#
Kết thúc cuộc xâm lược thất bại tới [Anh Li Cung] của Ouka và [Thiên Võng Cung] của Amanezaka, chúng tôi ôm ấp cảm giác tuyệt vọng khi không thể làm gì trong lượt bảo vệ của trường cao đẳng Shinra.
[Sâm Nhiên Cung] là hầm ngục mang mô típ rừng sâu.
[Trường cao đẳng Shinra khu bảy: Hẩm ngục quản lý “Sâm Nhiên Cung”]
[Lãnh thổ:C /Cạm bẫy:D /Trực thuộc:C /Giới hạn thời gian:A. Xếp hạng hầm ngục:B.]
[Số người chơi còn sống sót: 15]
Hầm ngục Shinra, nơi lấy thành viên <Albion> làm chiến lực cốt lõi đang cường hóa trọng tâm vào hạng mục [Giới hạn]. Thời gian xâm nhập hầm ngục là cực ngắn, chỉ khoảng 10 phút. Chưa kể, bẫy thiết lập toàn loại gây bất động với cản trở, còn quái vật thì thể lực rất dồi dào. Hay đúng hơn là họ đánh vào yếu điểm “Cấm kiếm pt”. Một ngôi trường chuyên biệt về thời gian.
Về phần [Sâm Nhiên Cung], tuy chúng tôi không đưa ra kế sách nào hiệu quả nhưng… có lẽ nên nói đây là sự may mắn trong bố trí. Kho báu xuất hiện gần địa điểm đăng nhập thuộc hàng cấp B chất lượng cao, còn quái thú bảo vệ thì gồm 3 cá thể [Tinh linh rừng] cấp D. Dựa trên việc hạ gục chúng sát nút, chúng tôi đã kiếm về gần 7,000 pt qua phần thưởng kích phá và thu thập kho báu.
Theo như Enomoto nói, dường như anh ta đã cường hóa vào [Cạm bẫy] với [Lãnh thổ] chứ không phải [Trực thuộc], nhờ vậy đánh giá tổng hợp đã thăng lên một hạng.
“Ehehe, Noa-chan đại thắng”
Kết thúc công cuộc xâm lược mật độ cao trong khoảng thời gian ngắn, tại văn phòng hội học sinh, Akizuki đã giơ hai ngón tay lên cùng vẻ mặt lém lỉnh, đáng yêu cộng thêm chút mệt mỏi. Còn Asamiya thì vuốt ngực cảm thấy nhẹ nhõm.
“Ừm ừm, Noa-chi đúng là quá đỉnh ! Cơ mà cậu vẫn ổn chứ ! Phải chạy đi chạy lại như vậy…!”
“Không sao không sao ♡. Chỉ cần được Hiroto-kun ôm một phát là Noa khỏe ngay ấy mà ♪”
“Tất nhiên em sẽ không để chủ nhân làm vậy rồi… Cơ mà lần này thực sự chị đã khá vất vả”
Himeji cúi đầu đung đưa mái tóc bạch kim. Dù đang trong tình huống tuyệt vọng nhưng chúng tôi đã thu về những thành quả nhất định, thế nên sắc mặt của mọi người ít nhiều đều đã tươi hơn.
(Quả nhiên điều mình quan tâm nhất vẫn là lời tiên đoán của Ochi… “Cuộc phản nghịch đến khu rừng” đã không trở thành thất sách. Chẳng nhẽ chúng thực ra chỉ là điều ước và may mắn thế nào lại trúng đến một nửa ? Mà, nếu kịch bản của hắn sụp đổ thì tốt phải biết…)
Vừa chìm vào dòng suy nghĩ, tôi vừa nghiêng đầu thắc mắc.
Tóm lại, khi hết giờ nghỉ ngơi, lượt phòng ngự của học viện Eimei trong ngày thứ năm <Cuộc chiến thực tập> đã bắt đầu, đồng thời chúng tôi liền bước vào thế giới hiện thực ảo. Akizuki và Asamiya trực tiếp đến luôn [Anh Minh Cung], còn tôi với Himeji thì đến phòng quản lý để nắm bắt thông tin trước.
“Hai đứa tới rồi à”
Người vừa chào đón chúng tôi là Enomoto Shinji đang bày binh bố trận trước đống màn hình như mọi khi. Đợi Himeji chào hỏi một cách lịch sự xong, tôi liền bước lên một bước.
“À. Vừa tròn mấy tiếng nhỉ, Enomoto. Giờ ông anh đang cảm thấy sao ?”
“Phải rồi nhỉ… Không tệ. Lượng điểm chúng ta kiếm được lúc nãy nhiều hơn những gì anh mày tưởng”
Enomoto bình thản gật đầu bằng vẻ mặt nhăn nhó hiếm thấy trước tình hình lạc quan.
“Là lập công trong nhóm xâm lược nhỉ. Hiện tại đối với chúng ta mà nói, thành quả thu thập kho báu rank B là cực kỳ lớn. Do hầm ngục không thể cường hóa ngay nên hạng mục cường hóa cũng không được phản ánh, song vào ngày mai đánh giá tổng hợp sẽ thăng lên D. Tất nhiên, nếu so với các hầm ngục khác thì nó vẫn chẳng đáng là gì”
“Không đâu, em xin phép được nói, Enomoto-sama. Đánh giá tổng hợp chỉ cần nâng lên một cấp thôi là độ khó chinh phục hầm ngục đã khác nhau một trời một vực rồi. Sức mạnh của người chơi cũng tăng đáng kể nữa. Ngoài ra, cuộc xâm lược hôm nay còn đại thành công và trái hoàn toàn “lời tiên đoán thứ ba” của Ochi-sama.”
“...Phải. Về điểm này thì anh không ý kiến gì”
Enomoto lặng lẽ gật đầu trước lời bổ sung của Himeji. Dường như khuôn mặt anh ta đang trở nên nhẹ nhõm phần nào.
“Ưm…”
Tuy nhiên, tôi lại dấy lên cảm giác bất an trước lối triển khai này.
Đúng như Himeji nói, cuộc xâm lược ngày hôm nay là thành quả rất đáng mong đợi và việc [Anh Minh Cung] được cường hóa cũng không thể nào sai. Ấy thế mà… À không, chính vì vậy nó mới kỳ lạ.
(Bởi lẽ… Một Ochi tràn đầy tự tin như thế lại dự đoán trật lất trước lối triển khai không chút sóng gió nào sao ? Cơ mà, lời tiên đoán đã thực sự sai ư…?)
Vừa đưa tay phải lên miệng, tôi vừa chìm vào dòng suy nghĩ.
Song, vào lúc đó dòng văn bản hiển thị trên màn hình đã đập vào mắt tôi.
“........? Này Enomoto. Cái đang chiếu trên chiếc màn hình dưới cùng bên phải là cái gì thế ?”
“Ừm. Nó là xếp hạng pt thu thập Libra công khai sau mỗi lượt. Vì nó cập nhật liên tục nên nhìn vào đánh giá tổng hợp sẽ thấy ngay. Tuy nhiên, vì như thế có khả năng không gây được nhiều sự cuốn hút nên họ đã chuyển sang công bố nhanh.”
“Ra vậy… Lần này học viện Eimei chúng ta đứng đầu nhỉ”
“Phải là chỉ lần này mới đúng. Ở lượt vừa nãy chúng ta đã kiếm kha khá pt. Thế nhưng, các học khu khác hầu như không đi xâm chiếm. Hay đúng hơn, việc chúng ta giành MVP chẳng phải chuyện gì khó khăn cả. Mà, thực ra đây là lần đầu tiên Eimei đạt top kể từ lúc đứng ở mức rank này.”
“..........À”
Vừa nghe đến đây xong, trong đầu tôi liền nảy lên.
Ra thế… Về lượt phòng thủ của [Sâm Nhiên Cung] vừa nãy, không phải Shinra không thể ngăn cản sự xâm lược của chúng tôi, mà là họ đã làm ngơ. Họ bố trí quái vật vào sát thời điểm chúng tôi đăng nhập rồi để cho kho báu bị cướp.
Song, họ khiến cả bọn lầm tưởng. Là về công khai xếp hạng pt thu thập của Libra. Xếp hạng này không phải phản ánh thế lực hiện tại mà nó biểu hiện sự bành trướng. Tuy việc Eimei vẫn xếp cuối không thay đổi nhưng chỉ sau lượt vừa nãy thôi, lượng pt thu thập của học viện Eimei đã bứt tốc vượt qua các trường khác.
“...................”
Nếu chỉ có thế thì không sao… À không, chính vì vậy mọi chuyện mới rắc rối. Vì sao ư, bởi Eimei chỉ mới đưa 7 sao - kẻ mạnh nhất đảo học viện Shinohara Hiroto ra trận ngày hôm qua. Theo đó, các người chơi khác sẽ nghĩ như thế này. Rằng, sau khi tôi tham gia, Eimei lại lần nữa trỗi dậy và đang trên đà tiến triển thuận lợi.
Song, chỉ huy của các học khu khác sẽ suy tính điều gì ?
(Nếu Eimei cứ tiếp tục mở rộng thế lực theo cách này, đến một lúc nào đấy ta sẽ không kịp trở tay. Tuy nhiên, đây là thời điểm số pt kiếm được sẽ không thể phân bổ vào các hạng mục cường hóa. Chính vì vậy ta phải ra tay ngay lúc này, à ?)
Vào khoảnh khắc tôi đang nghĩ đến các kết cục hiển nhiên thì…
“.....Họ tới rồi đấy !”
Enomoto đập tay lên bàn đùng một phát rồi hét lên.
Khi nhìn vào màn hình, tôi thấy gương mặt của những người chơi thuộc các học khu đang xếp thành hàng hệt như cơn ác mộng. Otowa, Ouka, Shinra và Amanezaka. Ngoài Amanezaka ra thì ba học khu còn lại trông rất kỳ lạ
“Gì đây ? Sao tất cả lại hành động cùng nhau chứ ?”
Phải.
Cặp đôi đứng top năm ba ở Ouka, Sakamaki Yuusei và Shimizu Ayano, Kugasaki Seiren ở Otowa, xa hơn nữa là Kirigaya Touya và Akutsu Miyabi ở Shinra… Tuy chắc chắn không phải đồng minh nhưng vì lý do nào đó họ lại đang cấu thành lên đội quân xâm lược lớn vừa hỗ trợ lẫn nhau vừa tấn công [Anh Minh Cung].
Vừa thấy thế, Enomoto vừa run rẩy nói.
“......<Gắn kết đồng minh> sao”
“Ế ?”
“Kho báu đặc trưng Otowa cướp từ trường nữ sinh Tsuyuri. Khó báu đặc trưng không chỉ là kho báu cấp S, nó còn sở hữu hiệu quả đặc biệt cùng với lượng lớn pt thu về. Cái Otowa lấy được chính là <Gắn kết đồng mình>... Nó có thể ký kết giao kèo bất khả xâm phạm lẫn nhau giữa các học khu.”
“......Ra thế”
Thấu hiểu quang cảnh trước mặt mình, tôi liền cắn chặt bờ môi dưới….Giao kèo bất khả xâm phạm lẫn nhau. Thông thường, tuy điều này chẳng mang lại lợi ích gì, nhưng một khi họ đã nhận ra mức độ nguy hiểm của học viện Eimei thì lại khác.
Tức lời tiên đoán của Ochi đã trúng phóc. Cuộc xâm lược đến <Sâm Nhiên Cung> trở nên thành công cũng chính là thất sách. Hay đúng hơn, chúng tôi đã chọc phải ổ kiến lửa và đang rơi vào tình thế cực kỳ nguy hiểm.
“Mà… Giờ đâu phải lúc nghĩ đến chuyện đó. Chúng ta đi thôi, Himeji”
“Vâng, chủ nhân. Bằng mọi giá chúng ta phải ngăn cản cuộc xâm lược này nhỉ.”
“Hai đứa đợi chút.”
Song, khi đang định di chuyển tới hầm ngục thì Enomoto liền dừng tôi với Himeji lại. Vừa bố trí quái vật và bẫy một cách vội vàng bằng cái máy trên tay, anh ta vừa quay sang chỗ tôi nói chứ không nhìn vào màn hình.
“Hai đứa hãy đến địa điểm X12/Y78 chứ không phải chỗ này. Hạng một ở Amanezaka - Nakiri Raika đang hành động một mình.”
“Ế ? Không phải cô ta là chỉ huy sao ?”
“Đúng thế, nhưng đấy là hiệu quả của kho báu đặc trưng. Cái Amanezaka đã cướp từ St.Rosalia là <Trước sau như một>. Món đồ có thể giúp người chơi đăng nhập vào hầm ngục như bình thường dẫu bản thân mang chức chỉ huy đi nữa. Anh đã phải điều động số lượng lớn quái vật, Akizuki và Nanase để đối đầu với phía Otowa đang sử dụng <Gắn kết đồng minh> rồi. Theo đó Nakiri Raika sẽ hoàn toàn trở nên tự do. Nếu bỏ qua cô ta, Eimei chúng ta chắc chắn sẽ lãnh hậu quả khôn lường.”
“Đúng vậy nhỉ. Nhưng mà vấn đề bảo vệ đằng đó ổn chứ ?”
“Chỉ riêng kho báu đặc trưng là chúng ta phải sống chết để bảo vệ nó. Cái này cứ để anh mày, còn bên đó thì nhờ chú đấy.”
Nói một cách cục cằn rồi Enomoto kết thúc câu chuyện.
Thấy thế, tôi vừa khẽ nhếch môi vừa đáp.
“Rõ rồi. Tôi sẽ khiến họ phải hối hận vì đã coi thường [Anh Minh Cung]”
*
*
#
[Học viện Eimei khu bốn: Hầm ngục quản lý “Anh Minh Cung”]
[Lãnh thổ:E /Cạm bẫy:E /Trực thuộc:E /Giới hạn:E. Xếp hạng hầm ngục:E]
[Số người chơi còn sống: 6]
*
Sau khi tầm nhìn nhấp nháy trong chớp nhoáng, chúng tôi đã bước vào trong hầm ngục. Do số pt kiếm được chưa hiện vào hạng mục cường hóa nên cả vẻ ngoài lẫn sức mạnh của [Anh Minh Cung] đều chẳng khác gì hôm qua. Một cung điện vườn tược nghèo nàn, nhỏ hẹp so với các hầm ngục khác và không khó để hoàn thành xâm lược.
“Tốc chiến tốc thắng thôiiiiiiiiiiiiii !”
Người một mình xông vào hầm ngục là cô gái tóc cam mặc bộ đồng phục Amanezaka và đứng hạng một ở trường - Nakiri Raika. Người chơi 6 sao sở hữu tên gọi thứ hai <Mãnh thú cuồng bạo>. Tuy được đồn có khả năng thay đổi giữa hai bản năng sắc sảo lý trí và phản xạ, song hiện tại cô ta đang trong chế độ bản năng. Loại chế độ dùng để ra chinh chiến trong hầm ngục.
Bước đi bằng những bước chân phát ra tiếng cộp rồi tôi đối diện với cô ta.
“........A ?”
Giữ vẻ mặt điềm tĩnh, Nakiri đứng khựng lại cùng giọng điệu hung dữ. Vẻ ngoài trầm lắng tuy rất thu hút cánh con trai nhưng ánh nhìn thì lại rất sắc bén. Lần lượt lườm tôi với Himeji rồi cô ta khẽ nheo mắt tủm tỉm cười.
“Ô… Tôi biết cậu đấy. Shinohara Hiroto của học viện Eimei. Hình như là người đánh bại nữ hoàng ngay ngày chuyển trường đầu tiên rồi vươn lên đỉnh cao đảo học viện nhỉ. À ? Giờ mới nhớ, hôm nay mấy người cũng đã trà trộn vào hầm ngục của bọn tôi đúng không ?”
“Phải rồi, tuy chúng ta chẳng trực tiếp nói chuyện với nhau. Thế, cô là Nakiri Raika nhỉ ? Tôi nghe nói cô là người đứng top ở Amanezaka.”
“Ờ. Tôi là thiên tài hư hỏng trong cái nhóm khùng điên ấy. Tôi được nghe kể từ Misaki rồi… Trùm cuối nhỉ”
“Cái thiết lập ấy chỉ là ảo tưởng hình thành trong đầu nhỏ thôi”
“Chẳng biết, tôi chẳng quan tâm. Trong tất cả các loại game, tôi rất thích việc tăng cấp độ lên tối đa rồi hành ra bã mấy con trùm cuối hay trùm ẩn ấy và khiến chúng trở nên bất lực. Thế nên, dù cậu là trùm cuối hay slime thì cũng chẳng thay đổi đâu”
Vừa vung tay, Nakiri vừa phun ra mấy lời kiểu hứng thú.
Sau đó, cô ta đột nhiên cất lên “A ?” như thể sực nhớ tới điều gì đó rồi hếch lên nhìn theo góc nghiêng.
“Tuy có chuyện định nói khi gặp cậu nhưng… Shinohara Hiroto, cậu không biết sao ? Khi tôi đã vào chế độ này thì không thể dừng lại đâu”
“Sao mà tôi biết được cơ chứ. Nếu không muốn thì cô cứ quay về cái chế độ lý trí đi”
“Mà, không sai… chậc, đành vậy”
Nói bằng giọng phiền phức rồi Nakiri giơ tay phải lên. Đưa ngón trỏ và ngón cái tạo thành hình khẩu súng lục, cô ta tự dí vào thái dương của mình.
“...BANG !”
Ngay khi cất lời xong, cơ thể của cô ta đột nhiên mất thăng bằng hệt như bị bắn bởi súng. Tứ chi đổ nhào xuống từ ngay phía chính diện. Trước quang cảnh khó hiểu ấy, tôi liền bước lên một bước… Song vào khoảnh khắc đó.
“Ui chà”
Tại không gian tưởng chừng như sắp ngã, Nakiri đột nhiên xoay nửa vòng cơ thể, chống một chân trụ rồi quay trở lại trạng thái ban đầu bằng kỹ năng nhào lộn. Sau khi thành công tránh được cú ngã thông qua tư thế quỳ rạp xuống đất, cổ liền nhìn thằng tôi vừa thu hẹp khoảng cách một chút xong cười nhếch môi.
“A ? Gì đây, không lẽ cậu đang định giúp tôi đấy à ? Nhẹ dạ cả tin thế, thiệt tình… Chẳng nhẽ cậu rung động trước khuôn mặt xinh đẹp của tôi rồi sao ?”
“Thế à ? Tôi chỉ nghĩ mình đang có cơ hội tốt nên định tấn công thôi”
“Nếu thế thì tôi lại càng thích hơn nữa. Tôi sẽ kết hôn với cậu”
Nakiri cười nói kiểu khoái trá. Sau đó cô ta khẽ nheo đôi mắt rồi tiếp tục nói.
“Theo như lời cậu bảo. Tôi đã quay trở về chế độ kia rồi đấy. Còn khẩu súng chỉ như một loại ám thị thôi. Nếu là kẻ địch bình thường thì tôi sẽ phân chia phản xạ và lý trí ở mức 2:8 hoặc 7:3. Nhưng với cậu thì chỉ còn cách 10:0 hoặc 0:10 thôi. Cái nào cũng đạt mức giới hạn cao nhất”
“........Càng nghe tôi càng thấy cái tính năng đấy đúng thật bí ẩn”
“Tôi là vậy mà. Bỏ qua chuyện đấy đi. Tôi nhớ ra rồi. Phải, là cậu nhỉ ? Học khu giành chiến thắng <Cuộc chiến du học dã ngoại>. Leader của nhóm đã lôi kéo thành công [Phantom], à không là Rindou Kai.”
“Ế ? Sao cô biết… À”
Tôi tròn xoe mắt trước cái tên đột nhiên xuất hiện, song tôi liền nhận ra ngay sau đó.
Rindou Kai hay còn gọi [Phantom]. [Stranger] mà tôi mới gặp mặt ngày hôm kia trên đảo Luna. Tuy không nổi tiếng lắm nhưng cha của cậu ta đích thị là hiệu trưởng trường Amanezaka. Với người đứng top học viện như Nakiri Raika thì không lý gì cô ta lại không biết cả.
“Cô quen Rindou à”
“Quen, hay đúng hơn cậu ta là em họ tôi. Bởi Nakiri là một chi nhánh trong dòng họ nhà Rindou. Mà, tuy chỉ thuộc nhánh gia tộc nhưng tôi tràn ngập tài năng hơn hẳn cậu ta. Với cả ngay từ đầu, cậu ta cũng chẳng khác nào tên vô danh tiểu tốt đã chạy trốn khỏi Amanezaka. Chắc cậu phải cảm thấy thất vọng về tên đấy lắm nhỉ ? Sao ?”
“Sao thì…”
Nakiri hỏi bằng giọng điệu kiểu khích tướng cùng vẻ mặt tủm tỉm cười. Tuy không hiểu lắm ý đồ câu hỏi của cô ta nhưng, tôi đã khẽ lắc đầu sau khi suy nghĩ một chút.
“Không… Cậu ta thực sự rất mạnh đấy. Có thể khác với Rindou mà cô biết nhưng sẽ thật đáng tiếc khi cô lại đánh giá thấp cậu ta như vậy”
“!.... Thế à, Shinohara Hiroto. Cậu có mắt nhìn người đấy nhỉ ! Quả nhiên Kai-kun rất mạnh à ! Một thiên tài ngay cả 7 sao cũng phải công nhận cỡ như tôi ! Vậy mà lũ ngu ngốc hèn hạ ở Amanezaka suốt ngày lảm nhảm chạy trốn này nọ. Chắc tôi đốt cái trường này luôn quá”
“...Gì chứ. Dù gọi là tiểu tốt nhưng không phải cô vẫn thực sự công nhận cậu ta đấy à”
“.....HẢ ? Tôi công nhận lúc nào ! Ai thèm công nhận tên tiểu tốt của tiểu tốt ấy chứ ! Tên ngốc đã làm ô danh nhà Rindou. Dù tôi đã cất công cổ vũ nhưng lại để thua cái đứa con gái ất ơ ở đâu đấy mang tên [Violet]. Nếu có tôi, Kai-kun chắc chắn sẽ không thua thảm như vậy.”
““...........””
Như thể hiện đúng cái chế độ lý trí, Nakiri đã nhấn mạnh về phần tâm trạng đang rối bời của mình. Bỏ qua mấy lời cổ nói, tôi nhìn sang Himeji đứng ở bên cạnh. Dường như cô ta không quan tâm lắm việc em họ mình thua. Cơ mà, nhờ sự giúp đỡ của Rindou nên Eimei mới giành chiến thắng trong <Cuộc chiến du học dã ngoại>. Tuy nhiên, về tổng điểm cá nhân thì [Phantom] lại thua [Violet].
Ngay lúc tôi đang lục lại ký ức thì…
“Mà, kệ nó đi. Đằng nào cậu ta cũng không thể đánh bại [Violet]. Ngay bây giờ tôi sẽ lôi cậu ra để rửa hận !”
Nói xong, Nakiri vừa cười nhếch môi vừa giơ thiết bị lên. Ngay lập tức, làn sương mù màu trắng tinh liền xuất hiện cùng thứ âm thanh quái gở “xìì…”, nó bao bọc lấy cánh tay của cô ta.
Và rồi.
“<Skill tấn công cấp S: Diệp Ẩn Thiên Hoa>”
“Chủ nhân !”
Nakiri tuyên bố phát động skill, đồng thời Himeji đã lao tới và đẩy tôi sang bên cạnh. Cơ thể của hai đứa va chạm nhau. Trong tầm nhìn như bị đảo ngược, tôi có thể thấy đòn pháo kích như ánh sáng laze đang lao tới với tốc độ siêu nhanh. Nếu cứ để yên, chắc chắn tôi, hay đúng hơn ở thời điểm hiện tại là Himeji bây giờ sẽ dính ngay.
“Chết tiệt…<Skill di động cấp E: Hoạt không> !”
Chính vì vậy, tôi đã ngay lập tức sử dụng skill di chuyển tốc độ cao. Với tay ra bờ lưng Himeji, tôi đỡ lấy cơ thể cô ấy rồi cùng nhảy lên không trung.
“_______”
“Ưm………”
Do ở tư thế hơi gượng ép nên hai đứa buộc phải hạ cánh bằng cách hướng cánh tay trái chà xát trên mặt đất. Mà, nhờ vậy chúng tôi mới không bị dính sát thương. Bởi lẽ, pháo kích của Nakiri đã bắn thẳng vào khuôn viên [Anh Minh Cung] và khiến nó trở thành đống vụn vỡ.
“Được đấy. Quả nhiên tôi chính là thiên tài nhỉ ? Cái skill này đúng là quá khủng”
Trong khi đống bụi và mảnh vỡ đất đai đang đổ xuống, Nakiri đã nở nụ cười kiểu hiếu chiến rồi dí thiết bị lên thái dương mình. Vừa nhớ tới cảm giác kinh hoàng trước bộ dạng của cô ta, tôi vừa cho hiển thị thông tin người chơi trong tầm nhìn thế giới để giải quyết mối lo lớn nhất.
[Nakiri Raika: Thuộc về học viện Amanezaka khu mười bảy]
[Cấp độ người chơi: S]
(......Uồi)
Dù chết lặng với cái chỉ số trạng thái khó hiểu ấy, song bằng cách nào đó tôi vẫn dùng lực được lên cánh tay để chống người dậy. Sau đó, tôi đỡ lấy Himeji một cách từ tốn.
“E, em xin lỗi. Em cảm ơn anh, chủ nhân”
“Đấy là lời của tôi mới đúng. Nếu Himeji không lao tới thì mọi chuyện đã kết thúc rồi.”
Sau khi phủi bụi từ đồng phục xong, cơ mà vì vết bẩn không được tái hiện trong không gian hiện thực ảo nên chúng chỉ đơn thuần là thói quen không hơn không kém… Tôi một lần nữa đối diện với Nakiri.
“Cái chỉ số này của cô là sao. Cấp độ người chơi S ? Trong <Cuộc chiến thực tập> này sao mà nổi chứ”
“Thực tế nó là vậy thì có gì đâu mà không thể. Hay cậu thấy tôi trông giống như ma ? Tôi đang tồn tại ở đây hẳn hoi đấy. Và sở hữu sức mạnh hơn tất thảy ai khác nhỉ.”
“.........”
“Đừng có mà nhìn bằng vẻ mặt kiểu nghi ngờ như thế. Nó chỉ đơn giản là đột phá giữa hai ability <Quản lý trị số> và <Đột phá giới hạn thôi>. Sự kết hợp mạnh nhất và đơn giản nhất còn gì !”
Cười nhếch môi hứng thú, Nakiri lại giơ thiết bị lên và chuẩn bị đòn tất công tiếp theo. Người chơi cấp độ S có thể sử dụng tất cả Skill tồn tại trong <Cuộc chiến thực tập>, chưa kể cô ta còn là 6 sao. Không sai khi cho rằng cô ta chính là kẻ xâm lược mạnh nhất game này.
Cơ mà… Dù nói vậy nhưng không có nghĩa chúng tôi phải chiến đấu với cổ. Bởi lẽ vai trò duy nhất của hai đứa là bảo vệ hầm ngục. Không để cho Nakiri Raika lại gần kho báu và tránh bị out khỏi game. Chỉ cần hoàn thành mục tiêu này thôi, thành quả mang về đã rất lớn rồi.
Còn nữa.
[Nihihi… Đã để em đợi lâu, Hiro-kyun, Shirayuki-chan. Bọn chị về rồi đây]
[Onii-chan, onee-chan, em về rồi nè ! Em cũng ! Em cũng tham gia nữa !]
Ngay khoảnh khắc tiếng ồn dè dè khẽ vang lên bên tai phải, tôi đã nghe thấy tiếng nói của hai người họ thông qua tai nghe. Có vẻ như Kagaya-san và Shiina mới về đến đảo học viện dù hơi trễ một chút. Nếu vậy, từ bây giờ tôi có thể sử dụng gian lận. Tôi có thể phát huy tối đa sức mạnh của 7 sao giả.
“Thế nên là… Himeji”
“Vâng… Chủ nhân. Chức năng truyền tin hoạt động bình thường, hoàn tất chia sẻ hình ảnh. Company đã chính thức hồi sinh. Ngay bây giờ em xin được hướng dẫn lộ trình…!”
Himeji chạm vào tai phải bằng ngón tay đeo găng màu trắng rồi tuyên bố.
Thấy thế, tôi liền khẽ gật đầu.
*
“Thiệt tình… Tôi không để cậu thoát đâu. Tôi sẽ bắt cậu phải bung hết sức ngay tại đây, Shinoharaaa !”
Cuộc rượt đuổi với Nakiri Raika đã diễn ra được khoảng 20 phút.
Tôi và Himeji tiếp tục tẩu thoát theo sự chỉ dẫn của company. Ngăn chặn sự xâm lược của kẻ đứng đầu học viện Amanezaka - Nakiri Raika. Những câu từ tuy đơn giản nhưng nó lại ẩn chứa rất nhiều điểm cần chú ý. Hay tiêu cực hơn, nếu để cô ta không còn hứng thú với chúng tôi nữa là coi như chấm hết. Theo đó, hai đứa vừa phải duy trì khoảng cách thích hợp, khiếu thích, tấn công, vừa liên tục chạy quanh [Anh Minh Cung].
“Nhân tiện thì Himeji”
Trong khi xem xét khoảng cách với Nakiri ở đằng sau, tôi cất tiếng gọi Himeji bên cạnh mình.
“Phía Akizuki và Asamiya có ổn không ? Bên chúng ta cũng khá gay go mà…”
“Anh đợi em chút, chủ nhân… Xem nào”
Chạm tay vào tai nghe một lần nữa rồi Himeji tiếp tục cất lên bằng giọng điệu cứng nhắc.
“Quả nhiên là khá gay nhỉ. Liên hiệp quân bao gồm học viện Otowa, học viện Ouka và trường cao đẳng Shinra…Cụ thể thì đứng đầu Kugasaki-sama ở <Ngã lưu thánh kỵ sĩ đoán> và Akutsu Miyabi-sama tạo thành đội quân tiên phong. Chính giữa là Sakamaki-sama và Kirigaya-sama. Nhóm Akizuki-sama đã gắng sức và bằng cách nào đó tạm thời ngăn chặn được, thế nhưng cách biệt về chiến lực vẫn quá lớn. Hiện ba kho báu đã bị cướp mất… Chỉ cần một kho báu bị cướp trong lượt này nữa thôi là vị trí kho báu đặc trưng của [Anh Minh cung] sẽ lộ diện.”
“.............”
Trước luồng thông tin cực kỳ đáng lo ngại ấy, bất giác tôi đã nắm chặt lòng bàn tay phải.
Liên quân Otowa, Ouka và Shinra… Đội quân xâm lược chỉ toàn người chơi top đang tạo thành mối uy hiếp rất lớn. Tuy chưa rõ lắm dụng ý của Nakiri khi từ nãy giờ chỉ toàn chơi trò rượt đuổi với chúng tôi, nhưng phía quân liên minh chắc chắn định nhân cơ hội hiệu quả <Gắn kết đồng minh> để đánh rớt Eimei.
(Cơ mà… Ủa ? Thế này không phải hơi kỳ lạ sao ?)
Bị tấn công bởi cảm giác kỳ quặc thoáng qua, tôi liền dừng suy nghĩ.
Giả sử như kho báu đặc trưng của [Anh Minh Cung] cứ thế lộ diện thì chuyện gì sẽ xảy ra tiếp theo ? Hiện tại <Gắn kết đồng minh> vẫn duy trì được thiết lập, chắc chắn không thể nào có chuyện họ sẽ hợp tác với nhau đến tận giai đoạn chiếm đoạt kho báu đặc trưng. Nếu tính về khả năng hủy bỏ giữa chừng thì học viện Otowa đang sở hữu <Gắn kết đồng minh> sẽ có lợi hơn
(Nếu cướp được cả kho báu đặc trưng của Eimei thì, Otowa sẽ hoàn toàn chiếm ưu thế tuyệt đối không chỉ riêng mảng pt. Việc cứu vãn tình hình dường như là không thể… Vậy cũng ổn sao ?)
Chắc chắn là không rồi… Tôi tự đáp lại lời khẳng định trong thâm tâm. Chuyện này hiển nhiên quá vô lý. Hơn hết, <Cuộc chiến thực tập> còn đang tiến triển theo “Kịch bản” của Ochi Harutora. Mục tiêu của họ không chỉ đạt 8 sao mà còn là giúp Shinra chiến thắng. Nếu vậy, ta khó có thể nghĩ rằng các trường sẽ nhường nhau phần thưởng quyết định thành bại này.
Song, ngay khoảnh khắc tôi vừa nghĩ đến đây xong thì…
“Chủ nhân. Em có một thông tin”
Chạy bên cạnh tôi, Himeji để lộ ra lời lẩm bẩm với khuôn mặt tái nhợt. Theo dõi Nakiri ở đằng sau và khẽ thở dài xong, cô ấy tiếp tục nói cùng vẻ quyết tâm.
“Vừa nãy… Kirigaya Touya-sama của trường cao đẳng Shinra đã phản bội quân liên minh ạ”
*
*
b
“Cái…”
Ầm, âm thanh xung kích ngắn vang lên cùng giọng nói huyên náo.
Thấy thế cậu ta, Kirigaya chỉ lặng lẽ đi bộ cùng vẻ mặt chán ngắt. Mặc bộ đồng phục Shinra kiểu luộm thuộm, mái tóc đen hất ngược lên phong cách uy áp, tuy bản thân thuộc kiểu người hiếu chiến và luôn thách đấu game kèm sự vui thú cùng cực nhưng lần này cậu ta đã chẳng cười nổi.
Bởi lẽ với cậu, kẻ đối đầu mình lúc này chẳng khác nào tiểu tốt không đáng bận tâm.
“Mau biến khỏi đấu trường này đi, lũ đần độn.”
“C, đ, đần…!?”
Nhận phải đòn tấn công đường đột từ Kirigaya đứng bên cạnh, chưa kể còn phải tắm trong những ngôn từ quá sức tưởng tượng nên học sinh năm ba học viện Ouka, một trong những gương mặt đứng top và là hội trưởng hội học sinh 6 sao, Sakamaki Yuusei đã rất bất ngờ. Có lẽ cả đời cậu chưa bao giờ bị người khác nói “đần độn” cả. Song đối với Kirigaya thì chúng lại chẳng liên quan. Bởi trong các game và đối thủ cậu chạm trán cho đến này, người chiến thắng luôn là Kirigaya.
Tóm lại, Sakamaki đã nhăn mặt, cậu đùng đùng nổi giận, cất lên trong sự ngỡ ngàng.
“Đừng có mà giỡn mặt ! Rốt cuộc ngươi đã làm cái gì ! Ngươi sử dụng cách nào để tấn công ta khi đang trong thời gian phát động của <Gắn kết đồng minh>. Trả lời đi !”
“À ? Chính vì không biết nên tụi bây mới là đần độn đấy”
Nói bằng giọng điệu chán nản rồi Kirigaya tiến lên một bước. Nhìn chằm chằm vào lượng HP đang tiếp tục giảm của Sakamaki trong thế giới hiện thực ảo rồi cậu ta ngó lơ và bật mí về cách thức như là món quà dành cho người chết.
“<Gắn kết đồng minh>... Nó là kho báu đặc trưng của Tsuyuri sở hữu hiệu quả lập khế ước bất khả xâm phạm trong một thời gian nhất định. Hiện tại, cả Shinra, Otowa và Ouka đều không thể tấn công lẫn nhau. Mà, dù sao cái team này lập ra cũng để nhanh chóng tiêu diệt Eimei trước khi 7 sao kịp trở tay.”
“Phải, không sai. Vậy việc ngươi có thể tấn công ta tức là… À, hiểu rồi, là ngươi đang gian lận gì đó ? Phong cách rất hợp với mấy tên bất lương, chết tiệt !”
“Ta không ghét cái sự bảo thủ ấy của ngươi đâu, Sakamaki Yuusei. Nhưng tiếc rằng ta chẳng gian lận gì ở đây cả. Như ta đã nói đấy, <Gắn kết đồng minh> là khế ước bất khả xâm phạm lẫn nhau… Tức thứ bị phong ấn chỉ là tấn công đồng đội thôi. Hay đúng hơn là tấn công trực tiếp nhỉ”
“..........? Thế thì sao ?”
“Chẳng sao cả. Nếu không thể tấn công trực tiếp thì ta sẽ chơi gián tiếp… Phải, ngoài việc cường hóa bẫy đã hóa giải dưới chân ngươi, ta còn cho tái khởi động nó nữa.”
“Cái…”
Ngạo nghễ liếc nhìn Sakamaki đang trợn tròn mắt, Kirigaya tiếp tục nói cùng cái ngáp. Mấy thứ như cường hóa đều do ability <Cải biến> bắt nguồn từ ngôi sao nhuộm màu cậu sở hữu. Còn tái khởi động chỉ đơn thuần là Skill thông thường loại bẫy cấp C. Nếu bên Ouka có nữ hoàng ở đây, hẳn cô ấy sẽ nhận ra ngay. Song, cậu không hy vọng gì ở Sakamaki.
“Nếu là phương pháp này, ta có thể tấn công dù vẫn đang trong <Gắn kết đồng minh>. Hiệu quả là phần trăm sát thương + Sát thương liên tục. Cái mạng của ngươi giờ chỉ còn 30 giây nữa thôi, Sakamaki”
“3….!? N, này, ai đó hộ vệ dùng kỹ năng phục hồi lên tôi…”
“À, vô ích thôi. Ta đang dùng loại cường hóa đấy ? Ta đã điều chỉnh sao cho dù có là Skill phục hồi liên tục cấp C đi nữa, nó cũng không thể kịp được. Tất nhiên, hiệu quả vẫn không hề biến mất cả ở lần xâm lược tiếp theo…Ví dụ như, nếu ở nơi ngoài hầm ngục như phòng quản lý thì HP sẽ không bị giảm. Vậy sao ngươi không nhanh chóng chuyển đổi lại thành chức vụ chỉ huy rồi cuốn xéo đi ?”
“Bỏ chạy… á”
“Mà, đấy là khi ngươi có thể bỏ chạy nhỉ”
Kirigaya nhún vai nói như chẳng có gì to tát. Là người đã luôn hành động cùng Ouka trong suốt quá trình đăng nhập vào [Anh Minh Cung], cậu ta biết rằng số lần sử dụng Skill của Sakamaki Yuusei là chỉ còn 10 lần. Sakamaki không hề nghĩ rằng mình lại thiếu trận trọng như vậy.
“Chào nhé, lót đường”
Nghe những lời nói đó từ Kirigaya, Sakamaki thất thần quỳ gối xuống đất rồi sau đó tan biến thành các hạt phân tử. HP0, đã rớt. Dõi theo cảnh tượng ấy cho đến cuối cùng xong, Kirigaya quay sang bên cạnh. Phải, sự thực rất hiển nhiên khi Kirigaya không hẳn chỉ nhắm tới một người.
“..............”
Shimizu Ayano.
Người nắm vai trò chính trong đội cận vệ của nữ hoàng, cô gái 5 sao đeo kính cận và luôn tỏa ra bầu không khí hòa nhã.
Tuy bản thân cũng không tránh được sự run sợ, nhưng cô vẫn dang rộng đôi tay như để che chắn cho đám đông. Thấy thế, Kirigaya khẽ nhau mày rồi cất lên “A”.
“Kỳ thật đấy. Tôi cũng đã cho cô dẫm phải bẫy giống với tên kia cơ mà… Cô đã tránh được sao ?”
“.........Không hẳn. Chỉ là, tôi đang cố gắng kháng cự thôi. Tôi sử dụng hai loại Skill hồi phục liên tục, cái mà chắc chắn sẽ không kịp như cậu nói đấy… Bởi vì, nếu ngay cả tôi cũng rớt thì lúc đấy sẽ không còn ai có thể đưa ra chỉ thị cho mọi người. Vậy làm sao tôi còn mặt mũi gặp Sarasa-chan nữa.”
“Hô, cô cũng ngoan cường đấy”
Kirigaya gật đầu với chút tâm đắc.
Thực tế, phán đoán của Shimizu Ayano hoàn toàn không hề sai. Chiếu theo chất độc mà Kirigaya bẫy, lần tới chắc chắn cô sẽ phải nằm im trong vai trò chỉ huy. Song, chuyện đó khiến Ouka còn hời gấp nhiều lần so với việc cô bị rớt ngay tại đây.
“Hyaha”
Có lẽ đây là lần đầu tiên Kirigaya cảm thấy hứng thú trong cuộc xâm lược lần này, cậu tiếp tục cưới nòi.
“Đầu tiên là theo <Gắn kết đồng minh> của Otowa, tấn công [Anh Minh Cung] rồi bất ngờ tập kích hai người thứ hạng cao phía Ouka. Sau đó thì hủy diệt Otowa… Đại khái đấy là kế hoạch của Harutora nhưng dường như nó tiến triển nhanh hơn dự tưởng nhỉ. Chắc ta cũng chẳng cần phải sử dụng hết skill làm gì………A ?”
Vừa hất tóc mái màu đen, Kirigaya vừa suy nghĩ, song đột nhiên cậu ta dừng nói. Không phải tại bị Ouka phản công bất ngờ ngoài dự đoán, mà là do cánh tay áo đang bị kéo từ đằng sau. Khi Kirigaya thử quay sang thì thấy một cô gái mặc bộ đồ rộng thùng thình đang đứng đó.
“..................”
“A ? Gì đấy Iori, kệ chúng ấy à. Trật tự đi… Mà, ta cũng muốn nói vậy lắm nhưng tiếc là ta không có cách nào để bào hết HP bọn chúng trước khi phát động <Rút lui khẩn cấp> cả. Chẳng cần cô nói thì ta cũng chỉ còn biết bỏ qua thôi.”
“.................?”
“Mà có làm sao. Sai số cỡ này không ảnh hưởng gì đến kịch bản của Harutora đâu. Về leader của Ouka thì một người đã rớt, còn một người thì mất vai trò xâm lược do phải nhận sát thương vĩnh viễn. Vậy kết quả này không phải quá đủ rồi à”
Hyaha, vừa nhăn mặt Kirigaya vừa nói. Thấy thế, cô gái đang nắm áo cậu ta… Iori liền gật đầu rồi bỏ ra. Sau khi nhìn ngó cô gái lại nấp sau lưng mình xong, Kirigaya Touya lần nữa hướng về phía Shimizu.
“Thế nên mấy người mau <Rút lui khẩn cấp> đê. Ta không chỉ tái khởi động hai bẫy thôi đâu. Nếu đi đứng không cẩn thận thì hai, ba tên nữa sẽ chết đấy”
“Tôi biết… Chỉ lần này, chỉ riêng lần này tôi sẽ rút lui tại đây”
“Hyaha, câu trả lời tốt đấy. Mấy người cứ phát triển lại [Anh Li Cung] rồi hồi sinh tên Sakamaki ấy đi nhé”
“Không. Tôi nghĩ Sakamaki-san sẽ không trở lại đâu”
Kirigaya cất tiếng gọi tên Sakamaki như để khích tướng, song Shimizu chỉ khẽ lắc đầu.
Và rồi.
“Bởi vì người chơi tôi muốn sử dụng quyền <Lựa chọn bổ sung> là người khác”
“........A ? Đó là…”
“Vậy hẹn gặp lại”
Kết thúc cuộc hội thoại rồi Shimizu sử dụng <Rút lui khẩn cấp>. Như thể ra dấu hiệu cho mọi người, tất cả các người chơi xung quanh cô cũng đồng loạt sử dụng Skill tương tự và rút khỏi [Anh Minh Cung].
“.......Chậc”
Kirigaya chán nản tặc lưỡi trước mấy lời cuối cùng mang đầy hàm ý.
Tuy không hẳn không bận tâm đến lời tuyên bố của Shimizu nhưng thành quả của cậu vẫn rất lớn. Nhờ lợi dụng <Gắn kết đồng minh> rồi tấn công bất ngờ nên hầu như cậu chẳng mất tí công sức nào mà vẫn hoàn toàn loại bỏ cặp đôi đứng đầu năm ba ở Ouka. Dẫu bỏ qua cho sinh mạng Shimizu Ayano nhưng lần tới cô không còn khả năng vào hầm ngục nữa. Ouka chắc chắn sẽ trở nên suy yếu.
Trong lúc mải nghĩ xem đối phó với Otowa như thế nào thì, Kirigaya liền nhận ra tiếng bước chân đang tiến lại gần rồi nhìn xuống thiết bị. Là thông tin tọa độ được gửi đến liên tục từ Ochi, chỉ huy của Shinra. Trong đó có ba điểm đang hướng đến nơi này rất nhanh. Và ID thiết bị người chơi cầm đầu là một nhân vật rất đỗi quen thuộc đối với Kirigaya.
“Hyaha. Quả nhiên nếu không có chú mày thì đếch có gì vui cả, Shinohara !”
Kirigaya cất lên sự vui thú cùng cực kèm nụ cười hiếu chiến khác hẳn ban nãy.
*
*
#
Khoảnh khắc tôi đến chỗ Kirigaya cũng là lúc mọi chuyện đã kết thúc.
“.................”
Người đang đứng trước mặt tôi chính là Kirigaya Touya, quân chủ tuyệt đối của Shinra và cô gái mặc bộ đồ rộng thùng thình nấp đằng sau hắn. Vừa ít phút trước cặp đôi năm ba đứng top ở Ouka là Sakamaki Yuusei và Shimizu Ayano vẫn còn đây nhưng giờ chẳng thấy đâu nữa.
Vừa nắm thông tin đại khái từ company, tôi vừa đối mặt với Kirigaya.
“Chào ông anh, Kirigaya. Quả nhiên mục tiêu Shinra nhắm đến là chơi đột kích nhỉ. Tuy đúng kiểu của mấy người nhưng sao tôi thấy cứ như sợ thua ấy”
“Hyaha, đừng có hiểu lầm 7 sao. Ta chỉ thích chiến đấu với kẻ mạnh thôi. Mấy kẻ như chú mày hay nữ hoàng nhỉ, còn mấy thể loại khác ta đếch hứng thú lắm.”
Vừa hất ngược mái tóc đen, Kirigaya vừa cười lớn với thái độ bất địch. Sau đó thỉnh thoảng hắn lại nhìn xuống thiết bị rồi nhăn mặt.
“Cơ mà… Ta nghe Harutora nói chú mày sẽ đến đây, nhưng thế này thì nhanh gấp 5 lần rồi đấy ? Rốt cuộc chú mày đã sử dụng thủ đoạn gì, Shinohara”
“Tôi có dùng gì đâu, chỉ là tình thế đang nguy cấp nên dù chẳng muốn nhưng tôi vẫn phải nhanh thôi.”
“A ? À, ra thế. Chú mày đã dẫn tới đây 1 kẻ cực kỳ phiền phức nhỉ”
Nhìn ra sau lưng tôi rồi Kirigaya tặc lưỡi. Phải, người chơi đạt rank S nhờ hiệu quả của ability hiện đã thu hẹp khoảng cách với chúng tôi, người đứng đầu học viện Amanezaka - Nakiri Raika. Nếu cô ta đuổi kịp đến đây thì, tôi và Himeji sẽ phải tiếp tục nhiệm vụ chạy loanh quanh [Anh Minh Cung].
Tuy nhiên, trước đó tôi vẫn còn cả núi câu hỏi.
“Này Kirigaya… Cuộc xâm lược này tất cả đều đúng theo kịch bản của Ochi sao ?”
Vừa khẽ nheo mắt tôi vừa nói.
“[Lưỡi gươm xẻ trời và cuộc nổi loạn đến khu rừng sẽ trở thành thất sách. Bị cơn nóng giận nuốt chửng, mấy người sẽ rơi vào bước đường cùng]. Lời tiên đoán thứ ba này đúng thực đã hoàn thành. Bằng chừng là liên minh ba học khu đã lợi dụng thất sách của chúng tôi và đồng thời cùng xâm chiếm. Thế, cuộc tập kích bất ngờ nhờ ability <Cải tạo>...rất hoàn hảo nhỉ. Tuy rất hoàn hảo nhưng lại hơi sai sai”
“Sai ? Ý chú mày là sao, Shinohara”
“Là cảm giác không giống với Shinra lúc này”
Tôi nhỏ giọng cất lên
“Ochi đứng đằng sau thao túng tất cả và là kẻ chủ mưu đúng như những gì tuyên bố. Không vội vàng, không gây nổi bật trong <Cuộc chiến thực tập> và từ từ dẫn dắt mọi hành động của các học khu. Cơ mà, ở cấp độ này thì đâu còn gọi là dẫn dắt nữa…”
“Mà, hiểu như chú mày không hề sai”
Vừa tiến lên một bước, Kirigaya vừa nở nụ cười kiểu thâm sâu.
“Đúng như chú mày nghĩ. <Trận chiến thực tập> đang dần bước vào cục diện cuối cùng. Cuộc xâm lược lần này sẽ khiến kho báu đặc trưng của <Anh Minh Cung> lộ diện. Tuy vẫn khó có thể đến chỗ nó nhưng nếu thu thập đủ 4 kho báu và tìm ra vị trí thì ta chẳng cần tốn công.”
“.............”
“Thế, Ouka như chú mày biết rồi, chúng đã bị ta làm cho suy yếu. Còn Otowa thì bị các senpai của chú mày diệt bớt đầu người. Quả không hổ danh các thành viên chọn lọc từ Eimei. Dù cấp độ người chơi chỉ ở mức E nhưng vẫn có thể chơi đùa với <Ngã lưu thánh kỵ sĩ đoàn> được. Nhờ vậy bên hưởng lợi là Shinra chứ không phải Eimei. Bởi lẽ, trong ba học khu biết về vị trí kho báu đặc trưng, Ouka và Shinra hầu như chẳng còn chút chiến lực nào.”
“.......Thế à. Ra đấy là kế hoạch của mấy người à”
“Đại khái vậy. Tuy Harutora không ra mặt nhưng khả năng đọc tình huống lại rất tốt. Kịch bản của cậu ta sẽ không thể thay đổi. Cho dù có là bảy sao đi nữa”
Vừa đánh giá tài năng của Ochi theo cảm nhận riêng, Kirigaya vừa khẳng định rất chắc chắn. Một lời tuyên bố thẳng thừng. Lời tuyên bố như bắt đầu từ bỏ công việc dẫn dắt từ đầu cho đến nay, bước vào giai đoạn cuối cùng của kịch bản để kết thúc <Cuộc chiến thực tập>.
“Tuy nhiên”
Đột nhiên Kirigaya giơ tay lên rồi để lộ ra tiếng thở dài.
“Thực sự ta muốn chiến với chú mày ngay tại đây cơ. Nhưng có kẻ đang đứng đằng sau kia thì không thể rồi. Thời gian đăng nhập còn chưa tới 10 phút, ta sẽ không thể cùng so tài cả với chú mày hay Nakiri được, điều này thực sự rất lãng phí. Thế chẳng khác nào sử dụng máy xay để xay nguyên liệu thượng hạng ra cả”
“Hê ? Vậy ông anh định bỏ chạy à. Kho báu liên hợp quân thu thập mới chủ 3 cái thôi đấy. Cần phải cướp 1 cái nữa vị trí kho báu đặc trưng mới xuất hiện cơ.”
“Ta biết. Nhưng mà chẳng sao. Đằng nào bên phía ta cũng có người đồng đội tuy kiêu ngạo nhưng lại rất ưu tú mà. Hyaha… Chú mày có thể tưởng tượng nổi cảnh cậu ta thất bại không, Shinohara ? Cho dù đối phương có phản kháng thế nào đi nữa, cậu ta vẫn sẽ hạ chúng một cách triệt để. Chính vì vậy thành quả cậu ta gặt hái mới là Akutsu Miyabi”
“.................”
“Ô ? Quả đúng là tiếng đồn không ngoa”
Kirigaya tủm tỉm cười. Thấy thế, Himeji liền đưa tay phải lên rồi nhắm mắt như thể chuẩn bị sẵn sàng tư tưởng. Có vẻ kho báu thứ tư đã bị liên hợp quân cướp mất. Theo đó, vị trí kho báu đặc trưng của [Anh Minh Cung] sẽ lộ diện. Trái tim của kẻ bại trận [Anh Minh Cung] sẽ bị phơi bày ra toàn học khu trừ Amanezaka.
“Hyaha, chiếu nhé, Shinohara”
Sau khi đảo mắt nhìn bản đồ trên thiết bị xong, Kirigaya hướng về phía tôi rồi cười kiểu bất địch. Dù trưng ra bộ mặt ung dung như nắm chắc phần thắng, nhưng hắn vẫn làm vẻ thách thức như muốn nói rằng “Thử lật ngược tình thế ta xem” và kỳ vọng điều gì đó ở tôi.
“Mà, cho dù có là chú mày đi nữa, việc có thể lật ngược tình thế ở đây thì sẽ chẳng khác nào một con quái vật thực sự”
“Là ông anh nói đấy, Kirigaya. Tôi sẽ đánh bay cái vẻ ung dung đấy của ông anh ngay thôi”
“Được thế thì tốt quá… Vậy nhé, 7 sao. Từ tận đáy lòng ta trông chờ vào cú lật ngược thế cờ của chú mày đấy”
Cười nói với lời lẽ đó xong, Kirigaya đã sử dụng skill <Rút lui khẩn cấp> và đăng xuất khỏi [Anh Minh Cung]. Ngay lập tức, cô gái mặc bộ đồ rộng thùng thình sau lưng hắn cũng biến mất luôn. Một cô gái bí ẩn còn hơn cả Kirigaya và Ochi. Tôi cảm thấy như đây là thành viên rất đặc biệt trong <Albion>.
Tóm lại thì.
“Tình huống này, đang rất nguy kịch nhỉ”
Trong bầu không khí tĩnh lặng đột nhiên rội xuống, tiếng nói lẩm bẩm yếu ớt của Himeji đã đập vào tai tôi.
Phải. Dù đã hết ngày hôm nay nhưng chúng tôi vẫn không thể né tránh kịch bản của Ochi. Hoàn thành lời tiên đoán thứ ba và chuyển sang cục diện cuối cùng. Cặp đôi năm ba ở Ouka là Sakamaki và Shimizu thì không thể chiến đấu, Otowa thì bị bào mòn chiến lực, vị trí kho báu đặc trưng của Eimei thì đã lộ diện. Thực sự tất cả đã kết thúc.
(Cứ tiếp tục thế này sẽ không ổn chút nào… Liệu có gì đó không ? Thứ gì đó có thể một phát lật ngược tình thế éo le này…)
Dù đã nghĩ nát óc nhưng tôi không thể nảy ra ý tưởng hay ho nào.
Sau vài phút… Nhìn vào bộ dạng Nakiri Raika lại xuất hiện lần nữa, tôi và Himeji tiếp tục kịch đào tẩu.
*
*
#
“...........Phù”
Trận chiến liên khối học kỳ hai, <Cuộc chiến thực tập> năm ba.
Còn sống sót sau ngày thứ năm, chúng tôi đã quay về thế giới hiện thực cùng tiếng thở dài.
Tất nhiên, vì cơ thể đăng nhập vào thế giới ảo vẫn ở đây suốt nên chỉ có phần bên trong là trở về thôi. Mà, tạm bỏ qua chuyện đấy sang một bên. Rút thiết bị đang lắp đặt vào vị trí mặc định, tôi nhẹ nhàng tháo trang bị đăng nhập ra.
Khẽ đung đưa mái tóc bạch kim, Himeji cúi chào lịch sự đáp.
“Mừng anh trở về, chủ nhân. Anh đã vất vả rồi”
“À… Đúng là mệt thật”
Vừa cười khổ tôi vừa trả lời. Cho đến khi kết thúc lượt bảo vệ của Eimei ban nãy, tôi và Himeji đã chạy vòng quanh với người đứng đầu Amanezaka - Nakiri Raika. Tuy hầu như liên hợp quân đã rút hết nhưng chỉ riêng cô ta thì vì lý do nào đó là hoàn toàn không có ý định quay về. Sau rốt, hai bên cứ giằng co nhau đến tận cuối cùng. Chế độ bản năng đúng không hề tầm thường.
Vừa nghĩ vậy tôi vừa khẽ lắc đầu. Song vào khoảnh khắc đó.
“Noachi ? Ế, Noachi, cậu không sao chứ !?”
Đột nhiên nghe thấy tiếng trông như hét lên ở bên cạnh, bỗng chốc tôi đã phải quay sang.
Và chủ nhân của giọng nói không ai khác chính là Asamiya Nanase. Người chị ta đỡ vai là cô gái đang dần mất thăng bằng rồi đánh rơi trang bị đăng nhập - Akizuki. Một cô gái dễ thương với vẻ ngoài ngây thơ trong sáng và lém lỉnh như tiểu ác ma đang cay đắng nhìn xuống. Cả hơi thở, vầng trán và vùng má cũng nóng lên rất rõ rệt.
Akizuki ngẩng mặt trong tư thế được Asamiya nâng đỡ.
“Ha… Ehehe. Ưm, cảm ơn cậu nhé Mya-chan. Noa không sao đâu…Thế nên”
“Không, trông cậu có ổn chút nào đâu, Noachi ! Xem này, chán nóng quá”
“Chỉ lúc này… chỉ lúc này thôi. Ngủ 1 giấc là tớ khỏi ngay ấy mà…Thế nên, không sao đâu…..Ưm”
Gượng ép cất lên trước một Asamiya đang nhìn mình lo lắng, Akizuki đứng dậy như để chứng minh rằng mình vẫn ổn. Sau đó cô ấy hướng gương mặt tươi cười lém lỉnh thường ngày sang mọi người theo lần lượt từ tôi.
“...........A”
“.........Akizuki”
Do giữa chừng trông chẳng còn tí sức lực nào, tôi đã không nghĩ ngợi gì, vội lao đến để đỡ lấy cô ấy. Đứng trước Akizuki trong tư thế như ôm chặt ở ngay phía chính diện… Cảm giác mềm mại, nhè nhẹ đập vào cánh tay tôi.
“E, ehehe…”
Vừa ấn mặt vào vai tôi, Akizuki vừa cười gượng ép. Nhìn những giọt mồ hôi lăn trên vùng cổ, có thể thấy rằng cô ấy chỉ đang cố tỏ ra mạnh mẽ.
Sau đó, Akizuki tiếp tục nói bằng giọng điệu yếu ớt và nhỏ đến mức rất khó nghe.
“Chị chẳng muốn để Hiroto-kun nhìn thấy bộ dạng này chút nào… Xin lỗi nhé, tự nhiên để cậu phải ôm chặt. Cả Shirayuki-chan nữa, chị cũng xin lỗi nhé. Chị sẽ tách ra ngay…”
“Đúng là ngoài ý muốn nhỉ. Nếu là mấy trò quyến rũ thường ngày của chị, chắc chắn em sẽ ngăn cản ngay. Nhưng mà hiện trạng chị lúc này thì em không hẹp hòi đến mức đấy đâu. Cả chủ nhân cũng vậy nữa”
“Thế à. Vậy chắc, đây là phần thưởng nhỉ… Ehehe”
Sau đó, Akizuki đã không ngần ngại vòng tay ra sau lưng tôi. Mùi hương thơm ngọt ngào ở khoảng cách ngay gần, song giờ không phải lúc để tôi tỏ ra hồi hộp.
“Ưm… Tạm thời cô nên ngả lưng trước đi. Cô đi được chứ, Akizuki ?”
“E-to… Ưm, chắc chị chỉ cần nghỉ ngơi một chút…”
“Đừng có mà cố quá”
Vừa nói xong, tôi ngay lập tức ngồi xuống rồi vòng tay xuống chân Akizuki. Dồn lực vào hai cánh tay, tôi nhấc đồng thời cả lưng và chỗ đầu gối cô ấy lên cùng một lúc… Hay đúng hơn là tư thế bồng công chúa.
“Ế… ế ? G, g, gì thế, Hiroto-kun !?”
“Đang bệnh thì đừng làm ồn chứ, Akizuki. Tôi chỉ đưa cô đến phòng khác thôi. Hình như phòng đa chức năng bên cạnh có sẵn chăn nệm rồi nhỉ ? Chắc ở đấy cũng được”
“Nh, nhưng mà, đây không phải tư thế, bồng công chúa… sao ?”
“Thì cũng đúng… Nhưng còn cách nào khác đâu, tại cô không di chuyển được mà”
Trả lời trước một Akizuki đang đỏ mặt đặt hai tay lên ngực, tôi bắt đầu di chuyển trong khi bế cô ấy. Bước vào căn phòng tôi thấy Minakami đang trải nệm ra cho, dường như nhỏ đã nghe được sự tình. Để Akizuki nằm ngủ trên đó xong, Himeji nhanh chóng mang xô nước và khăn mặt đến rồi ngồi xuống bên cạnh.
Nhìn ngắm khuôn mặt Akizuki xong, cô ấy nói.
“Giờ giúp chị tắm rửa có hơi khó nên em nghĩ mình sẽ lau mồ hôi thôi. Nếu thấy lạnh thì chị hãy nói nhé, Akizuki-sama.”
“Cảm ơn em nhé, Shirayuki-chan. Ehehe… Quả đúng là hầu gái có khác”
“Thì em là hầu gái mà. Bình thường em chỉ phục vụ một mình chủ nhân thôi… Nhưng hôm nay em sẽ phá lệ. Nếu có vấn đề gì thì chị cứ nói và đừng ngần ngại nhé, Akizuki-sama”
Khẽ đung đưa mái tóc bạch kim, Himeji thẳng thắn nói. Vì thấu hiểu ánh nhìn của cô ấy đang hướng sang mình nên tôi lặng lẽ đứng dậy.
“Vậy Himeji, Minakami. Nhờ hai người chăm sao Akizuki nhé”
“Vâng. Tất nhiên rồi ạ. Em cũng định thay đồng phục bây giờ nên anh cứ quay lại phòng hội học sinh đi. Chắc Asamiya-sama với Enomoto-sama đang lên chiến lược cho ngày mai đó.”
“Em cũng thế ! Em ở đây là để giúp đỡ các anh chị mà !”
Himeji và Minakami gật đầu. Thấy thế, Akizuki đã xõa tóc liền phồng má, mắt hếch lên quay sang nhìn tôi nói.
“Ế… Hiroto-kun phải đi rồi à ? Hết thời gian phần thường rồi sao ?”
“Tí tôi quay lại thăm cô sau. Giờ cô nên ngủ sớm đi”
“Chủ nhân nói đúng đấy Akizuki-sama. Nếu chị không nghe lời thì…”
“Kya ! Shirayuki-chan đáng sợ quá !”
Cất lên kiểu bông đùa rồi Akizuki chui vào chăn.
Sau khi thấy biểu cảm của họ đã trở nên tự nhiên xong, tôi rời khỏi phòng.
“.......Chắc là Noachi đã phải cố gắng quá sức nhỉ”
Tại phòng hội học sinh khối cao trung học viện Eimei.
Không có người truyền cảm hứng Akizuki ở đây, trong bầu không khí tĩnh lặng, Asamiya ngồi đối diện tôi nói.
“Về câu chuyện trước đây thì, vì không có Shino nên năm ba tụi chị đã phải tự lực cánh sinh nhỉ. Và Noachi chính là người cố gắng nhiều nhất nhóm. Mỗi ngày game kết thúc, cậu ấy luôn bí mật ở lại để xem phần video lưu trữ trên island tube và đưa ra kế sách. Chẳng biết đến tận đêm khuya hay đến sáng nữa, trông vậy thôi chứ Noachi thực sự rất nghiêm túc đó”
“Ừm… Mà, tôi vẫn biết cổ nghiêm túc. Thế nhưng, hai anh chị cũng đâu kém gì phải không ? Chí ít, mọi người chắc chắn sẽ không để Akizuki phải vất vả một mình.”
“Ui cha, lộ rồi à. Mà, đúng thực bọn chị cũng khá hăng hái nhưng… Nhưng mà nhé, đó chỉ là do được Noachi truyền cảm hứng thôi. Bởi vì, dù thức đến tận sáng tinh mơ nhưng hôm sau Noachi vẫn tươi cười rằng [Mya-chan, chào buổi sáng ♪]. Tất cả là để tránh bọn chị vướng bận những điều không cần thiết… Như thế không phải hơi nhiệt huyết quá sao, nhỉ Shinji ?”
“Bà quay sang tôi làm gì”
Bỏ qua mấy lời của Asamiya, Enomoto nhăn mặt khẽ thở dài.
“Không hẳn là tôi bị ảnh hưởng bởi Akizuki hay gì cả. Tôi chỉ đơn giản thấy thời gian suy nghĩ quan trọng hơn việc xem tình hình thôi… Chỉ có điều”
“Điều gì ?”
“Có lẽ nó chính là nguyên nhân dẫn đến sức khoẻ của Akizuki suy sụp. Cô ấy đã hành động quá nhiều… Liên tục dày vò đầu óc đến tận khuya năm ngày liền, xong lại còn ra tiền tuyến ở cả vai trò xâm lược lẫn bảo vệ nữa. Tuy hoạt động trong thế giới hiện thực ảo không bào mòn thể lực trực tiếp nhưng chúng vẫn liên tục tích tụ các cơn mệt mỏi. Và cô ấy đã đạt đỉnh điểm của mức giới hạn chịu đựng. Không những không nhận ra chút dấu hiệu nào, tôi còn để Akizuki tiếp tục chiến đấu. Tôi đúng là không đủ tư cách làm chỉ huy nhỉ…”
Vừa khoanh tay để trước ngực, Enomoto vừa lắc đầu. Tuy vẫn trưng ra vẻ mặt nhăn nhó nhưng dường như từ sâu thẳm trong tim anh ta đang tự trách mình. Bằng chứng là tôi không hề thấy giọng điệu của anh ta có tí chút sự đùa cợt nào.
Chính vì vậy mà.
“Không phải thế”
Asamiya nghẹn ngào cất lên. Ngồi ở phía đối diện, chị ta đập hai tay lên bàn rồi đứng phắt dậy. Sau đó chị ta nhìn chằm chằm Enomoto bằng vẻ mặt nghiêm túc.
“Tại sao ông lại nói thế ? Điều đó là không đúng. Tôi vẫn biết ông không hề sai. Chỉ là, tuy không suôn sẻ cho lắm nhưng… ông không được phủ nhận nó như thế”
“..........Thế à. Tôi xin lỗi”
Nhận lời phản ánh đầy chân thành của Asamiya, Enomoto trưng ra vẻ mặt ngạc nhiên rồi xin lỗi. Mặt khác, Asamiya chỉ gật đầu đáp “Thế là tốt !” rồi ngồi xuống ghế sofa.
“Tóm lại chúng ta hãy nói về vấn đề trước mắt đi ! Ai có ý kiến gì thì giơ tay !”
Vừa giơ tay lên cao, Asamiya vừa nhìn lần lượt tôi với Enomoto.
Vấn đề trước mắt… Đó là câu chuyện liên quan đến công cuộc hoàn thành game sau ngày mai. Đúng là thay vì ngồi ôm hận thì chúng tôi nên nghĩ phương án tiếp theo sẽ có ý nghĩa hơn.
(Cơ mà…)
Đưa tay phải lên miệng rồi tôi chìm vào dòng suy nghĩ.
Cho rằng tình hình chiến sự đang ngày càng tệ đi so với hôm qua cũng không sai. Sau khi dẫn dắt mọi hành động của các trường khác đến tận lúc này, có thể nói Shinra đã rất thành công trong việc đánh úp và cắt giảm chiến lực phía Ouka với Otowa. Đồng thời kho báu đặc trưng của Eimei cũng lộ diện… Tuy lần này nó kết thúc mà không bị cướp, song một khi kho báu đặc trưng bị phơi bày một lần thì vị trí đấy sẽ luôn cố định. Theo đó, khả năng game ngày mai kết thúc luôn là rất cao.
Vậy, con đường lật ngược tình thế dành cho chúng tôi sẽ là…
“Quả nhiên, nếu không làm gì đó với kịch bản của Ochi thì ta sẽ không thể bắt đầu… Cơ mà, lời tiên đoán của hắn là điều kiện tuyệt đối rất khó tránh. Lời tiên đoán thứ tư là [Khu rừng nuốt chửng bầu trời và chẳng mấy chốc đã trở thành mối đe dọa không thể ngăn cản]... Tóm lại, Shinra sẽ hạ gục Amanezaka, hay sẽ hấp thụ bằng cách nào khác. Tuy chưa rõ lắm nhưng nếu nó thành công là coi như xong”
“Hừm”
Ngồi chếch chéo phía bên phải, Enomoto khẽ nhăn mặt trước lời phát biểu của tôi.
“Không sai. Việc Ouka và Otowa bị yếu đi khiến cho Shinra chỉ còn đối thủ duy nhất là Amanezaka. Nếu Amanezaka mà thua nốt thì mọi thứ sẽ chấm hết. Và họ sẽ trở thành mối đe dọa không thể ngăn cản đúng theo nghĩa đen. Từ đó, việc Amanezaka bị Shinra tấn công là rất đáng quan ngại. Bao gồm cả số pt đã kiếm qua đợt xâm lược lần này, thời điểm Shinra hạ gục Amanezaka, khả năng cao đánh giả tổng hợp của [Sâm Nhiên Cung] sẽ đạt S luôn.”
“Có lẽ đúng như thế… Nhưng mà, chúng ta phải làm sao ? Chúng ta đâu thể bảo vệ Amanezaka, còn lý do kết làm đồng minh thì cũng chẳng có nốt”
Asamiya lưỡng lự, đưa ngón tay lên nghịch mái tóc vàng kim. Mà, điều này rất đúng. Tuy Amanezaka đã trở thành chiếc chìa khóa quan trọng quyết định tất cả nhưng chúng tôi cũng khó mà can thiệp được lên việc tấn công và phòng thủ. Song, nếu bỏ quả thì cả bọn chắc chắn sẽ thất bại.
“““...............”””
Căn phòng hội học sinh tràn ngập sự im ắng.
Vì không đưa ra được phương án nào nên tôi đã khẽ lắc đầu rồi thở dài.
“Phù… chịu rồi đấy, giờ dù có bàn luận thì cũng chẳng giải quyết vấn đề gì cả. Tạm thời chúng ta cứ ăn cơm đi, rồi sau đó tất cả tập trung ở đây nhỉ ? Dù sao hầu hết học sinh đảo học viện đều sống tách khỏi phụ huynh mà. Với cả ta cũng không thể để Akizuki ở nhà một mình nữa. Thế, chúng ta cần nghỉ ngơi trước đã, về cuộc họp chiến lược, ngày mai sẽ tình tiếp.”
“........Nhưng mà”
“Không, đúng như Shinohara nói đấy. Không hẳn cứ cố quá là đúng đâu. Bản thân chúng ta cũng cần phải nghỉ ngơi nữa”
Như tự cảm thấy bản thân đã thấm mệt, Enomoto thở dài nói.
Sau đó, anh ta nhăn mặt và tiếp tục khoanh tay để trước ngực.
“Chỉ có điều, chúng ta đang có một vấn đề ở đây. Himeji và Minakami thì đang chăm sóc cho Akizuki. Do đó, ba người chúng ta sẽ phải làm bữa tối…”
“Sao ông vừa nói vừa nhìn tôi kiểu dị thường vậy, Shinji ? Tôi, vẫn tập nấu ăn hẳn hoi đấy ! Cơ mà, thỉnh thoảng ông vẫn ăn còn gì !”
“Hừm… Chính vì nó đấy. Mấy món bà nấu cho tôi thì, giờ vẫn còn quá sớm để cho người khác dùng thử”
“Lắm mồm ! Shinji hôm nay thật đáng ghét”
Chẳng rõ có hiểu ý đồ mấy lời khích tướng của Enomoto hay không mà, Asamiya lấy lại bình tĩnh rồi phồng má càu nhàu.
Vừa nhìn họ qua cái bàn, tôi vừa lặng lẽ chìm vào dòng suy nghĩ.
*
*
#
[Alo ?Ừm, tớ đây. Cái này có phải lời mời hẹn hò bí mật không ?]
*
Sau khoảng thời gian kết thúc cuộc họp chiến lược ở phòng hội học sinh.
Khi giúp chuẩn bị bữa tối xong, tôi liên lạc với Hagoromo Shion rồi lén ra sau trường. Cô gái mà đang chờ tôi ở nhà và chắc chắn sẽ xảy ra rất nhiều vấn đề nếu để cô ấy tự do đi lại trên đảo học viện. Tuy hơi trễ nhưng do hôm nay không về được nên tôi phải liên lạc với cổ. Cơ mà, vì nhiều lý do nên tôi vẫn khá lo lắng.
Theo đó, tôi sẽ giải thích qua về tình hình.
“Akizuki đã… À không, một người chơi bên phía Eimei đang ốm nhỉ. Thế nên cả tôi và Himeji hôm nay sẽ ở lại trường. Xin lỗi nhưng tí cô ăn tạm mấy đồ còn thừa buổi sáng được không ?”
[Thế à. Tuy hơi cô đơn khi chỉ còn mỗi một mình nhưng, nếu sự tình đã thế thì tớ cũng đành chịu nhỉ. Cứ để tớ Shinohara-san. Trông vậy thôi chứ tớ rất giỏi chơi một mình đó ? Tớ sẽ cải tạo lại nhà để chào đón hai người về nhé]
“Thôi, đừng điên”
Nếu nhà mình bị biến đổi thành cái gì đó như nhà bẫy thì tâm trí tôi không thể thanh thản nghỉ ngơi mất.
Trước lời khẩn cầu thẳng thắn của tôi, Hagoromo cười khúc khích đáp.
[Fufu, tớ đùa thôi. Cơ mà, game chỗ cậu vẫn ổn chứ ? Xem qua tivi tớ thấy có vẻ đang hơi yếu thế]
“Cỡ này mà bảo đang hơi yếu thế thì tôi thực sự ghen tị với sự can đảm của cô đấy”
Tôi lắc đầu cười khổ.
“Thực sự mà nói, đây là tình huống rất khẩn cấp. Người đứng đầu Shinra chính là kẻ chủ mưu đằng sau thao túng game. Dù có làm gì thì mọi thứ vẫn theo kịch bản của hắn”
[Kịch bản, à… Shinohara-san. Cậu có thể kể cho tớ nghe chi tiết vụ này được không ? Tớ nghĩ có lẽ đây là hiệu quả của ability nào đó, thế nhưng chỉ huy bên trường cao đẳng Shinra chưa từng xuất hiện trên island tube lần nào cả… Tớ thực sự rất hiếu kỳ. Nếu được, hãy kể cho tớ nghe nữa]
“Ế ? À, cũng được thôi”
Bị Hagoromo vòi vĩnh ở bên kia thiết bị, tôi đành phải lục lại ký ức. Tôi nhớ lại tất cả về cuộc hội thoại với Ochi, năm lời tiên đoán và hiện trạng <Cuộc chiến thực tập>.
Kết quả đạt được cho đến nay ít nhiều cũng nhờ những tính toán của tôi. Thế nhưng nếu là Hagoromo Shion, nếu là [Violet] người đã quậy tung đảo Luna thì, không biết chứng cô ấy đã nhanh chóng nhìn ra kế sách để đập tan kịch bản của Ochi.
À không. Tất nhiên tôi biết nó không phải điều dễ dàng gì, với cả ngay từ đầu Hagoromo cũng chẳng liên quan đến <Cuộc chiến thực tập>. Thế nên mọi lời tiếng nói chẳng khác nào sự an ủi nhất thời. Cỡ như cuộc trò chuyện từ ý kiến góc nhìn khác, biết đâu tôi có thể nhận ra điều gì đó.
“Đại khái thế”
Kể tóm tắt câu chuyện xong, tôi khẽ lắc đầu rồi thở dài.
“Dù chỉ mới gặp lần đầu nhưng tôi lại không thể tránh những lời tiên đoán của Ochi. Cái <Scenario Writer> đúng là ability rắc rối”
[Có vẻ thế nhỉ. Kiểu cường địch cực mạnh thao túng tâm lý]
Vừa để lộ ra tiếng cười, Hagoromo vừa vô tư nói. Sau khi suy nghĩ một lát, cô ấy tiếp tục cất lên bằng giọng dễ thương như tiếng chuông.
[Chỉ là, chỉ là thôi nhé, Shinohara-san. Tớ vừa nhận ra một điều rất quan trọng. Trong câu chuyện cậu vừa kể lúc nãy, có một phần rất lạ. Không biết chừng nó còn liên kết tới yếu tố quan trọng nào đó khác…Cái duyên cớ ấy]
“.......Duyên cớ ? Chỗ nào cơ”
[Trong cuộc trò chuyện giữa cậu và kẻ chủ mưu, người ấy đã đọc được hết tình huống nhỉ ? Chẳng rõ là triển khai “Kịch bản” từ mấy tháng trước nữa ?]
“A, à”
Hagoromo tiếp tục đặt câu hỏi bằng giọng điệu vui vẻ.
Cô ấy đã nói thì thầm hệt như muốn trêu chọc tôi.
*
[Nhưng mà. Nếu thế thì, tại sao người đó lại không nhận ra tớ ? Tại sao Saionji Sarasa lại chưa một lần xuất hiện trong kịch bản]
Lời nói đó…
Hệt như điềm báo đang dần lóe lên chân tướng sự thật.
*
[Cuộc chiến liên khối kỳ hai - <Cuộc chiến thực tập> dành cho năm ba. Thời điểm kết thúc ngày thứ năm]
[Thế lực học khu (Thứ tự tiến hành theo lượt)]
[Học viện Otowa khu tám - Âm Luật Cung. Đánh giá tổng hợp:C. Số người chơi con sống:5]
[Học viện Ouka khu ba - Anh Li Cung. Đánh giá tổng hợp:B. Số người chơi con sống:11]
[Học viện Amanezaka khu mười bảy - Thiên Võng Cung. Đánh giá tổng hợp:B. Số người chơi con sống:4]
[Trường cao đẳng Shinra khu bảy - Sâm Nhiên Cung. Đánh giá tổng hợp:B. Số người chơi con sống:14]
[Học viện Eimei khu bốn - Anh Minh Cung. Đánh giá tổng hợp:E. Số người chơi con sống:6]
[Học viện nữ sinh St.Rosalia khu mười bốn và học viện nữ sinh Tsuyuri khu mười sáu: OUT]
Tham gia Hako Discord tại
Theo dõi Fanpage