Làm nông một mình trong tòa tháp

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Đường lên đỉnh Streamer của cô nàng Oni!

(Đang ra)

Đường lên đỉnh Streamer của cô nàng Oni!

Hakoiri Hebineko

Futayado Nanaka, một cô gái 21 tuổi, tự nhận bản thân là chiến thần làm bán thời gian. Tuy nhiên, xui rủi sao mà những nơi cô đang làm đều bị phá sản.

38 3535

Tôi có một cuộc gặp mặt với vợ trong game và một cô bé tiểu học xuất hiện. Liệu tôi có phải ra tòa không...?

(Đang ra)

Tôi có một cuộc gặp mặt với vợ trong game và một cô bé tiểu học xuất hiện. Liệu tôi có phải ra tòa không...?

深山鈴

Khi đến địa điểm đã hẹn với kỳ vọng đó, cậu ấy biết được cô gái đó thực ra lại là một học sinh tiểu học. Cô ấy là vợ trong game của Naoto và có một cảm xúc lãng mạn dành cho Naoto ngoài đời thực.

36 1323

Mắc kẹt nơi thiên đường

(Đang ra)

Mắc kẹt nơi thiên đường

悲殇的秋千

Thế giới hentai là một nơi nguy hiểm, nhất là khi thằng bạn thân là nhân vật chính còn Ning Chu lại đang dần biến thành con gái.

5 324

Đọc ở đây này - Chapter 135: Cái gì zậy?

Translator: Melinoe

____________________________

- Theo, cậu vẫn chưa đạt tiêu chuẩn.

- Ngươi đang nói cái gì vậy hả, meow?! Ta đã đủ điều kiện để trở thành một thương nhân lưu động ưu tú rồi! Ngươi đang làm lơ ta phải không, meow?!

Theo tức đến xù lông khi nghe nhân viên nói vậy, cảm thấy mình như đang bị đuổi khéo. Rõ ràng là tên đó đang đối xử với chú ta như kẻ ngốc. Thật không thể chịu nổi mà, meow!

“Mi đợi đấy, để ta gọi đồng bọn, meow!”

Khi chú mèo đang nghĩ xem nên gọi ai, Iona, Cuengi, Elka, Hegel, hay đám Hắc Nhân Ngưu để chửi vô mặt tên nhân viên này thì,

- Để trở thành một thương nhân lưu động ưu tú, cậu cần phải đạt được tổng doanh số tích lũy là 10 triệu Đồng Tháp và đáp ứng được 3 trong số 5 tiêu chí này.

Nhân viên đưa cho lông vàng một tờ giấy ghi chi tiết những điều mục cần thiết.

Theo nhanh chóng đọc nó.

[Điều Kiện Để Trở Thành Thương Nhân Lưu Động Ưu Tú]

1. Phải có ít nhất 5 triệu Đồng Tháp tiền vốn.

2. Phải có ít nhất 5 nhân viên.

3. Phải có ít nhất 3 sản phẩm độc quyền.

4. Phải giao dịch ít nhất 100 sản phẩm khác nhau.

5. Phải có ít nhất 5 khách hàng với doanh thu hàng tháng vượt quá 100.000 Tower Coins trở lên.

*Nếu bạn đạt được 3 trên 5 điều kiện trên, bạn có thể tới trụ sở của Hiệp Hội Thương Nhân và trở thành thương nhân lưu động ưu tú.

- Còn có cả thứ này nữa á, meow?!

- Vâng. Bởi vì bình thường chỉ có vài người muốn trở thành thương nhân ưu tú thôi nên nó cũng không được nhiều người biết tới.

- Ta đã không biết đấy, meow.

- Không sao. Người ta ưu tiên mục 1, 2 và 4 hơn vì chúng dễ thực hiện nhất.

Nhân viên tốt bụng giải thích cho Theo. Cũng nhờ có thế mà việc Theo gọi người tới gây chuyện đã không xảy ra.

- Ngươi nói là 1, 2 và 4 đúng không, meow?

Điều kiện mà nhân viên nói đến đều có thể giải quyết được bằng tiền. Yêu cầu đầu tiên như thể cho không vậy, và thuê 5 nhân viên và mua, bán 100 sản phẩm khác nhau cũng có thể dùng tiền để xử lí.

- Hmm… Trong trường hợp của Theo… Đầu tiên…

Trong khi Theo đang đọc tờ giấy, nhân viên đang nhìn hành động của chú và chuẩn bị nói rằng “Hãy quay lại khi đã đáp ứng đủ tiêu chí nhé”, nhưng

- Ô kê. Ta đã đáp ứng điều kiện 1, 2, 3 và 5 rồi, meow!

Chú mèo nói với nhân viên và lấy giấy tờ ra để chứng minh.

- Hả?! Xong rồi á?!

- Đùng rồi! Đầu tiên, đây là 5 triệu Đồng Tháp, meow!

Theo đổ tiền ra, đúng như mục 1.

- Đây là hợp đồng nô lệ, nhầm, hợp đồng lao động của nhân viên, meow!

Nhóc lại lôi ra hợp đồng của mấy chú mèo thực tập sinh. Tổng cộng 8 người, dễ dàng đạt yêu cầu 2.

- Đây là những nông sản có hiệu ứng vật phẩm, meow! Và đây là khách hàng thường xuyên của ta, meow!

Thực phẩm của Sejun đã quá 10, thỏa mãn điều kiện về 3 sản phẩm độc quyền. Thêm vào đó, chú mèo còn có rất nhiều bang hội và thợ săn thường xuyên tới, hơn 20 khách hàng với doanh thu hàng tháng trên 100.000 Đồng Tháp.

Khi Theo đạt được yêu cầu 3 và 5,

- Chu choa! Tuyệt vời quá!

Người nhân viên kinh ngạc nhìn chú, vì cậu ta chưa bao giờ thấy thương nhân nào hoàn thành điều kiện nhanh như thế này.

- Phuhaha. Đương nhiên rồi, meow! Ta rất giỏi à nha, meow! Bởi vì ta là thuộc hạ của Hắc Long…

Theo bắt đầu phông bạt, định tiết lộ danh tính của mình.

Nhưng

- Xin chờ một lát!

Tên nhân viên chạy biến như tên bắn.

- Meow?! Chưa nghe ta giới thiệu mà lại đi đâu thế hả, meow?

Khi lông vàng lại cáu ầm lên vì chưa giới thiệu bản thân mình tử tế,

- Đây là huy hiệu minh chứng cho việc ngài đã trở thành một thương nhân lưu động ưu tú.

Tên nhân viên quay lại, trên tay cầm một huy hiệu màu vàng kim.

- Từ bây giờ, ngài đã có thể đăng ký để sử dụng Thương Lộ Tốc Độ Ánh Sáng. Ngài có muốn đăng ký ngay không? Giá đăng ký là 100.000 Đồng Tháp.

- Đây, meow! 

Giờ chú ta giàu rồi, nhận hàng trăm nghìn đồng tháp tiền hoa hồng từ Sejun nên dăm ba cái 100 ngàn này, bình thường!

- Và ở đây, ngài có thể khắc một dòng chữ lên để giới thiệu bản thân. Ngài muốn khắc cái gì ạ?

- Phuhaha. Nghe cho kĩ này, meow.

Theo nói với nhân viên về dòng chữ mà chú muốn khắc lên huy hiệu vàng.

- Ngài thật sự muốn ghi cái này ạ?

Tên nhân viên hỏi, nhìn dòng chữ trên huy hiệu với vẻ mặt đầy dấu hỏi chấm.

[Thuộc Hạ Của Hắc Long Vĩ Đại, Mèo Vàng Chết Chóc Theo Park] 

Giả vờ làm thuộc hạ của Hắc Long Vĩ Đại có thể sẽ gây ra hậu quả thảm khốc nếu bị bắt bởi những người tôn thờ rồng đen.

- Đúng vậy đó, meow!

- Phù. Được rồi. Xin hãy đợi một chút.

Nhân viên lấy huy hiệu vàng và đi tìm pháp sư để khắc chữ. Sau đó, pháp sư đã yểm thêm phép cường hóa, bảo hộ và ràng buộc lên đó.

- Của ngài đây.

Và như vậy, Theo đã trở thành một thương nhân lưu động ưu tú.

“Cuối cùng mình cũng làm được rồi, meow!” 

Nhóc con trong lòng xúc động dạt dào, hồi tưởng lại cảnh chú bị Skaram lừa cho một vố mấy tháng trước.

Và sau đó

- Tất cả đều là nhờ đầu gối của Park Sejun, meow!

Khen ngợi đầu gối Sejun, thứ mà chú xem như là lý tưởng của đời mình, xong, thì

- Giờ thì lấy Sổ Đất ra cho ta đi, meow!

Cuối cùng, mèo vàng cũng đã mua được Sổ Đất, mục tiêu ban đầu của chú.

Tuy nhiên

- Phải xử lý cái này như nào nhỉ? Giao dịch sổ đất đã bị tạm ngừng mấy ngày nay rồi.

- Ngươi đang nói cái quái gì vậy hả, meow?!

- Cái này… dạo gần đây đã xuất hiện những toán cướp giết người cướp Sổ Đất, vậy nê giao dịch đã dừng lại để đảm bảo an toàn cho khách hàng.

- Thế không còn cách nào để lấy Sổ Đất nữa à, meow?

- Ừm… A! Cơ hội có hơi thấp, nhưng vẫn còn một cách nữa - một cách mà chỉ có ngài, Theo, mới làm được.

- Cách gì thế, meow?!

- Lúc đầu, Hiệp Hội Thương Nhân chúng tôi sẽ tặng quyền hạn lấy một món đồ từ kho lưu trữ đồ thất lạc nếu thương nhân lưu động ưu tú đáp ứng đủ năm tiêu chí trong vòng một ngày.

Điều nhân viên đang đề cập tới là truyền thống đã gần như rơi vào lãng quên, là câu chuyện mà cậu ta được nghe từ thầy của mình cách đây 30 năm mà bây giờ bỗng nhớ lại.

“Thầy đã nói rằng có một cuốn Sổ Đất được cất ở trong kho 100 năm trước.”

Vì vậy, vào thời điểm đó, rất nhiều thương nhân đã đổ xô đi thực hiện năm điều kiện để lấy được tư cách tiến vào kho. Nhưng điều đó đã nhanh chóng chìm xuống bởi vì…

Kho lưu trữ đồ thất lạc của hiệp hội chỉ toàn là những món đồ không rõ ràng cũng không bán được tiền, bất chấp mọi nỗ lực.

- Tui sẽ làm, meow!

Theo nhận ra thời khắc để chân trước của chú tỏa sáng lần nữa đã đến.

- Đợi một chút nhé, meow!

Mèo ta chạy nhanh ra ngoài và mua 100 món đồ khác nhau để hoàn thành yêu cầu thứ 4.

- Giảm giá cho ta đi, meow!

Đương nhiên, mặc cả ba lần vẫn là điều phải làm.

Một tiếng sau.

- Đây là 100 món đồ đã mà ta đã mua, meow!

Theo mua đồ rồi quay lại trụ sở hiệp hội, đáp ứng toàn bộ năm điều kiện để trở thành một thương nhân lưu động.

- Xin chúc mừng ngài. Giờ thì theo tôi nào.

Nhân viên dẫn chú tới chỗ kho lưu trữ đồ thất lạc làm bằng đá phía sau trụ sở. Nơi này trông có vẻ chắc chắn đến nỗi cả những phép thuật mạnh mẽ cũng không thể làm nó sụp đổ.

- Là ai tới thế?!

Một lính gác tê giác khổng lồ đứng canh cửa kho bước tới chỗ nhân viên và Theo, trên tay hắn cầm một cái thương dài.

- XIn chào, ngài Taru. Tên tôi là Sion, nhân viên của trụ sở. Tôi dẫn ngài Theo tới đây, ngài ấy đã được cấp quyền để tiến vào kho lưu trữ đồ thất lạc, theo như truyền thống của chúng ta.

- Hmm… Truyền thống, à… Thú vị lắm. Được rồi.

Bịch.

Taru mở cánh cửa to lớn ra.

Vù.

Những cái đuốc bên trong đột nhiên bừng sáng.

- Tiến vào đi. Vì ngươi là người đầu tiên vào kho trong gần 100 năm qua, ta sẽ cho phép ngươi lấy hai đồ vật.

- Cảm ơn nha, meow! Vậy thì cho ta lấy hẳn ba món đi, meow!

Theo tinh tế mặc cả thêm một lần nữa do thấy Taru khá hào phóng, lại cảm nhận được một vài lực hấp dẫn trên bàn chân trước của mình ngay khi cánh cửa mở ra.

- Gì chứ?! Hahaha. Gan dạ đấy. Được! Vậy thì ba món!

Vì không may mắn sẽ chỉ mang theo những món đồ rác rưởi từ kho \nên Taru vui vẻ chấp nhận yêu cầu.

- Cảm ơn nhé, meow!

Theo hạnh phúc lao vào kho lưu trữ đồ thất lạc.

******

- Cậu định xây một tòa tháp pháp sư trên tầng 99 á?

- Đúng vậy.

- Được thôi, tôi đồng ý.

Chẳng có lý do nào để từ chối điều đó cả; hơn nữa, bọn họ còn có thể yêu cầu các pháp sư giúp đỡ yểm phép vào canh tác nếu cần thiết. 

- Kyoot kyoot kyoot!

Iona vui sướng kêu lên khi được Sejun cho phép.

- Thế cậu đã định được địa điểm xây chưa?

- Rồi! Tui đang nghĩ đến phía nam.

- Phía nam?

- Ừm.

Nàng chuột đang tính sẽ quét sạch đám kiến lửa và xây tòa tháp ở đó.

- Xây cho bao nhiêu người?

- Khoảng 300, nhưng số lượng có thể sẽ tăng lên.

Khi Sejun và Iona đang thảo luận

Kreong!

Ngay bên cạnh họ, Cuengi đã chờ lâu đến phát chán, đành phải móc chuối từ trong túi quà vặt ra để ăn. Đây đã là quả chuối cuối cùng rồi.

- Kyoot? Cái gì zậy?

Ngửi được mùi chuối thơm ngọt lan tỏa trong không khí, Iona hỏi chú, nhìn chằm chầm vào trái chuối vàng.

- Nó được gọi là chuối. Có muốn ăn thử không?

Sejun lấy một quả chuối từ trong Ngục Từ Hư Không ra, cắt nó thành những miếng nhỏ rồi đưa cho Iona.

- Cảm ơn nha.

Iona cảm ơn Sejun rồi cắn một miếng chuối lớn.

Sau đó

Kyoot! Kyoot! Kyoot!

Đỉnh nóc, kịch trần, bay phấp phới, Iona dùng tứ chi nhỏ bé của cổ ôm chặt lấy trái chuối gặm ngon lành.

Kreong… Kreong…

Ăn hết quả chuối của mình, Cuengi lẻn vào trong Ngục Tù Hư Không của papa, định tìm thêm chuối bên trong.

Rắc.

Không để ý thấy thằng báo con kia đã đi vào trong, Sejun đóng cửa kho lại.

- Lại phải vác xác đi làm việc thui.

Cậu nhìn quanh nông trại mà mấy ngày nay mình chưa ngó ngàng.

Pyeak!

Kkwek!

Thấy cậu dạo quanh trang trại, đàn thỏ và kiến nấm vốn đang vật lộn dưới sự quan tâm chăm sóc của hai con rồng, nồng nhiệt đón chào Sejun. May mắn thay, hai con rồng đã quản lý nông trang khá tốt, vậy nên không có vấn đề lớn gì xảy ra cả.

Chàng thanh niên đi tới phòng kho sau khi đã kiểm tra xong.

Pyeak!

Chú thỏ canh cửa cúi chào Sejun

- Dạo này cậu thế nào?

Pyeak!

Clang.

Chú thỏ đưa tiền ra cho cậu.

- Gi cơ? Kaiser và Kellion lấy nông sản ra khỏi kho và trả tiền cho chúng á?

[Điều đó không tốt ạ?]

Vậy là gần giống cửa hàng rồi còn gì, lấy đồ và trả tiền. Sejun vừa bước vào kho, vừa trò chuyện với chú thỏ.

- Ô! Thần dược!

Khi kiểm tra lương thực trong kho, cậu đã phát hiện ra những cây nấm quý thần dược giá mọc trên lưng đám kiến.

[Thần Dược: Nấm Đùi Gà]

[Thần Dược: Nấm Bào Ngư]

[Thần Dược: Nấm Hương]

Tất cả đều là cấp C, có tác dụng tăng mọi chỉ số thêm 1.

- Mình sẽ nấu chúng sau vậy.

Lẩu nấm thần dược. Nghe tên thôi đã thấy siêu bổ dưỡng rồi. Sejun quyết định làm món đó khi một vài cây nấm quý khác mọc lên và

Kẽo kẹt.

Tốt nhất là cất trong Ngục Tù Hư Không cho an toàn.

Đúng lúc đó

Kurrr.

Cậu nghe tiếng ngáy của Cuengi từ bên trong

- Hả?

Tại sao lại có tiếng ngáy của cậu nhóc ở trong đây? Sejun bối rối, đi về phía phát ra tiếng động và thấy Cuengi đang ngủ say, bụng phình to, toàn chuối là chuối.

“Nhóc ta chắc phải ăn đến 5000 quả đấy.”

Sejun ước lượng sơ qua số chuối mà thằng báo này đã hốc bằng cách nhìn vào phần còn lại trong kho.

Kurr…

Khi cậu chàng đến gần, Cuengi dụi mắt và tỉnh dậy.

Kurrr….

Gấu bụng bự ranh mãnh bám vào chân papa và giả vờ ngủ tiếng.

- Cuengi, mấy quả chuối ở đây chạy đi đâu rồi?

Sejun nhìn nhóc với đôi mắt nghiêm nghị.

Kreong…

[Cuengi không biết…]

Thằng bé trả lời, tránh ánh nhìn của bố nó.

- Vậy cái bụng này là sao đây?

Sejun hỏi, nắm lấy phần bụng to như bị sưng tấy của nhóc.

Nó không thể trả lời.

- Bắt được rồi! Nhóc trộm chuối! Bu-bu-bu-boop.

Sejun trừng phạt nhóc trộm chuối bằng cách thổi bẹp bẹp vào cái bụng to bự của nó.

Kkuhehehe. Kreong?

[Hehehe. Nhưng làm sao mà papa lại biết là Cuengi ăn chuối?]

Cuengi thậm chí đã nuốt luôn cả vỏ chuối để không để lại bằng chứng nên giờ tò mò hỏi.

- Hehehe. Papa có cách của papa. Vậy nên, đừng nói dối papa, nếu không nhóc sẽ gặp rắc rối đấy! Biết chưa?!

Sejun nghiêm khắc nói, vỗ nhẹ vào cái bụng phồng của Cuengi.

_____________________

Team Triều Tịch xin gửi lời hỏi thăm đến gia đình những độc giả chịu ảnh hưởng cơn bão Yagi. Chúc tất cả mọi người bình an và sớm khắc phục được hậu quả của cơn bão. Chủ thớt là người Hạ Long, Quảng Ninh, nhưng trộm vía là gia đình không sao, chỉ bị bay vài cái mái ngói :)))

Đáng lẽ bom này phải vào 6/9, sinh nhật chủ thớt, nhưng vì vài lí do bất khả kháng nên bây giờ mới có thể đăng được. Cảm ơn mọi người vì đã ủng hộ Triều Tịch và SFITT. 

Melinoe: Cơ anh to, anh đếch sợ. Melinoe: “Lost and found” tạm dịch là “Kho lưu trữ đồ thất lạc” - Thuật ngữ dùng để chỉ nơi giữ đồ mà khách hàng làm rơi, để quên Melinoe: Blow raspberries. Tôi vẫn chả biết kiểu thổi này tiếng việt nó là cái gì :)))