Translator: Drake
_____________________________
Sejun giữ chặt lấy con cá đang hết vùng vẫy lại há to miệng tấn công cậu.
Snap! Snap!
Với mỗi lần hai hàm răng nhọn hoắt của con cá há ra rồi lại đóng vào, tạo nên âm thanh khiến con người ta phải rùng mình; Sejun lại càng siết chặt bàn tay nắm lấy nó hơn. Cậu sợ rằng bản thân chỉ cần lơ là một chút thôi là ngón tay của cậu sẽ đi đời.
Cậu vừa giữ chặt lấy con cá vừa vội vàng chạy về phía đống lửa. Trong lúc đó con cá sau một hồi vùng vẫy và đã dần mất sức, cơ thể của nó mềm ra trong tay cậu.
Ngồi xuống bên đống lửa, Sejun cẩn thận trải một cái lá hành trên mặt đấy rồi đặt con cá vào chính giữa rồi bọc nó lại bằng một cái lá khác.
Và rồi.
Xoẹttt
Cậu xé lá hành thành những sợi dài làm dây buộc rồi gói con cá lại trong hai chiếc lá bắt chéo nhau, sợi dây vừa xé ban nãy dùng để buộc chặt lại.
- Mong là vị của nó sẽ ổn.
Sejun cẩn thận đặt con cá đã bọc trong lá hành vào giữa đống lửa.
Sau đó
- …
Cậu chờ.
Chờ một hồi lâu ơi là lâu~
Khịt khịt
- Ah~ Thơm quá~
Mùi hương đậm đà beo béo hòa vào trong làn khói và bắt đầu lan ra khắp hang.
Mùi hương ấy làm cậu nhớ lại lúc còn nhỏ. Lúc mẹ cậu chuẩn bị đồ ăn trong cả gia đình cũng như thế này, mùi đồ ăn lan ra từ căn bếp nhỏ và tràn ngập khắp cả nhà.
Mỗi khi đi học về và ngửi được mùi hương ấm áp ấy, tâm trạng của cậu sẽ vui lên, nhất là khi trong bữa cơm ngày hôm ấy còn có cả món mà cậu thích. Hồi ấy, kể cả khoảnh khắc chờ đến bữa cơm cũng rất đỗi hạnh phúc.
Ùng ục~
Một âm thanh vang lên làm cắt ngang dòng hồi tưởng của cậu. Cái bụng lại kêu đói rồi, nhưng phải cố kiềm lại thôi. Bao giờ ăn khi đói cũng ngon hơn khi no mà? Chờ đợi là hạnh phúc. ( ´ ω ` )
Ùng ục~
- Chờ một chút nào. Sắp có đồ ngon rồi.
Sejun an ủi cái dạ dày đang gào thét của mình và tiếp tục chờ đợi, cậu muốn cho nó được chín kĩ chút.
Và rồi khi mùi hương dần trở nên nồng đậm hơn…
- Không nhịn được nữa rồi!
Cậu dùng một cây hành đã khô cứng lại làm que để cời con cá nướng từ trong đống lửa. Cẩn thận cởi những đoạn dây hành đã buộc vào nhau…
Phiu~
Ngay khoảnh khắc mở lớp lá, mùi hương đậm đà của cá nướng hòa cùng với mùi hành tỏa ra khắp nơi.
- Woah!
Sejun ngạc nhiên trước hình ảnh con cá nướng chín, lấp la lấp lánh hiện ra trước mặt cậu.
Ực~
Cậu tách con cá ra làm hai nửa, xé một miếng nhỏ rồi đặt vào miệng.
- Um…!
Quá hoàn hảo luôn!
Không có tí mùi tanh nào, thịt thì có độ mềm dai vừa phải, càng nhai cậu càng cảm nhận được vị ngon tuyệt hảo của con cá.
“Tuyệt quá!!!!”
Nhom nhom nhom
Sejun nhanh chóng xử gọn cả con.
- Huh? Đã hết rồi sao?
Cậu bối rối nhìn chỗ cá giờ chỉ còn toàn xương là xương.
Cùng lúc đó
Pi…
Pi…
Âm thanh mang đầy vẻ thất vọng vang lên bên cạnh cậu.
- Huh?
Sejun nhìn về hướng phát ra âm thanh, và cậu thấy một cặp thỏ trắng đang nhìn một cách đầy nuối tiếc về chỗ cá chỉ còn mỗi xương kia.
“Đùa à?!”
Không, lẽ nào là… thỏ ăn cá?!
Nhưng nghĩ lại thì, cặp thỏ này cũng thích ăn hành nướng như cậu mà?
- Mấy đứa cũng ăn thịt à?
Sejun hỏi.
Píp!
Có vẻ như là chúng cũng vừa mới phát hiện ra chuyện này, và rồi cả hai đứa nó đồng loạt quay đầu đi, ra vẻ giận dỗi vì Sejun ăn hết cả con cá một mình.
- Xin lỗi, tao không biết mấy đứa cũng ăn thịt mà…
Cậu gãi gãi đầu và đứng dậy đi đến bên hồ với dự định bắt thêm một con nữa. Số lượng cá bên trong đã tăng lên kể từ lần cuối cậu nhìn.
- Cơ mà… chúng chui ra từ đâu nhỉ?
Cậu cầm cây đuốc đi nhìn xung quanh cái hồ, không lâu sau cậu liền để ý đến một cái lỗ nhỏ to chỉ bằng lòng bàn tay ở bên góc.
- Huh?
Vừa đúng lúc đó, một con cá bơi qua cái lỗ, đi vào trong hồ.
- Ah~ Vậy là chúng đi qua cái lỗ đó.
Có vẻ như chúng cũng bị thu hút bởi ánh sáng từ ngọn đuốc, và cuối cùng Sejun đã trả lời được câu hỏi “Cá đến từ đâu?”
Cậu vô thức đem cây đuốc đến gần hơn để kiểm tra.
Tùm!
Một con cá nhảy về phía ngọn đuốc, há to miệng chực cắn.
- Huh?!
Whoosh.
Cậu nhanh chóng rút đuốc về để tránh con cá.
Cạp!
Cá cắn vào không khí.
Tõm!
Và rồi cá lại rơi về nước, kết thúc chuyến đi săn thất bại của nó.
- Chuyện gì thế nào?
Sejun cẩn thận đưa ngọn đuốc lại gần mặt nước làn nữa.
Tùm! Tùm!
Lũ cá lại nhảy lên khỏi mặt nước để đớp lấy ngọn đuốc.
Whoosh.
Sejun lại rút đuốc về để tránh chúng.
Cạp! Cạp!
Tõm! Tõm!
Lũ cá lại rơi về nước part 2, thêm một chuyến đi săn thất bại.
- À há!
Cuối cùng cậu cũng nhận ra bọn cá đang phản ứng với cái gì. Chúng sẽ nhảy lên khỏi mặt nước khi nhìn thấy ngọn đuốc ở gần đó, giống như mấy con thiêu thân vậy.
Giờ cậu đã biết cách để khiến lũ cá nhảy lên, thế này thì bắt nó cũng dễ ẹc thôi.
Sejun lắc lắc ngọn đuốc gần mặt hồ.
Tùm!
Một con cá mở to miệng và nhảy về phía ngọn đuốc.
“Đến đây nào!”
Cậu tập trung quan sát chuyển động của con cá. Và khi nó chạm đến điểm cao nhất và chuẩn bị rơi lại hồ…
“Ngay bây giờ!”
Thwack!
Sejun vung cây đuốc như vung gậy bóng chày về phía con cá, đập nó ra khỏi vùng hồ và rơi trên sàn. Con cá xấu số quằn quại vùng vẫy trên mặt đất vì đau đớn và không thở được.
Trong khi đó…
Thwack! Thwack!
Sejun lại gửi thêm hai con cá nữa về đất mẹ.
Cầm trên tay 3 con cá đã đăng xuất khỏi tòa tháp, cậu tiến về phía đống lửa như một vị vua với chiến lợi phẩm trên tay.
Chít!
Chít-Chít!
Cặp thỏ mừng rỡ reo lên, dùng ánh mắt ngưỡng mộ nhìn về phía cậu như thể chuyện chúng nó vừa quay mặt dỗi cậu ban nãy chưa từng xảy ra.
- È hem! (*˘︶˘*)
Sejun ưỡn ngực thẳng vai, cảm giác tự hào như một anh hùng.
Chít!
Chít!
Thỏ chồng mang vài cái lá hành tới, tự nguyện giúp đỡ cậu để chuẩn bị nấu ăn.
Loạt xoạt loẹt xoẹt
Bên cạnh họ, thỏ vợ đang xé nhỏ những lá hành để làm dây buộc cố định.
- Xong rồi.
Cậu vừa nói vừa đặt 3 con cá vào trong đống lửa. Tất cả những gì cần phải làm chẳng qua chỉ là bọc con cá, buộc con cá và nướng con cá. Nên cũng nhanh ý mà.
Và rồi cả ba cùng vui vẻ chờ đợi.
Ngày thứ 11 bị kẹt bên trong tòa tháp, Sejun và cặp thỏ lấp đầy cái bụng rỗng bằng món cá nướng và đi ngủ.
***************
Bíp bíp bíp. Bíp bíp bíp.
[Ngày 19 tháng 6, 6 AM]
Hôm nay là buổi sáng của ngày thứ 41 bị kẹt trong tháp.
- Dậy thôi nào~!
Sejun thức dậy và tiến lại gần cái hồ. Tuy nhiên, bây giờ đã có thêm một cái ao nhỏ bên cạnh cái hồ kia.
Để tránh bị bọn cá tấn công, cậu đã tạo ra một cái giống như vòi nước nhỏ để lấy nước từ cái hồ cũ. Cậu dùng cái ao con con đó để rửa mặt và lấy nước dùng.
Splish! Splash!
Sejun rửa mặt rồi đi về phía ruộng. Lấy điểm nhìn là hòn đá nơi mà cậu thường hay nghỉ ngơi ngẩn ngơ nhìn trời, bao quanh nó gồm có ruộng hành là ở đằng trước, những cây cà chua bi đã cao đến ngang đầu gối của cậu ở bên trái, và màm khoai lang ở bên phải.
Cuối cùng, sau một khoảng thời gian dài chờ đợi thì mầm khoai lang đã xuất hiện. Tất cả những mảnh ruộng mà Sejun đã trồng trong ngày đầu tiên lạc vào trong đây đã an toàn mà nảy mầm.
- Tự hào, tự hào quá đi.
Đã có rất nhiều chuyện xảy ra kể từ khi đó.
Vào ngày thứ 32 cậu bị kẹt trong đây, Lam Nguyệt lại xuất hiện một lần nữa. Như thế, Sejun suy ra chu kì của Lam Nguyệt trên tầng này là 30 ngày.
Và cũng vào mấy ngày trước, bên trong cái tổ nào đó, có một cô thỏ đã hạ sinh ra 6 bé thỏ đáng yêu và nhân số bên trong hang đã tăng lên.
Píp! Píp!
Khi tiếng kêu vui vẻ tràn đầy năng lượng của bọn thỏ con vang lên từ bên trong tổ, papa thỏ bắt đầu buổi sáng làm nông đầy bận rộn.
- Mình phải chuẩn bị bữa sáng mới được.
Nhìn thấy cặp thỏ bận rộn như vậy, cậu cũng muốn giúp chúng.
Tách! Tách!
Cậu bẻ 10 lá hành và bỏ vào bên trong đống lửa, chỗ còn lại thì đặt trên mặt đất phơi khô.
Sau đó cậu tiến lại gần hồ và vẫy vẫy ngọn đuốc sát mặt nước.
Tùm! Tùm!
Ngay khi lũ cá nhảy lên để đớp lấy ngọn lửa, Sejun vung đuốc về phía chúng.
Thump!
Hôm nay may ghê~ Một phát đã trúng luôn.
Loạt xoạt loạt xoạt
Cậu bọc hai con cá lại với lá hành rồi buộc chặt lại và cho vào đống lửa.
Trong lúc chờ đợi cậu cũng lôi ra những ngọn hành được nướng chín và ăn nó.
- Ăn đồ nóng có khác, thoải mái quá~
Sau khi ăn xong chỗ hành, cậu bắt đầu đi tưới các khu ruộng và dành một chút thời gian ngẩn người nhìn trời.
Khịt khịt
Mùi hương ngon lành bắt đầu lan ra.
Tách tách.
Lôi ra con cá đã nướng chín bên trong đống lửa, cậu cẩn thận cắt đi phần dây buộc. Và cùng lúc đó, thỏ chồng cũng loạn choạng đi ra khỏi tổ.
- Thỏ ơi!
Sejun gọi thỏ bố.
Píp…
Có vẻ như nó khá là mệt mỏi khi phải lần đầu làm bố, ngay cả giọng đáp lại cũng ỉu xìu như bún.
- Chia cái này với vợ mày nè.
Píp.
Nó nhanh chóng nhận lấy con cá rồi quay lại về tổ.
Tuy nhiên,
Píp!
Píp!
Vì lũ thỏ con đã tỉnh, nên có vẻ như hai vợ chồng nào đó phải một lúc nữa mới ăn được rồi.
*******************
Bíp-bíp. Bíp-bíp.
[Ngày 19 tháng 6, 5:00 AM]
Vào ngày thứ 50 sau khi đi lạc, đồng hồ báo thức của chiếc điện thoại kêu lên lần cuối rồi ngỏm.
May mắn thay, bình thường bọn thỏ thường thức dậy lúc 5 giờ sáng và đi ngủ lúc 7 giờ tối. Vậy nên nếu cậu chịu khó đi theo lịch của bọn thỏ thì sẽ không có vấn đề gì cả, dù cho ở một nơi ánh sáng chiếu liên tục 24/24 thế này.
- Mày đã làm tốt lắm.
Sejun đặt chiếc điện thoại đã hết sạch pin vào trong cặp cùng với cái laptop cũng đã ngỏm sớm từ trước.
Cùng lúc đó,
Píp!!
Píp!
Cặp đôi nhà thỏ giờ đã quen với việc làm bố làm mẹ chui ra khỏi ổ vào chào cậu.
- Ừm! Chào buổi sáng.
Swoosh.
Swish, swish.
Trong khi thỏ chồng tưới nước thì thỏ vợ cắt hành lá.
Thump!
Thump!
Và Sejun thì bắt cá từ trong hồ.
Cậu cầm mấy con cá đã bị bắt, lấy lá bọc cá rồi vứt vào trong đống lửa. Thỏ vợ lấy ra mấy cọng hành lá đã được nướng chín, cẩn thận đặt trên một chiếc lá khác đưa cho Sejun trước khi quay vào trong tổ cùng với chồng của nó.
Chúng đi chuẩn bị đồ ăn sáng cho mấy đứa con.
Nhom nhom nhom
Khi cậu đang thong thả thỏa mãn cơn đói của mình bằng cách ăn chỗ hành lá kia,
- Huh?
Sejun để ý thấy một bông hoa nhỏ màu vàng đang nở ở đầu ngọn của một cành cà chua bi.
Cậu nhớ mình đã từng đọc được ở đâu đó trên mạng, rằng trong môi trường không có gió hay ong thì hiện tượng thụ phấn sẽ không thể xảy ra.
Mặc dù trong hang động này cũng có chút gió nhẹ, nhưng Sejun quyết định cậu phải đảm bảo tỉ lệ thụ phấn của cậu bằng cách cẩn thận xoa nhẹ bông hoa bằng cái xương cá.
“Thành công đi. Thành công đi mà!”
Cậu vừa rung rung bông hoa để thụ phấn, vừa cầu nguyện đến nó bằng cả trái tim.
**************
- Dậy thôi nào!
Vừa thức dậy, Sejun nhanh chóng tiền lại gần bức tường đá bên trong hang.
Và
Swoosh
Cậu dùng một cái xương cá để kẻ một đường lên trên bức tường đó.
Bên cạnh nó, đã có hai vạch dọc và 10 vạch bên trên.
Hôm nay là ngày thứ 61 bị kẹt bên trong tòa tháp. Sau khi chiếc điện thoại hết pin, cậu dùng phương pháp này để ghi lại số ngày.
“Đã 61 ngày rồi cơ à…”
Ngay khi tâm trạng cậu vừa mới trùng xuống, thì bên trong hang động lại trở nên ồn ào.
Píp! Píp! Píp!
Sáng đến, lũ thỏ con lần lượt từng con từng con chui ra khỏi hang cùng với bố mẹ của chúng.
Píp! Píp!
Cặp thỏ cất tiếng chào buổi sáng với Sejun và bắt đầu giúp cậu công việc đồng ánh.
- Được rồi! Bắt đầu thôi.
Gần đây Sejun bắt đầu công việc vú em, đương nhiên là thi thoảng cậu mới làm. Dù sao công việc cũng chẳng có gì nặng nề lắm, chỉ cần đảm bảo tụ nhỏ không đi ra mấy chỗ nguy hiểm là được.
Trong khi Sejun trông nom bọn thỏ con, thỏ chồng sẽ tưới nước cho chỗ ruộng, và thỏ vợ thì cắt hành lá để chuẩn bị bữa sáng.
Có ăn là đứa nào cũng im nên bữa sáng lúc nào cũng yên bình. Sau khi ăn xong, cả nhà thỏ sẽ lại chui vào bên trong tổ.
Sejun rửa mặt và đi đến bên ruộng cà chua. Ruộng cà chua bi giờ đây đã trở thành một vườn hoa, ngập tràn những bông hoa đang thi nhau nở rộ.
Và cậu lại tiếp tục nhẹ nhàng lắc những nhành hoa đó.
“Thành công đi. Thành công đi mà!”
Vì hiện tại có quá nhiều hoa để đi thụ phấn từng bông từng bông một, vậy nên cậu chỉ đánh lắc nhẹ các cành có hoa, vừa lắc vừa niệm chú cầu thụ phấn.
Cho đến khi
- Huh?
Một trái cà chua xanh nhỏ xíu, nhỏ hơn cả một hạt đậu, xuất hiện ở giữa những cánh hoa tàn.
Ngày thứ 61 bị kẹt bên trong tòa tháp, quả cà chua xanh đầu tiên đã chín.
Và hôm nay là một ngày ngay trước khi xảy ra Lam Nguyệt.