Đây là một trong hai Side Story tiếp theo ra mắt để chúc mừng chuyển thể Anime >D
Cảm ơn bạn Ngiện romcom (uk, bạn ấy mắc lỗi chính tả) đã nhắc t về sự tồn tại của 2 cái ss mới này <3
Trans + Edit: Echo (với sự giúp đỡ của ChatGPT, Deepseek, GGTranslate và JDict)
=====================
"Vậy chị đi thay đồ nhé, Lynne. Nhớ báo Anna khi cô ấy quay lại đấy!"
Trong một căn phòng tại một tiệm may lâu đời nằm ở thủ đô của Vương quốc Wainwright.
Người đang cầm trên tay cầm bộ váy được chọn lựa kỹ càng cho hôm nay và nháy mắt với tôi là Lydia “Kiếm Cơ”, trưởng nữ gia tộc Công tước Leinster và cũng là chị gái tôi. Dưới ánh nắng đầu hè chiếu qua ô cửa sổ, mái tóc đỏ dài tuyệt đẹp của chị ấy sáng lấp lánh. Trong bộ đồng phục kiếm sĩ, chị vẫn đầy khí chất như mọi ngày.
“V-vâng, thưa chị!”
Dù bị mê hoặc trong thoáng chốc, tôi vẫn hăng hái đáp lại và chào theo nghi thức. Có lẽ vì cử động nhanh quá nên tay áo và chiếc túi xách tôi đang cầm khẽ đung đưa. Đồng thời, tôi cũng cảm nhận được sự bối rối của các hầu gái đang đứng chờ sau lưng.
Dù anh Allen không có mặt ở đây nhưng tâm trạng của chị lại tốt một cách kỳ lạ. Anh ấy là một thành viên của lang tộc ở Đông Đô và quen chị từ kỳ thi đầu vào của Học viện Hoàng gia để rồi cuối cùng trở thành người mang biệt danh ‘Bộ não của Kiếm Cơ’. Nhân tiện thì hiện giờ anh cũng là gia sư của tôi.
Cơ mà bây giờ mới thế thôi chứ lúc ở dinh thự bị mẹ yêu cầu đi thử bộ sưu tập váy mới thì chị ấy còn trông chán chường lắm.
Phải chăng người hầu gái trưởng Anna đang tạm rời đi vì vấn đề an ninh đã biết chuyện gì đó?
Chị nhẹ nhàng xoa đầu tôi.
“Thôi nào, làm gì mà mặt mày nghiêm trọng thế. Chọn cho chị bộ tiếp theo đi. Lynne ở Học viện Hoàng gia thì mấy khi mới có dịp nghỉ ngơi hiếm hoi như thế này, tranh thủ tận hưởng đi chứ.”
“V-vâng ạ!”
Tôi vội vàng gật đầu nhưng mối nghi hoặc trong lòng lại càng lớn dần.
Chị tôi được bổ nhiệm làm Pháp sư Hoàng gia từ mùa xuân năm nay nên hiện rất bận rộn. Ngay cả ở Học viện Hoàng gia mà tôi theo học cũng hiếm khi có kỳ nghỉ như thế này. Nhưng... khi không có anh, chị thường rất thờ ơ với chuyện ăn mặc và cực kỳ ngại ra ngoài.
“X-xin mời đi lối này, Lydia Điện hạ.”
“Nhờ cô nhé!”
Trong lúc tôi mải đắm chìm trong suy nghĩ, chị ấy đã được một nữ nhân viên trẻ với vẻ mặt căng thẳng dẫn vào phòng thử đồ. Khó tin hơn nữa là chị còn… ngâm nga nữa kìa.
Đây chính vị “Kiếm Cơ” vang danh khắp miền tây đai lục – Lydia Leinster Điện hạ đấy nhé!
Từng bước chân của chị ấy thật nhẹ nhàng, trông cứ như những chiếc lông vũ lửa trắng tinh đang nhảy múa theo vậy…
“...”
Ngay cả những hầu gái lâu năm nhất cũng không tin vào mắt mình, người thì dụi mắt, người thì véo má nhau, thậm chí có người còn lẩm bẩm cầu nguyện.
Không thể sai được. Chắc chắn là có liên quan đến anh ấy rồi. Nếu không thì chẳng đời nào một kỳ nghỉ có thể làm chị ấy trông vui vẻ đến thế này. Giải đáp xong khúc mắc trong lòng, tôi ngồi xuống chiếc ghế sofa sang trọng cạnh cửa sổ và vỗ tay một cái.
“Nào nào, đừng có đứng đực ra đó mà ngạc nhiên nữa, chọn bộ đồ tiếp theo đi! Những ai đang rảnh thì đến giúp chị ấy. Có khi lúc này chị còn nổi hứng thử cả trang sức nữa nhỉ?”
“Tuân lệnh ạ‼”
Các hầu gái vừa hoàn hồn liền lao vào hành động với ánh mắt lấp la lấp lánh. Lòng trung thành với cái ‘Tất cả vì Tiểu thư Lydia!’ dường như đã sút bay cả sự nghi hoặc trong lòng họ.
“Phù…”
Còn lại một mình, tôi khẽ thở dài rồi hướng ánh mắt ra đại lộ bên dưới ô cửa sổ. Vì hôm nay là ngày nghỉ nên chẳng có bóng dáng học sinh nào cả, chỉ có xe ngựa và xe hơi nối đuôi nhau lướt qua.
…Chỉ một chút thôi.
“Fufu… Á khoa à, lẽ nào cô đang thấy cô đơn? Đáng yêu quá đi!”
“Ưm, ưm… E-em… em muốn cùng tiểu thư Lynne chọn váy…”
Trong đầu tôi chợt hiện lên gương mặt của hai cô bạn cùng trang lứa hiếm hoi – Tina Howard và Ellie Walker, chắc giờ này họ đang cùng Công tước Howard đến hoàng cung.
K-không phải tôi đang thấy cô đơn hay gì đâu nhé!
Tôi cũng không hề bị choáng ngợp trước hàng loạt bộ váy lộng lẫy và mới tinh kia đâu đó!
“Thật là… Thủ khoa ấy mà. Giá mà cậu học được một chút từ Ellie thì tốt biết bao.”
Vừa nhìn các hầu gái và nhân viên cửa hàng chạy đi chạy lại lại giữa căn phòng tôi đang ngồi và phòng thử đồ trong trạng thái đầy phấn khích, tôi vừa lặng lẽ rút cuốn sổ tay ra và ghi lại vài dòng.
Hôm nay là ngày Lôi. Còn vào chiều mai, ngày Băng, tôi sẽ có buổi học gia sư mà tôi mong đợi từ lâu cùng anh trai. Phải chi ngày nghỉ lại rơi vào ngày mai thì hay biết mấy. Nếu vậy thì...
“Lynne, em thật sự rất hợp với bộ này đấy.”
Bằng cách nào đó, anh sẽ khen tôi trong bộ váy cưới trắng tinh khôi. Rồi anh nhẹ nhàng vuốt má tôi…
“...!”
T-Tôi vừa tưởng tượng thứ gì thế này!?
Tôi nhanh chóng kiểm tra xem có ai để ý không rồi dùng một chút phong ma pháp vụng về để làm nguội hai bên má.
Về lý do tôi và chị lại có mặt ở cửa hàng này thì là vì…
*
“Hả? Mẹ ơi, mẹ… mẹ đã cho phép chuyện này thật ạ!?”
Không kiềm được, tôi vô thức thốt lên và tròn mắt nhìn người phụ nữ xinh đẹp với mái tóc đỏ và bộ váy lộng lẫy đang tao nhã thưởng trà trước mặt mình – cựu ‘Kiếm Cơ’, Công tước phu nhân Lisa Leinster.
“Chúng tôi tha thiết mong muốn Lydia Leinster Điện hạ đến thử bộ sưu tập mới tại cửa hàng ở Vương đô.”
Trong tập tài liệu nằm trên bàn, cái tên của người gửi yêu cầu là một cửa tiệm thời trang lâu đời có tiếng cả ở Nam Đô.
Thậm chí còn chỉ đích danh người không những mang tước hiệu công nữ điện hạ mà còn nổi danh khắp miền Tây đại lục như chị tôi. Thật không thể tin được…
Mẹ nheo mắt nhìn những đóa hoa nở rộ trong vườn nhà rồi nhấc tách sứ trắng lên. Anna đứng phía sau ngay lập tức rót trà từ ấm với động tác thuần thục.
“Ừ, mẹ đã đồng ý. Nhà mình có mối quan hệ lâu đời với họ. Có mất gì đâu nào?”
“Ư-ừm… đúng là vậy… nhưng mà…”
“...”
Tôi chỉ nói được lắp bắp mấy chữ trong khi liếc nhìn chị gái đang ngồi im lặng bên cạnh. Bầu không khí… nặng nề quá mức luôn ấy. Thời tiết thì đẹp mà sao lại thấy lạnh sống lưng thế này…
“N-nhưng! Tại… tại sao lại là chị gái!?”
Tôi cố gắng cứu vãn tình hình bằng cách tiếp tục hỏi mẹ.
“Hình như khi lên vương đô công tác thì chủ tiệm tình cờ trông thấy Lydia trong một quán cà phê. Còn nói nếu có thể thì họ muốn ghi lại hình ảnh chị con thử váy bằng ngọc ghi hình để tham khảo cho các thiết kế sau này.”
“À… vâng.”
“...”
Tôi cũng phải đồng tình là chị rất xinh đẹp nhưng việc có nhận lời hay không lại là vấn đề khác…
Nhân vật chính của câu chuyện nãy giờ im lặng chợt ngẩng đầu lên.
“Thưa mẹ…”
“Lydia à, hôm nay con rảnh mà phải không? Vậy thì cứ đi đi.”
Mẹ tôi nhanh chóng cắt ngang lời con gái và nhón lấy một chiếc bánh quy hình như là do Anna làm.
Chị tôi vốn chẳng sợ ai bao giờ nhưng duy chỉ có mẹ và anh trai là chưa bao giờ thắng nổi. Chị quay đi, nghịch nghịch mái tóc đỏ trước trán rồi chu môi giận dỗi.
“…Con có rảnh đâu. Chiều nay còn tính ra ngoài nữa đấy.”
“Còn Allen thì mẹ nghe nói ‘hôm nay từ sáng đã đi chơi ngoại ô với em gái Karen’, có về thì cũng tối mới về.”
“S-sao… sao mẹ lại biết chuyện đó!?”
Trước sự thật bị mẹ điềm nhiên phanh phui ấy, chị gái lộ rõ vẻ bối rối. Ra thế. Giờ thì tôi hiểu vì sao từ sáng chị ấy đã không vui rồi.
Anh ấy lúc nào cũng nuông chiều Karen hết mức mà…
Mẹ đặt lại tách trà lên đĩa lót và thở dài.
“Mẹ là mẹ của con nên con đang nghĩ chẳng lẽ mẹ không đoán ra. Trời ạ… Lỗi là tại con không chịu lên lịch khi Allen đang rảnh thì có. Chắc là lại ngồi chờ đến phút chót với hy vọng được cậu ấy rủ đi cùng chứ gì. Mẹ thật không hiểu con giống ai mà lại bị động đến thế. Ôi tương lai con tôi rồi sẽ ra sao đây không biết.”
“...”
A, ch-chết rồi. Các hầu gái đứng chờ xung quanh ngay lập tức chuyển sang chế độ cảnh giác cao độ. Những chiếc lông vũ đen bắt đầu bay quanh. Nhận ra chúng là do ma lực của chị đang rò rỉ, tôi vội giơ tay trái lên thật nhanh.
“Mẹ ơi! C-con đi cùng chị được không ạ!?”
“Được chứ, Lynne. Đi theo và tranh thủ tận hưởng đi. Dù sao thì con bé này chắc lại chọn bừa một bộ cho xong ấy mà, lúc đó thì nhờ con nghiêm khắc nhắc nhở nó nhé.”
“...”
“Aha, ahaha…”
Mẹ ơi! Làm ơn đừng đổ thêm dầu vào lửa nữa ạ‼
Khi tôi đang gào thét trong lòng, chị ấy phồng má và quay đi chỗ khác. Rõ ràng là đang giận dỗi.
“…Em chưa từng nói là sẽ đi đến cửa hàng, càng chưa từng nói là sẽ thử đồ đâu đấy…”
Tới nước này thì chỉ có anh ấy mới dỗ được chị thôi. Không khéo là chị nổi cơn tam bành rồi đánh sập cái dinh thự này mất.
P-phải làm sao bây giờ!?
Đúng lúc đó, mẹ tôi cố tình thở dài kèm một câu than vãn.
“Con bé này thật là… Anna đâu.”
“Vâng, thưa phu nhân.”
Người hầu trưởng tóc nâu chắp tay rồi tiến đến bên chị tôi. Cô ấy bắt chuyện với vẻ vô cùng hào hứng.
“Tiểu thư Lydia, xin hãy ghé tai nghe tôi chút ạ.”
“...Gì vậy? Nói trước là tôi không dễ bị thuyết phục đâu đấy.”
Anna ghé sát và thì thầm điều gì đó…
“...!”
Và sự thay đổi diễn ra một cách bất ngờ.
Chẳng màng đến mái tóc đỏ dài bị rối tung bởi cơn gió đầu hè, chị đứng phắt dậy và đặt tay lên vai trái tôi.
“Lynne, đi thôi em.”
“Hả? V-vâng ạ!”
Dù chưa kịp hiểu chuyện gì đang xảy ra, tôi cũng đành vội vã đuổi theo chị sau khi để lại câu chào “Mẹ ơi, con đi đây ạ”.
Thật ra, tôi không hề phản đối chuyện đi cùng. Chỉ tiếc là không có anh ấy ở đó, nhưng tôi cũng không phải không hứng thú với những bộ váy mới.
Ủa nhưng rõ ràng mới nãy còn tỏ thái độ khó chịu mà sao tự nhiên chị lại đổi ý nhanh như thế nhỉ?
Nhìn tôi nghiêng đầu bối rối trong khi bị chị gần như cưỡng ép kéo đi khỏi vườn trong, mẹ chỉ mỉm cười dịu dàng.
“Lynne, trông chừng Lydia giùm mẹ nhé. Anna, đi cùng hai đứa đi.”
“V-vâng ạ!”
“Xin cứ để đó cho tôi, thưa phu nhân.”
Tôi vẫn chưa hiểu rõ mọi chuyện. Nhưng mà… thôi kệ vậy.
“Fufufu…”
Gương mặt nhìn nghiêng của chị tôi bây giờ rạng rỡ lạ thường, khác hoàn toàn lúc nãy,. Nhìn vậy thì chắc chắn không thể nói chuyện nghiêm túc được đâu. Thôi thì trước mắt cứ đến tiệm thời trang đã.
*
“...”
Nhớ lại những chuyện xảy ra hồi sáng, tôi rơi vào trầm tư. Rốt cuộc lúc đó Anna đã thì thầm điều gì với chị ấy vậy? Tí nữa chị quay lại nhất định phải hỏi cho ra nhẽ mới được.
“Lynne, xin lỗi đã để em chờ nhé.”
Giọng nói trong trẻo vang lên bên tai khiến tôi lập tức bật dậy theo phản xạ.
“V-vâng ạ‼ A, chị quay lại… Oaaaaaa…”
Sự kinh ngạc thoát ra khỏi miệng tôi như bản năng.
Đứng trước mặt tôi là ‘Kiếm Cơ’ Lydia Leinster trong một bộ váy cưới với tông đỏ chủ đạo cùng những chi tiết trang trí lộng lẫy. Chị ấy hỏi tôi với vẻ ngượng ngùng hiếm thấy.
"Trông... thế nào?"
“Đẹp lắm ạ! Rất rất rất đẹp luôn!”
"Fufu… Cảm ơn em"
Chị mỉm cười trước cơn mưa lời khen của tôi và đưa tay vuốt tóc. Chiếc khăn voan trắng tinh phản chiếu ánh nắng sáng lên rực rỡ.
Đẹp như một bức họa.
Các hầu gái và nhân viên nữ đang cầm ngọc ghi hình cũng không giấu nổi sự phấn khích, không ngừng trầm trồ ngợi khen.
“Tiểu thư Lidiya thật đẹp…”
“Tựa như nữ thần vậy…”
“Có ánh hào quang luôn ấy…”
“Tôi vốn không tin, nhưng có lẽ thần thánh thật sự tồn tại…”
“Đây đúng là một kiệt tác!”
Tôi không thể không đồng tình với họ. Chỉ là không ngờ cái chị thử lại là váy cưới...
“Ban đầu chị cũng hơi lưỡng lự khi không lấy màu trắng nhưng xem ra màu đỏ cũng rất tuyệt nhỉ. Có khi nên đưa vào danh sách chọn lựa cho tương lai thôi. Phải tìm hiểu gu của người đó mới được!”
Chị ấy mỉm cười dịu dàng và lẩm bẩm như đang mơ mộng. Nếu không có anh ấy ở gần thì quả thực biểu cảm này rất hiếm khi tôi được thấy. Nhìn chị rạng rỡ hạnh phúc như thế, tôi chẳng thể cắt ngang với thắc mắc trong lòng. Trái tim tôi cũng bắt đầu đập nhanh theo.
"!!!"
Tôi thì vẫn ổn nhưng một số hầu gái và nhân viên nữ không chịu nổi trước cảnh tượng đó liền đỏ bừng mặt và lần lượt ngã gục. Giữa khung cảnh hỗn loạn ấy, tôi lấy lại được chút bình tĩnh và bỗng nảy ra một thắc mắc.
Giữa ngần ấy bộ váy tuyệt đẹp để lựa chọn, tại sao chị ấy lại nhất quyết chọn váy cưới?
"Fufufu... Cho phép tôi giải đáp thắc mắc đó ạ!"
"A-Anna!?"
Khi quay lại, tôi thấy hầu gái trưởng Anna tóc nâu của nhà Leinster đang đứng với gương mặt tươi cười, tay cầm ngọc ghi hình. Rõ ràng tôi không hề nghe thấy tiếng cửa mở…
Dù vẫn hơi bối rối nhưng trước sức mạnh của sự tò mò, tôi khẽ hỏi cô.
“Cô đã nói gì với chị ấy lúc ở dinh thự thế?”
“À thì, tiểu thư nghe kỹ nhé…”
Anna tiến lại gần với vẻ mặt thích thú và thì thầm vào tai tôi.
“Câu thần chú để khiến tiểu thư làm theo này: ‘Chẳng phải cần tập dượt cho tương lai sao?’. Có thế thôi!”
“À… ra vậy.”
Tôi liền gật gù đồng tình.
Dĩ nhiên, đối tượng mà chị ấy nghĩ đến thì trên đời này chỉ có một. Tôi liếc nhìn chị mình đang được các hầu gái và nhân viên đề xuất những bộ váy và trang sức tiếp theo.
Không còn bóng dáng một “Kiếm Cơ” đầy uy nghiêm thường ngày nữa, trước mắt tôi chỉ còn một thiếu nữ đang đắm chìm trong tình yêu mà thôi.
Tim tôi bỗng nhói lên.
...Ghen tị quá. Tôi cũng muốn thế!
Suy nghĩ phải đi kèm với hành động. Đó là gia huấn của nhà Leinster.
Tôi liền hít một hơi sâu, kéo tay áo của cô nàng hầu gái trưởng .
"Anna, em cũng có thể thử váy chứ?"