#
Nơi tôi và Enomoto trọ lại là căn phòng 513 ở tầng 5.
Shikishima Grand Hotel từ tầng 3 trở lên là tất cả phòng dành cho khách, thế nhưng trong khoảng thời gian cuộc chiến giao lưu kỳ tháng 5 thì tầng 3 và tầng 4 là dành cho nữ, tầng 5 và tầng 6 sẽ dành cho nam. Song, việc nam nữ ngủ cùng nhau đã bị cảm biến khóa hoàn toàn.
Do đó, không một ai có thể đảo phòng trước chìa khóa vạn năng của khách sạn. Cơ mà phòng ở đây rất rộng và đẹp. Chiếc giường êm ái, không gian thoáng đãng, dễ chịu, ti vi và tủ lạnh cũng siêu bự.
(Mà, thực sự thì mình vẫn thích ở một mình hơn)
Vừa nghĩ vậy tôi vừa đặt thiết bị lên đầu giường. Bởi vì mình cần phải liên lạc với Himeji và ra chỉ thị cho company nhưng do cùng phòng với Enomoto nên tôi bị hạn chế rất nhiều mặt. Song nếu tôi tự nhiên đưa yêu cầu muốn ở phòng riêng thì chắc chắn sẽ bị nghi ngờ ngay, do đó tôi chẳng còn sự lựa chọn nào khác.
Theo như Himeji nói, do các thành viên cận vệ tranh giành nhau quyền lợi cùng phòng với Saionji nên, bằng cách nào đó cô ấy lại được ở một mình.
“.............”
Về phía Enomoto thì, nãy giờ anh ta chỉ ngồi dựa lưng trên đầu giường đọc sách điện tử dù đã tắm xong và thay bộ đồ ngủ màu đen.
Vì cảm thấy hiếu kỳ nên tôi đã thử hỏi.
“Này Enomoto. Ông anh đang đọc cái gì thế ? Trông có vẻ tập trung quá nhỉ”
“Anh đã bảo chú là hãy sử dụng kính ngữ đi, Shinohara. Nếu chú không hiểu thì anh sẽ dạy chú từ con số 0 luôn…….. Ngoài ra thì cái anh mày đang đọc là một bộ tiểu thuyết rất nổi tiếng. Hay đúng hơn là Light Novel nhỉ”
“Light Novel ? Hê, đúng là ngoài sức tưởng tượng. Tôi cứ nghĩ ông anh phải đọc mấy sách cao siêu như sách học thuật chứ”
“Nói cái gì thế. Sách học thuật thì sao mà giết thời gian được ?”
“? Thế à ?”
“À. Mấy kiểu dữ liệu văn chương được liệt vào danh sách thông tin ấy chỉ cần nhìn lướt qua là nhớ rồi và mất chưa đến vài phút. Tuy nhiên, tiểu thuyết lại khác. Nó không đơn thuần là loại thông tin mà còn bắt ta phải tưởng tượng thì mới tận hưởng hết được.”
“.........Ra vậy”
Câu trả lời ngoài mong đợi của một con quái vật thực sự, thấy thế tôi chỉ đáp qua loa cho xong rồi nằm xuống giường. Đọc hết quyển sách dày cộp chỉ trong nốt nhạc thì bố ai mà đồng cảm nổi, đã thế sách học thuật lại không dùng cho việc giết thời gian chứ.
Vừa nghĩ vậy tôi vừa nhắm mắt lại. Song lần này đến lượt Enomoto bắt chuyện.
“Shinohara. Không lẽ chú cứ định thế mà ngủ luôn à ? Chú vẫn chưa tắm đúng không”
“À, tôi biết chứ. Tôi chỉ nằm nghỉ tí thôi”
“Vậy à ? Thế thôi…”
Nói xong, Enomoto quay trở lại với thiết bị của mình. Tính cách cộc lốc, và vì tranh giành [Tự lệnh] trong <Astral> với tôi nên ổng mới hay kiếm chuyện chứ thực chất anh ta không phải người xấu. Ngược lại, nếu được đánh giá thì có lẽ anh ta sẽ được xét vào diện người tốt.
(Mà, dẫu có đúng đi chăng nữa nhưng vụ lần này mình vẫn buộc phải đánh lửa ổng)
Vừa nhìn vào tròng mắt anh ta tôi vừa nghĩ.
Xong, tự lúc nào đó tôi đã ngủ quên mất tiêu.
“........Chết cha, giờ mấy giờ rồi”
Khi tôi mở mắt thì trời đã đêm khuya.
Hiện đang là một giờ sáng. Vì cuộc nói chuyện với Enomoto từ khoảng 10 giờ nên suy ra tôi đã thiếp đi tận 3 tiếng. Căn phòng đã được tắt điện, Enomoto đang say ngủ, còn cơ thể tôi thì được đắp chăn rất cẩn thận.
“Thiệt tình, đúng là một gã tốt mà”
Vừa lẩm bẩm tôi vừa rời khỏi giường. Nhờ việc ngủ quên tận 3 tiếng hay sao mà tự nhiên tôi không cảm thấy buồn ngủ nữa. Đồng thời, tôi nhớ ra việc mình vẫn chưa đi tắm. Chí ít thì tôi muốn tắm qua vòi hoa sen nhưng lại sợ đánh thức Enomoto do tiếng ồn.
“Mà, chắc để mai cũng được, à không”
Đột nhiên nhớ ra chuyện khác, tôi liền đưa tay phải lên miệng. ……….Hình như khách sạn này có bể tắm lớn thì phải. Hơn nữa tôi còn nhớ nó mở 24/24 và mình thích tắm lúc nào cũng được.
Sau cùng, tôi đã hướng đến bể tắm lớn ở tầng 1 chứ không phải mấy buồng tắm trong phòng. Vì khăn tắm có sẵn ở nơi thay đồ rồi nên tôi chỉ cần mang theo thiết bị là đủ. Vấn đề duy nhất ở đây là thời gian, cho đến khi xuống đến tầng 1 tôi đã không bắt gặp ai cả.
Xuống tới nơi, tôi bẻ lái nhanh sang chỗ bể tắm, tuy nhiên...
“..............?”
Cảm thấy có ai đó trong tầm mắt, tôi khẽ nheo mắt lại. Do tầng lầu đại sảnh đã tắt hết điện và khá tối nên tôi không thể nhìn rõ. Đúng là có ai đó…. A kia rồi.
“Ưm, hây aaa ! A, a-re ? Không tới……...Ưm, ưm…. !”
“..................”
Nhà hàng nơi chúng tôi dùng bữa ban nãy. Tại sâu bên trong quầy thanh toán, không gian mà chỉ nhân viên mới vào được có một cô gái đang ra sức kêu lên cái gì đấy. Hình như cô ấy đang đưa khay cầm tay lên giá.
Chỉ tiếc là vị trí của giá khá cáo còn cô gái lại hơi thấp. Cứ mỗi lần cô ấy rướn người lên là mấy cái đĩa bên trên cảm giác như sắp rơi đến nơi.
“Đã, đã thế thì mình sẽ giải phóng dị năng ẩn sâu bên trong bấy lâu nay………”
Vào tư thế sẵn sàng, cô gái nhìn chằm chằm vào cái giá y như nhìn kẻ địch và chuẩn bị làm một bước nhảy lớn.
“Khoan đã”
“Fu nyaaa !?”
Ngay lập tức, tôi với lấy cái khay trên tay cô gái rồi cho lên giá. Thấy thế, cổ tròn mắt ngạc nhiên nhìn tôi.
“Thiệt tình, nhảy lên như thế nguy hiểm lắm. Có thể sẽ xảy ra tai nạn đấy”
“................”
“........? À không lẽ cô muốn tự mình làm sao ? Nếu thế thì cho tôi xin lỗi. Cư coi như tại tôi rồi cô về ngủ đi”
Vẫy tay trước cô gái cứ im thin thít chẳng nói chẳng rằng, tôi nhanh chóng rời đi. Tuy nhiên, ngay sau đó cô ấy đã cất lên trong khi tay nắm chặt lấy bộ đồng phục.
“A, a-no…”
“........Ưm ? Cô có chuyện gì à ?”
“E, e-to……...E, em vẫn chưa nói lời cảm ơn anh”
Vừa bẽn lẽn quay đi cô gái vừa nói với vẻ thẹn thùng. Bằng tư thế quay người lại, tôi chạm mặt với cô gái lần nữa.
Ngoại hình của cổ cỡ học sinh trung học…….chắc thế. Còn chiều cao thì chỉ ngang với học sinh tiểu học, nhìn toàn thể trông không khác trẻ con là mấy. Mái tóc màu đen ngắn dài ngang vai, đôi mắt to tròn đen láy. Tuy nhiên, vì phần tóc mái hơi dài nên nó đã che đi con mắt bên phải. Cách điều phối trang phục mang hơi hướng goth-loli. Song, nó lại không hề lòa loẹt mà rất đơn giản và phong cách, chúng khiến cho cô trở nên tươi tắn, đáng yêu đến tuyệt diệu… Nếu phải chọn một từ để miêu tả cô ấy thì, chắc là chuunibyou nhỉ.
Cô gái hơi cúi đầu xuống rồi ngước nhìn tôi bằng con mắt bên trái.
“Xin cảm ơn… anh ?”
“Sao lại nói lời cảm ơn dưới dạng câu hỏi vậy ? Nhóc không cần khách khí vậy đâu”
“Tại, tại vì em đâu biết anh sẽ định làm gì sau đó đâu……...nên em chỉ đơn thuần đang nghĩ mình không nên bất cẩn thôi.”
“Nhóc đúng là cẩn thận quá rồi”
Bất giác tôi đã đáp trả lại theo phản xạ… Sao nhỉ, trạng thái tinh thần tự nhiên khác hoàn toàn lúc nãy khi nhỏ ở một mình. Ánh mắt luôn nhìn đi chỗ khác, song lỡ chẳng may có chạm thì nhỏ cũng quay đi luôn. Cảnh giác là một chuyện, hay có thể nói nhỏ chỉ đơn thuần là khá kém giao tiếp với người lạ.
Mình đành phải thay đổi chủ đề vậy.
“Giờ mới nhớ………...sao nhóc lại ở đây thế ?”
“Sao thì ? E-to, ý anh là ý nghĩa sự tồn tại của em ?”
“Không phải thế… Cái khách sạn này chỉ dành cho những người tham gia sự kiện cuộc chiến giao lưu kỳ tháng 5 thôi. Còn nhóc là học sinh trung học đúng không ? Thế tức đâu phải người chơi. Anh mày đang muốn hỏi rằng nhóc rốt cuộc ở đây để làm gì”
“À, là nó à…”
Trước câu hỏi của tôi, cô gái cúi đầu ủ rũ và toát ra bầu không khí thất vọng. Dẫu vậy, nhỏ vẫn gật đầu và đung đưa mái tóc ngắn của mình.
“E-to, em cũng là người có liên quan. Chị em là thành viên của Libra, và em được yêu cầu tham gia <MTCG> …”
“...........<MTCG> ? À, cái này do Libra phụ trách nhỉ”
“Ừm. Thực ra em cũng không rõ lắm nhưng…….?”
Cô gái bẽn lẽn làm vẻ mặt khó hiểu. Trông không giống loại người có thể diễn, dường như thực sự nhỏ không biết gì cả.
(Phải rồi, tự nhiên mình lại quên mất tiêu người thứ 6………..)
Vừa khoanh tay tôi vừa chìm vào dòng suy nghĩ… Phần thưởng lớn nhất trong <MTCG> là tấm wildcard. Chỉ cần có nó trong tay thì ai cũng có thể tham gia <Astral>. Về trường hợp của Eimei, Enomoto có ứng cử một thành viên khá mạnh là Minakami Mayu…. thế nhưng anh ta lại không kỳ vọng nhiều lắm. Tạm thời, chắc tôi không nên nghĩ nhiều về vấn đề này.
“................?”
Tôi dừng dòng suy nghĩ khi nhận ra ánh mắt ngây thơ của cô bé đang nhìn mình.
Phải rồi, tôi vẫn chưa trả lời câu hỏi của nhỏ nữa.
“À, xin lỗi đã hỏi nhóc nhiều thứ. Nhóc biết đường về phòng chứ ?”
“Ưm. Em biết đường về…. nhưng”
“Nhưng sao ?”
Tôi đáp lại và hướng tới cô gái một lần nữa… Song, cô nhóc lại nhìn tôi chằm chằm như thể đang muốn nói gì đấy. Khi mái tóc ngắn kiểu bob đung đưa, đồng thời con mắt màu đỏ thẫm ẩn sau tóc mái đã lộ ra…. Đỏ thẫm ?
“Đây là….”
“Tất nhiên là màu……..À không, bởi vì em là người được chọn. Khác với người bình thường, màu mắt của em sẽ ngầu hơn. Anh nhìn nè, hai mắt khác màu nhau đấy, hay không ?”
“.......Mà, phải rồi nhỉ. Nếu bảo tôi chọn tuyệt hay không tuyệt thì, chắc là rất tuyệt nhỉ”
“Q, quả nhiên là thế mà ! Ừm, ừm, nếu là onii-chan thì em nghĩ chắc anh sẽ hiểu ! Này nhé, này nhé, con mắt phải <Ma nhãn> của em có thể nhìn về quá khứ, tương lai hay trông thấy những vật cách đây hàng ngàn dặm đấy, hiện em cũng đã nhìn thấu onii-chan rằng anh không phải một kẻ tầm thường !”
“Hê… đó cũng là do ma nhãn à. Thế ? Sự tồn tại mạnh nhất đó có chuyện gì với anh mày ?”
“Ừm ! Này nhé onii-chan.”
Nói lấp lửng, cô nhóc hít một hơi thật sâu rồi tiếp tục.
“Bây giờ anh hãy đi chơi với em đi !”
“..............HẢ ?”
Cô nhóc học sinh trung học bí ẩn sở hữu nhiều đặc tính chuunibyou đang nhìn thẳng vào tôi hết cỡ bằng đôi mắt ngây thơ vô đối (Mắt hai màu) và thốt lên những điều không tưởng.
*
*
#
Dường như tên cô nhóc là Shiina Tsumugi.
Tuy tôi không có hỏi nhưng nhỏ đã tự nói ra luôn với khuôn mặt hí hửng. Dù nắm quyền kiểm soát nội dung cuộc trò chuyện nhưng cỡ như biết tên cũng không ảnh hưởng gì đến tôi cả.
Ngoài ra, nội dung màn giới thiệu bản thân đại khái như sau.
[Fu fu fu… Em là Shiina Tsumugi đó. Là Shiina Tsumugi ấy đấy nhé !]
[..........Nào cơ ?]
[Ế, anh không biết sao ? Ưm, em đã cứu thế giới biết bao lần bằng con mắt này rồi vậy mà, nó vẫn chưa được lưu truyền trong sử sách sao……...Cơ mà, onii-chan là ai thế ?”
[Ưm ? À, anh là Shinohara Hiroto _______]
[Kh, không lẽ là “Ấy” ?]
[Nhóc đừng có chỉ nói bằng mấy cái đại từ chỉ định ấy nữa đi]
Có vẻ như cô nhóc bị khá nặng về chứng chuunibyou cũng như lòng tự tôn. Tóm lại thì tên nhỏ là Shiina. Em gái của thành viên Libra (Tiếc rằng tôi không có biết người ấy) hiện đang là học sinh năm 3 trung học. Về vẻ ngoài tôi cứ nghĩ cô nhóc phải nhỏ tuổi hơn nữa nhưng thực chất lại chỉ cách tôi có 2 năm. Còn về tính cách chắc con bé thuộc kiểu người nhút nhát và kém giao tiếp với người lạ. Ban đầu nhỏ không dám nhìn trực tiếp vào tôi, tuy nhiên sau khi đã vào luồng thì nhỏ hoàn toàn không còn lo lắng nữa.
Có lẽ được khoảng một tiếng rồi chăng, Shiina của lúc này đang __________
“Ahahahaha ! Hay quá ! Onii-chan mạnh thật đấy ! Siêu mạnh luôn ! Nhưng mà em sẽ không thua đâu đó ! Hyper Little Blastttttttttttttttt ! A, sai lệnh mất rồi. Pu……...Ahahahahahaha !”
Cô nhóc vui vẻ phấn chấn đùa nghịch.
Khoảng thời gian khi cây cối cũng chìm vào giấc ngủ, tôi và Shiina đã ghé lên phòng game ở tầng 2 khách sạn. Tại địa điểm trông như game center, nào là game gắp thú, game huy chương, game âm nhạc, game bắn súng v.v… rất nhiều trò chơi được thiết lập nơi đây. Hơn nữa, vì là người tham gia <Astral> nên tôi có thể chơi chúng miễn phí.
Tức là, câu “Đi chơi với em đi” của nhỏ ý đại khái là thế này đây.
(Mà, đằng nào mình cũng đoán trước được từ đầu rồi)
Giữa chừng, tôi để lộ ra lời lẩm bẩm như được giải tỏa.
Bằng cách nào đó, tôi đã đi theo cô nhóc được gần một tiếng, mà miễn sao nhỏ thấy vui thì mọi thứ cũng không tệ lắm.
“Nè nè onii-chan, tiếp theo ta chơi trò kia đi ! Em muốn chơi trò đó !”
Không chút chần chừ lưỡng lự, Shiina một tay kéo tôi còn tay kia thì chỉ trỏ. Bên trong lồng kính có nhiều loại thú nhồi bông chồng chất lên nhau, trên đầu có hai cánh tay robot như trực chờ sẵn… hay đúng hơn đây chính là trò gắp thú.
“........Hê ? Từ đầu đến giờ nhóc chỉ chọn game đối kháng, giờ lại chuyển sang trò dễ thương như thế này à”
“Ừm ! Bời vì em rất thích trò gắp th…. À không, cái trò bịp trẻ con này thỉnh thoảng cũng rất thư giãn mà ! Hơn nữa, hơn nữa nhóc này rất hợp để trở thành một sử ma cho người vĩ đại như em !
“Waaa…”, đặt hai tay lên mặt kính, Shiina nhìn vào nó với đôi mắt rạng ngời. Thứ con bé đang nhìn không phải chó, mèo hay gấu mà là một con chó ba đầu. Lấy hẳn con chó gác cổng địa ngục làm sử mà cho mình à, nữ sinh trung học thời nay triển vọng đấy nhỉ.
Đặt thiết bị sang bên cạnh, Shiina bắt đầu chơi một cách thận trọng.
“Fufu……..Tới đây nào Lloyd, hãy nhìn vào con mắt của ta đây ? Ta sẽ dạy cho ngươi biết ai mới là chủ nhân đích thực của mình !”
“Đã đặt cả tên rồi cơ à”
“Tất nhiên ! Bởi vì cuộc hội ngộ của bọn em chính là định mệnh được quyết định bởi <Sách thông thái>. Em nghĩ trong biên niên sử hay Kokin wakashu* cũng có ghi lại đấy !”
(*: Google để biết thêm chi tiết)
“Có cả wakashu luôn à. Con Lloyd này vạn năng nhỉ”
“Đúng không ?........A, sao lại rơi mất rồi ! Nè onii-chan, cái cánh tay robot này đang muốn bóp méo định mệnh của bọn em !”
“Câu chuyện của nhóc hùng vĩ quá rồi đấy…..thiệt tình”
Xem anh mày đây……. Vừa lẩm bẩm vậy, tôi vừa với lấy bộ thao tác từ Shiina và hướng vào Lloyd. Thực ra từ ngày xưa tôi đã rất đắc ý với cái trò gắp thú này. Tuy không phải bách phát bách trúng nhưng trong phạm vi 3 lần thì tôi thừa sức.
“Wa~~~~~~~~~~~~~~~~ ! Hay quá hay quá, onii-chan thật tuyệt vời ! Quả đúng là người đã lọt vào tầm mắt của ta ! Ừm, rất tốt !”
“Cái đó thì anh mày cảm ơn. Lloyd của nhóc đây”
“Hoan hô ! Em cảm ơn anh nhé, onii-chan !”
Trông cứ như trẻ con ấy, à mà nhỏ đúng là trẻ con thật nhỉ. Shiina ôm lấy con thú bông tôi đưa cho rồi nở nụ cười hạnh phúc. Tuy hay nói mấy lời kiểu chuunibyou nhưng thực sự nhỏ vẫn chỉ là học sinh trung học bình thường thôi. Thấy thế, tự nhiên tôi lại muốn làm gì đó cho con bé trông như em gái mình này.
Khoảnh khắc tôi vừa nghĩ vậy, Shiina để lộ ra tiếng ngáp dễ thương “Kuaaa…” trong khi đang chiêm ngưỡng sử ma của mình. Chơi đùa nãy giờ nên chắc nhỏ mệt rồi chăng. Chiếc cánh tay nhỏ xinh không ôm con thú bông đang đưa lên dụi mắt.
“Fuwaaa….. ne…. mu….”
“Được rồi chứ ? Ngay cả kẻ gác cổng địa ngục thì thời gian này trời đã sáng rồi đó”
”Em là chủ nhân, còn bé này mới là gác cổng. Hơn nữa, mắt phải của em có thể nhìn xa hàng ngàn dặm nên có là trong mơ cũng không sao cả…..A re ? Không phải mắt phải mà là mắt trái ư ?”
Shiina cất lên như kiểu nửa tỉnh nửa mơ. Song, giọng nói ấy dần dần nhỏ đi và con bé đã chìm vào giấc ngủ trong khi vẫn đang đứng.
“Đúng là nhỏ vô tư lự”
Vừa lẩm bẩm vừa đỡ lấy cơ thể mỏng manh ấy. Chơi bao lâu rồi nên nhỏ buồn ngủ là điều đương nhiên, cơ mà không thể tin nổi nhỏ lại ngủ luôn như này. Ban đầu còn bẽn lẽn, chẳng dám nhìn vào mắt tôi, giờ thì nhỏ đã ngủ say mà không chút phòng bị.
“Mình cần phải đưa nhỏ về nhưng lại không thể dắt nhỏ lên tầng được”
Không biết Shiina đang trọ ở phòng nào… Song tôi cũng không thể đưa con bé lên phòng của tôi với Enomoto. Hành động đó hoàn toàn bị lược bỏ dù là theo luân lý hay theo như bảo mật của khách sạn.
“Nè, nè, có ai còn thức không……….?”
Tại sảnh tầng 1 Shikishima Grand Hotel.
Khi tôi thử gõ cửa “Cộc cộc” để gọi nhân viên phục vụ thì, có một cô gái trong bộ đồng phục đã xuất hiện dù hơi trễ một chút. Cô ấy kêu lên
“E, em, cô bé đó sao thế !? Không lẽ bị ngất ở đâu à !?”
“Ế…….? À không, không phải tình huống gì khẩn cấp đâu ạ. Em chỉ tình cờ gặp nhỏ ở nhà ăn rồi lên game center chơi. Xong rồi tự nhiên được giữa chừng thì nhỏ lăn ra ngủ luôn...E-to, vậy em nhờ nhị chăm sóc con bé được không ?”
“Hế ? À, ừm, không có vấn đề gì cả….. à mà chị hỏi chút được không ?”
Vừa nhìn tôi và Shiina, cô gái vừa nói với vẻ ngạc nhiên. Giơ tay lên chỉ vào Shiina đang nằm trên lưng tôi, cô ấy tiếp tục.
“Con bé đã trở nên thân thiết với em sao ?”
“Em không nghĩ nhỏ có biểu hiện gì như cảnh giác nhưng…. chắc thế ?”
“THẬT - ẤN - TƯỢNG……...”
Nghe xong câu trả lời của tôi, tự nhiên cô ấy phản ứng dữ dội rồi ngước nhìn trần nhà.
Vì cảm thấy tò mò nên tôi đã thử hỏi và quả nhiên Shiina Tsumugi chính là một Hikikomori chính hiệu. Do bị chuunibyou cộng thêm bản tính bẽn lẽn, nhút nhát nên con bé rất khó giao tiếp với người ngoài, hay đúng hơn là nhỏ không chịu mở lòng với ai cả. Dù đã ở đây từ ngày hôm kia nhưng nhỏ thậm chí còn không dám xuống ăn bởi việc không quen giao tiếp với nhân viên nào.
“Thế nên… thế nên nếu em thấy ổn thì”
Nói một cách lấp lửng, xong cô ấy chắp hai tay lại như muốn khẩn cầu.
“Từ mai em có thể mang đồ ăn cho con bé không ?.... Thời gian bữa tối vào khoảng tầm 12 giờ đêm… Cơ mà, hôm nay chị cũng chuẩn bị hết rồi nhưng con bé lại đến lấy lúc đồ ăn đã nguội...”
“A…….Em hiểu sự tình rồi nhưng…”
“Chắc, chắc em không muốn đâu nhỉ !? Chuyện này cũng hơi phiền phức mà !? Ưm, chị hiểu rồi nhưng…. À phải rồi ! Chị sẽ lén mở khóa giới hạn cho em để đi vào khu con gái ở tầng 3, 4, thấy sao ?”
“.........Ế ?”
Bất giác tôi đã cất lên trước lời đề nghị của cô nữ nhân viên.
Mở khóa giới hạn vào khu con gái. Đúng là, đúng là nếu thế tôi sẽ mang được đồ ăn cho Shiina mà không gặp vấn đề gì. Chuông cảnh báo sẽ không vang lên nhưng…
“E-to… Thế cũng được sao ạ ? Cơ mà, chị có quyền đấy ư ?”
“Tất nhiên ! Đằng nào chị cũng là nhân viên ở đây mà, để chị xóa bỏ hệ thống cảm biến trên thiết bị của em cho. Liên quan đến vấn đề đạo lý… xem nào, trường hợp xảy ra bất trắc vì đã đối xử đặc biệt với em thì…”
“Trường hợp bất trắc ?”
“..............”
“Chắc chị sẽ phải bồi thường bằng tính mạng nhỉ”
“Thôi bỏ đi mà làm người chị ơi”
Tôi kịch liệt phản đối bà chị nhân viên trong nhà ăn… Mà, vừa nãy bà chị chỉ nói đùa thôi.
“Em hiểu rồi, vậy từ mai em sẽ trông chừng Shiina”
Tôi đơn thuần nhận lời cô ấy mà không màng chút toan tính nào.
Phải, bởi việc có thể vào tầng con gái đồng nghĩa với tôi sẽ có thể trực tiếp gặp mặt Saionji và Himeji. Đặc biệt là Saionji, vì đang trong game nên tôi không được phép trao đổi thông tin với cô ấy, nhưng giờ thì đã có cơ hội hẳn hoi. Kết quả của quá trình thuần hóa cô gái nhút nhát là món quà không tưởng này đây.
Tôi muốn mau chóng đến phòng con bé để thử nghiệm phương pháp mới này quá…. Tuy nhiên.
(........Quả nhiên mình lại sắp buồn ngủ rồi….)
Oáp, tôi khẽ ngáp một cái.
Chỉ vài tiếng nữa cuộc chiến ngày thứ hai sẽ bắt đầu, tôi cần phải ngủ nốt số thời gian còn lại mới được.
*
[Cuộc chiến giao lưu kỳ tháng 5 <Astral> ____ Kết thúc một ngày]
[Team sở hữu khu vực nhiều nhất: Học viện Ouka khu 3 (221 ô)]
[Team có sự ủng hộ cao nhất: Học viện Eimei khu 4 (7.2%)]
*
[Bình luận ký sự Libra: Cuối cùng cuộc chiến giao lưu kỳ tháng 5 đã bắt đầu và ngày đầu tiên kết thúc trong sự yên bình nya ! Hay đây chỉ là sự lặng thinh trước cơn giông tố sắp ập đến nya ! Sự chuẩn bị của các team đã hoàn tất, vì ngày mai sẽ có rất nhiều các cuộc giao tranh mãn nhãn nên, mọi người hãy cùng đón xem nhé nya !]
LNN - Librarian Net News - Số báo đặc biệt
Bản tin đặc biệt - bản tin về những người chơi được chú ý trong cuộc chiến giao lưu kỳ tháng 5 <Astral> !
*
Quyết đấu quy mô lớn lần này <Astral>, nói đơn giản thì đại khái nó là jintori game theo team chọn lọc giữa các khu nya ! Xin hết nya !
Vì thông tin chi tiết đã có hết trong luật nên bây giờ tôi xin được giới thiệu các người chơi đáng chú ý nya !
*
-Shinohara Hiroto - 7 sao. Học sinh năm hai học viện Eimei khu 4.
Điểm đặc biệt đáng chú ý nhất ở cậu chính là trở thành 7 sao nhanh nhất trong lịch sử ngay ngày chuyển trường đầu tiên. Tuy nhiên, với teamwork thì vẫn còn là một ẩn số.
-Saionji Sarasa - 6 sao. Học sinh năm hai học viện Ouka khu 3.
<Nữ hoàng> đã bất ngờ bại trận trước Shinohara, thế nhưng sức mạnh áp đảo của cô vẫn rất mạnh. Hiện vụ việc giữa cô với <Kẻ song trùng> đang là chủ đề rất hot.
-Kirigaya Touya - 6 sao. Học sinh năm ba trường cao đẳng Shinra khu 7.
<Quân chủ tuyệt đối> của chủ nghĩa chiến thắng là tất cả đang nhắm đến chức top với khát vọng rất lớn. Chúng ta hãy cùng xem cậu sẽ hành động như thế nào.
-Kururugi Senri - 5 sao. Học sinh năm hai trường nữ sinh Tsuyuri khu 16.
<Vu nữ quỷ thần> nổi tiếng với câu nói “Hễ bắt gặp là phải chạy ngay”. Liệu lần này đòn nhất kích tất sát của cô có thổi bay tất cả.
-Kugasaki Seiran - 5 sao. Học sinh năm 3 học viện Otowa khu 8
<Phượng hoàng> với sức lôi cuốn bất diệt. Cậu đã thề sẽ trả đũa Shinohara Hiroto bằng bố trận với khả năng lãnh đạo của mình.
-<Kẻ song trùng> - Học viện Seijou khu 12 ? ? ?
Người tự xưng Saionji Sarasa thực sự đột nhiên xuất hiện. Sự tồn tại đáng gờm với đầy gian xảo và thách thức.
Tham gia Hako Discord tại
Theo dõi Fanpage