Trong lúc đợi Kasumi quay trở lại, tôi vừa chuẩn bị máy game vừa tám dăm ba câu qua lại với Kurumi-san. Vài phút sau, Kasumi trở về, trên tay là chiếc khay đựng nước ép quả cho cả ba đứa tụi tôi. Trước việc làm nghĩ cho bọn tôi như vậy, tôi nói cảm ơn con bé.
“Cảm ơn Kasumi nhé.”
“Cảm ơn em, Kasumi-chan.”
“Mọi người không cần khách sáo đâu ạ.”
Dứt lời, Kasumi ngồi xuống bên trái Kurumi-san. Còn tôi thì đang ngồi bên phải nàng cho nên hiện giờ nàng đang bị hai anh em chúng tôi “bánh mỳ kẹp thịt”. Nhờ có vậy mà chúng tôi được kề nhau thật sát, đủ để tôi có thể cảm nhận được hơi ấm cơ thể nàng thông qua cánh tay mình.
Dạo gần đây, chúng tôi đã nắm tay nhau, huých cùi chỏ nhau nữa. Hay nói ngắn gọn thì tần suất tiếp xúc cơ thể của hai đứa đang tăng lên, nhưng khi nghĩ lại về những lúc đó, tôi không khỏi cảm thấy hồi hộp. Thực tế thì, những lúc như vậy, chúng tôi đều hành động trong vô thức, còn với khoảng cách giữa đôi bên như hiện tại thì dù có tiếp xúc hay là không, hai đứa vẫn sẽ để ý tới đối phương nhiều hơn thường lệ.
Hai đứa chuẩn bị cho trò chơi, cố gắng không để đối phương phát hiện ra sự lo âu của bản thân. Trò chơi đua xe mà bọn tôi sắp sửa chơi bao gồm nhiều chặng và mục tiêu là về đích trước nhất ở từng chặng đua. Một trong những tính năng của con game này chính là ở sự tồn tại của các hộp được gọi là “vật phẩm”, xuất hiện trong các chặng đua và có thể đoạt lấy nhằm gây cản trở các đối thủ khác và tạm thời tăng tốc cho nhân vật mình sử dụng.
Hay nói cách khác, việc tạo ra một cú lật kèo để đời là khả thi đối với con game này, và chuyện ấy phụ thuộc vào mức độ may mắn của bạn.
Có hai cách để chơi trò đua xe này.
Cách đầu tiên là sử dụng các núm của tay cầm chơi game để điều khiển nhân vật. Phương thức này dễ chơi, dễ sử dụng và cho phép người chơi đạt được những thứ hạng ổn định.
Cách thứ nhì là sử dụng cảm biến con quay hồi chuyển, trong đó bộ phận điều khiển được thiết kế như một chiếc vô lăng. Nếu chưa quen thì sẽ cảm thấy phương thức này tương đối kỳ quặc, nhưng nó lại tỏ ra thích hợp với những người hướng đến vui là chính.
Mỗi người chúng tôi đều đang cầm thiết bị điều khiến của riêng mình, và cả ba đều lựa chọn chơi bằng thiết bị cảm biến.
“Tôi chưa chơi game này bao giờ ấy. Nó có khó lắm không?”
“Dễ như ăn bánh luôn. Vui lắm, cả người lớn lẫn trẻ con đều chơi được. Có là Kurumi-san thì cũng sẽ chơi quen ngay thôi! Bắt đầu chiến nhá!”
“Ư-ừ.”
Kurumi-san nắm chặt lấy vô lăng điều khiến một cách nhiệt tình.
Tôi bắt đầu điều khiển con game và bắt đầu cuộc đua.
Mà sẵn nói, tôi chơi game này hơi bị gà. Kasumi chơi hơi bị được, còn tôi lúc nào cũng chỉ ở mức làng nhàng. Trên thực tế thì tôi muốn thử mấy trò khác mà mình chơi tốt tốt để còn ra oai với Kurumi-san cơ.
Dẫu vậy, tôi vẫn chọn chơi con game đua xe Marimo Kart này.
Và lựa chọn ấy của tôi có nguyên do của nó cả…!!
Sau khi cuộc đua bắt đầu được một lúc, nhân vật của Kurumi-san di chuyển tới khúc cua trái của đường đua. Nàng nghiêng con trỏ để điều khiển nhân vật của mình, và đương nhiên cả người nàng vì thế cũng ngả theo.
“A-a, c-chị xin lỗi nhé, Kasumi-chan.”
“Không sao chị ơi, lần đầu ai cũng vậy cả mà.”
Kasumi nói không sai. Lúc mới bắt đầu chơi trò chơi này bằng con trỏ cảm biến, bạn sẽ không tránh khỏi việc nghiêng người theo con trỏ. Và việc va vào người đang ngồi chơi phía bên cạnh là chuyện thường ở huyện.
Tôi cũng chắc chắn rằng Kurumi-san không phải dân mọt game sau chuyến ghé nhà nàng hôm bữa. Bởi vậy mà tôi mới nảy ra một suy nghĩ.
Rằng nếu như mình dụ nàng ấy chơi Marimo Kart thì có thể sẽ tạo ra được tình huống vai chạm vai và khiến cho trái tim nàng loạn nhịp mà thổn thức, từ đó nàng sẽ nhận thức được tình huống đậm chất romcom ấy.
Và xem chừng mọi thứ đang tiến triển thuận lợi đúng như ý tôi. Song, hình như tính toán của tôi có sơ suất.
“Ha, hahahaha.”
“Mồ, Kurumi-san, chị cứ đụng em hoài.”
“X-xin lỗi Kasumi-chan nhé!”
“Ahahaha, không sao đâu ạ~”
Cứ tới khúc cua trái, Kurumi-san sẽ va vào người đang ngồi bên trái nàng là Kasumi. Nhưng khi tới đoạn quẹo phải, Kurumi-san lại chấp nhận việc bị đụng chướng ngại vật mà không hề quệt sang bên tôi.
Lại một khúc cua trái khác. Nàng thêm lần nữa va vào người Kasumi.
“…Kasumi, đổi chỗ với anh không?”
“Dạ? Vâng, được thôi ạ.”
Kết thúc màn đua đầu tiên, tôi đề xuất. Con bé ngoài mặt tỏ ra ngờ vực, nhưng vẫn đồng ý.
Sau đó, màn đua thứ hai bắt đầu, và…vì lí do nào đó mà chẳng thấy bóng dáng khúc cua trái nào cả. Nói đúng hơn thì chặng đua này hầu hết toàn là cua phải.
Nhờ vậy mà lại có thêm vô số cú va chạm (ngoài đời thực) giữa Kurumi-san và Kasumi.
“K-khó quá đi…”
“Mồ, Kurumi-san, chị còn non và xanh lắm.”
“T-thì tại lần đầu tiên chị chơi trò này mà…”
“Đâu, chị cho em mượn tay một tý…Đây, chị phải điều khiển như này này.”
“Uầy, em giỏi ghê á, Kasumi-chan.”
“Nhìn em chơi thế thôi chứ em vẫn cho anh hai hít khói đấy chị.”
“Vậy luôn cơ? Ơ kìa, yay! Về thứ nhì rồi! Kasumi-chan…thứ nhất lận!? Giỏi quá!”
“Kurumi-san về thứ nhì cũng là xịn rồi. Dù sao thì đây cũng mới là ván thứ hai của chị thôi mà!”
“T-thế à? Ehehe.”
“……..! Mồ! Chị Kurumi đáng yêu quá điiiiiiiiiiii!”
Kasumi ồm chầm lấy một Kurumi-san đang cười hì hì. Thính bay tứ tung.
Một bầu không khí sặc mùi yuri đang dần hiện lên trước mắt tôi. Gì vậy nè?
Chệch hết cả kế hoạch ban đầu của tôi rồi. Và mãi cuối cùng thì nhân vật của tôi cũng lết được tới đích.
Nhưng ngay trước khi băng qua vạch đích thì nhân vật tôi đang chơi bị mất điều khiển. Sau đó, một thông báo hệ thống hiện lên phía dưới màn hình.
Trò chơi đã kết thúc vì đã hoàn thành bảng xếp hạng.
“………”
“Kurumi-san, Kurumi-san ơi, chị muốn đua chặng nào tiếp ạ?”
“Chị không biết cái nào ổn nữa. Kasumi-chan có đề xuất gì không?”
“Thế cái này thì sao ạ?”
“Uầy, nhìn đẹp thế.”
“V-vâng! Ở chặng này, mùa sẽ thay đổi ngẫu nhiên ấy ạ!”
“Hể, trên nền đất có tuyết nè, vậy là mùa đông rồi nhỉ?”
“Vâng!”
Hai cô nàng bơ đẹp tôi.
Tôi phải làm gì giờ? Cứ đà này thì con em tôi sẽ NTR Kurumi-san khỏi tôi mất.