Chương 24: Lễ cầu siêu (4)
May mắn là vẫn còn nước trong phòng tắm. Rienne lấy một chiếc khăn ẩm và bắt đầu lau vết thương.
Bấc của cây nến chỉ còn lại một đoạn ngắn, ngọn lửa bập bùng vài lần như thể sắp vụt tắt.
Nhưng ngay sau đó, mắt của Rienne đã thích nghi với bóng tối rồi nên cô có thể nhìn thấy những thứ xung quanh.
[Rienne] “Chắc là đau lắm.”
Vết thương đó không thể gọi là nhỏ được.
Trông thì không nghiêm trọng lắm vì bàn tay anh rất to, nhưng nếu như vết thương ấy xuất hiện trên tay cô thì mọi chuyện sẽ khác hẳn.
[Black] “Ta không để ý thấy.”
[Rienne] “Làm thế nào mà ngài có thể không để ý đến một vết thương như thế này chứ?”
[Black] “… Chắc lúc đó ta đang vội.”
Khó mà tưởng tượng được dáng vẻ người đàn ông này lúc vội vàng sẽ như nào. Anh giống như một tảng đá lớn hoặc một cái cây vậy. Dù trong điều kiện nào, mưa gió hay bão bùng cũng không thể lay động được anh.
Mình cứ tưởng không gì có thể khiến người này mất kiên nhẫn chứ.
[Rienne] “Tốt nhất là ngài nên bôi thuốc của Tiwakan lên vết thương. Loại thuốc đó có vẻ hiệu quả hơn.”
Sau khi cẩn thận lau sạch bụi bẩn và máu trên vết thương, Rienne do dự một lúc rồi hỏi.
[Rienne] “Ngài có muốn rửa mặt không?”
Bàn tay sạch sẽ làm nổi bật lên gương mặt trông như một mớ hỗn độn của anh.
[Black] “………Có.”
Black hít một hơi thật sâu trước khi đáp lời cô.
[Rienne] “Vậy thì hãy đến gần hơn một chút đi.”
Black nhanh chóng tiến lại gần và đưa mặt về phía cô.
[Rienne] “Quá…”
Quá… quá gần rồi.
Khi Rienne đang lẩm bẩm một mình, Black ngồi khụy gối xuống sàn phòng tắm.
[Black] “Thế này có ổn không?”
… Anh vẫn quá gần.
[Rienne] “Ta sẽ làm nhanh thôi.”
Sau đó, Rienne chọn một góc khăn sạch sẽ, không bị bẩn rồi bắt đầu nhẹ nhàng lau mặt cho anh.
… Đáng lẽ ra mình không nên đề nghị làm như này cho anh ta.
Có lẽ sẽ tốt hơn nếu bảo anh lùi lại một chút. Có phải vì ngọn nến cháy quá sáng không? Vì một lý do nào đó, Rienne có thể nhìn thấy anh rất rõ ràng.
… Anh thực sự rất đẹp trai.
[Rienne] “Xin hãy nhắm mắt lại.”
Giây phút cô nhận ra mình đang nhìn anh thật kỹ, anh cũng đang nhìn cô. Ở khoảng cách này, ánh nhìn chằm chằm lạnh như băng của anh thật sự là quá đủ rồi.
Và anh dường như còn chả chớp mắt lấy một lần.
[Black] “Tại sao?”
[Rienne] “Ngài… quá gần rồi.”
[Black] “Ngay cả khi ta không làm vậy, thì cũng vẫn thế thôi.”
Không, nó khác mà.
Với khoảng cách gần như thế này, không có gì có thể che dấu được.
Nếu anh nhìn cô gần như vậy, những cảm xúc của Rienne khi gặp anh – bối rối, ngưỡng mộ và hoang mang – anh sẽ thấy tất cả mất.
[Rienne] “Kể cả vậy, xin hãy nhắm mắt lại.”
Sau đó, Black chậm rãi lẩm bẩm.
[Black] “…… Không muốn.”
[Rienne] “Hả?”
[Black] “Ta không muốn đấy.”
[Rienne] “…”
Sao tự dưng anh cứng đầu vậy?
Rienne không biết có phải là do mình bị nước dính vào mắt hay không, nhưng môi cô mím chặt khi cố nhìn những thứ trước mặt và hơi thô bạo chà xát miếng vài.
Lách tách.
[Rienne] “A!...”
Khi tóc quanh trán anh được vén lên, từng giọt máu đột nhiên rơi xuống.
[Rienne] “Ngài cũng bị thương ở đây!”
Trong cơn hoảng loạn, Rienne làm tóc anh rối hết cả lên.
Cô cứ tưởng anh chỉ là bị dính bùn trên tóc thôi, không ngờ nó lại là máu khô. Cái này còn tệ hơn cả vết thương trên mu bàn tay của anh nữa.
[Rienne] “Ngài còn không chú ý đến vết thương như này nữa?”
[Black] “Ta biết chứ. Chỉ là máu đã ngừng chảy nên ta nghĩ mình vẫn ổn thôi.”
Và nếu Rienne không chà xát mạnh miếng vải, vết thương sẽ không lại bị chảy máu.
[Rienne] “…”
Đây là lỗi của mình.
Rienne dừng tay lại, đầy ăn năn.
[Rienne] “Đáng lẽ ta không nên chạm vào nó.”
[Black] “Không đúng.”
Khi Rienne định thu tay về, Black nắm lấy bàn tay cô và áp vào mặt mình.
[Black] “Tiếp tục đi. Ta không đau.”
… Làm gì có chuyện không đau được cơ chứ.
[Rienne] “Buông tay ta ra đi. Ngài cần rửa sạch vết thương bằng nước.”
[Black] “Nàng sẽ giúp ta làm việc đó chứ?”
Thực sự đấy, có chuyện gì đang xảy ra với anh à?
Anh có thể tự mình giải quyết những việc như thế này mà… À, tay anh ấy đang bị đau phải không?
Với vết thương như vậy, Rienne không thể yêu cầu anh tự làm được.
Nghĩ vậy, cô khẽ gật đầu.
[Rienne] “Đúng vậy, nên ngài buông tay ta ra đi.”
[Black] “…”
Cuối cùng anh cũng chịu thỏa hiệp và tay Rienne đã được giải thoát. Rienne đặt miếng vải xuống và kéo anh về phía bể nước.
[Rienne] “Ngài cần phải nhắm mắt lại.”
Black ngoan ngoãn cúi đầu xuống gần bể nước, Rienne bắt tay vào rửa sạch vết thương cho anh. Khi đổ nước lên chỗ chảu máu, ngay lập tức, cô thấy máu lan ra khắp mặt nước.
Anh đang rất đau…
Tại sao anh lại mặc kệ vết thương nghiêm trọng như vậy chứ? Tại sao anh lại đến thẳng đây thay vì đi điều trị trước?
Rienne chạm vào anh một cách cẩn thận.
Lúc này, chỉ còn lại tiếng nước chảy róc rách thỉnh thoảng đan xen vài tiếng hít thở nhè nhẹ. Ánh nến dịu dàng bao bọc lấy thân hình hai người, chiếu lên hình ảnh hai chiếc bóng quấn quýt, hòa hợp với nhau một cách kì lạ.
[Rienne] “Ta nghĩ là sắp xong rồi. Chỉ một chút nữa ở đây...”
Ánh sáng lờ mờ nên rất khó để có thể nhìn rõ vết thương. Khoảnh khắc Rienne ước trời sẽ sáng hơn một chút, ngọn nến sáng bừng lên trong chốc lát như thể cho cô một tia hy vọng hão huyền.
[Rienne] “Được rồi, ta nghĩ thế là xong… A!”
Đột nhiên, ngọn nến tắt ngấm. Mùi bấc cháy khét lẹt thoáng qua chóp mũi Rienne khi tia lửa hồng của ngọn nến từ từ lụi tắt, bừng sáng nhất trong những giây phút cuối cùng.
[Rienne] “Ngọn nến tắt rồi.”
[Black] “Tốt thôi.”
Căn phòng nơi bóng tối bao trùm mọi thứ, bầu không khí thật kỳ lạ. Khi các giác quan khác không sử dụng được thì thính giác của cô càng nhạy bén, chỉ một tiếng động khẽ cũng khiến cô nổi da gà.
Giọng nói trầm thấp của Black vang vọng trong căn phòng, vang cả vào trái tim cô.
[Rienne] “Hả?”
[Black] “Ngọn nến tắt đúng lúc ta xong việc.”
[Rienne] “…?”
[Black] “Nàng nói ta có thể chạm vào nàng khi ta đã sạch sẽ mà.”
[Rienne] “Cái đó… Ta có thể hỏi tại sao ngài lại muốn chạm vào ta không?”
[Black] “Không quan trọng đến vậy đâu.”
Sột soạt.
Âm thanh Black đưa tay về phía này làm da gà da vịt của cô thi nhau nổi lên, và khiến cô phải hít một hơi thật sâu.
Sượt.
Trong không gian tối như thế này, cô nghĩ anh sẽ phải mất một lúc để tìm thấy cô, nhưng ngay lập tức Black đã vòng tay qua eo Rienne. Kéo cô ngồi vào lòng mình rồi anh tựa đầu vào ngực cô.
Rienne bối rối đến mức không biết nên đặt tay ở nơi nào. Cuối cùng cô lúng túng đặt tay lên đầu của Black.
Đây không phải là lần đầu tiên cô ôm anh nhưng cảm giác lúc này rất khác. Thật là xấu hổ.
… Có phải là vì trời tối không?
Rất nhiều người có xu hướng hành động kỳ lạ khi không thể nhìn thấy gì.
[Rienne] “Nhưng… phải có lý do tại sao…”
[Black] “Khi tảng đá rơi xuống đầu ta…”
Black chậm rãi tiếp tục nói trong khi vẫn ôm chặt lấy Rienne.
[Black] “Đột nhiên ta nghĩ… sẽ thật tưyệt nếu được chạm vào Công chúa.”
[Rienne] “Điều đó… hơi lạ đấy.”
[Black] “Đúng vậy. Ta chưa bao giờ cảm thấy thế khi bị thương trước đây.”
[Rienne] “…”
Rienne nhớ lại cảnh tượng những tảng đá khổng lồ rơi xuống từ vách đá. Không thể ngờ được suy nghĩ duy nhất của Black trong giây phút choáng váng đó lại là về cô.
Nhưng tại sao?
Anh không nói gì, nhưng anh có thể đã mất mạng.
Rienne không hiểu tại sao anh lại muốn chạm vào cô đến vậy, nhưng nếu đó là lý do thì cô muốn chiều theo anh.
[Rienne] “Hẳn là nguy hiểm lắm.”
Trong vô thức, Rienne nhẹ nhàng luồn ngón tay mình qua tóc anh.
[Black] “…… Vết thương của ta không nghiêm trọng như vậy đâu.”
[Rienne] “Nhưng…”
Hai người cứ giữ nguyên vị trí như vậy trong bóng tối một lúc. Họ đều giữ im lặng, chỉ còn âm thanh sột soạt của bàn tay Rienne đang xoa đầu Black vang lên trong căn phòng nhỏ và tối đó.
Tóc anh ấy mềm hơn mình tưởng.
Cuối cùng, cô nhận ra rằng mình đang cào thẳng mái tóc của anh, nhưng Rienne cũng không vì vậy mà dừng tay lại.
Mình đã nghĩ nó sẽ khó khăn hơn thế này. (1)
Người đàn ông này có rất nhiều mặt đối lập với vẻ ngoài của anh. (2)
Đó là điều Rienne kết luận được sau ngày hôm nay. Cô chưa bao giờ nghĩ anh lại sẵn sàng mạo hiểm như vậy chỉ để làm điều gì đó cho cô.
Ở bên anh càng lâu, cô càng nhận ra một điều là mọi thứ đôi khi không giống vẻ bề ngoài của nó.
Mọi người đều nói rằng mục đích của người đàn ông này là trả thù, nhưng có lẽ là không phải vậy.
[Black] “… Khác với những gì ta nghĩ.”
Sau đó Black thì thầm một ý nghĩ rất giống với của cô. Tay Rienne khựng lại.
[Rienne] “Khác ở điểm nào?”
[Black] “Nàng đấy, Công chúa.”
[Rienne] “Sao lại vậy?”
[Black] “Trước đây, bất cứ khi nào ta hỏi liệu ta có thể chạm vào nàng không, nàng sẽ chỉ đứng yên và cam chịu mà thôi.”
[Rienne] “Cái đó…”
[Black] “Vì vậy, ta không nghĩ nàng sẽ nguyện ý chạm vào ta.”
[Rienne] “…”
[Black] “Và ta chưa bao giờ nghĩ rằng nó sẽ làm ta hạnh phúc đến vậy.”
Black nghiêng đầu nhìn cô.
[Black] “Ta rất vui khi bị thương.”
[Rienne] “…”
Rienne nín thở nhìn anh nắm lấy bàn tay đang vuốt ve mái tóc anh của cô và áp môi lên, đặt lên đó một nụ hôn dịu dàng.
***
Đúng như họ mong đợi.
Vị đại tư tế lập tức chạy đến lâu đài với sắc mặt tái nhợt.
Bởi vì cầu thang ở đền đã bị phá hủy, ông ta đành phải buộc một sợi dây vào người rồi leo xuống. Rõ ràng là ông ta đã mắc một vài sai lầm khi leo xuống và nghĩ rằng mình sẽ chết.
[Đại tư tế] “Tất cả là do cơn thịnh nộ của Chúa!”
Đại tư tế hét lên một tiếng. Rienne khẽ nhíu mày và kìm nén cơn tức giận.
Ngôi đền là một chủ đề nóng mỗi khi nói chuyện phiếm, vậy nên tin đồn về những gì đã xảy ra lan đi rất nhanh.
Ông ta ý thức được rằng sau khi cầu thang bị sập, mọi người đã truyền tai nhau rằng Chúa đã tức giận vì ông ta không cho Rienne tham dự tang lễ.
Hiện tại, đại tư tế đang hét lớn lên như muốn cố gắng phủ nhận tin đồn.
[Đại tư tế] “Tất cả là do những sinh vật ghê tởm và bẩn thỉu như Tiwakan đang làm ô uế vùng đất của chúng ta!”
Rienne, người đang ngồi trong phòng khách, cau mày day day huyệt thái dương.
[Rienne] “Đó không phải những gì ta nghe được đấy.”
[Đại tư tế] “Cái gì? Người đang phủ nhận lời của Chúa sao, Công chúa?”
[Rienne] “Ta chỉ đang nói về những gì ta đã nghe được. Họ nói Chúa nổi giận vì ta không được có mặt ở đám tang. Chính ngươi đã đưa ra quyết định đó, vậy thì không phải cơn thịnh nộ của Chúa là lỗi của ngươi sao, đại tư tế?”
[Đại tư tế] “Sao người dám? Ai lại dám bịa đặt về Chúa như vậy…?”
[Rienne] “Nếu Chúa thực sự khó chịu với Tiwakan, Chúa sẽ trừng phạt bọn họ. Nhưng thứ bị phá hủy ở đây lại là cầu thang của ngôi đền… Chẳng phải ý định của Chúa đã quá rõ ràng rồi sao?”
[Đại tư tế] “……!”
Đại tư tế không nói nên lời, há hốc miệng.
Ông ta không nghĩ Rienne sẽ đi nước cờ này.
Hắn ta không phải là một người thông minh.
Rienne nghĩ vậy khi cô nhìn vào chiếc cằm như sắp rơi ra của vị đại tư tế.
Nếu ông ta định đổ lỗi cho Tiwakan thì ít nhất ông ta cũng phải có một bằng chứng thuyết phục chứ. Có lẽ Black đã trèo lên một vách đá khuất tầm nhìn để đề phòng chuyện này xảy ra.
Điều này cũng nhắc nhở cô, anh nhạy bén và quyết đoán như thế nào.
[Đại tư tế] “Chẳng có gì rõ ràng cả.”
Một lúc lâu sau, đại tư tế lắp bắp nói ra lý lẽ của mình.
[Đại tư tế] “Sao Chúa lại nổi giận với những tín đồ của ngài được chứ? Người có nghĩ rằng Chúa đang muốn bảo chúng ta hãy loại bỏ những mầm mống tai ương đấy không?”
Lời nói của ông ta được những tư tế sau lưng hưởng ứng nhiệt tình.
[Tư tế] “Đúng vậy.”
Bọn họ vội vàng giải vây cho đại tư tế.
[Đại tư tế] “Vậy nên Công chúa đừng để bị lừa bởi những tin đồn vô căn cứ đó. Chúa không do dự trừng phạt những kẻ bất kính đâu.”
[Tư tế] “Đúng vậy.”
Rienne mệt mỏi nhìn họ và lắc đầu.
[Rienne] “Ha……”
Mặc dù đúng là cô đã cảm thấy hơi mất sức kể từ sáng nay.
Nhưng đó là do cô đi ngủ quá muộn vào đêm qua. Cô đã ở trong căn phòng tối tăm đó quá lâu. Sau lúc đó, Black đã đứng dậy rồi ôm Rienne vào lòng một lần nữa. Khác với lúc ngồi, lần này anh ôm trọn lấy cơ thể cô.
Lúc đầu, Rienne cảm thấy khó thở, nhưng chỉ trong giây lát mà thôi. Sau đó, cô nghĩ rằng vòng tay ấm áp này sinh ra như là để dành cho cô vậy. Vòng tay anh rất thoải mái và vững chắc, cảm giác như dù có chuyện gì xảy ra đi nữa, nó cũng sẽ bảo vệ cô, điều đó an ủi tinh thần cô rất nhiều.
Khi bình minh ló dạng, họ bắt buộc phải tách nhau ra.
Rienne ngạc nhiên sao thời gian trôi nhanh quá vậy. Cô càng ngạc nhiên hơn là bản thân mình lại thấy nuối tiếc những giây phút ở bên anh, được anh ôm vào lòng.
Chuyện gì đã xảy ra với mình vậy?
Mỗi khi ở bên anh, cô như quên mất khái niệm thời gian, quên đi sự vật, sự việc đang xảy ra xung quanh mình. Đây là lần đầu tiên có một người có thể khiến cô như vậy.
[Đại tư tế] “… Vì vậy Chúa sẽ… Không bao giờ… Để nó xảy ra lần nữa… Công chúa? … Công chúa!”
Khi Rienne đang đắm chìm trong suy nghĩ, đột nhiên giọng nói của đại tư tế vang lên, cắt đứt dòng suy nghĩ của cô.
[Rienne] “…… Ngươi nói tiếp đi.”
Rienne hoàn hồn lại, cô khẽ quay đầu về phía đại tư tế. Vẻ mặt cô bình tĩnh đến nỗi đại tư tế hơi run run.
[Rienne] “Và? Ngài đến đây là để làm gì?”
Có lẽ vị đại tư tế muốn nói rằng đền thờ không thể trả nổi chi phí sửa chữa cầu thang.
[Đại tư tế] “Người phải dâng hiến lễ vật để điều này không bao giờ xảy ra nữa. Và sự vô lễ của Tiwakan sẽ phải bị trừng phạt.”
[Rienne] "Và sao ông lại đề xuất rằng tôi phải làm điều đó?"
Ông ta ở đây chỉ để phun ra mấy câu nhảm nhí đấy à.
Có ai như ông ta không chứ?
Đại tư tế và nhà Kleinfelder đều chỉ ngồi đó rồi nói Rienne phải làm cái này, làm cái kia. Quả là to gan khi dám như thế với một vị công chúa.
Từ trước đến nay, họ đều vô tình hay cố ý bỏ qua sự thật rằng chính sự tồn tại của Rienne đã ngăn vương quốc này rơi xuống bến bờ suy tàn.
Và lúc này cũng vậy, đại tư tế tự tin nói lớn điều kiện vô lý của mình.
[Đại tư tế] “Hãy hoãn hôn lễ lại.”
*Chú thích:
(1) ‘Nó’ ở đây vừa để chỉ mái tóc của Black vừa để chỉ tính cách, con người anh.
(2) Ý câu này chỉ Black là kiểu người có tính cách khác hẳn với vẻ ngoài