Khi cả hội trường chìm vào im lặng, hiệu trưởng là người đầu tiên lên tiếng, phá vỡ sự im lặng đó.
[Chắc nó đã gặp trục trặc, mang cái ma cụ còn lại ra đây.]
Họ nhanh chóng chuẩn bị thêm một cái ma cụ nữa, và tôi lại đặt tay lên viên pha lê đó.
[...... Nó vẫn là cấp 99.]
Chà, nó vẫn cho kết quả giống như lần trước.
Những giáo viên lần lượt đo cấp độ của họ để kiểm tra xem ma cụ có hoạt động chính xác hay không. Đám học sinh bắt đầu ồn ào.
Giữa sự náo động, tôi cố gắng để trốn khỏi sự thật rằng mình đã đạt lượng kinh nghiệm tối đa và những kinh nghiệm tôi sẽ đạt được sau này sẽ trở nên vô nghĩa.
Những giáo viên tin chắc rằng ma cụ không hề bị hỏng hóc gì. Sau đó, một trong số họ đến gần tôi.
[Tiểu thư Yumiela, em có biết trước về cấp độ của mình không?]
Tôi nghĩ về việc lừa họ. Sau đấy, tôi chắc chắn sẽ phải xử lý những hiểu lầm trong ba năm kế tiếp. Tôi không biết liệu mình có thể thành thật không. Tôi trở nên lo lắng với những suy nghĩ về việc sử dụng thời gian lãng phí, nhưng tôi cần tập trung để giải quyết vụ này cái đã.
[Có, em nghĩ không có bất kì sai sót gì về cấp độ của mình ạ.]
[Cái ma cụ vốn dĩ bình thường không hỏng hóc gì cả. Có phải em đã dùng cách nào đó để can thiệp ma cụ không?]
[Không, em chắc chắn đó là cấp độ của mình.]
[Có thể em không biết, nhưng em không thể nào tăng cấp mà không tiêu diệt quái vật đâu.]
Ngay cả khi tôi thành thật trả lời, họ vẫn nghi ngờ rằng tôi đã điều chỉnh cấp độ. Thế giới này quá tàn nhẫn với những con người trung thực rồi đấy.
Những học sinh đang theo dõi thì ồn ào và còn những giáo viên thì vẫn chưa bị thuyết phục, sau đó hiệu trưởng mời tôi về chỗ ngồi.
[Mọi người, hãy bình tĩnh lại nào. Những lời của em ấy sẽ rõ trắng đen khi lớp học bắt đầu. Tiểu thư Yumiela, sau khi em hoàn tất phần chào hỏi của mình, hãy quay lại chỗ ngồi.]
Ông ấy cho tôi một cái liếc xéo trong khi nói với tôi. Có vẻ hiệu trưởng cũng không tin tôi luôn rồi.
Thế ông sẽ tin tôi nếu tôi sử dụng phép thuật để phá hủy ngôi trường này chứ?
[Tên tớ là Yumiela Dolknes. Cảm ơn mọi người.]
Tôi từ bỏ việc cố gắng giải thích nó, bởi nó quá bất khả thi rồi. Tôi kết thúc bằng một lời chào hỏi đơn giản và trở về chỗ ngồi.
Sau đó, buổi đánh giá sức mạnh và chào hỏi diễn ra với bầu không khí vội vã.
Nữ chính đáng ra là người duy nhất nổi bật trong game, và thế là buổi lễ nhập học kết thúc mà không có bất kì sự ồn ào nào nữa.
Xin lỗi, nữ chính-chan
Họ tổ chức một bữa tiệc buffet sau buổi lễ để chào đón những tân sinh viên. Tôi không quen ai và cũng không có bất kì bạn bè, người thân nào ở đây. Vậy nên tôi chỉ lủi thủi đứng một mình trong góc.
Lúc tôi tính trở về kí túc xá bằng cách dùng lí do bản thân cảm thấy không khỏe, tôi chạm mắt với một người nào đó đang hướng thẳng đến chỗ tôi. Cậu ta trông khá tức giận, và cậu ta là kẻ mà tôi không hề muốn dính dáng đến trong cái học viện này.
“Này, cô kia, cô đấy cô gái tóc đen! Cô đã xài chiêu trò lươn lẹo gì vậy? Cô không thấy xấu hổ về bản thân mình à?”
Không một lời báo trước, mục tiêu chinh phục thứ 2 tiếp tục nói với cái mồm to như cái bô của mình.
Willam Ares, gã có mái tóc đỏ rực lửa kia, chính là kiếm sĩ của tổ đội anh hùng. Cậu ta là một người có ý thức mạnh mẽ về công lý nhưng lại khá cục súc, một gã não cơ bắp.
“Um, cậu nói về buổi đánh giá cấp độ sao?”
“Chứ còn cái gì nữa? Tôi biết cô muốn được trở nên nổi bật, nhưng bộ cô không còn chút liêm sỉ gì của quý tộc hay sao?”
William, người dường như muốn xông vào làm một trận, đã bị cản lại bởi ai đó theo sau cậu ấy.
“Bình tĩnh lại đi Will. Tớ hiểu cảm giác của cậu. Nhưng đây không phải nơi để làm om sòm lên đâu.”
Người có thể khiến William nguôi giận dễ dàng như không ai khác chính là mục tiêu chinh phục số 1.
Với mái tóc màu vàng ánh kim, đó là Edwin Balshine, đệ nhị hoàng tử kiêm luôn chức nam chính của game. Cậu ta là một ma kiếm sĩ người có thể dùng cả kiếm lẫn ma thuật.
Tôi nhanh chóng cúi người khi nhận ra sự hiện diện của hoàng tử.
“Thật vinh dự khi gặp ngài, thưa Điện Hạ. Tên thần là Yumiela Dolknes.”
“Nhà bá tước Dolknes... lũ ‘mọt phố', huh?"
Hoàng tử lẩm bẩm gì đó, rồi quay sang nói chuyện với tôi.
“Tiểu thư Yumiela, cậu Will đây đã rất chăm chỉ luyện tập kiếm thuật kể từ khi còn bé và đã đạt tới cấp 10 trước khi vào học viện này. Những gì mà cô đã làm không khác gì một sự sỉ nhục đối với những cố gắng của cậu ấy cả.”
“Huh...”
Sao mọi người cứ phải cho rằng là tôi đã gian lận thế nhỉ? Thế mấy người sẽ tin nếu tôi xả bừa một phép gì đó lên trần nhà này chứ?
“Xin thứ lỗi thưa điện hạ, thần không hề nói dối về cấp độ của mình. Như thầy hiệu trưởng đã nói, mọi người sẽ biết rõ trắng đen khi lớp học bắt đầu thôi.”
“Huh, thế là cô vẫn sẽ khăng khăng rằng mình không hề sai sao?”
Hoàng tử nói vậy trong sự bất mãn, rồi William bắt đầu lên tiếng.
“Cô nghĩ rằng cô có thể mạnh hơn tôi sao? Cô nên biết ơn vì bữa nay tôi không mang theo găng tay đi!”
Cậu muốn đề nghị một cuộc đọ kiếm sao? William-kun, cậu nên trân trọng mạng sống của mình nhiều hơn đi.
Những người xung quanh đang cố nghe lén cuộc trò chuyện của chúng tôi khi mục tiêu chinh phục thứ 3 xuất hiện.
“Cấp 99 không có hề có thật, nếu hỏi liệu nó có khả thi không? Tôi không nghĩ có chuyện đó đâu.”
Oswald Grimsad, chàng trai với vẻ ngoài thượng đẳng, là một pháp sư đeo kính cùng quả đầu xanh dương.
Cuối cùng, tất cả mục tiêu chinh phục đều ở đây.
Ba bọn họ là bạn thời thơ ấu với mối quan hệ tốt đến nỗi có thể gọi tên nhau bằng biệt danh là Ed, Will và Oz. Một vị hoàng tử điển hình với quả đầu màu vàng, một kiếm sĩ đầy kiêu hãnh với quả đầu màu đỏ và một pháp sư lạnh lùng cùng quả đầu màu xanh. Trong thế giới này, có nhiều vẻ đẹp khác nhau, nhưng ba người này là ngoại lệ. Họ trông thì có vẻ ngon ăn đấy, nhưng mà dính đến họ là một vấn đề khác. Nó rất chi là phiền phức luôn đấy.
[Này, cô không dám nói gì nữa rồi à?]
Có vẻ như William không chịu để yên dù tôi đã im hơi lặng tiếng.
[Tôi nghĩ rằng dù có nói thế nào thì mọi người cũng không tin lời tôi đâu.]
[Cô! Sao cô có thể nói vậy?]
[Cô có biết xài não không vậy?]
[Bộ sở thích của cô là chém gió à?]
Khi tôi muốn dừng cuộc nói chuyện với ba gã thô lỗ này, họ đột nhiên đổi chủ đề và nói về nữ chính.
[Có một cô gái thường dân có thể sử dụng quang ma thuật đấy. Nếu rảnh rỗi quá, sao mấy cậu không đi nói chuyện với cô ta đi?]
[Yeah, còn hơn là phải nghe mấy lời nhảm nhí của cô. Sau khi lớp học bắt đầu, tôi sẽ sẵn sàng khi mọi người muốn chứng minh lời nói dối của cô.]
Hoàng tử Edwin rời đi cùng hai tên cộng sự sau khi nói xong phần của mình. Ah, tôi mệt rồi. Quay về kí túc xá thôi nào.
Quay lại phòng riêng của mình, cô hầu gái Rita mang đến cho tôi một tách trà đen.
Tôi nghĩ rằng làm những việc như thế này sẽ giúp tôi có cảm giác mình giống như một quý tộc hơn, hiểu chứ?
Học cách uống trà đen tại dinh thự nhà Dolknes, đây quả là một trải nghiệm mới mẻ.
[Ojou-sama, cô về sớm quá đấy. Cô đã tận hưởng hết mình chưa vậy? Bữa tiệc vẫn chưa kết thúc mà, phải chứ?]
[Ổn mà, tôi không nghĩ mình có thể làm thân với bất cứ ai đâu.]
[Cô chủ sẽ không tìm được ai nếu cứ nghĩ như vậy đâu. Thế thì chủ nhân sẽ gặp rắc rối mất.]
Cô ấy là một hầu gái của nhà Dolknes tại thủ đô và vừa mới chuyển vào học viện ngày hôm qua.
Tôi không nghĩ rằng hầu gái sẽ cần thiết đâu bởi vì đã có những nhân viên chuyên phụ trách về việc ăn uống và giặt giũ tại học viện này cơ mà. Nhưng tôi sợ rằng đây là yêu cầu của cha.
Chúng tôi chỉ mới gặp nhau được hai ngày thôi, nhưng cô ấy cứ liên tục hối thúc tôi đi tìm đối tượng kết hôn.
Cha tôi chắc chắn đã ra lệnh cho cô ấy. Mà có lẽ, cô ấy ở đây cũng để tiện giám sát tôi luôn.
[Lớp học sẽ bắt đầu vào sáng sớm mai, ojou-sama cũng sẽ có một cuộc gặp gỡ thú vị đấy. Không phải người ở cùng lớp với đệ nhị hoàng tử sao?]
Tuy nhiên, gã hoàng tử đó đã rời đi trong cảm giác khó chịu. Có lẽ cô ấy vẫn chưa biết về vụ lùm xùm do tôi gây ra tại buổi lễ nhập học? Liệu có ổn không khi để cô ấy là người giám sát của tôi vậy?
[Ne, sao ta không đổi chủ đề nhỉ? Cô có biết ý nghĩa của từ ‘mọt phố' không?”
[Ai đó đã nói vậy với người như vậy sao? Ojou-sama không cần để tâm về nó đâu.]
Tôi đang nghĩ về những gì hoàng tử lẩm bẩm khi hắn ta nghe thấy tên gia tộc tôi, thế nên tôi hỏi Rita luôn. Vậy là nó không mang bất kì hàm ý tốt gì như tôi mong đợi.
[Nhưng tôi đã nói hết đâu. Từ đó có vẻ như muốn ám chỉ tới nhà Dolknes.]
[Ah.]
Rita bắt đầu giải thích những gì mà cô ấy biết.
[Cô chủ biết về quý tộc thủ đô và quý tộc địa phương đúng không?]
[Mhm, chúng ta là quý tộc địa phương, nhỉ? Chúng ta có vẻ như không có bất kì vị trí gì ở thủ đô hoàng gia.]
[Phải, từ ‘mọt phố' dùng để chỉ trích những quý tộc địa phương ăn bám tại thủ đô dù họ chả có bất kì nghĩa vụ gì ở đây.]
[Ah, thế là đám đó toàn những tên quý tộc vô dụng hoang phí tuổi già của mình mà không làm gì ở thủ đô trong khi vứt lãnh thổ của mình cho người khác lo.]
Có chút sự phản đối xuất hiện trên mặt của Rita, dù gì thì tên quý tộc vô dụng đó cũng là chủ của cô ấy mà. Tôi thở dài, mà tên quý tộc vô dụng đó cũng chính là cha tôi luôn.
Lớp học sẽ được bắt đầu vào sáng sớm hôm nay. Chúng tôi có những bài giảng ở trên lớp vào buổi sáng và thực hành những kĩ năng cơ bản vào buổi chiều.
Như mọi khi, tôi vẫn cô đơn một mình. Nếu bị hoàng tử chú ý, thì mọi quyền lực của bạn sẽ trở nên vô nghĩa và không một ai dám đến gần bạn cả.
Ngồi một mình lẻ loi, tôi cố nghe lén những cuộc trò chuyện xung quanh mình. Theo lời của họ, tôi là một con nhỏ ảo tưởng sức mạnh và bị tự luyến.
Tôi có nên phá hủy cái học viện này hay thủ đô hoàng gia để chứng tỏ cấp độ của mình không?
Trước khi tiết học bắt đầu, nhóm ba người của hoàng tử Edwin và nữ chính bước vào lớp cùng nhau. Bốn người bọn họ đang nói chuyện vui vẻ với nhau.
Không phải việc chinh phục diễn ra hơi quá nhanh rồi à.
Tên của nữ chính là Alicia Enlight. Bạn có thể đổi tên trong game nếu muốn, nhưng cái tên mặc định thì là Alicia. Cô ấy có mái tóc màu vàng ngả hồng; cô ấy là một người thẳng thắn và có tính cách vui vẻ. Vì những người sử dụng quang ma thuật rất khan hiếm, nên nhờ đó mà cô ấy được phép nhập học vào học viện này. Ma thuật ánh sáng là điểm yếu duy nhất của thuộc tính bóng tối, và nó có thể trở thành lá bài tẩy dùng để đánh bại quỷ vương.
Nếu theo kịch bản game, cô ấy đáng ra vẫn chưa có bất kì liên hệ gì với những mục tiêu chinh phục. Có phải do tôi đã nói với họ rằng hãy đi nói chuyện với cô ấy vào hôm qua không?
Tôi không muốn dính líu gì đến cô ta cũng như đám mục tiêu chinh phục luôn, nhưng tôi biết điều đó là bất khả thi.
Bởi vì cái khoảng khắc mà hai chúng tôi chạm mắt nhau, cô ấy đã trừng mắt nhìn tôi đầy giận dữ.