Hôm đó là tối thứ Sáu.
Tôi đang chạy bộ ở cộng viên gần nhà như một thói quen hằng ngày.
Đã là giữa tháng Bảy nên trời rất nóng, nhưng được một mình chạy bộ ở một nơi yên tĩnh và vắng vẻ thế này thật sảng khoái làm sao.
Đang chạy một cách thoải mái như vậy… tôi đột nhiên nhìn thấy một bóng người.
Giờ này mà vẫn có người ở đây thì thật bất thường. Tôi quan sát và thấy bóng người đó đang bước đi một cách loạng choạng.
Tôi dừng chân và tiến lại gần. Nhìn từ đằng sau, dựa trên dáng người và trang phục thì người này có vẻ là nữ giới.
…Say bét nhè rồi.
Cũng đã là thứ sáu và mai là ngày nghỉ nên người này mới uống nhiều đến vậy.
Có điều, một cô gái trẻ đang xay xỉn mà lại ở cái nơi hẻo lánh này vào giờ này thì liệu có ổn không đây?
Tôi nghĩ mình nên hỏi thăm… nhưng nếu bỗng dưng bị cái bản mặt đáng sợ này bắt chuyện thì kiểu gì đối phương cũng sợ đến hồn bay phách lạc cho xem.
Dù đang rất quan ngại, nhưng có lẽ tôi sẽ quan sát cô ta một lúc nữa, và nếu rõ ràng là không ổn thì tôi sẽ lên tiếng.
Nghĩ vậy, tôi tiếp tục chạy…
Cô gái đang loạng choạng đi trước mặt tôi bất ngờ ngã vật xuống đất.
Người đó, có ổn không vậy? Cú ngã trông có vẻ đau, mong là không có thương tích gì.
Thấy vậy, tôi dừng chạy rồi tiến về phía cô gái đang nằm trên đất.
Tôi đứng quan sát một hồi… nhưng cô còn chẳng thèm nhúc nhích.
…Hay là bị thương ở đâu rồi?
Nghĩ thế, tôi liền quỳ xuống bên cạnh rồi hỏi.
“Cô có sao không vậy?”
Không có phản ứng.
Thật sự quan ngại, tôi liền lật ngửa người cô ấy lên.
Thấy cô vẫn còn thở đều và chưa hẹo, tôi thở phào nhẹ nhõm. Sau đó, tôi nhìn vào gương mặt của cô gái.
Và tôi đã bị sốc…. Người này, tôi đã từng gặp ở đâu đó rồi.
“Makiri-sensei…?!”
Tôi bất giác gọi tên cô.
Một mỹ nhân đoan trang và cao quý như Makiri-sensesi và cái cô đang xỉn bét nhè trước mặt tôi lại là cùng một người sao. Dù đang được chứng kiến tận mắt nhưng tôi vẫn chẳng tài nào tin vào mắt mình được.
"Ư, ư…”
Makiri-sensei đang say bí tỉ khẽ rên lên đầy quyến rũ, âm thanh đó truyền đến tai khiến tôi giật thót.
Có vẻ là cô đã nhận ra tôi đang gọi.
Cô mở mắt nhìn tôi với vẻ mơ hồ, bối rối hỏi.
“…Ar~a, Tomoki-kun, ~xao~em~nại~ở~đây?”
Tôi chẳng hiểu gì sất, hẳn là Makiri-sensei vẫn chưa tỉnh cơn say.
Với hơi thở nồng nặc mùi cồn đó thì hẳn là cô đã uống rất nhiều.
Vì cô đã gọi tên tôi, nên cái suy nghĩ rằng đó là ai khác trong tâm trí tôi đã biến mất.
“Em đang chạy bộ thôi, còn Sensei… ừm, thì sao ạ?”
Chẳng thể hỏi thắng, tôi chỉ biết gượng cười và hỏi một cách bóng gió như vậy.
“…Dì chứ~. Cả Tomoki-kunn cũm dậy nữa xao~~?”
“Hả?”
Makiri-sensei bỗng trưng ra vẻ mặt hờn dỗi xen chút buồn bã.
“Em xin lỗi, cô đang nói gì vậy ạ?”
Nghe tôi hỏi như vậy, đôi bở vai Makiri-sensei khẽ run lên, rồi cô lẩm bẩm với giọng cứng đơ.
☆
“…Đã, sao….”
Tiếng thì thầm yếu ớt của Makiri-sensei vọng đến tai tôi ngắt quãng.
“Em xin lỗi, cô vừa nói gì thế ạ?”
Nghe tôi hỏi vậy, Makiri-sensei bỗng trở nên kích động, hai gò má đỏ lên, rồi cô nhìn tôi với đôi mắt ngấn lệ.
Với vẻ mặt hờn dỗi, đôi môi tô son màu đỏ thắm của Makiri-sensei mở to—
.
.
.
.
.
“Đã nói là! Vẫn còn trinh thì đã sao chứ hả ? ! ? !”
.
.
.
.
.
Ngỡ ngàng trước câu nói ngoài sức tưởng tượng của Makiri-sensei, tôi chỉ biết ấp úng. “Kh-không có sao hết ạ…”
“…Cô về đây.”
Thấy phản ứng của tôi, Makiri thì thầm một cách giận dỗi.
Dù bản thân cũng đang rất bối rối, nhưng quả thật là phải đưa cô về ngay mới được.
“Nhà cô gần đây không, để em đưa cồ về?”
Lo lắng cho tình trạng của Makiri-sensei, tôi liền hỏi.
“Ừm…” Cô gật đầu đáp và đứng dậy, nhưng rồi…
“Ui da.”
Thấy Makiri-sensei mất thăng bằng và xém chút thì ngã sấp mặt, tôi liền dùng tay đỡ lấy cô.
Cảm giác khi chạm vào cơ thể mảnh khảnh và mềm mại của một người phụ nữ khiến mặt tôi nóng bừng.
Hơi cồn nồng nặc quyện với mùi hương ngọt ngào của Makiri-sensei khiến tôi ngất ngây.
Ép bản thân rũ bỏ sự ngượng ngùng ấy, tôi gọi cô.
“Cô có sao không ạ?”
“…Chân, đau quá.”
Cô nói, khẽ lắc đầu yếu ớt. Hẳn là chân cô đã bị thương do cú ngã ban nãy.
“Để em dìu cô, cố gắng lên.”
Nghe vậy, Makiri-sensei liền nói với giọng đáng thương.
“Đau lắm, hông muốn đi bộ đâu… muốn được cõng cơ.”
Makiri-sensei nhõng nhẽo nói với tôi như một đứa con nít.
Đáng nhẽ tôi chỉ cần nói “Cô tự đi đi” là được rồi, nhưng cô đang say, lại còn bị thương nữa.
Như vậy thì làm sao mà tự bước đi được chứ.
“Địa chỉ nhà cô ở đâu ạ?”
Nghe tôi hỏi, Makiri-sensei thì thầm nói ra địa chỉ nhà.
…Cũng không xa lắm, từ nhà tôi có thể đi bộ đến đó.
“Cố bám chặt vào nhé, em sẽ đưa cô đến đó.”
Nói rồi, tôi bế cô lên.
“…Nhẹ quá.”
“…!? Đây đâu phải là cõng!!”
Trong vòng tay tôi, Makiri-sensei hoảng loạn, mặt đỏ bừng.
Có lẽ cô không chỉ say xỉn mà còn cả đang giận gì đó nữa.
Makiri-sensei đã say bí tỉ và đảm bảo còn lâu mới tỉnh.
Vì không muốn lúc đang cõng thì bị cô nôn một bãi trên lưng, nên sau khi vắt não suy nghĩ tôi đã chọn cách bế, chưa kể còn tiện quan sát tình trạng của cô.
Tôi lờ đi lời cô nói rồi bắt đầu bước đi.
Ban đầu cô biểu tình bằng cách càm ràm không thôi, nhưng sau chưa tới vài phút bị tôi lơ đẹp, cô đã im bặt.
Lúc tôi nhìn xuống, cô đang dụi đầu vào ngực tôi mà ngủ ngon lành.
Thiệt tình, người đâu mà ngủ chẳng biết trời trăng gì nữa thế này…
Ai là học sinh ai là giáo viên, giờ đã chẳng còn quan trọng nữa.
Tôi thề với lòng, rằng nhất định phải thuyết giáo cho Sensei một trận.
Và rồi——
Chắc là tôi sẽ không bị công an hỏi thăm đâu nhỉ?
Trong lòng lo sợ chuyện đó sẽ xảy ra, tôi bước về hướng nhà Sensei.
☆
Ở địa chỉ mà lúc nãy Makiri-sensei nói cho tôi là một tòa chung cư. Tôi đánh thức người giáo viên đang say ngủ để nhờ cô mở khóa tự động, sau đó mượn thẻ khóa và hỏi số nhà của cô.
Rồi chúng tôi bước vào thang máy. Thật may là quanh đây không có lấy một bóng người.
Đến căn phòng mang số mà cô nói, tôi dùng thẻ khóa mở cửa rồi dìu cô vào trong.
Bật đèn lên, đập vào mắt tôi là một căn phòng được bày trí gọn gàng sạch sẽ.
Vì đây là phòng đơn, nên vừa bước vào tôi đã nhìn thấy chiếc giường của cô. Trên đó đặt một con thú nhồi bông hình nhân vật hoạt hình.
Thật không ngờ rằng cô lại thích những thứ đáng yêu.
Nghĩ vậy, tôi nhẹ nhàng đặt người giáo viên đang ngủ trong vòng tay mình lên giường.
…Sau khi mọi thứ đâu vào đấy, tôi khẽ thở phào nhẹ nhõm.
Bỗng dưng tôi bị Makiri-sensei nắm lấy tay và kéo lên giường.
Chuyện xảy ra quá bất chợt, cộng với bản thân vẫn chưa hết mệt sau khi chạy bộ. Một cách vô thức, tôi đã bất cẩn và không thể chống cự.
Makiri-sensei đang nằm sát cạnh tôi. Cô đang tính làm gì vậy?
“Cô làm gì vậy?”
Tôi vừa lên tiếng phản đối thì…
“Ư, ưm… Johnny~…”
Trong giấc ngủ say, Makiri-sensei khẽ thì thầm tên ai đó(?). Johnny là ai? Rồi cô lại hé môi lần nữa.
“Sao mà, hôm nay có vẻ gồ ghề hơn bình thường vậy ta…”
Nói mơ như vậy, có khi nào?
Tôi rời khỏi vòng tay của Makiri-sensei, lấy ra từ dưới gối của cô một con thú nhồi bông và dùng nó thế vào vị trí ban nãy của mình. Và rồi…
“Johnny…”
Cô cười hạnh phúc, ôm lấy con thú bông của mình rồi từ từ chìm vào giấc ngủ.
…Thật khó hình dung rằng một Makiri-sensei lúc nào cũng lạnh lùng, sắc sảo như vậy lại có mặt trẻ con đến không ngờ.
An tâm khi thấy cô đã ngủ, tôi ngắm nhìn Makiri-sensei. Hôm nay cô đã để tôi đã được chứng kiến rất nhiều những khía cạnh chẳng thể ngờ… nhưng quả thật, cô cực kì xinh đẹp.
Nhận ra mình đang nằm cùng giường với một mỹ nhân như vậy… mặt tôi bất giác nóng bừng.
“Không thể nằm cạnh Sensei thế này mãi được,” tôi thầm nghĩ, rồi đứng dậy.
Sau khi đắp chăn cho cô, tôi tắt đèn trong phòng rồi lần nữa cầm lấy chiếc thẻ khóa.
Sau khi rời khỏi phòng, tôi chỉ việc khóa cửa rồi bỏ thẻ khóa vào lại hòm thư là được.
…Đinh ninh như vậy, tôi định bụng sẽ rời khỏi phòng, nhưng…
Makiri-sensei sẽ không sao chứ?
Tôi bỗng không không khỏi cảm thấy lo lắng.
Tình trạng của cô cũng không khẩn cấp hay nguy hiểm đến mức phải gọi cả cứu thương, nói là vậy nhưng để cô một mình trong phòng thế này liệu có ổn hay không?
Nôn ra trong lúc đang ngủ rồi chết vì tắc thanh quản cũng đâu phải là chuyện không thể xảy ra…
Nghĩ đến đó… tôi chuẩn bị tinh thần cho tình huống xấu nhất.
Mình sẽ ở lại đây phòng khi chuyện đó xảy ra. Nghĩ như vậy, tôi quay trở lại căn phòng nơi Makiri-sensei đang say ngủ.
☆
Trong căn phòng tối, từng giờ trôi qua.
Chưa gì ánh nắng ban mai đã bắt đầu len lỏi qua những kẽ hở trên rèm cửa.
Vừa gật gù sắp gục đến nơi, tôi vừa canh chừng để phản ứng ngay nếu Makiri-sensei có dấu hiệu gì bất thường…
“Ưm…ư~”
Sau khi phát ra âm thanh đó, Makiri-sensei dần tỉnh khỏi giấc ngủ.
Có vẻ là mọi thứ đều ổn.
“Ư…, lở uống nhiều quá rồi. Đầu đau quá…”
Trên chiếc giường, Makiri-sensei rên rỉ với vẻ mỏi mệt rồi cố ngồi dậy.
“…Ể?”
Trông thấy tôi đang ngồi ở một góc phòng, cô thốt lên trong ngỡ ngàng.
“Chào buổi sáng, Makiri-sensei.”
Tôi nhẹ nhàng nói lời chào buổi sáng với cô.
Nghe thấy tôi chào, gương mặt Makiri-sensei biến sắc, thoáng lộ ra vẻ sợ hãi.
…Tôi đã quá buồn ngủ nên chẳng thể suy nghĩ thông suốt, nhưng ngộ nhỡ cô không nhớ những gì đã xảy ra lúc bản thân đang say thì sao?
Vừa thức dậy thì bỗng thấy một thằng đực rựa đáng sợ đột nhập phòng mình.
Nếu bản thân là một người phụ nữ chân yếu tay mềm thì kiểu gì bạn cũng sẽ phát hoảng.
…À không, bất kể có là nam hay nữ thì cũng sẽ phát hoảng như thường thôi.
Nói tóm lại, không ổn rồi.
Sắp được lên phường xơi bánh uống trà rồi đây.
Có lẽ vì vẫn chưa hết ngái ngủ và ngỡ ngàng, lại còn mệt mỏi nên cô đã tạm thời mất đi khả năng phán đoán…
“To-Tomoki-kun?...!! E-to… cô đang mơ sao?”
“…Em cũng ước là mơ lắm chứ.”
Tôi cười khổ đáp, nghe vậy, Makiri-sensei cũng mỉm cười gượng gạo.
Tôi ngồi im một lúc để xem phản ứng của cô.
Lúc đầu cô có vẻ hoảng hốt vì vẫn chưa định hình được chuyện gì đang xảy ra, tiếp đó cô nhìn tôi một lượt, rồi nhìn xuống quần áo của mình và tỏ vẻ ngạc nhiên. Sau cùng, mặt cô đỏ ửng, rồi cô lấy chăn chùm kín mình lại.
…Có lẽ nào, cô đã nhớ ra?
Mong là như vậy.
Sau khi bỏ chiếc chăn sang một bên, Makiri-sensei từ từ đứng dậy. Nơi khóe mắt cô, nhưng giọt nước mắt đang dâng trào, và rồi với nét mặt khổ sở, cô nói.
“Xin lỗi vì đã gây phiền phức cho em thế này…!”
Cô cúi đầu nói lời xin lỗi với tôi một cách thành khẩn.
Dường như là cô vẫn còn nhớ, và sẽ không thể nào quên được chuyện này cho đến hết đời, nhưng với tôi như thế lại hay, có vẻ là nguy cơ mình bị kết tội oan đã không còn. Thế này thì tôi không phải lên phường nữa rồi.
“Phải nhỉ, phiền phức ra phết đấy ạ.”
Tôi lạnh lùng đáp lại lời xin lỗi của Makiri-sensei.
“…Làm phiền em nhiều thế này, cô thật sự xin lỗi. Chưa kể cô còn khiến phụ huynh em phải lo lắng nữa, xin hãy cho phép cô gửi lời xin lỗi đến họ.” Cô nói.
“Họ không phải kiểu phụ huynh sẽ lo lắng cho em đâu, cô không cần phải bận tâm.”
Nghe những gì tôi nói, Makiri-sensei sững người.
Trông cô như đang cảm thấy có lỗi, có lẽ là cô không biết nên nói gì cho phải.
Tôi buông một tiếng thở dài, rồi nói ra thắc mắc trong lòng.
“Nghề giáo hẳn là không dễ dàng, và rượu là một cách để giải tỏa căng thẳng, em hiểu điều đó… Nhưng Makiri-sensei, lần nào cô uống cũng đều thế này sao?”
“Không, đây là lần đầu cô say đến mức này đó…”
Cô ngoảnh gương mặt đỏ bừng đi hướng khác mà đáp lời tôi.
“…Vậy nghĩa là lần này có chuyện gì sao ạ?”
Trông chừng cô từ qua đến giờ chẳng dễ dàng gì, nên tôi đã định sạc cho cô một trận, có điều… tôi không muốn bộp chộp khi chưa rõ đầu đuôi câu chuyện.
Đáp lại câu hỏi của tôi, đôi môi của cô mím chặti, đôi bờ vai khẽ run lên.
Cô có chuyện gì khó nói sao?
Bỗng dưng đôi mắt Sensei ầng ậng nước.
“H-Hôm qua cô có nói rằng mình… còn trinh đúng không!!”
Cô nhìn tôi với vẻ hờn dỗi.
Một Makiri-sensei đang tỉnh táo mà lại hỏi như vậy khiến tôi cũng không khỏi ngượng ngùng theo.
“C-có ạ.”
“…C-cô cũng chẳng biết nói gì nữa. Cô đã được nuôi dạy theo kiểu bảo bọc thái quá từ bé. Từ sơ trung cho đến đại học cô chỉ toàn học trường tư thục nữ sinh, nên chẳng mấy khi có dịp tiếp xúc với con trai…”
“V-vâng…”
“…Cha cô cảm thấy lo lắng vì con gái mình chưa có mảnh tình vắt vai. Lúc nào ông cũng mang chuyện cưới xin ra để nói. Có lẽ ông lo rằng cô sẽ ở giá suốt đời còn mình thì sẽ chẳng bao giờ được nhìn mặt cháu ngoại… cũng có thể ông lo sợ rằng cô sẽ chọn sai bạn đời chăng.”
Makiri-sensei tỏ vẻ bất mãn, rồi cô nói như tự giễu.
“Cô thì lại không thích thế nên đã sống chết cãi lại. Sau cùng vì quá căng thẳng mà cô mới mượn rượu giải sầu…”
“R-ra thế. Vậy thì liên quan gì đến trinh tiết ạ?”
Trước câu hỏi có phần “quấy rối” của tôi, gương mặt Makiri-sensei đỏ bừng.
“…Cô xin lỗi, đó chỉ là mặc cảm của riêng cô mà thôi, không phải là do ai nói hết.”
Không đời nào, đây đúng là một pha tự hủy đi vào lòng đất.
“Cô vẫn còn chưa tỉnh hẳn rượu nhỉ.”
Nhìn Makiri-sensei nhẹ nhàng, tôi quyết định sẽ trông chừng cô.
Túm cái váy lại, tôi đã hiểu vì sao cô lại say đến thế.
Dù là giáo viên, nhưng Makiri-sensei cũng là một con người, cũng có những âu lo phiền muộn của bản thân, và sẽ có những đêm cô muốn đắm chìm trong men rượu để quên đi sự đời.
Đến giờ tôi đã mang ơn cô rất nhiều, vì vậy nếu có thể, tôi muốn được giúp cô.
“Em hiểu sự tình rồi. Trước mắt… phiền cô quỳ xuống cho em được không?”
…Vì lẽ đó, tôi phải thuyết giáo cô một trận.
Makiri-sensei tròn mắt, nhưng khi thấy vẻ mặt của tôi, cô đã ngoan ngoãn gật đầu “vâng…” rồi quỳ xuống ngay ngắn theo tư thế seiza.
Tôi gật đầu rồi chỉnh lại tư thế ngồi.
“…Cô hiểu.”
“Vậy thì em muốn cô lắng nghe thật kĩ những gì em sắp nói.”
Makiri-sensei gật đầu lia lịa.
Tôi hít một hơi thật sâu, nhìn thẳng vào Makiri-sensei đang cúi gằm mặt rồi nói.
“Một người xinh đẹp xinh đẹp như cô, một mình say xỉn trong công viên, rồi xui rủi gặp phải kẻ gian thì chẳng biết bọn chúng sẽ làm gì cô đâu!””
Makiri-sensei mặt đỏ bừng lên trước những lời tôi nói.
Chắc chắn là xâm hại tình dục chứ còn làm gì được nữa. Dẫu biết mình có thể sẽ bị vị giáo viên đáng kính này sẽ ghét bỏ… nhưng tôi vẫn tiếp tục bài diễn thuyết của mình.
“Có những lúc việc tìm đến men rượu để quên đi sự đời có thể chấp nhận được. Nhưng nếu cô định uống đến say bí tỉ thế này, thì hãy bắt tắt xi hoặc nhờ ai đó đáng tin đưa về đi ạ.”
Makiri-sensei ngước mặt lên nhìn chăm chăm vào tôi.
“Sensei đã giúp đỡ em rất nhiều rồi. Em rất quý trọng cô, vì vậy em không muốn cô phải buồn lòng đâu.”
Sau một cái hít sâu, tôi tiếp.
“Nên là nếu có ưu tư hay áp lực gì, cô cứ việc tìm em để tâm sự… bất kể bao lâu em cũng sẽ ở đó và lắng nghe cô, kể cả nếu đó chỉ là những lời càm ràm đi chăng nữa.”
“Ừ… Ể? Em sẽ lắng nghe cô càm ràm ư?”
“Vâng, đúng ạ.”
Nghe tôi đáp… ngạc nhiên thay, Makiri-sensei lại mỉm cười dịu dàng.
“…Sao cô lại cười?”
Tôi thấp giọng hỏi Makiri-sensei, người dù đã bị tôi nghiêm túc thuyết giáo một trận như vậy nhưng vẫn mỉm cười.
“Ara, cô xin lỗi. Cô không có ý đùa giỡn đâu. Chỉ là cảnh tượng này… khiến cô không biết ai mới là giáo viên, ai mới là học sinh nữa đây.”
Nụ cười lạ lùng ấy của Makiri-sensei đã khiến tôi xiêu lòng.
Một Makiri-sensei luôn nghiêm khắc, lạnh lùng và đoan trang như vậy… chẳng biết vì sao, cô trông thật đáng yêu.
“Cảm ơn em, Tomoki-kun, vì đã quan tâm đến cô. Một người chẳng đáng mặt giáo viên như cô mà lại được em quý trọng như vậy, cô mừng lắm. Cô thật là một người may mắn.” Makiri-sensei nói.
…Quả nhiên là tôi vẫn chưa hết ngượng.
Những gì cần nói thì đã nói, giờ tôi mệt với buồn ngủ lắm rồi.
“…Vậy cô nhé, em về đây.”
Nói rồi, tôi bước về phía cửa trước.
Makiri-sensei cũng đứng lên theo và nói với tôi.
“Để cô đưa em về.”
“Nhà em cách đây có mười phút đi bộ thôi nên em tự về được, cô không cần lo đâu.”
“…Vậy ra chỗ em ở, gần vậy sao.”
Chẳng buồn ngoái lại nhìn Makiri-sensei đang ngạc nhiên, tôi cầm lên đôi giày chạy đặt nơi cửa của mình.
“…À, quên mất. Cho cô thông tin liên lạc của em được không?”
Makiri-sensei nói lúc tôi vừa mang xong giày.
“Ể?”
“Sao em lại bất ngờ thế? Nếu không thể liên lạc thì cô tâm sự với em kiểu gì đây?”
Makiri-sensei nở nụ cười tinh nghịch.
Không lẽ, cô thật sự định dựa dẫm vào tôi sao.
Quá vui sướng, tôi lấy điện thoại ra rồi bấm số điện thoại của mình theo lời cô.
Sau khi nhập vào điện thoại dòng số đó, Makiri-sensei mỉm cười dịu dàng.
Nụ cười ấy không giống với nụ cười hiền từ của một giáo viên mà tôi thường nhìn thấy ở cô trên trường … mà giống như một thiếu nữ cùng tuổi tôi đang mỉm cười vậy.
“Vậy những lúc cô muốn than phiền, thì nhờ em nhé… được không?”
Makiri-sensei nghiêng chiếc thoại đang cầm trên tay, rồi quay sang tôi.
“Gì chứ, Sensei?… Nhưng nếu cô không phiền, thì lúc nào cũng được.”
Tôi đáp, cố gắng kìm nén sự ngượng ngùng và rời khỏi phòng Makiri-sensei.
.
Tham gia Hako Discord tại
Ủng hộ bản dịch tại
cơm dâng tận mồm còn không biết húp