#
Sau rốt.
Lượt phòng thủ phía học viện Eimei đã kết thúc vào cuối ngày thứ tư của <Cuộc chiến thực tập>. Bị chi phối bởi <Scenario Writer> của Ochi, tôi và Himeji phải nhượng mất hai kho báu, cả các chiến tuyến khác cũng chịu thiệt hại nặng nề. Tổng kho báu bị cướp là bảy, quái vật bị đánh bại là hơn 15 con, <Triệu hồi trận> thì được thiết lập rất nhiều…
Cơ mà theo Enomoto nói, thế này vẫn chưa phải mức tồi tệ nhất. Kho báu xuất hiện trong <Anh Minh Cung> tối đa chỉ là E hoặc F. Cho dù có cướp được chúng đi nữa, hầm ngục các học khu đang phát triển trên đánh giá tổng hợp C sẽ không thể cường hóa nhiều. Đối với chúng tôi mà nói, điều cần tránh duy nhất chính là bị cướp mất kho báu đặc trưng, hay đúng hơn là sẽ chẳng có vấn đề gì nếu không học khu nào cướp nhiều hơn bốn kho báu.
Thời điểm hiện tại đang là bảy giờ hơn buổi tối.
Game ngày hôm nay đã kết thúc từ nãy, các thành viên Eimei chúng tôi cũng giải tán cuộc họp chiến lược ngắn. <Scenario Writer> của Ochi và bao gồm cả 5 lời tiên đoán, chủ đề chính ngày mai chắc chắn phải bàn xem đối phó chúng thế nào. Với cả, chỉ huy Enomoto đã ra chỉ thị rằng cả bọn cần để cơ thể nghỉ ngơi nữa.
Đại khái vậy.
“Mừng cậu trở về, Yuki. Và cả Shinohara-san”
Trước cơn sóng gió đầy khó khăn ấy, cả tinh thần và thể xác chúng tôi đã trở nên rã rời. Song, vừa về đến nhà thì hai đứa liền được chào đón bởi nụ cười thanh lịch của Hagoromo Shion.
Cô ấy khẽ nghiêng đầu kiểu nhã nhặn và đung đưa mái tóc dài.
“Hai cậu chắc là mệt lắm rồi nhỉ ? Vì nghĩ rằng đây là lúc thích hợp để dùng nước nóng nên vừa nãy tớ bật công tắc phòng tắm rồi đấy”
“Cảm ơn cậu nhiều lắm, Shion-sama. Vậy mình sẽ đi chuẩn bị bữa tối, còn chủ nhân thì…”
“Fufu… Cậu nghĩ tớ là ai thế, Yuki ? Một nữ sinh cao trung hết sức bình thường, một cô gái luôn được khen ngợi từ những người hầu gái rằng [Tương lai cô chính là đầu bếp]. Thế nên nấu ăn cứ để tớ lo. Tớ sẽ cho cậu thấy kỹ thuật nấu ăn của mình”
“Shion-sama. Nấu ăn không phải cứ rã đông thực phẩm trong tủ lạnh bằng lò vi sóng đâu. Bao nhiêu ngày vắng nhà, mình chắc chắn rằng cậu chẳng có thêm chút kỹ năng nào cả”
“Ui…. Thế chắc tớ không thể trở thành đầu bếp rồi. Thật đáng tiếc… Nhưng mà, kỹ năng gia chánh của tớ không phải chỉ dừng ở mỗi nấu nướng thôi đâu. Tớ sẽ dọn dẹp sạch sẽ phòng Yuki để thay cho lời cảm ơn sự tá túc nhé…”
“Không…Mình mới là hầu gái trong nhà này. Mình xin ghi nhận tấm lòng của cậu nhưng cậu hãy cứ tự nhiên như ở nhà đi”
Bác bỏ lời đề nghị của Hagoromo rồi Himeji đi tới phòng khách… Từ cuộc trao đổi vừa nãy, dường như kỹ năng nữ công gia chánh của Hagoromo khá là gay go. Xung quanh cô ấy luôn có người hầu kẻ hạ, chưa kể ngay cả Himeji cũng luôn giúp cổ.
“Dù sao thì… Xin lỗi vì đã để cô ở nhà một mình nhé, Hagoromo. Chắc cô chán lắm nhỉ ?”
“? Không, tớ có chán đâu”
Hagoromo phủ nhận, khẽ lắc đầu trước câu hỏi của tôi. Sau đó, cô ấy chỉ tay về phía phòng khách, à không, là chỗ phòng chiếu phim xa hơn.
“Từ sáng đến giờ tớ đã xem island tube trên cái màn hình khổng lồ ấy mà. Cái game quyết liệt mang tên <Cuộc chiến thực tập> cũng đang chiếu đấy”
“Gì chứ, cô xem rồi à”
Vừa khẽ thả lỏng cơ thể, tôi vừa đưa ngón tay lên gãi má.
“Như cô thấy thì tình hình hiện tại của Eimei đang không khả quan cho lắm… Không thể kiếm pt, không thể ngăn cản kẻ địch. Hay đúng hơn là không có lối thoát trong tình huống này nhỉ”
“Không phải lật ngược tình thế là yếu tố thú vị nhất sao. Cậu biết chứ, thực ra ở phần bình luận có rất nhiều lời nói đấy, rằng một khi Shinohara Hiroto đã về thì giờ Eimei mới bắt đầu”
“..........”
“Dường như cái danh mạnh nhất đảo học viện của cậu không phải chỉ để chưng nhỉ”
Vừa cười kiểu tinh nghịch, Hagoromo vừa thì thào bằng giọng đáng yêu… Mấy lời bình luận ấy có vẻ đã không thấy cảnh nói chuyện giữa tôi với Ochi do <Làm nhiễu> của hắn. Nếu <Scenario Writer> mà công khai trên island tube thì kiểu gì Shinra cũng được coi là mạnh nhất.
Dẫu vậy, tôi vẫn nói.
“Mà… Dù sao thì thằng 7 sao như tôi đâu thể để thua một cách chóng vánh chứ”
Tôi nở nụ cười như để làm nguôi đi cảm giác tuyệt vọng trong bản thân.
*
Đêm hôm đó.
Sau khi thưởng thức bữa tối xa hoa của Himeji xong, ba người chúng tôi đã lại phòng chiếu phim một lúc rồi mới về phòng ngủ. Căn nhà dùng cho 7 sao này chỉ riêng phòng dùng cho khách thôi cũng chiếm đến 5 căn, song tất cả đều được Himeji lau chùi, dọn dẹp mỗi ngày. Hay có thể nói là Hagoromo chẳng hề thiếu chỗ ngủ.
“................”
Thành thực thì, tôi còn rất nhiều điều cần suy nghĩ, nào là cách khôi phục <Cuộc chiến thực tập>, rồi thì phương pháp đối phó với lời tiên đoán kỳ quặc kia. Cơ mà, từ đống lịch trình dày đặc như 24 tiếng bay trên bầu trời cộng thêm tính chất rắc rối và vô cùng phiền não của ability <Scenario Writer> nên phải nói rằng tôi đã khá mệt mỏi. Tôi ngay lập tức thả mình vào cơn mơ.
À không, dù chắc chắn tôi đã ngủ nhưng…
“Shinohara-san… Shinohara-san, cậu còn thức không thế ?”
…Đột nhiên có giọng nói cất lên đập vào màng nhĩ.
(Ưm…….?)
Tôi băn khoăn trước tiếng gọi không rõ là mơ hay thực… Vừa nãy là của Hagoromo sao ? Nếu vậy khả năng tôi đang mơ là rất cao. Bởi lẽ từ hôm qua cho đến nay tôi bị cô ấy quay như chong chóng mà. Theo đó việc mơ tới cô ấy cũng chẳng có gì lạ.
Song, ngay khoảnh khắc tôi thư thả nghĩ vậy thì…
“Hửm… Hây”
Cùng với tiếng nói cất lên đầy đáng yêu là tiếng sột soạt khẽ đập vào tai. Thế nhưng, lát sau tôi mới nhận ra có người leo lên giường mình. Đồng thời, chiếc chăn ôm trọn lấy cơ thể tôi đột nhiên bị lật ra một chút.
(Ế….Ế ? Cái gì đấy ?)
“Nếu cậu vẫn ngủ thì quá thuận lợi… Tớ vào đây”
Ngay khoảnh khắc có tiếng cười khẽ cất lên, tự dưng cánh tay của ai đó như chạm vào phần lưng tôi.
Ngay sau đó, tấm chăn bị lật liền trở lại như lúc ban đầu. Thế nhưng, cái cảm giác ấy hoàn toàn khác so với lúc nãy. Bởi vì trên chiếc giường này, ngoài tôi ra vẫn còn một người nữa. Ngoài tôi, hay đúng hơn là Hagoromo Shion. Nằm trên cùng chiếc giường, cô ấy nhấp người rồi trở mình như để lại gần chỗ lưng tôi. Khoảng cách gần đến nỗi mà tôi không biết cổ có chạm vào mình hay không nữa. Mùi hương tao nhã cùng tiếng con tim đập thình thịch như tràn ngập trong chăn.
(C, c, c, c, cái gì đấy !? Nhỏ này đang định làm trò gì vậy ?)
“Shinohara-san, tớ…”
Mặc kệ sự nghi vấn trong tôi, Hagoromo nhanh chóng cất lên bằng giọng điệu man mác buồn. Đồng thời, cô ấy đặt tay lên vai tôi rồi khẽ nhổm người dậy. Khi mái tóc mượt mà như tơ lụa chảy vào gáy tôi, dường như cổ định ngó khuôn mặt thằng này. Vào khoảnh khắc khi nhịp đập và hơi thở qua tai trở nên cao trào…
“Kya…”
“......Kya cái quái”
Vào lúc phần lý trí đạt đến giới hạn, tôi liền bật dậy rồi thoát ra khỏi giường từ hướng ngược lại. Khi tôi thử ngoái ra phía sau thì đúng như dự đoán, đằng đó là Hagoromo Shion xuất hiện trong bóng tối với bộ đồ ngủ của con gái. Dưới thân thể bận bộ đồ kiểu nguy hiểm cùng tư thế ngước nhìn ấy đã khiến con tim tôi phải nhảy dựng lên lần nữa.
“Cô đang làm gì đấy, Hagoromo….Cô làm tôi giật hết cả mình.”
“Fufu…Xin lỗi cậu nhé. Chỉ là tớ muốn thử thách Shinohara-san ấy mà”
“........Thử thách ?”
“Ừm….Thực ra, tớ đã luôn hiếu kỳ. Hiện Yuki đang là maid chuyên dụng của Shinohara-san nhỉ, không chỉ trưa hay tối, cô ấy luôn ở bên cạnh cậu. Yuki rất là dễ thương đấy nhé ? Vậy nên tớ đã nghĩ liệu có khi nào cậu trỗi dậy bản năng rồi tấn công Yuki không…. Và thế là tớ nghĩ mình cần phải thử sử dụng cơ thể mình làm mồi để xác nhận. Nếu nó khiến cậu cảm thấy phiền thì cho tớ xin lỗi”
“À, ra thế… À không, tôi cũng không giận hay gì cả”
Trước phần lý do không hẳn khó hiểu của Hagoromo, tôi vừa đánh trống lảng bằng cách lắc đầu vừa tiếp tục giả bộ như chẳng có gì to tát.
“Thế, tôi đã chứng minh được mình vô tội chưa”
“Phải rồi nhỉ… Thực ra, vì đối tượng thử nghiệm là tớ chứ không phải Yuki nên nó cũng chẳng chứng minh được gì mấy. Khó nhỉ. Chắc đây là sai lầm lớn nhất của tớ”
“Này”
“Nhưng mà, việc thức đêm không hề bõ công chút nào. Bởi vì, tớ đã xác nhận được rằng Shinohara-san không hề ghét mình. Tuy cả hai không lộ mặt nhưng tớ đã rất hồi hộp đó”
“............”
“Tớ vui lắm”
Nói xong, Hagoromo nở nụ cười thẹn thùng. Ra đó là lý do cô ấy tiếp xúc từ phía sau lưng tôi. Có thể dễ dàng phá vỡ đặc tính nói dối mặt tỉnh bơ của thằng này, quả không hổ danh tiểu thư nhà Saionji được nuôi dạy để trở thành anh tài.
“Thiệt tình…Thế ?”
Vừa kìm nén sự dao động thoáng qua, tôi vừa nhìn Hagoromo bằng đôi mắt uể oải.
“Lý do cô đánh thức tôi là gì nào, Hagoromo. Chắc không phải chỉ mỗi thử thách đâu thôi nhỉ”
“Tớ không tính xa đến mức đấy đâu. Tất nhiên, tớ vẫn còn ấp ủ một lý do hoành tráng khác. Thực ra… Tớ muốn cậu dẫn ra bếp”
“Bếp ?”
“Ừm. Là chỗ có dụng cụ nấu ăn, bồn rửa với tủ lạnh ấy”
Vừa đung đưa mái tóc dài óng mượt, Hagoromo vừa nói. Ngay khi tôi khẽ nhăn mặt, cô ấy liền mỉm cười.
“Vừa nãy tuy bị Yuki cản lại nhưng từ khi trở thành học sinh cao trung thì tớ đã nấu ăn hẳn hoi đấy ? Thế nên tớ muốn tạo một chút bất ngờ cho cậu ấy. Tớ sẽ chuẩn bị mọi thứ ngay trong đêm và tiếp đãi hai người bữa sáng.”
“A, ra vậy…Nhưng mà, chắc cô cũng phải biết chỗ nhà bếp ở đâu rồi chứ ? Nó ở bên cạnh phòng khách ấy.”
“Tất nhiên tớ biết chỗ, nhưng điều tớ muốn nhờ là hộ tống cơ. Tớ chỉ là nữ sinh cao trung hết sức bình thường thôi đấy nhé. Việc một cô gái sợ bóng tối thì có gì lạ đâu”
“Rồi rồi, tôi biết rồi”
Vừa nói kiểu bông đùa, Hagoromo vừa giơ tay ra bằng cử chỉ thanh lịch, thấy thế tôi liền cười khổ rồi nhún vai. Sau đó, tôi nắm lấy cánh tay đang chìa ra của cổ. Cảm giác trơn tuồn tuột từ cái nắm tay và sự tấn công vào đầu ngón, cộng thêm vùng không gian mờ ảo trong căn phòng kín nó đó khiến tôi có cảm giác bồi hồi khó tả.
Tóm lại, hai đứa chúng tôi đã rời khỏi phòng sao cho không tạo ra tiếng động.
Khẽ mở cánh cửa căn phòng khách, và vào khoảnh khắc đó.
“““A”””
…Chúng tôi đã đụng phải Himeji.
Với tách trà nóng bốc khói cầm trên tay, dường như cô ấy đang pha trà để uống trước khi đi ngủ. Cơ mà chuyện đó sao cũng được. Bận bộ đồ ngủ kiểu con gái giống Hagoromo, cô ấy nhìn chằm vào đôi tay đang nắm lấy nhau của hai đứa chúng tôi.
“E-to, chủ nhân ? Chuyện này là sao ?”
“? À không, không phải đâu ! Tôi chỉ đơn giản là người dẫn đường thôi, đột nhiên Hagoromo…”
“Thế là không được đâu, Shinohara-san”
Ngay lúc tôi định lý do lý trấu, Hagoromo đứng bên cạnh liền rướn người lên một chút rồi đặt ngón trỏ lên mồm tôi. Mặc kệ cảnh tượng tôi và Himeji đang chết lặng theo nhiều nghĩa, cô ấy tiếp tục cười nói.
“Đây là bí mật giữa tớ và Shinohara-san. Tớ không thể cho Yuki biết được.”
“........Ra vậy. Là bí mật hai người lén lút, nắm tay nhau… à”
“À không, không phải thế ! Nó đúng là chuyện bí mật thật, nhưng nó chỉ giống như một bí mật nhỏ hay điều đáng ngạc nhiên thôi…”
“Ngạc nhiên… ấy à ?”
“Đúng rồi đấy, Yuki. Tớ có lý do để lén lút tiến hành điều ngạc nhiên ấy. Việc bọn tớ mò mẫm trong thời gian này không phải hành vi thiếu đứng đắn đâu”
“À, mình hiểu rồi. Là thói xấu mọi ngày của Shion-sama nhỉ”
Vừa nói Himeji vừa thở dài, sau đó cô ấy làm vẻ mặt giận dỗi. Ra đây là kiểu tùy cơ ứng biến cổ hay bộc phát trước đây.
“Cơ mà, mình có chút quan tâm đến vấn đề cậu ép chủ nhân đi theo… Cậu cũng phải có chừng mực thôi chứ, Shion-sama. Ngày mai vẫn còn game đấy”
“Không sao đâu, Yuki. Tớ chỉ nhờ Shinohara-san hộ tống thôi”
“Thế thì không sao…”
Tiếp tục nói bằng giọng điệu nhõng nhẽo, Himeji lại một lần nữa hướng đôi mắt xanh dương xuống. Sau đó, cô ấy liền ngẩng mặt lên như thể nhận ra điều gì đó.
“Cơ mà, vai trò của chủ nhân kết thúc rồi nhỉ ?”
“Ế ? À… Hình như thế”
“Ra vậy. Thế, cậu có thể hộ tống tớ về không ?”
“..................”
Khẽ lặng người trong tâm trạng bối rối, dẫu vậy Himeji vẫn chìa tay ra dưới tư thế kháng cáo.
Bất giác, tôi đã không thể phản ứng nổi trước bộ dạng khá dễ thương của cô ấy,
*
*
#
Ngày hôm sau. Trận chiến liên khối kỳ hai - <Cuộc chiến thực tập> năm ba ngày thứ năm.
Sau khi chén sạch sành sanh món cà ri đặc chế của Hagoromo xong (Đúng là nó rất ngon nhưng lại hơi nhiều so với bữa sáng), tôi và Himeji đi tới văn phòng hội học sinh của học viện Eimei.
Các thành viên tụ tập trong phòng gồm sáu người giống như ngày hôm qua. Tuy nhân số khá ít ỏi đối với trận chiến liên khối, nhưng do những người tuyển chọn giai đoạn đầu đã out sạch nên chúng tôi cũng chẳng còn cách nào khác. Nhân tiện thì, hiện tại đang là 8 giờ sáng, thời điểm còn một tiếng trước khi bắt đầu game. Có thể nói đây chính là lúc để chúng tôi tiến hành cuộc họp chiến lược thêm một lần nữa.
“Vấn đề là… Từ bây giờ chúng ta phải làm sao”
Người vừa mở màn cho câu chuyện là Enomoto đang ngồi chếch chéo tôi.
“Giai đoạn cuối ngày hôm qua, lượt phòng thủ của Eimei kết thúc với kết quả như mọi người đều biết, song không hẳn là chúng ta không thu hoạch được gì. Việc phát hiện kẻ thao túng đằng sau… Học sinh 6 sao trường cao đẳng Shinra - Ochi Harutora. Chính hắn đã dẫn dụ hành động của các học khu khác qua kịch bản. Tức là, phỏng đoán của chúng ta không hề sai. Thân phận thực sự của kẻ chủ mưu đằng sau còn động trời hơn những gì ta tưởng”
“Phải rồi”
Tôi đồng ý trước lời phát ngôn của Enomoto.
“Ochi Harutora… Từ đầu đến giờ hắn chưa từng xuất hiện trên đấu trường lần nào cả”
“Có thì anh mày đã nhớ rồi. Ochi Harutora là cái tên chưa một lần nào tham gia cuộc chiến chính thức. Có vẻ hắn đang chơi phục kích đúng như những gì tuyên bố. Đầu tiên là cho Kirigaya và Fuwa đi quẩy, còn hắn thì lén lút sau cái bóng ấy để hoàn thành kịch bản.”
“Ehehe… Cái này không phải khủng quá sao. Tại sao cậu ta lại suy nghĩ nhiều tới cấp độ 8 sao đến mức đấy nhỉ ?”
“Ưm………Cũng đúng, nhỉ”
Chí ít, trong cuộc gặp gỡ ngày hôm qua hắn không hề tiết lộ tí thông tin nào…Chưa kể, cũng không phải hắn mong muốn đứng trên đỉnh cao hay dục cầu cấp độ ấy. Với cả, những người chơi trên đảo học viện chủ yếu chỉ nhắm đến chức 7 sao là chính… Song, khoảng cách giữa 7 sao và 8 sao là cực kỳ lớn. Tôi nghĩ sẽ chẳng ai nhắm tới nó nếu không phải vì lý do đặc biệt.
“Cơ mà, chuyện đấy thì sao chẳng được”
Người vừa cất lời là Asamiya. Rướn người lên khỏi mặt bàn một chút, chị ra nhìn lần lượt khuôn mặt chúng tôi rồi nói.
“Cái này thì ta phải đối phó sao ? Nó là kịch bản đúng không. Hành động của chúng ta đã bị đọc hết đúng không. Không phải tình hình khá tệ à”
“Hừm… Nói chính xác ra phải là chúng ta đang bị điều khiển bởi kịch bản của Ochi chứ không phải bị đọc vị. Kịch bản hiển thị trong <Scenario Writer> có thể tạo ra tương lai giả định, Ochi đã thay đổi hiện thực bằng cách dẫn dụ hành động của người chơi một cách khéo léo. Hay đúng hơn hành động theo kết quả tương lai nhỉ”
“.......Tôi hiểu điều ông muốn nói, nhưng dù thế thì ta cũng có cách nào đâu”
“Phải rồi. Cho dù có toan tính điều gì đi nữa, khả năng cao là chúng ta vẫn bị vướng vào kịch bản ấy.. À không, có khi phải là từ đầu cho đến tận bây giờ ấy chứ…..”
“Kế hoạch của Shinji bị đánh phủ đầu ư… Vậy khác gì cheat đâu”
Vừa bĩu môi, Asamiya vừa tựa lưng vào ghế sofa. Đồng thời, ngồi bên cạnh chị ta, Minakami Mari cất lên bằng vẻ mặt nghiêm túc như để phá tan tình huống siêu bí này.
“Nh, nhưng mà ! Cho dù có nhìn thấu tương lai thế nào đi nữa, chỉ cần nó là điều chưa xác định thì ta vẫn có thể phản kháng…”
“Mà, không sai”
Tôi khẽ gật đầu trước lời phát ngôn của Minakami.
“Đúng là <Scenario Writer> rất khó đối phó. Chưa kể, nếu cho rằng ta đang nằm trong lòng bàn tay hắn thì thực sự rất tuyệt vọng… Tuy nhiên, nếu hắn chỉ thực hiện kịch bản theo ý chí bản thân thì đảo lộn nó cũng không hẳn bất khả thi. Hay có thể nói là ta sẽ không đi theo hồi kết hắn mong muốn”
“Hừm. Tức là điều tối quan trọng khi đối phó lời tiên đoán nhỉ”
“Tuy nó vẫn còn nhiều điều bán tín bán nghi”
Tôi khẽ nhún vai trước lời lẩm bẩm của Enomoto.
Năm lời tiên đoán của Ochi Harutora. Đó là tương lai chắc chắn sẽ xảy ra dựa trên kịch bản của hắn. Và, lời tiên đoán thứ năm ám thị rằng chúng tôi sẽ thất bại. Tất nhiên, tuy không hẳn chúng đáng tin nhưng lời tiên đoán thứ nhất đã được đáp ứng ngày hôm qua.
Ngay khi tôi vừa nghĩ đến đây xong, Himeji liền cất lên bằng giọng điệu trong trẻo.
“Lời tiên đoán thứ hai là thế này nhỉ. [Tiếng gầm của xích long vang lên Anh Li Cung, cậu sẽ đánh mất đồng đội]. Khác với lời tiên đoán thứ nhất, lần này nó có chỉ thị địa điểm là [Anh Li Cung] hẳn hoi nhỉ. Nếu nghĩ về 3 lời tiên đoán còn lại thì dẫu nó xảy ra luôn trong hôm nay cũng không có gì lạ cả”
“Phải rồi. Tiếng gầm của rồng, đánh mất đồng đội… Nhưng mà, cái lời tiên đoán này không phải rất dễ né tránh sao ? Là bên phòng ngự thì không nói, nếu là bên tấn công thì ta chỉ việc <Rút lui khẩn cấp> là xong. Hoặc, cùng lắm ta không tấn công [Anh Li Cung] nữa”
“Không đâu…ở giai đoạn này lời Ochi-sama tiên đoán chính là phương tiện để kiềm chế hành động của chủ nhân và ta hoàn toàn không thể ngó lơ. Như thể cách duy nhất là tấn công vậy”
Nghe lời khích lệ của Himeji, tôi khẽ gật đầu đáp “Phải rồi”. Thực tế, đúng như cô ấy nói. Chỉ có điều, với hạng mục cường hóa cứ điểm quá thấp như Eimei mà nói thì, việc xâm lược là bất khả thi. Như lời Ochi tiên đoán, nếu không kiếm được lượng pt tối thiểu, chúng tôi sẽ bị chiếu bí.
“Nhân tiện, mức tối thiểu ta phải kiếm là bao nhiêu vậy, ngài chỉ huy”
“Là Enomoto-senpai…. Xem nào, hiện tại các hạng mục cường hóa của [Anh Minh Cung] đều ở mức E. Để nâng một mục lên D ta cần 3000pt, nếu được 3 mục thì đánh giá tổng hợp sẽ thành D. Nếu là kho báu rank C thì cần ba cái, hoặc đánh bại năm cá thể quái vật rank B”
“Wa… Ehehe ♪, hội trưởng thiệt là, vậy khác gì huấn luyện sparta đâu”
“Ta nên đặt mục tiêu cao chứ ? Tất nhiên, mục tiêu trước mắt vẫn là 3000pt. Dù chỉ đạt một kho báu rank C cũng không sao. Nếu nâng được trạng thái [Trực thuộc] lên là việc phòng ngự sẽ dễ dàng hơn”
“Đã rõ… Vậy, mục tiêu của ngày hôm nay chỉ thế thôi à”
Vừa né tránh lời tiên đoán của Ochi, vừa nâng một hạng mục cường hóa của [Anh Minh Cung] lên D. Để thực hiện điều đó, chúng tôi phải cố kiếm lượng pt nhiều nhất có thể từ hầm ngục khác.
(May thay, hầm ngục nào cũng có phương hướng cường hóa rất riêng. Dẫu việc hoàn thành là rất khó đi chăng nữa, song nếu có thể thâm nhập thì việc kiếm pt là hoàn toàn khả thi)
Vừa khẽ gật đầu tôi vừa suy nghĩ.
Theo đó, ngày thứ năm của Eimei đã bắt đầu dưới tình trạng nhằm thoát khỏi tình huống tuyệt vọng cùng cực.
*
*
#
Vòng xoay tua của <Cuộc chiến thực tập> đã không được cập nhật do không xuất hiện học khu bị rớt.
Thế nên, lượt phòng ngự ngày hôm nay vẫn là Otowa => Ouka => Amanezaka => Shinra => Eimei. Tại [Âm Luật Cung] theo lối cân bằng, chúng tôi vừa kiếm pt bằng cách tiêu diệt quái vật cấp thấp vừa chú ý để không chạm trán Kugasaki. Và hiện đang là lượt phòng ngự của Ouka.
“Nét đặc trưng của hầm ngục này là theo lối đẩy lui kẻ thù nhỉ”
Ngay sau khi bốn người đăng nhập vào thế giới hiện thực ảo, Asamiya liền ngước nhìn cái hầm ngục khổng lồ trước mắt mình rồi lẩm bẩm.
Ngày hôm qua tại hầm ngục [Anh Li Cung] của học viện Ouka, chúng tôi đã không thể làm gì và phải bỏ về. Nếu [Âm Luật Cung] của Otowa là hang động, [Anh Minh Cung] là cung điện thì [Anh Li Cung] chính là hầm ngục kiểu mê cung khổng lồ. Lộ trình xâm lược không chỉ bị hạn chế bởi bức tường siêu cao mà việc di chuyển sang nơi khác cũng bị kìm kẹp. Sự cấu thành cốt để làm bối rối kẻ xâm lược và dễ dàng úp sọt.
[Học Ouka khu ba: Hầm ngục quản lý “Anh Li cung”]
[Lãnh thổ:C/ Cạm bẫy:D/ Trực thuộc:A/ Giới hạn:E. Xếp hành hầm ngục: C]
[Số người chơi sống sót: 16]
Khác phần lớn [Âm Luật Cung] theo hình thức cân bằng, cường hóa chỗ này tập trung hết vào [Trực thuộc].
Vừa nhìn vào hạng mục cường hóa, Asamiya vừa tiếp tục làm bộ mặt khó khăn trong tư thế khoanh tay để trước ngực.
“[Anh Li Cung]... Tuy hầm ngục không rộng lắm nhưng quái vật lại rất mạnh. Ví dụ như Salamander này, unicorn này… Mà về cuối game thì chủ yếu toàn mấy con kiểu đấy thôi.
Chưa kể nó còn tấn công chúng ta từ phía trên mê cung nữa”
“Ưm ưm ♪, đặc biệt là chúng bảo vệ rất gắt gao xung quanh kho báu và không để cho bất kỳ ai lại gần. Dẫu có hạ được quái vật đi chăng nữa, vì Ouka rất ít người bị rớt nên họ sẽ truy đuổi chúng ta ngay… Ehehe, quả đúng là ngôi trường truyền thống có khác ♡”
“Ra vậy. Đúng là ta khó mà ứng phó nổi nhỉ”
Vừa bước vào trong hầm ngục cấu tạo từ gạch nền, Himeji vừa lẩm bẩm.
“Nhân tiện thì, từ trước đến giờ chúng ta đối phó như thế nào vậy ạ ?”
“Ưm, vì ban đầu họ không chuyên về [Trực thuộc] nên bọn chị chỉ tấn công bình thường thôi, sau khi sự cấu thành dần hoàn thiện thì trận chiến mới trở nên khó khăn. Bọn chị đã tiến hành thử nghiệm các kiểu như du kích này, sử dụng skill né tránh hoàn mỹ hay lén đặt <Triệu hồi trận> này.”
“Hê….kế sách cũng không tệ ấy chứ”
“Ừm. Chị cũng nghĩ thế. Thực tế, tuy cả bọn có thể đặt <Triệu hồi trận> nhưng về cơ bản chủ trương của Ouka ngay từ đầu chính là quán triệt sự thiết lập của <Triệu hồi trận>. Thế, họ đã củng cố quái vật xung quanh <Triệu hồi trận>. Vậy nên, cho dù có <Triệu hồi trận> đi nữa ta cũng không thể sử dụng. Dẫu vẫn kiếm được pt nhưng do thiếu địa điểm đăng nhập nên nó không suôn sẻ lắm.”
“Phải rồi nhỉ ♡, cuối cùng là kế sách tấn công bằng số lượng đơn thuần. Bọn chị dùng nhiều người chơi một lúc để săn từng cá thể quái vật nhỉ ♪, cách này tuy thành công đấy nhưng…”
“Là chỉ được vài cá thể đầu tiên à ?”
“Phải. Nếu có thể tiếp tục tạo tình huống lấy thịt đè người là tốt rồi, cơ mà quái vật của Ouka có chức năng giám sát với thông báo hay sao mà càng chiến đấu là y rằng quái vật khác càng kéo đến. Thế nên kế sách này không được khuyến khích sử dụng cho lắm”
Vừa dùng ngón trỏ nghịch mái tóc vàng, Asamiya vừa thở dài… Hai kế sách của họ đã nhanh chóng bị phá sản. Dù sao thì hôm nay đã là ngày thứ năm của <Cuộc chiến thực tập>. Chẳng lý gì ba thành viên chủ chốt như Enomoto, Asamiya và Akizuki lại không ra tay.
“Tức là nếu muốn thành công ta phải cao tay hơn nữa… Đành vậy. Tuy tôi chưa có kế sách nào cụ thể nhưng không thử thì sao biết được”
“Wa… Không lẽ Hiroto-kun nảy ra ý tưởng nào rồi sao ?”
“Mà, tạm thời là thế”
Vừa nói, tôi vừa lôi thiết bị ra. Thông số ở <Cuộc chiến thực tập> là người chơi được <Lựa chọn bổ sung> phải đăng ký ability ngay trong ngày tham gia. Tức là, tôi cần quyết định ability mình muốn sử dụng sau khi nghĩ nát óc vào hôm qua. Trong hai khung ability có tính chuyên dụng cao thì một cái thuộc về đại kỹ. Loại ability giới hạn bắt nguồn từ “Ngôi sao màu tím” tôi kiếm ở <Astral>.
“<Copy lỗi>. Nó là ability phục chế dữ liệu mà tôi đã sử dụng nhiều lần. Hiện tôi đang muốn thử áp dụng nó lên quái vật bảo vệ của Ouka”
“Ế ?... Ế ? Đợi đã Shino, thế tức là sao ?”
“Là thế đấy. Nếu quái vật của [Anh Li Cung] rất mạnh thì ta chỉ việc lợi dụng chúng thôi. Phục chế một cá thể quái vật bay trên không bằng <Copy lỗi> rồi cường hóa nó bằng skill và <Quản lý trị số>, như vậy là ta có thể tạo ra con quái vật cực mạnh còn hơn cả cấp A.”
“Ra vậy… Chiến lược cũng không tệ lắm nhỉ”
Lắng nghe lời đề xuất của tôi, Himeji liền mỉm cười.
“Em nghĩ đây là kế sách sáng suốt khi lợi dụng những con quái vật mạnh mẽ ở [Anh Li Cung] rồi phản công đối phương. Nếu thành công, ta có thể áp chế cả bầu trời, hoàn thành nhiệm vụ mà không cần người chơi ra mặt và né tránh lời tiên đoán”
“Ừm, ừm ! Quả đúng là Hiroto-kun của Noa có khác ♡”
Hưởng ứng lời Himeji nói, Akizuki đung đưa mái tóc hai bím rồi hướng về phía tôi bằng ánh mắt như tôn thờ. Do cảm thấy hồi hộp trước ánh nhìn như tràn ngập sự thuần khiết và lém lỉnh ấy, bất giác tôi đã phải thay đổi lối suy nghĩ rồi ngước mặt lên.
Trên bầu trời của [Anh Li Cung] đang chất đầy những con quái vật. Hay đúng hơn, việc sử dụng ability là chắc chắn không thể nào lệch được. Chỉ có điều, nếu không phải con mạnh nhất trong cấp A thì mọi chuyện sẽ chẳng có ý nghĩa gì cả.
Ngay khoảnh khắc tôi vừa nghĩ vậy thì…
[Là anh đây]
Đột nhiên có giọng nói quen thuộc cất lên từ thiết bị tôi cầm trên tay phải. Là hội trưởng hội học sinh của học viện Eimei, vị chỉ huy đáng tin cậy Enomoto Shinji. Anh ta tiếp tục ra chỉ thị bằng giọng điệu bình tĩnh.
[Anh nghe tình hình rồi. Shinohara, chú hãy sử dụng skill loại hướng lên không trung và men theo bức tường. Về tính chất của đại mê cung này, hay quái vật của [Anh Li Cung] được thiết lập chương trình kiểu ưu tiên tấn công người chơi leo lên tường. Dựa trên những dữ liệu thu thập được cho đến nay thì con bay tới đầu tiên chính là quái vật cấp A. Một sự điều phối không thể chê vào đâu được”
“Tuyệt lắm, senpai”
Vừa khẽ cười khểnh trước sự sáng suốt vào thời gian thích hợp của anh ta như mọi khi, tôi vừa sử dụng skill đúng như ổng nói. <Skill di chuyển cấp E: Bước chạy nhẫn giả>. Khi cơ thể bỗng trở nên nhẹ đi, tôi mau chóng chạy trên bức tường gạch và hướng lên trên đại mê cung.
“Uồi….”
Ngay lập tức, phong cảnh đập vào mắt tôi rất đáng kinh ngạc. Việc mê cung cực kỳ rộng là lẽ đương nhiên, song ngoài ra còn có cả ngựa bay, rồng, rồi xa hơn nữa thì là thiên sứ. Đúng như Asamiya nói, những con quái về sau toàn hàng khủng đậm chất RPG.
(Sức mạnh cách biệt với [Anh Minh Cung] ở mức một trời một vực)
Vừa nhớ lại cảnh hầm ngục bản thân chỉ triệu hồi nổi cỡ lính xương, tôi vừa khẽ co giật bờ má.
Cơ mà, giờ tôi không rảnh để bận tâm tới điều đó, bởi sức gió thổi vù vù mạnh đến nỗi như sắp thổi bay cơ thể tôi đi vậy. Những con quái vật đang đi lang thang quanh thánh địa đã nhận ra kẻ xâm nhập hay sao mà, chúng liền hướng hết về phía tôi. Và, trong số đó có một con hành động nhanh nhất. Đúng vậy, là con quái vật cấp A. Con rồng vảy đỏ đầy kiêu hãnh bay với tốc độ bàn thờ.
“Phát động ability đặc biệt <Copy lỗi> !”
Vừa dấy lên cảm giác bất an trước bộ dạng của nó, tôi vừa tuyên bố sử dụng ability trước khi bị ngọn lửa của con rồng đốt cháy. Phục chế quái vật, đồng thời một bản sao giống hệt con rồng ở trước mặt tôi đã sinh ra bên cạnh mình.
“Xong rồi… Nhờ cô đấy, Himeji”
“Em hiểu rồi, chủ nhân”
Xác nhận xong tình hình, tôi liền cúi xuống gọi Himeji ở bên dưới. Cô ấy gán ability <Quản lý trị số> vào Skill loại nhận giảm sát thương, còn Akizuki với Asamiya thì sử dụng skill cường hóa các loại. Kết quả là một con rồng mạnh hơn cả rank A đã trình làng.
(Dù bận tâm đến con rồng đỏ là vậy, nhưng nếu để ý đến thanh HP của nhóm Himeji thì “Lời tiên đoán thứ hai” không hẳn là không thể xảy ra. Giờ tạm thời cứ triển theo kế hoạch… Còn lại là khống chế bầu trời bằng con này)
Đại loại thế.
Song, ngay khoảnh khắc tôi đang nghĩ kế hoạch sẽ suôn sẻ thì…
*
“Thiệt tình… cậu cũng làm mấy trò ra gì đấy, kẻ mạnh nhất đảo học viện”
*
Một giọng nói lạnh lùng vang ra cả khu vực.
Ngay lập tức, đòn tấn công từ tứ phía đã lao về phía tôi. Thấy thế, tôi nhanh chóng lánh nạn xướng dưới bức tường bằng <Bước chạy nhẫn giả> giống như vừa nãy, theo đó việc bảo vệ con rồng là không thể. Đứng phơi bày trước đòn hỏa lực tập trung, cơ thể con rồng đỏ mau chóng tan biến cùng tiếng gào thét nặng nề.
“Cái…”
Trong khi chúng tôi chết lặng trước cảnh tượng ấy… nhóm người chơi Ouka cưỡi trên lưng rồng liền xuất hiện một cách hoành tráng trên bầu trời [Anh Li Cung]. Nhân số gồm ba người và người con trai đứng giữa là nổi bật nhất. Đó là học sinh năm ba với gương mặt cáu kỉnh cùng vẻ kiêu ngạo - Hội trưởng hội học sinh học viện Ouka, Sakamaki Yuusei.
Hừm, anh ta khịt mũi rồi tiếp tục cất lên bằng giọng nói ngạo mạn.
“Chỉ riêng việc bước chân vào [Anh Li Cung] thôi là không thể tha thứ rồi, đã thế còn ra tay với thuộc hạ của tôi…đúng là cần dạy dỗ lại. Nhờ ơn cậu mà tôi phải đăng nhập ngoài ý muốn đấy”
“Ông anh là, Sakamaki Yuusei à. Hội trưởng hội học sinh Ouka lại phải cất công ra đây sao”
“Chỉ là để chắc cú thôi. Thế nên chẳng có lý do gì cậu phải nói kháy tôi làm gì cả”
Sakamaki ngay lập tức phản bác lời chế giễu của tôi.
“Cơ mà… Cậu không định sử dụng <Rút lui khẩn cấp> à, Shinohara ? Giờ cậu muốn rút lui khỏi game cũng chẳng sao đâu. Tuy nhiên thì nó sẽ không được hay ho cho lắm.”
“Hê ? Ông anh cứ ung dung thế cũng ổn sao. Cứ mải làm đối thủ của chúng tôi thì các trường khác sẽ cướp mất kho báu đấy”
“Không phải lo. Bởi về cơ bản [Anh Li Cung] thuộc loại hình du kích. Thay vì bảo vệ kho báu thì bọn tôi sẽ ưu tiên đánh bại người chơi… Hơn nữa, trong lượt này kẻ phiền phức như Shinra không tấn công. Cho dù có chia cắt lực lượng bảo vệ ra phía Eimei cũng chẳng vấn đề gì”
“Ế…….?”
Tôi khẽ nhau mày trước lời phát ngôn dửng dưng của Sakamaki.
Khoan, tất nhiên bản thân điều này không có gì bất thường cả. Vì tính chất thông số của các học khu không cần phòng ngự là cường hóa hầm ngục hoặc xâm lược nên, chưa chắc học khu nào cũng lựa chọn tấn công. Chưa kể, tôi còn cảm thấy ý đồ nào đó từ câu Shinra mình vừa nghe.
(Thế thì, nó có liên quan gì đến lời tiên đoán……À không ?)
Vừa nghĩ đến đây xong, tôi liền nhận ra một điều rồi dừng dòng suy nghĩ lại.
Lời tiên đoán thứ hai của Ochi chính là [Tiếng gầm của xích long vang lên Anh Li Cung, cậu sẽ đánh mất đồng đội]. Tiếng gầm của xích long thì có rồi. Cơ mà, tuy chẳng rõ lắm con quái vật lao về phía tôi là tình cờ hay tất yếu, song vì nó là rồng nên thực tế lời tiên đoán đã xảy ra hẳn hoi.
Còn về điểm đánh mất đồng đội, dường như tôi hoàn toàn có thể tránh… nhưng mà có thật sự thế không ? Giả dụ như tôi là bên phía bảo vệ, quái vật bảo vệ hầm ngục ở đây cũng tính là đồng đội. Nếu vậy, không phải con rồng phục chế từ <Copy lỗi> cũng thuộc thành phần đồng đội của chúng tôi à ?
Giả sử đúng như thế, có lẽ lời tiên đoán thứ hai đã được đáp ứng rồi. Không phải Shinra, mà là hiện thực chiếu theo việc Ouka thay đổi lối hành động từ hành động của Shinra.
“...............”
Bị tấn công bởi cảm giác hệt như rã rời đôi chân, bất giác tôi đã nắm chặt lòng bàn tay… Đã đến tận nước này, có lẽ tôi đành phải chấp nhận cho nhanh. Rằng Ochi Harutora chính là hàng thật. Cả hiệu quả của <Scenario Writer> và nội dung lời tiên đoán đều không hề giả trân chút nào.
“? Tuy không rõ vì sao cậu lại chết lặng như vậy… Nhưng để tôi nói lại lần nữa. Hãy mau chóng rời khỏi đây đi, Eimei. Mấy người không xứng tầm với hầm ngục của tôi đâu”
“Rồi rồi”
Vừa cảm thấy bị lấn át bởi áp lực Ochi gây ra trong thâm tâm, tôi vừa ra dấu hiệu đầu hàng trước lời cảnh cáo cuối cùng của Sakamaki. Thực tế, tôi không nhìn được ra con đường nào có thể kiếm pt ở [Anh Li Cung] nữa.
Theo đó, cả bọn đành phải sử dụng skill <Rút lui khẩn cấp> trong tâm thế chán nản.
Tham gia Hako Discord tại
Theo dõi Fanpage