Đây là một trong hai Side Story tiếp theo ra mắt để chúc mừng chuyển thể Anime >D
Cảm ơn bạn Ngiện romcom (uk, bạn ấy mắc lỗi chính tả) đã nhắc t về sự tồn tại của 2 cái ss mới này <3
Trans + Edit: Echo (với sự giúp đỡ của ChatGPT, Deepseek, GGTranslate và JDict)
=====================
“Oa… Tuyệt quá…”
Tôi là Felicia Fosse, từ năm nay chính thức là tân học viên tại Học viện Hoàng gia. Bước qua cánh cổng chính khổng lồ, hiện tôi đang vừa đi theo sự hướng dẫn của anh chị khóa trên để tiến vào hội trường nơi làm lễ nhập học, vừa ngước đầu trầm trồ trước cây đại thụ sừng sững vươn mình giữa trời. Mái tóc nâu nhạt ló ra dưới chiếc mũ đồng phục khẽ lay động theo làn gió xuân ấm áp.
Người ta thường truyền tai nhau rằng cây đại thụ này đã một hoặc hai nghìn năm tuổi, chỉ nhìn thôi cũng thấy những lời đó không hẳn là sai. Những cành lá xanh mơn mởn vươn dài đến tận chỗ tôi đang đứng, trên đó điểm xuyết vô vàn những bông hoa trắng tinh khôi nở rực rỡ. Tất cả nằm dưới một nền trời xanh trong không một gợn mây, khung cảnh quả thực vô cùng huyền ảo.
Nơi này là Học viện Hoàng gia.
Giữa vô vàn ngôi trường tại thủ đô của Vương quốc Wainwright, nơi này được xem là học viện danh giá nhất, tiếng vang lẫy lừng của nó lan đến tận Tây Đô nơi tôi từng sống. Nói cách khác, đây chính là cánh cửa dẫn đến thế giới của giới tinh hoa trong học thuật.
Với sự ủng hộ của cha – người đang vận hành một công ty thương mại nhỏ tại thủ đô, tôi đã thử dự thi với tâm thế “trượt cũng chẳng sao”… Nhưng không ngờ là mình lại đậu.
Thật lòng, tôi cũng chẳng hiểu mình đậu kiểu gì luôn. Dù phần thi viết tương đối ổn nhưng tôi cứ nghĩ mình trượt bài thi thực hành với vấn đáp rồi chứ.
“Phù…”
Cảm thấy hơi mỏi, tôi ngồi xuống một chiếc ghế gỗ dài gần đó.
Vẫn còn chút thời gian trước khi lễ nhập học bắt đầu nên nghỉ chút chắc không sao. Cha mẹ trước khi tiễn tôi đi cũng có dặn: “Nếu mệt hay có chuyện gì thì cứ nghỉ ngơi đi đã rồi hẵng lo lắng”.
“Đẹp thật…”
Dưới tán cây nở rộ, tôi ngồi chỉnh lại kính. Trước mắt tôi, những học viên bước qua trong bộ quần áo cùng mũ mới tinh đang lộ rõ sự hớn hở và háo hức trên gương mặt. Họ là những học viên cùng khóa với tôi.
Hầu hết trong số đó là nhân tộc nhưng cũng có lác đác bóng dáng vài tiên tộc với đôi tai dài hay người lùn cùng mái tóc đỏ xoăn. Ngoài ra, tôi còn thấy thêm một số chủng tộc trường thọ và các bộ tộc thiểu số vốn quen thuộc ở phía Tây Vương quốc. Có cả du học sinh từ các quốc gia khác nữa.
Không cần phải nói cũng biết tất cả đều rất xuất chúng, ánh mắt ai cũng đều ánh lên ý chí mạnh mẽ. Hẳn họ đều đến từ những gia tộc danh giá.
“...”
Tôi vô thức siết chặt nắm tay đang vì sự tự ti của bản thân.
Những người đó chắc chắn sẽ hướng đến con đường đại học sau khi tốt nghiệp, để rồi trở thành pháp sư hoàng gia hoặc làm việc trong bộ máy trung ương của vương quốc. Còn tôi thì chỉ đơn giản là thích đọc sách về ma thuật. Chưa kể, thể trạng lại còn yếu ớt nữa.
Dù có họ nhưng gia đình tôi cũng chỉ là thường dân. Là người vừa chân ướt chân ráo từ Tây Đô đến, rõ ràng là tôi chẳng có người bạn nào… Cảm giác thật lạc lõng. Trời ạ, liệu mình có xoay sở nổi không nữa?
Khi đang chìm trong tâm trạng u ám và ngẩn ngơ nhìn các bạn cùng khóa, tôi chợt nhận ra một điều.
Trong số học viên mới không một ai là thú nhân.
Theo như tài liệu hướng dẫn được phát, việc thú nhân chọn thi vào Học viện Hoàng gia đã là rất hiếm chứ chưa nói đến việc đậu vào đây. Thế nhưng khoảng hai, ba năm trước, dư luận từng xôn xao việc một “đứa con nuôi của lang tộc” đã được nhận vào học ở đây. Nghe nói người đó tốt nghiệp với vị trí á khoa, không biết thật hay chỉ là tin đồn nữa.
Tôi nhẹ nhàng gỡ cánh hoa vương trên mũ bằng đầu ngón tay, miệng lẩm bẩm chút khúc mắc trong lòng.
“Không biết năm nay có thú nhân nào đậu không nhỉ?”
*
“Vậy thì… anh… e hèm, anh trai, em đi đến hội trường dự lễ nhập học nhé?”
Tôi – Karen thuộc lang tộc Đông Đô – quay người lại khi thấy những học viên Học viện Hoàng gia đeo băng tay ghi chữ ‘hướng dẫn viên’ tại lối vào.
Chợt một bàn tay vươn tới…
“Karen này, vì Lydia đang bị hiệu trưởng giữ lại nên em cứ gọi anh là ‘anh hai’ như hồi xưa, không cần ngại đâu nhé?”
Chàng trai nhân tộc mặc áo choàng pháp sư với mái tóc nâu nhạt này là Allen, anh trai tôi. Anh vừa thả mấy con chim ma pháp, vừa nháy mắt và khẽ xoa đầu tôi qua chiếc mũ đồng phục. Nhân tiện, chúng tôi không có cùng huyết thống.
“Có bao nhiêu người đang nhìn kìa! Đ-đừng trêu em nữa mà!”
Tôi phồng má, liếc xéo. Cấm có đối xử với em như trẻ con nhé!
Nhưng điều đó chẳng làm đối phương bận tâm. Khi nhìn thấy nụ cười dịu dàng nhất thế gian của anh, tôi chỉ còn biết mím môi và rên rỉ “ư…”. Cái đuôi và đôi tai dưới mũ cứ tự nhiên ngoe nguẩy vì vui sướng.
Thỉnh thoảng, tôi thấy học viên và phụ huynh tham dự lễ nhập học thì thầm kiểu “Tai thú, đuôi thú với tóc xám bạc… chẳng lẽ là lang tộc?”, “Sao lại cô ta lại có mặt ở Học viện Hoàng gia?”. Họ nhìn tôi với ánh mắt khác lạ nhưng tôi chẳng thể làm gì được.
Tại sao ư? Bởi lý do duy nhất mà tôi chọn nơi này đơn giản là vì muốn ở bên anh hai, không hơn, không kém. Anh hiện đang học đại học ở vương đô này mà.
Cho dù tộc thú nhân vẫn còn bị phân biệt đối xử sâu sắc ở vương đô đi chăng nữa…
Cảm nhận được ma lực từ tay anh qua chiếc mũ đồng phục, tôi cố gắng chuyển chủ đề một cách vụng về.
“N-nhắc mới nhớ, tại sao chị Lydia lại phải đến chỗ hiệu trưởng vậy ạ?”
Lydia Leinster Điện hạ.
Bốn gia tộc công tước lớn cai quản bốn hướng Đông Tây Nam Bắc của vương quốc, họ được phép mang tước hiệu “Điện hạ” do có huyết thống hoàng tộc từ thời lập quốc.
Lydia là trưởng nữ gia tộc Công tước Leinster cai trị phương Nam và là người kế thừa danh xưng “Kiếm Cơ”. Nghe nói chị ấy gặp anh hai trong kỳ thi đầu vào Học viện Hoàng gia và từ đó hai người luôn kè kè đi cùng nhau. Hơn thế nữa, dạo gần đây chị ấy còn tự phong cho anh hai là “Bộ não của Kiếm Cơ” nữa chứ!
Rõ ràng là vị tiểu thư muốn nhắm vào anh hai rồi.
Giờ tôi cũng đã đặt chân đến Vương đô, chuẩn bị tinh thần đi, tôi sẽ không để chị muốn làm gì thì làm đâu!
"Hở? Hay là em muốn được chính Lydiya tiễn à??"
“Không, không phải đâu! Chỉ là…”
“Chỉ là?”
Anh hai nghiêng đầu thắc mắc.
Phải làm sao đây. Dễ thương quá. Cực kỳ dễ thương. Dễ thương nhất thế gian. Mình phải bắt đầu tiết kiệm tiền ở Vương đô rồi sắm một quả cầu ghi hình sớm thôi!
Tôi vừa quyết tâm trong lòng, vừa trả lời.
“Không… chỉ là em hơi lo, không biết chị ấy có tính quậy tanh bành hay không nữa. Có vẻ như chị không hài lòng về thứ hạng của em lắm. Tối qua còn nằm trên giường càm ràm mãi: ‘Tại sao Karen — em chồng của mình — lại không phải là thủ khoa chứ!’ Tất nhiên, em không phải là em chồng hay gì cả, và tương lai như vậy là điều tuyệt đối không bao giờ xảy ra. Còn nữa, mấy con chim nhỏ kia là anh gửi đi giám sát chị phải không?”
“À… ừ, cũng… kiểu kiểu thế.”
Anh cười khổ rồi rút tay khỏi chiếc mũ của tôi. Có vẻ như tôi đã đoán trúng.
Nghe nói khi còn học ở Học viện Hoàng gia, chị Lydia nhiều lần đánh sập hay đốt cháy cơ sở vật chất của trường. Sắp đến lễ nhập học rồi mà lỡ gây thiệt hại tới cả hội trường thì...
Hơn nữa, chính tôi là người đã đề nghị hiệu trưởng rằng “thay vì để lang tộc nổi bật với vị trí thủ khoa hay á khoa, xin hãy cho em học bổng!” giúp ông xử lý cơn đau đầu do vấn đề thứ hạng.
Anh hai đặt hai tay lên vai tôi, nhẹ nhàng xoay người tôi lại.
Rồi anh đẩy nhẹ tôi một cái.
“Chuyện của cô ấy và hiệu trưởng để anh lo, em cứ tận hưởng lễ nhập học đi, Karen.”
“Vâng, thưa anh!”
Tôi gật đầu rồi quay người bước tới lối vào.
Không biết từ lúc nào mà số học viên mới đã thưa dần. Có lẽ tôi nên nhanh lên một chút.
…Sẽ thật tốt nếu có ai đó chịu làm bạn với một lang nhân không họ như tôi. Giống như khi anh trai từng học vậy.
Khi tôi ngoái lại nhìn với chút lo lắng trong lòng, từ đằng xa, anh trai tôi vẫn đang mỉm cười vẫy tay chào, bên cạnh đó còn có bóng dáng một thiếu nữ với mái tóc đỏ dài óng ánh trong bộ đồng phục kiếm sĩ – Lydia Leinster Điện hạ – vừa trở lại với vẻ mặt khó chịu. Có vẻ cuộc thương lượng với hiệu trưởng đã thất bại.
*
Gần cổng chính Học viện Hoàng gia, chỉ còn lác đác vài học viên mới và phụ huynh đang tiễn nhau.
“Xem ra đến muộn là lựa chọn đúng đắn. Như vậy thì mình sẽ không quá nổi bật…”
Tôi là Stella, trưởng nữ của nhà Howard, một trong tứ đại công tước và là gia tộc trấn giữ phương Bắc. Tôi vừa thở phào nhẹ nhõm, vừa cắn môi vì căm ghét sự yếu kém của chính mình.
“Không cần phải vào Học viện Hoàng gia đâu.”
Dù bị Công tước đương nhiệm Walter hay chính cha tôi tuyên bố thẳng như vậy, tôi vẫn cố chấp đăng ký thi và chọn theo học nơi này. Vậy mà...
“…Haa…”
Tôi để lọt một tiếng thở dài nhỏ khi bước về phía cổng chính.
Tôi đã dốc toàn lực cho kỳ thi đầu vào. Ít nhất, tôi nghĩ mình cũng đã thể hiện được năng lực hiện tại.
Ấy thế mà không những không đạt được danh hiệu “thủ khoa” với huy hiệu bạc đặc biệt, tôi thậm chí còn chẳng vào được vị trí á khoa. Tôi thật sự thấy bản thân thật đáng thất vọng.
Ngài hiệu trưởng, người đã trực tiếp vấn đáp với tôi, có nói rằng:
“Ta đã đảm nhiệm vị trí này nhiều năm, việc một người giữ nguyên thứ hạng từ lúc nhập học đến khi tốt nghiệp là rất hiếm. Không cần quá bận tâm. Với năng lực hiện tại, ta có thể nói rằng em rất xuất sắc. Hãy cứ tiếp tục kiên trì rèn luyện đi nhé.”
Dù được ông ấy an ủi nhưng lòng tôi vẫn không thấy nhẹ nhõm hơn.
Mang trên mình vài trò “người kế vị tiếp theo của công tước Howard”, lẽ ra tôi phải thể hiện được một hình ảnh tốt trước công chúng, vậy mà...
"--!"
Cơn gió xuân ấm áp bất ngờ thổi qua làm tôi vội đưa tay lên giữ lấy chiếc mũ đồng phục và mái tóc xanh nhạt của mình. Ngay lúc đó, ánh mắt tôi bất giác đập vào khẩu hiệu đang bị dây leo che phủ một phần trên cổng chính.
“Hãy đến đây, hỡi những người có tài,. Cánh cổng của học viện này rộng mở với tất cả.”
…Người có tài
Tôi nhắm chặt mắt, vô thức siết chặt những ngón tay đang giữ tay áo đồng phục.
Ổn mà, ổn thôi, Stella. Cho dù bây giờ chưa đạt được, nếu kiên trì nỗ lực, chắc chắn một ngày nào đó…
Nếu làm được, chắc chắn phụ thân cũng sẽ công nhận mình là người kế vị xứng đáng tiếp theo.
“Các học viên mới đến dự lễ nhập học! Xin hãy nhanh chóng di chuyển đến hội trường!”
"!"
Chắc hẳn kìa là một đàn anh phụ trách hướng dẫn.
Giọng nói của nam sinh đeo băng tay trông rất nghiêm túc kéo tôi trở về thực tại.
Không được. Dù không là thủ khoa hay á khoa, mình cũng đã đậu với vị trí khá cao. Nếu đến muộn thì sẽ dễ bị người ta chú ý do chỗ ngồi trống. Là tiểu thư nhà Howard, mình không thể để điều đó xảy ra được.
Tôi khẽ vỗ vào má mình và bắt đầu cất bước. Trên con đường dẫn đến hội trường, những đóa hoa trắng nở rộ tuyệt đẹp khẽ đung đưa trên cao.
“Khởi đầu tốt lành đấy chứ.”
Tôi vừa nhìn lên tán hoa trên đầu, vừa mỉm cười. Theo như những tôi từng đọc ở dinh thự, việc hoa trên đại thụ nở rộ đúng vào ngày lễ nhập học là chuyện hiếm thấy. Quanh tôi không một bóng người, xem ra toàn bộ khung cảnh này tạm thời chỉ thuộc về tôi…
“Ồ?”
Khi đưa mắt về phía trước, tôi nhận ra có hai học viên khác cũng đang ngắm những đóa hoa đang nở rộ như tôi.
Ngồi trên ghế dài là một cô gái nhỏ nhắn đeo kính với màu tóc nâu nhạt dài. Có lẽ do không ra ngoài nhiều nên làn da có hơi xanh xao.
Người còn lại là một cô gái thú nhân với mái tóc xám bạc ló ra từ dưới mũ đang lặng lẽ nhìn những bông hoa trắng, đôi tai và chiếc đuôi thú của cô ấy khẽ đung đưa. Chẳng lẽ… là lang tộc, chủng tộc hiếm khi thấy ngay cả trong vương quốc!?
Có vẻ như cả hai cô gái cũng là học viên mới. Hình như họ đã nhận ra ánh mắt của tôi.
“...A!”
Hai người gần như đồng thanh.
Thấy dáng vẻ có phần ngơ ngác của họ làm lòng tôi có phần nhẹ nhõm, tôi liền mỉm cười bước lại gần.
“Chào các bạn. Hai bạn cũng là học viên mới à?”
“V-vâng.”
“Đúng vậy.”
Cô gái đeo kính rụt rè đứng dậy còn cô gái lang tộc thì tự tin đáp.
Ừm, có vẻ chúng tôi sẽ hợp nhau lắm đây. Trái tim rộn ràng khiến tôi có chút bối rối, nhưng tôi vẫn mỉm cười rạng rỡ và tự giới thiệu giữa cơn gió xuân nhẹ nhàng.
“Mình là Stella, Stella Howard. Hai bạn có thể cho mình biết tên được không?”