Trans: Tama07
Edit: therenoparadie
__________
Truyện chỉ được đăng và cập nhật tại trang chủ của hako và nhóm dịch Seven Translate
__________
Nhà của kẻ tình nghi nằm ở tầng 3. Sau khi lên cầu thang và đứng trước cửa nhà, Min Jun dừng lại và giơ một tay lên rồi trao đổi ánh mắt với Jung Pal đang theo sau.
‘Kết giới’
Min Jun cằn nhằn trong lòng. Thằng nhãi này, không muốn chết nên dựng đủ thứ lớp kết giới. Đơn giản thế.
Tuy nhiên không phải là không có hiệu quả. Kẻ tình nghi dựng nhiều lớp kết giới như thế có vẻ là do không có khả năng dựng nên một kết giới công phu. Nhờ thế mà đống kết giới này không mất nhiều sức nhưng lại tốn nhiều công để phá.
Min Jun suy nghĩ một lúc xem nên xông thẳng xuyên qua kết giới, hay là tháo gỡ kết giới rồi mới xông vào.
Quyết định của anh thiên về vế sau.
Uỳnh! Uỳnh!
Dường như gã pháp sư bên trong căn phòng biết rằng kết giới là đường sống của hắn nên đã đổ rất nhiều thời gian vào để xây dựng chúng. Sợi xích ma thuật niêm phong cái cửa quấn vài vòng liền nối từ linh giới đến giới vật chất. Min Jun để một bên mắt nhìn vào thế giới bên này, mắt còn lại nhìn vào thế giới bên kia với tần số phù hợp và bắt đầu ngắt đứt từng vòng xích một.
Thế nhưng,
“Nhanh nhạy đấy chứ.”
“?!”
Anh cảm nhận được sự rung động được tạo ra bởi ma thuật dịch chuyển bên trong phòng. Tên pháp sư đã nhận ra và đang cố tẩu thoát.
“Jung Pal, cậu lùi ra sau đi. Chỉ có pháp sư mới trị được Pháp sư.”
Thay đổi kế hoạch.
Min Jun niệm chú, lượng ma lực đen mà anh đã nạp ở ngân hàng vào mấy ngày trước vẫn còn dư, chưa bị biến mất.
Pattttt!
Bóng tối hình thành và tụ lại ở phía bên trái của anh, rồi mọc thành một cánh tay to lớn. Min Jun khẽ di chuyển bàn tay, thì cánh tay kia lập tức bắt chước hành động của anh, chộp lấy cái cửa sắt. Móng vuốt sắc nhọn xuyên thẳng vào bên trong.
Kétttttt!
Bẫy ma thuật lập tức phát động ngay khi kết giới bị phá vỡ sau khi cánh cửa bị ném nguyên đi.
Phừnggggg!
“Hự!”
Jung Pal giật mình trước sức nóng như sắp nướng chín mặt, nhưng khi ấy Min Jun đã cản nó lại rồi. Cánh tay bóng tối dẹt ra và mở rộng thành một cái khiên. Đám cháy phập phừng đằng sau tấm khiên là hệ thống phòng thủ sẽ được phát động nếu cố tình phá hoại kết giới.
Phập!
Sau khi cản lại vụ nổ lớn, bóng tối vươn ra như tơ nhện bắt lấy và nuốt chửng hết những đốm lửa. Thứ còn sót lại là khung cảnh căn phòng đầy khói và bồ hóng. Những món đồ gia dụng văng khắp nơi vì dư chấn của vụ nổ, giấy dán tường bị cháy hơn một nửa.
“......!”
Gã trai chỉ đang mặc mỗi một chiếc quần đùi trên người niệm chú theo phản xạ trong khi còn chưa xuống khỏi giường. Cổng dịch chuyển màu vàng kim trước mặt hắn đã mở được một nửa.
Min Jun nhanh chóng phân tích sự phân bố ma lực trong cơ thể của đối phương. Bình thường ma lực sẽ phân bố đều khắp cơ thể, nhưng vì thần chú của phép dịch chuyển mà ma lực bị mất cân bằng, đổ dồn về một nơi.
Đặc vụ nhắm vào sơ hở ấy.
Vụt!
Min Jun vươn bàn tay phải không bị bao phủ bởi bóng tối ra. Một sợi dây da dài phóng ra từ tay áo của anh. Sợi dây lượn một đường cong trên không như một con rắn, rồi vụt tới xoắn một vòng và quấn lại trói lấy gã pháp sư.
“Aghhh!”
Min Jun khẽ niệm chú. Từ khoảnh khắc cơ thể bị áp chế, tên tội phạm cảm nhận được ma lực trong cơ thể rối loạn như một con ngựa điên. Cơn đau khiến mạch máu muốn nổ tung đang len lỏi đến tận xương tủy của hắn.
Đứng trước kẻ tình nghi đang trong trạng thái không phòng bị, Min Jun nhoẻn cười.
“Tóm được mày rồi, ranh con.”
***
Xoẹtttt!
Rầm! Cạch!
Những tiếng ồn phát ra do những dân cư khác của chung cư vội vã đóng cửa sổ, khóa cửa, gài mấy lớp chốt và đẩy đồ vật nặng đến chặn cửa. Sống ở khu vực nguy hiểm nên phản ứng của người dân rất nhanh nhẹn.
“Ớ? Mày....”
Jung Pal cau mày sau khi để gã trai đang bị trói ngồi lên ghế. Ông nhận ra lai lịch của hình xăm gần ngực của gã.
“Người của Society hả?”
Hung Clown Society là một trong những tổ chức tội phạm ác độc với thành viên là các siêu năng lực gia.
Sắc mặt của Jung Pal đột ngột thay đổi. Chỉ vừa nãy thôi ông còn coi kẻ tình nghi này là một đứa nhóc chưa rõ lai lịch, nhưng kể từ bây giờ đối với ông, hắn là một tên tội phạm đánh chết ngay tại đây cũng đáng.
Jung Pal đi tới bàn tìm điện thoại của gã pháp sư. Ông dí màn hình tới gần mặt của gã sau khi xem điện thoại thuộc dòng nào. Vẻ mặt của gã pháp sư vẫn rất bình tĩnh dù Jung Pal đã mở được điện thoại và nhanh chóng kiểm tra lịch sử cuộc gọi. Thậm chí hắn còn có vẻ đang cười mỉa mai.
“Điện thoại không có gì.”
Jung Pal thản nhiên nói vậy vì ông cũng không kỳ vọng gì nhiều vào chiếc điện thoại. Min Jun gật đầu rồi lục lọi khắp nơi trong căn phòng, còn Jung Pal thì trương mắt nhìn gã pháp sư và nói với giọng điệu đã loại bỏ cảm xúc hết mức có thể của một cảnh sát.
“Kể từ khi được xác nhận là thành viên của tổ chức tội phạm, chiếu theo điều 4 hiến pháp sửa đổi của Đại Hàn Dân Quốc, anh đã bị tước một số quyền cơ bản.”
“Liếm cứt bố mày đây này!”
Gã pháp sư nhổ nước bọt và cười khanh khách.
“.........”
Jung Pal có cảm giác là việc tra khảo sẽ không diễn ra suôn sẻ. Hắn ta không sợ bị tra tấn dã man bởi cảnh sát. Bởi vì hắn biết rõ một khi hé miệng nói ra bí mật của tổ chức thì bản thân hắn, gia đình và tất cả những người liên quan sẽ phải chịu cảnh ngộ còn kinh khủng hơn thế.
Society dụ dỗ những người có tài bằng cách hứa hẹn sẽ cho họ tiền, dạy cho họ những chú thuật hiếm và mạnh mẽ. Từ khoảnh khắc cắn câu, xăm lên mình hình xăm ma thuật không thể xóa bỏ kia thì bọn họ đã không thể nào quay lại cuộc sống bình thường, luôn bị truy đuổi bởi các cơ quan điều tra. Họ sẽ vĩnh viễn phải sống trong tổ chức cho đến khi chết.
“Sao mày lại đột nhập vào nhà của giám đốc Jang Tae Jun? Ông ta giờ đang ở đâu? Ai là người đã ủy thác vụ này?”
“Mẹ nó, mùi phân Ork tởm quá. Cái loại không phải con người mà làm bộ làm tịch như con người ấy nhỉ. Đeo băng hiệu là đòi làm cớm à? Nực cười quá mà.”
Vẻ mặt của Jung Pal không có chút thay đổi. Min Jun tới gần sau khi khám xét xong.
“Không có gì đặc biệt cả.”
“Vậy thì phải bắt hắn tự khai rồi.”
Gã pháp sư cười phát ra tiếng khinh khích. Trong tình cảnh như thế mà ánh mắt hắn vẫn táo tợn, không hề nhụt chí.
“Đại ca, hắn đã thế này thì quả nhiên phải....”
Jung Pal ra hiệu thông qua ánh mắt. Một tay cầm búa chiến đấu được cấp, Jung Pal hỏi thông qua ánh mắt và dấu tay. ‘Đập một bên đầu gối trước chứ?’ Gã pháp sư gầm mặt lại và nghiến răng như thể đã sẵn sàng. Nhưng trái với dự đoán, Min Jun lắc đầu.
“Cậu định đập vỡ chân nó để tra khảo ấy hả?”
Jung Pal tỏ vẻ mặt bối rối. Đây không phải phong cách làm việc của đại ca sao?
Jung Pal nghĩ biết đâu Min Jun lại là kiểu người làm việc tử tế có phẩm cách khác với hình ảnh của một ‘đặc vụ’ trong đầu ông.
“Đại ca không định làm thế sao?”
Min Jun trả lời dứt khoát.
“Không phải thế, anh có cách tốt hơn.”
Tra tấn và hành hạ cho tới khi đối tượng chịu khai là phương pháp hiệu quả được dùng từ thuở xa xưa ở nhiều thế giới.
Tuy nhiên Min Jun biết cách khách vượt trội hơn so với phương pháp truyền thống có tuổi đời này.
“......!”
Min Jun cầm con dao đá trên tay và nói.
“Biết rồi chứ Jung Pal?”
“Vâng. Anh đừng lo.”
Min Jun cần nạp thêm ma lực đen vì vừa nãy đã dùng hết.
Xoẹt!
Anh thản nhiên cứa con dao lên cổ tay mình. Luồng sức mạnh bất an bắt đầu tụ lại xung quanh khi Min Jun lẩm nhẩm thần chú. Jung Pal rùng mình khi thấy ánh mắt của Min Jun thay đổi.
Cả gã pháp sư đang bị trói cũng giật mình vì cảm nhận được điều bất thường, hắn càng đanh mặt lại thể hiện ý chí không khuất phục.
Xèo xèo!
Tay trái của Min Jun trở nên teo tóp như da lợn phơi khô. Dịch thể hoàn toàn bốc hơi hết, chỉ còn lại mỗi da bọc xương. Gã pháp sư mở to mắt ra khi nhìn thấy thế.
“Đ....đồ điên!”
Hắn đã nhận ra rằng người làm phép đang thực hiện ma thuật mang tính tự hủy hoại bản thân, dùng chính sinh mệnh của mình để bổ sung ma lực đen.
Min Jun không đoái hoài đến phản ứng của hắn ta, tiếp tục niệm chú. Và thế rồi trên đốt giữa ở ngón tay trỏ của anh có xuất hiện một thứ bằng hạt gạo trông giống như vết rộp nước hay là mụn cóc.
Phụp!
Nó lập tức vỡ ra, dịch mủ trong suốt trào ra ngoài. Một con bọ nhỏ ngo ngoe trên lớp thịt đỏ lộ ra khi lớp da ngoài bị rách.
Bằng ma thuật mà Min Jun vừa niệm, một quả trứng được thụ tinh bên dưới lớp biểu bì của anh, sau đó xé lớp da và nở trứng.
Jung Pal không biết thứ đó là gì, nhưng tên pháp sư lại nghiến răng, có vẻ hắn có chút am hiểu về lĩnh lực này.
“Đồ độc ác......!”
“Ối chà? Được đấy chứ. Nhận ra nó ngay nhỉ? Đã thế thì khai luôn đi chứ?”
Tuy nhiên, thay vì làm theo lời Min Jun nói...
“Hpmm!”
Gã pháp sư hít một hơi thật sâu rồi nín thở.
“Đồ lì lợm.”
Jung Pal nghiêng đầu không hiểu chuyện gì đang diễn ra.
“Đại ca, đó là gì thế.”
“Xem đi.”
Min Jun cẩn thận cụp ngón tay lại để con bọ ở trên không bị rơi, rồi chậm rãi đưa nó đến dưới lỗ mũi của gã pháp sư. Kế sách nửa vời của gã quá dễ đoán. Hắn muốn câu giờ để con bộ mới nở đuối sức.
Thế nhưng hắn lại không biết rằng, ma thuật mà Min Jun đã niệm mạnh hơn nhiều so với ma thuật của những hắc pháp sư bình thường. Dù tiếp tục duy trì ở trạng thái này trong một tiếng nữa thì con bọ vẫn không kiệt sức.
“Hư!”
Cuối cùng gã pháp sư cũng đến giới hạn, phải hít nhẹ một hơi.
Con bọ ở ngay phía dưới cảm nhận được hơi thở, nó lập tức chui vào trong lỗ mũi nhanh như một tia chớp.
“Upmm! Khmmmm!”
Gã ta kêu lên đau đớn khi con bọ xuyên qua khoang mũi và chui lên não.
Trong lúc ấy, Min Jun dùng bàn tay đã trở về bình thường cầm điện thoại của gã pháp sư lên và nhìn nó trong một lúc. Anh dùng ngón tay gõ lên màn hình một cách cục cằn như chim bồ câu gõ mỏ xuống đất.
Sau một hồi gõ gõ, anh bỏ cuộc, đưa điện thoại cho Jung Pal.
“Mở ghi âm ra đi.”
Jung Pal mở ứng dụng ghi âm ra và chuyển điện thoại cho Min Jun. Anh đưa nó lại gần miệng và bắt đầu lẩm nhẩm. Âm điệu của thần chú lần này khác hẳn với lúc phát động ma thuật vừa nãy.
Thế rồi,
“Hưuuuuuu!”
Con bọ bắt đầu di chuyển dữ dội bên trong khoang não, khiến cho gã pháp sư đau như muốn vỡ đầu.
Nhưng cơn đau chỉ kéo dài trong giây lát.
“Không, không đượccc......”
“?!”
Jung Pal tròn mắt.
Gã pháp sư đột nhiên bật khóc, rồi hắn bắt đầu lẩm bẩm những câu vô nghĩa và cứ cách một khoảng lại thở hổn hển. Lý do khiến Jung Pal bàng hoàng là nước mắt và tiếng nức nở của hắn trông không giống hệ quả của cơn đau.
Đôi mắt hoàn toàn đờ đẫn của hắn đang nhìn vào thứ không thấy được. Hắn gật đầu như bị cưỡng ép, rồi run rẩy. Cơ thể hắn duỗi đuột ra, rồi lại gồng mình lên liên tục.
Gã ta vẫn chìm trong trạng thái mê sảng như thế trong khoảng hơn 10 phút sau khi Min Jun đã ghi âm xong.
Sau đó,
“Khự!”
Gã choàng tỉnh lại như một bệnh nhân mắc chứng ngủ quên hô hấp vừa tỉnh giấc. Ánh mắt của hắn lấy lại sức sống nhưng khuôn mặt thì thẫn thờ.
Dưới chân hắn ướt hết vì đã chảy nước dãi trong suốt 10 phút. Gã pháp sư lần lượt nhìn xuống cơ thể mình rồi nhìn Min Jun đang nhìn hắn với cặp mắt lạnh băng.
Thế rồi, huhuhuhuhu! Hắn khóc to như một đứa trẻ. Tiếng khóc dữ dội khác hoàn toàn với tiếng khóc khi hắn còn mụ mị.
Hắn giật lên như lên cơn động kinh, rồi hét lên với Min Jun.
“Làm ơn! Làm ơn cho tôi quay lại! Tôi không muốn ở đây! Làm ơn....cho tôi quay lại nơi đó!”
Hắn run bần bật, cầu xin với giọng khản đặc.
Nhìn khuôn mặt điên dại ấy, Jung Pal hỏi với giọng khiếp sợ.
“Đại ca, con bọ lúc nãy là gì thế?”
“Bọ hạnh phúc (Happy bug)”
Con bọ này còn được gọi với nhiều cái tên đa dạng như sâu morphine, trái cấm của vườn địa đàng, kẻ gõ cửa thiên đường tùy từng vùng. Nó gây kích thích trực tiếp lên não, mang đến cảm giác hạnh phúc cực độ cho đối phương.
Trong quá trình đó, đối phương sẽ được trải nghiệm ảo giác hoàn hảo nhất về thứ mình ao ước một cách chân thực. Khi sự kích thích kết thúc để lại cho đối phương khát khao mạnh mẽ được quay trở lại với ảo giác hạnh phúc vì không thể chấp nhận được hiện thực.
Hiệu quả của nó mạnh hơn bất kỳ loại ma túy nào, khiến cho đối phương không còn mong muốn gì ngoài ảo giác mà nó mang lại.
Phương pháp hiệu quả hơn tra tấn gây đau đớn cho đối phương, chính là cho hắn nếm trải cảm giác hạnh phúc cực độ mà hắn chưa từng được trải nghiệm.
“Làm ơn....làm ơn! Một lần nữa, lần nữa thôi!”
Min Jun khẽ nói trước gã pháp sư đang khóc ròng ròng.
“Thế thì chúng ta bắt đầu lại nhé? Nếu mày chịu nói hết ra thì......tao sẽ cho mày nghe thần chú như mong muốn. Chìa khóa kích hoạt con bọ trong não mày ấy.”
Trước khi Min Jun kịp dứt lời thì gã pháp sư đã bắt đầu nôn ra hết thông tin.
Khí thế của hắn như thể đang nói hết tất cả những gì mình biết không chừa lại một nhúm ký ức nào.
Nghe lời khai của tên pháp sư, Min Jun và Jung Pal không thể không thất vọng. Hắn ta không biết hành tung của Jang Tae Jun mà đang tìm thứ gì đó bên trong ngôi nhà theo như nội dung ủy thác mà tổ chức nhận được.
Hắn đã cố sức dịch chuyển qua lại trong năm ngày liền nhưng kết quả là không thu hoạch được gì. Mấy ngày gần đây hắn ở lại nơi này để nghỉ ngơi và bình ổn lại ma lực bị rối loạn.
“Mày bảo nhà kho bí mật sao?”
“Vâng.....đúng thế. Tìm kho bí mật....bên trong căn nhà đó....rồi đem tất cả mọi thứ trong đó...cho người ủy thác.....”
Min Jun nghiêng đầu. Anh cũng đã khám xét xong căn nhà đấy. Ở đó không có thứ gì như là không gian bị giấu.
Dĩ nhiên cũng có thể giả thuyết rằng nơi đó có kết giới cản trở nhận diện ở cấp độ cao có thể qua được mắt của anh. Tuy nhiên nếu như thế thì tất cả giả thuyết xoay quanh vụ án này đều vô nghĩa và phải quay về từ điểm xuất phát.
“Thế người ủy thác là ai?”
“Tôi không biết tên. Nhưng chắc chắn một điều, người đó là....”
Khoảnh khắc gã pháp sư nhấp môi, nói điều hắn biết về người ủy thác thì Jung Pal có cảm giác ngực mình thắt lại, xương sườn co rúm.
Ông vô thức hét lên.
“Mày nói gì hả? Thằng nhãi này, đến nước này còn xạo được hả!”
“Thật vậy mà. Đó là sự thật mà ban lãnh đạo đã xác nhận.....”
Jung Pal quay khuôn mặt tái mét nhìn Min Jun. Anh đang tỏ vẻ mặt khó đoán được suy nghĩ.
‘Chẳng có nhẽ. Thật thế ư?!’
Vừa nãy thành viên của Society đã nói ra một trong ba từ gây ám ảnh lớn nhất tới người hiện đại.
“Đại ca, phải làm thế nào đây?”
“.......”
“Chúng ta sẽ tiếp tục điều tra sao? Nhưng thế nguy hiểm quá. Tính ra việc đập vỡ bi của Troll, kẻ con trai độc nhất trong cả họ còn dễ hơn.”
Min Jun chỉ suy ngẫm mà không nói gì.
“Đại ca?!”
Nếu phải liệt kê ba từ trên theo thứ tự tăng dần theo tiêu chuẩn của Jung Pal thì sẽ là,
Vay nặng lãi, bảo lãnh, Rồng.
____________________________
Theo luật hako mị đã giản lược/giảm nhẹ một số từ ngữ thô tục trong chap.