“Tôi… tôi thực sự xin lỗi. Tôi tưởng cô là kẻ địch đang cố kết liễu tôi, nên mới…”
“Không sao đâu, Dia à. Cậu phản ứng như vậy là phải. Chỉ có Sieg mềm mỏng dễ dãi là mới dám bắt chuyện với tôi ngay từ đầu thôi.”
Nói là vậy, song khi chúng tôi chạm mặt và cuộc chiến bắt đầu, cả người cô ấy đều run rẩy cả lên. Bằng cách không phản công lại và liên tục nói rằng bản thân đến trong hòa bình, tôi đã có thể nói chuyện được với cô ấy. Và sau khi dạy xong cho Dia cách để sử dụng thành thục hỏa thuật thay quà tặng, cô đã ngay lập tức tin tôi không chút nghi ngờ. Người gì đâu dễ dụ quá, tôi khá lo lắng cho tương lai của cô gái này đấy.
“Cô đúng là người tốt, Alty. Còn tôi thì chỉ biết dùng ma thuật để đáp lại lòng tốt của cô thôi… Hư…”
Cô ấy khúm núm xin lỗi vì đã làm tả tơi quần áo của tôi. Nhưng căn phòng ở bệnh xá thì mới là thứ đáng lo hơn. Ma thuật của cô đã đục hàng tá lỗ lên bức tường. Nếu không phải là do tiếng tăm của tôi ở Vart thì có lẽ cả hai đã bị đá ra khỏi bệnh từ khi nào.
“Không cần phải xin lỗi đâu. Tôi là thủ hộ giả của mê cung mà, đánh nhau như vậy là chuyện không tránh được rồi. Thế nên cậu vẫn chưa làm gì sai cả.”
Tôi nói, vừa an ủi trong khi vừa dạy cô cách niệm phép.
Phải vỗ về đến vài lần thì biểu cảm trên mặt cô mới dần trở nên tươi tắn. Và, đúng theo dự tính, chúng tôi ngày càng thân thiết với nhau hơn. Tới thời điểm cô ấy hoàn toàn làm chủ được sức mạnh của Flame Arrow, cô đã bắt đầu gọi tôi là “sư phụ”.
“Flame Arrow!”
Một mũi tên lửa lao đi trong căn phòng. Nó đâm vào tường và tan biến mà không để lại bất kỳ vết cháy xém nào.
“Tuyệt vời! Nhờ sư phụ mà con đã điều khiển Flame Arrow thành thục hơn rồi! Người có công lớn lắm luôn á! Sau cùng ngoài thánh thuật ra thì mọi thứ là đều do con tự học cả thôi! Ha ha!”
“Cậu có thể sử dụng ma thuật tới cỡ đó mà không ai chỉ dẫn đàng hoàng ư? Hê hê, cậu làm tui tự ti vào thân phận là một chuyên gia hỏa thuật quá.”
“Cái đó… Người không cần phải lo đâu. Ý con là, chẳng phải sư phụ đã làm tiêu biến Flame Arrow được bắn toàn lực của con sao?”
Tôi là một con quái vật có khả năng điều khiển lửa. Việc tiêu biến một ma thuật bằng lửa đối với tôi dễ như trở bàn tay.
“Cậu biết mà, hỏa thuật không làm gì được tôi cả. Nếu lúc đó thành vì dùng hỏa thuật, cậu xả hết thánh thuật lên người tôi thì… Nghĩ đến thôi đã thấy rợn cả người rồi.”
Nếu không may sẩy chân, tôi đã có thể bị tiêu diệt cực kỳ dễ dàng. Nỗi nuối tiếc níu kéo tôi lại thế giới vốn đã mỏng manh rồi. Nếu phải thành thật, tôi nghĩ Tidus không phải là bị tiêu diệt dưới lưỡi kiếm của Kanami, mà là dưới thánh thuật của Dia. Nói vậy đủ hiểu con người tên Dia này phi thường tới cỡ nào rồi.
“Nếu hai chúng ta đánh tay đôi chắc tôi không thắng nổi đâu. Có thể nói chắc rằng cậu là thiên địch lớn nhất của tôi đó.”
“Thật ư? Con lại không cảm thấy như vậy…”
Và đó chính là lý do tôi đến đây—để được tận mắt thấy cô ấy.
“Cậu có thiên phú để vượt qua cả tôi, thế nên là tự tin lên nào. Tôi đảm bảo cậu sẽ giúp ích cho Sieg nhiều hơn bất cứ ai khác.”
“T-Thật vậy ạ? Con sẽ có ích cho cậu ấy ư? He he.”
Cô ấy e thẹn vò đầu. Tôi đã khen ngợi cô không ngớt lời, nhưng cô ấy vui vẻ hơn khi biết mình hữu dụng cho Sieg. Thật là một cô gái ngây thơ. Chỉ nhìn cô ấy cũng khiến tôi cảm thấy như những ký ức đã bị lãng quên vào quá khứ bắt đầu sống dậy…
Quá khứ…
Nếu là vậy, tôi cần phải kiểm chứng.
“Dia này, cậu thích Sieg phải không?”
“Ừm!”
Cô đáp không chút lưỡng lự.
Nhưng cũng còn phụ thuộc vào cách cô ấy hiểu từ “thích” như thế nào.
“Nói tôi nghe đi, Dia. Sieg là gì đối với cậu?”
“Hửm? Sự phụ hỏi vậy là sao ạ? Sieg là đồng đội, là công sự thám hiểm mê cung cùng với con.”
“Ừm, rồi cậu ấy còn là gì khác nữa không?”
“Ờm, chắc là bạn bè ạ? Không, cậu ấy chắc chắn là bạn con. Một người bạn không thể thay thế.”
Một lần nữa, không hề do dự.
Đó không phải cái kiểu “thích” mà tôi mong muốn. Nhưng những cảm xúc này sẽ có ngày tiến triển mạnh mẽ. Tư duy đơn giản của cô ấy vậy đã là đủ với tôi, nhưng không phải là thứ mà tôi đã mong đợi.
“Có đúng vậy không?” tôi nói sau một thoáng im lặng.
“Bộ con đã nói gì không phải ạ?”
“Không không, chẳng có gì hết. Do tôi hơi bực Sieg một tí.”
“Hả? Nhưng… nhưng…? Tại sao chứ?”
“Tôi ghen tị vì hắn ta luôn được hết mực quan tâm bởi những đứa trẻ như cậu.”
“Quan tâm sao? Ha ha. Người nói đúng. Con rất coi trọng cậu ấy!”
Trước nụ cười đáng yêu của Dia, tôi có chút dao động. Nhưng tôi nhanh chóng suy nghĩ của bản thân. Tôi không được phép ngần ngại nữa. Tôi biết nếu mình không dứt khoát thì sẽ chậm chân mất. Nếu suôn sẻ, tôi sẽ không phải lặp lại sai lầm bản thân đã mắc phải vào một nghìn năm về trước. Do đó tôi vẫn sẽ tiếp tục.
“Tôi phải về rồi, Dia à. À, nếu được thì ta gặp lại nhau vào lễ Giáng Sinh nhé?”
“Vâng ạ, chắc tầm đó thì con cũng xuất viện được rồi. Gặp lại sư phụ sau!”
Nói đoạn, tôi rời khỏi phòng bệnh và bước ra hành lang.
Tôi cố trấn tĩnh bản thân lại về mọi thứ, và điều chỉnh cảm xúc của mình. Cùng lời thề rằng sẽ kết thúc sự tồn tại dài, dài đằng đẵng của mình vào ngày Giáng Sinh, tôi tiếp tục bước đi trên dãy hành lang tối tăm…