“Let’s Have Sex” My Proposal to My Classmate Just Before She Jumps Off

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Long Tộc

(Đang ra)

Long Tộc

江南

Tác phẩm truyền tải thông điệp rằng, dù có là một "đứa trẻ thất bại", thì cuộc đời vẫn luôn tồn tại những khả năng khác. Ai cũng có thể trở thành anh hùng.

3 10

Akuyaku Onzōshi no Kanchigai Seija Seikatsu ~ Futatabime no Jinsei wa Yaritaihōdai Shitai Dakenanoni ~

(Đang ra)

Akuyaku Onzōshi no Kanchigai Seija Seikatsu ~ Futatabime no Jinsei wa Yaritaihōdai Shitai Dakenanoni ~

木の芽

Nhưng Ouga vẫn không hề hay biết, rằng những ấn tượng về bản thân cậu sẽ ngày càng vượt quá tầm kiểm soát. Liệu những hiểu lầm này rồi sẽ dẫn đến đâu? Một người thừa kế phản diện lại bị hiểu nhầm thàn

11 29

Sống sót với tư cách nhân viên văn phòng ở Cục quản thúc quái vật

(Đang ra)

Sống sót với tư cách nhân viên văn phòng ở Cục quản thúc quái vật

무빵죽

Ít nhất là tôi đã từng như vậy cho đến lúc này.

206 1958

魔術師クノンは見えている

(Đang ra)

魔術師クノンは見えている

南野海風

Trên đời này có thực sự tồn tại việc nhân sinh của 1 ai đó thay đổi hoàn toàn chỉ vì 1 câu nói.Kunon grion , kẻ mang trong mình lời nguyền khiến cậu bị cướp đi thị lực từ lúc được sinh ra với 1 cái tê

114 2276

Shuu ni Ichido Kurasumeito wo Kau Hanashi

(Đang ra)

Shuu ni Ichido Kurasumeito wo Kau Hanashi

Haneda Usa

Một buổi tan trường nọ, Miyagi mời Sendai vào phòng mình như thường lệ và đưa ra một lời sai bảo cực kì bất thường.

9 22

The Support Ate it All

(Đang ra)

The Support Ate it All

주급루팡

Tất cả những từ này đều nói về tôi. Nhưng liệu đây có thực sự là thế giới của trò chơi đó không?

5 23

Web Novel [ĐÃ HOÀN THÀNH] - Chương 13.2-Cuối tuần bên thiếu nữ xinh đẹp

Sau đó, chúng tôi tiếp tục chơi game nhưng chỉ có hai cô nàng tình tứ với nhau. Tôi lần nào cũng bị cho ra rìa. Trong lòng tôi dấy lên cảm giác bị xa lánh, cũng như có đôi chút rối trí. Và lại còn…

“Mồ, em làm thật đấy hả Kasumi-chan?”

“Đấy là em trả đũa việc chị vừa mới tấn công em xong nhá.”

Chứng kiến gương mặt hạnh phúc của Kurumi-san, tôi thầm nghĩ ừ thì, mọi thứ coi như là ổn. Tôi nhấp một ngụm nước ép quả trên bàn và rồi nhặt con trỏ điều khiển lên và nắm chặt, mắt hướng trở lại màn hình game.

Vật phẩm mà tôi đang nắm giữ ở thời điểm hiện tại là “Sấm động”—Vật phẩm bá đạo nhất, có thể cùng một lúc gây sát thương lên tất cả người chơi.

“Đừng có bỏ quên mị màààà!”

Tôi không chút do dự mà nã thẳng “Sấm động” vào hai con người đang dở trò chim chuột và đối xử với tôi như thằng người thừa kia.

*

Sau một hồi chơi game, cả bọn quyết định nghỉ ngơi và ăn trưa. Giờ đã là tầm một giờ chiều. Hơi quá giờ cơm trưa rồi, nhưng tôi nghĩ vẫn ở mức chấp nhận được.

Thực ra, tôi muốn giữ nàng ở lại ăn cơm tối để thay cho lời cảm ơn vì đã cho tôi qua đêm nhờ bữa trước cơ, nhưng cũng tại Kurumi-san nói là không muốn gặp phụ huynh tôi, thành ra tôi mới quyết định rủ nàng tới trước giờ chiều và thiết đãi nàng bằng bữa trưa.

Tôi xắn tay vào bếp cùng với Kasumi. Vì Kurumi-san là khách nên tôi bảo nàng ngồi xuống bàn ăn xem TV và đợi.

“Nè, để tôi phụ cùng cho?”

“Ừ cảm ơn bà đã có nhã ý, cơ mà chuyện tụi mình cùng nhau vào bếp đành gác lại một dịp khác nhé.”

“V-vậy à?…..Ừ, tôi hiểu rồi.”

“Mà, lần tới tôi mời bà tới nhà thì không còn với danh nghĩa bạn bè nữa, mà sẽ là bạn gái rồi. Tới lúc đó, bà là dâu nhà rồi nên…”

“B-bọn mình còn chưa cưới nữa mà!”

Kasumi lên tiếng đáp lại câu phản bác của Kurumi-san.

“Nói vậy tức là chị đang nghĩ trước tiên cần hẹn hò đã, đúng không ạ?”

“Ka-Kasumi-chan?”

Một câu nói ngoài dự tính từ một người ngoài dự liệu. Điều đó khiến Kurumi-san phải la lên thảng thốt.

“À, thì, như này nhé. Chị bảo là hiện giờ hai anh chị còn chưa cưới nhau nữa, nhưng chị lại không hề từ chối cho nên em có chút tò mò á.”

“Chị, cái này, hưm…t-thì, chuyện là, chị không rành mấy cái hẹn hò cho lắm…”

Kurumi-san lí nhí đáp, mặt ngoảnh đi hướng khác.

“Ahahaha, em đùa thôi mà chị. Hiện giờ em đã xong công đoạn sơ chế rồi, món ăn sẽ sớm xong thôi ạ.”

--------

“Anh hai hộ em bưng ra ngoài bàn với.”

Theo như yêu cầu của con bé, tôi bưng nồi ra chỗ Kurumi-san mà không nói một lời nào. Trời đã kề đông. Hiện giờ đang là tháng 11 rồi cho nên chúng tôi chọn làm món nabe.

Tôi cho rau vào nồi, chuẩn bị thịt thà và bày biện đũa dành cho ba người lên bàn.

“Nhìn ngon quá.”

“Đương nhiên rồi ạ! Đây là món “siêu” nabe gia truyền nhà em đấy!”

“Siêu…nabe?”

Nghe điều mà Kasumi nói, Kurumi nghiêng đầu thắc mắc. Tôi vừa chỉ vào từng nguyên liệu vừa giải thích cho nàng hiểu.

“Nước dùng mua ở siêu thị, rau mua ở siêu thị, đậu phụ mua ở siêu thị, thịt và thịt viên mua ở siêu thị. Bởi vậy mới gọi là “siêu” nabe.”

“Tức là nó chẳng có gì khác so với nabe thông thường hả?”

“Không phải nhé, nồi nabe này có một nguyên liệu bí mật đấy.”

“Ể? Là gì thế!?”

Tôi trỏ ngón tay vào một Kurumi-san đang hết sức tò mò và đáp.

“Nguyên liệu bí mật đó chính là…tình yêu của tôi dành cho Kurumi-san.”

“…Chị em mình ăn thôi, Kasumi-chan.”

“Vâng, ăn thôi ạ.”

“…Tôi khóc đấy.”

Lời nói ra bị bơ đẹp, trái tim tôi quặn thắt đau đớn. Tôi tiu nghỉu ngồi xuống chỗ của mình. Kasumi đang ngồi bên phía đối diện với Kurumi-san thế nên tất nhiên người ngồi cạnh Kurumi-san là tôi. Kasumi và tôi thì ngồi mặt đối mặt với nhau.

“Mà, nếu là chị ấy thì cũng được.”

Bất giác, tôi nghĩ rằng hình như mình nghe thấy Kasumi lầm bầm điều gì đó tương tự vậy.

“Em vừa nói gì à?”

“…Không có gì ạ.”

Hình như Kurumi-san cũng nghe thấy con bé. Vẻ mặt nàng có chút kỳ kỳ.

“Mà, ăn thôi nhỉ.”

Kasumi lẩm bẩm và chắp tay. Tôi tò mò lắm nhưng coi bộ con bé không định tiết lộ cho tôi. Tôi cũng không muốn ép buộc con bé nói ra điều không muốn nói nên cố gắng bỏ chuyện này ra khỏi đầu và cũng chắp tay lại. Kurumi-san cũng chắp tay lại với nhau…

“Itadakimasu!” (Đồng thanh)

Ba người chúng tôi cầm đũa lên và bắt đầu thưởng thức món nabe.