng chẳng thể nghe thấy.

"Cậu nói dối!"

Nick ngạc nhiên, đôi mắt mở to. Nó quay đầu lại.

Một cô gái, mái tóc nâu, đôi mắt cong, đeo một đôi tai mèo trên đầu, mỉm cười tinh nghịch.

"... Làm sao cậu biết?"

Thật quá kì lạ. Không kẻ nào ngoại trừ những người thực sự hiểu nó có thể biết nó nói dối.

"Mình chỉ biết thôi!"

Cô nháy mắt.

Mỗi lần sau đó nó nói dối ở trường, cô gái ấy sẽ luôn xuất hiện với nụ cười kia trên môi. Việc bị người khác chỉ ra lời nói dối của mình thực sự rất khó chịu, và càng khó chịu hơn khi nhấc môi lên là cô ấy sẽ xuất hiện. Cảm giác như cô ấy đang theo dõi nó vậy.

Nhưng đúng là trong mọi giờ giải lao, cô gái ấy luôn ngồi gần nó.

"Cậu có thể ngừng trò đó không?"

"Trò gì cơ?"

Nick liếc nhìn cô gái đang mân mê lọn tóc của mình.

"Cậu biết nó mà. Làm ơn đi, tôi chẳng liên quan gì tới cậu cả."

Cô ấy ngẫm nghĩ gì đó. Đặt tay lên cằm, vẻ mặt đăm chiêu này thực sự rất dễ thương - tuy chỉ riêng Nick là không thấy vậy.

"Um... Vậy thì..."

Cô đưa tay ra.

"Mình là Yuuri, học năm hai cao trung! Mình thích mèo và thích viết! Xin được giúp đỡ từ bây giờ!"

Nắm lấy cả hai tay nó, Yuuri mỉm cười.

Nick khá bất ngờ. Vì ngoài việc là một kẻ nói dối để đạt được thứ mình muốn, nó còn có khả năng viết nên những cuốn tiểu thuyết rất cuốn hút. Sự dối trá cũng không hẳn là quá tệ. Và đây là một cô gái yêu văn chương - có lẽ vậy.

"Giờ ta là bạn rồi nhé!"

"Này, tôi kết bạn với cậu bao giờ thế hả?"

"Cậu vừa mới đấy thôi!"

Nick thở dài. Nó mỉm cười.

"Tôi là Nick Wilder. Cậu có thể gọi tôi là Nick, nếu muốn."

Dù tỏ ra khó chịu, nhưng giờ nó lại rất vui. Vì có một người bạn, mà nó nghĩ, có thể là một người bạn thực sự thấu hiểu nó. Và đồng thời, không chỉ vui vì có một người bạn.

Cô gái này luôn nhìn thấu lời nói dối của nó. Nó rất vui khi có cô ấy làm bạn. Tuy nhiên, lòng tự trọng của nó lại quá cao. Và nó tự đặt ra thử thách cho bản thân.

Nó phải đánh lừa được cô ấy. Dù chỉ một lần.

*****

Bước đi trên con đường đầy nắng, nó liếc sang cô gái bên cạnh.

"Nè, cậu nghĩ sao về cuốn tiểu thuyết này?"

"Ừ thì... nó cũng khá tuyệt..."

"Nói dối."

Nick ngán ngẩm. Nó rẽ vào quán cafe sách gần đó. Yuuri vẫn lẽo đẽo theo sau, liên tục hỏi, và trêu chọc nó.

"Sao cậu phải bắt lỗi tôi thế?"

"Chẳng phải vì chúng mình là bạn ư?"

"Không, ý tôi là, lí do thực sự kia!"

Cô gái nhìn xuống đất, ngẫm nghĩ. Nó nắm lấy tay cô, dắt qua đường. Khi đã tới nơi, cô ngẩng đầu lên.

"Vì... mình thích nhìn cậu khi đó!"

Cô nói với một nụ cười tươi tắn.

Nick quay đi, với tay lên kệ sách. Chính nó cũng không nghĩ rằng, lúc đó, nó lại đỏ mặt.

"Một cà phê đen và một trà đào, làm ơn ạ!"

Nó cũng không nghĩ rằng cô gái này lại thích trà đào.

*****

Giờ nghỉ trưa. Ở học viện này, tuy hầu hết học sinh đều vào được bằng tiền, không thể phủ nhận sự khắc nghiệt của nền giáo dục nơi đây và kết quả của chúng. Quên những kẻ ngu dốt đi - chúng sẽ bị loại ngay khi bắt đầu học kì đầu tiên, dù có giàu đến mấy. Đến kì kiểm tra, như hiện tại, số học sinh còn lại sẽ cắm mặt vào sách vở mỗi khi có thể.

Chương trình giáo dục nơi đây là độc nhất so với cả thế giới. Học sinh sẽ chọn nghề nghiệp tương lai của mình trước khi tham dự kì thi đầu vào. Nội dung các bài kiểm tra cũng như sự giáo dục chúng nhận được phụ thuộc vào nghề chúng chọn.

Đây là khoảng thời gian hiếm hoi đối với Nick, nghề nó chọn có phần khác biệt - một nhà văn - nên rất ít ai có thời gian mà trao đổi bài với nó, ngoại trừ.

"Cậu lại nói dối nữa!"

Cô gái với đôi tai mèo là người duy nhất trong học viện chọn cùng nghề với nó.

Ở Mĩ, những câu chuyện quá hư cấu sẽ chẳng có quá nhiều người quan tâm. Còn ở Nhật Bản, nơi mà Light Novel đang mọc lên như nấm, công việc của nó sẽ phát triển rất tốt. Suy cho cùng thì nó cũng là người thuộc chủ nghĩa duy thực, năng lực sẽ được nó sử dụng triệt để.

"Cậu có thể ngưng trò đó không?"

"Văn học không phải là nơi để cậu nói dối!"

"Không đâu, văn học là dối trá! Đó chỉ là thứ được con người tưởng tượng ra."

Hai người tranh luận một lúc lâu. Một bên kể về cuộc hành trình của một người anh hùng nơi thế giới khác - xa vời, trong khi bên còn lại viết về cuộc sống thường nhật của anh ta. Cùng một trí tưởng tượng, nhưng một người viết về những thứ được nhào nặn, một người vẽ lại những thứ xung quanh.

Chỉ tới khi họ nhận ra giờ nghỉ trưa đã sắp hết, cuộc tranh luận mới dừng lại.

*****

Ngồi trong phòng mình, ngón tay Nick lướt nhanh trên bàn phím. Nghĩ về một nơi xa xôi nào đó, nó đưa tay lấy cây bút ghi chú.

"Òa!"

Ai đó đập vai nó, khiến nó giật bắn mình.

"Bất ngờ không?"

"Không."

"Nói dối!"

Tinh nghịch, Yuuri nhún chân lại gần màn hình.

"Lần này cậu viết gì vậy?"

Nick không rời mắt khỏi màn hình máy tính, lơ đãng đáp.

"Còn gì ngoài bài luận nữa chứ?"

"Lại nói dối! Cậu đang viết cuốn tiểu thuyết mạng của mình!"

Nó xoay ghế lại, định đối lại bằng những trò lừa vặt vãnh với hi vọng chúng sẽ lừa được Yuuri. Cô gái đang bám trên lưng ghế, luýnh quýnh thế nào, khiến chiếc ghế - và cả hai đổ cái ruỳnh.

"A... A..."

Mặt hai người ở rất gần. Cảm nhận được hơi thở của Nick, Yuuri đỏ mặt. Nó lập tức nhận ra đây là cơ hội cho mình.

"Giờ tớ mới nhận ra, chỉ có chúng ta trong căn nhà này thôi."

Và nở một nụ cười gian xảo. Mắt Yuuri quay mòng như trái đất, cô lắp bắp những từ vô nghĩa.

"Cậu... trông xinh lắm, Yuuri."

"Nói... Nói dối!"

Rồi nó buông tay ra. Cô gái tai mèo ngồi dậy, thở dốc, mặt đỏ ửng. Đôi tai mèo rơi xuống tấm thảm. Lấy hai tay che mặt, cô lẩm bẩm.

"Cậu nói dối... nói dối mà..."

Và đây cũng là khi nó nhận ra: cô gái này không thể phân biệt được thực hư khi bối rối.

Vì đó không phải là nói dối.

*****

Nick đang làm đủ các động tác kì quặc bên cạnh hồ nước gần trường mình.

"Này, xong chưa thế?"

"Chưa! Vẫn còn vài việc..."

"Rút cục cậu chỉ muốn dắt mũi tớ, đúng không?"

Yuuri lè lưỡi, nháy mắt cười. Nick mệt mỏi kết thúc trò đùa của cô. Nó ngồi xuống bãi cỏ, dưới bóng cây.

"Cậu ghét tớ lắm nhỉ?"

"Sao cậu nghĩ vậy?"

Một giọt kem rớt xuống đất. Yuuri ngắm nhìn mặt hồ. Vài con nắng cuối ngày nhấp nhô trên những gợn sóng nhỏ.

Gió thổi. Gió khẽ luồn qua mái tóc cô.

"Vì... tớ luôn bảo cậu nói dối..."

Cô khẽ nhìn sang Nick. Nó cười.

"Tớ không ghét cậu đâu. Tớ luôn mong có một người biết tớ nói dối."

"Cậu nói dối."

"Đọc bầu không khí đi, con mèo phiền phức."

Ngửa mặt nhìn bầu trời, Yuuri mỉm cười.

"Tốt quá rồi."

Và cả hai im lặng. Những giọt kem rơi xuống đất. Tán lá xào xạc.

"Yuuri này..."

Không nhìn nhau, hai người cảm thấy thật khó để tiếp tục cuộc trò chuyện.

"Tớ thích cậu."

Mặt Yuuri đỏ tới đôi tai mèo trên đầu.

"Cậu... Cậu nói gì thế!?"

"Tớ thích cậu."

"Cậu nói dối! Nói dối, đúng không!?"

"Tớ không nói dối."

Cô ngồi thẳng dậy, và chạy một mạch, trong miệng lí nhí.

"Tớ... cũng thế..."

Nick làm động tác chiến thắng trong lòng. Vậy là nó thắng thử thách nó đặt ra.

Nhưng rồi, nó bỗng thấy hụt hẫng. Nó thắng ai vậy?

Không phải bản thân nó, chắc chắn rồi. Nếu nó thắng bản thân, có khác gì nó đã thua chính nó? Hơn nữa, nó không thể là đối thủ của chính mình trong trò chơi này được.

Thắng Yuuri sao? Thật nhảm nhí. Cô ấy thậm chí còn không biết về nó.

Và rồi, cảm giác tội lỗi bỗng ập tới. Nó đã nói "thích" với một cô gái - người bạn duy nhất hiện tại của nó, chỉ để lừa cô ấy.

*****

Lễ hội pháo hoa do Học viện Quốc Gia Tokyo tổ chức khá nổi tiếng. Không chỉ vì nó là trường học cho đám thượng lưu - địa điểm và thời gian luôn được chọn kĩ lưỡng, màn bắn pháo hoa cực kì mãn nhãn, hai thứ trên giúp lễ hội này có danh tiếng ngang với ngôi trường.

Trường sẽ cho học sinh nghỉ bảy ngày, ba ngày để chuẩn bị, ba ngày lễ hội, và một ngày để dọn dẹp. Và hôm nay là ngày đầu của lễ hội.

"Nick!"

"Hửm?"

Nick lười nhác trả lời, mắt không rời cuốn sách đang đọc.

"Thật đấy, cậu vào đây bằng cách nào vậy?"

"Cậu không khóa cửa! Nè, nè..."

Nó thừa biết Yuuri muốn nói gì.

"Pháo hoa..."

"Cậu muốn đi hử?"

Cô gật đầu, ngoan ngoãn như một con mèo. Nick suy nghĩ.

Nó đã ngỏ lời và Yuuri đồng ý, ít nhất, đừng bỏ rơi cô ấy.

"Vậy thì, chuẩn bị đi. Bảy giờ tối nay tại cổng trường, đừng đến muộn đấy."

"Vâng, nyan~."

Yuuri kết thúc câu nói với một tiếng mèo kêu.

(Dễ thương...)

Đó là tất cả những gì Nick có thể nghĩ.

Không mất quá nhiều thời gian, nó sửa soạn cho buổi tối, mặc một bộ Yukata đơn giản và bước tới trường. Cảm giác uể oải bao trùm cơ thể nó.

Kể cũng phải. Nó sắp hẹn hò với người nó không thích. Không hẳn là không thích - nó coi Yuuri là một người bạn, một người bạn thực sự, chứ không phải người để yêu đương.

Một người bạn mà nó đã lừa dối. Rằng nó thích cậu ấy.

Giờ nó mới thấy hối hận vô cùng.

Yuuri kéo tay nó lên sân thượng. Ở đây, họ có thể tránh đám đông, và ngắm pháo hoa rõ nhất.

"Này... Đẹp thật đấy..."

Ánh sáng của những bông hoa đầu tiên nở rộ trên bầu trời phản chiếu trong đôi mắt háo hức của Yuuri. Cô ấy hệt như một đứa trẻ vậy - Nick nghĩ, và bất giác mỉm cười.

"Nick này..."

Nét trẻ con giờ biến đi đâu hết.

"Tại sao cậu bắt đầu viết?"

Nó ngạc nhiên với câu hỏi này.

"Thì... tớ giỏi nói dối, nên nó sẽ phù hợp với tớ..."

Nhìn thẳng vào đôi mắt ấy - màu đỏ ngọc, như hai viên ruby vậy - nó hỏi.

"Vậy còn cậu?"

Như đã có câu trả lời từ trước, Yuuri cười, đáp lại.

"Đối với tớ, để tớ có thể sống lại những ngày đã qua khi đọc những câu chuyện của mình..."

Nụ cười ấy vụt tắt.

"... Và, để người khác biết tớ từng là ai, hay ít nhất, từng tồn tại..."

Nick chưa từng thấy vẻ mặt này của Yuuri.

"Cậu có tin không... nếu tớ nói với cậu rằng... tớ sắp biến mất?"

"Nếu đó là sự thật."

Cô bất chợt ôm chầm lấy Nick.

"Tớ sợ... Tớ sợ lắm..."

Những giọt nước mắt cứ thế nối đuôi nhau rơi xuống. Những bông pháo vẫn nhảy múa trên bầu trời đen.

"Tớ ở đây rồi..."

Nick ghì chặt thân hình bé nhỏ này.

"Cảm ơn cậu..."

Lúc này, nó mới nhận ra mình đã vô tâm đến thế nào.

Là người bạn duy nhất của nó, vậy mà nó còn không nhận ra cô ấy đang yếu đi dần qua từng ngày. Là người bạn duy nhất của nó, vậy mà nó còn không thể thấy được cô gái yếu đuối sâu bên trong vỏ bọc lạc quan. Là người bạn duy nhất của nó, vậy mà, nó đã cố gắng đánh lừa cô ấy.

Nó có còn là con người?

*****

Nick bước từng bước trên con đường đầy nắng của Học viện.

Năng lực của nó không phải là một món quà. Nó là lời nguyền.

Nó mang lại cho Nick rất nhiều thứ và lấy đi tất cả. Nó lừa dối mọi người, và lừa dối luôn bản thân nó.

Điện thoại nó rung lên.

"Chào Nick..."

Là tin nhắn của Yuuri. Nó thở phào. Cô ấy không tới lớp hôm nay.

Nó không muốn lời nguyền đó nữa.

"Đầu tiên thì, tớ muốn xin lỗi cậu... vì đã không kể về nó suốt bấy lâu nay. Xin lỗi vì đã luôn trêu chọc cậu. Xin lỗi vì đã khóc vào áo cậu."

Nó không muốn phải lừa dối nữa.

"Nếu cậu thực sự đang đọc những dòng này... thì xin lỗi cậu. Tớ không còn đủ sức để tự nói những điều mình muốn với cậu nữa."

Nó không muốn... tự lừa dối bản thân nữa.

"Căn bệnh tớ mắc phải... tớ thực sự ghét nó, vì nó làm tớ không thể tươi cười cùng cậu lâu hơn."

Nó không muốn phủ nhận những thứ mình cảm nhận được nữa.

"Lúc ở quán cà phê ấy, trà đào không phải thứ tớ thích đâu."

Nó thích Yuuri không phải một lời nói dối.

Nó yêu cô ấy. Nó cảm giác như mình đã yêu Yuuri từ trước khi gặp mặt.

Mắt nó mở to khi đọc những dòng đó.

Lập tức, nó cất bước chạy.

"Văn học là sự thật - đó chỉ là điều tớ luôn tự an ủi mình."

Rẽ trái ở góc phố phía trước, nó luồn lách qua từng người một trên vỉa hè.

"Tớ bắt cậu làm những điều ngớ ngẩn, thực sự là để viết lại chúng đấy."

Lao nhanh qua đường, bệnh viện đã ở ngay trước mắt nó.

"Và, tớ thực sự thích cậu đấy, Nick! Dù cậu cố gắng lừa tớ bằng cách nói rằng cậu thích tớ, tớ vẫn thích cậu. Cảm ơn vì đã cho tớ cơ hội để nói điều này."

Nó giật mình khi thấy những người mặc bộ đồ trắng tinh đẩy nhanh chiếc giường vào phòng cấp cứu.

"Cảm ơn cậu vì đã cho tớ biết cảm giác được thích một người là như thế nào."

*****

U não Ác Tính.

Cái tên thật tàn nhẫn. Rất phù hợp với bản chất của nó.

Chắc chắn tử vong. Đó là suy nghĩ của cả thế giới về nó.

Tuy nhiên, những chuyên gia đã nghiên cứu rất lâu, và tìm ra giải pháp chữa bệnh. Nó chưa hoàn thiện, xác suất thành công rất thấp, và hơn nữa.

Kể cả có thành công, người bệnh sẽ gần như mất sạch kí ức của mình.

*****

Vùng không gian quanh Nick trống rỗng. Trắng tới ghê người. Nó đảo mắt nhìn quanh.

Vài cánh cửa ẩn hiện xa xa, lẩn lút giữa màu trắng vô vị.

Chiếc ghế màu xanh nó đang ngồi khiến nó buồn nôn.

Nó chẳng biết gì nữa. Mọi âm thanh đều lu mờ đi. Các giác quan tê liệt.

Nick có cảm giác đợi chờ.

Ồ, nó đang chờ cái gì giữa vùng ảo ảnh rộng lớn này nhỉ?

Một phép màu - nó tự trả lời bản thân. Có lẽ là vậy - một phép màu xa xỉ.

Nó chẳng biết gì nữa. Nhưng nó biết thứ nó mong chờ bây giờ là một phép màu.

*****

"Cậu có thể lắng nghe yêu cầu ích kỉ của mình không?"

"Chỉ cần đó là cậu."

Cô gái ấy đang đứng trước mắt Nick - trong không gian trắng xóa này - và nở một nụ cười.

"Thay mình... viết tiếp câu chuyện, được chứ?"

Nick chỉ có thể mỉm cười lại.

"Cậu giao cho một kẻ dối trá như mình việc đó sao?"

Yuuri nhún vai.

"Ai biết ~"

Hai người nhìn thẳng vào mắt nhau.

"Thật sự, tớ chưa muốn biến mất."

"Cậu sẽ không đâu."

"Tớ sẽ tồn tại ở đâu chứ?"

"Cậu vẫn luôn ở đó, trong những câu chuyện, và trong tâm trí tớ."

Cô ôm chầm lấy Nick.

"Đừng quên tớ nhé?"

"Có chết cũng không đâu."

*****

Mở mắt ra, khung cảnh bệnh viện trở lại như cũ.

Nó mệt mỏi, thực sự mệt mỏi, nhưng có điều nó phải làm.

Mở balo.

Nó bắt đầu viết. Ngón tay lướt nhẹ nhàng trên bàn phím.

Cuộc hành trình dối trá của nó - và cuộc sống nhẹ nhàng của cô.

*****

Cuộc hành trình của người anh hùng đã gần tới hồi kết.

Sau trận chiến cuối cùng, đổi lấy thế giới được cứu là vết thương của anh.

Mệt mỏi, anh tự hỏi tại sao bản thân lại ở đây, chịu hi sinh để cứu một thế giới không hề quen biết. Lang thang trong vô định, anh ta tìm một nơi yên tĩnh và chờ cái chết tới gần. Nhưng anh ta lại gặp một ngôi làng.

Một cô gái chữa chạy cho anh. Ngôi làng rất gần chiến trường, nhưng không ai biết về trận chiến đó cả.

Anh ta từ bỏ mọi vinh quang mình có thể có, và quyết định dành quãng đời còn lại ở đây - một nơi yên bình và xinh đẹp - vì cô gái ấy.

Hai người kết bạn với nhau, trở nên thân thiết. Rồi tình cảm dành cho cô gái lớn lên từng ngày, trước khi anh nhận ra, anh đã yêu cô.

Khi tình cảm của anh đủ lớn, anh quyết định thổ lộ với cô.

Và cô bị bắt đi bởi một con quái vật còn sống sót trong trận chiến ngay trước mắt anh, trước khi anh có thể nói điều gì.

Điên cuồng, anh cầm theo cây kiếm cũ kĩ đã bỏ xó từ lâu của mình, và tức tốc dồn theo nó.

Đó là một cái bẫy. Lực lượng đe dọa thế giới chưa hề bị tiêu diệt - chúng đã sống sót.

Lần này, anh không hề có đồng đội nào bên cạnh. Hoàn toàn đơn độc. Nhưng giọng nói của cô đã khích lệ anh.

"Em sẽ luôn bên cạnh anh, dù có thế nào đi chăng nữa."

Anh phá tan vòng vây quân thù, và một lần nữa bảo vệ được hành tinh bé nhỏ này.

Cô sà tới ôm lấy anh. Vết thương lần này là không thể cứu chữa.

Đặt một nụ hôn lên môi anh, cô thì thầm.

"Em yêu anh."

Đến lúc này, người anh hùng mới nhận ra cô gái kia là ai.

Một người bạn... Một người mà anh đã quên đi...

Anh không được chết. Anh phải sống.

Anh tới dị giới này là vì cô ấy. Mải sa vào những cuộc phiêu lưu kì thú, anh đã quên đi người mình kiếm tìm.

*****

Đã một tháng trôi qua.

Cuộc phẫu thuật đã thành công. Các bác sĩ nói rằng đó là một phép màu.

Nick vẫn tới hàng ngày, chăm sóc Yuuri. Cô chưa hề tỉnh lại sau đó.

Cha mẹ cô ấy luôn bận rộn, nên giờ Nick là người duy nhất chăm sóc cô.

Hôm nay cũng vậy. Nó bước tới, đẩy cửa phòng.

"Yuuri!"

Cô đang ngồi đó, trên giường bệnh. Sắc mặt hơi xanh xao, nhưng cô đã tỉnh dậy.

Cô ngạc nhiên quay đầu lại.

"Anou... Cậu là ai vậy?"

Nick chết lặng.

Đó là sự thật. Cô ấy đã mất đi toàn bộ kí ức.

Yuuri không còn biết tới sự tồn tại của Nick nữa.

"Xin lỗi... mình nhầm phòng..."

Nở một nụ cười gượng, nó quay đi.

Nếu nó lừa dối Yuuri, có lẽ, cô ấy sẽ có những kí ức trước kia.

Nhưng đó chỉ là những kí ức giả dối. Nó không bao giờ có thể kéo Yuuri kia trở về chỉ bằng lời nói dối.

Nếu nó lừa dối bản thân rằng nó chưa từng gặp cô, có lẽ, nó sẽ không phải đau khổ vì cô.

Nhưng nó không muốn quên đi Yuuri.

Nó không muốn lừa dối ai nữa.

"Ngày mồng một tháng tư, tớ đã gặp cậu - kẻ chuyên lừa lọc người khác. Tớ không hiểu tại sao mọi người tin cậu đến thế, dù những lời nói dối của cậu rất ngốc nghếch. Tớ đã làm bạn với cậu ngay sau đó, và tớ nhận ra cậu đã vui đến thế nào khi không phải nói dối để kết bạn."

Một giọng nói trong trẻo vang lên. Không to, nhưng đủ khiến Nick bất ngờ.

"Ngày mười lăm tháng tư, hai tuần sau đó, tớ và cậu tranh luận rất gay gắt vào giờ nghỉ trưa. Điều tớ và cậu biết thật mâu thuẫn, nhưng tớ không thể nào phủ nhận được rằng "văn học là dối trá". Tớ đã thua cuộc tranh luận ấy, nhưng tớ vẫn thấy vui lắm."

"Yuuri, cậu..."

"Ngày chín tháng năm, tớ rủ cậu ra bờ hồ gần trường. Tớ đã bắt cậu làm hàng tá điều ngốc nghếch, nhưng cậu không phàn nàn. Lần đó thực sự vui, vui lắm. Cậu bảo cậu thích tớ, tớ đã xấu hổ mà chạy mất."

Nick quay đầu lại.

"Ngày mười bảy tháng năm, trường mình tổ chức lễ hội pháo hoa. Tớ thực sự muốn đi cùng cậu. Khi chúng ta lên sân thượng, tớ đã khóc vào áo cậu."

"Yuuri..."

Nước mắt lăn trên gò má, rơi xuống, thấm vào cuốn vở dày cộm mới được viết vài trang.

"Những lời khi đó... Là thật chứ?"

Phép màu thực sự đã xảy đến.

"Cậu thực sự... thích tớ chứ?"

"Không."

Nick cười. Nó thấy khóe mắt cay cay.

"Tớ yêu cậu."

*****

Cuốn sách vẫn còn vài trang nữa.

"Nếu tớ nói điều này, có thể cậu sẽ không tin. Nhưng tớ vẫn phải nói với cậu.

Cậu từng có một người bạn thuở nhỏ. Chính cô ấy là người đã dạy cậu nói dối, đã tạo ra một Nick Wilder như hiện tại. Cậu từng chơi rất thân với cô ấy, và dùng những lời nói dối kia để lén đi chơi cùng cô.

Năm tám tuổi, cô ấy phải chuyển nhà vì thể chất yếu ớt của mình. Cả hai đã ôm nhau khóc trước ngày cô ấy đi.

Cậu lúc đó mới là đứa trẻ tám tuổi, đã quá buồn bã tới nỗi lừa dối bản thân rằng tớ chưa từng tồn tại. Tớ biết, tớ chính là người dạy cậu nói dối, và tớ đã từng làm vậy với mình. Nhưng tớ không thể quên được cậu, dẫu có cố gắng ra sao đi nữa.

Khi gặp lại cậu, tớ đã rất vui. Nhưng tớ đã không dám tới gần cậu. Một người bạn đã biến mất tám năm trước, giờ xuất hiện lại, cậu sẽ cảm thấy thế nào?

Niềm vui của tớ cũng không kéo dài lâu khi nhận ra tình trạng của cậu tồi tệ đến mức nào: cậu tự lừa dối bản thân, chối bỏ những cảm xúc của mình. Tất cả, cũng đều do tớ. Vậy nên tớ không thể đứng nhìn được.

Nếu tớ không thể bước tiếp cùng cậu nữa, cậu sẽ làm gì? Tớ lo lắng khi nghĩ về viễn cảnh ấy. Rằng tớ sẽ lại làm cậu buồn một lần nữa.

Thời gian của tớ sắp hết, và cũng vì sự ích kỉ của mình, tớ đã đánh liều.

"Tớ yêu cậu". Rất đơn giản, nhưng lại không thể nói ra. Tớ không muốn phải làm cậu buồn nếu tớ biến mất.

Cảm ơn cậu, vì đã cho tớ cơ hội để nói ra những lời đó.

Tớ yêu cậu."