Lao động tại ngoại ở rìa vũ trụ

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Đường lên đỉnh Streamer của cô nàng Oni!

(Đang ra)

Đường lên đỉnh Streamer của cô nàng Oni!

Hakoiri Hebineko

Futayado Nanaka, một cô gái 21 tuổi, tự nhận bản thân là chiến thần làm bán thời gian. Tuy nhiên, xui rủi sao mà những nơi cô đang làm đều bị phá sản.

38 3513

Tôi có một cuộc gặp mặt với vợ trong game và một cô bé tiểu học xuất hiện. Liệu tôi có phải ra tòa không...?

(Đang ra)

Tôi có một cuộc gặp mặt với vợ trong game và một cô bé tiểu học xuất hiện. Liệu tôi có phải ra tòa không...?

深山鈴

Khi đến địa điểm đã hẹn với kỳ vọng đó, cậu ấy biết được cô gái đó thực ra lại là một học sinh tiểu học. Cô ấy là vợ trong game của Naoto và có một cảm xúc lãng mạn dành cho Naoto ngoài đời thực.

36 1293

Mắc kẹt nơi thiên đường

(Đang ra)

Mắc kẹt nơi thiên đường

悲殇的秋千

Thế giới hentai là một nơi nguy hiểm, nhất là khi thằng bạn thân là nhân vật chính còn Ning Chu lại đang dần biến thành con gái.

5 311

Web Novel - Chương 08 : Ba cách để sát hại cấp trên (5)

Trans: Tama07

Edit: therenoparadie

__________

Truyện chỉ được đăng và cập nhật tại trang chủ của hako và nhóm dịch Seven Translate

__________

‘Người ủy thác là Rồng sao!’

Với dân đen như Jung Pal thì Rồng là cái tên có sức nặng mà chỉ nghe thôi cũng đủ choáng váng rồi. 

Rồng. 

Người đã ủy thác Society lục soát nhà của Jang Tae Jun là Rồng. 

‘Đại ca cũng đột nhiên không nói gì....thế chắc là anh ấy cũng thấy tiếp tục như này không ổn.’

Rồng chưa từng di cư tập thể đến thế giới này. Bởi vì từ đầu loài Rồng chưa từng yêu cầu vượt biên quy mô lớn với Hội Đồng. Giả sử có xảy ra chuyện đó đi nữa thì loài rồng cũng sẽ không chọn Trái Đất làm nơi định cư. Bởi vì trong thế giới này, chỉ có duy nhất một hành tinh có thể sinh sống và nó quá bé để loài Rồng có thể sống với số lượng lớn. 

Tuy nhiên, có khá nhiều cá thể Rồng đã được cấp quyền công dân Trái Đất. 

Trong số họ, có những cá thể không thích ồn ào, ngay khi đặt chân đến Trái Đất đã bắt đầu cuộc sống ẩn dật ở dãy Himalaya hoặc rừng Amazon. Cũng có những người chọn cách sống giao lưu với xã hội của người trái đất. 

Ở trường hợp thứ hai, đa số các cá thể Rồng đều đạt được quyền lực và tài sản khổng lồ chỉ sau thời gian ngắn và trở thành những người đứng sau xoay chuyển xã hội. Trong số những tập đoàn, doanh nghiệp, cơ quan điều hành chính trị, hành chính, kinh tế, hiếm có nơi nào nằm ngoài sức ảnh hưởng của Rồng. 

‘Người khác thế nào thì không biết, nhưng số lượng những kẻ mất tích mà đến quỷ không biết thần không hay do chọc giận Rồng không chỉ có một hai người.’

Dĩ nhiên những chuyện như thế hiếm khi được báo chí đề cập tới. 

Đó chính là sức mạnh của quyền lực. 

Rồng đã đặt chân đến vị trí của tầng lớp cao nhất trên Trái Đất chỉ trong một thế hệ như thế. Họ dễ dàng làm được điều mà 100 vạn Ork di cư thuộc thế hệ đầu không thể nào làm được. Đối với Rồng mọi thứ đều dễ dàng như thứ. 

“......Đại ca.”

“Đợi chút, anh hỏi thêm mấy câu.”

Một lúc sau, Min Jun đã moi móc hết thông tin từ gã pháp sư. Gã pháp sư trả lời nhiệt tình với khí thể như có thể viết ra cả luận văn, bắt đầu nói lặp đi lặp lại rồi nói sang cả chuyện không đâu khi đã trả lời hết tất cả.

“Xong. Yêu cầu chi viện từ sở đi. Phải lôi thằng nhóc này đi chứ.”

Pháp sư trước mắt Min Jun là con người 100% và còn không biết gì về danh tính cũng như hành tung của Jang Tae Jun. Thế nên việc xử lý cũng như giam giữ hắn phải do cảnh sát lo chứ không phải Cục Di Dân. 

Không lâu sau khi Jung Pal gọi điện thoại, xe cảnh sát đi vào trong khu vực sinh sống của Ork. Chiếc xe đi đến đâu kéo theo tiếng đóng cửa đến đấy, nghe cứ như cách hát đuổi. 

“Nếu hắn không nghe lời thì cứ cho hắn nghe bản ghi trong điện thoại. Khi biết quyền quyết định nằm trong tay người tra khảo thì hắn sẽ ngoan ngoãn ngay.”

 Jung Pal nhìn theo dáng dấp phía sau của gã pháp sư vẫn chưa lấy lại được tỉnh táo. Vốn dĩ Jung Pal cũng phải đi theo cùng, nhưng hiện giờ nhiệm vụ ưu tiên của ông là hợp tác với đặc vụ của Cục Di Dân nên ông ở lại với Min Jun. 

“Từ nay về sau tên kia sẽ luôn trong trạng thái đó sao?”

“Chuyển giao hắn cho cảnh sát, âu lại là chuyện tốt. Vì hắn sẽ được cho ăn ngủ dù là cưỡng chế. Nếu để hắn cầm cái điện thoại kia trong tay thì sẽ mở bản ghi cả ngày, lặp đi lặp lại không ngừng.”

“.....Thường thì sẽ chết sao?”

“Theo thống kê khoảng 50% sẽ ngừng lại theo bản năng trước khi chết đói. Tên kia nếu nhận được sự giúp đỡ phù hợp ở trong tù thì......có thể sẽ hồi phục nếu điều trị hơn 10 năm.”

Đương nhiên số liệu trên là dựa trên tiêu chuẩn của pháp sư bình thường, còn trong trường hợp người làm phép là Min Jun thì con số trên còn thấp hơn nữa. Tuy nhiên anh không nhắc đến.

***

Hai người họ quyết định điều tra nhà của Jang Tae Jun thêm một lần nữa. ‘Két bí mật trong nhà’ mà tên pháp sư nhắc đến khiến họ để tâm. Min Jun và Jung Pal chìm sâu vào suy nghĩ riêng của bản thân trong khi chạy xe trên đường. Chủ đề chung đều là về Rồng. 

Jung Pal đang suy ngẫm xem tại sao con Rồng mà thành viên Society nói lại trực tiếp tiếp xúc và ủy thác cho tổ chức tội phạm sử dụng dị năng, Min Jun sẽ xử lý chuyện này như thế nào, và ông phải báo cáo như thế nào với cấp trên. 

Còn suy nghĩ của Min Jun thì đơn giản hơn. Anh chỉ tập trung vào một nút thắt. 

‘Là con nhãi nào nhỉ?!’

Thay vì tìm con Rồng có động cơ giao việc cho Society, thì phương pháp loại trừ những con Rồng tuyệt đối không làm chuyện đó sẽ nhanh hơn. 

Đại đa số Rồng đang sống ở Trái Đất đều không làm chuyện như thế. Có rất nhiều lý do. Họ có thể ra tay gọn ghẽ trong âm thầm mà không cần phải bắt tay với tổ chức tội phạm, vốn dĩ họ không quan tâm tới sống chết, thế sự của con người, với bản tính của loài Rồng, họ sẽ mua đứt cả căn nhà của Jang Tae Jun mà chẳng đoái hoài đến phản ứng của chính phủ Hàn Quốc,...v.v.

Vì thế mà Min Jun đã thu hẹp số lượng ứng cử viên xuống còn bốn người. Tình cờ thay, tất cả đều là nữ giới. Vấn đề ở chỗ anh không đoán được ‘lý do’ phải làm như thể của cả bốn người. Thế nên khó có thể suy luận thêm. 

- Sau đây là tin tức tiếp theo. 

Trong khi hai người họ đang chìm đắm trong suy nghĩ thì tiếng đài phát thanh không có người nghe, khẽ vang lên trong chiếc xe. 

- Công chúa Bermi đã chọn đất nước chúng ta làm đất nước viếng thăm đầu tiên. Trong lúc này, có rất nhiều dự đoán về lý do công chúa chọn Hàn Quốc...

- Theo báo cáo của cục thống kê số lượng trẻ sơ sinh thiệt mạng tăng 2.5% so với năm ngoái. Nguyên nhân lớn nhất là do số lượng người sở hữu năng lực du hành thời gian được sinh ra tăng lên....

- Sau đây là tình hình thị trường chứng khoán. Trước tin tức Công ty sản xuất Hyosung đã tự thu mua cổ phần trị giá 15% tổng giá trị của công ty, khiến giá cổ phiếu tăng kịch sàn. Tại sàn chứng khoán...

Tin tức cuối cùng khiến hai người chú ý. 

“Công ty sản xuất Hyosung?”

“Công ty của Jang Tae Jun còn gì?”

Hai người họ nhìn nhau. 

Sự mất tích của Jang Tae Jun vẫn chưa được chính thức công bố. Sự thật này chỉ một số nhỏ người biết, còn đa số những người trong công ty chỉ biết rằng Jang Tae Jun đang đi công tác mà thôi. 

“Thường những việc trọng đại như thế.....có thể quyết định tùy tiện khi giám đốc đi vắng sao?”

Min Jun chưa từng làm nghề kinh doanh bình thường như thế trên Trái Đất nên anh không rõ lắm. 

“...Mm, biết đâu ông ta đã phê duyệt trước khi biến mất. Cũng có thể khi ông ta biến mất, việc đó được đã tiến hành đến bước chỉ cần thực hiện.”

“Hmm”

Có một dự đoán vừa hiện lên trong tâm trí Min Jun. Khi anh định tập trung vào dự đoán ấy, thì,

Ục ụcccc!

Tiếng réo ồn ào phát ra từng bụng của Jung Pal đang ngồi ở ghế lái.

Khi đấy Min Jun mới nhận ra sự vô tâm của bản thân. Đã quá giờ ăn trưa. 

‘Mình đã bắt Ork nhịn ăn mà làm việc cơ đấy!’

Xét về mặt tình cảm thì đây không khác gì trọng tội. Thể chất con người phải ăn uống điều độ ba bữa một ngày, trường hợp của Ork lại càng hơn thế. 

“Đói rồi à? Cùng ăn cái này đi.”

Min Jun lấy ra thứ gì đó từ cái túi ở ghế sau. 

“Ồ, đồ ăn?”

Jung Pal không từ chối mà chìa tay ra trong khi cố định mắt ở phía trước xe. 

Thứ đó là cái cục mà Cathie vô cớ đưa ra như vứt cho Min Jun khi tới văn phòng sáng nay. 

“Sandwich phô mai thịt nguội. Cathie tự làm đấy.”

“Rine á? Nó đâu biết nấu ăn.”

“Nghe bảo gần đây Cathie nhìn trên youtube rồi làm.”

“Woaaa, đồ hối lộ ông chủ đấy à?”

“Chả biết, không biết nó định vỗ béo anh rồi làm thịt hay sao mà dạo gần đây cứ đem đồ ăn đến không.”

Jung Pal cắn một miếng sandwich trong khi cầm tay lái bằng một tay. 

“!”

Đột nhiên không khí trong xe trở nên lạnh ngắt. Jung Pal nhai thứ đấy ở trong miệng đúng một lần và tỏ vẻ mặt không thể nào tin nổi. Jung Pal trợn mắt nhai thêm một lần nữa thì vẻ mặt của ông trông như thể sắp đổ bệnh đến nơi, nhai thêm lần nữa thì Jung Pal im lặng dừng xe lại ngay lề đường và mở toang cửa xe đi ra. 

“Sao thế?”

Nhìn dáng dấp của Jung Pal, Min Jun cũng ăn thử một miếng và biểu lộ vẻ mặt khiếp đảm. 

‘Youtube không chỉ đăng tin vịt….mà còn đăng cả công thức giả nữa sao?’

Miếng sandwich có vị mà anh không thể nào ngờ được, đến mức anh phải tự hỏi như thế. 

Sandwich Cathie làm có vị cá trích ngâm muối.

***

Sau khi mua một lít nước súc miệng và dùng hết, Jung Pal lại tiếp tục lái xe tới nhà của Jang Tae Jun. Lần này Min Jun cũng lục soát khắp nơi nhưng quả nhiên, không có thứ gì như là két bí mật trong căn nhà này cả. 

‘Không biết là con Rồng nào nhưng nó đã đoán sai rồi.’

Anh hỏi cả cái chảo nhưng nhận được câu trả lời rằng nó không biết là trong nhà này có thứ như thế. Bán kính mà nó có thể nhận biết được chỉ vẻn vẹn 3m, nên nó không biết những chuyện xảy ra ở ngoài phạm vi đó. 

Min Jun hỏi ý kiến Jung Pal về việc đến văn phòng của mình, rồi bàn tiếp đối sách ở đó. Jung Pal cũng đồng ý rằng chuyện như này không thể bàn ở sở cảnh sát được. 

Sau khi đậu xe trước nhà, Min Jun lấy cái chảo trong cốp ra. Sau vài bước chân, anh trông thấy Goblin Dong Cheol đang hạ cửa cuốn của tiệm sách tầng một xuống. 

“.....Ơ? Chủ nhân. Anh….về rồi….à...về rồi ạ?”

Sau đó Dong Cheol cúp chào 90 độ. 

Thấy thế, cái chảo lập tức mừng rỡ. 

[Ồ! Vậy ra anh đang tận hưởng một trò ngược đãi rất phá cách đấy chứ? Gọi chủ nhân mà không cần giấu diếm với ai vậy luôn sao? Thoải mái tận hưởng mà không để tâm đến ánh mắt người ngoài sao?]

“....Không như mày nghĩ đâu.”

Sau khi lên tầng hai thì Jung Pal và Min Jun mới nghiêm túc trao đổi. 

Và quyết định của hai người họ là…

“Được rồi, rút thôi.” 

Nghĩ thế nào thì cũng thấy thiệt nhiều hơn lợi. Đến tận giờ anh vẫn chưa nắm được một chứng cứ nào cho thấy Jang Tae Jun là người ngoài Trái Đất. Sự tồn tại của cái chảo chỉ tăng khả năng lên mà thôi, chứ không thể trở thành chứng cứ. Chưa kể vụ này còn dính dáng đến Society và hơn thế nữa là Rồng. 

Min Jun vốn không phải là cảnh sát. Công việc của anh là kiểm chứng sự tồn tại không thuộc thế giới này chứ không phải là tìm người mất tích. Hiện giờ sự việc đã đi ra khỏi quỹ đạo công việc anh, không những thế còn có quả nhiều trở ngại. 

Đối với Jung Pal cũng thế, kép lại vụ án là chuyện rất dễ dàng. Chỉ cần báo cáo lại nguyên tình hình hiện giờ cho cấp trên biết là hồ sơ vụ án này sẽ nằm gọn vào trong tập hồ sơ vụ án chưa hoàn thành. 

“Hôm nay đã muộn quá rồi, ngày mai phải bảo Cathie liên hệ với Cục Di Dân mới được.”

Khi ấy, có tiếng động cơ của xe thể thao hạng nặng ở bên ngoài cửa sổ. Jung Pal nhìn ra ngoài. 

“Nhắc tào tháo, tào tháo đến ngay. Rine đến rồi.”

Nhìn bãi đỗ xe của tòa nhà, Jung Pal nhìn thấy một chiếc Jaguar màu đỏ đang tiến lại cạnh chiếc xe cảnh sát của mình. 

“Em đến rồi! Ơ, chú Jung Pal cũng ở đây nhỉ?”

“Lúc nào cũng gọi đại ca là anh Min Jun, còn sao lại gọi ta là chú thế hả?”

“Thấy uất ức thì chú điều chỉnh lại mặt tiền đi.”

“Chết tiệt, người không phải Quarter Elf phải sống uất ức sao.”

Min Jun đã trả lời rằng mình là con lai với Elf khi được hỏi về sự lão hóa chậm của mình. Vì chỉ có một phần tư dòng máu Elf, nên diện mạo của anh hầu như không có đặc điểm của Elf, chủng tộc trên chứng minh thư cũng chỉ được đề là con người. 

“Cái này là gì thế?”

Cathie có vẻ quan tâm tới cái chảo được đặt trên bàn. Min Jun đã ngăn lại trước khi cô vươn tay ra cầm nó. 

“Nếu cầm thứ đó thì sẽ thấy tởm đấy.”

“Hả?”

Min Jun đã giải thích cho Cathie biết cái chảo là thứ gì và nó mang trong mình sở thích ra sao. Cathie tỏ ra hứng thú khi nghe hết chuyện. 

“Woaaa! Em chưa từng chạm vào Ego Sword lần nào. À…...mặc dù cái này là chảo ego. Thử cầm một lần không được sao?”

“Anh cảnh báo trước rồi đấy.”

Cathie cầm lấy tay cầm của cái chảo mà không hề sợ sệt. Một sự ngạc nhiên thoáng qua trên khuôn mặt cô, tiếp sau đó là cảm giác kỳ diệu. 

“Chúa ơi, mày thật sự biết nói sao? Mày tên gì thế?”

[Xin hãy gọi tôi là con lợn nái, thưa đại tỉ]

“Không không, như thế có hơi……..tên của đầu bếp mà mày được sao chép nhân cách là gì ấy?”

[Là Dignove Alcha Teikyu ạ, thưa đại tỉ.]

“Tên dài thật đấy nhỉ. Thế lấy mỗi hai chữ cái đầu ghép lại...thì sẽ là...Di....mm”

Đang phát âm lở dở thì Cathie nghĩ một lúc. 

“Tên để lần sau rồi quyết đi.”

Min Jun nói. 

“Đứng có nghĩ đến chuyện cầm nó đi.”

Nếu khép lại vụ án như thế này thì Min Jun dự định sẽ trả lại cái chảo về nhà của Jang Tae Jun. 

“Đừng lo. Nhưng mà sao…..giọng anh lại như thế từ lúc nãy vậy? Có chuyện gì không vui sao?”

Khi gọi điện cho Cathie để bảo cô chuẩn bị cho anh tới khám nhà của Jang Tae Jun lần nữa thì giọng của Min Jun đã đuối sức hơn bình thường nhiều. Lý do là vì anh đang đau đầu vì Rồng. 

“Không có gì. Quan trọng hơn là…”

Min Jun ngập ngừng. Khép lại vụ án là chuyện của ngày mai. Giờ đã quá giờ làm việc rồi. 

“Có vẻ là đã có chuyện gì rồi nhỉ. Đem nó đến đúng là lựa chọn sáng suốt.”

“Cái gì cơ?”

“Thấy có vẻ tâm trạng anh không tốt nên em đã mua một bình rượu tới.”

Cathie với tay lấy cái túi sau khi đặt chảo xuống. Một cái hộp dài được gói bằng giấy bọc của trung tâm mua sắm thò ra từ trong cái túi xách màu cam. 

Min Jun lắc đầu. 

“Không có hứng uống rượu lắm.”

Jung Pal cũng từ chối. 

“Hôm nay ta đi xe đến nên là…”

Thế nhưng Cathie chẳng đoái hoài đến phản ứng của hai người họ, cứ thế xé lớp giấy gói ra. 

Sau đó có chìa chai rượu Scotch ra cho hai người kia xem. 

“Kingsley Ashton, 37 năm tuổi, Dwarf Masters Selection.”

“Đại ca, em đi ra siêu thị mua ít đá về nhé?”

“Không cần, trong tủ lạnh có rồi. Đợi ba phút, anh đi dọn mâm rượu.”

Một mâm rượu tươm tất đã được chuẩn bị. 

***

‘........Aa. Mệt quá’

Min Jun thức dậy trong cảm giác như thể vừa nhồi cơ thể mình vào trong máy ly tâm. 

‘......chết mất thôi’

Anh cảm nhận được chất độc khắp cơ thể. Mình bị trúng độc rồi sao? Hay là đang bị tra tấn vậy? Khi tập trung cảm nhận thì anh biết không phải thế. 

Đó chỉ là cảm giác say vẫn còn lưu lại mà thôi. 

Anh nhắm mắt lại và đào bới trong đống ký ức hỗn loạn. Mình là ai, hiện giờ đang ở thế giới nào? Sao hôm qua mình lại uống rượu? 

Thái tử của Đế quốc Gram lại ép mình uống rượu nữa sao? Không không, đó chuyện của hơn 250 năm trước. 

Vậy chẳng lẽ là do lời nguyền của Tử Linh Thuật Sư tạo ra trước khi bị mình đập nát đầu sao…...Mình lại nghe thấy lũ vong linh thì thào, một mình uống rượu rồi thiếp đi sao? Chắc chắn không phải. Đó lại là chuyện còn xưa hơn nữa, khi mà anh còn yếu, mới bắt đầu làm việc chưa lâu.

Những lúc thế này, Min Jun cử động ngón tay. 

Ngón trỏ của anh không động đậy trong chất lỏng dính nhớt, cũng không sượt qua không trung do đồ ngủ không trọng lực gây ra. Thứ anh cảm nhận được qua đầu ngón tay là tấm ga trải giường sạch sẽ làm bằng vải bông. 

Đúng rồi, đây là Trái Đất. Mình là Ye Min Jun. 

Khi ấy anh mới mở mắt ra. 

“.......”

Trước mặt là trần nhà mà anh không muốn biết tới. 

“Ưu!”

Một phần của tầng hai được cải tạo lại thành nhà của Min Jun. Toàn thân anh bốc mùi rượu nồng nặc. Anh lăn một vòng rồi đặt chân xuống nền nhà. 

Anh có suy nghĩ hay là thử thờ phụng Thần linh rồi lại vứt ngay suy nghĩ ấy. Đi theo tín ngưỡng vì mục đích giã rượu thì đúng đáng bị quả báo. 

Min Jun cảm nhận được sự hiện diện ở hành lang, anh chập chững đi tới mở cửa. 

“.....A! Chủ nhân…Chúc..buổi sáng tốt lành?”

Một Goblin đứng trước cửa cúi người chào anh. 

Trên tay cậu ta là những bưu phẩm và các loại báo cắm trong hòm thư dưới tầng một. Tất cả đều đề tên người nhận là Ye Min Jun. 

“Chào Dong Cheol…..sáng nay…. không tốt lành gì.”

“.....He he.”

Bình thường phải muộn hơn thì Dong Cheol mới đem lên, nhưng có vẻ hôm nay cậu ta đưa lên sớm là vì có nhiều bưu phẩm. 

“Không cần sáng nào cũng làm thế này đâu…...Rảnh thì anh tự xuống lấy.”

“Tôi làm vì….muốn..thôi mà….”

Dong Cheol cười rạng rỡ rồi cúi người chà lần nữa và đi xuống tầng một. 

Sau khi đóng cửa, Min Jun vô tâm lật đống bưu phẩm. Trong số chúng có một thứ khiến anh chú ý. 

- Người gửi: Văn phòng thư ký của chủ tịch Công ty trách nhiệm hữu hạn Jenkinson Father and Sons

- Người nhận: Ye Min Jun

Min Jun ngồi lên cái bàn ở phòng khách và mở bức thư được làm bằng loại giấy cao cấp. Trong đó chỉ ghi ‘yêu cầu triệu tập’ với nội dung đơn giản.

- Vì có việc cần truyền đạt liên quan đến công việc được phân của đặc vụ, nên mong đặc vụ nhanh chóng đến văn phòng thư ký của chủ tịch tại trụ sở chính trong thời gian quy định. 

Anh lặng im suy nghĩ. Sao lại đúng ngay thời điểm này?

Hôm nay Min Jun định báo với Cục Di Dân là sẽ rút khỏi vụ của Jang Tae Jun. 

‘Lại còn là từ phòng thư ký của chủ tịch nữa chứ?’

Công ty đã gửi thư là doanh nghiệp tư nhân nhận ủy thác công việc từ Cục Di Dân của chính phủ Hàn Quốc. Các công chức trong Cục Di Dân đều trực thuộc nhà nước, nhưng việc vận hành tổ chức thì do công ty này đảm nhiệm. Bởi thế mà hiện tại trong Cục Di Dân số lượng công chức không được nổi 1%, số nhân viên còn lại đều do doanh nghiệp tư nhân này tuyển dụng. 

Trường hợp của Min Jun cũng thế, anh gần giống với một người làm công việc tự do được níu lại đây bằng hợp đồng chứ không phải công chức. 

Bởi thế nên có thể coi bức thư này là chỉ thị công việc do chính sếp ở Trái Đất của Min Jun gửi tới. 

‘Chắc chắn….là có gì đó.’

Min Jun cho rằng anh được cho gọi đột ngột như thế này là vì thông tin mà mình đã tìm hiểu được cùng với Jung Pal hôm qua. 

Min Jun có cớ để chắc chắn như thế. 

Chỉ cần nghĩ tới người đứng đầu tập đoàn lớn này là có ngay câu trả lời. 

Chủ tịch Jenkinson là Rồng.