Liar Liar

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Nhà Giả Kim Tinh Anh: Làm Lại Cuộc Đời Ở Chốn Biên Cương

(Đang ra)

Nhà Giả Kim Tinh Anh: Làm Lại Cuộc Đời Ở Chốn Biên Cương

Izumo Daikichi

Cuộc đời này, điều gì mới thực sự là hạnh phúc, điều gì mới thực sự quan trọng...? Một gã đàn ông từng bị ám ảnh bởi khát vọng thăng tiến, nay tìm thấy chân hạnh phúc ở vùng đất biên cương...

4 15

Sau Khi Trọng Sinh, Thanh Mai Trúc Mã Mỗi Ngày Đều Cố Gắng Tán Đổ Ta

(Đang ra)

Trùng Sinh Rồi Mới Phát Hiện Mình Có Thanh Mai

(Đang ra)

Trùng Sinh Rồi Mới Phát Hiện Mình Có Thanh Mai

Tào Man Quân | 曹瞒君

"Mai Phương, ba đứa mình, phải mãi mãi, mãi mãi luôn là bạn tốt nhé?""Ngoéo tay, treo móc, trăm năm không đổi!"

261 2058

Người lạ mặt báo thù ~NighT Revenger~

(Đang ra)

Người lạ mặt báo thù ~NighT Revenger~

Anh sẽ trả đủ lên họ, y hệt như cách chúng đã làm.

12 167

Bạn thuở nhỏ của nhân vật phụ hạng C là nữ chính mạnh nhất thế giới

(Đang ra)

Bạn thuở nhỏ của nhân vật phụ hạng C là nữ chính mạnh nhất thế giới

Ramen Murderer

Vậy tại sao nữ chính lại thành bạn thuở nhỏ của tôi cơ chứ!??

100 1062

Ngoại truyện (Bản đặc biệt) - 2021

Tôi đã có một giấc mơ.

Một căn phòng với đầy đủ nội thất xa hoa. Một chiếc ghế sofa mang màu đỏ chủ đạo.

Tại không gian khiến người khác phải do dự khi bước chân vào có nàng thiếu nữ toát ra bầu không khí cao sang và đầy tinh tế đang ngồi trên ghế sofa. Bộ váy trắng ngần, mái tóc bạch kim. Ngay cả đôi găng tay ren và tất chân của cô cũng mang một màu trắng tinh khôi. Tất nhiên cô gái tỏa sáng như những vì sao lấn át cả các nội thất trong căn phòng ấy chính là cô chủ mà tôi phục vụ - Himeji Shirayuki-sama.

“Tiểu thư, tôi mang trà tới rồi”

Vừa tỏ ra chút lo lắng, tôi vừa nói. Ngay lập tức tiểu thư đã quay sang nhìn tôi bằng ánh mắt trong xanh.

“Vâng. Xin cảm ơn anh, Hiroto-san. Thực ra tôi đã luôn háo hức khoảng thời gian này từ sáng rồi. Bởi vì trà anh pha là ngon nhất trên thế giới mà”

“À, không có gì đâu ạ…”

Lắng nghe lời đáp dịu dàng từ tiểu thư, bất giác tôi vừa thầm làm tư thế chiến thắng vừa đặt tách trà sứ trắng lên chiếc bàn thuỷ tinh. Như tất cả đều thấy, tiểu thư đối xử rất tốt và gia nhân và ai ai cũng ngưỡng mộ cô ấy. Hơn hết, việc cô chủ luôn để tôi ở bên cạnh chính là một ngoại lệ và niềm vinh dự rất lớn.

“Ưm……..”

Cầm tách trà bằng phong thái nhã nhặn rồi tiểu thư nhấp môi. Khi vùng yết hầu rung lên, sắc mặt của tiểu thư dần dần chuyển thành khuôn mặt tươi cười.

“Quả nhiên là rất ngon…..Chắc cả đời này tôi chỉ muốn uống trà của Hiroto-san quá”

“Xin cảm ơn tiểu thư. Điều này thật đáng để cho tôi rèn giũa tay nghề.”

“.......Mu”

Tiểu thư Shirayuki tỏ ra chút bất mãn trước câu trả lời của tôi. Tưởng mình phạm phải sai lầm gì đó, tôi liền trở nên luống cuống, song tiểu thư chỉ quay sang tôi, đung đưa mái tóc bạch kim rồi nói.

“Nhân tiện thì Hiroto-san. Khi tôi nói [Mặt trăng đẹp nhỉ] thì anh hiểu ý nghĩa nó là gì ?”

“Đó… không phải là lời tỏ tình rất nổi tiếng sao ?”

“Đúng vậy. Thế còn trường hợp tôi bảo rằng [Mình muốn uống súp miso của anh mỗi ngày] thì sao”

“E-to, tôi nghĩ cái đó cũng là một lời tỏ tình…”

“Chính xác…. Vậy anh có thể trả lời tôi được chưa ?”

“Tr, trả lời…?”

Vừa quay sang thằng tôi đang đứng cạnh ghế sofa, tiểu thư vừa nhìn lại chằm chằm bằng ánh mắt màu xanh trong. Thấy thế, tôi liền vắt óc suy nghĩ, nghĩ xem cô ấy vừa hỏi mình cái gì _____

*

“Hả !?”

Tôi chợt bừng tỉnh giấc.

Khi thử đảo mắt nhìn xung quanh thì tôi nhận ra mình đang trong phòng khách. Có vẻ như sau khi ăn xong, vì tâm trí thoải mái quá nên tôi đã ngủ quên trên bàn lúc nào chẳng hay.

Nhớ lại câu chuyện trong mơ mới diễn ra chưa lâu, bất giác tôi nhanh chóng chụp cả hai tay lên mặt.

(Cả đời muốn uống trà của mình… vậy khác nào lời tỏ tình đâu ! Tại sao mình lại đếch nhận ra chứ ! À không, ngay từ đầu việc có thể suy nghĩ trong giấc mơ cũng đã hơi dị rồi…!)

Vì cảm thấy xấu hổ với nó quá nên tôi cứ quằn quại trong thầm lặng.

Song vào lúc đó.

“A-no. Anh sao thế, chủ nhân ?”

Tại đây, Himeji chính bản đã cất tiếng gọi tôi. Khác với vị tiểu thư trong mơ kia, cô ấy đang bận bộ trang phục hầu gái và nhìn tôi lo lắng. Cơ mà, cái cô ấy vừa đặt trên khay và mang ra là tách trà nóng bốc hơi ngùn ngụt. Loại trà tôi uống mỗi ngày từ khi đến đảo học viện. Chắc tôi muốn uống thứ này cả đời quá. Không chừng nó còn là mong muốn từ sâu thẳm trong tim tôi ấy chứ.

Mà, dù sao thì…

“À, không có gì đâu. Cảm ơn tách trà nhé, Himeji”

Vấn đề này chẳng ai có thể biết trước được.