Translator: Drake
________________________________
- Ai vậy ạ?
Giọng một người đàn ông trẻ vang lên sau cánh cửa.
- Ah, tôi đến chuyển lời thay cho cậu Park Sejun ạ.
- Gì cơ?! Mẹ ơi!
- Mình à!
Ngôi nhà đằng sau cánh cửa trở nên ồn ào hơn sau câu trả lời của Kim Dongsik.
“Chuyện gì vậy trời?”
Khi Kim Dongsik còn đang tự hỏi không biết anh có nên phá cửa đi vào không,
Cạch
Khóa cửa được mở ra.
Và
- Xin lỗi đã để anh chờ ạ. Mời vào.
Một cậu trai khoảng 20 tuổi mở cửa ló mặt ra.
“Em trai cậu Sejun?”
Kim Dongsik bước vào trong nhà với suất thịt bò Hàn Quốc. Căn nhà đã có những dấu vết của thời gian, nhưng cảm giác vẫn rất ấm áp và căn nhà cũng được duy trì tốt.
Trong phòng khách, có một người đàn ông khoảng 50 tuổi trông khá giống cậu trai vừa mới mở cửa kia.
“Bố của Sejun.”
Có vẻ như mẹ của cậu đang ở trong phòng ngủ chính sau cơn náo động vừa rồi kia.
- Tôi xin phép tự giới thiệu. Tôi là Kim Dongsik, đội trưởng đội 5 trực thuộc Hội Phượng Hoàng.
- Cái gì?! Hội Phượng Hoàng?!
Tadadadak.
Em trai của Sejun – Sedol – vội vàng tìm trên điện thoại.
Thành viên của một hội như hội Phượng Hoàng đều đã từng xuất hiện trên TV và được phỏng vấn ít nhất một lần. Họ đều là những tấm gương mẫu mực, đặc biệt là những người đội trưởng!
Nếu anh ta là đội trưởng của một đội trong hôi Phượng Hoàng, vậy thì cũng phải có đến vài chục nghìn tấm ảnh trên mạng mới đúng.
Và sau một hồi tìm kiếm, Sedol so sánh bức ảnh trong điện thoại lẫn gương mặt của Dongsik ở ngoài đời.
- Đúng rồi… Đây thực sự là Kim Dongsik, đội trưởng đội 5 của hội Phượng Hoàng.
- Vậy thì Sejun…
- Vâng, anh trai tôi…
Có vẻ như gia đình Sejun hiểu lầm mất rồi.
- Tôi đến để chuyển món đồ này trên danh nghĩa cậu Park Sejun ạ.
Kim Dongsik vội vàng đưa bức phong bì ra để làm rõ hiểu lầm ấy.
Tuy nhiên,
- Sejun…
- Anh…
Nó lại hóa thành một hiểu lầm còn nghiêm trọng hơn nữa.
- Đó không phải di chúc đâu ạ. Là 50 triệu won.
- Cái gì?!
- …?!
Sedol vội vàng mở phong bì ra.
Bên trong là một tờ chi phiếu ghi rõ “50.000.000 won” trên đó.
- Cậu Park Sejun nhờ tôi chuyển lời tới gia đình mình là cậu ấy vẫn đang khỏe mạnh. Và đây là phần quà của tôi.
Kim Dongsik đưa ra suất thịt bò Hàn Quốc làm quà tặng.
- Sejun nhà chúng tôi vẫn đang khỏe mạnh chứ?
- Vâng, cậu ấy vẫn rất khỏe ạ.
- Ah, cảm ơn cậu.
- Mình à!
Bố Sejun, Park Chun Ho giật lấy tấm chi phiếu trên tay Sedol rồi chạy vội vào phòng ngủ chính.
**************
Sau khi Sejun gửi tin nhắn nói rằng cậu sẽ vào trong tháp, gia đình cậu đã nhờ đến Hiệp hội Thức Tỉnh Giả Hàn Quốc kiểm tra xem rằng liệu cậu có còn ở trong tháp không mà suốt 3 tháng trời họ vẫn không thấy con trai trở về.
Tuy nhiên, lại thêm hai tháng sau đó vẫn không có tin tức gì của Sejun, nên gia đình cậu đã nghĩ đến tình huống xấu nhất.
Và trong đúng tình hình đó, khi Kim Dongsik đến và nói rằng anh đến chuyển lời của Sejun, kết quả là họ đã hiểu lầm rằng anh đến để chuyển tin về cái chết của con trai họ.
Một lúc sau.
Park Chun Ho, người vừa chạy vào trong phòng ngủ chính, đã bước ra cùng với vợ của ông, Kim Miran.
- Cảm ơn cậu. Sejun nhà chúng tôi thực sự vẫn ổn đúng chứ? Nhưng sao thằng bé vẫn chưa về?
- Vì nhiệm vụ nên cậu ấy không ra ngoài được ạ. Dì à, ngài không cần phải lo lắng đâu ạ.
Kim Dongsik tự tin trả lời. Nhiệm vụ là ý tưởng của Kim Dongsik để đáp lại cho sự thắc mắc và lo lắng của gia đình họ Park. Thi thoảng sẽ có những nhiệm vụ trong tháp khiến cho thức tỉnh giả buộc phải ở lại bên trong, bởi nếu cố ý ra ngoài, nhiệm vụ sẽ bị vô hiệu.
Hơn nữa, anh cũng vừa trò chuyện qua với Sedol, cũng biết rằng đã hơn 5 tháng kẻ từ khi Sejun vào tháp rồi.
Suốt 10 năm qua, chưa từng có một thức tỉnh giả nào chạm đến tầng 40 của tòa tháp, vậy mà Sejun lại có thể leo lên đó chỉ trong 5 tháng? Vậy thì cậu ấy chính là thiên tài của thời đại!
Cứ thế Kim Dongsik cũng ngày càng có thêm nhiều tưởng tượng và kì vọng về tài năng của Sejun. Và rồi anh cũng chú ý đến Sedol. Sedol có khả năng vật lý tốt, và nếu anh trai của cậu ấy có tài năng tuyệt vời như vậy, thì khả năng cao là người em trai cũng có tài năng tương tự như vậy.
Anh cảm thấy mình như bị cám dỗ. Anh muốn đích thân mình đưa cho Sedol chiếc vé để thức tỉnh sức mạnh của cậu.
Nhưng mà… anh không dám làm thế vì chưa chắc đó là những gì Sejun nghĩ.
Trờ thành một thức tỉnh giả đúng là cũng đem lại rất nhiều lợi ích, từ tiền bạc đến danh tiếng. Nhưng để đạt được những điều đó thì họ cũng phải mạo hiểm tính mạng của mình. Đó là lí do tại sao những thức tỉnh giả không khuyến khích thành viên gia đình họ thức tỉnh như vậy.
Nếu cố ý đánh thức Sedol mà không có sự cho phép của Sejun có thể làm xấu đi mối quan hệ của họ.
- Vậy thì, tôi xin phép đi ạ.
- Khoan đã, ít nhất cậu cũng ngồi ăn với chúng tôi một bữa chứ?
- Dạ không. Tôi đã đến thẳng đây ngày sau khi rời khỏi tòa tháp nên là… gia đình của tôi cũng đang chờ ở nhà nữa.
- Oh, xin lỗi đã giữ cậu lại. Đi đường cẩn thận nhé.
- Vâng, tôi xin phép.
Kim Dongsik rời khỏi căn nhà của gia đình Sejun.
Bùng~!
Hợp đồng trong tay anh bắt đầu bùng lên ngọn lửa xanh, thể hiện rằng mọi điều khoản đã được hoàn thiện. Vì đó là một ngọn lửa ma thuật nên nó cũng không ảnh hưởng đến những thứ khác.
- Nhiệm vụ hoàn thành.
Vroom
Anh khởi động xe, đi thẳng về nhà. Giờ thì… đến lúc dùng những quả cà chua bi này để củng cố lại vị trí chủ gia đình của anh rồi.
************
Ngày thứ 161.
Vừa thức dậy, Sejun đã đánh dấu một đường lên trên tường hang động trước khi đi rửa mặt.
- Giờ hẳn là bố mẹ cũng nhận được rồi nhỉ?
Cậu nghĩ đến gia đình mình. Hiện tại hẳn là chỗ cà chua bi kia đã đủ nổi tiếng để gia đình cũng biết được là cậu vẫ còn sống rồi.
Vậy nên, cậu muốn gửi tiền cho gia đình và để họ biết rằng con trai họ vẫn rất tốt.
Cùng lúc đó,
Buzz
Lũ ong độc bận rộn bay quanh một cây ngô.
- Huh?
Sejun tiến lại, cậu để ý thấy cái thân cây ngô – mà cậu chẳng để ý mấy vì nó chỉ mọc lên như đám cỏ dại – giờ đã nở hoa nơi đầu ngọn.
Thêm vào nữa, mầm của chỗ khoai tây mà cậu mua từ cửa hàng hạt giống cũng đã cao lên.
- Xin lỗi nha mấy đứa. Dạo này tao không để ý đến chúng mày mấy.
Swoosh.
Cậu vội vàng đi rửa mặt rồi vừa tưới cây vừa xin lỗi mấy cây khoai với cây ngô.
Nhờ thế mà lũ thỏ cũng nhanh chóng là việc ngay sau khi chúng thức dậy.
Trên tổng 200 hạt giống ngô được trồng xuống thì chỉ có 139 cây nảy mầm, và trên 400 mầm khoai được trồng thì chỉ có 282 mầm lớn lên. Tỉ lệ nảy mầm của hạt giống mà cậu mua từ cửa hàng có vẻ được cố định ở khoảng 70%.
“Mình cần phải quan sát hơn nữa.”
Sejun tưới ruộng ngô và khoai tây rồi bắt đầu chuẩn bị bữa sáng.
Bữa sáng ngày hôm nay là món khoai lang sấy đã được chuẩn bị sẵn từ hôm qua và cà rốt. Trước khi đi ngủ cậu đã lật khoai một lần để đảm bảo chúng được sấy kĩ rồi.
Hồi sáng nay lúc đi kiểm tra thì tất cả đều đã ngon lành hết rồi. Bên ngoài được sấy kĩ nên khi cầm lên nó cũng không bị dính vào tay cậu nữa.
- Tuyệt!
Thỏa mãn, cậu bỏ miếng khoai lang xấy vào miệng.
Vừa nhai, hương vị đặc trưng của khoai lang xấy khô và vị ngọt được cô đặc lại dưới ánh mặt trời làm thả mãn vị giác của cậu.
Và…
Vị dai dai đặc trưng của món khoai lang sấy cũng làm việc ăn thêm thú vị nữa chứ.
Lũ thỏ, sau khi ăn xong cà rốt của chúng cũng nhìn Sejun bằng đôi mắt lấp la lấp lánh như thể đang hỏi là chúng cũng ăn món mới được không.
Cậu gật đầu rồi lũ thỏ ngay lập tức chạy ra đống khoai lang.
Nhìn cái bộ dạng ngây ngất của chúng kia kìa :)
Khẳng định chúng nó nghiện khoai sấy luôn rồi.
[Quản lý tòa tháp hỏi liệu bạn có quên cái gì không]
- Tôi biết rồi mà.
Sejun đổ đầy khoai vào trong cái túi mà cậu vốn dùng để đựng táo.
- Ăn đi.
Cả cái túi đầy khoai ngay lập tức biến mất.
[Quản lý tòa tháp vui vẻ tận hưởng vị ngọt của khoai lang sấy]
Sejun cũng bắt đầu ăn món khoai lang của cậu. Cậu đã phơi khô 40 củ vậy mà tình hình có vẻ như sẽ hết sạch trong một ngày mất.
Sau bữa sáng, cậu lấy 3 phần đầu củ cà rốt còn bằng khoảng chiều dài 1 ngón tay với phần lá ở trên mà lũ thỏ bỏ lại rồi đêm ra chỗ ruộng mà cậu vừa mới thu hoạch khoai lang mấy ngày trước.
Phần đất đã được nâng lên nhờ búa của thỏ đen, và hai con thỏ cầm xửng cũng đã tạo luống, giúp việc trồng cây cũng trở nên dễ dàng hơn.
Cậu đào đất một chút rồi trồng mấy cái đầu cà rốt xuống, cẩn thận không để phần đầu phía trên cũng bị lấp.
[Bạn đã trồng đầu của củ cà rốt]
[Khả năng cà rốt phát triển được tăng nhẹ nhờ vào hiệu ứng kĩ năng Gieo hạt Lv.2]
[Độ thành thạo kĩ năng Gieo hạt Lv.2 tăng một chút]
Sau khi vô tình phát hiện ra đầu cà rốt có thể tự mọc mầm được, Sejun ngay lập tức cấm bọn thỏ ăn cả phần đầu củ.
Và rồi cứ mỗi ngày cậu lại trồng được thêm 3-5 phần đầu cà rốt bị bọn thỏ bỏ lại. Đương nhiên là có vài đầu được trồng trước đó đã chuẩn bị nở hoa và ra hạt.
Rồi khi đến lần thứ 3 trồng đầu cà rốt,
[Độ thành thạo kĩ năng Gieo hạt Lv.2 tăng một chút]
[Độ thành thạo kĩ năng Gieo hạt Lv.2 đã đầy, kĩ năng của bạn đã lên cấp]
- Oh!
Cấp độ kĩ năng Gieo hạt đã tăng, giúp hỗ trợ cực lớn cho công việc đồng áng. Chỉ cần làm việc chăm chỉ thôi, rồi dần dần dần dần mọi thứ sẽ được tích lũy lại và cho bạn một phần thưởng mà bạn sẽ chẳng thể nào ngờ tới.
- Hmm, hmm, hmm~
Sejun vừa ngân nga vừa bắt đầu thu hoạch cà chua bi.
[Bạn đã nhận được 1ml mật ong từ hoa cà chua bi]
[Độ thành thạo kĩ năng Người nuôi ong Lv.2 của bạn tăng nhẹ]
[Bạn đã nhận được 1ml mật ong từ hoa cà chua bi]
[Độ thành thạo kĩ năng Người nuôi ong Lv.2 của bạn tăng nhẹ]
…
..
.
- Sao không có tí mật nào từ hoa ngô vậy?
Rõ ràng là cậu đã thấy lũ ong độc bận rộn bay đi bay lại chỗ hoa ngôi rồi mà? Sao chẳng có tí thông báo nào nhận được mật ong hoa ngô vậy?
- Bộ không có mật ở hoa này à?
Khi Sejun còn đang thắc mắc xem có ít mật nào ở chỗ hoa ngô không,
Bing? Bing!!
Thỏ đen vội vàng chạy đến đầy vẻ đắc thắng. Thấy chưa? Bé lại lên cấp rồi đấy!
Có vẻ như nó đã bắt thêm cá và lại lên cấp nữa rồi. Cứ đà này thì… liệu nó có biến thành sát thủ cá piranha không?
- Huh?
Chợt, cậu chú ý đến có một miếng khoai lang sấy dính ở hông thỏ đen lúc nó đang đi. Có vẻ như lúc nãy ăn thì thằng nhỏ để rớt nên bị dính vào đây mà.
- Puhahaha. Mày định để dành ăn sau à?
Sejun gỡ miếng khoai ra khỏi hông thỏ đen.
Xoẹt~
Cảm giác như có cái gì đó vừa bị xé ra.
Bing!!!
Thỏ đen hét lên. Mắt nó rơm rớm nước.
- Ah?!
Cậu nhìn xuống miếng khoai sấy, bên trên có mấy sợ lông đen dính vô đó.
- Xin lỗi…
Bing!
Thỏ đen trực tiếp nằm xuống trên đùi Sejun với biểu cảm đáng thương. Bé đau quá, mau dỗ bé đi.
- Được rồi.
Vuốt vuốt vuốt
Sejun nhẹ nhàng vỗ vỗ cái mông nhỏ đầy lông của thỏ đen và cũng nghỉ ngơi một chút.
Ngay khi cậu định đứng dậy làm việc tiếp.
Tuk.
Trước khi ong độc vào tổ, nó đặt cái gì đó trông như là kẹo cam lên tay cậu.
[Bạn đã nhận được 10g viên phấn hoa ngô]
[Độ thành thạo kĩ năng Người nuôi ong Lv.2 của bạn tăng nhẹ]
- Phấn hoa?
Có vẻ như lũ ong động đến và đi ở chỗ hoa ngô là để lấy phấn chứ không phải lấy mật. Sejun bỏ cục phấn hoa ngô vào trong miệng để kiểm tra
Tan…
Ngay khi cậu bỏ vào miệng, cục phấn hoa tan ra trên đầu lưỡi như ăn kẹo bông.
- Ngọt quá
Cậu vừa mỉm cười,
Tuk. Tuk. Tuk.
[Bạn đã nhận được 10g viên phấn hoa ngô]
[Độ thành thạo kĩ năng Người nuôi ong của bạn tăng nhẹ]
…
..
.
Lũ ong liên tục đặt phấn hoa lên tay cậu rồi bay về tổ.
Trước khi cậu kịp nhận ra thì một bên tay Sejun đã có một núi mấy viên phấn hoa nho nhỏ rồi.
- Uhm~
Khi cậu vừa bỏ thêm một viên vào miệng và tận hưởng vị ngọt của nó…
- Tui về rồi đây, meow!!
Theo trở lại sau lần bán hết thứ ba và làm chút việc vặt cho Sejun.