Đã là tháng Sáu, và mùa mưa chuẩn bị kết thúc.
Cuối cùng cũng xong một ngày đi học. Trông ra ngoài ô cửa sổ, tôi thấy một ngày hè tuyệt đẹp đang đón chờ mình—thật luôn đấy, mặt trời đang tỏa sáng, và chẳng thể nhìn thấy một gợn mây.
"Senpa~i! Em hổng hiểu chỗ này! Anh chỉ cho em đi ♡"
Nhớ hôm trước tôi có nói rằng đợt thi giữa kì cuối cùng cũng kết thúc không? Giờ đến lượt chúng tôi phải đối phó với đợt thi cuối kì. Chán thật—trời đẹp thế kia, ấy vậy mà chúng tôi lại phải tụm năm tụm bảy trong một cái nhà hàng gia đình để học nhóm.
Touka đang ngồi ngay cạnh tôi, sử dụng cái điệu nói ngọt như mía lùi mà nhỏ đã rất nhuần nhuyễn mỗi khi muốn được tôi chú ý.
"Hừm, xem nào… À, chỗ này làm như vầy…"
Dù Touka cực kì siêng học, nhưng tôi vẫn có chút nhỉnh hơn vì học trên nhỏ một năm. Tức là ít nhất tôi cũng quen thuộc hơn với những gì cần ôn cho kì thi của chính nhỏ. Điểm số của tôi năm trước cũng không tệ, nên tôi nghĩ mình có thể giúp được gì đó.
"À há, ra thế! Em hiểu rồi! Quả nhiên anh chỉ dễ hiểu thật đó, Senpai!"
Không nhá, Touka, em là thiên tài thì đúng hơn. Tôi đã chẳng tự tin mấy vào lời giải thích của mình, nhưng nhỏ đã tiếp thu như thể đó là chuyện hiển nhiên nhất trên đời vậy.
"Đúng là anh iu của em, tuyệt vời quá đi! ♡" nhỏ nháy mắt nói.
Hiện tại hai chúng tôi vẫn đang giả vờ hẹn hò, nên mọi thứ nhỏ làm chỉ là diễn kịch. Nhỏ cần phải đảm bảo rằng tất cả mọi người xung quanh đều tin rằng chúng tôi là một cặp đôi thật sự. Thật ra, tôi khá chắc rằng còn có một nguyên do nữa đằng sau việc đó. Mới đây thôi, nhỏ về căn bản đã cấm tôi có bạn gái—rõ là vì như vậy sẽ ngáng đường "mối quan hệ" hiện tại giữa cả hai." Và hệ quả là Touka đã tuyên bố rằng sẽ cố hết sức khiến tôi đổ mình. Theo cách đó tôi sẽ không hứng thú với bất kì cô gái nào khác.
Bởi thế nên dạo gần đây nhỏ mới thả thính tôi cuồng nhiệt đến vậy.
"Nè nè, Yuuji-kun. Tớ cũng không hiểu chỗ này nữa nè. Cậu chỉ cho tớ được không?" Kana nói, nhoài người sang từ chỗ mình ngồi và đặt một tay lên đùi tôi để gây chú ý.
"Hửm? Chỗ nào đâu?" tôi hỏi.
"Ettou, chỗ này nè. Đó…"
Tôi bắt đầu giải thích, nhưng cô tiếp thu không được nhanh như Touka. Thấy cô vẫn còn chật vật, tôi đã giảng lại thêm lần nữa.
"Tớ hiểu rồi! Ra thế, phải giải như vậy à! Cảm ơn cậu, Yuuji-kun!" cô tươi tắn nói.
"Ờ, không có gì đâu, coi như tớ ôn lại luôn."
May mà có Ike ở đây để phòng khi tôi không biết giải thích câu hỏi của cô như thế nào. Cậu ta đang ngồi ngay cạnh Kana ở phía đối diện. Lúc tôi đang nhìn Ike thì bị cậu ta phát hiện, và nở với tôi một nụ cười hiền.
Tôi mà là bóng thì đã crush cậu ta lâu rồi, bảnh trai thế cơ mà.
"Ehe! Cậu đúng là tốt bụng, đẹp trai, thông minh, và đáng tin cậy quá đi, Yuuji-kun à, làm tớ mê đứ đừ rồi nè!" Kana nói.
"Chậc," Touka tặc lưỡi trong khó chịu. Như các bạn có thể thấy, dạo này Touka thả thính tôi cuồng nhiệt đến vậy là do đây.
Tua lại chút nhé—mới đây Kana đã tỏ tình với tôi, và dù đã từ chối, nhưng tôi rốt cuộc đã khích lệ cô kiên trì theo đuổi người thương của mình—là thằng tôi này đây. Lúc đó tôi có nhận ra cô đang nói về mình đâu, nhớ không? Tôi còn tưởng cô đang có tình ý với Haruma nữa là! Cơ mà, dù sao thì chuyện cũng rồi. Kể từ ngày đó, Kana đã rắc thính tôi không ngừng nghỉ.
"Gượm đã nào Hasaki-senpai? Chị đừng có liếc mắt đưa tình bạn trai em nữa được không? Em nói cái này từ hồi thi giữa kì rồi cơ mà? Chị dừng lại được chưa?" Touka nói với vẻ mặt chua chát.
"Ể~~, Touka-chan đáng sợ quá đi à. Chị không biết em là kiểu kiểm soát đó! Vậy mà chị cứ tưởng lúc ở cạnh bạn trai thì em sẽ đằm tính hơn chứ, có lẽ chị đã sai rồi," Kana vặn lại.
"Hả?! Kiểm soát á?! Xin lỗi luôn nhé, Natsuo-chan, nhưng Senpai không bao giờ và sẽ không bao giờ yêu chị đâu. Cảm phiền chị cuốn xéo dùm?"
"Đ-Đúng thật là hồi xưa cậu ấy đã nhầm chị thành con trai… nhưng giờ chị không có thua kém em cái gì đâu nhé!"
À phải rồi, quên bảo với các bạn—tôi đã quen Kana từ lúc còn nhỏ. Chúng tôi từng cùng nhau vui chơi vào mỗi mùa hè, đó là cái hồi cô trông giống một đứa con trai và tự nhận là Natsuo. Cho đến mới đây thôi, tôi sẽ không bao giờ hình dung được Natsuo thật ra lại là con gái, chưa kể còn là một trong những đại mỹ nhân nổi tiếng nhất trường tôi.
"Đồ quái vật ba đầu…" Touka lầm bầm, gân máu nổi trên trán.
"Ể? Em mới nói gì à?" Kana hỏi, không thể nghe được nhỏ nói.
Khi tôi nhìn sang và thấy Touka đang trừng mắt nhìn bộ ngực trù phú của Kana, người đang tỏ vẻ bối rối. Ầu, ra là vậy…
"Kiểu, chị cứ nhờ anh hai e giúp là được mà, mắc mớ gì phải đi làm phiền bạn trai em vậy? Ảnh ngồi ngay kế bên chị luôn mà? Đừng có quấy rầy cục cưng của em nữa, cảm ơn," Touka hét lên.
Nghe vậy, Kana cụp mắt xuống rồi đặt một bàn tay lên tay tôi, khiến tôi khẽ giật mình vì bất ngờ. "Nếu Yuuji-kun nói phiền thì chị sẽ không hỏi, nhưng cậu ấy đã nói đâu, nhỉ? Chưa kể, nếu cậu ấy có thể chỉ cho chị thêm nữa… về cả việc học lẫn tình yêu thì tốt quá, kiểu vậy đó," Kana nói khẽ, siết chặt tay tôi, nhìn tôi say đắm.
"Nếu chị vã tới vậy thì đi mà nhờ anh hai em, cái đồ…!" Touka vừa hét lên vừa gạt tay Kana khỏi tay tôi.
Như bạn có thể thấy, tôi đang mắc kẹt trong một tình thế khó xử. Và dù có thích hay không, thì tôi chính là nguồn cơn mọi chuyện. Tôi quay sang bên, về phía Asakura đang ngồi run rẩy trên chiếc ghế. Tôi có thể đồng cảm với cậu ta—đến đây học mà bị phá bĩnh bởi hai người đó thì tôi cũng bực lắm chứ.
Tôi hít một hơi sâu và quyết định chấm dứt trận chiến của họ. "Touka, Kana gượm chút đã."
"Sao thế, Yuuji-kun?"
"Có chuyện gì vậy, Senpai?"
Cả hai nhìn về phía tôi, tươi cười đáp.
Tôi cần phải nói thẳng, bằng không thì sẽ chẳng có kết cục tốt đâu. "Cả đám đây để học chứ có phải để hét vào mặt nhau đâu, nếu hai người không chịu dừng thì đi về đi," tôi mắng họ, giọng rõ bất mãn.
"Em xin lỗi, Senpai. Sẽ không có lần sau đâu," thấy tôi đang bực, Touka hấp tấp xin lỗi.
"Ưm, cậu nói đúng. Tớ sẽ không làm phiền mọi người nữa," Kana vừa nói vừa thè lưỡi ra.
Chẳng thật lòng chút nào nhỉ? Thôi kệ. Miễn là họ im lặng thì hy vọng Asakura sẽ có thể học một cách thoải mái.
"Tại saoooo!" cậu ta bỗng dưng gào lên, đập tay lên bàn cái "rầm."
Chết, tôi ra tay trễ quá à? Dường như cậu ta đã đến giới hạn rồi, khoan đã… sao lại lườm tôi thế kia?
"Sao chả có đứa con gái nào tán tao hết vậy?!" cậu ta thét gào trong đau đớn. "T… Tao phản đối sự bất công này! Ike thì đi đâu cũng được gái bu quanh, còn mày thì được hai em hot nhất trường giành giật! Còn tao thì saooooo?!"
Sau màn bộc phát nhỏ nhỏ đó, Asakura bèn nín thinh rồi thẫn thờ nhìn về phía chân trời xa xăm, ánh mắt vô hồn và lạnh lẽo. Nó đang nhìn gì vậy?
Ước gì tôi biết lúc này mình nên nói gì. Thành thật mà nói, tôi đã luôn ngỡ rằng cậu ta đáp ứng đủ mọi tiêu chuẩn để nổi tiếng với phải nữ. Tốt tính này, hoạt bát này, hòa đồng này, lại còn thuộc câu lạc bộ bóng chuyền của trường nữa chứ. Chắc chắn ngoài kia có người thích cậu ta—chỉ là cậu ta chưa nhận ra thôi. Nhưng nếu một thằng đã có Touka làm "bạn gái," đã thế còn cặp thêm Kana như kiểu để dự phòng như tôi mà nói câu đó thì khác nào đang cà khịa cậu ta.
Hừm… Phải, giờ mà nói ra thì chỉ tổ thêm dầu vào lửa thôi, cứ làm thinh vậy.
"Rồi cậu sẽ tìm được người đặc biệt đó thôi, chắc chắn đó," Kana bất ngờ lên tiếng trấn an cậu ta.
"Phải đó, anh cũng có mắt nhìn người lắm mà. Chỉ là vấn đề thời gian nữa thôi!" Touka nói.
Lời nhận xét của họ đã làm dịu Asakura và khiến cậu ta đỏ mặt. "Ể, vậy à…?" cậu ta bẽn lẽn đáp, có vẻ hơi bồn chồn. "Mà này, để tham khảo thôi, hai người thấy tớ có điểm mạnh gì thế?"
"Tớ thấy việc cậu không sợ Yuuji-kun thật đáng ngưỡng mộ đó!" Kana khen ngợi cậu ta.
"Em rất thích việc anh là bạn của Yuuji-senpai♡!" Touka tươi tắn chêm vào.
Những lời đó của họ chẳng có vẻ gì là giúp được cả. Ánh sáng trong mắt Asakura lại lần nữa tắt ngấm, rồi cậu ta quay sang Ike. "Ike, kèm tao học đi. Tao có thể thua về gái, nhưng sẽ khiến nó phải trả giá trong bài kiểm tra."
Hở? Nói thì nói chứ mắc gì lườm tôi thế? Nói thật chứ, giờ tôi đang cảm thấy có hơi bị đe dọa.
"Chiến thế là tốt, tao sẽ giúp. Touka, Kana, đừng có cãi nhau nữa đấy nhé?" Ike cười nhẹ nói.
Cả hai cô gái đều có vẻ bất mãn với lời kêu gọi đình chiến của Ike, và làm ra vẻ mặt giận dỗi.
"Ui, bị ảnh giận rồi kìa. Giờ gọi cảnh sát tóm cổ Hasaki-senpai vẫn chưa muộn đâu Senpai, chỉ rõ ràng là đang quấy rối anh mà, cứ tống vào tù đi là khỏi phải gặp lại nữa luôn," Touka thì thầm vào tai tôi.
"Rõ ràng, cậu mà chịu làm bạn trai tớ luôn thì Asakura-kun làm gì đã bực đến vậy. Cậu xấu tính lắm đó, Yuuji-kun," Kana nhoài người sang và ghé môi vào bên tai còn lại của tôi, thủ thỉ.
Những lời nói và hơi thở ấm nóng của họ phả vào tai tôi, khiến tôi khẽ run lên.
Tôi liếc sang Asakura lần nữa. Khoan đã, có lẽ chỉ là tưởng tượng, nhưng sao trông cậu ta như đang muốn băm vằm tôi ra thành từng mảnh vậy?
Sau đó, thấy hai cô nàng cứ ngước nhìn mình với đôi gò má ửng đỏ như vậy, tôi lại thở dài.