Mùa thu đảo Luna. Tại bãi biển.
Sau khi kết thúc thời gian jackpot ngày đầu của <Cuộc chiến du học dã ngoại> và những người tham gia Casino Game dần rời đi, hiện chúng tôi đang vẫn đứng tại chỗ không nhúc nhích.
“Fufu…. ♪”
Ở trước tầm nhìn chúng tôi là một cô gái đang tha thẩn, nở nụ cười điềm đạm trước phong cảnh hoàng hôn. Đeo chiếc mặt nạ che toàn bộ mắt, có thể nói từ cô ấy như toát ra một khí chất rất quý phái. Mái tóc dài màu nâu nhạt được chăm sóc kỹ càng hệt như búp bê, vóc dáng hơi thấp, nét mặt và cử chỉ thì cực kỳ cuốn hút người khác.
(À không… Giờ đâu phải lúc đấy)
Tự nhiên tôi đã phải say sưa nhìn ngắm cổ.
Tóm lại thì, với sự xuất hiện của “Saionji Sarasa”, [Phantom] đã chỉ tay vào cô ấy, thốt lên rồi chạy mất. Tất nhiên, chỉ với chừng này thì rất dễ hiểu lầm nhưng, cậu ta thực sự đang ôm ấp mối lo sợ rất lớn trước Saionji Sarasa. Nhìn vào hiện trạng đang diễn ra ta khó lòng mà nghĩ khác được.
Hơn nữa, việc những phát ngôn của cậu ta sai hay không thì nó lại liên quan đến câu chuyện của cô gái ở ngay trước mắt chúng tôi.
“Tớ vui lắm. Không ngờ chúng ta lại có thể gặp nhau ở một nơi như thế này, cứ như trong mơ vậy. Tớ chẳng thể nào tưởng tượng nổi cảnh gặp gỡ cả Yuki và Rina cho đến khi tốt nghiệp….Thế nên là tớ đã ngạc nhiên lắm đó. Liệu nó có phải một sự kiện đáng kinh ngạc không ?”
Nở nụ cười tràn ngập hạnh phúc đằng sau lớp mặt nạ rồi cô gái nghiêng đầu.
Cái tên “Rina” mà cô ấy gọi là một trong những điểm vấn đề rất lớn. Đó là tên thật của Saionji, “Akabane Rina”. Nguồn thông tin chẳng ai biết trên đảo học viện ngoại trừ Himeji. Cái tên mà chỉ những người liên quan tới nhà Saionji mới nắm bắt được.
Nhân vật bên ngoài đảo biết đến cái tên này hoạ chăng có duy nhất một người thôi.
“Lâu rồi không gặp cậu, Sarasa. À bây giờ cậu là Hagoromo Shion…nhỉ”
Cất lên bằng giọng điệu cứng nhắc, Saionji đứng bên cạnh tôi và im lặng hồi lâu liền bước lên phía trước một bước.
“Tớ, chẳng ngạc nhiên mấy đâu. Chỉ là, tớ không nghĩ mình sẽ gặp Shion ở đây thôi. Thế nên người hỏi phải là bến phía tớ mới đúng. Cái này thì ngạc nhiên ở chỗ nào chứ. Cậu đã lên kế hoạch để dọa tớ với Yuki à ?”
“Không, không phải thế. Dù có nhìn thế nào thì tớ cũng chỉ là nữ sinh cao trung bình thường thôi, nhân cơ hội du học dã ngoại tớ đã đến tham quan hòn đảo này. Vì biết đảo học viện đang tổ chức sự kiện nên tớ đã lén lẻn ra ngoài… tớ cũng nhắn tin cho bạn mình hẳn hoi rồi nên chắc không sao đâu.”
“....Thế à. Cơ mà đảo Luna là địa điểm tham quan rất nổi tiếng trên thế giới nhỉ. Không riêng gì đảo học viện, bất cứ ngôi trường nào cũng muốn lựa chọn nó làm địa điểm dã ngoại. Trước kia cậu từng nói rồi, tớ biết thời gian du học dã ngoại của hai bên trùng nhau nhưng tớ không ngờ lại cùng địa điểm luôn.”
“Cậu suy luận thật tuyệt, Rina. Để tớ thưởng cho cậu nhé.”
Vừa nói vừa nở nụ cười mềm mại, sau đó Hagoromo kiễng chân lên ôm lấy đầu Saionji. “Ưm…”, đối với cô gái ở ngay trước mặt mình, Saionji đã chẳng nói chẳng rằng. Tuy không hẳn không cảm thấy hạnh phúc khi gặp lại bạn thân, nhưng ẩn sâu bên trong cô ấy còn nhiều thứ phức tạp hơn nữa. Hay có thể nói đó chính là tội lỗi.
Mà, điều hiển nhiên thôi.
“................”
Từ đầu đến giờ Himeji cứ im lặng suốt trước sự xuất hiện của Hagoromo. Tuy biểu cảm vẫn lạnh lùng như mọi khi nhưng chiếc mặt nạ được tạo bởi Kagaya-san thì đang biểu lộ lên nội tâm cô ấy. Đôi ria mèo màu hồng nhạt phe phẩy. Đó là màu của sự kiến nghị, như thể cô ấy đang có rất nhiều câu hỏi với đối tượng mình nhìn chằm chằm là Saionji.
Khẽ đung đưa mái tóc bạch kim, Himeji quay sang chỗ cô gái.
“........Sarasa-sama. À không, hiện giờ mình nên gọi cậu là Shion-sama nhỉ”
“Fufu… Phải rồi. Cũng tròn một năm rồi nhỉ, Yuki. Cậu vẫn khỏe chứ ?”
“Vâng. Bản thân mình không có vấn đề gì cả….Ưm, cậu vẫn ổn chứ, Shion-sama ?”
“? Ừm. Thì tất nhiên dòng màu chảy trong người tớ rất khỏe mà. Tớ sẽ không thua bất cứ thứ gì ngoài dị ứng phấn hoa.”
Sau khi kết thúc cuộc trao đổi chẳng ăn khớp nhau với Hagoromo rồi Himeji liếc nhìn Saionji. Mà, chuyện không ăn khớp cũng là điều hiển nhiên thôi. Bởi vì, hoàn cảnh của Hagoromo rất khác những gì Himeji biết. Và, người đã tạo nên lời nói dối ấy chính là Saionji.
“.........Biết rồi, tớ biết rồi mà”
Vừa lắc đầu, đung đưa mái tóc đỏ dài tráng lệ như để tránh ánh nhìn xuyên thấu của Himeji, Saionji vừa giơ hai tay lên từ bỏ. Một hành động đầu hàng và chấp nhận mọi sự nghi vấn. Khẽ liếc đôi mắt ẩn sau chiếc kính, cô ấy tiếp tục cất lên bằng giọng có chút miễn cưỡng.
“Phải rồi. Đúng như Yuki nói… À không, phải là đúng như Yuki nghĩ, tớ đã luôn nói dối cậu với Shion. Rằng Shion đang bị ai đó bắt cóc. Chính vì vậy, tớ đã làm thế thân để nắm được đuôi kẻ bắt cóc.”
“Bắt cóc ư ? Tớ ngạc nhiên lắm đó. Không lẽ, từ lúc đấy đến giờ tớ luôn bị coi là bắt cóc sao ?”
“Ừm. Bề ngoài là thế… À không phải là bề sau chứ nhỉ. Tạm thời, tớ đang là Saionji Sarasa trên đảo học viện. Bắt cóc là vậy, song cả chuyện đánh lừa tất cả mọi người trong nhà Saionji chính là lời nói dối thứ hai. Đại khái thì tớ đã tạo nên 2 lời nói dối. Để không ai biết, tớ phải lên kế hoạch rất cẩn thận rồi đưa Shion rời khỏi đảo”
“? Nhưng mà, chính cậu bảo rằng ông đã quyết định đưa tớ lên bản địa mà….”
“Nhưng người nói là tớ đúng không ? Xin lỗi nhé Shion, tớ nói dối đấy. Cả hộ khẩu, tên tuổi, kiểu tóc hay vẻ ngoài, tất cả đều là lời nói dối của tớ để mọi chuyện không bị lộ. Ngay cả bây giờ nhà Saionji vẫn đang rất tích cực tìm kiếm cậu”
“Sao lại… tớ cảm thấy như mình vừa được nghe một màn ảo thuật của thế kỷ ấy”
Hagoromo nói bằng giọng điệu ngạc nhiên… Mà, điều hiển nhiên thôi. Bởi Saionji vẫn luôn che giấu lời nói dối cho đến tận bây giờ. Song, người duy nhất biết cả hai lời nói dối chính là tôi… Hơn nữa, hầu hết đều do sự vụ chẳng khác nào tai nạn. Ngay cả bản thân Himeji hay Hagoromo đều không ai biết hai lời nói dối này.
“Tức là thế này à ?”
Nghiền ngẫm câu chuyện của Saionji xong, Himeji để hai tay ra trước người rồi cất lên bằng giọng điệu trong trẻo.
“Shion-sama ngay từ đầu không hề bị bắt cóc… Thuyết âm mưu xung quanh nhà Saionji chỉ là bề nổi, thực tế tất cả đều là chiêu trò của Rina. Rina đã lên kế hoạch đưa Shion-sama lên bản địa rồi gửi và xây dựng cuộc sống cao trung bình thường bằng hộ khẩu giả…?”
“Ư…M, mà, đại khái thế”
Đứng trong tư thế khoanh tay để trước ngực, Saionji khẳng định lời truy cứu của Himeji bằng giọng có chút dao động. Còn Himeji thì, cô ấy vẫn bình tĩnh nhìn Saionji chằm chằm và suy nghĩ gì đó.”
“A-no….Cho tớ xin lỗi, Rina”
Khẽ đung đưa mái tóc mượt mà như búp bê, Hagoromo lại mở miệng nói.
“Tớ hiểu được phần nào tình hình rồi nhưng mà…Tại sao Rina lại phải nói dối ?”
“........Có gì đâu, tớ cần chi lý do chứ”
“Thế là không được. Nếu cứ vướng bận mãi thì hằng đêm tớ sẽ mất ngủ mất, tớ sẽ bỏ qua mấy bài bói toán vui buổi sáng mỗi ngày luôn đó. Tại sao cậu lại đưa ra hành động bất thường như bắt cóc ? Tại sao cậu lại giấu cả tớ và Yuki ? Thật kỳ lạ, tớ thực sự rất hiếu kỳ. Tớ nghĩ… nếu là Rina lúc thông thường thì cậu đã cho tớ biết rồi”
“Ư….Thì, cũng đúng nhưng”
Bị chọc vào điểm yếu, Saionji bối rối rên rỉ… Lúc thông thường ở đây chắc cô ấy đang ám chỉ đến hồi trung học cơ sở. Cơ mà, tôi nghe nói rằng Saionji Sarasa chính chủ không đến trường mà được gia sư dạy kèm riêng. Nếu vậy, hiển nhiên cô ấy chắc chắn cũng phải có cơ hội học cùng Himeji với Saionji.
(.......Này, này Shinohara !)
Vừa nghĩ đến đây xong, đột nhiên tôi bị kéo áo đồng phục bằng lực cực mạnh. Đồng thời, có một khuôn mặt chỉnh tề đã đã ghé lại chỗ tôi. Mái tóc đỏ dài chạm vào má tôi thoáng qua. Song, bất giác tôi đã trở nên hồi hộp khi hơi thở của cô ấy đập vào màng nhĩ mình.
(Đau… Tự nhiên bà làm cái gì đấy, Saionji ?)
(Gì cái gì…! L, là lý do ! Ông có lý do nào nuột một tý không ?)
(Đã đến nước này rồi thì còn lý do lý trấu gì nữa….Lộ hết rồi kia kìa)
(Đúng thế, nhưng mà, nếu tôi đi sai bước ngay lúc này thôi là mọi chuyện sẽ kết thúc đấy ? Vì là đồng phạm với tôi nên ông cũng phải suy nghĩ đi chứ ! Cơ mà, tôi xin ông đấy, hãy nghĩ gì đó đi !)
(À, ừm…….Vậy thì….)
Vừa bắt đầu mất bình tĩnh do khoảng cách quá gần, tôi vừa thì thầm vào tai cô ấy lý do mình chợt nảy lên. Song, như nhận ra khoảng cách của hai đứa hay sao mà, Saionji liền nhảy phắt ra “!?” rồi hít một hơi thật sâu và quay lại chỗ cô gái.
Chỉnh lại chiếc kính màu đỏ bằng hành động phô trương xong, cô ấy nói.
“Lý do, lý do ấy nhỉ. Nó chẳng phải điều gì khó hiểu đâu. Việc làm thế thân cho Shion cũng tức là tớ đang trở thành trưởng nữ nhà Saionji. Một VIP của đảo học viện…Đúng rồi đấy, tớ đây cũng muốn được mọi người đối xử như tiểu thư nữa !”
“............Fufu”
“! N, này Yuki, sao cậu lại cười hả ? Đây không phải tình trạng nghiêm trọng hay gì đâu !”
“Kh, không… Mình không định cản trở cậu nhưng…Chỉ là, mình không sao thông nổi cái từ muốn được đối xử như tiểu thư từ Rina.”
“.......T, tớ cũng nghĩ thế nhưng, tại Shinohara đã…”
Vừa đỏ mặt, Saionji vừa chỉ trỏ vào tôi… Mà, đúng là tôi cũng có phần trách nhiệm nhưng, trong vụ lần này thì tôi chịu thôi.
“Shinohara…?”
Ngay khi tôi đang mải nghĩ ngợi và nhau mày thì, Hagoromo liền nghiêng đầu tỏ ra nghi hoặc rồi lẩm bẩm bằng giọng nói như rung chuông. Song, cô ấy nhanh chóng quay sang tôi.
“Giờ mới nhớ, tớ vẫn chưa giới thiệu nhỉ. Vì mải mê cuộc hội ngộ quan trọng quá nên tớ quên việc chào hỏi mất tiêu. Một lần nữa, rất vui được làm quen với cậu, tớ là Hagoromo Shion, một học sinh cao trung rất bình thường. Tuy điều này có hơi ngạc nhiên nhưng đấy không phải tên thật của tớ”
“......Tôi biết rồi. Tôi là Shinohara Hiroto, nó là tên thật chứ không phải tên giả. Tôi cũng đã nghe về chuyện tiểu thư thực sự nhưng…. Sao nhỉ, trông cô có vẻ không nghiêm trọng hóa vấn đề lắm.”
“Tất nhiên rồi. Bởi vì tớ sẽ đánh mất hình tượng nếu có thái độ kiểu kiêu căng, hống hách mà. Thế nên, bây giờ tớ chỉ là học sinh cao trung bình thường thôi. Ước mơ tương lai của tớ là trở thành Youtuber”
Nói xong, Hagoromo liền bắt chước hình tượng của streamer bằng đôi tay duyên dáng (Dễ thương thật).
“Tạm bỏ qua chuyện đó sang một bên….Hiện tớ vẫn chưa được nghe chi tiết. Shinohara-san, Shinohara Hiroto-san. Tớ không nhớ trong nhà Saionji có người phục vụ giống như cậu, vậy rốt cuộc cậu là ai ? Cậu có phải kẻ địch của tớ không, hay là đồng minh ?”
Cô ấy hỏi thắng tôi cùng giọng điệu có chút cảnh giác. Mà, một câu hỏi hiển nhiên nếu đứng trên lập trường của cổ. Bởi Himeji là người hầu cũ trong nhà Saionji, và Saionji đang đảm nhiệm vai trò thế thân cho Hagoromo. Đối với cô ấy, việc dấy lên nghi ngờ khi tự nhiên có thằng con trai lạ hoắc đứng giữa hai người bạn thân của mình cũng chẳng phải điều gì kỳ lạ.
(Giải thích tường tận thì phiền lắm, cơ mà tôi lại không được phép lảng tránh…)
Suy nghĩ một lúc nhưng tôi vẫn không đưa ra được câu trả lời nào.
Song vào lúc đó, Himeji đứng bên cạnh tôi đã khẽ đung đưa mái tóc bạch kim và cất lên.
“Để mình trả lời thay. Anh ấy đang là chủ nhân của mình đó, Shion-sama. Hiện chủ nhân là người cấp độ cao nhất trên đảo học viện và tương lai có thể trở thành 8 sao đầu tiên trong lịch sử”
“8 sao….Tuy tiếc là tớ không biết mấy điều này nhưng, tớ đã nghe được một sự thực rất ngạc nhiên nhỉ. Yuki…Bây giờ, cậu đang gọi cậu ấy là chủ nhân sao ?”
“Ừm, đúng là mình đang gọi như thế.”
“Th, thật là…”
Hagoromo trở nên ngạc nhiên tột độ đến mức mất cả thăng bằng…Trước đây, cô ấy đã từng là chủ nhân của Himeji. Theo đó, chuyện này đã nảy sinh ra nhiều ý nghĩa khác nhau.
Hagoromo phồng đôi má mịn màng như để khẳng định lời phỏng đoán của tôi.
“Thế à…Hiện người Yuki đang phục vụ là cậu chứ không phải Rina nhỉ. Cậu đang được cô ấy gọi là chủ nhân một cách ngọt xớt nhỉ…”
“Tôi chẳng biết nó có ngọt xớt hay không nhưng đại khái thế.”
“Thật ghen tị… Yuki, không phải trước đây câu nói muốn trở thành cô dâu của tớ sao. Tự lúc nào cậu đã vứt bỏ tớ rồi…..Huhu”
“Không phải đâu, Shion-sama. Câu nói hồi ấy chỉ mang ý nghĩa yêu mến và kính trọng thôi….Hơn nữa, ngay từ đầu cách gọi chủ nhân với cô dâu đã chẳng liên quan gì đến nhau cả.”
“Thế á ? Nhưng Chủ nhân (Goshujin-sama) = Chồng (Shujin) = Ông xã (Danna) mà, có gì khác nhau đâu”
“A-no, cậu cứ thế sau này mình sẽ khó gọi chủ nhân lắm…”
Hướng đôi mắt xanh dương về phía tôi, ngay khi bờ má vừa nhuộm một màu đỏ, Himeji liền quay đi. Trước cử chỉ quá dễ thương ấy, tôi dường như đã ngừng thở trong khoảnh khắc.
“......E, e-hèm”
Lát sau, Himeji hắng giọng lại rồi tiếp tục nói.
“Tự nhiên câu chuyện lại chệch theo hướng khác nhỉ. Tóm lại thì, việc Rina nói dối Shion-sama và mình là rất rõ ràng, thế nhưng không thể nào có chuyện cậu ấy lại muốn được đối xử như tiểu thư được. Mình nghĩ điều này khá ngớ ngẩn với Rina”
“Ra vậy… Thế lý do khác là gì ?”
“Ừm, Shion-sama. Việc Rina nói dối là vì không muốn chúng ta bị cuốn vào vụ này. Tất nhiên, mình chỉ phỏng đoán thôi nhưng, tất cả lời nói dối của Rina là để đưa Shion-sama rời khỏi đảo học viện. Một món quà về cuộc sống của học sinh cao trung bình thường, đơn giản dành cho Shion-sama chứ không phải ba năm trên đảo học viện với các trận game cam go.”
“Ế…..Nhưng mà, tớ có nói về nguyện vọng ấy lần nào đâu. Đúng là tớ ước có một cuộc sống bình thường nhưng, nếu nói ra thì ông sẽ giận mất… Thế nên, tớ mới không kể cho Rina và Yuki. Sự phỏng đoán ấy khá mâu thuẫn”
“Đúng là dưới góc nhìn của Shion-sama thì là vậy. Tuy nhiên, mình mong cậu đừng giận… Chỉ là, mình hay nghe được lời nói mơ ngủ của Shion-sama. Rất nhiều lần và cả Rina cũng thế”
“! Yu, Yuki thỉnh thoảng thật xấu bụng.”
Vừa đưa tay phải lên má, Hagoromo vừa lẩm bẩm bằng giọng xấu hổ. Trông bộ dạng cô ấy, Himeji nở nụ cười đáng yêu và tiếp tục nói bằng giọng điềm đạm.
“Khi biết nguyện vọng của Shion-sama, mình nghĩ Rina đã tìm cách đáp ứng nó. Song, vì Masamune-sama là người đứng đầu nhà Saionji và nổi tiếng rất nghiêm khắc, thế nên không thể nào có chuyện ông ấy sẽ thay đổi lối suy nghĩ được.”
“Phải rồi nhỉ. Vì ông tớ rất cứng đầu mà…”
“Ừm. Việc đưa Shion-sama nhập học Ouka, tham gia game đoạt sao và trở thành người nối dõi nhà Saionji chính là lộ trình cơ bản do Masamune-sama vạch ra. Theo đó, dẫu có nói chuyện về vấn đề muốn rời khỏi đảo đi nữa, chắc chắn chúng sẽ bị bác bỏ ngay lập tức…Thế nên, Rina mới lên kế hoạch bắt cóc mà không thông qua thảo luận”
“? Nhưng mà….. Chẳng phải Rina nên truyền đạt kế hoạch cho Yuki sao ? Vì Yuki là một người hầu rất vạn năng nên nếu có sự trợ giúp của cậu thì tỉ lệ thành công sẽ tăng lên đáng kể. Với cả, tại sao lại không cho một người chủ chốt như tớ biết…?”
“Chỉ là có lẽ thôi nhưng, Rina đã tính tới cả lúc lời nói dối sẽ bị lộ. Cậu hãy thử tưởng tượng đi, Shion-sama. Tạm thời cướp vị trí nối dõi nhà Saionji gọi là thế thân, rồi còn đưa Shion-sama lên bản địa và không cho tham gia game…Những điều này chắc chắn sẽ kích động tới Masamune-sama. Dẫu có là mình hay Shion-sama đi nữa thì cũng khó lòng thoát khỏi. Chính vì vậy Rina mới không tạo ra đồng phạm cho đến cuối cùng”
“..............”
Về phía Saionji thì, dường như cô ấy đã sẵn sàng rồi. Nhìn sang tôi rồi khẽ gật đầu trong khoảnh khắc, cô ấy hướng tới chỗ hai người Himeji và Hagoromo nói.
“Ừm, phải rồi, đúng như cậu nói”
Vứt bỏ giọng điệu cứng nhắc, Saionji thẳng thắn cất lên”
“Đại khái những lời phỏng đoán của Yuki đều đúng hết. Khi biết mong muốn thực sự của Shion, tớ đã một mình lên kế hoạch bắt cóc. Song, vì nghĩ rằng một ngày nào đó sẽ bị phát hiện nên tớ đã tự ứng cử vào vị trí thế thân để cắt đứt mọi nguồn tìm kiếm Shion. Tất cả, tất cả đều chính xác hết”
“Ưm……Thiệt tình, cậu không còn đánh trống lảng nữa nhỉ”
“Thì tớ còn gì để đánh trống lảng nữa đâu. Nếu phải cố gắng viển vông thì tớ thà tự xây dựng kế hoạch cho mình còn hơn. Nè, tớ có chuyện muốn nhờ hai cậu. Câu chuyện ngày hôm nay, liệu hai cậu có thể làm như chưa nghe thấy gì hết không ?”
Chống tay phải lên hông, Saionji đung đưa mái tóc đỏ dài tráng lệ rồi nói.
Trong lúc Himeji và Hagoromo còn đang tỏ ra ngờ vực thì cô ấy tiếp tục cất lên bằng giọng điệu nghiêm túc.
“Tất nhiên, mọi người vờ như không biết cũng được. Yuki cứ tiếp tục tin rằng Shion đang bị bắt cóc cho đến tận bây giờ, còn Shion thì cứ tiếp tục làm theo chỉ thị nhà Saionji là trở thành học sinh cao trung bình thường. Nếu thế, mọi chuyện sẽ không có vấn đề gì xảy ra cả”
“....Rina, cậu đang nói nghiêm túc đấy à ? Điều này thực sự rất khó để hiểu…Nếu làm vậy, chẳng phải Rina sẽ một mình gánh hết tội lỗi sao. Như thế là không công bằng, là tàn nhẫn”
“Tớ bảo được là được mà. Hơn nữa, một người gánh tội chẳng phải hời gấp mấy lần so với cả ba cùng chịu sao ? Cơ mà, chuyện này là do tớ tự ý quyết định, hai cậu chẳng có lý do gì phải chịu tội cả.”
“Mu…Lần này cậu lại lý sự cùn. Rina, cậu định dụ dỗ tớ hả”
Hagoromo cất lên bằng giọng điệu như không muốn hiểu thêm nữa, còn Himeji thì chẳng nói chẳng rằng và chỉ lẳng lặng quay đi chỗ khác… Mà, điều hiển nhiên thôi. Nếu thiên về hiệu quả và bỏ qua cảm xúc thì đúng như Saionji nói, thế nhưng dựa trên bối cảnh tất cả đều đã biết hết, điều này thực sự khó mà nuốt trôi nổi. Bởi lẽ khuôn khổ bạn thân chí cốt còn mang nhiều ý nghĩa hơn thế.
“Tớ hiểu rồi”
Sau khoảng thời gian đặt tay phải lên má và trầm tư, đột nhiên Hagoromo đã lắc đầu. Nhanh chân lại chỗ chúng tôi và bỏ qua một Saionji đang bối rối, cô ấy với lấy nàng hầu tóc bạch kim bằng cử chỉ thanh lịch.
“Ế…..Shi, Shion-sama ?”
“Yuki, cậu lại đằng này với tớ một chút. Ngay bây giờ chúng ta sẽ có một cuộc họp chiến lược rất, rất quan trọng”
Nở nụ cười trêu chọc như thể đang lên kế hoạch nào đó với vẻ ôn hoà và trong sáng.
Hagoromo Shion đã kéo tay Himeji đi và quay lưng về phía chúng tôi.
*
*
#
“Hà…”
Vài phút sau.
Người đang vừa dõi theo hình bóng hai cô gái ở sau tảng đá vừa thở dài ấy là Saionji.
Thái độ quyết tâm ban nãy đã biến mất, giờ mặt mũi của cô ấy chỉ còn sót lại vẻ mệt mỏi. Dường như cổ chỉ đang cố tỏ ra mạnh mẽ.
“Bà vất vả rồi Saionji…Mà, đừng lo lắng nhiều quá”
“Ông đừng có nói dửng dưng như không ấy… đồ ngốc”
Tuy giọng điệu kiểu trách móc nhưng chúng lại khá yếu ớt. Do đứng lâu quá rồi hay sao mà, Saionji đã lại chỗ ghế dài rồi ngồi xuống.
“Tệ thật…tôi không nghĩ nó lại lộ ngay lúc này. Đã định lừa trong 3 năm rồi vậy mà…Chỉ cần tôi với ông gánh tội là xong rồi vậy mà…”
“Bà thản nhiên tính cả tôi vào nhỉ”
“! S, sao cơ, đến tận nước này rồi ông còn định bỏ chạy á ? Nếu làm thế lời nói dối của ông sẽ…”
“Tôi chạy quái đâu… Chẳng phải trước đây tôi đã nói rồi sao ? Rằng tôi sẽ không nói dối bà”
Mảng tinh thần như đã kiệt quệ, Saionji lập tức trưng ra bộ dạng hoang mang. Song, tôi liền cất lên lời khẳng định nhằm trấn an cô ấy rồi ngồi xuống bên cạnh. Tại cái ghế không dài lắm nên chúng tôi đã ngồi trong tư thế vai chạm vai nhau.
Để không phải bận tâm đến mấy tiểu tiết ấy, tôi tiếp tục nói.
“Cơ mà, tôi tự làm tự chịu thôi…Tôi đang nói dối một vụ rất lớn, và nó cũng liên quan đến lời nói dối của bà nữa. Chính vì vậy, để bảo vệ lời nói dối của cả hai tôi cũng chỉ còn cách tạo mối quan hệ đồng phạm thôi. Tuy nhiên, Himeji và cô gái kia…Hagoromo nhỉ ? Hai người họ không hề liên quan”
“Ừm. Bởi vì họ chỉ bị vướng vào vụ bắt cóc do tôi tự tiện dựng lên thôi. Dù tụi Yuki có phản đối thế nào đi nữa, tôi cũng không định thay đổi quan điểm đâu…Nhưng mà”
Đột nhiên trở nên ủ rũ, Saionji tiếp tục cất lên bằng giọng bồn chồn.
“Liệu họ có giận không nhỉ…?”
“Giận ? Tụi Himeji á ?”
“Đúng thế… Tất nhiên là do tôi không chia sẻ tội lỗi với hai người họ. Điều này tôi có thể khẳng định rất chắc chắn. Nhưng mà, nếu làm thế thì đâu còn là nói dối nữa. Ngoài ra, sự thực Yuki và Shion bị lừa hơn một năm nay cũng không bao giờ thay đổi”
Vừa đung đưa mái tóc đỏ dài vừa nói, sau đó Saionji khẽ ngẩng mặt lên. Nơi đôi mắt màu ruby đằng sau lớp kính hướng tới là chỗ tảng đá, vị trí mà Himeji với Hagoromo biến mất.
“Không hẳn là tôi nói mấy câu hoa mỹ hay gì đâu. Bởi Yuki là người của Shion đó ? 10 năm trước hai người họ đã sống cùng nhau rồi, mối quan hệ còn sâu đậm hơn cả gia đình nữa. Thế rồi đột nhiên lại bị chia cắt bởi vụ bắt cóc, điều này không phải rất tàn nhẫn sao”
“Ưm……..”
Tôi để lộ ra lời lẩm bẩm như không thể phủ nhận hay khẳng định…Có thể Himeji hoàn toàn không nhận ra ý đồ của Saionji, thế nhưng chí ít ý kiến của Saionji không hề sai. Tuy đúng là nó khiến cô ấy dấy lên cảm giác tội lỗi.
“Hơn nữa về phía Shion, để duy trì lời nói dối thì chỉ mình tôi là bắt liên lạc với cậu ấy theo định kỳ. Thế, cứ mỗi lần như vậy tôi lại chợt nghĩ. Rằng tôi không biết hành động của mình có thực sự mang lại ý nghĩa không. Tuy đúng thực Shion đã thỏa mãn ước mơ trở thành học sinh cao trung bình thường, thế nhưng cậu ấy không hề mong đến mức không thể gặp Yuki”
Saionji nắm chặt lòng bàn tay để trên đầu gối rồi lẩm bẩm bằng giọng khàn khàn.
Tôi hiểu tấm lòng cô ấy…Song nghi vấn vẫn chỉ là nghi vấn thôi. Vụ cô con gái rượu Saionji đột nhiên được chỉ định sống cuộc sống bên ngoài đảo đã quá kỳ lạ rồi. Đã thế ngày hôm ấy còn chẳng đưa tiễn nữa. Trong Hagoromo kiểu gì chẳng nhận ra điểm bất thường. Song, tiếc là ngay tại lúc này cô chẳng còn cơ hội để làm rõ nữa. Bởi sự thực ngay trước mặt cô chỉ còn cảnh Saionji đang buồn thiu.
Tuy không hẳn thế nhưng tôi sẽ…
“Gì chứ, bà phiền muộn đến thế cơ à”
Tôi vừa nói vừa cười. Ngay lập tức, Saionji đã trưng ra bộ mặt bối rối rồi phản pháo “Ý, ý ông là sao…”. Song, tôi lại tiếp lời.
“Tôi biết bà đang phiền não về một vấn đề rất lớn. Nhưng mà nhé, giờ có phải lúc để buồn phiền không ? Nửa năm trước, vì làm một điều giống bà nên tôi cũng rất phiền não. Rằng điều nào mới thực sự là hạnh phúc đối với Hagoromo, hay làm sao để Himeji không phải trải qua những ký ức cay đắng, tôi cứ suy đi nghĩ lại đến nát cả đầu”
“Ư…..Đ, đúng rồi đấy. Chuyện này rất là phiền não và bao lâu nay tôi không thể đưa ra câu trả lời, đã thế có đêm còn mất ngủ nữa. Chắc tôi sẽ bị dày vò cả đời quá”
“Vậy bà chỉ cần đưa ra câu trả lời là được rồi còn gì… Đây không phải vấn đề ai đúng ai sai. Đúng là bà đã lừa hai người họ, nhưng nhờ vậy Hagoromo mới thoả mãn ước mơ cuộc sống cao trung bình thường. Ngay cả Himeji cũng có thể đáp ứng nguyện vọng của người bạn thân dù chỉ gián tiếp. Chí ít, đây chính là phép màu sẽ không bao giờ xảy ra nếu bà không lựa chọn phương án ‘bắt cóc’. Tôi nghĩ còn nhiều điều khác nữa đấy ? Xem nào, ví dụ như…”
“Ưm…ví dụ như tôi đã có thể gặp ông, ấy à ?”
“......Hế ?”
“Ế ? Ơ, a ? Không tính không tính ! Vừa rồi không tính ! Tôi chỉ vừa nghĩ vừa nói thôi ! Tôi chỉ chợt nhớ tới nhiều thứ và trong đó có cả chuyện gặp ông thôi ! Không hẳn nó là ký ức quan trọng hay gì đâu !”
Saionji đỏ mặt tía tai và quyết liệt phủ nhận. Tự nhiên cô ấy nói thế đến tôi cũng còn thấy ngượng nữa là, nhưng may sao tôi đã bình tĩnh trở lại.
“M, mà đúng thế nhỉ, nếu bà không nói dối thì tôi cũng chẳng trở thành 7 sao giả. Hay có thể nói, cái mạnh nhất của tôi chính là sản phẩm phụ trong lời nói dối của bà”
“Ph, phải rồi đấy. Việc ông trở thành mạnh nhất đảo học viện, trở nên nổi tiếng hay được mọi người tán dương là nhờ tôi hết. Liệu mà biết ơn tôi đi”
“Rồi rồi”
Vừa cười khổ tôi vừa khẽ nhún vai nói. Vì vẻ ngượng ngùng của cổ có sức công phá rất lớn nên nếu tôi không có phương kế dự phòng như thay đổi chủ đề thì chết dở.
“Mà, tóm lại giờ bà không cần phải buồn phiền làm chi. Tuy tôi không chắc lắm nhóm Himeji có giận không nhưng…”
“Nhưng sao ?”
“Trong trường hợp đó tôi sẽ xin lỗi cùng bà”
Do chẳng nảy ra được ý tưởng nào nên tôi chỉ gãi má và đưa ra câu trả lời rất đơn giản. Tưởng rằng cô ấy phải thất vọng lắm, song trái lại, Saionji đã nở nụ cười dịu dàng rồi ngước lên nhìn tôi bằng đôi mắt màu ruby.
“Fufu… Nếu thế thì tôi cảm thấy yên tâm rồi”
Saionji cất lên bằng âm điệu thật lòng hiếm thấy.
*
*
#
Sau 10 phút, Himeji và Hagoromo đã quay trở lại.
Hagoromo đối diện với tôi và Saionji ở trước ghế dài, còn Himeji thì đứng tại vị trí như kiểu thẩm phán. Một sự cấu thành bất thường. Do việc tôi ngồi cạnh Saionji trong khoảng thời gian vắng bóng Himeji khá hiếm nên sự đối mặt này nó có hơi kỳ kỳ.
Song, Hagoromo Shion đã mở lời trước bằng giọng điệu ôn hòa cùng dáng vẻ thanh lịch.
“Xin lỗi đã để cậu đợi lâu, Rina. Và cả Shinohara-san nữa. Bây giờ, tớ sẽ thông báo kết quả thảo luận cuộc hội ý giữa tớ với Yuki”
“......Ừm, được thôi. Tớ đang lắng nghe đây, Shion”
“Ừm. Trước hết, tớ cần phải nói lời cảm ơn tới Rina”
“Ế…….Cảm ơn tớ ?”
Trước lời phát ngôn đường đột của Hagoromo, Saionji ngồi bên cạnh tôi đã trở nên dao động, cô ấy đung đưa mái tóc đỏ dài tráng lệ và để lộ ra lời lẩm bẩm.
“Thế tức là sao ? Tớ tưởng rằng cậu sẽ phải trách móc chứ”
“Trách móc ? Tại sao tớ phải trách Rina chứ ?”
“Tại sao thì, tất nhiên là tớ đã lừa dối Yuki và Shion suốt bấy lâu nay rồi ? Tớ đã nghĩ rằng cho dù bản thân có bị khinh miệt đi nữa thì cũng chẳng thể đổ lỗi cho ai cả…”
“Khinh miệt… Không thể nào. Không bao giờ tớ lại làm chuyện như thế cả”
Vừa khẽ lắc đầu, Hagoromo vừa thẳng thừng phủ nhận lời Saionji.
“Bởi vì, nhờ có Rina nên tớ mới có quãng thời gian hạnh phúc như hôm nay. Cậu biết không Rina ? Từ khi trở thành học sinh cao trung bình thường, tớ đã được lên lớp mỗi ngày, được vui vẻ tám chuyện cùng bạn bè vào giờ giải lao, được khen khi giành điểm cao ở các kỳ thi, hễ đi bộ trong khi chạy dài ở tiết thể dục là sẽ bị la, khi tan học thì được tận hưởng trà cùng bạn thân tại quán nước kiểu phương tây nữa. Tớ chưa bao giờ biết đến những điều vui vẻ như vậy trên thế gian cả. Tất cả là do Rina đã chỉ cho tớ biết đó ? Chính Rina là người đã mở rộng thế giới quan trong tớ”
“............”
“Mình xin lỗi khi hai người đang đến khúc cao trào nhưng, mình cũng đồng ý về điều này, Rina. Thực sự, mình đã rất cảm kích từ tận đáy lòng khi Rina trở thành bạn thân của Shion-sama”
“Ừm. Đây chính là món quà lớn nhất mà ông tớ để lại nhỉ….Thế nhưng”
Trước một Saionji trông như sắp khóc đến nơi, Hagoromo bắt đầu thay đổi giọng điệu. Nở nụ cười kiểu tinh nghịch và đặt ngón trỏ lên bờ môi màu anh đào. Cô ấy nhẹ nhàng cất lên bằng biểu cảm đầy mê hoặc.
“Tớ vẫn còn một mối lo ngại. Rina diễn Saionji Sarasa thay tớ và Shinohara-san trị vì chiếc ghế 7 sao hộ tớ”
“.......À không, tôi có làm 7 sao hộ cô hay gì đâu”
“Thực tế vẫn là vậy đó. Giả sử tớ là Saionji Sarasa và nhập học ở học viện Ouka… giả sử tớ xuất hiện trước công chúng dưới tư cách người thừa kế nhà Saionji đúng như kế hoạch của ông thì, tớ chắc chắn sẽ trở thành 7 sao. Bởi dù sao tớ cũng rất mạnh mà”
Hagoromo mỉm cười nói. Tuy giọng điệu có chút bông đùa nhưng trông cô ấy không có vẻ gì là nói dối cả. Đúng là một cô gái kỳ lạ.
Hagoromo tiếp tục nói.
“Hiện tại Rina đang tiếp tục nói dối và tớ nghĩ chắc mọi chuyện vẫn đang êm đẹp. Song, ta không thể biết trước được tương lai sẽ ra sao. Thế nên, tớ muốn đưa ra một thử thách. Rằng liệu Rina và Shinohara-san có thực sự thích hợp để thay thế tớ hay không. Tớ muốn xác nhận điều này. Mà, nó không phải kiểu tớ đang nhõng nhẽo do cô đơn nửa năm không thể gặp bạn bè hay… ghen tỵ khi bị cướp mất Yuki đâu.”
“.......Cậu nói thật sao ?”
“Thật đấy. Tớ có bao giờ nói dối cậu đâu ?”
Nói xong, Hagoromo mỉm cười và đung đưa mái tóc dài hệt như búp bê. Một tác phong rất tao nhã, cuốn hút người nhìn và không hề màu mè. Dưới vẻ mặt che mắt, cô ấy tiếp tục nhẹ nhàng nói.
“Luật sẽ như thế này, hai cậu hãy đến ‘Hồ Heidi’ ngay sau khi <Cuộc chiến du học dã ngoại> kết thúc. Nó là một nơi rất đẹp, rất nổi tiếng và rất nhiều khách ghé thăm trên hòn đảo này. Nếu được, tớ muốn cả Yuki đến nữa, chí ít nếu Rina và Shinohara-san hoàn thành điều kiện thì hai cậu sẽ đỗ. Tớ sẽ chờ và chuẩn bị một món quà tuyệt vời cho hai người nhé”
“Hồ Heidi ư… Cậu đang nghiêm túc sao, Shion ? Hình như nó nằm ở trung tâm khu vực rank S thì phải. Một nơi tách biệt của tách biệt và cần sở hữu đến 10,000,000 đồng chip mới có thể vào.”
“Ừm. Thế nên tớ mới chỉ định nó. Nơi chỉ có một người trong số hàng vạn người được phép tới… Tuy nhiên, chỉ mới hôm nay thôi tớ, [Violet] này đã kiếm khoảng gần 2,000,000 đồng. Vậy ba ngày chẳng phải vừa đủ để tiến vào khu vực rank S sao. Điều tớ làm được mà hai cậu không làm được thì, tớ không thể đẩy trách nhiệm đó cho hai cậu. Vậy là trượt nhé”
“Nếu bọn tớ trượt thì… cậu tính sao ?”
“Tất nhiên tớ là quay trở lại học viện rồi ? Tớ sẽ bắt đầu câu chuyện sự trỗi dậy của Saionji Sarasa thứ hai. Và cuối cùng là giành lại Yuki nhỉ”
“H, hả ? Này, cậu đang nói cái gì thế hả, Shion ?”
“A-no Shion-sama. Mình chưa hề nghe về chuyện này”
“Ừm, vì tớ không nói mà… Bởi Yuki chưa bao giờ nghĩ rằng Shinohara-san sẽ thua đúng không ? Nếu vậy điều kiện này đâu có vấn đề gì”
Cả tôi, Himeji và Saionji đều im bặt trước nụ cười tinh nghịch của Hagoromo.
Luật cô ấy đưa ra đại khái như thế này. Sau ba ngày, cho đến khi <Cuộc chiến du học dã ngoại> kết thúc thì, tôi với Saionji phải kiếm trên 10,000,000 đồng chip rồi đạt điều kiện vào khu vực rank S. Nếu không hoàn thành nó cả hai sẽ “tạch”. Chúng tôi sẽ không được Hagoromo công nhận và cô ấy cũng quay về đảo học viện luôn. Như thế, hay nói thẳng ra là nó chẳng khác nào lối triển khai cực kỳ tồi tệ nhằm đạp đổ lời nói dối chúng tôi bảo vệ bấy lâu nay.
“C, cậu đợi chút đã Shion”
Đung đưa mái tóc đỏ dài tráng lệ, Saionji vội vã cất lên.
“Nếu cậu làm vậy thì mọi thứ từ trước đến này sẽ trở thành công cốc đấy. Tớ không ngại chịu trách nhiệm, nhưng như thế cậu phải quay trở lại cuộc sống gò bó, trói buộc mất… Cậu ổn với nó sao.”
“Không, không hề ổn chút nào hết á. Bởi tớ đang rất yêu thích cuộc sống hiện tại mà.”
“Vậy thì…”
“Thế nên tớ mới mong cậu đỗ bài kiểm tra. Nếu cậu không thể đáp ứng điều kiện thì mọi chuyện sẽ lộ thôi ? Khi mà một ngày nào đó cường địch mạnh hơn cả tớ xuất hiện.”
Bỏ qua phản ứng của Saionji, Hagoromo nở nụ cười thoáng qua. Tuy cung cách vẫn kiểu nửa đùa nửa nghiêm túc nhưng cô ấy nói rất đúng. Tôi như bị trấn áp bởi bầu không khí hay thứ gì đó xung quanh cô ấy và khiến thâm tâm mình buộc phải hiểu.
Sau khi im lặng hồi lâu, Himeji bắt đầu thở dài rồi mở lời.
“Nhân tiện thì…Mình cũng phản đối khi nghe xong chuyện này. Thế nhưng, vì được Shion-sama khẩn cầu nên chúng ta chỉ còn cách cố gắng thôi. Về cơ bản mình vẫn hỗ trợ chủ nhân như bình thường, song mình muốn kết nối tới cả hotline của Shion-saman nữa”
“Hotline ? Tức là Yuki định dỗ ngọt tớ ấy à ?”
“Không phải thế. Đúng là Shion-sama rất mạnh, tuy nhiên nếu bỏ mặc cậu thì khả năng cao cậu sẽ lại tự đắc rồi dẫn đến hậu quả tự hủy…. Hay nói thẳng ra là để Shion-sama rơi vào sự thất bại chí mạng trong bài kiểm tra này là kết cục tồi tệ nhất. Bởi lẽ, chúng ta sẽ game over ngay khi mặt nạ của Shion-sama vỡ và để lộ ra mặt thật. Chí ít mình muốn ngăn chặn điều này.”
“Fufu…Tớ vui lắm. Nếu được Yuki giúp thì tớ sẽ không thua ai cả”
“E-to, mình không nghĩ đây là lúc cậu nên vui đâu”
Tuy cất lên trong sự bối rối nhưng bộ ria mèo trên má của Himeji thì lại đang phe phẩy vẻ hạnh phúc. Một bộ dạng lắc lư trông như đang chào mừng chủ nhân. Có lẽ đây chính là cuộc trò chuyện thường nhật của họ trước đây.
Đung đưa mái tóc dài thẳng mượt hệt như búp bê, Hagoromo quay lại chỗ tôi và Saionji.
“Đại khái…Bài kiểm tra đúng như những gì tớ nói lúc nãy. Sau ba ngày, hai cậu phải kiếm 10,000,000 đồng chip và đi đến hồ Heidi ở khu vực rank S trên đảo Luna. Tất nhiên, vì là người gọi nên tớ cũng tới đó nữa. Về Shinohara-san thì xin lỗi nhưng tớ sẽ mượn sự trợ giúp của Yuki một chút…Để không rơi vào sự thất bại chí mạng nhỉ.”
“Cậu không định đưa ra chú thích nào để không cướp quá nhiều từ bọn tớ sao ?”
“Fufu….Bởi vì tớ chỉ là học sinh cao trung bình thường thôi mà, tớ sẽ chơi game theo cách hiệu quả nhất. Nếu hai cậu là đối tượng dễ câu kiếm thì tớ sẽ không ngần ngại tấn công đâu… Thế nên là hãy cố gắng nhé”
Nói xong… Hagoromo nở nụ cười quyến rũ.
Thấy thế, tôi và Saionji bỗng quay ra nhìn nhau. Dường như, cô ấy không định thay đổi quyết định của mình. Chúng tôi buộc phải kiếm 10,000,000 đồng chip sau ba ngày. Nếu thất bại, cả tôi với Saionji sẽ bị hủy diệt ngay lập tức. Tuy chẳng rõ Hagoromo nghiêm túc đến đâu nhưng cũng chính vì vậy mà mình không thể từ chối. Chúng tôi phải kiếm được số lượng chip thậm chí nhiều hơn cả [Phantom] cho đến ngày cuối cùng.
(Chưa kể còn nhóm năm hai phiền phức trên đảo học viện nữa)
Tôi vô thức nắm chặt lòng bàn tay lại
Theo đó, bài kiểm tra song hành với <Cuộc chiến du học dã ngoại> đã mở ra trong thầm lặng.
Tham gia Hako Discord tại
Theo dõi Fanpage