Làm gì có chuyện đồ đệ đáng yêu của tôi là Yandere?

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Sakurairo Sutorenji Gāru 〜 Tensei shite Suramu-gai no koji ka to omottara, Kōshaku Reijō de Akuyaku Reijō deshita. Tenpo Shōkan de Ikinobimasu 〜

(Đang ra)

Sakurairo Sutorenji Gāru 〜 Tensei shite Suramu-gai no koji ka to omottara, Kōshaku Reijō de Akuyaku Reijō deshita. Tenpo Shōkan de Ikinobimasu 〜

Fuyuhara Patra

Ở thế giới này, mỗi người chỉ được Thần ban cho một "Gift" – năng lực đặc biệt duy nhất. Chỉ cần tận dụng tốt nó, mình nhất định sẽ tránh được diệt vong! …Khoan đã, "Gift" của mình là [Triệu Hồi Cửa H

45 362

Nhà Giả Kim Tinh Anh: Làm Lại Cuộc Đời Ở Chốn Biên Cương

(Đang ra)

Nhà Giả Kim Tinh Anh: Làm Lại Cuộc Đời Ở Chốn Biên Cương

Izumo Daikichi

Cuộc đời này, điều gì mới thực sự là hạnh phúc, điều gì mới thực sự quan trọng...? Một gã đàn ông từng bị ám ảnh bởi khát vọng thăng tiến, nay tìm thấy chân hạnh phúc ở vùng đất biên cương...

188 3435

Ẩm Thực Dã Ngoại Tại Dị Giới Với Kỹ Năng Không Tưởng

(Đang ra)

Ẩm Thực Dã Ngoại Tại Dị Giới Với Kỹ Năng Không Tưởng

Ren Eguchi

Mukouda Tsuyomi, một chàng trai Nhật Bản hiện đại được triệu hồi sang thế giới của kiếm và ma thuật... Cứ tưởng sẽ có những chuyến phiêu lưu vĩ đại đang chờ đợi mình nhưng thực ra Makouda chỉ là một t

104 565

Bạn thuở nhỏ của tôi là đoá hoa cao xa không thể với tới, nhưng có lẽ ngay cả tôi cũng có thể chạm đến cô ấy trong câu chuyện tình hài hước này

(Đang ra)

Bạn thuở nhỏ của tôi là đoá hoa cao xa không thể với tới, nhưng có lẽ ngay cả tôi cũng có thể chạm đến cô ấy trong câu chuyện tình hài hước này

雨夜いくら

Trong khi Kaori được bao quanh bởi đám đông ưu tú trong khối, những nam sinh đẹp trai từ lớp bên, hay tiền bối chủ chốt của câu lạc bộ bóng đá, thì Aoi và Kaname lại lặng lẽ trò chuyện và cười đùa cùn

6 18

Kẻ phản Diện Thìa Lại Bị Ám Ảnh bởi Anh Hùng hôm nay nữa rồi

(Đang ra)

Kẻ phản Diện Thìa Lại Bị Ám Ảnh bởi Anh Hùng hôm nay nữa rồi

철수입니다

Tôi không làm điều này để hành hạ nhân vật chính mà là để cô ấy trưởng thành hơn như một phần trong nhiệm vụ của tôi… Rụng tóc cũng là hình phạt cho nhiệm vụ của tôi....

105 1939

Web Novel - Chương 1: Trở về

Tôi đã chết.

Một cái chết thật nhảm nhí.

Tôi từng là một thiên tài ở Địa giới, mọi người ai cũng nể phục sức mạnh và trí tuệ vô song của tôi.

Tôi đã đạt đến cảnh giới Đại sư đầy cao quý ở Thiên Đường Môn khi mới chỉ 20 tuổi, trong khi hầu hết những người ở cảnh giới đó đều đã ngoài 80. Những lời tán dương và sự chú ý khiến cái tôi tăng vọt, tôi trở nên kiêu ngạo, nghĩ rằng mình có thể dễ dàng đặt chân lên tầng Linh giới cao hơn mà không chịu hậu quả gì.

Tôi đã phi thăng quá sớm, quá hấp tấp và phải trả cái một cái giá đắt. Tôi đặt chân lên tầng cao hơn với kinh mạch bị phế hoàn toàn và Nội đan vụn vỡ, khiến tôi không khác gì một thường nhân.

Sẽ không đến nỗi nào nếu tôi có thể trở về Địa giới, nơi tôi còn nổi tiếng và được mọi người tôn trọng. Nhưng ở Linh giới không người thân thích này, tôi đã bị chà đạp thê thảm.

Không còn sức mạnh để đánh lại bọn bắt nạt khốn khiếp ấy, tôi chỉ còn cách tìm đến Linh Hoàng Gia Môn làm thuê để có một nơi ở. Dù vậy, tôi vẫn thường xuyên bị chế giễu và đánh đập do tôi không thể phản kháng.

Nhưng rồi Thần may mắn cũng mỉm cười với tôi. Dù đã mất đi sức mạnh, nhưng tôi còn có cái đầu đủ thông minh để đạt được vị trí nhân viên văn thư tại Kho lưu trữ Hoàng gia, nơi lưu giữ nhiều bí mật của thế giới Năng lực giả. Ở đó tôi đã nhớ trộm được hàng tá công pháp, sách dạy chiến đấu, một mả công thức luyện đan và một số kiến thức khác.

Cũng nhờ đó mà tôi biết được một loại đan dược có thể khôi phục kinh mạch và hồi phục Nội đan của mình.

Đáng tiếc rằng nhiều tri thức hơn không đi đôi với việc sáng suốt hơn, tôi đã quá tập trung đến việc khôi phục cơ thể của mình mà làm ngơ đi những chuyện khác.

Một trong những nguyên liệu của viên đan chỉ xuất hiện ở Vân giới, nơi mà một tên tàn phế như tôi không thể phi thăng. Nhưng vì lòng quyết tâm khôi phục cơ thể bằng mọi giá, tôi đã sử dụng cấm thuật để cưỡng ép dịch chuyển tới tầng kế tiếp.

Điều tôi không lường trước được là chỗ năng lượng Ám trước đó tôi cưỡng chế hấp thụ đã xóa sổ hoàn toàn mạch nguyên tố của tôi, làm viên đan trở nên vô dụng. Mọi chuyện còn tệ hơn nữa khi đan điền của tôi bị phá hủy dẫn tới chỗ năng lượng Ám đã tích trữ tan biến mất, khiến tôi trở lại thành phế nhân.

Cứ như thế, tôi không còn gì để tự vệ ở cái thế giới đầy rẫy hiểm nguy này, nơi mà sinh vật yếu nhất cũng có thể hạ gục tôi chỉ với một cái hắt hơi.

Đó chính là cách tôi lìa đời.

Ừm thật ra không đến nỗi đấy, mà cũng kiểu kiểu vậy.

Một con Thượng Cổ Thánh Long vì một lý do nào đó đã chú ý tới tôi, nó hạ xuống trước mặt tôi và làm một hành động có vẻ giống như hắt hơi. Lượng Hạt nguyên tố phát ra từ hành động ấy là quá sức chịu đựng với cơ thể phàm nhân của tôi, khiến tôi bốc hơi ngay tức khắc.

Cũng nên dành lời khen cho tôi khi sống sót được tận hai năm ở nơi đó, mặc dù tôi không muốn nhớ lại hai năm ấy một chút nào.

Tôi hy vọng rằng sẽ không có ai phải trở thành món đồ chơi và vật thí nghiệm của con Năng lực giả điên rồ ấy, dù có là kẻ thù lớn nhất của tôi.

Có khi chết bởi cái hắt hơi của rồng lại là một thành tựu ẩn không chừng.

Ah~~ Tôi đã cố gắng hết sức đến tận đây rồi, nhưng cuối cùng cũng chỉ là vô ích. Tôi thấy hối hận vì đã không tận hưởng cuộc sống khi còn có thể, thay cho việc phải nỗ lực vùng vẫy ở cuộc đời này. Nếu được quay trở về quá khứ và làm lại tất cả, tôi rất muốn sống một cuộc sống đơn giản và nhàn nhã.

Mà khoan đã, sao tôi lại nhận thức được tình trạng bây giờ của mình nhỉ? Trừ khi việc mắc kẹt vĩnh viễn trong trạng thái tiềm thức này là thứ chờ đợi chúng tôi sau cái chết? Đây có vẻ là một đề tài nghiên cứu khá thú vị, giá như tôi vẫn còn Hạt nguyên tố để làm điều đó.

Tôi tự hỏi... Nếu tôi chuyển năng lượng Ám, Linh và Không gian vào một cơ thể dựa theo công pháp Ảnh Chiếu Bất Diệt, liệu tôi có thể tái tạo lại trạng thái này cho bản thân hay linh hồn không?

Ồ, nó cũng có thể xác nhận giả thuyết rằng linh hồn thật sự tồn tại chứ không đơn thuần là những mảnh vỡ ký ức của người đã khuất. Tôi đoán linh hồn của mấy lão già tôi từng gặp có lẽ không chỉ là tiếng rú khi họ lìa đời.

Nhưng nó cũng đặt ra câu hỏi rằng tại sao những linh hồn đấy không có khả năng nhận thức giống tôi? Có phải do tuổi tác hay những yếu t--

COONG COONG

“Cuộc tuyển chọn học sinh hai năm một lần của Thiên Đường Môn chuẩn bị bắt đầu! Mời các Trưởng lão và Đại sư có liên quan vui lòng di chuyển về Đại sảnh!”

COONG COONG

“Cuộc tuyển chọn học sinh hai năm một lần của Thiên Đường Môn chuẩn bị bắt đầu! Mời các Trưởng lão và Đại sư có liên quan vui lòng di chuyển về Đại sảnh!”

COONG COONG

Tôi giật mình mở mắt.

Thứ đầu tiên tôi thấy là cái trần nhà quen thuộc đến lạ, mặc dù đã một thập kỷ rưỡi mới lại nhìn thấy nó. 

Mất vài giây để tôi nhận ra đây chính là căn phòng của mình hồi còn là một Đại sư ở Thiên Đường Môn. 

Tôi chớp mắt mấy cái, không để ý tới tiếng hét và tiếng gõ cồng của ai đó ngoài kia.

Tôi chậm rãi ngồi dậy trên giường, cố hiểu chuyện quái quỷ gì đang xảy ra.

Nhìn xung quanh phòng, tôi xác nhận lại nơi mình đang ở. Đây đúng là căn phòng tôi đã sử dụng trong bảy năm còn là Đại sư ở Thiên Đường Môn. 

Dựa theo tiếng hét bên ngoài cùng sự thiếu vắng những cuộn phép và tạo tác tôi thu thập được sau vài năm, có vẻ đây là năm thứ hai tôi lên chức Đại sư, tức là hiện giờ tôi 22 tuổi. 

Nhìn xuống đôi tay, tôi xác nhận làn da tay trẻ trung không một vết xước của mình. Tôi đã quen nhìn đôi tay mình dính đầy sẹo và vảy, tất cả đều do những gian khổ, những trận hành hạ, tra tấn sau khi tôi phi thăng khỏi Địa giới.

Ngay lập tức tôi thử luân chuyển Hạt nguyên tố của mình, một giọt lệ rơi trên khóe mi khi tôi nhận ra Nội đan và kinh mạch không có gì bất thường.

Lắc đầu trấn tĩnh lại bản thân, tôi liền phân tích tình hình hiện tại.

Ký ức của tôi về những chuyện đã xảy ra quá rõ ràng, không thể nào là mơ tưởng. Những công pháp, võ kỹ và kiến thức tôi học được đều là bằng chứng cho rằng mọi thứ xảy ra với tôi đều là thật.

Tức là tôi đã chuyển sinh hoặc quay ngược thời gian.

Tôi không có tạo tác nào, và cũng chẳng có đủ năng lượng nguyên tố cần thiết để có thể gây ra hiện tượng trên.

Tức là ai đó đã làm ra chuyện này vào thời điểm tôi chết bởi cái hắt hơi.

Chẳng lẽ là do cô ta?

Con ả Năng lực giả khùng điên ấy không ngừng đánh đập tôi bằng cây gậy khổng lồ gọi là “truck-kun”, luôn nói rằng nó sẽ giúp tôi tỉnh dậy ở thế giới khác hay cái mẹ gì đó. Mỗi lần tôi bị đánh bất tỉnh, ý thức của tôi thật sự đã du hành sang một thế giới khác đầy ắp những tòa cao ốc và những chiếc xe kéo kim loại. Tôi thường lang thang ở đó một thời gian trước khi bị một chiếc xe kéo kim loại dài tông vào, đưa tôi quay trở về cơ thể của mình.

Ồ, còn có lần tôi bị con thần kinh ấy dùng làm khiên thịt để đỡ lời nguyền từ một Năng lực giả khác, làm tôi bị dịch chuyển tới chiều thực tại mới. Tôi nhìn thấy một cảnh tượng kỳ lạ, có sáu viên ngọc với màu sắc khác nhau xoay tròn xung quanh tôi và dường như ban cho tôi sức mạnh vô địch trước khi mọi thứ bỗng tối sầm lại và tôi tỉnh dậy ở thực tại này. 

Không, chắc chắn là không thể. Không có chuyện con điên kia nhúng tay vào việc này được.

Hẳn là con Rồng đó.

Ừm, cứ chốt thế đi, tất cả là tại con Rồng đó.

Bằng cách nào? Biết thế quái nào được, tôi đâu có rảnh ngồi phân tích đống năng lượng nguyên tố trong cái hắt hơi ấy trong khi tôi còn đang tan thành cát bụi. Nhưng có thể phỏng đoán rằng khả năng cao cái hắt hơi của rồng ấy đã gây ra hiện tượng này.

Sao tôi có thể bình tĩnh như vậy ư? Ừm thì, nếu như bạn phải cố gắng sống sót giống tôi ở mấy cái địa ngục này hơn một thập kỷ, bạn sẽ có được khả năng thích ứng một cách phi thường dưới mọi tình huống và tận dụng cơ hội nhanh nhất có thể.

Gạt bỏ những lo âu, tôi đứng dậy khỏi giường và nắm chặt tay. Một khi được ban cho cơ hội làm lại, không đời nào tôi sẽ không tận dụng nó! Tôi sẽ sống một cuộc sống an nhàn và thoải mái!

Không cần phải vội vàng trở thành người mạnh nhất! Mấy tầng trên cũng chả hay ho gì cả! Địa giới là nơi tuyệt vời nhất để thư giãn! Trên những tầng cao ai cũng nghĩ cách phổi bạn nhau để mạnh hơn, khác hẳn với Địa giới. Các Năng lực giả ở đây sống rất thoải mái, trong mắt tôi thì họ lo nghĩ về việc tối nay ăn gì hơn là việc làm sao để lợi dụng người khác.

Kệ mẹ mấy tên Chưởng môn tự cho mình là bố thiên hạ với mấy cái con Thượng cổ gì đó ở vũ trụ này, tôi sẽ sống cuộc sống mình hằng mong ước sau suốt bao năm phải làm vật chơi đùa dưới tay bọn mày! Bọn ngươi cứ đợi đấy! Ta sẽ ngủ nướng mỗi ngày, tu luyện lúc nào ta thích, thư thả du lịch quanh thế giới mà không cần quan tâm đến--

Một tiếng gõ cửa nhẹ làm tôi bừng tỉnh.

“Lâm đại sư? Cậu chuẩn bị xong chưa?” Một giọng nói phát ra đằng sau cánh cửa.

Hể? Giọng nói đó... “Thanh trưởng lão sao? Vâng, chờ tôi một chút.”

“Heh, đây là lần đầu cậu tham gia dưới cương vị Đại sư đúng không? Vẫn còn sớm nên cậu cứ thoải mái, tôi sẽ đợi cậu ở sân trong.”

“Ồ, được thôi. Ừm... Để tôi thay quần áo cái đã, sẽ đến ngay.”

“Được rồi,” Tiếng bước chân vọng ra xa dần cửa phòng tôi.

Không còn nghi ngờ thật giả nữa, tôi nhớ mình cũng từng được Thanh trưởng lão gọi vào đợt tuyển chọn học sinh khi đó. Nhưng tôi đã từ chối tham gia đợt tuyển chọn đó, nghĩ rằng nó chỉ tốn thời gian.

Ông ấy là thầy giáo của tôi khi tôi mới nhập môn, trước khi tôi bộc lộ năng khiếu thiên tài của mình.

Khi đó Tông môn nhận ra rằng tôi có thể tự mình phát triển tốt hơn là dưới một thầy giáo, họ cho tôi quyền tự do học mọi thứ mình muốn dưới sự hướng dẫn của cố vấn là Thanh trưởng lão.

Ông không hề thấy ghen tị khi tôi đạt đến bậc Đại sư và vượt qua ông ấy. Thậm chí ông còn thấy tự hào khi đã có công dẫn lối cho tôi, dù cho vai trò của ông có nhỏ đến đâu.

Tôi gần như đã quên mất trên đời vẫn còn những người tốt như vậy.

Ở Linh giới và Vân giới, mọi người ai ai cũng chỉ lo cho bản thân mình.

Một tên thường dân nào đó xúc phạm gia tộc của ngươi và có tài năng hơn ngươi? Thuê sát thủ giết nó trước khi nó kịp đẻ trứng.

Một tên phế vật vô dụng nào đó sắp cưới cô gái xinh đẹp nhất thành phố? Hạ độc thủ hắn vào đêm trước đám cưới để phá đám.

Một ai đó sắp đạt được kho báu quý giá nhất vũ trụ? Phổi bạn ngay trước khi họ kịp chạm tay vào chúng và lụm kho báu về phần mình.

Đấy là còn chưa nói tới mấy tầng trên nữa. Tôi thấy may mắn khi chưa đặt chân lên chúng, nhưng tôi nghe được rằng ở trên đó tệ ngang, thậm chí là hơn hai tầng kia.

Yeah, tôi không muốn dính vào đống drama kia chút nào cả. Bây giờ tôi chỉ muốn một cuộc sống đơn giản thôi.

Mà khoan, tôi nhớ mình nghe được rằng không lâu sau khi tôi rời khỏi Địa giới, thảm họa đã xảy ra khiến khoảng hơn 90% diện tích thế giới không thể sống được.

Hình như một Năng lực giả đã triệu hồi cơn bão Thánh Lôi và thiêu rụi cả thế giới. Bằng cách nào mà ai đó ở Địa giới đạt được sức mạnh ấy, tôi cũng chịu. Đến tôi cũng không thể làm điều đó khi tôi còn là Đại sư.

Cái đậu má... Tôi nghĩ mình nên lập một kế hoạch dự phòng, cơ mà không gì có thể cản tôi sống cuộc sống nhàn hạ! Tôi có khoảng tầm năm năm trước khi nó xảy ra cơ mà!

Tôi vươn vai, sau đó lau rửa bản thân bằng một xô nước tôi triệu hồi bằng năng lượng Thủy và đun nóng bằng năng lượng Hỏa.

Mất chút thời gian để tôi làm quen lại việc luân chuyển Hạt nguyên tố sau khi không có chúng trong khoảng thời gian dài. Bạn sẽ không biết quý trọng những thứ mình đang có cho đến khi bạn đánh mất chúng.

Tôi nhớ đến việc mình từng phải tự lấy nước từ giếng và đun nóng nó bằng củi lúc tôi còn tàn phế. Dù vậy, phải học cách tự tay làm những việc mà trước đó tôi luôn phụ thuộc vào năng lượng nguyên tố đúng là trải nghiệm thú vị, không bàn tới tình thế hiểm nghèo lúc ấy.

Cảm thấy tươi mới với một bộ quần áo khác, tôi đã sẵn sàng bắt đầu kế hoạch sống thảnh thơi của mình!

Câu đầu đoạn là reference bài In The End của Linkin Park Thằng main nào cũng nói câu này cho đến khi...