Let This Grieving Soul Retire! Woe is the Weakling Who Leads the Strongest Party

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Đêm Dài Sắp Sáng

(Đang ra)

Đêm Dài Sắp Sáng

Xích Gian Huỳnh Hỏa

Từ đó, hắn trở thành vị khách quen của nhà thiếu nữ.

34 143

Than khóc trước giọt nước tràn ly chẳng giúp ích gì

(Hoàn thành)

Than khóc trước giọt nước tràn ly chẳng giúp ích gì

Akira Kisaragi (如月明)

Nhân vật chính là người chưa bao giờ trải qua cảm giác hối hận, bị mọi người xung quanh coi là vô cảm và được mệnh danh là “Kẻ băng giá”.Những cảm xúc thăng trầm nào sẽ xảy ra giữa anh và người bạn th

1 26

How to Raise Your Skeletons

(Đang ra)

How to Raise Your Skeletons

Lim Je-yeol 임제열

Một pháp sư triệu hồi là một nghề được coi là cao quý nhất trong các cao quý, với dân số trên toàn thế giới chưa đến 1.000 người! Tôi sinh ra đã có một chiếc thìa kim cương, không, một chiếc thìa pháp

2 21

Lonely Attack on the Different World

(Đang ra)

Lonely Attack on the Different World

Shoji Goji

Hãy vén màn câu chuyện về cuộc tấn công của kẻ cô độc mạnh nhất vào thế giới khác biệt!

2 18

Excalibur Chronicle of Raidorl (WN)

(Đang ra)

Excalibur Chronicle of Raidorl (WN)

Leonar D (レオナールD)

Huyền thoại về thanh kiếm thiêng bắt đầu bằng "Rebellion", bắt đầu từ đây!

40 208

Arc 7 - Lời nguyền - Chương 273: Nguồn cơn của ác quỷ

Phép thuật bay thiếu sự ổn định. Có một số loại phép bay, nhưng người ta nói rằng rất khó để duy trì sự cân bằng, cho dù đó là bằng cách điều khiển gió hay trọng lực.

Chỉ để làm cho cơ thể lơ lửng thôi cũng đã khó, chưa nói đến việc để di chuyển tự do trong không trung, và với cả pháp sư hạng nhất cũng không giỏi phép thuật bay vì họ có thể bị rơi nếu thất bại.

Đây cũng là lý do tại sao thánh tích bay và quái thú có cánh có thể cưỡi được lại được giao dịch với giá rất cao. Việc tự mình bay đã đủ khó rồi, nhưng khi bạn phải tự mình bay khi mang theo một số lượng lớn người, mức độ khó càng tăng cao hơn, và ở một số quốc gia, có những pháp sư được đào tạo riêng về phép thuật bay.

Mặt khác, Lucia của chúng tôi đã có được một số kỹ năng ma thuật có thể dùng để bay.

Người ta nói rằng việc kiểm soát tư thế và giữ thăng bằng trên không cũng phụ thuộc nhiều vàophản xạ của pháp sư, nhưng không có gì là không thể đối với Lucia Roger, 《Toàn Năng》, người đã được huấn luyện chuyên sâu với một cuốn ma đạo thư phản ánh niềm khao khát bầu trời của tôi. Có lẽ thế.

Anh nghe rõ chứ, hãy giữ chặt nhé, lãnh đạo. Mặc dù em đã thành công dùng “Diều bay”, nhưng việc giữ thăng bằng thực sự rất khó."

"…… Aaaah, con diều mà em đã dùng phải không ? Lucia, em đã nghĩ ra những thứ thú vị thật đó."

"Huh !? Moooh !"

Nhắc mới nhớ, tôi cảm thấy như có một cảnh trong một câu chuyện tôi đã đọc cách đây rất lâu, nơi mọi người đang thả diều. Có lẽ cảm hứng của ẻm được khơi dậy từ nó để phát triển kỹ thuật này chăng ?

Pfff………… Quả là imouto của tôi.

Tôi đợi Lucia cưỡi nó và tôi ngồi lên cây trượng của ẻm―― là cây chổi của ẻm. Nhưng làm sao ta có thể thoải mái cưỡi trên một chiếc chổi mỏng như vậy chứ…

Tôi có thể đếm được bao nhiêu lần tôi đã cưỡi chổi nhưng lần nào mông tôi cũng đau cả. Bay trên bầu trời không có nghĩa là cơ thể bạn nhẹ đi.

"……Chẳng phải dùng diều sẽ tốt hơn sao ?"

"Kuh!! Thôi nào, nhanh lên và bám chặt vào đi !"

Chà, chắc trông sẽ rất nổi bật nếu chúng ta dùng diều bay. Vì đã bị mắng nên tôi không còn cách nào khác ngoài ôm chặt lấy Lucia, và cây chổi từ từ bay lên.

Chân tôi nhanh chóng không còn chạm đất nữa. Vì diện tích bề mặt quá nhỏ nên trọng tâm không ổn định ngay cả khi tôi đã ôm chặt cơ thể em ấy. Nghiêm túc đấy, ai là người đã nghĩ ra ý tưởng cưỡi chổi bay này vậy, nhưng đây không phải là điều mà tôi có thể nói với Lucia, người đã học tập rất chăm chỉ để tái hiện nó.

Từ cánh tay đang ôm chặt lấy cơ thể em ấy, tôi có thể cảm thấy Lucia đang hít một hơi thật sâu. Và rồi, cây chổi của ẻm đột nhiên tăng tốc. Ngay lập tức, chúng tôi lao ra khỏi cửa sổ văn phòng Clan Master.

Tất cả những gì tôi có thể làm là bám chặt vào Lucia. Khi hộ tống Hoàng đế, tôi đã gặp khó khăn khi cưỡi trên con ngựa sắt Kruz, nhưng tốc độ chổi của Lucia lại ở một đẳng cấp khác.

Những pháp sư có thể bay tự do trên bầu trời đến mức một số quốc gia đã thành lập một nhóm đặc biệt cho họ trong quân đội. Tăng tốc ngay lập tức, cây chổi đổi hướng ngay trước khi nó chạm vào tòa nhà và bay lên. Với một lực mạnh mẽ đánh vào cơ thể, tôi vô tình phát ra một tiếng như tiếng ếch bị nghiền nát.

Nghĩ lại thì, đây là lần đầu tiên tôi cưỡi chổi trong thành phố……

"Ugeh, em điều khiển――"

Lucia, người đang điều khiển cây chổi, hét vào mặt tôi khi tôi bất lực bám lấy ẻm.

"Đừng có phát ra tiếng kỳ lạ như vậy chứ ! Em đã nó rồi ! Là vì anh đấy, lãnh đạo, khả năng điều khiển của em chính xác đến mức――"

"Nó― nhanh quá."

Tầm nhìn của tôi quay cuồng dữ dội. Các giác quan của tôi không hoàn toàn theo kịp nữa. Lẽ ra tôi nên mặc Kỳ nghỉ thoải mái.

Lý do tại sao Giới chỉ không thể chặn được lực G có lẽ là do chưa đạt được điều kiện kích hoạt. Có lẽ chỉ vừa đủ thôi. Nhưng mà, có vẻ như cũng chẳng có tác dụng gì nhiều ngay cả khi nó kích hoạt.

Tầm nhìn của tôi quay vòng vòng. Tôi nhìn xuống và thấy vô số người tí hon đang chỉ trỏ và lẩm bẩm về phía phù thủy Lucia, người đột nhiên xuất hiện trong tầm mắt và đang bay trên bầu trời với một cây chổi.

Phía trước Clan House là một con đường lớn, xe cộ qua lại thường xuyên, nhưng bây giờ hầu hết đều dừng lại và chú ý đến chúng tôi.

Dù Thủ đô Hoàng gia có giàu nhân lực đến đâu thì cũng không có nhiều người bay trên trời đến vậy……

Cây chổi tăng tốc hơn nữa, bỏ lại mọi sự chú ý phía sau. Và Lucia hét lên trong cơn gió ầm ầm.

"Nếu em bay chậm lại― nó sẽ không ổn định! Anh có― biết― nó khó lắm không ! Khi không― bị lộn ngược― ở vị trí không― ổn định !"

Gió quá mạnh. Tôi cảm giác như nó đã nhanh hơn trước. Hoặc có lẽ là do giác quan của tôi trở nên chậm chạp hơn ? ... Có một chút phản lực khi tôi dùng 『Ám Dực Dạ Thiên』 nhưng dường như Thánh tích đó đã giảm bớt những phiền toái đó bằng một cách nào đó. Đây là một phát hiện mới. Không thể nghĩ rằng lực tác động vẫn tiếp tục ở dưới ngưỡng của Giới chỉ...

Áp lực gió khiến tôi thấy khó thở. Tôi đã cố nói chuyện, nhưng không biết chuyện gì đang xảy ra.

"Lucia, không tệ, không tệ chút nào………… Huh !?"

Và rồi Lucia biến mất ngay lập tức. Không―― người đã biến đi là tôi.

Cánh tay tôi đã mất hết sức. Khi tôi nhận ra thì tôi đã bắt đầu ngã rồi. Cơ thể tôi nghiêng xuống. Cơ thể tôi bị kéo xuống đất thay cho cơn gió vừa đè nát tôi. Tôi... bất lực rồi.

Tuy nhiên, tôi vẫn bình tĩnh. Tôi đã quen với việc bị ngã và thậm chí tôi còn mang một chiếc Giới Chỉ mà.

"!? Tại saooooo !? Nii-saaaaaaaaaaaaaaaan !"

§

Lucia, người luôn bình tĩnh và tự chủ, hét lên một cách khó thở với khuôn mặt trắng bệt.

"Không hợp lý chút nào !"

"Bắt hay lắm !"

"Xin đừng có phá nữa ! Nii-san !"

Tôi không thể nói bất cứ điều gì. Tôi không cố ý làm loạn đâu…… Tôi vẫn ngã dù đang bám vào imouto của mình một cách khó coi như vậy, tôi hoàn toàn kinh ngạc trước sự yếu đuối của chính mình.

Nhưng điều đó hiển nhiên rồi. Ý tôi là, tôi cũng bị ngã khi cưỡi ngựa sắt…… Tất nhiên, nếu ẻm bay nhanh thế này thì tay tôi sẽ không thể bám nổi.

Nhưng suy cho cùng, Lucia vẫn rất đáng tin cậy. Kruz cũng đáng tin cậy, nhưng em gái tôi thậm chí còn đáng tin cậy hơn. Là một người anh trai, tôi tự hào về em ấy.

"Để nghĩ rằng em có thể quay lại và đỡ lấy anh khi anh ngã…… Không tệ, thật không tệ chút nào."

…… Không phải đó là nhào lộn rồi sao ? Cách Lucia hét lên một tiếng khủng khiếp, đuổi kịp tôi khi tôi đang rơi tự do, rồi buông tay phải ra khỏi chổi và đỡ lấy tôi giữa không trung, cảnh này có thể sẽ đi vào huyền thoại đấy.

Tôi đang dần quen với tốc độ của chổi. Cảnh quan của Thủ đô Đế quốc nhìn từ trên cao đẹp đến mức khiến tôi có thể vô tình buông tay ra luôn.

"Lại một lần nữa, em vừa có một kỹ năng vô dụng mới nữa――"

"Chà…… Phát triển là nhờ sự tích lũy mà."

"!? Hãy suy nghĩ lại về những gì mà anh vừa làm điii !"

Chà, ngay cả khi em có nói với anh điều đó... Có lẽ tôi đã quá quen với việc bước qua những tình huống sinh tử rồi. Không, tôi chưa bao giờ rơi vào hoàn cảnh như thế.

Để không bị ngã lần nữa, tôi dồn thêm sức vào cánh tay đang ôm lấy em ấy. Tôi phải cẩn thận để không kéo tóc ẻm……

"Nèeeee, em thực sự đã cứu anh đấy. Hahahahaha……"

"………… Nếu còn lần nữa, em sẽ mặc kệ anh đấy."

Sau cùng, những gì bạn nên có là một imouto pháp sư vững vàng và đáng tin cậy. Em ấy cũng sạc lại Thánh tích của tôi, vì vậy tôi đã trở nên vô dụng từ lâu nếu em ấy không ở đó. Chà, bình thường thì tôi sẽ trở nên vô dụng nếu không có Luke và mọi người... Không, có lẽ bây giờ tôi nên nghỉ hưu và sống trong yên bình chăng ?

………… Tôi không nên nghĩ thêm về chuyện này nữa.

Điều quan trọng không phải là quá khứ mà là nhìn về tương lai. Khi tôi nhìn về phía trước trong khi chịu đựng cơn gió mạnh đánh vào mặt, tôi thấy một điều không thể tin được.

Tôi dụi mắt và nhìn lại lần nữa. Về hướng đích đến, ở nơi võ đường của 《Thánh Kiếm》, giờ đây nó đã biến mất.

"Thật kỳ lạ. Không phải ở đó có một tòa nhà lớn sao?"

"………………"

Thawne Rowell, 《Thánh Kiếm》, được cho là kiếm sĩ mạnh nhất ở Thủ đô Đế quốc. Ông ta không phải là thợ săn, nhưng kỹ năng được trau dồi cả đời của ổng vượt xa cả những thợ săn cấp cao, và ổng được coi là một trong những kiếm sĩ giỏi nhất mọi thời đại.

Tất nhiên, danh tiếng của ổng rất được tôn trọng ở Zebrudia, nơi võ thuật được coi trọng và quyền lực của ổng được cho là có thể sánh ngang với một quý tộc cấp cao, và nếu tính cả các nhánh phụ, chỉ riêng trong Đế quốc đã có hàng chục đạo trường của ông.

Nếu tôi nhớ không nhầm, đáng lẽ phải có một võ đường được các quý tộc quyên góp dưới sự giám sát của ông như một sự tôn trọng đối với 《Thánh Kiếm》, một võ đường lớn nhất―― sân tập lớn nhất ngay cả ở các nước xung quanh. Tôi nhớ khi tôi vừa đến Thủ đô, tôi và Luke đã cùng đến xem và cảm động trước niềm đam mê cháy bỏng toát ra từ nó đến mức chúng tôi đã hét lên trong vui sướng.

Nhưng bây giờ, không còn thấy cái bóng nào hay một dấu vết nào của nó― không, vẫn còn chút dấu vết.

"Họ dỡ bỏ nó rồi à ? Mặc dù nó còn khá mới mà."

"…………"

Đáng lẽ ra phải là một sân tập khổng lồ giờ đã trở thành một đống đổ nát. Rất nhiều người đứng xem và các kỵ sĩ bao quanh khu vực ầm ĩ đang duy trì trật tự.

Mặc dù nó chưa sụp hoàn toàn, vẫn còn một số cây cột và tường ở đó, nhưng có lẽ sẽ mất một khoảng thời gian để sửa chữa. Tuy nhiên, điều đáng chú ý nhất là tòa tháp từng đứng sừng sững ở ngay trung tâm sân tập, nơi từng là cột mốc của sân tập, đã biến mất.

Không, nó chưa biến mất. Nó vẫn chưa biến mất, nhưng―― nó nhỏ hơn khoảng một phần ba theo cách tôi thấy. Đó không phải là do tôi tưởng tượng đâu chứ. Tôi không thể nhịn cười được khi thấy cái mái tháp đã biến mất.

"Hahahaha, họ đang sửa sang lại nó à ? Lucia, chẳng phải nó còn ngắn hơn trước sao ? Hahahaha."

"………………"

Tiếng cười khô khan của tôi biến mất theo tiếng gió.

Mấy người đang đùa tôi à !? Làm sao mà ? Làm thế nào mà mấy người lại có thể rút ngắn tòa tháp lại chứ ? Huh ? Tại sao sự việc lớn này không được đăng lên báo vậy ?

Rõ ràng, sự tàn phá này ở quy mô lớn. Điều kỳ lạ là các tòa nhà khác vẫn còn nguyên vẹn.

Tôi có thể sẽ không nhận ra nếu nhìn nó từ dưới đất, nhưng phần đứt gãy ở đỉnh tháp trông như...

Tay tôi siết chặt quanh eo Lucia, người đã hoàn toàn im lặng cách đây không lâu.

"………………"

"Nhìn kìa, Lucia. Trông nó như bị một thanh kiếm chém vậy. Chuyện này thật ngu ngốc ! Thanh kiếm đó có thể dài bao nhiêu vậy !? Này, Lucia, nói gì đó đi. Lucia ?"

"Nii-san………… Đồ ngốc…"

Lucia cuối cùng cũng trả lời bằng một giọng nhỏ nhẹ. Tệ thật…… Nếu đây mà là lỗi của tôi, họ sẽ không tha thứ cho tôi đâu.

Liệu có nạn nhân nào không ? Ai đã làm chuyện này chứ ? Có phải là Luke không ? Tôi có thể giải quyết chuyện này bằng tiền hay thực hiện dogeza không ? Tôi chưa bao giờ mong đợi điều gì như thế này xảy ra nhưng liệu nó có ổn không ?

Hay đúng hơn, tại sao sân tập lại bị phá hủy bởi một thanh kiếm chứ ? Điều đó không phải rất lạ sao ?

T-tôi muốn chạy…… Nhưng lại không thể. Sẽ ổn thôi nếu tôi chỉ có một mình, nhưng tôi không thể làm vậy trước mặt imouto của mình.

Em ấy đã nhìn thấy rất nhiều phần đáng thất vọng của tôi, nhưng tôi vẫn có niềm kiêu hãnh của riêng mình.

"Mọi người đang tụ lại ở đó. Có vẻ như Luke-san cũng ở đó nên ta hãy xuống đó thôi."

Trong khi ôm chặt Lucia, tôi chỉ di chuyển đầu để nhìn vào trung tâm của võ đường đã bị phá hủy một nửa mà em ấy đang chỉ vào. Đúng như Lucia nói, tôi có thể nhìn thấy vài cái bóng xung quanh các mảnh vỡ.

"Lucia thật dũng cảm."

Sân tập được xây dựng bởi giới quý tộc cấp cao hẳn là nguồn tự hào của các đệ tử 《Thánh Kiếm》. Ngay cả khi chỉ là quà tặng cho 《Thánh Kiếm》, nó cũng đã bị phá hủy, nên tôi không biết họ sẽ làm gì tôi nữa.

Hơn thế, Luke luôn gây rắc rối cho họ. Luke rất nghiêm túc về kiếm thuật và tăng cường sức mạnh bản thân, nhưng cậu ấy không biết phép tắc xã giao và không quan tâm đến tiền bạc hay quyền lực.

Một số đệ tử của 《Thánh Kiếm》, được cho là có bao gồm nhiều quý tộc, có thể sẽ không thích chuyện này. Việc này như đổ thêm dầu vào lửa vậy.

Ngoài ra, lượng đệ tử của 《Thánh Kiếm》 cũng đông đến mức điên đảo. Tôi biết một số người trong đó, nhưng không ai trong số đó thân thiết với tôi đến thế. Ngay cả khi chính 《Thánh Kiếm》 có tha thứ cho tôi, tôi không biết liệu những người khác có tha thứ không――.

"!? Anh nghĩ đây là lỗi của ai, của aiii !"

"K-Không, không, không ? Không thể nào…… Phải rồi ! Em sẽ không nghĩ rằng người được mệnh danh là kiếm sĩ mạnh nhất Zebrudia, với tất cả kỹ năng và sức mạnh tinh thần của ổng, lại bị đánh bại bởi một thanh kiếm ma thuật đâu, phải không ?"

"…………"

Chà, ngay từ đầu tôi đã không biết nó là một thanh kiếm ma thuật. Nó chắc chắn trông khá đáng quan ngại, nhưng Luke và tôi vẫn ổn với nó………… Eliza đó, cô ta luôn lảo đảo, nhưng lần này cổ đã mang theo thứ gì đó rất kinh khủng đến cho tôi.

Lucia không nói gì với tôi khi tôi đang tìm một lý do mới, thay đổi hướng di chuyển và tăng tốc.

§§§

Thật là thảm hại. Là một trong số ít các đệ tử trực tiếp của 《Thánh Kiếm》, Nadori cảm giác tội lỗi ngay lập tức muốn tạ tội bằng cách mổ bụng vì hành vi đáng hổ thẹn của mình.

Cánh tay phải đã bị cắt đứt, cơn đau quằn quại trong da thịt lan khắp người và nỗi đau khi xương gãy chẳng là gì so với sự thôi thúc muốn tự sát của tôi.

Người gần như đã ngăn tôi tự sát là――.

"Wooow…………Thật là một đêm tuyệt vời. Đây là lý do phổ biến rằng một kiếm sĩ bị điều khiển bởi thanh kiếm ma thuật sẽ mạnh mẽ hơn, nhưng tôi chưa bao giờ nghĩ rằng nó sẽ nâng ngươi lên đến mức độ đó――"

"Guuuh…………"

Bởi vì trước mặt tôi là một tên đang cười điên dại trong khi toàn thân phủ đầy bụi cát.

Không thể nào ta có thể mổ bụng tự sát trước mặt Luke Syscol, người có vẻ đang rất vui và dường như hắn không hề có ý xấu nào dù cho có là nguyên nhân của tình huống này.

Võ đường danh giá với vô số đệ tử đã bị hủy diệt một nửa.

Những cánh cổng, những bức tường và những ngôi nhà vốn trông rất gồ ghề và trang nhã nay đã sụp đổ, và có lẽ sẽ không có ai nhìn vào cảnh tượng này mà tin rằng nó được tạo ra bởi một thanh kiếm duy nhất.

Dù đã được lau sạch nhưng căn phòng vẫn tràn ngập mùi máu tanh nồng nặc trong không khí.

Ban đầu, khó có thể gây ra sự hủy diệt lớn như vậy chỉ với một thanh kiếm. Nhưng, thanh kiếm được gửi tới bởi 《Thiên Biến Vạn Hóa》, nó không chỉ là một thanh kiếm bình thường.

Có một số loại kiếm ma thuật. Một số trao cho quyền lực để đổi lại là một cái giá, một số thay đổi hiệu suất tùy vào tài năng của người sử dụng và một số sẽ chọn ra chủ nhân của nó và nâng cao người dùng trở thành kiếm sĩ hạng nhất. Những thứ vũ khí được tạo ra trong Nền văn minh vũ khí ma thuật tiên tiến chứa đầy những điều mà lẽ thường hiện đại không thể hiểu được.

Chỉ sau khi mọi chuyện đã kết thúc, Nadori mới nhận ra thanh kiếm được mang tới đây là thanh kiếm tệ nhất trong tất cả các thanh kiếm ma thuật.

Vào khoảnh khắc Nadori cầm nó lên khiến trái tim anh chỉ biết nhìn vào nó, anh đã choáng ngợp với một cảm giác toàn năng khủng khiếp, như thể anh đã sở hữu mọi thứ trên đời và có một khao khát không thể cưỡng lại được là phải sử dụng nó.

Giống như cảm giác hưng phấn kỳ lạ mà mọi kiếm sĩ đều từng trải qua ít nhất một lần khi lần đầu tiên cầm kiếm đã được nhân lên hàng chục nghìn lần và lấy đi mọi giác quan khỏi Nadori.

Nhìn chung, một kiếm sĩ không chỉ cần mỗi kỹ năng dụng kiếm, mà còn phải có một tinh thần nghị lực. Điều này là để học cách sử dụng sức mạnh to lớn một cách chính xác――Đây là một trong những lý do mà Luke, người có niềm đam mê kiếm thuật đến hoang tưởng, vẫn không được gọi là kiếm sĩ mạnh nhất.

Lẽ ra Nadori phải nhận ra điều đó. Đáng lẽ anh phải cảm nhận được sự mâu thuẫn trong xung lực của mình dâng lên ngay khi anh nhìn thấy lưỡi kiếm, và lẽ ra anh phải hết sức cảnh giác với nó.

Lẽ ra anh ta nên tự kỷ luật mình để kìm nén sự thôi thúc muốn sử dụng thanh kiếm. Lẽ ra anh phải làm gương cho các đệ tử trẻ hơn.

Khát khao sức mạnh. Lòng ghen tị. Sự thù ghét. Lòng tự trọng. Một thanh kiếm ma thuật khiến người sử dụng nó phát điên. Một thanh kiếm ma thuật tự cắm vào điểm yếu của trái tim con người.

Mặc dù những thanh kiếm ma thuật thường sắc bén đến mức khiến người ta cảm thấy sợ hãi, nhưng thanh kiếm này cũng có độ sắc bén đáng sợ làm mất đi vẻ đẹp vốn có bên ngoài của nó.

Chỉ với một cú vung nhẹ, thế giới tưởng chừng như bị cắt đôi. Chỉ với động tác nhẹ nhàng như một chiếc lông vũ, nó cắt xuyên qua không khí và mọi người mà không gặp bất kỳ trở ngại nào.

Trong số các thanh kiếm ma thuật, độ sắc bén nó có lẽ là―― một trong những thanh kiếm tốt nhất.

Nó dính vào lòng bàn tay ta như một bộ phận của cơ thể, và cũng giống như một phần của cơ thể, không có cảm giác khó chịu nào khi cầm nó. Không―― vào thời điểm đó, Nadori thực sự là một phần của thanh kiếm, chém sinh vật sống là mục đích sống của anh.

Nếu không phải có Luke điên cuồng và luôn sẵn sàng muốn lấy mạng người khác mà không chớp mắt, thì những đồng môn khác có lẽ đã bị tiêu diệt.

Tất nhiên, nếu ngay từ đầu Luke không mang đến thanh kiếm này thì chúng tôi đã không rơi vào hoàn cảnh đó.

Luke Syscol là một thằng nhóc rắc rối. Hắn là một tên sát nhân chân chính, kẻ đã chém rất nhiều người, bao gồm cả đồng môn, nhưng hắn ta chưa bao giờ được biết đến là người hay phá hủy các tòa nhà.

Việc võ đường bị phá hủy một nửa và vụ náo động được công chúng biết đến là điều chưa từng xảy ra. Đoàn kỵ sĩ đã đến để tra hỏi tình hình và không có cơ hội để lừa dối họ.

Và hành vi đáng hổ thẹn của một đệ tử trực tiếp của 《Thánh Kiếm》 sẽ khiến danh tiếng của ngài bị ảnh hưởng. Ta phải chịu trách nhiệm về sự cố này. Sư phụ có thể sẽ tha thứ cho ta, nhưng điều đó không có nghĩa là anh không phải nhận lấy hậu quả.

"Yooo, quá mạnh, nó quá mạnh, đúng như mong đợi của Cry, cậu ấy biết mình đang nói về thứ gì. Đó là cái mà mình đã muốn ! Mặc dù thất bại duy nhất là sư phụ không có ở đây nên mình không thể chiến đấu với ông ta."

"N-Ngươi…… Đồ điên ! Không đời nào sư phụ lại bị thứ này chiếm hữu !!"

Khi bình minh ló dạng, các đệ tử khác nằm rải rác như xác chết đã được đưa đi chữa trị. Những người duy nhất tụ tập tại đây bây giờ là những người đến sau khi mọi thứ đã kết thúc.

Một số vũng máu đã được lau dọn, các bộ phận cơ thể nằm rải rác đã được lấy đi.

Những người có mặt ở võ đường tối qua đều là những đệ tử mạnh mẽ, những người đã nỗ lực rất nhiều trong quá trình huấn luyện.

Tuy nhiên, việc có nhiều nạn nhân đến vậy không phải do Nadori đã chém họ.

Thanh kiếm ma thuật tạo ra tấn thảm kịch này đã không còn nữa. Nó đã được gỡ bỏ sau khi được bọc lại trong tấm vải đen. Nhưng mối nguy hiểm tiềm tàn của nó sẽ trở nên rõ ràng khi các chuyên gia thẩm định kỹ hơn.

Ngoài ra, ta cũng sẽ rõ mục đích của 《Thiên Biến Vạn Hóa》 là gì khi hắn đã gửi tới đây thanh kiếm đó.

Luke khoanh tay, nhìn xuống Nadori đang ngồi thở hồng hộc, cao giọng nói. Lẽ ra Luke đang bị thương, nhưng vẻ mặt hắn không hề có chút đau đớn nào.

"Anh không cần phải làm vẻ mặt như thế, mọi chuyện sẽ ổn thôi, vì nếu chỉ là một cánh tay, Anthem có thể chữa lành nó ! Anh ấy rất giỏi về chuyện đó ! Lần này chúng ta có rất nhiều người bị thương nên đây sẽ là một buổi luyện tập tốt."

"Đó không phải là vấn đề !"

Giọng của Nadori tràn đầy tức giận. Anh cảm thấy nỗi đau trong cơ thể mình không là gì so với cảm giác bị sỉ nhục vì đã để mọi chuyện trở nên tồi tệ như thế này.

Luke suy nghĩ thật đơn giản. Hắn suy nghĩ nhẹ nhàng đến mức khó tin rằng hắn đã chém hàng chục người. Hắn đơn giản đến mức khó tin rằng hắn đã suýt giết chết một số người.

Ngay cả sau khi Nadori mắng hắn, hắn thậm chí còn không chớp mắt.

Các đệ tử đang tụ tập ở đó nhìn Luke và Nadori với vẻ mặt dữ tợn.

Sở dĩ họ không thét gào giận dữ là vì họ để mọi chuyện cho sư phụ quyết định, nhưng đó cũng là vì Luke ở một vị trí đặc biệt trong số các đệ tử.

Rốt cuộc, hắn vẫn không hiểu. Tuy không có khả năng giao tiếp, nhưng hắn lại đầy tài năng, hắn yêu kiếm hơn ai hết và không ngần ngại chém hay bị chém.

Hắn không bị khuất phục trước quyền lực và tham lam tìm kiếm sức mạnh đã khiến hắn có nhiều kẻ thù và đồng minh, nhưng vấn đề lớn nhất là―― ngay từ đầu, hắn ta có bản chất khó đoán đến mức sẽ không có gì lạ nếu hắn hạ gục tất cả đồng môn và phá hủy cả võ đường, bất kể có là thanh kiếm ma thuật.

Nếu Nadori chỉ đứng bên ngoài và nghe kể chuyện này, anh có thể đã chỉ đơn giản cho rằng đây là một sự việc vô cùng nghiêm trọng mà Luke đã gây ra.

Ta đã biết Luke được vài năm rồi nên ta biết tính cách của hắn. Trong đầu của hắn chỉ toàn có kiếm. Làm sao ta có thể tiếp tục tức giận với một người còn không hiểu rõ lời nói thông thường ?

Gần đây, đến cả sư cũng bắt đầu liên hệ với thủ lĩnh nhóm của hắn, 《Thiên Biến Vạn Hóa》, thay vì Luke――.

Chính sự thiếu kinh nghiệm của Nadori đã khiến anh bị chém. Anh không thể đối mặt với gia đình, bạn bè hay sư phụ của mình.

Nhưng, không thể để nó kết thúc như thế này được. Ta không thể để chuyện này trôi qua mà không có một lời phàn nàn nào. Cho dù nó có xấu hổ đến thế nào đi nữa――.

"Hãy gọi 《Thiên Biến Vạn Hóa》đến. Để ta nói với ngươi điều này, sau đó ta sẽ không nói chuyện với ngươi nữa. Hãy gọi 《Thiên Biến Vạn Hóa》. Ta phải nói chuyện với lãnh đạo của ngươi ! Ta phải yêu cầu hắn ta giải thích chính xác những gì hắn ta định làm bằng cách gửi đến đây thanh kiếm đó ! Nghe ta này, Luke ! Có thể ngươi không biết điều này, nhưng ở đất nước này, việc gửi đi một thanh kiếm ma thuật nguy hiểm mà không nói một lời gì, đó là phạm pháp !! Đừng nói là ngươi không biết, ta sẽ không để ngươi nói ngươi không biết ! Cho dù sư phụ của chúng ta có nói gì đi chăng nữa, ta vẫn phải nói điều đó !"

"Eeeeeh, bình tĩnh lại nào, Nadori. Đó không phải lỗi của Cry. Tôi đã hỏi cậu ta liệu có ai mà tôi có thể chém được không. Vì vậy cậu ấy mới đưa cái này cho tôi."

Cái thế giới nào mà có người gửi đi một thanh kiếm ma thuật ăn mòn tâm trí khi được nghe yêu cầu chọn một đối thủ có thể chém vậy ? Ngay từ đầu, chính ngươi đã chém rất nhiều người rồi !

Vết thương của tôi đau nhói có lẽ do tôi quá phẫn nộ, cơn đau âm ỉ ở bụng khiến tôi vô thức ấn mạnh vào. Ý thức của tôi dần mơ hồ, nhưng vẫn chưa được. Tôi thậm chí không muốn đi chữa trị cho đến khi tôi biết mọi chuyện kết thúc như thế nào.

Ít nhất, tôi phải chịu đựng cho đến khi sư phụ quay trở lại――.

Ngay lúc đó, Luke đột nhiên ngước mặc lên trời, hét lớn và xua tay.

"Ah, là Cry kìa ! Oiii, ở đây, ở đây này !"

"!? H-Hả!?"

Ngay cả có là thợ săn level 8, vẫn có những điều được phép làm và những điều không được phép làm. Luke và lũ 《Strange Grief》 nghĩ luật pháp và lẽ thường là để làm gì chứ !

Vào lúc tôi cố gắng đứng dậy bằng tất cả sức lực của mình, một cơn gió mạnh bất ngờ thổi qua. Áp lực gió đã phá vỡ tư thế mà tôi đã cố di chuyển bằng tất cả sức lực, và bị ngã xuống một cách thảm hại.

Những người đồng môn kia vội tránh ra để mở ra một khoảng trống.

Người bước xuống trước mặt Nadori, người đang im lặng hét lên trước cơn đau tê dại truyền từ mông mình, là―――― đó là một cô gái tóc đen xinh đẹp đang cưỡi trên một cây chổi, nhìn rất khác thường.

Mái tóc đen thẳng tấp dài tới thắt lưng và làn da trắng không tì vết. Vẻ ngoài chỉn chu nhưng có phần khó gần đã thuyết phục tôi rằng cô gái này có một bộ óc sắc sảo.

Chiếc áo choàng toàn thân màu đen của cô ấy không quyến rũ lắm nhưng bầu không khí bí ẩn lại hoàn toàn phù hợp với vẻ ngoài của cô ấy.

Không ai mà bay trên chổi cả. Trừ khi ta đang trong một câu chuyện cổ tích.

Tôi đã vô tình quên thở, quên mất đau đớn, quên mất sự giận dữ. Các đồng môn đang tập trung tại võ đường có lẽ cũng không nói nên lời khi nhìn thấy cô gái không rõ danh tính đột nhiên lao tới chỗ họ.

Trong sự im lặng đột ngột, Luke, người duy nhất vẫn đầy bụi bặm trên người, có chút vui vẻ gọi cô.

"Này… Cry, cậu đến rồi ! Đây là nhấttt. Sau khi tớ hạ gục một tên, tên tiếp theo nhặt lấy thanh kiếm lên và lại tấn công tớ, và thanh kiếm nó sắc bén đến mức gợn người――"

"!? Lu-Luke!? Ngươi đang nói cái gì vậy, 《Thiên Biến Vạn Hóa》 là đàn ông――"

Không thể nào chấp nhận được. Nadori đã từng gặp 《Thiên Biến Vạn Hóa》. Hắn đã đi cùng Luke khi cậu gia nhập võ đường này và Nadori cũng đã gặp hắn vài lần kể từ đó.

Anh ta là một người đàn ông tóc đen, đôi mắt đen với khuôn mặt có thể được mô tả là hiền lành và không nổi bật. Đầu tiên, giới tính của họ khác nhau. 《Thiên Biến Vạn Hóa》 là đàn ông ! Hắn ta không phải là một cô gái xinh đẹp như vậy. Điểm chung duy nhất của họ là màu mắt và màu tóc, thậm chí đến việc nói rằng họ có điểm chung cũng là một sự xúc phạm đối với cô ấy.

Các đệ tử đã trải qua quá trình huấn luyện chuyên sâu dưới sự hướng dẫn của 《Thánh Kiếm》 để rèn luyện trí óc, cơ thể và tinh thần, giờ đây bọn họ đã hoàn toàn chết lặng. Một số người thậm chí còn không ngần ngại nhìn chằm chằm vào cô.

Một số năng lực thì cần có năng khiếu cho nó. Ngoài ra còn có các nữ đệ tử của 《Thánh Kiếm》, nhưng số lượng rất ít, hầu hết đều được trời phú cho thể chất vừa vặn và mạnh mẽ như Nadori và các môn đệ khác.

Và thật đáng buồn, việc bảo vệ một cô gái pháp sư xinh đẹp và yếu đuối là một 『Giấc mơ』 mà nhiều kiếm sĩ không thể nói ra.

Khi Luke chớp mắt trước mặt các đệ tử đang hoàn toàn bị mê hoặc, anh cau mày.

"Hmmmm? Aaaaah, Lucia là imouto của Cry. Mặc dù hiếm khi thấy em ấy cưỡi chổi…… Có chuyện gì vậy, Lucia ? Em đang tập luyện sao ?"

"P-Phải."

Ngươi nói imouto của hắn !? Không thể nào.

Người trước mặt một Nadori đang không thể tin vào tai mình, cô gái trả lời bằng một giọng nghe như tiếng chuông leng keng.

Và rồi, cội nguồn của mọi tội ác đã giáng xuống từ phía sau cây chổi.

vô tận thử thách :)) ẻm cạn lời rồi