#
[<Lễ hội sao băng> ngày thứ hai/ 2 giờ 25 phút chiều]
[Trận đấu số 138 <Ngôi nhà ma kỹ xảo>. Sau 40 phút từ khi cặp đôi Shinohara và Himeji bắt đầu chơi]
*
Tiếng bước chân của cả hai khẽ văng vẳng trên hành lang.
“Ưm………”
Himeji đi bên cạnh tôi trưng ra vẻ mặt cứng nhắc, đôi lúc cô ấy còn thở dài nữa. Tiếng tim đập thình thịch theo nhịp vang lên, cơ mà tôi chẳng rõ đấy là tiếng của mình hay của Himeji đang bám víu vào vai thằng này.
“Anh ổn chứ, chủ nhân ?”
“À. Phía cô cũng ổn chứ ? Chắc mấy thứ này không phải sở trường rồi nhỉ”
“Em không sao. Vì là hầu gái chuyên dụng của chủ nhân nên dù có bất cứ chuyện gì em cũng sẽ bảo vệ anh. Thế nên là… em mong anh đừng tách ra khỏi em nửa bước”
“.....Rồi, tôi sẽ khắc cốt ghi tâm”
Vừa bám víu vào gấu áo đồng phục tôi, Himeji vừa nói, thấy thế tôi liền gật đầu rồi khẽ mỉm cười. Do thường ngày chỉ thấy dáng vẻ đáng tin cậy của cô ấy nên bộ dạng lúng túng này phải nói rằng khá mới mẻ. Cứ thế, sự hồi hộp trong tôi không còn mang tí chút nào về sợ hãi nữa.
(Dù nói vậy nhưng mình cũng chẳng giỏi trò này lắm)
Tôi nghĩ vậy trong thâm tâm để không lộ biểu cảm ra bên ngoài. Dưới bầu không khí hơi lành lạnh là những tia sáng mờ nhạt ở phía trước chúng tôi cách vài mét. Ngoài ra nó không hẳn yên ắng hoàn toàn, nếu lắng nghe kỹ, tôi có thể thấy thứ âm thanh như quằn quại đang phát ra từ đằng xa. Vì tất cả đều thuộc yếu tố diễn xuất nên mỗi bước chân luôn khiến ta phải nín thở.
“Ưm… Tạm thời ta sẽ tìm kiếm hết tầng này nhỉ. Thế, ta sẽ nghỉ ngơi khi bước sang căn phòng tiếp theo ở cuối đường.”
““............!?””
Từ góc rẽ ở phía trước hành lang chúng tôi đi bộ, có thứ gì đó phát ra ánh sáng màu xanh nhợt nhạt đột nhiên xuất hiện. Tuy vẻ ngoài mang hình người nhưng nó không có mắt hay mũi, còn hai tay hai chân thì rũ xuống hệt như động vật thân mềm.
Cái thứ ấy chắc chắn nhắm vào tôi với Himeji.
[______________!]
“Hyaa”
Chẳng cần biết đường đột hay ngẫu nhiên, thứ ấy lao tới tấn công mà không chút do dự, thấy thế, Himeji đã phải vừa chạy vừa nhắm tịt mắt. Nếu không chạy, hai đứa sẽ bị nó tóm mất. Cơ mà, chẳng hiểu sao đôi chân chúng còn nhanh hơn cả chúng tôi và chẳng mất bao lâu đã áp sát ngay sau lưng.
“Chết tiệt…”
Đưa cái máy ảnh cầm trên tay ra trước mặt, căn chỉnh sao cho cái thứ màu xanh xao ấy vào chuẩn khung màn hình rồi tôi ấn nút chụp. Ngay lập tức, bộ dạng ngay sát mắt mũi chúng tôi của nó đã biến mất hệt như hư không, thay vào đó, một tấm ảnh mang hình dạng nó liền chui ra từ chiếc máy ảnh. Một bức ảnh tâm linh đẹp đến dị thường. À mà giờ không phải lúc để tôi đánh giá mấy cái đấy.
“Chúng ta rời khỏi đây thôi, Himeji. Chắc con ma khác sắp tới rồi.”
“X, xin lỗi, em cảm ơn anh, chủ nhân”
Nói xong, tôi nắm chặt lấy bàn tay đeo găng của cô ấy rồi cẩn thận kéo đi trong ngôi nhà ma rộng lớn.
““Phù…””
10 phút sau.
Tôi và Himeji ngồi xuống chiếc ghế dài trong căn phòng an toàn.
Căn phòng an toàn là địa điểm an toàn không bị ma tấn công và mỗi tầng có 3 căn tất cả. Vì dù có sử dụng cách nào đi nữa, phía ma cũng không thể vào trong này nên chúng tôi tha hồ chậm rãi nghỉ ngơi mà không cần đề cao cảnh giác.
“Không sao chứ Himeji ?”
“Vâng. Xin lỗi anh, chủ nhân. Vừa nãy đã để anh trông thấy điệu bộ yếu đuối của em.”
Vì lòng tự trọng của hầu gái hay sao mà, Himeji đã trở lại một cách buồn rầu. Thấy thế, tôi chỉ khẽ nhún vai, lắc đầu rồi cười khổ.
“Mà, dù sao nó cũng là nhà ma nên chịu thôi. Đã thế lại còn siêu thực nữa”
“Vâng. Chắc em nên nói quả đúng là cấp độ nghiêm túc của Ouka nhỉ”
“À. Cỡ này có hơi quá đà thật”
Khẽ đung đưa mái tóc bạch kim, Himeji cất lên. Và, tôi cũng đáp trả lời đồng ý từ tận đáy lòng. Ta sẽ nhìn lại về sự tình chúng tôi tham gia game này.
Ngày thứ hai sự kiện lễ hội trường trên toàn đảo, <Lễ hội sao băng>. Ngày hôm nay tôi và Himeji cũng đăng ký rất nhiều game. Số điểm cá nhân của tôi hiện tại tính từ hôm qua là +1792. Vừa nãy tôi thử xác nhận thì thấy mình đang đứng ở vị trí thứ 13 xếp hạng cá nhân, khoảng cách không tệ lắm. Chỉ cần thắng nốt <CQ> là chắc chắn tôi sẽ vào top 10.
Về con đường chinh phục Azusawa, chúng tôi đang tham gia cái game có thể thu thập thuộc tính yêu thích [Hoàng tử] của chị ta. <Ngôi nhà ma kỹ xảo> được vận hành bởi học viện Ouka khu ba. Nó là game quy mô lớn với hơn 5000 người đăng ký ở thời điểm hiện tại và thời gian quy định hoàn thành hơn 3 tiếng.
Luật đại khái như sau.
*
[Trận đấu số 138 <Ngôi nhà mà kỹ xảo>]
*
[Các người chơi sẽ lập nhóm dưới ba người, bước vào nhà ma và phải tìm lối thoát để trốn ra ở tầng một]
*
[Trong căn nhà ma có rất nhiều ma. Ma được chia thành 3 cấp là U linh cấp C/ U linh cấp B/ U linh cấp A, mỗi loại sở hữu tính chất và hiệu quả khác nhau]
*
[U linh cấp C là ma chỉ đi lang thang trên con đường định sẵn. Tuy không có khả năng tấn công khi phát hiện người chơi nhưng nó có thể thông báo vị trí của mình cho các con ma xung quanh.
U linh cấp B là ma di chuyển trên đường đi ngẫu nhiên trong tầng. Nó sẽ lao thẳng đến chỗ có thông báo từ u linh cấp C. Ngoài ra, nó cũng tấn công đến cùng khi phát hiện người chơi.
U linh cấp A là ma sở hữu ý chí được người chơi học viện Ouka phụ trách điều khiển mỗi người 1 cá thể và khác hoàn toàn cấp B với cấp C. Nó có thể thao tác hệ thống điện, mở khóa điện tử hay khởi động thang máy. Ngoài ra, vì chúng có quyền hạn thao tác thiết bị nên người chơi điều khiển chúng cũng có thể sử dụng ability (Mỗi người 1 cái/ Không thể thay đổi giữa chừng)]
[Không liên quan đến chủng loại từ cấp A đến cấp C, người chơi bị ma chạm vào dù chỉ trong khoảnh khắc là sẽ rớt khỏi <Ngôi nhà ma kỹ xảo>. Người chơi bị rớt là không thể nhận phần thưởng dù trong đội còn thành viên sống sót đi nữa]
*
[Vũ khí dùng cho người chơi để hoàn thành <Ngôi nhà ma kỹ xảo> là “Ability” và “Camera”. Mỗi người chỉ được đăng ký một ability và sẽ cộng hữu trong nhóm. Camera là loại Polaroid, chụp ảnh ma thành công là ta có thể cho rửa ảnh. Tuy nhiên, sau một lần chụp ảnh, ta sẽ không thể tiến hành chụp mới sau ba phút (Thời gian đóng băng). Chiếc camera này mỗi đội chỉ một cái]
*
[Ảnh ma có hai cách sử dụng. Thứ nhất là ta sẽ nhận thêm số điểm cá nhân bonus ứng với số tấm ảnh sở hữu trong trường hợp thoát khỏi nhà ma thành công. Cấp C là 5 điểm 1 tấm, cấp B là 10 điểm 1 tấm, cấp A là 30 điểm 1 tấm. Nó sẽ được tính thêm vào +1000 điểm cá nhân như là phần thưởng tẩu thoát thành công]
*
[Tiếp theo, ảnh ma còn có thể sử dụng nhằm mục đích vay mượn khả năng của con ma mình chụp trong khoảng thời gian nhất định. Ta có thể sử dụng ngay lập tức bằng cách phá hủy bức ảnh đã rửa, và nó được gọi là nạp u linh. Ảnh cấp C là <Tín hiệu cứu nạn>, ảnh cấp B là <Năng lực nghênh kích>, ảnh cấp A là <Khả năng điện tử>. Tuy có thể sử dụng tất cả năng lực có sẵn của ma nhưng thời gian duy trì tối đa là 3 phút. Ngoài ra, tấm ảnh đã phá hủy sẽ không thể tái sử dụng.]
*
[Ngôi nhà ma, đấu trường game nằm ở dưới lòng đất, bên trong được chia thành 5 tầng. Vị trí bắt đầu của người chơi là địa điểm ngẫu nhiên ở tầng 3, lối thoát nằm ở tầng một. Tuy ma tầng nào cũng có nhưng càng xuống sâu, tần suất xuất hiện ma cấp A, cấp B sẽ càng cao. Ở tầng sâu nhất, hay đúng hơn là căn phòng ở tầng năm có thể thu thập item “Bằng chứng về đích”. Trường hợp thoát hiểm thành công cùng với nó, ta sẽ nhận thêm +1000 số điểm cá nhân với phần thưởng đã đề cập ở trên]
*
[Tất cả ability chức năng truyền tin trong <Ngôi nhà ma kỹ xảo> là nằm ngoài vùng quy định]
*
“...Ưm”
Vừa lau mồ hôi, tôi vừa xác nhận lại trong đầu luật game đang trên công cuộc hoàn thành.
Sau khi trải nghiệm phần lớn nội dung thì tôi thấy <Ngôi nhà ma kỹ xảo> này là game khám phá rất khác thường. Thứ các người chơi thử thách là ngôi nhà ma 5 tầng. Điểm xuất phát game là chỗ nào đó ở tầng ba, và ta sẽ phải clear bằng cách thoát ra ngoài. Tuy nhiên, vì trong nhà có rất nhiều ma nên nếu bị chúng tóm, hay nếu bị chúng tiếp xúc thì ta sẽ rớt ngay.
“Cấu trúc các tầng giống như giấy ô li… Các hành lang xếp thành hàng và tạo ra khoảng cách nhất định giữa chiều dọc và chiều ngang, tại địa điểm được bao quanh ấy luôn có phòng. Vì ma chủ yếu chỉ xuất hiện ngoài hành lang nên ta sẽ không bị tấn công nếu ở trong phòng, song nếu cứ núp thì ta không thể xúc tiến game. Dù lựa chọn lên hay xuống đi nữa, khoang cách giữa các tầng luôn là 3. Một khi đã quyết định mục tiêu xong, ta cần phải di chuyển liên tục. Với cả, dường như U linh cấp A có thể vào phòng một cách bình thường đấy.”
“Vâng. Bức tường cấu thành nên các phòng là tái hiện từ chức năng VR, ta có thể xuyên phá hay luồn qua chúng bằng cách gây damage hoặc nhờ sức mạnh từ ma và nó là một phần thông số game. Đúng là game xây dựng rất tốt nhỉ”
“Phải rồi… Nếu chạy thẳng một mạch đến lối ra thì nó cũng không khó lắm. U linh cấp A hầu như không thấy xuất hiện trên tầng cao. Với những cuộc chiến ngắn, cỡ này ta thừa sức giải quyết bằng ability. Sau đó là húp 1000 điểm ngon ơ”
“Vâng. Chỉ là, nếu sở hữu ảnh ma khi trốn thoát thành công thì ta sẽ có thêm điểm… Ngoài ra, vì khi có “Bằng chứng về đích” ở tầng cuối ta sẽ được thưởng 1000 điểm nên, nhiều người chắc chắn nổi hứng tham lam.”
“À. Thế, nếu nổi hứng tham lam và bị ma bắt thì tất cả đều trở thành công cốc hết. Chẳng cần biết nó là chicken race hay gì, đằng nào bên phía ma cũng rất nghiêm túc”
Tôi thở dài lẩm bẩm.
Phải. Trong luật <Ngôi nhà mà kỹ xảo> đã ghi rất rõ ràng rằng đám u linh cấp A chính là do nhóm người chơi Ouka khu ba phụ trách điều khiển. Và, số lượng người chơi họ tóm sẽ được tính toán vào số điểm cá nhân. Nếu vậy, ta hoàn toàn không thể lơ là phòng thủ.
Sau khi gật đầu một cái, Himeji ở bên cạnh tôi tiếp tục mở lời để tổng hợp vấn đề.
“Hiện tại, ta chưa thể yên tâm mức xếp hạng cá nhân này, vậy chúng ta hãy kiếm thật nhiều điểm ngay tại đây thôi. Và đối với chủ nhân, thứ quan trọng hơn cả điểm cá nhân chính là thu thập thuộc tính yêu thích của Azusawa-sama”
“À, tôi biết chứ”
Bị Himeji nhìn chằm chằm bằng ánh mắt trong xanh, tôi liền khẽ gật đầu. Đúng như cô ấy nói, mục tiêu quan trọng nhất chúng tôi nhắm tới khi tham gia <Ngôi nhà ma kỹ xảo> chính là thuộc tính yêu thích. Thuộc tính yêu thích [Hoàng tử] của Azusawa. Dường như rất ít game thu thập được nó, nếu bỏ lỡ cơ hội này tôi sẽ không kịp “Tỏ tình” mất.
Nhân tiện, thuộc tính có thể thu thập của <Ngôi nhà ma kỹ xảo> như sau.
[Trận đấu số 138 <Ngôi nhà ma kỹ xảo>, thuộc tính có thể thu thập/ List điều kiện]
[Toàn năng]: Tẩu thoát thành công dưới trạng thái sở hữu toàn bộ ảnh cấp A, cấp B, cấp C.
[Bất hảo]: Sử dụng nạp u linh, tiến hành tấn công và cho 3 người chơi trở lên rớt.
[Hoàng tử]: Chưa rõ điều kiện (Hiển thị khi thu thập thành công “Bằng chứng về đích” ở tầng sâu nhất).
“Ưm…”
Nhìn chằm chằm vào dòng văn bản mình đã xem nhiều lần tôi đưa tay phải lên miệng.
“Hai cái đầu không sao… còn cái chính là [Hoàng tử] thì lại chưa rõ điều kiện thu thập, trông cứ như sự cản trở của <Nữ thần thất bại> đang bắt đầu ấy. Cũng may điều kiện hiển thị không phải nội dung kiểu tuyệt đối không thể hoàn thành”
“Phải rồi nhỉ. Nếu không thì nó chẳng đáng để ta mạo hiểm chút nào”
Tiếng thì thào đồng ý lời tôi nói của Himeji khẽ đập vào tai. Phải, thực ra tôi với Himeji đang ở tầng 4 và cách địa điểm bắt đầu một tầng. Khu vực chẳng cần thiết phải ghé thăm nếu muốn phá đảo nhanh. Việc chúng tôi cất công đến đây tất nhiên là để kiếm “Bằng chứng về đích” ở tầng cuối rồi. Hay nói cách khác là để thu thập [Hoàng tử].
Thế nên là.
“Tuy biết ở trong này càng lâu thì càng nguy hiểm nhưng, nếu không lấy được thuộc tính yêu thích của Azusawa thì cuôc tham gia này chẳng còn ý nghĩa gì nữa. Chúng ta chỉ còn cách đi đến cùng thôi”
“Vâng. Đúng là đành phải đánh cược rủi ro cao, lợi nhuận cao nhỉ”
Himeji gật đầu đung đưa mái tóc bạch kim. Game <Ngôi nhà ma kỹ xảo> mang nhiều yếu tố như Tìm kiếm x Kinh dị x Chicken Race. Không ít người chơi chọn phương án thoát hiểm nhanh để kiếm nhẹ số điểm, riêng chúng tôi thì phải đi đến tầng sâu nhất.
Khi tôi vừa nghĩ đến đây xong, Himeji liền lấy những bức ảnh từ trong túi áo ra.
“Tóm lại, vũ khí chúng ta nhận được trong game này là ability mỗi người một cái và camera mỗi đội một cái. Chụp ảnh ma bằng chiếc camera này là con ma ấy sẽ biến mất ngay. Vì camera thuộc loại polaroid nên ta có thể rửa ảnh từ phần cạnh đã chụp. Đây là những bức ảnh tâm linh chúng ta thu thập được nhỉ”
“Bức ảnh tâm linh… Mà, quả nhiên nó sẽ hiện như thế này nhỉ”
“Vâng. Nó hiện rõ ràng đến mức đáng ghét”
Như đã lấy lại bình tĩnh, Himeji bĩu môi rồi cất lên. Có tất cả bốn bức ảnh cô ấy cầm trên tay. U linh cấp B, bức ảnh con ma xanh xao tấn công chúng tôi vừa nãy có một tấm, và ba tấm u linh cấp C có màu cam ngẫu nhiên bắt gặp ở tầng ba. Tạm thời, chúng tôi chưa bắt gặp u linh cấp A nào cả.
Khẽ ngẩng mặt lên, Himeji tiếp tục nói.
“Chúng ta có thể dùng những tấm ảnh này tích điểm hoặc làm vũ khí. Bằng cách hủy ảnh chụp trong nhà ma, ta có thể vay mượn sức mạnh của ma tương ứng, hay còn gọi là nạp u linh nhỉ. Ví dụ như, u linh cấp C mang khả năng ra tín hiệu cầu cứu tới người chơi khác, u linh cấp B mang khả năng đánh chặn các con ma đồng cấp trở xuống trong khoảng thời gian nhất định.”
“À, vì <Ngôi nhà mà kỹ xảo> là game chẳng được lợi lộc gì khi hỗ trợ người chơi khác team nên hầu như cơ hội sử dụng kỹ năng cấp C cũng chẳng có. Tuy nhiên, cấp B không hề tệ chút nào. Nếu chẳng may đụng độ ma thì ta vẫn có thể đẩy lui chúng”
“Phải rồi. Nhưng so với u linh cấp A thì nó chẳng phải thứ gì to tát cả, tốt nhất là ta cứ nên hành động thận trọng. Vừa mới xuống tầng bốn thôi ta đã bị tấn công ngay lập tức… Em nghĩ ta từ giờ trở đi chắc sẽ có rất nhiều ma cấp B trở lên xuất hiện.”
“Phải rồi”
Tôi gật đầu nói. Ở cái <Ngôi nhà ma kỹ xảo> này, càng xuống sâu mật độ ma mạnh sẽ càng dày. Theo đó, tôi chỉ còn cách vừa tiến lên vừa tăng số lượng ảnh trên đường đi.
“Phải rồi Himeji. Về vũ khí thì hình như mình có nhờ Kagaya-san chuẩn bị loại ability bí mật nhỉ. Thế hiệu quả với số lần sử dụng của nó như thế nào ?”
“À, vâng. Tên ability là <Hành động bí mật>, nó có hiệu quả tránh bị ma phát hiện trong khoảng 10 phút. Số lần sử dụng là 3 lần”
“3 lần à. Ở tầng cuối 1 lần, 1 lần dùng cho thúc ép tẩu thoát, 1 lần dùng cho câu kiếm cũng tốt”
“Em cũng đồng ý, chủ nhân. Nhân lúc này chúng ta hãy tranh thủ kiếm càng nhiều ảnh càng tốt”
Nhìn nhau và nói xong, tôi với Himeji quyết định đứng dậy khỏi chiếc ghế dài. Cứ thế chúng tôi mở cửa, xác nhận xem có con ma nào xung quanh không rồi mới ra ngoài.
“Phát động ability <Hành động bí mật>”
Sau lời tuyên bố trong trẻo của Himeji, chúng tôi bắt đầu nhanh chóng di chuyển ra hành lang. Thời gian của <Hành động bí mật> là 10 phút. Lợi dụng khoảng thời gian vô địch ấy, chúng tôi bắt đầu tìm kiếm cầu thang xuống tầng sâu nhất.
*
*
#
Sau rốt, việc tìm kiếm ở tầng bốn đã rất thuận lợi nhờ <Hành động bí mật>.
Chiếc camera vũ khí vì cứ chụp ảnh là lại phát sinh thời gian đóng băng ba phút nên 10 phút chỉ kiếm tối đa được 4 ảnh. Trong đó có 3 u linh cấp B và 1 u linh cấp A là nam sinh tôi chưa gặp bao giờ có sử dụng ability loại <Gia tốc>. Không chỉ kiếm kha khá, chúng tôi còn phát hiện ra cầu thang xuống tầng sâu nhất ngay khoảnh khắc hết thời gian <Hành động bí mật>.
Con đường dẫn xuống tầng cuối vừa tối tăm vừa yên ắng.
Nhìn Himeji đang mang vẻ mặt nghiêm túc, bản thân tôi cũng như nín thở và từng bước từng bước đi xuống cầu thang.
“Đây là…”
Tôi khẽ cất lên cùng tiếng thở ngay khi bước xuống bậc thềm cuối cùng.
Tầng sâu nhất của <Ngôi nhà ma kỹ xảo>, tầng thứ năm. Đây là tầng có bầu không khí khá nặng. Cấu tạo cơ bản của tầng này đại khái mang hình ô bàn cờ vây giống tầng bốn. Song, ấn tượng về vẻ ngoài được thêm thắt bởi chức năng hiện thực ảo thì lại hoàn toàn khác. Những căn phòng xếp song song hai bên hành lang trông khá giống lớp học. Tuy nhiên, phần cửa sổ thì đã vỡ tan tành còn sàn nhà thì bám đầy bụi. Bầu không khí hệt như sắp có ma xuất hiện đến nơi.
Bước về phía tôi một bước bằng cử chỉ lãnh đạm, Himeji khẽ cất lên.
“Ngôi nhà ma này thực sự đạt điểm tối đa cho chất lượng nhỉ. Em cảm thấy ở đây mà xảy ra hiện tượng tâm linh chắc mình vẫn tin sái cổ. Tuy nhiên, cũng may là phần cấu trúc không thay đổi gì nhỉ. Như thế phần di chuyển của chúng ta đại khái không khác gì so với tầng trên”
“Phải rồi. Chỉ tại mấy cái cửa sổ vỡ hết nên khu vực để trốn ma cũng ít đi, nếu tạo ra được điểm mù thì chắc không vấn đề gì. Trường hợp ra hành lang thì ta phải tận dụng tốt góc rẽ, tránh ánh nhìn và không để bị vào thế gọng kìm.”
Đồng ý lời Himeji nói, tôi đưa tay phải lên miệng rồi chìm vào dòng suy nghĩ.
Để xuống tầng sâu nhất này, tuy chúng tôi đã bắt gặp khá nhiều ma nhưng mọi vấn đề vẫn luôn được giải quyết. Chưa kể, món vũ khí camera trao cho người chơi trong <Ngôi nhà ma kỹ xảo> còn là vật phẩm khá tốt. Chỉ cần ấn nút chụp một phát thôi là con ma ngay trước mặt mình sẽ bị phong ấn. Chẳng cần biết con ma cấp A nào đang chờ đợi ở phía trước, miễn có cái camera này thì chúng không phải đối thủ.
Thế, trường hợp nó trở nên vô dụng là khi nào ?
(Vừa bước vào ngôi nhà mà này đã có nhiều team out do bị bao vây bởi 4 con u linh cấp C… Phải rồi, điểm yếu của camera chính là không thể chụp liên tục. Với 1 con thì nó rất mạnh, nhưng nhiều con thì chịu chết…)
Vừa nghĩ đến đây xong, tôi liền nhận ra rồi thử ngó qua chi tiết <Ngôi nhà ma kỹ xảo>. <Trận đấu> được vận hành bởi các thành viên Ouka khu ba. Khi liệt kê các người chơi phụ trách điều khiển u linh cấp A, tôi phát hiện thấy những cái tên rất quen thuộc như, người chơi năm nhất hàng đầu sánh ngang Minakami và Yumeno, Asuka Momo. Người chơi 6 sao nổi tiếng là ACE ẩn năm hai ở Ouka, Fujishiro Keiya. Chưa kể còn cả hội trưởng hội học sinh chúng tôi đối đầu ở <Cuộc chiến thực tập> - Sakamaki Yuusei và người đứng đầu đội cận vệ nữ hoàng - Shimizu Ayano.
“.................”
Chắc chắn rằng những tên tuổi mạnh mẽ này đang bảo vệ ở tầng sâu nhất. Không lý gì cái sân chơi bonus ấy có thể đột phá chỉ với một chiếc camera.
Ngay khoảnh khắc tôi vừa nghĩ vậy thì.
““?””
Đùng, đột nhiên có thứ tiếng động như tiếng nổ vang lên, từ chỗ góc rẽ, à không, phải là từ chỗ bức tường giữa lớp học và hành lang, có một con ma đã đục xuyên nó rồi xuất hiện. Không phải con thân mềm nhũn nhẽo cấp B, mà là một u linh cấp A sở hữu thân hình bán trong suốt. Chưa kể nó còn là người chơi tôi biết, học sinh năm nhất học viện Ouka khu ba, Asuka Momo.
[! Địch, đây rồi ! Đã thế còn là người cực khủng ! Nhất định mình sẽ lập công”
Trông thấy bộ dạng tôi với Himeji, nhỏ liền nở nụ cười hiếu chiến rồi chầm chậm giơ tay phải đang cầm cái gì đó hướng về phía chúng tôi. Phải, sự rắc rối của u linh cấp A chính là nó sở hữu năng lực rất khác biệt so với cấp B và cấp C. “Thao tác đồ điện tử” như kiểu thang máy hay khóa, tuy nhiên, nhắc đến đồ điện tử trên đảo học viện thì ta phải nghĩ đến ngay thiết bị. Hay nói cách khác, người chơi thao tác u linh cấp A có thể sử dụng một ability do chính mình thiết lập.
Theo đó.
[Ăn nè !]
[Người chơi phía vận hành: Asuka Momo đã sử dụng ability <Bạo liệt phá>]
“!? Chết tiệt… Mấy bức tường này không ăn thua gì à”
Phá hủy mấy bức tường được tạo ra bởi thực tế ảo tăng cường, chính lần này Asuka Momo đã hướng <Bạo liệt phá> về phía tôi với Himeji. Vừa tránh thoát nó trong đường tơ kẽ tóc, tôi liền cấp tốc suy nghĩ. Tốc độ di chuyển của tụi ma cao hơn hẳn người chơi. Do bị đuổi kịp là chết ngay nên tôi cần kế sách nào đó để chạy thoát.
Tất nhiên, vẫn còn cách thông thường là sử dụng camera nữa.
“? Chủ nhân, cả đằng sau chúng ta cũng có !”
Tôi mau chóng quay lại đằng sau khi giọng nói có phần hơi sợ hãi của Himeji khẽ đập vào tai. Đằng đó là một cá thể u linh cấp A đang tha thẩn và tự lúc nào đó đã lại gần chúng tôi. Học sinh năm ba nắm giữ chức chỉ huy của Ouka hồi <Cuộc chiến thực tập>, Shimizu Ayano. Tuy không hiếu chiến như Asuka Momo nhưng chị ta lại không để lộ ra sơ hở nào và lặng lẽ tiếp cận chúng tôi. Chưa kể, đằng sau chị ta còn mấy cá thể u linh cấp B nữa.
[Fufu… Thế là chiếu bí rồi nhé, cậu 7 sao ?]
Shimizu ung dung cất lên lời khiêu khích rồi mỉm cười. Đúng như chị ta nói, hiện trạng lúc này của tôi đang rất nguy hiểm. Trên con đường chính bị kẹp giữa hai bên phòng, cả trước và sau tôi đều có u linh cấp A mạnh mẽ và tạo thành thế gọng kìm. Giờ dù có chụp ảnh bên nào đi chăng nữa, tôi cũng không thể chạy thoát trên hành lang thông thoáng này.
Thế nên là.
(Phát động ability !)
Tôi quyết định sử dụng ability mình chuẩn bị để phá đảo <Ngôi nhà ma kỹ xảo>. Tên của nó… Tuy không phải là <Tìm kiếm> nhưng ngay khoảnh khắc tôi vừa tuyên bố sử dụng thì, tầm nhìn đã thay đổi đáng kể. Tầm nhìn không phải thông qua đôi mắt tôi, mà là thông qua màn hình nhằm bao quát toàn cảnh tầng. Bằng điểm nhìn trông như trong game, tôi bắt đầu tìm kiếm thứ ấy.
Tôi cứ thế tìm kiếm, tìm kiếm, tìm kiếm.
[Em xin nhé !]
“Himeji, hãy chụp đi”
“Vâng, chủ nhân”
Ở trước mặt chúng tôi, ngay khoảnh khắc Asuka định phóng <Bạo liệt phá> một lần nữa thì Himeji đã nhanh chóng cầm camera trên tay rồi chụp ảnh mà không chút chần chừ. U linh cấp A hay còn gọi Asuka bán trong suốt liền tiêu biến và trở thành bức ảnh tâm linh sau camera. Tôi lập tức lấy bức ảnh ra, dồn lực vào đầu ngón tay rồi xé phần mép của nó. Một trong những sức mạnh trao cho người chơi ở game này là kỹ thuật siêu nhiên cướp lấy sức mạnh của ma mình phong ấn vào ảnh.
“Nạp u linh cấp A”
[Người chơi: Shinohara Hiroto đã sử dụng năng lực u linh cấp A “Asuka Momo]
Ngay khoảnh khắc tôi xé bức ảnh, đột nhiên có hiệu ứng ánh sáng trắng tinh bao bọc lấy cơ thể tôi như kiểu aura. Đây chính là hành động nạp u linh. Nếu hủy ảnh u linh cấp C thì ta sẽ nhận được khả năng ra tín hiệu cứu nạn. Nếu là u linh cấp B, ta có thể vay mượn tạm thời năng lực vốn có từ con ma bị phong ấn trong ảnh như khả năng nghênh kích.
Và, năng lực của u linh cấp A, Asuka Momo là…
“<Bạo liệt phá>”
Tôi tuyên bố rồi giơ tay phải lên, đồng thời bức tường được phản chiếu bằng chức năng thực tế ảo đã bị nổ tung do nhận phải sát thương. Đồng thời cái lỗ lớn đã hình thành, xuất hiện trên con đường. Tất nhiên, đằng đó chính là lớp học
“Đi thôi, Himeji”
“E, em cảm ơn anh, chủ nhân…!”
Sau khi xác nhận xong, tôi nhanh chóng nắm lấy tay Himeji đang trở nên lơ đãng rồi phi vào trong lỗ. Thấy thế, Shimizu ở đằng sau cất lên [Cái đồ…!] và bắt đầu tăng tốc đuổi theo. Tuy nhiên, khác với đường thẳng ngoài hành lang, do tôi chạy theo quỹ đạo zigzag, cộng thêm lúc thì rẽ lúc thì phi vào lỗ nên khiến đối phương không biết đường nào mà lần và cuối cùng khoảng cách đã ngày một nới xa.
Tuy nhiên, <Bạo liệt phá> không hề vạn năng chút nào. Nhược điểm của cái ability này chính là tạo ra tiếng động quá lớn. Thay vì giúp chúng tôi di chuyển dễ dàng thì nó lại làm lộ vị trí. Cứ thế này việc chạy thoát là không thể…. Theo đó, tôi với Himeji phải can thiệp bằng ability, nhắm tới những thứ mình trông thấy rồi chạy zigzag.
Sau khi <Bạo liệt phá> 8 lần bức tường lớp học, thứ đó đã xuất hiện trước mặt chúng tôi. Nó là cửa hai cánh và bảng thao tác điện tử hiển thị ký hiệu △ hướng lên trên. Cái thứ trấn yểm ngay góc phòng ấy chắc chắn là thang máy.
“Rồi…”
Xác nhận đại khái tình hình xong, tôi vừa cảm thấy nhẹ nhõm vì hiện vật đã ngay trước mặt, vừa lại gần nó. Bóng dáng nhóm Shimizu không thấy đâu cả, tuy nhiên việc họ bắt kịp chỉ là vấn đề thời gian thôi. Không riêng gì chị ta, các u linh cấp A khác nghe thấy tiếng nổ chắc chắn cũng sẽ mò đến lớp học ngay.
“Chúng ta đã đánh giá hơi thấp sự bảo vệ ở tầng cuối. Cứ thế này tình hình sẽ ngày càng trở nên tồi tệ mất, ta tạm thời lên trên lánh nạn thôi. Tuy không phải thang máy thông thẳng lên tầng một nhưng nó có thể leo lên một tầng. Chắc ta phải tìm kiếm lại ở tầng bốn nhỉ.”
“Ưm… Chắc như thế sẽ tốt hơn. Ở cục diện vừa nãy, nếu kiếm được nhiều ảnh hơn chắc ta đã có thể đột phá vòng vây rồi. Nhưng mà, cái thang máy này liệu sẽ hoạt động chứ ? Em thấy nó chẳng có điện gì cả…”
“À, đúng rồi, bởi vì”
Vừa nói, tôi vừa chạm vào bảng điều khiển bằng ngón trỏ được bảo bọc bởi luồng ánh sáng trắng. Ngay lập tức, nó liền phát ra ánh sáng mờ nhạt, thứ âm thanh ồn ào “Ầm ầm…” bắt đầu vang lên.
Nhìn nó, tôi thở phào nhẹ nhõm “Phù…”
“Sức mạnh của u linh cấp A là thao tác đồ điện tử. Tuy đồ điện tử chủ yếu là thiết bị nhưng cỡ loại máy móc này ta cũng có thể khởi động thông qua nạp cấp A, thang máy sẽ di chuyển bằng cách tiêu hủy u linh cấp A. Hay nói cách khác, ta cần tiêu phí để sử dụng thang máy một cách bình thường nhỉ.”
“Ra là vậy”
Trưng ra vẻ mặt nhẹ nhõm, Himeji đung đưa mái tóc bạch kim nói. Cuộc đua gay cấn giữa tôi với nhóm Shimizu tuy chưa đến trăm giây nhưng tôi cảm giác đã trôi qua gần một tiếng. Và giờ tôi mới có thể nghỉ ngơi trong khi háo hức đứng đợi thang máy tới.
Lát sau, cánh cửa đôi khẽ mở ra. Song, vảo khoảnh khắc ấy.
““............?””
Trợn tròn mắt ngạc nhiên, bất giác tôi với Himeji nhảy lùi lại theo tư thế như thể che chắn cho nhau.
Mà, điều hiển nhiên thôi. Bởi lẽ trong thang máy chúng tôi đang đợi nó tới ấy đã có vị khách đến trước. Chưa kể, đấy còn chẳng phải người chơi của <Ngôi nhà ma kỹ xảo>. 3 cá thể thân mềm xanh xao u linh cấp B, 1 u linh cấp A sử hữu thiết bị trên tay phải, đó chính là thanh niên bất hảo với mái tóc vàng, Fujishiro Keiya 6 sao.
[A ? Gì chứ, tưởng ai hóa ra là mấy người à.]
Là người sở hữu nhiều chiến tích xuất chúng và được ví như vũ khí cuối cùng của Ouka, cậu ta vừa bẻ cổ vừa hướng ánh nhìn sắc bén về phía chúng tôi. Tuy vẻ mặt trông như đang muốn nói lên rằng “Thật phiền phức”, song không vì thế mà cậu ta sẽ bỏ qua. Với giọng nói cục cằn và vẻ mặt dữ tợn ấy, dù chỉ là u linh bán trong suốt nhưng cậu ta vẫn tỏ ra khá uy áp.
(Chết tiệt…….Là bẫy sao ? Mà, kiểu gì bên họ chẳng đi săn !)
Vừa cắn chặt bờ môi, tôi vừa suy nghĩ cấp tốc.
Đầu tiên là tấn công Fujishiro bằng <Bạo liệt phá> của Asuka Momo, u linh cấp A đang sắp hết thời gian nạp… Song, đây là nước đi khá tệ. Tuy tôi vẫn có thể sử dụng cách đấy tùy thuộc vào ability cậu ta thiết lập, thế nhưng đồng thời bức tường đằng sau cũng sẽ bị phá hủy. Nếu thang máy bị hỏng, con đường rút lui của chúng tôi chắc chắn biến mất ngay lập tức.
Cơ mà, tôi không còn cách nào khác để đánh bại Fujishiro Keiya cả. Sức mạnh của Asuka Momo vẫn còn chứng tỏ thời gian nạp u linh chưa hết 3 phút. Tức là, chiếc camera vũ khí tất sát đang trong thời gian đóng băng. Chưa kể ở tình huống này, nếu chỉ phong ấn mỗi Fujishiro thì sẽ chẳng có ý nghĩa gì. Bên trong thang máy còn tới 3 cá thể u linh cấp B, còn ở bên cạnh là cái lỗ hang bị đục và nhóm u linh cấp B do u linh cấp A Shimizu Ayano cầm đầu.
“Chậc… Himeji, cái <Hành động bí mật> không sử dụng được trong tình huống này nhỉ ?”
“Đúng vậy, chủ nhân. <Hành động bí mật> không phải ability vô hiệu hóa mọi can thiệp mà là tránh bị nhận thức. Ở tình huống này thì nó vô dụng ạ !”
“Phải rồi nhỉ. Được rồi”
Xác nhận nhanh tình hình và lá bài tẩy của mình rồi tôi khẽ lắc đầu. Một tình huống khá tuyệt vọng. Nhóm Fujishiro đã ra khỏi thang máy và đang áp sát chúng tôi, còn nhóm Shimizu thì đang vượt qua cái lỗ để tiến vào trong phòng. Chưa kể, sức mạnh của u linh cấp A, Asuka Momo còn mấy giây nữa thôi. Chỉ nhìn cũng đủ thấy đây là cục diện chiếu bí hoàn toàn.
Dù vậy.
“Này Himeji, hãy cầm cái camera rồi ra chỗ thang máy đi. Cứ từ từ bước tới cũng được. Vì chúng ta là cặp đôi 7 sao và người hầu nên bên phía họ chắc đang cảnh giác lắm. Tất nhiên, nếu thấy nguy hiểm thì phải chụp ảnh ngay. Thời gian đóng băng của camera sắp hết rồi.”
“Ế ? Nhưng còn anh thì…”
“Tôi không sao. Ngược lại thì, đấy là cách duy nhất để ta thoát khỏi tình huống này”
“....Vâng, em hiểu rồi”
Tỏ ra chút bối rối, Himeji nhìn chằm chằm vào mắt tôi rồi gật đầu ngay lập tức. Sau đó cô ấy cấm lấy chiếc camera đeo trên cổ bằng cả hai tay, vừa gây áp lực lên nhóm u linh như thể cầm súng vừa tránh ra khỏi tôi. Vì nhóm đối tượng cần nhắm đến đã chia ra làm hai nên tụi u linh cấp B bắt đầu cử động chậm lại, còn Fujishiro với Shimizu thì đề cao cảnh giác tôi chứ không phải Himeji.
Vào khoảnh khắc ấy.
“<Bạo liệt phá>”
Tôi hét to tuyên bố sử dụng ability sao cho tất cả đều nghe thấy. Do vào thời điểm sát nút nên dù luống ánh sáng trắng bao bọc xung quanh tôi đã mờ đi nhưng nó vẫn đáp ứng mệnh lệnh và sinh ra bộc phá. Bức tường được tái hiện bởi chức năng hiện thực ảo nhận mức thiệt hại xong bị phá vỡ. Ngay lập tức, cái lỗ dùng để lánh nạn liền mở ra.
[Chậc, phiền thật đấy]
[Dừng lại đi, 7 sao ! Nếu cậu nghĩ có thể thoát khỏi bọn tôi thì quá sai rồi đấy]
Thấy thế, Fujishiro, Shimizu và các u linh cấp B khác đã đồng loạt tấn công tôi. Mà điều hiển nhiên thôi. Khi Himeji đã cầm camera thì thằng tay không tấc sắt như tôi chắc chắn sẽ bị nhắm đến.
Hay đúng hơn, chỗ thang máy không còn bị chặn nữa.
[Himeji, lên tháng máy đi]
Chính vì vậy, tôi đã sử dụng ability giống vừa nãy để liên lạc với Himeji thông qua tai nghe. Tôi truyền đạt nhanh chiến lược bằng giọng nhỏ sao cho chỉ mình cô ấy nghe thấy.
[Đèn ở chỗ bộ điều khiển vẫn còn sáng. Giờ vào trong là ta sẽ sử dụng được bình thường. Himeji cứ quay trở lại tầng bốn đi. Chúng ta sẽ tạm thời hành động riêng lẻ !]
[!? A, anh đang nói gì thế, chủ nhân ! Với người không có camera như anh ư, thế khác nào…]
[Được mà ! Nó còn hời gấp mấy lần so với việc cả hai bị đánh bại ngay tại đây. Tôi có kế sách để thoát khỏi tình huống này hẳn hoi ! Thế nên cô cứ quay lại tầng bốn và kiếm thật nhiều ảnh đi !]
[...........!]
Trước lời nói của tôi, Himeji đứng cách vài mét ở phía bên kia liền cắn chặt môi dưới. Với tư cách maid chuyên dụng, tôi đã khiến cô ấy phải xung đột nội tâm khi ra yêu cầu bỏ lại chủ nhân của mình. Tuy cảm thấy hơi có lỗi nhưng tôi không còn cách nào cả. Nếu cứ để yên, chúng tôi kiểu gì cũng thua trong nốt nhạc.
Như hiểu thấu tâm can tôi, Himeji khẽ ngẩng mặt lên và đung đưa mái tóc bạch kim.
[Em, hiểu rồi… Em chắc chắn sẽ quay lại cứu anh. Cho đến lúc đấy, anh hãy bình an nhé !]
Nói bằng giọng điệu như chẳng còn cách nào khác xong, Himeji nhanh chóng leo lên thang máy. Dù Fujishiro vẫn kịp quay lại đằng sau nhưng tất cả đã quá muộn, chiếc thang máy Himeji leo lên đã di chuyển lên tầng trên. Lánh nạn thành công, tuy nhiên không vì thế mà tình trạng nguy hiểm của tôi sẽ được cải thiện. Rất nhiều các con ma từ bỏ việc đuổi theo Himeji mới trốn thoát thành công để chuyển hướng thẳng sang tôi.
“Hà… Có ngon cứ nhào vô, mấy con ma nhảm nhí kia !”
Nở nụ cười đểu và khiêu khích họ xong, tôi nhảy ra khỏi lớp học từ cái lỗ mình mới đục bằng <Bạo liệt phá>. Sau đó, tôi bắt đầu chạy hết tốc lực trên hành lang. Song, như tôi đã nói rằng tốc độ di chuyển của ma luôn nhanh hơn chúng tôi. Theo đó, chẳng mấy chốc đám u linh trên cấp B do Shimizu Ayano cầm đầu đã đuổi kịp tôi.
[[[_______________!]]]
Cứ thế, họ lũ lượt vượt qua tôi.
(Ng, nguy hiểm vãi….!)
Vừa kìm nén con tim đang đập liên hồi của mình, tôi vừa thốt lên trong thâm tâm. Lũ u linh cấp B còn sót cũng đã chạy qua tôi ở khoảng cách ngay gần, tôi nhanh trí vòng lại thì thấy Fujishiro Keiya xuất hiện ở phía trước con đường nhỏ. Không có con ma nào định bắt giữ tôi cả, thậm chí cả một cái liếc mắt.
Mà, điều hiển nhiên thôi. Bởi vì lúc này tôi đang chịu ảnh hưởng của <Hành động bí mật>.
(Có thể nói nó là ability tránh bị ma phát hiện. Đúng thực sẽ chẳng có ý nghĩa gì khi sử dụng trong tình huống bị kẻ địch bao vây, song chỉ cần tránh được tầm nhìn ít giấy thôi là nó đã mang lại hiệu quả rất xuất chúng)
Vừa nghĩ vậy, tôi vừa vuốt ngực giải tỏa. Cho đến khi hiệu quả <Hành động bí mật> hết tác dụng, tôi sẽ cố gắng giữ khoảng cách với các con ma và ẩn nấp trong căn phòng có nhiều góc chết. Tuy không rõ lắm có bao nhiêu u linh cấp A đang sử dụng ability loại <Tìm kiếm>, nhưng như thế này tôi có thể an toàn trong một thời gian.
“Cơ mà…”
Tại căn phòng không có ghế, tôi dựa lưng vào chiếc bảng đen rồi lấy ra vài tấm ảnh từ trong túi áo. Một tấm cấp A và hai tấm cấp C. Vì có chia cho Himeji nữa nên đây là tất cả những tấm ảnh u linh tôi sở hữu. Thế này hoàn toàn không đủ để clear tầng sâu nhất và lấy “bằng chứng về đích”. Chưa kể, tiềm lực dùng cho rút lui cũng không an toàn nữa. Ngoài ra, vì đã trao camera cho Himeji nên tôi không thể kiếm ảnh.
“Mà… chắc Himeji sẽ ổn thôi”
Nghĩ lại khoảnh khắc chúng tôi bắt đầu hành động riêng rẽ rồi tôi đưa tay phải lên miệng.
Himeji đã quay trở lại tầng bốn bằng thang máy. Tuy tổng số ảnh không khác gì mấy so với tôi, nhưng cô ấy có món vũ khí mạnh nhất mang tên camera. Ngoài ra, tầng bốn cũng an toàn hơn tầng cuối. Hay đúng hơn, chỉ cần tôi sống sót thì chắc chắn Himeji sẽ đến cứu. Tôi có thể bắt liên lạc với cô ấy bằng ability, cơ mà số lần sử dụng lại chẳng còn bao nhiêu. Có lẽ tôi nên để dành trong trường hợp quan trọng nhất.
“Nhiệm vụ của mình là không được để bị rớt. Tuy điều này khá khó”
Tôi thở dài lẩm bẩm.
Đúng như tôi lo lắng, khác với tầng bốn, <Ngôi nhà ma kỹ xảo> ở tầng cuối đã liên tục xuất hiện ma cấp A. Có thể xâm nhập vào trong phòng, mỗi cá nhân sở hữu 1 ability, đã thế lại còn được thao tác bởi các người chơi cực mạnh nữa. Nguồn lực chiến khác biệt hoàn toàn so với tầng bốn, nếu bị bao vây lần nữa chắc chắn tôi sẽ bị chiếu bí.
Song, ngay khoảnh khắc tôi vừa nghĩ đến đây thì…
“Ưm…?”
Cảm thấy túi tự nhiên rung lên, tôi đã khẽ nhau mày rồi lôi thiết bị của mình ra. Ở cái game bị khóa truyền tin nếu không thông qua ability này, về cơ bản thông báo trên Island tube hay STOC sẽ không thể tới. Khi ra dấu hiệu cho nhau, nếu không muốn dùng ability truyền tin thì ta vẫn còn một cách nữa.
[Phát động hiệu quả: Tín hiệu cứu nạn (SOS)]
[Người chơi gần bạn trong bán kính 20 mét: Azusawa Tsubasa đã sử dụng sức mạnh của u linh cấp C]
[Bạn có muốn đi cứu không ? YES/NO]
Sức mạnh u linh cấp C sở hữu là truyền đạt địa điểm của mình cho người chơi xung quanh.
Đầu tiên, người phát tín hiệu cứu nạn (SOS) là một cái tên rất quen thuộc mà tôi chưa bao giờ dám nghĩ tới.
*
*
b
“Ư…Tối quá…”
Tiếng lẩm bẩm nhỏ nhẹ khẽ vang lên.
Trận đấu số 138 <Ngôi nhà ma kỹ xảo>. Tại căn phòng ở tầng sâu nhất, Tsubasa ngồi một mình ôm lấy đầu gối. Nhờ có sự lanh lợi của thành viên trong nhóm là Minami Shizuku nên tiến triển ở tầng bốn rất thuận lợi, song khi bước vào tầng cuối cùng thì mọi chuyện đã bắt đầu trở nên tồi tệ. Bị các con ma đông đến nỗi như tất cả đều tập trung hỏa lực lại tấn công, cô đã bị lạc mất người bạn đồng hành và giờ thì không thể bắt liên lạc. Từ đó đến nay, cô đã phải thui thủi một mình hơn 30 phút.
Tuy nhiên, đối với Tsubasa mà nói, sự “Đen đủi” này chỉ như mấy việc vặt xảy ra như cơm bữa. Ngôi sao bóng tối. Nó là ngôi sao nhuộm màu đem lại hiệu quả ngược cho người sở hữu. Cái mác <Nữ thần thất bại> đeo bám Tsubasa chẳng khác nào thứ xoá bỏ triệt để chỉ số may mắn của cô, chính vì vậy Tsubasa mới không thể thắng game. Tất nhiên, chuyện này ngay từ đầu cô đã biết. Dù phần thưởng của <Lễ hội sao băng> rất quan trọng đi chăng nữa, vì đằng nào cũng không thể thắng nên nó chẳng có ý nghĩa gì đối với cô cả.
“Nhưng mà, mình lại lỡ kỳ vọng rằng, bản thân mình có thể thắng”
Tsubasa cất lên bằng giọng điệu mơ hồ.
Cô nhớ lại trận game hồi một tháng trước. Đó là <Cuộc chiến thực tập> trong trận chiến liên khối học kỳ hai. Có một người chơi thuộc khối rank cao đã giúp Eimei đang trên bờ vực hấp hối làm cú lội ngược dòng ngoạn mục. Thực sự cái nghịch cảnh ấy không còn có thể thấy tương lai nữa. Ấy thế mà, một mình cậu lại lật ngược tình thế tuyệt vọng cỡ như bị <Nữ thần thất bại> đeo bám. Cậu đã chứng minh cho cô thấy rằng sự đen đủi này chẳng phải thứ gì to tát cả.
Tuy nhiên, đấy chỉ là do cậu ta là trường hợp rất đặc biệt.
Cô không hề nghĩ hay ảo tưởng đến mức rằng bản thân mình cũng có khả năng tương tự.
“.....Ư, giá như mà mình không ra tín hiệu SOS”
Do ở một mình quá lâu nên trong đầu Tsubasa đã dấy lên sự lựa chọn “Từ bỏ game”. Chắc chắn sẽ không có ai tới cứu cô, người bị <Nữ thần thất bại> đeo bám. Cứ thế này, cô thà bỏ cuộc còn hơn là phải ngồi suy tư thảm hại.
Tuy cô đã nghĩ như vậy nhưng…
“Ế ? Vừa nãy không lẽ là…”
Nhận thấy có tiếng bước chân, Tsubasa để lộ ra lời lẩm bẩm trong tư thế ngồi ôm đầu gối.
Đó là tiếng bước chân của một người bên ngoài phòng. Tuy tiếng bước chân rất thận trọng nhưng nó không phải của Shizuku. Song, không phải của cô ấy thì rốt cuộc là ai ? Nhận thấy mình bắt đầu trở nên hồi hộp, Tsubasa đã khẽ lắc đầu “.......” như để tự giác bản thân. Sự hồi hộp trong cô bao gồm cả kỳ vòng lẫn sợ hãi. Bởi lẽ nếu cậu ta đến đây, hay nếu chính cậu là người đến cứu Tsubasa rồi để thua <Nữ thần thất bại> thì cô sẽ vô cùng tuyệt vọng. Như thế, cô cảm thấy mình không nên vui mừng quá mức. Cô cảm thấy mình nên bị vứt bỏ thì hơn.
Tuy nhiên, dẫu vậy.
“Chào nhé, Azusawa”
Cánh cửa căn phòng đã khẽ mở ra như thể cự tuyệt lời nguyện cầu của Tsubasa.