Tiết học đầu tiên vào buổi chiều bắt đầu bằng việc luyện tập kiếm thuật. Đa phần học sinh nam đều tham gia, còn học sinh nữ chỉ có một ít, tính luôn cả tôi. Những người còn lại thì đứng xem.
[Được rồi, chúng ta sẽ đánh những trận giả chiến để xác định thực lực của mọi người. Người đầu tiên là... em, học sinh cấp 99.]
Tôi có thể nghe thấy những tiếng cười chế nhạo xung quanh mình.
Người giáo viên dạy kiếm thuật chính là người đã đến hỏi tôi vào buổi nhập học. Tôi đoán William là một kiếm sĩ đầy nhiệt huyết nhỉ?
[Vậy, em sẽ là đối thủ của cô ấy.]
William lên tiếng để thông báo với mọi người cậu ta chính là đối thủ của tôi. Những nữ sinh cổ vũ ầm ĩ hết cả lên.
Chúng tôi sẽ dùng kiếm gỗ cho trận giả chiến. Tôi chọn cho mình thanh kiếm gỗ phù hợp, rồi sau đó tiến đến trung tâm sân tập.
William có vẻ chọn thanh kiếm dài và dày nhất. Dù gì trong game, cậu ấy cũng dùng một thanh kiếm khổng lồ cao ngang với cậu ta cơ mà.
[Nếu giờ cô rời đi, cô có thể dừng trận này lại đấy.]
[Tôi rất trông chờ vào trận đánh của chúng ta.]
[Tsk, tôi không biết gì đâu. Cô sẽ bị thương đấy.]
Cậu ta nhấn mạnh như vậy. Còn tôi thì nghĩ làm cách nào để điều chỉnh sao cho nhẹ nhàng với cậu ấy nhất.
[Chuẩn bị đi. Cả hai người.]
Giờ tôi mới để rằng, mình còn không biết tư thế cầm kiếm đúng. Đây là lần đầu tiên tôi dùng kiếm đấy.
Lúc đánh quái vật để tăng cấp, tôi toàn dùng phép thuật không à.
Nếu gặp khó khăn để đánh bại chúng bằng phép thuật, tôi sẽ dùng những que gỗ và mấy cục đá quanh đó để tấn công. Tôi có thể dùng tay trần, nhưng tôi đã không làm thế bởi vì tôi không muốn muốn phải bị bẩn.
William nhìn tôi đầy nghi ngờ bởi cách cầm kiếm của tôi.
[Này, kết thúc vụ này nhanh gọn đi hay cô đầu hàng luôn cho đỡ phải đánh?]
[Xin lỗi. Tôi chưa từng dùng kiếm trước đây. Cậu có thể bắt đầu luôn cũng được.]
Bạn có thể nghe thấy những tiếng cười và những lời chế nhạo rõ ràng từ mọi người xung quanh. Mặt của William nhăn lại vì tức giận.
[Cô nghĩ mình ngu tới cỡ nào vậy! Đừng nghĩ tôi sẽ nhẹ tay vì cô là phụ nữ và sẽ chỉ làm gãy một hay hai cái xương thôi.]
Không cần đợi đến tín hiệu bắt đầu, William đã lao thẳng lên phía trước.
Nhìn chung, cậu ta cũng nhanh đấy. Nhưng với tốc độ phản ứng của tôi, tôi có thể dư sức để giải quyết trò này một cách dễ dàng.
William vung kiếm trước mặt tôi trong khi tôi đang nghĩ cách để không làm cậu ta bị thương. Trước khi cậu ta kịp chém xuống, tôi đã né sang một bên và hạ kiếm mình xuống chỗ chân cậu ta.
Khi cậu ấy vung kiếm xuống với một nhát chém tuyệt vời vào không khí, chân cậu ta vấp phải kiếm của tôi, rồi cậu ta ngã sấp mặt xuống đất. Tôi xin lỗi. Tôi không biết rằng cậu sẽ làm hành động ngu ngốc để giúp trận trận đấu này trở nên thú vị.
Khi nó xảy ra, mọi người xung quanh chìm vào im lặng hoàn toàn.
[Sensei, như vậy xong chưa ạ? Hay em vẫn phải tiếp tục?]
Vung kiếm của mình và tạo ra một luồng gió nhẹ trong khi nhìn vào sân tập, người giáo viên lấy lại ý thức và công bố chiến thắng của tôi.
[Người chiến thắng là Yumiela Dolknes!]
William, người vừa đứng dậy từ cú ngã, không đồng ý với quyết định đó.
[Chưa xong đâu, cô đã khiến tôi mất cảnh giác! Thật hèn nhát khi giả vờ là một người nghiệp dư!]
Nó không hề thuyết phục chút nào khi cậu nói điều đó trong lúc máu chảy từ mặt cậu đâu.
[Uoooooooooo.]
[Dừng lại đi.]
William nhảy lên cùng một tiếng gầm. Với suy nghĩ cô ấy không thể nào né được lần nữa, hai thanh kiếm gỗ của chúng tôi va vào nhau khi cậu ấy vung xuống.
Sự va chạm của những thanh kiếm tạo ra một âm thanh to đùng mà thanh kiếm gỗ không thể nào làm được, và đã thổi bay William về phía sau. Tôi đã nghĩ thanh kiếm gỗ sẽ gãy, nhưng nó lại mạnh một cách bất ngờ. Lúc đó, cả sân tập ngập trong tiếng hét. Biểu hiện như thể ai đó đã chết rồi vậy. Cậu ấy bị đánh văng đi đến nỗi bay vút lên trời, và khi đầu cậu ấy chạm đất, cậu ấy đã bị bất tỉnh nhân sự.
[A––, chúng ta có nên đưa cậu ấy đến phòng y tế không?]
Khi người giáo viên nhìn thấy tôi tóm lấy gáy của William để nhấc cậu ấy lên, thầy ấy đã hoảng sợ.
[Không, không, thầy sẽ đưa thằng bé đi. Cứ để thằng bé cho thầy, thầy sẽ chăm sóc nó.]
Phản ứng của thầy ấy cứ như thể tôi bắt William làm con tin vậy. Mặc dù tôi cảm thấy khá cáu tiết, nhưng tôi vẫn để thấy ấy đem cậu ta đi.
[Thầy sẽ đưa William đến phòng y tế. Đến khi thầy quay lại, hãy tập vung kiếm một mình. Được chứ? Đừng đấu với người khác đấy.]
Sau khi để lại những lời đó thầy ấy vội vã rời khỏi sân tập.
Ngay cả vậy, tôi vẫn là dân nghiệp dư trong việc sử dụng kiếm. Thế nên tôi sẽ học theo những người khác.
Tôi quay sang nhìn những người xung quanh khi nghĩ vậy, nhưng có vẻ như không có ai di chuyển cả, tôi có thể thấy được hậu quả của vụ hỗn loạn. Những nữ sinh đứng đây xem cũng đã rời đi hết rồi.
Họ không cần phải sợ hãi như vậy. Tôi đã nhẹ nhàng với cậu ta rồi đấy, bằng chứng xác đáng nhất chính là cậu ấy vẫn chưa bị biến thành thịt băm sau khi đấu với tôi.
Tôi không còn cách nào khác ngoài việc tự tập vung kiếm bằng những thanh kata khác nhau.
Cuối cùng thì, người giáo viên vẫn chưa trở lại sau khi tiết học kết thúc.
Tiết tiếp theo là luyện tập ma pháp. Khu luyện tập ma pháp được trải dài bằng những con bù nhìn mặc giáp kim loại, và mái vòm chỉ che nơi bạn đứng bắn ma thuật, giống như sân tập bắn cung vậy.
Người giáo viên đến sân tập đúng giờ, rồi nhìn những học viên xung quanh, và lên tiếng.
[Hãy bắt đầu bằng những màn thể hiện ma pháp của các trò nào. Chỉ cần có thể sử dụng một thuộc tính ma pháp là đủ rồi.]
Giống như lớp kiếm thuật, mọi người chỉ cần biểu diễn ma thuật để đánh giá trình độ của mình.
Có bốn thuộc tính cơ bản: lửa, gió, nước và đất. Còn những người có thể sử dụng quang ma thuật và hắc ma thuật thì khá là khan hiếm.
Khi những học viên thay nhau trình diễn ma pháp của mình, không có nhiều người trong số họ thành công, toàn là bắn lệch hoặc là bắn không tới.
Từ nãy đến giờ, hầu hết bọn họ đều sử dụng hai thuộc tính, không quan trọng rằng bản thân có đủ ma năng hay không.
Alica không thể bắn trúng mục tiêu, nhưng ma thuật ánh sáng của cô ấy đã khiến một vài học viên kinh ngạc.
Oswald thành thạo cả bốn thuộc tính và bắn trúng được mục tiêu. Người giáo viên thể hiện một thái độ quá khích và khen ngợi cậu ấy. So với những người khác, ma thuật của cậu ta có thể mạnh thật, nhưng mục tiêu không hề di chuyển dù chỉ một inch. Chỉ là bù nhìn mà trâu thế cơ á?
[Không hổ danh là Oswald-kun, thật tuyệt vời. Cái danh thiên tài của em quả là không phải nói suông.]
[Thế này chưa là gì đâu ạ. Cô ta là người cuối cùng vẫn chưa trình diễn kĩ năng ma pháp của mình. Ai mà biết được loại ma pháp xịn xò nào mà cô ấy sẽ sử dụng chứ?]
Oswald dùng ngón tay đẩy kính của mình lên và đưa cho tôi một cái nhìn khinh thường trong khi nói vậy. Tôi khá chắc kèo là cậu ấy không tham gia vào tiết kiếm thuật. Tôi nghĩ rằng đó chắc chắn là lí do tại sao cậu ấy vẫn chưa biết tôi đã cho William thử cảm giác bay là như thế nào.
Những học viên đã tham gia vào tiết kiếm thuật lùi lại vài bước như thể đoán được điều gì đó sẽ xảy ra.
Mọi người không cần phải cảnh giác như vậy đâu...
Thành thật mà nói, tôi không thể dùng được bốn thuộc tính cơ bản. Tôi chỉ có thể dùng hỏa ma thuật để thắp sáng và phong ma thuật để tạo ra một làn gió nhẹ.
Nhưng mấy người có thể cược rằng tôi là một cô gái mà sức mạnh nằm hết ở phần cơ bắp và hắc ma thuật.
[Um, em phá hủy luôn mục tiêu được không ạ?]
Thay vì giáo viên, người trả lời câu hỏi của tôi lại là Oswald.
[Con bù nhìn này được mặc một bộ áo giáp được gia công đặc biệt. Và cô cũng sẽ chả phá hủy được thứ mà ngay cả tôi cũng không thể đâu.]
Tôi chỉ muốn cậu trả lời câu hỏi tôi được phép phá hủy con bù nhìn hay không thôi. Bỏ qua câu trả lời của Oswald, tôi nhìn vào người giáo viên.
[Chỉ có những pháp sư thuộc triều đình mới có thể phá hủy được nó, nhưng nếu em cảm thấy mình làm được, thì cứ làm như em muốn.]
Tôi coi như đó là sự cho phép và phóng ma thuật của mình.
[Được rồi, ‘Hắc Hỏa'.]
Từ ngón tay tôi, một ngọn lửa màu đen có kích cỡ một hạt đậu, bắn thẳng đến chỗ mục tiêu.
[Cái gì thế? Cô đang cho chúng tôi xem một màn bắn đậu à?]
Oswald bật cười, nhưng người giáo viên có vẻ để ý đến thuộc tính bóng tối, và mắt thầy ấy mở to đầy kinh ngạc.
Ngay khi đốm lừa vừa chạm đến mục tiêu, nó bắt đầu lan rộng ra, và bộ giáp bị ăn mòn.
‘Hắc Hỏa' là một loại ma pháp tôi hay dùng. Nó thì trông giống một ngọn lửa đấy, nhưng lại chả có tí nhiệt nào.
Khả năng ăn mòn đá và kim loại trông giống a-xít hơn là ngọn lửa. Khi tôi dùng thứ này cho quái vật, nó tạo ra một thứ trông rất khó coi.
Ngọn lửa đen biến mất ngay khi bộ giáp cùng con bù nhìn bị ăn mòn hết.
[... Hắc ma thuật?]
Có thể nghe thấy được ai đó thì thầm bên trong khu vực huấn luyện đang hoàn toàn tĩnh mịch.
[Vâng, nó là hắc ma pháp. Những thuộc tính khác chả là gì cả.]
[X-xuất xắc lắm, tiểu thư Yumiela. O––, có một pháp sư triều đình cũng dùng hắc ma thuật. Các em đừng nghĩ xấu về nó nhé.]
Người giáo viên nói vậy trong khi giải thích về hắc ma thuật.
Hắc ma thuật là biểu tượng của cái xấu à? Giờ nghĩ lại thì, hình ảnh nhân vật phản diện trong sách thường có tóc đen và sử dụng hắc ma thuật. Vậy tôi là người xấu sao? Oh... Đó đúng là tôi mà.
[Điều đó là không thể nào, nó thật kì lạ. Tôi có tài năng thiên bẩm về ma thuật cơ mà.]
Oswald người im lặng từ nãy tới giờ, đang gào lên. Tôi không nghĩ vẫn đề nằm ở phần kĩ năng ma pháp của cậu đâu. Tôi nghĩ nó chỉ do sự cách biệt giữa cấp độ của chúng ta thôi nhỉ?
[T-tôi sẽ không chấp nhận điều này!]
Oswald hét lên trước khi chạy khỏi khu huấn luyện. Hình ảnh nhân vật đeo kính lạnh lùng của cậu ấy đã hoàn toàn đổ vỡ.
Tôi đã rất ngạc nhiên khi hoàng tử Edwin cùng Oswald quay lại và mang theo cả thầy hiệu trưởng.
[Yumiela Dolknes, hoàn thành đơn rời trường này đi. Cô không đủ tư cách để theo học tại Học Viện Hoàng Gia.]
Tôi đã nghĩ rằng mình sẽ không gặp hoàng tử vào tiết buổi chiều, hóa ra là cậu ta đi chuẩn bị đơn đuổi học cho tôi.
[Rời trường...?]
[Những ai nói dối với người có dòng dõi hoàng tộc đều không xứng đáng học tại học viện này. Nếu em bị đuổi khỏi Học Viện Hoàng Gia, em sẽ khó khăn để sống trong đất nước này như một quý tộc đấy.]
[Fufu, có lẽ nó sẽ là một quảng thời gian tuyệt vời để đi du lịch nước ngoài chăng? Những người nước ngoài có thể sẽ đối xử tốt hơn.]
Khi tôi ngầm ám chỉ rằng mình sẽ đi đến đất nước khác, người giáo viên dạy ma thuật hốt hoảng.
[Làm ơn đợi đã, thưa điện hạ, hiệu trưởng. Em ấy một người sử dụng hắc ma thuật hiếm hoi có thể phá hủy được con bù nhìn mà ngay cả pháp sư triều đình phải mất một lúc lâu mới làm được. Nếu cấp độ của em ấy là chính xác, trục xuất em ấy sẽ là một mất mát lớn cho đất nước này.]
[Ngay cả pháp sư triều đình cũng có thể phá hủy được nó mà phải không? Điều đó cũng không chứng minh được cô ấy cấp 99 đâu. Nếu cô muốn xóa bỏ việc đuổi học, chứng minh cho tôi thấy đi.]
Hoàng tử Edwin có vẻ muốn trục xuất tôi dù có thế nào đi nữa. Tôi nghĩ rằng chẳng phải nó sẽ là một vấn đề lớn cho hoàng tộc nếu như họ có thể dễ dàng để một người ngang cơ với pháp sư triều đình đi qua nước khác sao?
[Tiểu thư Yumiela, em đã dùng hết sức mạnh sức mạnh của mình vào ma pháp vừa nãy chưa? Làm ơn hãy cho tôi xem toàn bộ sức mạnh của em tại đây.]
Khi tôi đang nghĩ vu vơ trong đầu, tự hỏi liệu bản thân sẽ được chấp nhận nếu như tìm cho mình một chỗ ở và biến sang đất nước khác hoặc sống như một thường dân trong khi che giấu đi địa vị xã hội của mình, thì người giáo viên dạy ma thuật đề nghị tôi dùng toàn bộ sức mạnh của mình.
[Em hiểu rồi. Em sẽ làm phép trên bầu trời. Thần có thể sử dụng ma thuật chứ, thưa hoàng tử Edwin?]
[Cứ làm những gì cô muốn.]
[Ngài chắc chứ?]
[Câm họng rồi làm lẹ đi!]
[Nhưng, nếu có gì xảy ra ai sẽ chịu trách nhiệm...]
[Sẽ chẳng có gì xảy ra khi cô làm phép trên bầu trời đâu! Tôi sẽ nhận hết trách nhiệm...]
Được rồi, tôi sẽ ghi nhớ hết lời của ngài. Thật tốt khi có thể đổ hết trách nhiệm cho những gì sắp xảy ra lên đầu hoàng tử Edwin.
[Vậy thì, đến nơi nào đó không có mái che đi.]
Hoàng tử theo sau tôi khi tôi đi vòng quanh khu huấn luyện. Những học sinh khác cũng cũng rụt rè bước theo phía sau.
Tôi có nói mình sẽ dùng hết sức, nhưng tôi chắc sẽ không bung lụa hết ra đâu. Có một lần tôi tạo ra hẳn một cái hố trong khu rừng, kể từ đó, tôi đã luôn kiềm chế sức mạnh khi tiêu diệt quái vật.
Và tôi không thể tưởng tượng được việc làm nó vào hiện tại sẽ như thế nào, bởi lẽ tôi đã trở nên mạnh hơn nhiều so với lúc đó.
Tôi quyết định sử dụng ma pháp bóng tối mạnh nhất mà chỉ có Quỷ Vương và tôi mới có thể sử dụng được trong game.
[‘Hố Đen']
Ngay tức khắc, cả Học Viện Hoàng Gia được bao phủ bởi bóng tối.
Từ ngoài nhìn vào, bạn sẽ thấy một quả cầu màu đen xuất hiện trên đầu ngôi trường. Nó có thể được nhìn từ bất cứ đâu trong thủ đô hoàng gia.
Ánh sáng mặt trời bị chặn lại, khiến cho cả học viện chìm hoàn toàn vào bóng tối, trông cứ như buổi đêm vậy. Nhưng sau đó quả cầu nhỏ lại và dần biến mất.
‘Hố Đen' là một ma thuật có có thể xóa xổ hoàn toàn những thứ trong tầm ảnh hưởng của nó. Nó cực kì tiện lợi vì có thể dùng nó với kích cỡ nhỏ.
Nói cách khác, không khí bên trên ngôi trường biến mất trong chốc lát. Một luồng gió mạnh bỗng dưng thổi ngược lên.
[Ngài nghĩ sao, thưa Điện Hạ? Ngài đã tin tôi cấp 99 chưa?]
Tôi nói với một biểu cảm dịu dàng nhất trên khuôn mặt khi cơn gió dịu đi.
[Tốt lắm.]
Bị đứng hình vì sợ hãi, hoàng tử Edwin cố gắng tránh xa tôi ra nhất có thể. Ngài không cần phải sợ hãi vậy đâu.